Chương 6:
Ninh Lạc hoàn toàn không cảm nhận được có người ở phía sau, cậu dang rộng hai tay từ từ vòng lại.
Giống như Jack ôm Rose, tự ôm lấy chính mình vô cùng thâm tình.
【 Lúc này đây, ta muốn ngâm nga một bài thơ
A~ Hương thơm của tiền tài, như tháng tư ở nhân gian
Cùng với món địa tam tiên Đông Bắc, có thể mua vạn tòa nhà cao cửa rộng. 】
Ninh Lạc ngâm nga mấy câu thơ bằng giọng điệu vô cùng cảm xúc xong thì không khỏi gật gù.
【 Bài thơ hay, bài thơ hay! 】
【 Thật sự là, may mắn quá xá mà! 】
Từ nhỏ Ninh Dương đã được giáo dục theo kiểu tinh anh, giáo dưỡng cực tốt.
Lúc này lại co giật khóe miệng, có xúc động muốn mắng chửi người.
Thật sự là vẽ mắt lên mông, tự vả mặt mình một cái thật đau!
Vẻ mặt anh ta nặng nề lui về sau, ngồi lại vào trong xe, tay châm thuốc lá cũng run run.
Tài xế thấy anh ta đi chưa được mấy bước đã quay lại, không hiểu ra sao, hỏi: “Cậu cả, có chuyện gì vậy ạ?”
Ninh Dương im lặng một hồi lâu, sau đó hỏi hắn ta: “Cậu nói xem, trong một gia tộc, vừa xuất hiện một kẻ cuồng yêu đương xong, lại đến một tên thần kinh, thì nên làm sao bây giờ?”
Tài xế không cần suy nghĩ đã trả lời: “Gia tộc đó xong đời rồi.”
Ninh Dương: “. . . . . .”
Ninh Dương rít mạnh một hơi thuốc, khàn giọng hỏi: “Sáng nay cậu bước vào công ty bằng chân trái trước phải không?”
Tài xế: “Hả?”
“Thưởng tháng này của cậu không còn nữa.”
Tài xế: “Hả???”
Không để ý đến vẻ mặt uất ức của tài xế, sau khi ngồi trong xe hút hết một điếu thuốc, cuối cùng Ninh Dương cũng bình tĩnh lại được. Anh ta nhìn tàn thuốc rơi xuống, cảm thấy bản thân mình mới là kẻ có bệnh.
Ninh Lạc có bệnh hay không thì liên quan gì đến anh ta, chỉ cần đối phương ngoan ngoãn không gây chuyện, anh ta có thể cho cậu cả đời cơm no áo ấm.
Nghĩ thông suốt rồi, Ninh Dương hất cằm lên: “Suýt nữa thì quên mất, lấy hộp bánh ngọt tôi mua cho Tịch Bạch ra đây.”
Tài xế đưa hộp bánh ngọt cho anh ta.
Đây chính là hộp bánh ngọt mà Ninh Dương dù tăng ca cả đêm cũng không quên mua, tài xế còn đặc biệt thắt dây an toàn cho nó.
Nhìn cậu cả cầm hộp bánh ngọt phải xếp hàng rất lâu mới mua được bước vào cổng biệt thự, tài xế lẩm bẩm: “Hình như cậu cả không thích cậu hai mới đến cho lắm…..”
Mối quan hệ của ba anh em nhà họ Ninh rất phức tạp.
Con trai cả Ninh Dương là con của ba Ninh với người vợ đầu tiên trong cuộc hôn nhân thương mại; con trai thứ hai Ninh Lạc là con của người vợ hiện tại, vừa mới được nhận về, quan hệ với người thân còn xa lạ; con trai thứ ba Ninh Tịch Bạch là cậu ấm bị ôm nhầm, tình cảnh hiện tại rất khó xử.
Ba người, ba người mẹ.
Đến Tết nhất có thể góp đủ một bàn chơi đấu địa chủ.
“Nhưng mà cậu hai đẹp trai thật.” Tài xế cảm thán.
Chỉ là, không biết tại sao lại đứng tập thể dục giữa cửa như bài thể dục trên đài phát thanh buổi sáng.
Ninh Lạc hoàn toàn không biết một màn vừa rồi của mình đã bị người khác nhìn thấy hết, thậm chí còn không biết Ninh Dương đã đến. Cậu cứ thế đi thẳng vào biệt thự, dưới sự chào đón nồng nhiệt của người giúp việc và quản gia, cậu đi qua khu vườn rộng lớn, đẩy cửa bước vào nhà.
Vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt đầy kinh ngạc.
Ninh Lạc mím môi cười: “Tiểu Bạch.”
Giọng nói như ma âm xuyên tai, dọa cho Ninh Tịch Bạch giật mình lùi lại mấy bước, trong nháy mắt kéo giãn khoảng cách với cậu.
Ninh Lạc cười e thẹn: “Sao đột nhiên lại xa cách với anh như vậy? Không phải anh là anh trai yêu quý của em sao?”
Sự tình đến nước này, Ninh Tịch Bạch làm sao còn không hiểu rõ, Ninh Lạc rõ ràng là đang cố ý nhắm vào mình, muốn mình mất mặt.
Sử dụng loại thủ đoạn hèn hạ này, quả nhiên là thứ không lên được mặt bàn.
Cậu ta dứt khoát không giả vờ nữa, trên mặt lộ ra nụ cười, ngọt ngào vô cùng, trong mắt người ngoài, hai người có quan hệ cực kỳ tốt, nhưng giọng nói lại mang theo chút lạnh lẽo: “Anh trai? Ninh Lạc, anh sẽ không nghĩ rằng chỉ dựa vào một tờ giấy giám định là có thể dọn vào nhà họ Ninh, giẫm đạp lên tôi để trở thành người thừa kế chứ?”
“Trong giới giải trí, anh chỉ có thể làm thế thân rẻ tiền cho tôi, ở đây cũng vậy.” Ninh Tịch Bạch nhìn sắc mặt Ninh Lạc dần tái nhợt cứng đờ, nghiêng đầu cười híp mắt nói, “Anh vào bằng cách nào, tôi sẽ để anh cút ra bằng cách đó.”
Không ai có thể cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về cậu ta ở nhà họ Ninh.
Không một ai.
Nếu Ninh Lạc có hệ thống, lúc này chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng nhắc nhở giá trị hắc hóa của Ninh Tịch Bạch +1+1+1, rõ ràng là lại phát điên rồi.
Nhưng cậu không có, hơn nữa còn cảm thấy hiện tại rất không ổn.
Bởi vì cậu thấy Ba Ninh từ trên lầu đi xuống, đi về phía bọn họ.
Cái đầu bị tiền bạc làm cho choáng váng lập tức tỉnh táo lại, rốt cuộc Ninh Lạc cũng nhớ ra bản thân đã nói bậy bạ gì trên xe, mặt mày trắng bệch.
Cứu, mạng, a!
Mà Ba Ninh nhìn hai người đang đứng ở cửa, hiển nhiên là đã hiểu lầm, mặt đen lại.
Ninh Lạc giống như người máy hết dầu bôi trơn, cái cổ cứng ngắc xoay sang phía Ninh Tịch Bạch, cậu giơ tay chọc chọc vào vai cậu ta, khó khăn cất giọng: “Em quay đầu lại nhìn xem.”
Ninh Tịch Bạch cười khẩy: “Tại sao tôi phải quay đầu lại? À tôi biết rồi, anh muốn nói với tôi rằng tất cả mọi thứ ở đây đều là của anh. Anh trai à, anh thật ngây thơ.”
Ninh Lạc: “. . . . . .”
Mọi người ơi, có ai hiểu cho tôi không, hôm nay gặp phải tên đần rồi.
Như sợ chưa đủ, Ninh Tịch Bạch ghé sát vào tai Ninh Lạc, nói nhỏ: “Anh hai, anh nói xem nếu bây giờ tôi bị anh nhìn không vừa mắt mà đẩy ngã xuống đất, anh đoán xem ba với anh cả sẽ tin ai? Tôi? Hay là anh, người có tiếng xấu đây?”
Ánh mắt Ninh Tịch Bạch liếc thấy Ninh Dương đang định bước vào cửa, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự tin.
Ninh Lạc đã nhìn thấy sắc mặt Ba Ninh đen như đáy nồi sải bước đi tới, mấp máy môi: “. . . . . . Tin em.”
Là một tên ngốc!
Đứng gần như vậy thật sự sẽ bị hiểu lầm đấy!
Thanh Thang đại lão gia*, hắn chỉ là nói bậy bạ thôi, thật sự không có sở thích cùng công khác khám phá giới hạn cơ thể đâu!
