Chương 6: Song Sư (06)

 

Chương 6: Song Sư (06)

 

“Bố tôi? Ông ấy làm sao? Ông ấy chỉ là công nhân cũ của nhà máy gạch men.” Ký Triển không hiểu tại sao cảnh sát lại đột nhiên điều tra đến người cha đã khuất của mình, ông ta theo bản năng nói: “Lăng Liệp ở nhà chúng tôi, nhưng cái chết của bố tôi và Hoàng Huân Đồng chắc chắn không liên quan!”

 

Quý Trầm Giao đi dạo một vòng quanh quán trà sữa của Ký Triển, gọi một ly cà phê.

 

Gia đình Ký Triển đã mua một căn nhà trong khu chung cư cách đường Tà Dương ba cây số. Nhờ lợi thế của hành lang văn hóa khu Bắc Thành, bọn họ thuê một mặt bằng hướng ra đường để kinh doanh, cuộc sống khá tốt. Trà sữa, bánh ngọt đều do con gái làm, ông ta và vợ phụ trách công việc phía sau, con trai có công việc khác, không sống cùng bọn họ.

 

Cà phê được pha xong, Quý Trầm Giao nói: “Không phải nói cái chết của ông cụ có liên quan đến Hoàng Huân Đồng, chỉ là vụ án mạng xảy ra trong căn nhà ông cụ đã từng ở, nên tiến hành điều tra theo thủ tục mà thôi. Lần trước không phải ông nói căn nhà mãi không cho thuê được sao? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy có vài điểm chưa hỏi rõ. Trường hợp nhà ông thực ra rất phổ biến, nhà nào cũng có người già, nếu sau khi qua đời mà nhà không cho thuê được thì không biết có bao nhiêu căn nhà bỏ không.”

 

Ký Triển vừa nghe liền kích động, “Đúng vậy! Chẳng phải là có người nói ra nói vào sao! Cũng không biết là ai thất đức như vậy! Thế này thì xong rồi, càng không thuê được nữa!”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Ông cụ mắc bệnh gì?”

 

Ký Triển bỗng cảnh giác, “Không phải anh đang nghi ngờ là con cái chúng tôi đã làm gì đó chứ? Không thể nào! Tôi và vợ tôi luôn túc trực bên giường bệnh, thực sự không còn cách nào khác mới đưa ông đến viện dưỡng lão!”

 

“Đừng căng thẳng.” Quý Trầm Giao nói: “Tôi sẽ xác minh với bệnh viện.”

 

“Chỉ là suy kiệt mà thôi, ông ấy bị bệnh tim, đồng thời còn mắc các bệnh mãn tính về phổi và thận.” Ký Triển bình tĩnh lại, “Hai năm cuối đời, ông ấy ngày càng phải nằm viện nhiều hơn, không ăn uống được gì, gầy trơ xương. Nhưng tôi thề, chúng tôi tuyệt đối không bỏ rơi ông ấy. Giấy chứng nhận nhập viện tôi đều giữ lại, chính bác sĩ đã nói với chúng tôi rằng, người già sống đến tuổi này là tốt rồi, hãy để ông ấy ra đi thanh thản.”

 

Nghe có vẻ là một cái chết bình thường, vậy thì việc căn nhà không cho thuê được lại bất thường. Quý Trầm Giao hỏi: “Những lời đồn đại đó là thế nào?”

 

“Tôi làm sao mà biết được?” Ký Triển nói: “Người thuê nhà cũng không nói rõ, hỏi thì chỉ nói là không may mắn, không chịu nói thêm. Tôi hỏi bọn họ nghe ở đâu thì cũng không chịu nói.”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Anh còn số liên lạc của bọn họ không?”

 

“Tôi tìm xem.”

 

Ký Triển tìm được ba số điện thoại, trong đó có hai số không còn sử dụng nữa, số còn lại chủ thuê bao họ Trần, là nữ, hiện đang lái taxi, Quý Trầm Giao hẹn gặp cô ấy tại điểm giao ca.

 

Cô Trần năm nay ba mươi lăm tuổi, vừa xuống xe đã chào hỏi Quý Trầm Giao, không hề gò bó, còn mời Quý Trầm Giao uống trà thảo mộc giải nhiệt đang rất thịnh hành trong giới lái xe taxi gần đây.

 

Quý Trầm Giao giành trả tiền trà, “Chuyện tôi nói trên điện thoại…”

 

Cô Trần gật đầu, “Đúng là như vậy, căn nhà đó thực ra rất tốt, phù hợp với những bà mẹ đơn thân có con nhỏ như tôi, giá thuê rẻ, xung quanh cũng nhiều đồ ăn. Ban đầu tôi đã định thuê rồi, nhưng lại nghe được vài lời không hay.”

 

Quý Trầm Giao: “Nói có người già chết trong nhà à?”

 

“Ừ. Nhưng tôi cũng cẩn thận, những căn nhà cũ kiểu đó đều là người già ở, người già mất rồi mới để lại cho con cháu, cũng không phải chết bất đắc kỳ tử, tại sao lại không thể ở được?” Cô Trần vừa uống trà vừa nói, “Tôi liền hỏi Ký… Ký gì ấy nhỉ?”

 

“Ký Triển.”

 

“Đúng rồi, tôi hỏi Ký Triển ông cụ nhà ông ấy mất như thế nào, mất ở đâu. Có lẽ trước đây ông ấy cũng gặp phải người thuê nhà kiêng kỵ chuyện này, nên ngay lập tức giải thích cho tôi, còn cho tôi xem bệnh án của ông cụ. Tôi xem qua, là chết do bệnh bình thường mà, chết ở bệnh viện, sau đó đưa thẳng đến nhà tang lễ, vậy thì có thể thuê được.”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Nhưng sau đó cô vẫn từ bỏ?”

 

Cô Trần thở dài, “Nói ra thì có hơi xấu hổ, nếu chỉ có một mình tôi ở thì chắc chắn tôi sẽ không sợ, nhất định sẽ ở tiếp. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu tôi không có con nhỏ, tôi cũng sẽ không vất vả đến thành phố này để bươn chải. Tôi đến thành phố này vì con, bản thân tôi sống không được hạnh phúc lắm, nên hy vọng con bé có thể được giáo dục tốt hơn một chút.”

 

Chỉ vài câu ngắn ngủi, Quý Trầm Giao đã phác họa được cuộc sống của hai mẹ con cô Trần.

 

“Người đó nói trước mặt con gái tôi rằng, nhà Ký Triển bị ma ám, ông cụ ban đầu rất khỏe mạnh, dần dần thì yếu đi. Làm con gái tôi sợ quá. Tôi không tin mấy chuyện mê tín dị đoan này, nhưng lại nghĩ tại sao người khác không ai thuê? Giá lại rẻ như vậy, chẳng lẽ là thật sự có vấn đề?”

 

Cô Trần suy đi tính lại, từ bỏ căn 402 giá rẻ, qua mấy lần tìm kiếm mới thuê được một căn hộ chung cư đắt hơn 500 tệ.

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Nghe cô nói thì có người đã nhiều lần ngăn cản cô thuê nhà?”

 

Điểm này khiến Quý Trầm Giao hơi bất ngờ, vì Ký Triển nói rằng, những lời đồn đại đã đến tai người thuê nhà, nhưng cô Trần lại nói có người trực tiếp nói với cô.

 

Cô Trần nói: “Đúng vậy, lúc đó tôi không tiện nói với Ký Triển là ai, dù sao người ta cũng là có ý tốt. Bây giờ cảnh sát đã tìm đến tôi, tôi cũng không có gì phải giấu giếm. Là một người đàn ông trung niên hói đầu, mặt vàng, giọng nói khàn khàn.”

 

Quý Trầm Giao: “Ông ta không nói ông ta là ai à?”

 

Cô Trần lắc đầu, “Không nói tên. Tôi hỏi ông ta sao biết rõ như vậy, ông ta nói ông ta sống ở tầng trên.”

 

Quý Trầm Giao lập tức bảo Thẩm Tê gửi ảnh của cư dân tòa nhà xảy ra án mạng, cũng như những ảnh có thể thu thập được của cư dân đường Tà Dương. “Cô xem xem, có phải là ông ta không?”

 

Cô Trần lật vài tấm rồi nói: “Là ông ta.”

 

Trong ảnh, chính là nạn nhân Hoàng Huân Đồng!

 

Quý Trầm Giao: “Cô chắc chắn chứ?”

 

“Nếu cho tôi gặp mặt ông ta tôi chắc chắn có thể nhận ra, còn ảnh thì, chắc chắn tám phần.” Cô Trần lại xem kỹ, “Tôi nghĩ không sai đâu.”

 

………

 

“Vụ án này càng lúc càng mở rộng ra rồi?” Tịch Vãn vô cùng kinh ngạc trước thông tin này, tuy là kỹ thuật viên giám định dấu vết, nhưng ở đội trọng án, cô và Quý Trầm Giao đều thuộc dạng “toàn năng”, có thể đi đến hiện trường làm nhiệm vụ không thành vấn đề, khi cần thiết thậm chí có thể đảm đương cả công việc của cảnh sát đặc nhiệm.

 

Đôi giày cao gót của cô gõ “cộp cộp” trên nền nhà, đi được vài bước thì quay đầu lại, Quý Trầm Giao đang sắp xếp các manh mối trên bảng trắng. Cô đi tới, nhìn những cái tên, sự kiện, thời gian, mũi tên trên bảng trắng, “Ông cụ Ký mất ba năm trước, nguyên nhân cái chết tạm thời không có nghi vấn, cùng năm đó Hoàng Huân Đồng thay đổi tính tình, nhưng giữa hai người không phát hiện thấy có mối liên hệ nhân quả nào, bọn họ cũng không quen biết nhau. Sau khi ông cụ Ký mất, Ký Triển muốn cho thuê căn 402, nhưng có người tung tin đồn cản trở, người này rất có thể chính là Hoàng Huân Đồng.”

 

“Mãi đến tháng mười năm ngoái, căn 402 mới cho thuê thành công, người thuê là Lăng Liệp.” Quý Trầm Giao gập bút lại, khoanh tay, “Rạng sáng ngày mùng 6 tháng tư năm nay, Hoàng Huân Đồng, người tung tin đồn đó lại chết ngay tại căn 402, Lăng Liệp hoặc là hung thủ, hoặc là bị hung thủ đổ tội. Nhìn như vậy, sự thay đổi của Hoàng Huân Đồng có thể có liên quan đến cái chết của Ký Khắc, cũng có liên quan đến căn 402.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Các manh mối dường như đã được liên kết với nhau, nhưng động cơ của từng manh mối lại khiến người ta hoang mang. Tại sao Hoàng Huân Đồng lại tung tin đồn đó? Việc ngăn cản căn 402 cho thuê mang lại lợi ích gì cho ông ta? Liệu ông ta có bị giết vì đã cản trở việc cho thuê căn 402 không? Tại sao cái chết của Ký Khắc lại thay đổi ông ta?

 

Tịch Vãn ôm đầu, “Không được, tôi không thể nào lý giải được. Đội trưởng, theo phân tích này thì động cơ của Ký Triển chẳng phải là rõ ràng nhất sao? Nhưng tôi tiếp xúc với ông ta thì lại thấy ông ta không giống người có thể giết người vì lý do này.”

 

“Việc căn nhà đến nay vẫn chưa cho thuê được thì còn có thể chấp nhận được, bây giờ căn nhà đã cho Lăng Liệp thuê rồi, ông ta lại đi giết người vì động cơ này thì quá nực cười. Đó là nhà của ông ta.” Ánh mắt Quý Trầm Giao dừng lại ở cái tên Lăng Liệp, lông mày càng nhíu chặt hơn.

 

Nghi ngờ của anh đối với Lăng Liệp lúc này đột nhiên tăng lên.

 

Trước đây là Hoàng Huân Đồng cản trở người thuê nhà, đa số mọi người đều có tâm lý tránh rắc rối, biết căn nhà có vấn đề, hầu như đều sẽ lựa chọn từ bỏ. Sau đó tin đồn càng lan rộng, Hoàng Huân Đồng đã không cần phải trực tiếp tiếp xúc với người thuê nhà. Năm ngoái Lăng Liệp cũng đã nghe nói đến những tin đồn như người già chết trong nhà, nhưng Lăng Liệp vẫn thuê.

 

Có lý do gì khiến hắn nhất định phải thuê căn 402?

 

Là vì muốn biến nơi này thành hiện trường vụ án sao?

 

Thiệu Linh hoàn toàn không biết gì về việc Hoàng Huân Đồng cản trở người thuê nhà, còn cảm thấy thật khó tin. “Ông ta không thích xen vào chuyện của người khác, cũng chưa bao giờ nhắc đến ông cụ ở căn 402, tôi cũng chưa thấy ông ta qua lại với Ký Triển, ông ta đi ngang qua căn 402 cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, đuổi người ta đi thì có lợi ích gì cho ông ta?”

 

Ký Triển càng hoang mang hơn, nói bố ông ta sau khi nghỉ hưu không hay tham gia các hoạt động của người già, chỉ thích ở nhà đọc sách báo, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo, những hoạt động khác mà người già thích như chơi cờ tướng, khiêu vũ, ông cụ đều không tham gia.

 

Nhưng dường như Ký Triển chỉ hiểu biết hời hợt về Ký Khắc, bởi vì Quý Trầm Giao rất dễ dàng biết được từ ông ta một sự thật, khi Ký Khắc còn khỏe mạnh, ông ta chỉ về thăm ông cụ mỗi tháng một lần.

 

Có lẽ cái chết của Ký Khắc không có bí mật gì, nhưng bản thân Ký Khắc lại là một ẩn số.

 

Mà ngay khi đội trọng án đang đau đầu vì vụ án của Hoàng Huân Đồng, thì ở trường mẫu giáo Nguyệt Lượng Hoa lại đột nhiên xảy ra vụ mất tích trẻ em. Một cậu bé tên là Chu Tông Nghệ đã biến mất trong trường mẫu giáo.

 

Vụ án này ban đầu do đồn công an thụ lý, vì liên quan đến trẻ em, phân cục cũng đặc biệt coi trọng, cử cán bộ giàu kinh nghiệm tham gia điều tra.

 

Vụ mất tích vốn không liên quan gì đến đội trọng án, nhưng trùng hợp là, Lăng Liệp lại là tình nguyện viên của trường mẫu giáo Nguyệt Lượng Hoa.

 

Hôm đó, trên mạng xuất hiện bài đăng tố cáo, nói rằng có nhân viên của trường Nguyệt Lượng Hoa liên quan đến vụ giết người, đã bị cảnh sát đưa đi, bài đăng không đề cập “Kẻ giết người” có bất kỳ mối liên hệ nào với cậu bé mất tích. Nhưng chỉ cần một giọt nước rơi xuống internet, mọi người sẽ tự động sôi sục. Hầu như tất cả những người quan tâm đến sự việc này đều cho rằng, Chu Tông Nghệ mất tích là do một tên họ Lăng nào đó gây ra – mặc dù lúc Chu Tông Nghệ mất tích, Lăng Liệp đang ngủ ngon lành ở đội trọng án.

 

“Cái thứ rác rưởi gì thế này?” Thẩm Tê đang truy tìm nguồn gốc của bài đăng, tuy cậu ta không ưa Lăng Liệp, nhưng người ta đang ở ngay trước mắt cậu ta, làm sao có thể tham gia vào vụ mất tích trẻ em được? Nhất định là có người muốn đánh lạc hướng, gây rối cuộc điều tra của phân cục.

 

“Anh, lần trước anh đến Nguyệt Lượng Hoa bị người ta phát hiện rồi à?” Thẩm Tê ngẩng đầu, dường như có ý trách móc Quý Trầm Giao.

 

Quý Trầm Giao xoay đầu Thẩm Tê lại.

 

Lần trước ở Nguyệt Lượng Hoa, anh đã dặn dò hiệu trưởng không được tiết lộ việc cảnh sát đang điều tra Lăng Liệp. Nhưng nếu có người cố tình đổ thêm dầu vào lửa thì không chỉ có hiệu trưởng là con đường duy nhất.

 

Đường Tà Dương người đông miệng nhiều, cảnh sát không thể kiểm soát tất cả mọi người, vụ án mạng xảy ra ở căn 402, người ở căn 402 làm việc ở trường mẫu giáo Nguyệt Lượng Hoa, manh mối này không phải chỉ cảnh sát mới điều tra ra được.

 

Vụ mất tích, kẻ giết người, tình nguyện viên, vài từ khóa ném xuống, cái nồi đó chắc chắn sẽ nổ tung.

 

Quý Trầm Giao lại mở video tố cáo xem lại lần nữa, người tố cáo sử dụng giọng nói điện tử kèm phụ đề, quay ở bên ngoài trường Nguyệt Lượng Hoa, góc quay không giống người trong cuộc, nhưng từ thông tin được tiết lộ trong văn bản thì hình như lại hiểu rất rõ lịch trình hàng ngày của trường Nguyệt Lượng Hoa, ví dụ như hai bữa ăn gì, sáng chiều mấy giờ có hoạt động đều được giới thiệu rất rõ ràng.

 

Thậm chí còn biết cả món nào được ưa chuộng, nhưng lại không quay được video của nhà ăn, có vẻ hơi vô lý.

 

Một lời giải thích hợp lý là, người tố cáo chính là người trong cuộc, để không ai đoán được danh tính của mình, nên cố tình không quay bên trong trường, nhưng sự hiểu biết của anh ta về trường Nguyệt Lượng Hoa lại tố cáo anh ta.

 

Theo dõi IP đối với Thẩm Tê là chuyện nhỏ, không lâu sau đã có kết quả. Quý Trầm Giao lại đi gặp Lăng Liệp.

 

Biết mình trở thành đối tượng bị cư dân mạng chỉ trích, Lăng Liệp đầu tiên là sững người, sau đó gãi đầu, “Tôi cũng quá xui xẻo rồi. Sao ai cũng đổ lỗi cho tôi vậy?”

 

Tuy là nói vậy, nhưng trên mặt hắn không hề thấy chút chán nản nào.

 

Phản ứng như vậy hoặc là tâm lý quá vững vàng, hoặc là đã trải qua quá nhiều chuyện, quen rồi.

 

“Tôi cũng muốn hỏi, Lăng Liệp, sao anh cứ luôn gặp phải những chuyện như thế này?” Giọng Quý Trầm Giao có chút trêu chọc, thấy Lăng Liệp bối rối, không hiểu sao anh lại thấy tâm trạng tốt một cách lạ thường.

 

Lăng Liệp thẳng lưng, hai người nhìn nhau, một lát sau, Lăng Liệp bĩu môi, đáng thương nói: “Có lẽ tôi không còn hy vọng minh oan nữa rồi.”

 

Mí mắt Quý Trầm Giao lại giật giật, linh cảm người này sắp nói lời mỉa mai rồi.

 

Quả nhiên, Lăng Liệp nói: “Tôi là người bị oan, tôi có thể nói lỗi không phải do tôi, nhưng đội trưởng Quý à, anh là cảnh sát đó! Tôi vừa nói tôi trong sạch, anh liền tin…..”

 

Quý Trầm Giao ngắt lời: “Tôi không tin.”

 

“Anh nói ‘sao anh cứ luôn gặp phải những chuyện như thế này’, câu trước của tôi là kêu oan.” Lăng Liệp cười nói: “Chẳng phải là anh tin tôi bị oan sao?”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

“Haiz!” Lăng Liệp thở dài một cách đầy khoa trương, còn liếc Quý Trầm Giao một cái, “Đội trưởng đội trọng án lại là một người ngây thơ dễ tin người, nói gì tin nấy, năng lực không được tốt cho lắm.”

 

Đến giờ ăn, Lăng Liệp lại muốn ăn McDonald, lần này người đến thăm hắn là Thẩm Tê, Thẩm Tê ném cho hắn một cái bánh mì, “Còn muốn ăn McDonald à? Anh của tôi nói, anh chỉ xứng ăn cái này thôi!”

 

Lăng Liệp không kén chọn, bánh mì thì bánh mì.

 

Quý Trầm Giao tranh thủ xem camera giám sát, người này sao mà gặm một ổ bánh mì khô cũng thấy ngon lành thế?

 

Hết chương 6.

 

Chương 6: Song Sư (06)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên