Chương 6: Đèn Đỏ

 

Chương 6: Đèn Đỏ

 

Ở chỗ Hề Vi không có chuyện gì gọi là nhất quá tam ba bận, gọi hai cuộc Chung Thận không nghe máy, anh cũng không gọi nữa.

 

Trên bàn mạt chược nhất thời yên tĩnh, không ngờ ngay cả điện thoại của Hề Vi mà cũng có người dám không nghe. Người tình được bao nuôi chẳng phải nên gọi là đến sao? Cho dù đang làm việc, đang lái xe, đang tắm, đang sạc pin, cũng không thể nào trùng hợp như vậy, dám quăng mặt mũi của kim chủ trước mặt mọi người.

 

“Có lẽ đang bận.” Hạ Dập liếc nhìn sắc mặt của Hề Vi, có chút toát mồ hôi lạnh thay Chung Thận, nhưng vẫn không quên thêm dầu vào lửa, “Nhưng cậu ta chỉ là một diễn viên, lịch trình có thể kiểm soát được, có thể bận cái gì chứ? Đêm giao thừa cũng không biết chủ động gọi điện thoại đến hỏi thăm, cũng thật là không hiểu chuyện….”

 

Vừa nói, vừa tiếp tục quan sát biểu cảm của Hề Vi.

 

Nếu như núi tuyết có thể hóa thành người, e rằng sẽ có dáng vẻ như Hề Vi bây giờ. Anh rất ít khi bị người khác khen ngợi ngoại hình, một là không ai dám mạo phạm, hai là khí chất mạnh mẽ, còn đáng sợ hơn cả ngoại hình. Bề ngoài Hạ Dập nói cười vui vẻ với anh, nhưng trong lòng thực chất cũng run sợ, thấy anh không phản cảm mới tiếp tục nói: “Tôi nghe nói, hai người đã bảy năm rồi? Vẫn chưa thấy chán sao? Bên cạnh bất quá cũng chỉ là một người sưởi ấm giường, chi bằng đổi người mới, nghe lời hơn.”

 

Quý Tinh Văn nhìn Hề Vi chằm chằm, hận không thể lập tức trở thành người mới đó. Hề Vi lại không thèm nhìn anh ta lấy một cái, thản nhiên nói: “Nói sau đi, chưa gặp được ai vừa mắt.”

 

Anh không muốn nói chuyện nữa, bật chế độ im lặng cho điện thoại rồi ném sang một bên, vừa rồi còn nói không muốn chơi nữa, bây giờ lại đưa tay xáo bài. Mấy người khác tất nhiên là thuận theo ý anh, cũng rất biết điều không nhắc đến Chung Thận nữa, một ván mạt chược đánh đến tận 12 giờ đêm mới giải tán.

 

Năm 2023 cứ kết thúc như vậy.

 

Từ trên Tháp Kinh Tâm có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm, nhân viên phục vụ vừa đếm ngược thời gian vừa khui rượu vang đỏ, kính Hề Vi ly đầu tiên.

 

Hề Vi khẽ cười, tâm trạng không thể nói là tốt, nhưng cũng không tệ lắm.

 

Đương nhiên anh cũng không đến mức chỉ vì Chung Thận thỉnh thoảng không nghe điện thoại mà nổi trận lôi đình, đổi người khác, tuy rằng hơi khó chịu, nhưng sau khi cảm xúc thoáng qua, càng nhiều hơn là nghi ngờ.

 

Nghề nghiệp của Chung Thận đặc thù, thường xuyên có trường hợp không tiện mang theo điện thoại bên người, ví dụ như đang quay phim ở phim trường, hoặc là đang ghi hình chương trình truyền hình. Trong những khoảng thời gian này, điện thoại của cậu nhất định sẽ được giao cho quản lý hoặc trợ lý, mục đích là để khi Hề Vi gọi đến có thể trả lời ngay lập tức. Ngoài ra, chỉ cần có thể cầm đến điện thoại, cậu nhất định sẽ tự mình nghe điện thoại của Hề Vi. Cho dù có bỏ lỡ ngoài ý muốn, cũng sẽ gọi điện thoại lại ngay lập tức.

 

Nói cho cùng thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, Hề Vi không để trong lòng. Anh đối với Quý Tinh Văn cũng thực sự không có hứng thú, không có hứng thú ở lại qua đêm, vậy nên chào tạm biệt Hạ Dập và những người khác xong thì mặc áo khoác vào, cầm điện thoại xuống lầu.

 

Anh vừa bước vào thang máy, vừa theo thói quen bật sáng màn hình. Điều bất ngờ là, điện thoại đã được bật chế độ im lặng vậy mà không có cuộc gọi nhỡ nào —— Chung Thận không tìm anh.

 

Vẻ mặt Hề Vi hơi khựng lại. Thang máy tham quan của Tháp Kinh Tâm bắt đầu đi xuống, cảm giác hơi mất trọng lượng xen lẫn với cảm giác khó chịu trỗi dậy, anh cau mày, cất điện thoại vào túi áo khoác.

 

Thư ký Phương vẫn luôn đợi ở trong xe dưới lầu, nhìn thấy anh đi ra thì nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe cho anh.

 

Nếu nói trên đời này còn có ai có thể hiểu Hề Vi hơn Chung Thận, e rằng cũng chỉ có mình Phương Trữ. Vị thư ký đầu tiên của Hề Vi kiên trì được hai năm thì bị sa thải, vị thư ký thứ hai chỉ kiên trì được một năm, Phương Trữ là vị thư ký thứ ba, từ năm năm trước đã bắt đầu làm việc cho Hề Vi đến tận bây giờ, nhận mức lương cao ngất ngưởng mà người khác không thể tưởng tượng nổi, làm công việc giống như thái giám tổng quản.

 

Chẳng trách đầu óc anh ta lúc nào cũng đầy rẫy suy nghĩ đấu đá chốn hậu cung, đổi lại là ai đến vị trí của anh ta chắc cũng sẽ lấy việc “Loại bỏ tất cả những nhân tố bất ổn bên cạnh thái tử” làm tôn chỉ tối cao của mình, nếu không, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người bị loại bỏ chính là anh ta.

 

“Ngài….” Thư ký Phương đỡ cửa xe, nhìn thấy Hề Vi vậy mà lại sa sầm nét mặt, trong lòng khẽ giật mình, “Ngài muốn đi đâu, về Minh Hồ sao?”

 

Lái xe là một người khác, giống như một công cụ, “Không nghe thấy” cuộc trò chuyện của bọn họ. Phương Trữ đợi Hề Vi ngồi xong thì nhẹ nhàng đóng cửa xe, bản thân ngồi vào ghế phụ, quay đầu lại cẩn thận chờ đợi câu trả lời.

 

Hề Vi lại không nói đi đâu, lạnh lùng nói: “Gọi điện thoại cho Đường Du, hỏi xem tối nay Chung Thận có lịch trình gì.”

 

Trong lòng Phương Trữ có chút khó hiểu, nhưng tay nhanh hơn não, lập tức bấm số gọi điện thoại. Đường Du cũng nghe máy rất nhanh, lược bỏ những lời chào hỏi không cần thiết, Phương Trữ liền hỏi theo lời Hề Vi dặn, nhưng câu trả lời nhận được lại là Đường Du cũng không biết.

 

Hề Vi nhíu mày, không nói gì thêm. Phương Trữ ra hiệu cho tài xế, bảo anh ta lái xe về biệt thự Minh Hồ. Chiếc xe chậm rãi di chuyển trong dòng xe cộ đông đúc đêm giao thừa, lúc đi lúc dừng.

 

Dường như Hề Vi hơi mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi. Phương Trữ chu đáo đổi một bản nhạc du dương thích hợp để ru ngủ, tắt âm báo tin nhắn, nhưng động tác nhắn tin vẫn không ngừng.

 

Khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ, Hề Vi đột nhiên tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ đếm ngược đèn đỏ.

 

Phương Trữ đúng lúc báo cáo: “Vừa rồi tôi có tra lịch trình của Chung tiên sinh…”

 

Giọng điệu của Hề Vi vẫn còn lười biếng như vừa ngủ dậy: “Nói.”

 

“Anh ấy đang ở Hồng Nhật công quán.” Thư ký Phương thần thông quảng đại, các mối quan hệ trải rộng khắp Hải Kinh, hơn nữa chuyện tối nay cũng không khó điều tra, “Ngài cũng biết đấy, tối nay Hoàng Khải Chinh tổ chức tiệc rượu mừng năm mới ở đó, vào cửa phải nộp điện thoại, chắc là vì vậy….. Nhưng mà tôi nghe nói khách mời được mời không nhiều lắm, không biết tại sao Chung tiên sinh lại tham gia.”

 

Hề Vi rất bất ngờ: “Hoàng Khải Chinh? Chung Thận sao lại có quan hệ với ông ta được?”

 

Hoàng Khải Chinh là ai, để ông nội của Hề Vi là Hề Vận Thành giới thiệu thì thích hợp hơn. Khoảng hai mươi, ba mươi năm trước, ông ta là học trò của Hề Vận Thành, suýt chút nữa đã cưới được cô của Hề Vi, trở thành con rể nhà họ Hề.

 

Nhưng sau đó, Hề Vận Thành cho rằng người này tâm thuật bất chính, đá ông ta ra khỏi nhóm, cắt đứt liên lạc.

 

Vì vậy, Hoàng Khải Chinh luôn ôm hận nhà họ Hề. Nhưng tạm thời không bàn đến phẩm chất, ông ta quả thật rất có năng lực, sau hơn hai mươi năm lăn lộn trên thương trường, từ một chàng rể hụt nhà giàu dựa hơi cô hai nhà họ Hề năm xưa đã lột xác thành một con cá mập tài chính chỉ cần dậm chân một cái là cả giới tài chính phải rung chuyển, sau lưng có vô số người theo đuổi, năm ngoái còn xuất bản một cuốn tự truyện, phóng đại sự thật tự thuật lại lịch sử làm giàu vẻ vang của bản thân, trong sách có nhắc đến cô của Hề Vi, Hoàng Khải Chinh vậy mà lại tuyên bố, bản thân đã ngoài trung niên vẫn không chịu kết hôn, tất cả là vì còn nhớ nhung bà ấy.

 

Đánh giá của Hề Vi là: Thật ghê tởm.

 

—— Ông ta tuy không chịu kết hôn, nhưng những chuyện ong bướm lại chưa bao giờ dứt, con gái riêng ngoài giá thú cũng đã hai mươi tư tuổi rồi, lại công khai phát biểu loại lời lẽ có thể coi là quấy rối này với một người phụ nữ không liên quan, đúng là không có phẩm giá.

 

Nhưng Chung Thận……

 

Vậy mà lại có quan hệ với loại người này, đó là điều Hề Vi chưa từng nghĩ đến.

 

“Anh chắc chứ?”

 

“Chắc chắn.” Thư ký Phương nói, “Chung tiên sinh vào cửa lúc chín giờ, đến giờ vẫn chưa ra.”

 

“…..”

 

Hề Vi im lặng một lát, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Hoàng Khải Chinh xuất thân nghèo khó, thích nhất là đi khắp nơi rao giảng về việc ông ta vượt qua giai cấp không hề dễ dàng. Ông ta yêu mến nhân tài, nguyện ý cho người trẻ tuổi cơ hội, nếu như có thể nhận được sự chú ý ủng hộ của ông ta, cũng coi như Chung Thận có bản lĩnh. —— Vừa rồi anh nói gì nhỉ? Chung Thận đang đầu tư? Chẳng trách…..”

 

Lần trước Phương Trữ sợ Hề Vi không nhìn ra Chung Thận có ý đồ khác, muốn vỗ cánh bay cao, ra sức khuyên Hề Vi nên đề phòng. Lần này lại không dám nói thêm một lời nào, sợ Hề Vi nổi giận lây sang mình.

 

Nhưng dù sao anh ta cũng không nhịn được tâm lý muốn lấy lòng, buột miệng nói: “Tôi cảm thấy có thể không đơn giản như vậy.”

 

Phương Trữ lộ ra vẻ mặt khó tả, len lén liếc nhìn Hề Vi: “Bên ngoài đều đồn, Hoàng tiểu thư không màng đến chuyện kinh doanh, một lòng muốn dấn thân vào giới giải trí, muốn làm đạo diễn. Hoàng Khải Chinh không có người nối nghiệp, lại thiếu một người con rể…..”

 

Nói đến đây là dừng, nửa câu sau không cần nói rõ ra.

 

Đèn đỏ đã chuyển sang xanh từ lâu, tài xế tập trung tinh thần lái xe ra khỏi đoạn đường đang tắc nghẽn, tốc độ xe tăng lên, nhưng nhiệt độ trong xe lại đột nhiên giảm xuống.

 

Hề Vi thầm nghĩ, suy đoán của Phương Trữ không phải là không có lý. Từ trước đến nay kết hôn luôn là cách thức hữu hiệu nhất để thực hiện việc vượt qua giai cấp, nếu như Chung Thận muốn lên bờ, đây chính là con đường tắt thẳng tiến trời cao, rất thông minh.

 

Nếu như Hoàng tiểu thư thích phim tình cảm, yêu ai yêu cả đường đi lối về, thích Chung Thận cũng không có gì lạ.

 

Nhưng mà quan hệ của bọn họ còn chưa kết thúc, nếu như Chung Thận bây giờ đã tìm người khác, có phải là hơi… quá không biết tuân thủ quy cũ rồi không?

 

Là bởi vì Chung Thận cũng nghe được tin đồn anh sắp đính hôn, cảm thấy nguy cơ cho tương lai của mình? Cho nên muốn hành động sớm một chút, tìm đường lui cho bản thân?

 

“…..” Hề Vi sa sầm nét mặt, không nói một lời. Phương Trữ đã không dám nhìn sắc mặt của anh nữa, nhưng đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột trong xe yên tĩnh, trên màn hình hiển thị hai chữ “Chung Thận”.

 

Xem ra là tiệc rượu đã kết thúc, cậu ra ngoài rồi.

 

Thế nhưng, điện thoại reo ba hồi, Hề Vi không nghe máy. Cuộc điện thoại thứ tư gọi vào điện thoại của Phương Trữ. Sếp không nghe máy, Phương Trữ sao dám nghe? Cứ mặc kệ Chung Thận gọi thêm ba cuộc nữa, tiếng chuông gọi đến cuối cùng cũng dừng lại.

 

Chung Thận luôn biết điều như vậy, người khác không nghe điện thoại, cậu chỉ gọi ba cuộc, không làm phiền thêm nữa, cứ như sợ đối phương ghét bỏ mình vậy.

 

Bình thường đây là ưu điểm, nhưng tối nay đột nhiên Hề Vi lại cảm thấy, sự khéo léo lấy lòng người khác này của cậu thật khiến người ta chán ghét.

 

Hạ Dập nói đúng, bất quá cũng chỉ là một người sưởi ấm giường thôi. Hề Vi đối xử với cậu tôn trọng như vậy, nhưng cậu lại không biết điều, ngược lại còn cho rằng Hề Vi dễ tính, có thể tùy ý lãnh đạm.

 

Người tình thì nên nuôi như chó, không thể cho sắc mặt tốt được.

 

Hề Vi cau mày, chiếc xe dừng lại trước một cột đèn đỏ khác. Tối nay hình như vận may không được tốt lắm, đèn đỏ cứ liên tiếp nhau, sáu mươi giây đếm ngược dài dằng dặc khiến người ta bực bội.

 

Trong WeChat đột nhiên nhảy ra một tin nhắn mới.

 

【Chung Thận: Anh có ở nhà không? Tôi đến tìm anh được không?】

 

Hề Vi không trả lời.

 

Qua đèn đỏ đi thêm năm phút nữa là đến cổng biệt thự Minh Hồ, anh sa sầm nét mặt xuống xe, sải bước vào nhà. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vô tội bị người chủ thứ hai đã đặt tên cho chúng liên lụy, không nhận được vuốt ve quen thuộc của Hề Vi, nhưng vẫn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra, bám theo sau anh nhiệt tình vẫy đuôi nịnh nọt.

 

Hề Vi đi lên cầu thang, đột nhiên quay đầu lại: “Đóng cửa.”

 

Là mệnh lệnh dành cho quản gia. Với hiểu biết của anh về Chung Thận, tối nay nhất định sẽ có người đến cửa xin lỗi.

 

“—— Đổi mật khẩu, lát nữa cậu ta đến cũng thu luôn chìa khóa.”

 

Hết chương 6.

Chương 6: Đèn Đỏ

Ngày đăng: 7 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên