Chương 6: 020700 – Con Dao Găm
Đây là lần thứ hai dùng bữa tại trang viên Lê Minh.
“Bài hát cậu bé kia vừa hát, hình như là bài “Ngôi nhà kẹo ngọt của chú Nick” phải không? Hình như trước đây tôi đã từng nghe qua.” Vưu Thụ cầm một cái bánh mì, Lê Chỉ ở phía đối diện đang thong thả ăn cơm.
Lê Chỉ nuốt miếng trứng chiên trong miệng xuống, “Không phải là anh không có ký ức trước khi vào trang viên sao?”
Vưu Thụ khựng lại, “Thỉnh thoảng sẽ nhớ lại vài hình ảnh trước đây, trí nhớ của tôi… hình như đang dần hồi phục.”
Hai người nói chuyện không hề cố ý hạ thấp giọng. Bữa sáng hôm nay trên bàn ăn có bốn người: Vưu Thụ, Lê Chỉ, Du Phùng và người đàn ông trung niên tối qua trò chuyện rất vui vẻ với Tề Hạo Hiên.
Người đàn ông trung niên ngồi thẳng lưng khi ăn, nếp nhăn ở khóe mắt khá sâu. Nghe thấy bọn họ đang nói về cái chết của Tề Hạo Hiên, tốc độ ăn của ông ta rõ ràng đã chậm lại. Du Phùng ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát.
“Còn trí nhớ của hai người thì sao?” Vưu Thụ muốn tìm kiếm sự đồng cảm.
“Không có gì thay đổi.” Lê Chỉ nói.
Du Phùng ở bên cạnh cũng gật đầu, biểu thị tình huống giống với Lê Chỉ.
“Ăn xong chúng ta đến phòng Tề Hạo Hiên xem thử, biết đâu sẽ tìm được manh mối gì đó.” Du Phùng dùng khăn giấy lau miệng, câu này tuy là nói với Lê Chỉ và Vưu Thụ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía người đàn ông trung niên.
Nghe vậy, trên mặt người đàn ông trung niên thoáng có chút mất tự nhiên, ông ta do dự mở miệng, “Tôi… sáng nay đã đến phòng cậu ấy rồi, không khóa cửa, trên bức tường phía đông… văng đầy máu. Trên tường có một tờ giấy được ghim bằng dao găm.” ông ta lấy từ trong túi áo vest ra một tờ giấy trắng được gấp vuông vức, “Chính là tờ này.”
Tờ giấy trắng có nếp gấp rất sâu, nét chữ run rẩy, sáu chữ đỏ sẫm đập vào mắt – “Kẻ nói dối chính là hung thủ”.
“Kẻ nói dối?” Trong lòng Lê Chỉ chấn động, “Trong chúng ta… có người nói dối?”
Du Phùng lại nắm bắt được một chi tiết khác, “Con dao găm đâu?”
Người đàn ông trung niên nhất thời chưa kịp phản ứng, “Hả?”
Du Phùng nheo mắt cười, nụ cười mang theo cảm giác đe dọa lạnh lẽo, “Ở môi trường xa lạ, ai cũng muốn có vũ khí để tự vệ, tôi hiểu. Ông lấy ra cho tôi xem trước đã.”
Tề Hạo Hiên bị một nhát dao giết chết, con dao găm xuất hiện tại hiện trường vụ án đầu tiên, khả năng là hung khí quá lớn.
Nhưng mà, trước giọng điệu khiêu khích và nụ cười mang tính công kích của Du Phùng, phản ứng đầu tiên của người đàn ông trung niên lại là lùi bước, cảm giác thù địch không hiểu sao lại nảy sinh, ông ta từ chối hợp tác, đứng dậy định rời khỏi nhà ăn.
Du Phùng đứng dậy, hai tay chống lên bàn, bước lên bàn ăn, rồi chuẩn xác nhảy xuống phía sau người đàn ông trung niên đang đứng dậy, hắn tung một cú đánh thật mạnh, gọn gàng đặt ông ta nằm ngửa xuống đất, rồi ngồi xổm xuống sờ vị trí ống quần của ông ta, quả nhiên là vật cứng bằng kim loại.
Lê Chỉ nhìn Du Phùng trong nháy mắt đã cướp được con dao găm, trong lòng lo lắng chiếc nĩa của mình có bị giẫm phải không.
“Lê Chỉ.” Cậu nghe thấy Du Phùng gọi mình thì nhìn qua, lại phát hiện con dao găm vừa cướp được, con dao găm được ghim trên tường tại hiện trường vụ án đầu tiên, con dao găm bị nghi là hung khí giết người, chính là con dao tối qua cậu đã lấy trộm từ trên bàn trong mật thất.
“Tôi đã đặt nó trên bệ cửa sổ ngoài cửa sổ phòng cậu.” Du Phùng nói.
Lê Chỉ giật mình, điều này có nghĩa là vào một thời điểm nào đó khi cậu đang chìm vào giấc ngủ tối qua, Quạ Đen đã ở ngoài cửa sổ phòng cậu, lặng lẽ lấy đi con dao găm, hoàn thành vụ giết người tàn nhẫn này.
Du Phùng giơ tay, đặt con dao găm lên ngực người đàn ông trung niên, “Trả lại cho ông.” Sau khi nở nụ cười giả tạo qua loa, hắn trở lại chỗ ngồi của mình, thản nhiên tiếp tục ăn phần trứng chiên còn lại.
Những người khác vẫn chưa hoàn hồn, đặc biệt là người đàn ông trung niên, ông ta vẫn còn nằm trên mặt đất, cắn chặt răng hàm, cơ nhai phát triển nổi lên, nhưng không nói một lời.
Lê Chỉ ngồi gần ông ta nhất, Lê Chỉ đưa tay ra, đỡ người đàn ông trung niên đáng tuổi cha mình dậy, “Ông không sao chứ?” Lòng tự trọng của bậc trưởng lão bị nghiền nát dưới đất có xu hướng kết dính lại, sắc mặt người đàn ông trung niên hơi trầm xuống.
“Chúng tôi vẫn cần ông giúp đỡ một chút.” Dường như người thanh niên đỡ ông ta dậy còn có mục đích khác.
Du Phùng và Lê Chỉ sóng vai đi xuống cầu thang, nhà ăn nằm ở tầng hai, đi xuống nữa là đến đại sảnh tổ chức vũ hội tối qua, nối liền với lối ra duy nhất.
Du Phùng sờ tay vịn gỗ đàn hương, vừa nghiêng đầu nhìn sườn mặt Lê Chỉ, vừa bước xuống, hoàn toàn không nhìn bậc thang dưới chân.
Lê Chỉ bị ánh mắt trực tiếp của hắn nhìn đến mức không chịu nổi, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, nghiêng mặt nhìn lại, “Cậu không nhìn đường sao?”
“Tại sao lại tách họ ra?” Du Phùng đáp không đúng câu hỏi.
Lê Chỉ ngạc nhiên, “Tách ra? Không phải vừa rồi cùng nhau bàn bạc tìm kiếm sao?” Trang viên bốn tầng, Lê Chỉ và Du Phùng phụ trách tầng một và tầng hai, Vưu Thụ và người đàn ông trung niên phụ trách tầng ba và tầng bốn.
“Tôi thấy chiêu trò cậu dùng khi chọn đồng đội rồi.” Khóe môi Du Phùng nhếch lên thành một nụ cười ranh mãnh, răng nanh lộ ra một chút, “Nói đi, tại sao?”
Lê Chỉ bị vạch trần cũng không hề lúng túng, chỉ khẽ cười một tiếng, “Nói thật với tôi đi Du Phùng.”
Du Phùng dừng bước, hai người vừa vặn đi đến chỗ rẽ cầu thang, hắn vẫn nghiêng đầu nhìn Lê Chỉ, dưới ánh đền, khuôn mặt xinh đẹp như ẩn như hiện trong bóng tối, mờ ảo khó hiểu, cậu đang lặng lẽ chờ đợi câu trả lời.
Nhưng Du Phùng không trả lời.
Lê Chỉ nhìn hắn không chớp mắt.
Trong bầu không khí yên tĩnh đến chết chóc đó, âm thầm đè nén cảm giác căng thẳng như sắp xảy ra xung đột.
“Cậu đã nói dối. Đúng không?” Lê Chỉ nghiêng người về phía trước, gần đến mức đủ để Du Phùng nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu lúc này.
Lại là nụ cười hoàn hảo chết tiệt đó, không nhìn ra sự thăm dò, không cảm nhận được ác ý và mỉa mai, cũng không có bất kỳ cảm xúc sống động nào. Chỉ là khóe mắt, lông mày và khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười mà thôi.
“Đều nói là không có ký ức trước khi tỉnh dậy, nhưng khi nhìn thấy xác chết trong lò nướng, người đó rõ ràng là đã chết trước bữa tối, tại sao cậu biết chỉ có một người béo?” Lê Chỉ chống cằm nghi hoặc hồi tưởng, “Rõ ràng sau khi chúng ta tỉnh dậy đã trực tiếp đến nhà ăn, ai cũng chưa từng gặp ai, cậu làm sao biết được một người không xuất hiện trong bữa tối?”
Tay trái của Du Phùng nắm chặt rồi thả lỏng trên tay vịn gỗ đàn hương, hắn hít sâu một hơi, cười có chút không được tự nhiên, “Mọi người tỉnh dậy khi chuông báo bữa tối 7 giờ rưỡi vang lên, tôi thì không.” Nụ cười của Du Phùng càng sâu hơn, mang theo chút ý vị khó lường, “Cậu cũng không, tôi đã nhìn thấy cậu.”
Lần này đến lượt Lê Chỉ im lặng, Du Phùng khoanh tay tựa vào tay vịn. Lê Chỉ bắt đầu tiếp tục đi xuống cầu thang, cậu giẫm lên tấm thảm đỏ sẫm mềm mại, đế giày nâng lên hạ xuống, mở miệng nói: “Vậy cậu cũng tỉnh dậy sớm hơn, đi dò xét một vòng rồi lại về phòng?”
Du Phùng đắc ý gật đầu, “Tôi còn có thu hoạch bất ngờ, nhìn thấy cậu đang nghe lén Tề Hạo Hiên và người béo kia nói chuyện.”
Lúc này hai người vừa vặn đi đến dưới đèn chùm pha lê của đại sảnh, hai tiếng trước nơi này còn treo ngược một thi thể đầy máu, bây giờ lại trở nên tinh tế và yên bình, sáu quả cầu pha lê trên đỉnh khúc xạ ra thứ ánh sáng trông thật đẹp đẽ và sang trọng.
Hết chương 6.