Chương 59: Thất Nhạc (19)
Trần Tranh quan sát trong xe một lúc, không thấy Lữ Âu có thêm động tĩnh gì, cũng không thấy người Lữ Âu chờ đợi xuất hiện. Giữa chừng Lữ Âu nhìn về phía anh, rất có thể đã nhìn thấy xe của anh, sau đó nhanh chóng rời đi. Anh muốn đuổi theo, nhưng suy cho cùng chuyến đi này không phải để gặp Lữ Âu, nên anh gọi điện cho Khổng Binh, yêu cầu phân cục tiếp tục theo dõi Lữ Âu.
Tiểu khu Gia Tuệ khá cũ kỹ, bảo vệ chỉ như hình thức, ai muốn ra vào cũng được. Trần Tranh bước vào, bảo vệ chẳng buồn liếc nhìn anh lấy một cái. Anh đến trước cửa nhà họ Trương, gõ cửa, một bà cụ tóc bạc phơ ra mở cửa, bà lộ rõ vẻ lo lắng, dè dặt hỏi: “Cậu là…?”
Trần Tranh đưa cho bà cụ xem giấy tờ, “Bà là bà nội của Trương Hi Nhiễm phải không ạ? Em ấy có ở nhà không ạ? Cháu đến hỏi em ấy một chút chuyện về trường Trung học số 2.”
Từ trong nhà vọng ra tiếng bước chân, không lâu sau, một cô gái mặc đồ bộ màu xanh xuất hiện sau lưng bà cụ, cô bé liếc nhìn Trần Tranh một cái rồi cúi đầu.
Bà cụ vội vàng kéo Trương Hi Nhiễm lại gần, “Đừng sợ nữa đừng sợ nữa, cảnh sát đến rồi, có chuyện gì thì cứ nói với cảnh sát.” Nói xong, bà vội vàng mời Trần Tranh vào nhà.
Trương Hi Nhiễm lại không hoan nghênh Trần Tranh như bà nội, cô bé cúi đầu im lặng, rất phù hợp với lời nhận xét của thầy cô và bạn bè trường Trung học số 2 dành cho cô – hướng nội, ít nói.
Gia đình Trương Hi Nhiễm bốn người chen chúc trong căn hộ ba phòng ngủ, một phòng khách không lớn này. Chắc là do có người già, nên trong nhà chất đầy đồ đạc cũ kỹ không nỡ bỏ, trông càng thêm chật chội. Bố mẹ Trương Hi Nhiễm đều là công nhân, dù con gái có chuyện buồn, bọn họ cũng không thể ở nhà bầu bạn. Bà cụ bảo Trương Hi Nhiễm ngồi ở phòng khách nói chuyện với Trần Tranh, còn bà thì đi rót cho anh một cốc nước, sau đó bà sợ làm phiền hai người nên đã tự mình về phòng ngủ.
Gần đây, Trần Tranh đã tiếp xúc và nghe nói về không ít người già, so với những gia đình đã tan vỡ hoặc sắp tan vỡ, bà nội Trương thực sự là một người rất dễ ở chung. Trần Tranh liền lấy bà làm chủ đề, “Bà nội em rất thương em.”
Trương Hi Nhiễm ngạc nhiên ngẩng đầu lên, có lẽ tưởng Trần Tranh vừa mở miệng sẽ hỏi chuyện về Đỗ Khuynh.
Trần Tranh nói: “Mấy ngày nay đều là bà nội ở bên cạnh em à?”
Tuy ở nhà mình, nhưng dáng ngồi của Trương Hi Nhiễm rất gò bó, “Anh, anh muốn hỏi gì?”
Trần Tranh nói: “Chúng tôi đang tìm Đỗ Khuynh, em có biết cậu ấy đã đi đâu không?”
Trương Hi Nhiễm lắc đầu.
Trần Tranh nhìn thấy trên bàn trà có một giỏ len và chiếc khăn đang đan dở, “Tay nghề này là em học từ bà nội à?”
Bờ vai Trương Hi Nhiễm khẽ run lên, nhỏ giọng nói: “Vâng ạ.”
Trần Tranh hỏi: “Tặng búp bê cho Đỗ Khuynh là có ý gì? Con búp bê đó là em móc riêng cho Đỗ Khuynh sao?”
Trương Hi Nhiễm khẽ gật đầu: “Vâng.”
“Nhưng tôi không hiểu tại sao.” Trần Tranh nói: “Tôi đã đến trường Trung học số 2, gặp gỡ một số bạn học của em, các bạn ấy đều nói… trước đây Đỗ Khuynh từng quấy rối em, em rất phản cảm, các bạn ấy không hiểu tại sao em lại tặng búp bê cho cậu ta.”
Trương Hi Nhiễm nói: “Nhưng con người mỗi lúc mỗi khác, phải không ạ? Em ghét cậu ta, đó là chuyện của rất lâu rồi. Gần đây em, em thấy mình có chút thích cậu ta.”
“Thật sao? Vậy đâu là bước ngoặt khiến em thay đổi?” Trần Tranh hỏi rất nhẹ nhàng, như đang nghiêm túc thảo luận về vấn đề tình cảm.
Trương Hi Nhiễm cúi đầu thấp hơn, “… Gần đây em sống không được vui vẻ cho lắm.”
“Hửm?” Trần Tranh kiên nhẫn lắng nghe.
Trương Hi Nhiễm nói, cô bé thực sự đã từng rất phiền lòng vì bị Đỗ Khuynh quấy rối trong một thời gian dài. Cô bé sinh ra và lớn lên trong một gia đình rất bình thường, bản thân cũng là một cô gái bình thường chẳng có gì nổi bật. Đối với nhóm người côn đồ, cô bé luôn có thái độ tránh xa. Bố mẹ cũng luôn dặn dò cô bé là đừng gây chuyện thị phi, nếu thực sự gặp phải thì hãy cố gắng tránh né. Việc Đỗ Khuynh tiếp cận khiến cô bé rất sợ hãi, cô bé thực sự không hiểu tại sao Đỗ Khuynh lại để ý đến mình.
Đỗ Khuynh nói thích cô bé, muốn nhận cô bé làm em gái – nhận làm em gái trong trường học có nghĩa là gì, cô bé rất rõ. Cô bé có điểm gì đáng để Đỗ Khuynh thích?
Bạn bè của cô bé biết chuyện này, lúc đầu đều tưởng cô bé bị nhầm lẫn, sau khi tận mắt chứng kiến Đỗ Khuynh đến tìm cô bé, bọn họ đã ngạc nhiên vô cùng.
Việc bị côn đồ theo đuổi không hề mang đến cho cô bé một chút vui vẻ nào, ngày nào cô bé cũng sống trong lo sợ, thành tích vốn đã bình thường lại càng bị ảnh hưởng, hơn nữa, tính cách của cô bé yếu đuối, khiến cô bé không đủ dũng khí để thẳng thắn từ chối Đỗ Khuynh. Cứ như vậy trôi qua hơn hai tháng, Đỗ Khuynh đột nhiên không còn hứng thú với cô bé nữa. Niềm hạnh phúc đến bất ngờ khiến cô bé không dám tin, sau một thời gian nữa, cô bé mới dám chắc chắn là Đỗ Khuynh thực sự không còn bám lấy mình nữa.
Nhưng gần đây, áp lực thi đại học như một ngọn núi đè nặng lên người, cô bé đã rất cố gắng, nhưng thành tích mãi không thể cải thiện, luôn giậm chân tại chỗ, trong khi đó có những bạn học lớp 10, lớp 11 vốn ham chơi lại bắt đầu chú tâm học hành, đột ngột vượt mặt cô bé. Mỗi lần công bố kết quả, cô bé đều cảm thấy như bị đẩy xuống hố băng. Trở về nhà, ánh mắt mệt mỏi, thất vọng của bố mẹ càng khiến cô bé cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cô bé bắt đầu tự sa ngã, nhìn lại ba năm cấp ba, ký ức rõ nét nhất lại là khoảng thời gian được Đỗ Khuynh theo đuổi. Dường như chỉ có tên côn đồ Đỗ Khuynh này mới thực sự để mắt đến cô bé, chỉ có Đỗ Khuynh từng nói thích cô bé, vậy mà lúc đó sao cô bé lại ngốc nghếch như vậy, không chấp nhận tình cảm này?
Áp lực từ bốn phương tám hướng khiến cô bé không thở nổi, hồi tưởng lại khoảng thời gian được Đỗ Khuynh theo đuổi lại trở thành cách giải tỏa duy nhất của cô bé. Dần dần, cô bé không còn cam tâm chỉ là hồi tưởng nữa, cô bé nghĩ: Hay là mình thử níu kéo xem sao?
Lúc nhỏ, quần áo của cô bé đều do bà nội đan, bà nội không chỉ biết đan áo len, mà còn biết móc những họa tiết rất đẹp trên áo len. Cô bé đã học được từ hồi cấp hai, chỉ là, lên cấp ba do bài vở bận rộn, cô bé gần như không động đến nữa. Sau khi có nữ sinh trường Trung học số 10 mất tích, búp bê đột nhiên trở nên thịnh hành trong trường học, cô bé nghĩ, hay là mình móc con búp bê đó.
Hôm đó, khi đưa con búp bê cho Đỗ Khuynh, cậu ta tỏ vẻ rất ngạc nhiên, còn ném búp bê xuống đất giẫm lên. Cô bé đã bị tổn thương, xấu hổ vô cùng. Sau đó, cô bé không còn để ý đến nhất cử nhất động của Đỗ Khuynh nữa, mỗi khi nghĩ đến cái tên này, cô bé đều cảm thấy xấu hổ muốn chết.
“Em không biết tại sao cậu ta lại mất tích, nếu không phải mọi người tìm thấy con búp bê trong ngăn kéo của cậu ta, em còn tưởng cậu ta đã sớm vứt nó đi rồi.” Trương Hi Nhiễm nói: “Chuyện của em và cậu ta mất tích thực sự không liên quan gì đến nhau.”
Trần Tranh nhìn thẳng vào mắt cô gái, nhưng ánh mắt cô bé lại đảo đi. Một lúc sau, Trần Tranh nói: “Nhưng tại sao em lại nghĩ đến việc tặng cho cậu ta con búp bê đó?”
Trương Hi Nhiễm ngẩn người, “Không phải em đã nói rồi sao, sau khi nữ sinh trường Trung học số 10 xảy ra chuyện, loại búp bê này trở nên rất thịnh hành.”
“Đúng vậy, trở nên rất thịnh hành.” Trần Tranh nói: “Nhưng ý nghĩa ban đầu của nó là nguyền rủa, em không biết sao?”
Trương Hi Nhiễm gấp gáp hít vào một hơi.
“Ý nghĩa nguyền rủa này cũng là từ miệng của học sinh các em truyền ra. Nó thịnh hành cũng là bởi vì nó có thể dùng để trêu chọc, đồng thời bị những kẻ có ý đồ xấu lợi dụng. Còn em, nói là muốn níu kéo Đỗ Khuynh. Cậu ta từng theo đuổi em, bây giờ em cũng có ý với cậu ta.” Trần Tranh tỏ vẻ khó hiểu, “Tôi không hiểu, ai lại đi tặng búp bê nguyền rủa cho người mình thích?”
Rõ ràng Trương Hi Nhiễm đã bị hỏi bí, hai tay cô bé không ngừng bấu chặt lấy quần. Nhưng nửa phút sau, cả người cô bé đột nhiên thả lỏng, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trần Tranh, khóe miệng mang theo một tia mỉa mai, “Nguyền rủa? Cảnh sát các anh cũng mê tín như vậy sao?”
Sự thay đổi này rất đột ngột, có lẽ lời thoại đã được chuẩn bị từ trước, chỉ là quên mất việc phải nói ra ngay lập tức. Trần Tranh nói: “Lời nguyền của ma quỷ tất nhiên là mê tín, nhưng con người thì không thể nguyền rủa sao? Lời nguyền của người này đối với người kia, và biến nó thành hành động, điều này còn đáng sợ hơn cả mê tín.”
Môi Trương Hi Nhiễm mấp máy, nhưng không nói nên lời.
Trần Tranh bật cười, “Dù sao thì con người có thể lợi dụng mê tín dị đoan để làm chuyện xấu, còn ma quỷ thì không làm được. Phải không?”
Trương Hi Nhiễm lại né tránh ánh mắt anh, không trả lời trực tiếp.
“Đúng rồi, Đỗ Khuynh mất tích lâu như vậy, em không lo lắng sao?” Trần Tranh nói: “Thái độ thích của em rất giống như đang giả vờ.”
Trương Hi Nhiễm đột nhiên nổi giận, “Em có thể làm gì chứ? Em không phải thực sự thích cậu ta, ai lại đi thích loại người cặn bã đó? Em chỉ muốn có người quan tâm đến mình thôi! Cậu ta mất tích, các anh hỏi em cảm thấy thế nào, được rồi, em nói cho các anh biết, em sợ!”
Nghe thấy động tĩnh trong phòng khách, bà nội Trương chạy ra, “Có chuyện gì vậy? Nói chuyện tử tế với đồng chí cảnh sát đi!”
Trần Tranh đợi một lúc, nhìn bà cụ dỗ dành Trương Hi Nhiễm. Trương Hi Nhiễm thất thần, run rẩy trong vòng tay bà cụ. Trước khi rời đi, Trần Tranh hỏi: “Có ai đến tìm em không?”
Trương Hi Nhiễm lắc đầu, “Chỉ có cảnh sát các anh.”
Bà nội Trương xót xa cho cháu gái, tiễn Trần Tranh ra cửa, “Xin lỗi đồng chí cảnh sát, Hi Nhiễm nó bị sốc và hoảng sợ, tôi sẽ khuyên nhủ nó, hôm nào cậu lại đến nhé.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Trương, Trần Tranh nhớ lại phản ứng của Trương Hi Nhiễm từ đầu đến cuối, logic của cô bé không hề chặt chẽ, cô bé thực sự đang sợ hãi, nhưng dường như không phải sợ Đỗ Khuynh xảy ra chuyện, mà là sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra với chính mình.
Bố của Đỗ Khuynh không biết moi móc được địa chỉ nhà Trương Hi Nhiễm từ đâu, dẫn người đến làm loạn dưới lầu nhà cô bé, vừa giăng băng rôn, vừa dùng loa phóng thanh, nói Trương Hi Nhiễm là kẻ buôn người, yêu cầu nhà họ Trương lập tức trả con trai cho ông ta. Trong chốc lát, hầu như tất cả cư dân đều vây quanh, bảo vệ chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy nên đã vội vàng báo cảnh sát.
Trần Tranh cùng bảo vệ ngăn cản bố Đỗ Khuynh, bố Đỗ Khuynh vừa nhìn thấy anh là cảnh sát thì càng thêm kích động, “Các người ngăn cản tôi tìm người nhà này, tôi tự mình đến tìm bọn họ! Mọi người xem kìa, cảnh sát bao che cho kẻ hãm hại con trai tôi!”
Thật sự không thể nào nói lý lẽ với bố Đỗ Khuynh, Trần Tranh liên lạc với phân cục Bắc Diệp, nói rằng bên phía đồn cảnh sát không kiểm soát được tình hình, cần phân cục cử người đến hỗ trợ ngay lập tức. May mà cú điện thoại này gọi kịp lúc, phân cục trực tiếp điều đặc cảnh đến, lúc này mới có thể ngăn bố Đỗ Khuynh cạy khóa nhà họ Trương.
Bà nội Trương thực sự bị dọa sợ, không biết phải làm sao. Trần Tranh bàn bạc với Khổng Binh, hiện tại vẫn chưa có tin tức gì về Đỗ Khuynh, bố Đỗ Khuynh thì mất kiểm soát, lại còn là thân phận người nhà nạn nhân, không thể áp dụng biện pháp cưỡng chế với ông ta được, vậy nên đành phải tạm thời đưa bà cháu Trương Hi Nhiễm đi nơi khác an toàn. Rất nhanh, xe của phân cục đã đến đón hai bà cháu đi, Trương Hi Nhiễm nhìn Trần Tranh qua cửa kính xe, ánh mắt có chút phức tạp.
“Cảnh sát các người rốt cuộc là giúp ai? Các người không tìm thấy con trai tôi, còn bảo vệ họ Trương kia, tôi muốn tố cáo các người!” Bố Đỗ Khuynh gào thét trong phân cục.
Phân cục có rất nhiều người giỏi giao tiếp với quần chúng, mỗi người một câu dỗ dành bố Đỗ Khuynh bình tĩnh lại, ông ta tuy đã bớt kích động, nhưng vẫn rất lo lắng, “Cả trường đều đồn con búp bê nguyền rủa giết người, con bé họ Trương kia đưa cho con trai tôi thứ đó, chắc chắn nó có ý đồ xấu, nó muốn hại chết con trai tôi! Chắc chắn nó biết con trai tôi ở đâu! Các người không cho tôi điều tra nó, được, vậy các người tự mình đi điều tra nó đi!”
Cảnh sát nói: “Tất nhiên là chúng tôi đang điều tra, ông không thấy bây giờ đội chúng tôi chẳng còn mấy ai sao? Tất cả đều đang chạy đôn chạy đáo bên ngoài vì con trai ông đó. Nếu không phải các người làm loạn thì bây giờ tôi cũng đang ở bên ngoài rồi!”
Bố Đỗ Khuynh nghe vậy, vội vàng im lặng, liên tục đảm bảo mình sẽ không làm loạn nữa, không lãng phí nhân lực cảnh sát nữa.
Xử lý xong vấn đề quần chúng, Trần Tranh nhớ đến Lữ Âu, quay sang hỏi Khổng Binh, Khổng Binh đang bận rộn với một đống việc, suy nghĩ một lúc mới nói: “À, tôi bắt cậu ta rồi.”
Trần Tranh cạn lời, “Anh bắt cậu ta làm gì?”
Khổng Binh trừng mắt, “Không phải cậu nói cậu ta lén lút xuất hiện trước cửa nhà Trương Hi Nhiễm, bảo tôi theo dõi sao? Cậu xem tôi có người rảnh để theo dõi không? Không bằng trực tiếp đưa về! Cậu tự hỏi lại mình đi!”
Đã như vậy rồi, tranh cãi thêm cũng vô ích. Trần Tranh chuẩn bị một lúc, đi về phía phòng giam giữ Lữ Âu. Ý định ban đầu của anh là theo dõi Lữ Âu, giám sát liên lạc của cậu ta, xem xem rốt cuộc cậu ta đang làm gì, tại sao lại chạy đến trước cửa nhà Trương Hi Nhiễm. Ai ngờ Khổng Binh lại hành động thô bạo, trực tiếp tống người đến trước mặt anh luôn.
Cánh cửa mở ra, Lữ Âu lập tức nhìn về phía cửa, phát hiện là Trần Tranh, “Là anh bảo người ta bắt tôi?”
“Hiểu lầm thôi.” Trần Tranh nói: “Hôm nay cậu nhìn thấy tôi rồi?”
Lữ Âu chột dạ, ấp a ấp úng, “Cái gì? Không biết.”
“Đừng giả vờ nữa, sáng nay ở tiểu khu Gia Tuệ, cậu đang đợi ai?” Trần Tranh nói: “Nếu không phải nhìn thấy xe của tôi, chắc cậu sẽ không lập tức rời đi đâu nhỉ.”
Lữ Âu cau mày, “Chỉ vì lý do này mà anh bắt tôi sao?”
Trần Tranh nói: “Bây giờ là tôi đang hỏi cậu, cậu vội vàng hỏi ngược lại làm gì? Đây là phân cục, cậu nghĩ đây vẫn là văn phòng giáo viên chủ nhiệm trường các cậu à?”
Lữ Âu bị giọng điệu đột nhiên nghiêm túc của anh trấn áp, bĩu môi.
“Nữ sinh trường Trung học số 10 của cậu mất tích, đến nay vẫn chưa có tin tức. Cậu đến trường Lý Nhân tìm Tiếu Lĩnh có búp bê, ông nội cô bé lập tức xảy ra chuyện. Bây giờ cậu lại đến trường Trung học số 2, mà học sinh cậu tìm lại có liên quan đến vụ mất tích ở trường Trung học số 2.” Trần Tranh nói: “Đội trưởng Khổng tạm giam cậu, cậu không oan đâu.”
“Tôi!” Lữ Âu đứng bật dậy, nhưng lại không nói ra lời.
“Cậu cái gì?” Trần Tranh nói: “Ngồi xuống cho tôi.”
Lữ Âu miễn cưỡng ngồi xuống. Trần Tranh hỏi: “Cậu đến trường Trung học số 2 làm gì? Có liên quan gì đến việc Đỗ Khuynh mất tích không?”
Lữ Âu trợn trắng mắt, “Tôi không liên quan gì đến việc bất kỳ ai mất tích. Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn tìm ra sự thật.”
Trần Tranh nói: “Nói như vậy thì cậu cũng giống tôi, cũng đang điều tra vụ án?”
Lữ Âu lộ ra vẻ đắc ý của thiếu niên, “Tôi biết nhiều hơn anh đấy.”
Trần Tranh hoàn toàn không để ý đến sự khiêu khích của cậu ta, “Ồ? Nói nghe xem.”
Lữ Âu suy nghĩ một lúc, dường như cuối cùng cũng nhận ra tình cảnh của mình không mấy khả quan, “Chuyện lần trước tôi đến trường Lý Nhân, tôi đã giải thích với các anh rồi, tôi điều tra ra Tiếu Lĩnh có búp bê, muốn hỏi con búp bê của cô gái đó từ đâu ra. Nhưng chuyện ông nội cô ấy chết, tôi thực sự không ngờ tới.”
Trần Tranh gật đầu ra hiệu cho cậu ta tiếp tục. Cậu ta ngừng một lát, lại nói: “Mấy ngày nay tôi đều không đến lớp, học hành nhàm chán lắm, chi bằng đi điều tra xem ai là kẻ đứng sau giật dây chuyện búp bê này.”
Trần Tranh nói: “Thắng thua?”
Lữ Âu bất mãn nói: “Anh và viên cảnh sát kia, tôi không muốn thua các anh.”
“Viên cảnh sát kia” là ám chỉ Minh Hàn, Trần Tranh biết, nhưng không hiểu là, “Cậu chỉ là học sinh, nhiệm vụ là học tập, cậu tranh giành thắng thua với chúng tôi làm gì?”
Lữ Âu rất bất mãn với cách phân loại của anh, “Nhưng đây là chuyện xảy ra trong trường học!”
Trần Tranh nói: “Ồ, vậy cậu là thám tử học đường.”
Lữ Âu nhịn không được nhướng mày, tiếp tục nói, “Điều tra vấn đề của học sinh, tôi có lợi thế hơn các anh nhiều.” Bản thân cậu ta cũng là học sinh, trà trộn vào đám học sinh trường Trung học số 2, quan sát ai, theo dõi ai, gần như sẽ không bị chú ý. Hai ngày nay, cậu ta đã nghe được rất nhiều lời đồn đại về con búp bê nguyền rủa, nhưng những lời đồn đại này đều là nghe người ta nói, học sinh bàn tán về chuyện này cũng không hề kiêng dè ai, đây là thái độ điển hình của kiểu người “Chuyện không liên quan đến mình”.
Mà trong số đó, những học sinh không mấy quan tâm đến con búp bê nguyền rủa và vụ mất tích, lại càng đáng ngờ, có người là thực sự không quan tâm, có người thì chỉ đang che giấu.
Vì vậy, Lữ Âu đã để mắt đến một vài người, nhưng mục tiêu quan trọng nhất không phải là những người này, mà là Trương Hi Nhiễm không dám đến trường. Cậu ta muốn nói chuyện với Trương Hi Nhiễm, nhưng đã đợi ở tiểu khu Gia Tuệ cả ngày, hoàn toàn không tìm được cơ hội. Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của cậu ta là, cậu ta lại nhìn thấy một người, người này là học sinh lớp 11 trường Trung học số 2, tên là Dịch Hạo.
Trước đó, khi thu thập manh mối ở trường Trung học số 2, Lữ Âu đã rất chú ý đến Dịch Hạo, người này là một trong số những học sinh thờ ơ với những gì xảy ra trong trường. Chỉ là, so với những người khác, Lữ Âu cảm thấy cậu ta là người ít khả nghi nhất, bởi vì tính cách của cậu ta dường như là vậy, ít nói, tập trung vào bản thân, không mấy hứng thú với những gì xảy ra xung quanh.
Nhưng vào lúc này, những người đến tìm Trương Hi Nhiễm, trong mắt Lữ Âu đều là kẻ tình nghi.
Tối hôm qua, Dịch Hạo đứng ở ngoài tiểu khu Gia Tuệ nhìn đông ngó tây, hơn mười phút sau thì đi về phía con đường nhỏ phía đông khu chung cư. Không lâu sau, Trương Hi Nhiễm đi ra khỏi khu chung cư, đây là lần duy nhất Lữ Âu nhìn thấy Trương Hi Nhiễm ra ngoài trong suốt thời gian cậu ta mai phục.
Trương Hi Nhiễm cũng đi vào con đường nhỏ, Lữ Âu tận mắt chứng kiến bọn họ nói gì đó với nhau. Cuộc gặp gỡ này chỉ kéo dài 5 phút, Trương Hi Nhiễm cảnh giác đi ra khỏi con đường nhỏ, quay trở lại khu chung cư. Một lát sau, Dịch Hạo rời đi từ một hướng khác.
“Hôm qua tôi hơi do dự, không chặn Trương Hi Nhiễm lại khi cô ấy quay trở lại khu chung cư. Vì vậy, hôm nay tôi mới tiếp tục mai phục ở đó, nhỡ đâu Dịch Hạo lại đến, hoặc cô ấy lại ra ngoài thì sao?” Lữ Âu uất ức nói: “Ai ngờ đâu không đợi được bọn họ, lại đợi được anh.” Giọng điệu của cậu ta có chút hờn dỗi, dường như đang nói, nếu không phải các anh bắt tôi, có lẽ tôi đã có được manh mối quan trọng hơn rồi.
Trần Tranh nói: “Vậy manh mối của cậu tôi tiếp nhận.”
Lữ Âu há hốc mồm, nhìn Trần Tranh một lúc, “Anh nghiêm túc đấy à?”
Trần Tranh nói: “Lúc này rồi, còn có cảnh sát nào không nghiêm túc sao?”
“Không phải…” Lữ Âu ấp úng, “Anh tin những gì tôi nói?”
“Tôi sẽ đi xác minh, trong hồ sơ điều tra của đồn cảnh sát trước đó không hề có Dịch Hạo mà cậu nhắc đến.” Trần Tranh hỏi: “Cậu đang ngạc nhiên điều gì?”
“Tôi…” Lữ Âu gãi đầu, “Tôi cứ tưởng anh sẽ…” Cậu ta có chút khó mở lời, “Anh sẽ…”
Trần Tranh nói: “Chế nhạo cậu?”
Lữ Âu đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Tranh, muốn nhìn thấu xem rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì.
“Bình thường cậu tiếp xúc với những tư tưởng gì vậy? Không phải coi cảnh sát là người xấu thì cũng là cho rằng cảnh sát bất tài.” Trần Tranh lắc đầu, “Không phức tạp như vậy đâu, manh mối cậu cung cấp có giá trị, tôi sẽ cảm ơn cậu, nếu cậu cản trở tôi điều tra vụ án, tôi sẽ nghi ngờ cậu. Chế nhạo? Tôi không rảnh rỗi như vậy.”
Lữ Âu tiêu hóa một lúc, ánh mắt trở nên nghiêm túc, “Tôi chưa từng nghĩ đến việc cản trở anh, tôi không phải cảnh sát, nhưng tôi cũng muốn tìm ra sự thật.”
Trần Tranh mỉm cười: “Ừ, tôi biết, cậu là thám tử học đường.”
Sau khi Trần Tranh rời đi, Lữ Âu tự mình suy nghĩ một lúc, đột nhiên phản ứng lại, câu nói cuối cùng của Trần Tranh rõ ràng là đang chế nhạo cậu ta. Cậu ta bất mãn lẩm bẩm: “Còn nói là không chế nhạo tôi.”
Trong lúc Trần Tranh lần nữa đến trường Trung học số 2, phía phân cục Bắc Diệp cũng đã có tiến triển trong việc điều tra nhà họ Hùng. Gia đình Hùng Vĩ một mực khẳng định bố mình là Hùng Khắc Bình bỏ nhà ra đi, bọn họ không biết ông ta đã đi đâu, còn đổ tội cho người tình của Hùng Khắc Bình là La An Tâm. Nhưng sau khi điều tra, cảnh sát phát hiện khả năng Hùng Khắc Bình tự mình bỏ đi là rất thấp. Ông ta ra khỏi nhà với điện thoại, thẻ ngân hàng, chứng minh thư….. theo lẽ thường, tối hôm đó phải tìm chỗ ở, phải tiêu tiền, nhưng kể từ khi ông ta rời khỏi nhà, tài khoản của ông ta không hề có biến động. Khả năng cao nhất là ông ta đã xảy ra chuyện không lâu sau khi rời khỏi nhà.
Camera giám sát của khu chung cư có rất nhiều góc khuất, bảo vệ cũng cho biết, ra vào khu chung cư không chỉ có cổng chính. Anh em Hùng Vĩ hoàn toàn có cơ hội rời đi từ những góc khuất đó. Và vào đêm hôm đó, dường như chị gái của Hùng Vĩ là Hùng Bình đã không về nhà.
Khổng Binh dùng điều này để thẩm vấn người nhà họ Hùng, Hùng Vĩ khẳng định mình không liên quan gì đến việc bố mất tích, còn vợ anh ta thì ấp a ấp úng, Hùng Bình là người căng thẳng nhất, nói năng lộn xộn. Hùng Bình và chồng đã ly hôn từ lâu, một mình nuôi con trai đang học cấp ba. Cảnh sát điều tra ra, con trai cô ta đáng lẽ phải ở nội trú, nhưng đêm hôm đó lại không có mặt ở trường.
Khi Khổng Binh nhắc đến con trai của Hùng Bình, cô ta lập tức suy sụp, đột nhiên bật khóc, thừa nhận chính mình đã hại chết bố. Biết tin Hùng Bình nhận tội, Hùng Vĩ và vợ cũng thừa nhận, Hùng Khắc Bình đã chết, thi thể được chôn ở khe Trúc Diệp.
Khe Trúc Diệp là một đoạn của con sông chảy qua thành phố, thuộc thượng nguồn, nằm ở khu vực ngoại ô, rất hẻo lánh, bình thường không có ai lui tới.
Cảnh sát hình sự đã đến khe Trúc Diệp để tìm kiếm.
Hùng Bình vừa khóc vừa nói, cô ta chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với bố, thực sự không thể chịu đựng nổi việc bị ảnh hưởng bởi những lời đồn đại nhảm nhí của ông ta. Nhưng bố cô ta ngoan cố, một câu cô ta nói cũng không nghe lọt tai, hoàn toàn không coi cô ta là con gái, ích kỷ đến mức bỏ nhà ra đi. Em trai và em dâu đều khuyên nhủ, nhưng cô ta giận quá mất khôn, đuổi theo rồi dùng dây siết cổ bố đến chết. Em trai và em dâu sợ hãi, cô ta cầu xin bọn họ giúp mình, lúc đó ba người mới cùng nhau đến khe Trúc Diệp phi tang xác.
Lời khai của Hùng Vĩ và vợ hoàn toàn trùng khớp với Hùng Bình. Tuy nhiên, cảnh sát không phải kẻ mù, trong tất cả lời khai, con trai của Hùng Bình đều không xuất hiện, hơn nữa, khi Hùng Bình đến nhà Hùng Vĩ, cô ta thậm chí còn không mang theo túi xách, vậy cô ta lấy đâu ra sợi dây có thể siết cổ người khác đến chết?
Thi thể vẫn chưa được tìm thấy, nhưng con trai của Hùng Bình là Lương Hiếu đã bị tìm thấy, cậu ta đeo kính, trông rất bình tĩnh. Cảnh sát hỏi cậu ta có biết chuyện gì đã xảy ra với ông ngoại hay không, cậu ta hỏi ngược lại: “Mẹ cháu nói thế nào ạ?”
Khổng Binh nói với Hùng Bình: “Con trai bà đến rồi. Tôi hỏi lại bà lần nữa, có phải bà đã giết Hùng Khắc Bình không?”
Con trai dường như là vảy ngược của Hùng Bình, cô ta gào lên điên cuồng: “Là tôi giết lão già chết tiệt đó! Các người bắt con trai tôi làm gì!”
Phản ứng của cô ta đã nói lên tất cả, hung thủ không phải là cô ta, mà là Lương Hiếu đã sớm phục sẵn trên con đường Hùng Khắc Bình bỏ nhà ra đi.
Hết chương 59.