“Anh cũng còn có chút tự biết lượng sức mình.”
*Chú thích: Thanh Thang đại lão gia là một cụm từ tiếng Trung được sử dụng rất phổ biến trên mạng xã hội, đặc biệt là trong các diễn đàn thảo luận, các nền tảng đánh giá. Cụm từ này mang nhiều ý nghĩa tích cực và thường được dùng để chỉ những người: Công bằng, khách quan, thông minh, sắc sảo, trung thực, thẳng thắn. Tóm lại, Thanh Thang đại lão gia là một cách gọi vui để chỉ những người có tinh thần trách nhiệm cao, luôn cố gắng bảo vệ lẽ phải và công bằng trên mạng xã hội.
Ninh Tịch Bạch nói xong, sắc mặt thay đổi chỉ trong một giây, vẻ mặt không thể tin nổi, hốc mắt đỏ hoe, nắm lấy tay Ninh Lạc đặt lên ngực mình, giống như bị người ta dùng sức đẩy ngã về phía sau ——
Không ngã được.
Một bàn tay khác đã đỡ lấy người cậu ta.
Cậu ta không tin vào hiện thực, dùng sức ngã xuống. Bên tai bỗng truyền đến giọng nói u ám của Ba Ninh: “Nhìn thấy anh trai con thì kích động đến mức sắp ngất xỉu, đứng cũng không vững hả?”
Vẻ mặt Ninh Tịch Bạch cứng đờ, đông cứng, trông thật buồn cười.
Ninh Dương cũng vừa lúc bước vào, nhìn thấy tư thế kỳ quái của ba người thì sững sờ một lúc: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Lần này hiểu lầm lớn rồi. Ninh Lạc nhắm mắt an tường: “Đang nghĩ về câu văn trên bia mộ của em.”
Lập đông rồi sao? Không, nên lập bia mộ rồi.
Nhà họ Ninh có ngày đông lạnh giá của riêng mình.
Ninh Dương: ?
Ninh Lạc cũng mặc kệ anh ta có biểu cảm gì, bản thân bị câu nói vừa rồi của Ba Ninh làm cho ghê tởm muốn chết, lần đầu tiên cảm nhận được uy lực của việc bị phản phệ, một tiếng “Ba” gọi ra thật suôn sẻ: “Ba, là do em ấy tự giẫm phải chân mình nên mới ngã đấy ạ.”
Không liên quan gì đến con đâu!
Ba Ninh, sau khi trải qua liên tiếp những cú sốc lớn, vốn dĩ nên tức giận, nhưng lại phát hiện bản thân mình bình tĩnh đến lạ kỳ, đối với kiểu giải thích vô lý này cũng gật đầu: “Vậy à. Cũng đúng, dì Tôn lau nhà cũng sạch sẽ quá, ngã trên đất bằng cũng là chuyện có thể xảy ra.”
Ninh Lạc dùng sức gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Đúng đúng đúng.”
Mặt Ninh Tịch Bạch đỏ bừng, luống cuống túm lấy Ba Ninh: “Ba, không phải đâu, không phải như ba nói. Là con nhìn thấy anh hai muốn nói chuyện với anh ấy, nhưng không biết tại sao anh ấy lại kháng cự, đẩy con một cái… Con không đứng vững mới ngã.”
Ba Ninh tiếp tục bình tĩnh: “Nói chuyện à, nói chuyện rất tốt.”
Đùa gì vậy! Áp tai lên tai người ta để nói chuyện?
Ông ta vừa rồi rõ ràng nhìn thấy, sắc mặt Tiểu Lạc đã trắng bệch rồi, nhưng vì Tịch Bạch là em trai của nó nên đã không đẩy ra.
Là một đứa trẻ tốt bụng, biết quan tâm đến người thân, ngay cả em trai có tình ý với mình cũng không nỡ đẩy ra.
Ba Ninh thở dài trong lòng, thật sự là, lương thiện quá mà.
Nếu Ninh Tịch Bạch biết Ba Ninh đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu.
Nhưng cậu ta không biết, tay xoắn lấy vạt áo luống cuống bất an: “Có lẽ anh hai vẫn chưa chấp nhận thân phận của con, là lỗi của con, con không nên hưởng thụ tình thân của ba mẹ và anh cả, lại còn tham lam không muốn rời đi, nếu như con không ở đây chướng mắt…..”
“Tịch Bạch,” Ninh Dương cắt ngang lời cậu ta, rất bất mãn nói với cậu, “Nói gì ngốc vậy, em mãi mãi là người nhà họ Ninh, không ai có thể thay thế vị trí của em.”
Anh ta nhìn về phía Ninh Lạc, ý vị thâm trường.
Ninh Lạc bĩu môi.
【 Thật là một bài phát biểu hùng hồn, các người có yêu nhau đến chết đi sống lại thì cũng phải xem xem người các người đang bảo vệ là cái thứ gì chứ?】
Vị này chính là người mất cả chì lẫn chài, bị Ninh Tịch Bạch chơi đến xoay vòng vòng, gia sản nhà họ Ninh cuối cùng một xu cũng không vớt được, còn suýt chút nữa thì mất hết cả gia sản bên nhà mẹ đẻ.
【 Quả nhiên tình yêu đích thực là không nỡ trách cứ, giống như người Vân Nam không bao giờ trách nấm độc, mà là kiên định tin tưởng bản thân xào chưa chín 】
Ninh Dương ngẩn người, sau đó tức giận, lạnh lùng quát lớn: “Ninh Lạc, đây chính là tố chất của cậu sao?”
Ninh Lạc bị mắng đến mức khó hiểu: “Cái gì?”
【 Tố chất? Chỉ cần tôi còn một chút tố chất, cũng sẽ không đến mức một chút cũng không có. 】
【 Tôi nói cậu ta tự ngã thì sao chứ, cậu ta còn bịa đặt nói tôi đẩy cậu ta kìa. Tin hay không thì trà xanh công tử câu tiếp theo sẽ là lấy lui làm tiến, lấy thủ làm công, lấy nhu khắc cương, nói rằng bản thân không cần danh phận cũng muốn ở lại nhà họ Ninh, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy các người là được rồi. 】
Ninh Dương bị âm thanh tuôn ra như đạn pháo bắn ầm ầm đau hết cả đầu, khi phản ứng lại mới hiểu trà xanh công tử là ai, đang muốn tiếp tục trách mắng Ninh Lạc, thì tay đã bị nắm lấy.
Quay đầu lại, đối diện với nụ cười mong manh dễ vỡ của Ninh Tịch Bạch.
Ninh Tịch Bạch gượng cười: “Anh cả đừng vì em cãi nhau với anh hai, anh như vậy, trong lòng anh hai sẽ càng khó chịu.”
Ninh Dương xoa đầu cậu, thở dài: “Tịch Bạch, em quá lương thiện rồi.”
Đúng vậy, Tịch Bạch từ nhỏ đến lớn đều rất lương thiện, căn bản không giống như Ninh Lạc nói.
Còn Ninh Lạc…
Trong mắt Ninh Dương lóe lên vẻ chán ghét.
Nhà mẹ anh ta có sản nghiệp kinh doanh trong giới giải trí, bản thân anh ta đương nhiên biết Ninh Lạc là loại người như thế nào, cả giới giải trí đều biết.
Một cục bùn nhão không dính được lên tường.
Ninh Tịch Bạch nói: “Thật ra không cho em danh phận cũng không sao, em không quan tâm đến cái danh hiệu tam thiếu gia gì đó, chỉ cần em còn có thể nhìn thấy ba và anh cả mỗi ngày là em đã mãn nguyện rồi.”
Cái tay Ninh Dương trên đỉnh đầu cậu ta cứng đờ.
Mắt Ninh Lạc sáng lên.
【 Há há, đến rồi, đến đoạn này cần phải đẩy mạnh tình cảm thêm một chút, tiếp tục lấy lui làm tiến, xây dựng hình tượng bản thân là Tiểu Bạch Hoa nhỏ bé yếu đuối. 】
Vừa nói vừa bắt đầu hát: 【 Cây cải cúc nhỏ ơi~ Mọc vàng trên đất~ Lên ba tuổi~ Đã mất mẹ~ 】
Ninh Dương nhịn không được muốn cho Ninh Lạc ngậm miệng lại, cậu có biết mình hát lạc điệu không vậy?
Chỉ là vừa mới mở miệng, đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, nhìn Ninh Lạc đang đứng một bên chỉ thiếu điều lấy hạt dưa ra gặm, Ninh Dương ngẩn người.
Hình như….. Chỉ có mình anh ta nghe thấy âm thanh này.
“Em có thể nhường phòng của em cho anh hai, chuyển đến ở phòng dành cho người giúp việc hoặc chuyển ra ngoài, thế nào cũng được. Chỉ mong anh hai đừng giận em, đừng ghét em, anh cả cũng đừng giận anh hai.” Giọng Ninh Tịch Bạch nghẹn ngào, sắp khóc đến nơi, đáng thương cầu xin lòng thương xót của người khác.
Những người giúp việc xung quanh nghe thấy thế đều đau lòng.
Cậu ấm được cưng chiều từ bé đến lớn, từ bao giờ lại phải khép nép như vậy?
Ninh Tịch Bạch diễn cho Ninh Dương xem, nhưng Ninh Dương lại không nhìn cậu ta, mà là nhìn Ninh Lạc, giống như bị người ta đấm một cú, cả thế giới đều đảo lộn.
Anh ta không biết nên khiếp sợ trước việc thế giới này cuối cùng cũng trở nên huyền huyễn, bản thân có thể nghe thấy tiếng lòng của Ninh Lạc, hay là khiếp sợ trước việc Tịch Bạch….. hình như thật sự có gì đó không đúng.
Ninh Lạc nhìn Ninh Tịch Bạch, có thể diễn mọi lúc mọi nơi mà tấm tắc khen ngợi.
【 Được rồi, bây giờ đã dọn đường xong xuôi, để tôi nghĩ xem kịch bản tiếp theo của trà xanh công tử là gì….. Có phải nên tạo ra chút nguy cơ cho anh trai cậu ta, ví dụ như một người anh trai khác yêu thương cậu ta hơn? 】
Ninh Tịch Bạch ngẩng đầu nhìn Ninh Dương: “Không sao đâu anh cả, cho dù em không phải là người nhà họ Ninh, em cũng sẽ có người thân bạn bè mới, nhất định sẽ xuất hiện người yêu thương em giống như anh cả, em sẽ có anh trai mới.”
Ninh Lạc đấm tay xuống.
【 Hoàn toàn chính xác! Rốt cuộc là ai đã viết cuốn “Cẩm nang tu luyện trà xanh” vậy, quả thực là xứng đáng được thờ phụng, để hôm nay tôi gánh team. 】
【 Sau này, hãy gọi tôi là thần bài! (Hất tóc quyến rũ) 】
Mặt Ninh Dương nóng bừng, giống như bị lời nói của Ninh Lạc tát cho một bạt tai.
Nói cho anh ta biết, nhận thức bấy lâu nay của anh ta quả thực chính là một trò cười.
Anh ta rụt tay lại che ngực, cảm nhận tim đã lên đến 120 nhịp rồi.
Ninh Tịch Bạch hiểu quá rõ Ninh Dương, biết được bản thân nói như vậy nhất định sẽ khiến đối phương không chịu nổi.
Ninh Dương không thể nào chấp nhận bản thân mình là thứ bị thay thế, là thứ không còn giá trị lợi dụng nữa, tự tôn của anh ta không cho phép bản thân là kẻ có thể thay thế, nhất định phải là độc nhất vô nhị.
Thế nhưng, nãy giờ lâu quá rồi mà Ninh Dương vẫn không nói gì.
Nửa ngày sau, sắc mặt anh ta khó coi hỏi lại: “Tịch Bạch… tại sao lại nói với anh những lời này?”
Trong giọng nói còn mang theo ý chất vấn rõ ràng khiến Ninh Tịch Bạch hoang mang.
【 Còn có thể vì sao nữa, đương nhiên là coi anh là kẻ ngốc, là Tường Tử*, là phương án dự phòng, bản thân anh thật sự không biết tự mình có bao nhiêu tâm cơ à? 】
【 Thế giới rộng lớn vậy nhưng không có ai thiếu tâm nhãn hơn anh đâu, anh nên cảm ơn hai người là anh em đi, nếu không thì cậu ta câu anh thành cá cũng được, vậy mà anh lại còn khen một câu kỹ năng thả lưới thật tốt. 】
Ninh Dương đè chặt ngực, khó khăn lên tiếng: “… Ba, thuốc trợ tim của ba đâu?”
Anh ta sắp nhồi máu cơ tim rồi!
Ai muốn nghe tiếng lòng của Ninh Lạc chứ, có thể nào làm cho cậu ta ngậm miệng lại được không!
Hết chương 6.