Chương 59

 

Chương 59:

 

Không biết có phải là ảo giác hay không, Lang Dương Dương luôn cảm thấy nho mùa thu ngọt hơn nho mùa hè một chút.

 

“Thật sao?” Trang Thạc lại ăn một quả, dùng lưỡi tách vỏ rồi nhổ ra.

 

Lang Dương Dương: “Em thấy là vậy, mùa hè chua chua ngọt ngọt.”

 

Trang Thạc: “Mùa thu thì sao?”

 

Lang Dương Dương lấy khăn giấy lau tay, nói: “Mùa thu thơm thơm ngọt ngọt.”

 

“Hình như đúng là vậy, gần đây trong nông trại chỗ nào cũng thơm phức.” Trang Thạc lấy điện thoại ra, cho Lang Dương Dương xem tin nhắn trong nhóm chat của nông trại: “Em xem này, hạt dẻ, quả óc chó, bí ngô đều chín hết rồi.”

 

Hạt dẻ, quả óc chó thì Lang Dương Dương đã biết từ lâu, nhưng không ngờ bí ngô lại được mùa đến thế.

 

“Giống này bây giờ hiếm thấy lắm.”

 

Trang Thạc cười: “Đúng vậy, toàn là loại to, nhiều thịt ít hạt. Đây là giống địa phương do chúng ta tự để giống, thịt bí có thể ăn, hạt bí cũng có thể ăn, lại còn thấy thơm hơn nữa.”

 

Lang Dương Dương lướt xem ảnh trong nhóm, có rất nhiều nhân viên chụp ảnh báo cáo tình hình cây trồng của nông trại.

 

Bức ảnh dừng lại ở chỗ quả bí ngô.

 

Bí ngô của nông trại Nam Khê là giống cũ của địa phương, chính là loại bí ngô tròn dẹt, có múi rõ ràng trong phim hoạt hình, màu sắc cũng rực rỡ hơn một chút.

 

Vừa rồi Trang Thạc cũng có nhắc đến một chút, cảm thấy loại bí ngô này có mùi thơm hơn.

 

Trong làm bánh, mùi hương rất quan trọng, đặc biệt là trong bối cảnh mọi người hiện nay không còn thích bánh mì và đồ ngọt quá ngọt, thì hương thơm của nguyên liệu lại càng trở nên quan trọng.

 

“Anh đã ăn bánh mì nướng bí ngô bao giờ chưa?” Lang Dương Dương hỏi.

 

Trang Thạc lắc đầu.

 

Lang Dương Dương: “Vậy thì hai ngày nữa hái bí ngô, em sẽ làm bánh mì nướng bí ngô cho mọi người thử.”

 

Bí ngô là món ăn thường xuyên có mặt trên mâm cơm của người dân thành phố Trường Khê, thường được dùng để nấu canh, mùa hè để nguội rồi ăn hai miếng trước bữa cơm, thanh ngọt khai vị.

 

Cũng có bánh bí ngô, chiên giòn bề mặt, cắn một miếng giòn rụm bên ngoài, mềm mịn bên trong, mang vị ngọt thơm của bí ngô, lúc đói ăn một cái lót dạ.

 

Nói chung là có rất nhiều cách ăn, nhưng chưa từng ăn bánh mì làm từ bí ngô.

 

“Không tưởng tượng nổi đó là mùi vị gì.” Trang Thạc cười: “Luôn cảm thấy bánh mì và đồ ngọt đều phải kết hợp với trái cây.”

 

Lang Dương Dương suy nghĩ một chút: “Quả thực là không nhiều, nhưng mà bánh mì nướng bí ngô rất ngon, làm bằng phương pháp Tangzhong, có thể giữ được độ thơm và mềm của bánh mì nướng bí ngô.”

 

Trang Thạc: “Nghe có vẻ rất đáng để mong chờ.”

 

Chuyện phiền lòng vẫn chưa giải quyết được, nhưng trò chuyện về những điều mình thích rồi ôm nhau ngủ một giấc thật ngon. Tuy cảm thấy đã ở ngay trước mắt, nhưng đời người mà, vẫn phải vùng vẫy tiến về phía trước.

 

Hai ngày sau, cá đồng đã được đánh bắt xong, tiếp theo là tiến hành tháo nước cho ruộng lúa, khoảng một đến hai tuần nữa là có thể bắt đầu thu hoạch lúa.

 

Mùa thu hoạch là mùa bận rộn nhất, trước đó Lang Dương Dương đã dành một buổi chiều đến nông trại thu hoạch những thứ mình muốn.

 

Cây óc chó và cây hạt dẻ trong nông trại đều là cây lâu năm, do dân làng trước đây trồng, không được cắt tỉa cành nên mọc rất cao, muốn hái rất khó khăn, chỉ có thể nhặt.

 

Lang Dương Dương và Chu Viên đội mũ bảo hiểm, đi ủng nhựa, mỗi người ôm một cái sọt tre to đứng chờ bên cạnh.

 

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác vải thô của Trang Thạc, đề phòng bị gai hạt dẻ đâm trúng.

 

Áo hơi rộng, che khuất cả mông.

 

Trang Thạc và Tiểu Giả đã trèo lên cây.

 

“Nếu không đánh xuống, những hạt dẻ này sẽ cứ ở trên cây mãi sao?” Chu Viên hỏi.

 

Ánh mắt Lang Dương Dương không rời khỏi Trang Thạc trên cây, cậu vừa nhìn chăm chú vừa nói: “Ở trên cây chín rồi thì một số quả sẽ tự động nứt vỏ, hạt dẻ sẽ rơi xuống, một số quả sẽ trực tiếp rơi xuống cả vỏ.”

 

Chu Viên gật đầu: “Thiên nhiên có cách gieo trồng riêng của nó.”

 

Lang Dương Dương quay đầu nhìn anh, mỉm cười nói: “Đúng vậy.”

 

Không có sự can thiệp của con người, chúng cũng có cách gieo trồng của riêng mình.

 

Có loại lợi dụng gió để mang hạt giống đi, có loại lợi dụng chim chóc, ong mật để gieo hạt, cũng có loại tự rụng xuống đất mục nát, lộ ra hạt giống nảy mầm.

 

Con người sống trên trái đất này, sau khi nhận được ân huệ của thiên nhiên, nên càng thêm trân trọng mới phải.

 

Ví dụ như một hạt dẻ trơn nhẵn.

 

Ban đầu Lang Dương Dương có đeo găng tay, nhưng cảm thấy rất ảnh hưởng đến thao tác nên đã tháo găng tay ra.

 

Trong tay cầm một cây gậy gỗ, dùng gậy gỗ điều chỉnh hạt dẻ còn vỏ có gai nhọn về phía có khe hở, sau đó dùng chân đang đi ủng nhựa giẫm nhẹ, hạt dẻ rơi ra, cẩn thận nhặt bỏ vào sọt tre.

 

Trong rừng cây có tiếng chim hót, thi thoảng còn có mấy con sóc chạy vụt lên cây, đứng trên cây nhìn con người đang nhặt đồ.

 

Sọt tre nhỏ đã đầy được một nửa, cổ và eo Lang Dương Dương đều đau nhức, cậu duỗi thẳng người, duỗi lưng.

 

“A…”

 

“Mệt không?” Trang Thạc không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Lang Dương Dương.

 

Anh vừa mới trèo xuống từ một cái cây to khác, trên vai vác theo chiếc thang gấp, quần áo dính đầy cỏ cây.

 

Lang Dương Dương chống hai tay vào eo, lắc lư sang trái sang phải để giãn gân giãn cốt, nói: “Cũng tạm, xong hết chưa anh?”

 

Trang Thạc ừ một tiếng, lấy từ trong túi áo ra một chai nước khoáng: “Cho em.”

 

“Cảm ơn anh, không ngờ bốn cây lại kết nhiều hạt dẻ như vậy.” Lang Dương Dương uống một ngụm nước, tiếp tục nhặt hạt dẻ.

 

Trang Thạc cũng bắt đầu nhặt bên cạnh, anh nói: “Thật ra đây mới chỉ đánh xuống được một nửa, trên cây còn rất nhiều, nhưng chúng mọc cao quá không lấy xuống được, để lại cho chim chóc và sóc ăn vậy.”

 

Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn lên cây, quả nhiên vẫn còn rất nhiều hạt dẻ treo trên cây.

 

Chờ chúng tự chín rồi rụng xuống, là lương thực dự trữ mùa đông của rất nhiều động vật nhỏ sống trong khu rừng này.

 

“Ừm, oa, anh xem này, hạt này to quá.”

 

“Anh từng thấy một hạt dẻ bên trong vỏ chỉ có một hạt đấy.”

 

“Vừa rồi em cũng nhặt được một hạt như vậy.”

 

“Cho vào túi quần, mang về nhà.”

 

…………

 

Đội quân thu hoạch vừa trò chuyện vừa nhặt hạt dẻ, nhặt hạt dẻ xong lại đi đập quả óc chó, quả óc chó còn phiền phức hơn một chút, phải chôn xuống đất đợi vỏ mục nát.

 

Đợi làm xong thì trời đã sẩm tối, nhân viên của nông trại đã hái hết bí ngô chín, chất đầy hai xe, một xe ngày mai phải chở đến siêu thị hợp tác, số còn lại thì cất tạm trong kho.

 

Lang Dương Dương chọn hai quả bí ngô mang về, chuẩn bị ngày mai làm bánh mì nướng bí ngô.

 

Bận rộn xong xuôi, Lang Dương Dương và Trang Thạc cùng nhau trở về Brookside.

 

Thực ra những công việc như hái lượm, Trang Thạc thường không làm, có nhân viên của nông trại đến hoàn thành, anh đích thân có mặt ở đó phần lớn là những khâu cần sử dụng đến máy móc, cần anh đến đó để hiệu chỉnh, chạy thử, sửa chữa.

 

Đối với một ông chủ, còn có rất nhiều việc quan trọng hơn.

 

Trồng cái gì, chọn giống của hãng nào, phương thức trồng trọt khoa học hơn, đầu ra tốt hơn.

 

Sau hội chợ nông nghiệp, Trang Thạc cũng đang lên kế hoạch thay đổi, trên đường về cũng chia sẻ suy nghĩ của mình với Lang Dương Dương.

 

“Cảm thấy tính khả thi rất cao, nhưng mà tất cả những điều này cuối cùng đều hướng đến việc bán ra ngoài, em lo lắng nếu không có đầu ra tốt hơn sẽ chỉ làm tăng thêm chi phí.”

 

Lang Dương Dương nói xong, nghĩ đến những tấm danh thiếp nhận được ở hội chợ nông nghiệp, cậu hỏi: “Những thông tin liên lạc và tài liệu của các công ty đó còn ở nhà không anh?”

 

Trang Thạc: “Ừm, để dưới bàn trà đấy.”

 

Lang Dương Dương: “Lát nữa anh sắp xếp lại tất cả những thứ đó xem có công ty nào có thể hợp tác hay không, người ta đã đưa danh thiếp, ít nhất cũng chứng tỏ là có ý muốn tiếp xúc với nhau.”

 

“Được, nhưng mà anh…”

 

“Sao thế anh?”

 

Trang Thạc hơi ngại ngùng cười: “Luôn cảm thấy họ đều là những công ty phát triển rất tốt, quy mô rất lớn, nông trại Nam Khê quá…”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Lang Dương Dương hiểu ý anh.

 

Nghĩ đến những bản kế hoạch, website của công ty gì đó trước đây, đều là sau này mới dần dần “đóng gói” lại.

 

Có thể là ở hội chợ nông nghiệp nhìn thấy người ta làm rất tốt, nên hơi tự ti.

 

Lang Dương Dương quay đầu nhìn anh, rất nghiêm túc nói: “Nhưng mà chúng ta có nền tảng tốt, giống như một anh chàng đẹp trai mặc quần áo rách rưới vậy, chúng ta tắm rửa thay quần áo, đi ra ngoài vẫn có thể thu hút người khác.”

 

Trang Thạc bị hình ảnh ví von của Lang Dương Dương chọc cười.

 

“Hơn nữa không bằng công ty khác về quy mô cũng không sao, cũng sẽ có người cảm thấy loại hình đơn giản, nguyên bản như chúng ta tốt hơn, không thử tranh giành một chút thì sao biết chúng ta không có cơ hội.” Lang Dương Dương hiếm khi động viên Trang Thạc.

 

Trang Thạc liếc nhìn cậu, mím môi cười.

 

Lang Dương Dương: “Cười gì…”

 

Trang Thạc: “Rất khâm phục em, rất ngưỡng mộ em, rất thích em.”

 

Đối phương phát động tấn công dồn dập, Lang Dương Dương lại không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể lầm bầm một câu “Đang nói chuyện công việc mà”.

 

“Dương Dương, trong việc tiếp xúc với những điều mới mẻ trong công việc, em thông minh hơn anh, cũng dũng cảm hơn anh rất nhiều, tuy lúc làm việc em trở nên lạnh lùng vô tình, nhưng đặc biệt đẹp trai.” Trang Thạc nói lời thật lòng.

 

Lang Dương Dương ngạc nhiên, hai năm nay trong phương diện công việc Lang Dương Dương vẫn luôn tự coi mình là tên lính đào ngũ hèn nhát.

 

Sau khi mở Brookside thì đã khá hơn một chút, nhưng lời khen của Trang Thạc không giống như giả.

 

Trang Thạc lại len lén nhìn cậu: “Thật đấy, không có em thì lấy đâu ra hội chợ nông nghiệp, lấy đâu ra website chứ, bây giờ em còn đang giúp anh suy nghĩ chuyện đầu ra nữa.”

 

Thì ra trong lúc vô tình, Lang Dương Dương cũng đã làm những việc này, hơn nữa càng làm càng thuận buồm xuôi gió.

 

Lang Dương Dương mỉm cười, nói: “Vậy xem ra mấy năm đi làm cũng không uổng phí, vẫn có chỗ để dụng võ.”

 

Trang Thạc: “Cái gì cũng biết, lại còn biết làm bánh mì nướng bí ngô, đúng là lợi hại quá.”

 

“Hahahahaha.”

 

Hai ngày nay, tần suất Trang Thạc nhắc đến bánh mì nướng bí ngô rất cao, Lang Dương Dương cũng không định trì hoãn nữa.

 

Trở lại Brookside, Du Du đang gọi điện cho thợ sửa chữa, gọi người ta đến sửa mấy cái đèn bị hỏng trong cửa hàng, Lang Dương Dương vào phòng làm bánh bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.

 

“Nếu làm thành công, bánh mì nướng bằng phương pháp Tangzhong còn mềm hơn cả bánh chiffon.” Lang Dương Dương nói.

 

Bốn người vây quanh cửa sổ phòng làm bánh, tất cả mọi người trong cửa hàng đều có mặt, trong số những người có mặt chỉ có Du Du là đã từng ăn bánh mì nướng bí ngô.

 

Ngay cả Tiểu Ảnh đã học làm bánh hai năm cũng bỏ lỡ loại bánh này.

 

Lang Dương Dương lần lượt cho bột mì protein cao, cơm nếp, muối vào bát thủy tinh.

 

“Tangzhong là chìa khóa để bánh mì nướng mềm xốp.”

 

Trang Thạc: “Tangzhong là cái gì? Để làm gì?”

 

“Tangzhong chính là…” Lang Dương Dương ngẩng đầu, định giải thích cho Trang Thạc thế nào là Tangzhong, và nó khác gì với Poolish, starter, bột nhào ủ lạnh, levain, nhưng mà ngoại trừ Tiểu Ảnh, ánh mắt của mọi người đều trong veo như vậy.

 

Cậu cầm ấm nước sôi, đổ vào bát thủy tinh, nói: “Cho nước sôi vào chính là Tangzhong.”

 

“Ồ~” Mọi người gật đầu, chỉ có Tiểu Ảnh là mím môi.

 

Tangzhong sau khi làm xong thì cho vào tủ lạnh, Trang Thạc giúp cậu gọt vỏ, thái miếng bí ngô, cho vào lò nướng nướng chín.

 

Trang Thạc cầm hạt bí về nhà một chuyến.

 

Tiểu Ảnh viết giấy hỏi anh: “Tại sao lại nướng ạ?”

 

Lang Dương Dương giải thích cho cô: “Hấp sẽ ảnh hưởng đến mùi thơm của bí ngô, hơn nữa hàm lượng nước dễ bị quá cao, nướng bằng lò nướng thì nhất định phải đậy giấy bạc, giữ cho bí ngô mềm dẻo và giữ được độ ẩm.”

 

Tiểu Ảnh ghi chép vào sổ.

 

“Chỉ cần ủ men Tangzhong tốt, kiểm soát tốt độ ẩm của bột và bí ngô là được, các bước khác cũng giống như bánh mì nướng thông thường.” Lang Dương Dương nói.

 

Từ khi có Tiểu Ảnh, nhiệt huyết nghiên cứu của Lang Dương Dương có tăng lên, một là Tiểu Ảnh có thể đảm đương rất nhiều công việc cơ bản, hai là kiến thức của hai người đã bổ sung cho nhau.

 

Tiểu Ảnh có nền tảng rất vững chắc, còn Lang Dương Dương thì nổi bật về ý tưởng và các chi tiết nhỏ.

 

Chuẩn bị bột xong thì bí ngô cũng nướng xong, Lang Dương Dương thử một miếng, rất thơm ngon.

 

Lang Dương Dương và Tiểu Ảnh nhìn phần thịt bí ngô có màu sắc tươi sáng, mùi thơm ngào ngạt, đều đang nghĩ ngoài làm bánh mì nướng, liệu bí ngô có thể làm món tráng miệng hay không.

 

Bí ngô không phải là nguyên liệu thường dùng trong các món tráng miệng, phải suy nghĩ thật kỹ.

 

“Bí ngô không ngọt gắt, mềm, màu vàng, phô mai.” Lang Dương Dương tự lẩm bẩm.

 

Tiểu Ảnh vỗ vỗ tay Lang Dương Dương, đưa giấy cho anh, trên đó viết: “Phô mai – bánh pudding, bánh cheesecake, bánh basque.”

 

Lang Dương Dương gật đầu, quay sang nhìn Tiểu Ảnh, mỉm cười nói: “Đúng rồi, ngày mai có thể thử xem.”

 

Bột còn phải ủ men, lúc Lang Dương Dương bận rộn xong bước ra khỏi phòng làm bánh, đã gần mười giờ tối.

 

Bình thường giờ này trong cửa hàng đã không còn ai, cho nên lúc ra ngoài, nhìn thấy Trang Thạc đang đeo đèn pin sửa đường dây điện thì hơi giật mình.

 

“Không phải anh về nhà rồi sao?” Lang Dương Dương nói.

 

Dây điện khu vực chung đã bị Trang Thạc ngắt, Trang Thạc quay đầu lại, dùng đèn pin của mình chiếu sáng cho Lang Dương Dương.

 

“Du Du nói mấy cái đèn này bị hỏng, anh về nhà lấy đồ nghề đến sửa một chút.”

 

Lang Dương Dương mượn ánh sáng đi tới, nhìn anh dùng băng dính cách điện quấn quanh sợi dây điện mới thay từng vòng từng vòng một.

 

“Lúc sửa chữa, thợ điện không dùng dây tốt, ít nhất là đoạn này không tốt.” Trang Thạc vừa nói vừa xé thêm một đoạn băng dính để quấn đoạn cuối cùng.

 

“Xong rồi, đi bật aptomat xem nào. Chuyện thế này cứ sai bảo anh là được, không cần gọi thợ đâu.”

 

“Vâng.” Lang Dương Dương xoay người đi bật aptomat, đèn pin của Trang Thạc giống như đèn sân khấu, Lang Dương Dương đi đến đâu anh chiếu đến đó, Lang Dương Dương thấy rất thú vị, cố ý bước sang trái sang phải.

 

Trang Thạc cũng không tức giận, ngồi trên chiếc thang gấp chơi cùng cậu.

 

Mãi đến khi Lang Dương Dương vô tình va vào góc bàn mới dừng lại.

 

“Có đau không?”

 

“Không đau.” Lang Dương Dương xoa xoa chân, đi bật aptomat.

 

Khoảnh khắc bật aptomat, đèn ở khu vực chung đều sáng lên, quả nhiên đã sửa xong.

 

Hai người dọn dẹp đồ đạc rồi cùng nhau đi bộ về nhà.

 

Mùa thu ở thành phố Trường Khê rất ngắn ngủi, đợi đến khi qua lễ Quốc khánh, trời sẽ nhanh chóng trở lạnh, gió mùa Đông Bắc thổi từ Mông Cổ – Siberia sẽ “Đồng hành” cùng người dân thành phố Trường Khê cho đến tận tháng Tư năm sau.

 

Lúc ra ngoài, Lang Dương Dương khoác thêm chiếc áo khoác vải thô mặc hồi chiều, tuy không vừa người, nhưng giữ ấm rất tốt.

 

Các cửa hàng trên phố cổ đều đã đóng cửa, chỉ còn một quầy bán đồ nướng ở đầu phố là bày bán.

 

Hai người chậm rãi đi xuống, thỉnh thoảng giẫm lên những chiếc lá cây ngô đồng rụng, phát ra tiếng kêu “Sột soạt, sột soạt”.

 

Trang Thạc thấy Lang Dương Dương cứ nhìn chằm chằm vào quầy đồ nướng, “Mua ít đồ nướng, về nhà uống bia nhé?”

 

“Được!” Mắt Lang Dương Dương sáng lên, vô thức nắm lấy cổ tay Trang Thạc, rảo bước đi về phía đó.

 

Mua một túi lớn.

 

Từ bảy giờ sáng bận rộn đến bây giờ, eo Lang Dương Dương như muốn gãy, lúc đi thi thoảng lại đưa tay ra sau lưng đấm đấm.

 

Đi bộ về nhà mất mười mấy phút, Trang Thạc trực tiếp ngồi xổm xuống: “Lên anh cõng.”

 

“Không sao đâu, anh cũng mệt cả ngày rồi.” Lang Dương Dương muốn kéo Trang Thạc đứng dậy.

 

Trang Thạc ngược lại chỉ vào mình, khóe miệng mang theo nụ cười tinh quái: “Anh á? Bây giờ anh có thể cõng em đi năm cây số, sau đó ăn chút đồ nướng là có thể “Chiến đấu” tiếp hai tiếng đồng hồ.”

 

Lang Dương Dương: “…”

 

Trang Thạc: “Thử không?”

 

Hết chương 59.

 

Chương 59

Ngày đăng: 25 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên