Chương 60: Thân Sơ (10)

 

Chương 60: Thân Sơ (10)

 

An Tuần rất thận trọng, “Hiện tại vẫn chưa thể loại trừ các nguyên nhân tử vong khác, nhưng khả năng cao nhất là do ngã từ trên cao xuống. Tôi muốn thử xem có thể lấy được mẫu DNA hay không.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Vất vả rồi.”

 

Việc có thể chiết xuất được mẫu DNA từ thi thể đã hóa thành xương trắng hay không thì chưa chắc chắn, nhưng dù sao cũng phải thử mới biết được. Còn về nguyên nhân tử vong, đôi khi không chỉ dựa vào một mình pháp y, đội trọng án đã thu thập lượng đất nhiều nhất có thể ở dưới vách đá, có lẽ có thể dùng làm căn cứ để phân tích nguyên nhân tử vong.

 

Thẩm Tê được cử đi điều tra về Âu Hồng, tuy nhiên, với tư cách là thiên tài trong lĩnh vực an ninh mạng, khi tìm kiếm trên mạng internet lại hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết nào về người này, cậu ta liền ngây ngẩn cả người. Làm sao có thể điều tra được đây! Còn về mối quan hệ giữa nhà họ Âu và nhà họ Long, chẳng phải chỉ là hàng xóm thôi sao, còn có thể có quan hệ gì nữa chứ? Hiện tại cậu ta đang sống một mình, trong một khu chung cư bình thường, loại hình một thang máy có tám hộ gia đình phổ biến nhất, người sống ở căn hộ bên cạnh là ai, cậu ta hoàn toàn không biết.

 

Hơn nữa, thời đại đó lại không có điện thoại di động, cậu ta biết đi đâu mà điều tra mối quan hệ giữa hai nhà Âu, Long đây?

 

Thẩm Tê ngồi trước máy tính, bực bội rung chân, lần đầu tiên trong đời thực sự cảm nhận được sự gian nan của các đội viên làm việc bên ngoài.

 

“Tôi sẽ không bao giờ chọc giận chị Vãn nữa.” Cậu ta lẩm bẩm.

 

“Ồ, tiểu ma vương biến thành tiểu đáng thương rồi sao?” Lăng Liệp dựa vào cửa xem kịch.

 

Thẩm Tê lớn tiếng nói: “Người tên Lăng gì đó kia, sao anh lại đến đây!”

 

“Đến xem cậu không hoàn thành được nhiệm vụ của đội trưởng yêu quý của cậu, khổ sở lau nước mắt.”

 

“Ai lau nước mắt chứ!” Thẩm Tê sắp tức chết, cầm lấy ba lô định rời đi.

 

Lăng Liệp đi theo phía sau, “Đi đâu đấy?”

 

“Điều tra vụ án! Điều tra Âu Hồng! Điều tra nhà họ Long!”

 

“Ồ, khu Nam Phong tôi quen thuộc lắm nè, tôi đã từng nói chuyện với rất nhiều chị gái, rất nhiều dì ở phố cổ rồi, có muốn dẫn tôi đi cùng không?”

 

Người biết thời thế mới là trang tuấn kiệt, Thẩm Tê vội vàng phanh xe lại, quay người, vừa cảnh giác vừa có chút mong đợi nhìn Lăng Liệp, “Anh thật sự làm được sao?”

 

“Chậc, suốt ngày đi theo anh của cậu, chỉ học được có thế thôi à?” Lăng Liệp thuận tay khoác vai Thẩm Tê, “Đàn ông sao có thể nói không được?”

 

Thẩm Tê không ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng lái xe lại rất cừ, một giờ sau đã chở Lăng Liệp đến khu Nam Phong.

 

Lăng Liệp không tiếc lời khen ngợi kỹ năng lái xe nhanh như gió của cậu ta, “Nói về lái xe, cậu còn giỏi hơn cả đội trưởng của các cậu.”

 

Thẩm Tê đắc ý lên, “Đúng không? Tôi là tay lái lão luyện rồi, vừa đủ tuổi đã lấy được bằng lái xe, vẫn là anh ngồi xe của tôi tốt nhất, anh của tôi và chị Vãn bọn họ ngồi xe tôi, toàn phê bình tôi lái xe quá nhanh.”

 

Nói xong Thẩm Tê chợt khựng lại, trừng mắt nhìn Lăng Liệp, cố gắng tỏ ra chút địch ý. Nhưng không biết từ khi nào, cậu ta đã thực sự không còn thù địch với Lăng Liệp nhiều như vậy nữa, vừa rồi trong chuyện lái xe, thậm chí còn có chút đồng cảm kỳ lạ với nhau.

 

Thẩm Tê: “Hừ!”

 

Sau khi xuống xe, Lăng Liệp đi về phía trước, Thẩm Tê gọi: “Anh đi đâu đấy? Đợi tôi với!”

 

“Tìm người hỏi thăm về Âu Hồng, lát nữa tôi tìm người, cậu đến hỏi.”

 

“Hả?”

 

“Hả cái gì? Em trai Tiểu Thẩm, cậu mà không cố gắng nữa là sẽ bị đội trọng án đá ra ngoài đấy.”

 

“…”

 

………..

 

Ở đội trọng án, sau khi Tịch Vãn tiến hành kiểm tra và phân tích kỹ lưỡng hòn đá được dùng làm hung khí, cô phát hiện trên hòn đá có một lượng rất nhỏ tàn dư của mỹ phẩm nhãn hiệu A, nói chính xác hơn là kem dưỡng da mặt của loại mỹ phẩm này. Ngoài ra còn phát hiện natri nhôm silicat, đây là thành phần chính của ngọc phỉ thúy. Hàm lượng của chúng đều rất ít, có thể thấy được ai đó đã rửa sạch hòn đá, nhưng những thành phần này đã thấm vào các kẽ đá nên được bảo tồn.

 

Tịch Vãn nói: “Mỹ phẩm của nhãn hiệu A rất đắt, kem dưỡng da mặt thì càng không cần phải nói, nhưng người cầm hòn đá rất có thể đã dùng kem dưỡng da mặt làm kem dưỡng da tay, bôi rất nhiều, nếu không thì rất khó phát hiện ra.”

 

Nhưng Quý Trầm Giao lại càng quan tâm hơn đến thành phần ngọc bích, anh nhớ đến chiếc nhẫn và vòng tay của Long Toa Toa.

 

“Trong trường hợp nào mà trên bề mặt loại đá này lại có thành phần ngọc bích?”

 

“Mài mòn.” Tịch Vãn sờ vào gốc ngón áp út của mình, cô có một chiếc nhẫn cưới rất đẹp, nhưng vì lý do công việc, bình thường không thể đeo, “Giả sử tôi đeo nhẫn cưới của mình, sau đó dùng sức nắm chặt hòn đá, có thể gây ra sự mài mòn cho nhẫn cưới, tương tự, thực tế thì hòn đá cũng sẽ bị mài mòn, sẽ có một lượng bột rất nhỏ lưu lại trên đá.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Long Toa Toa có đeo một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy trên ngón trỏ.”

 

Tịch Vãn lập tức nhận ra, “Chẳng lẽ hòn đá này là của cô ấy? Tôi nhớ ra rồi, lần trước khi tiếp xúc với cô ấy, tôi ngửi thấy trên người cô ấy có một mùi thơm nhàn nhạt, tôi biết mùi thơm đó, chính là mỹ phẩm của nhãn hiệu A!”

 

………..

 

Tại đài truyền hình thành phố Hạ Dung. Vụ án La Uyển Uyển bị sát hại đã trở thành một trong những chủ đề nóng của toàn thành phố, mọi người giống như đang ở hiện trường, bàn tán không ngừng về chuyện tình ái của La Uyển Uyển và Khang Vạn Tân. La Uyển Uyển vẫn chưa chính thức rời khỏi đài truyền hình, đài truyền hình dứt khoát lấy cái chết của cô làm điểm thu hút, mỗi ngày đều làm chương trình về cô, tiện thể bóc mẽ lịch sử phát triển sự nghiệp của Khang Vạn Tân.

 

Trong thời đại mà đài truyền hình dần mất đi tiếng nói, cái chết của La Uyển Uyển đã giúp đài truyền hình cũ vớt vát lại được một chút rating đang sụt giảm.

 

Nhưng mà, đài truyền hình thành phố Hạ Dung cũng không làm gì quá đáng lắm, mặc dù La Uyển Uyển đã mất, nhưng Long Toa Toa thì vẫn còn, hơn nữa còn là MC chủ chốt của đài.

 

Đài truyền hình quan tâm đến tâm trạng của Long Toa Toa, tạm thời cho cô nghỉ ngơi ở nhà, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn có lẽ là không muốn cô can thiệp vào việc đưa tin về La Uyển Uyển.

 

Lịch trình gần đây của Long Toa Toa đều nằm trong tầm mắt theo dõi của cảnh sát, cô rất ít khi ra ngoài, lên mạng cũng chỉ xem phim truyền hình. Khi Quý Trầm Giao gõ cửa nhà cô, cô để mặt mộc, trông vô cùng tiều tụy.

 

“Có tin tức gì chưa?”

 

Do manh mối trên hòn đá, sự nghi ngờ đối với Long Toa Toa đột nhiên tăng cao, Quý Trầm Giao đến đây lần này là mang theo lệnh khám xét. Đồng tử của Long Toa Toa co rút lại, “Các người nghi ngờ tôi giết chị gái mình sao? Sao có thể chứ? Các người điên rồi à?”

 

Quý Trầm Giao nhìn thấy cô vẫn đeo nhẫn trên tay, viên ngọc bích bóng loáng, ấm áp, nhưng bên cạnh hình như có một vết xước rất không rõ ràng.

 

Quý Trầm Giao nói: “Tháo nhẫn của cô ra cho tôi xem.”

 

Biểu cảm của Long Toa Toa cứng đờ, vội vàng che lấy chiếc nhẫn.

 

Quý Trầm Giao nghiêm giọng, “Cô Long, xin hãy phối hợp điều tra.”

 

“Đây là, đây là của hồi môn của mẹ tôi! Lúc bà ấy qua đời đã để lại cho tôi, các người muốn nó làm gì?” Long Toa Toa đột nhiên trở nên rất bất ổn, hai mắt đỏ hoe, yếu ớt như thể sắp ngã xuống ngay lập tức.

 

Tịch Vãn vội vàng tiến lên một bước, đỡ lấy cô, nhân cơ hội nắm lấy cổ tay cô, nhìn thấy vết xước trên chiếc nhẫn ở khoảng cách gần.

 

Long Toa Toa không chịu tháo nhẫn xuống, hoàn toàn mất hết phong thái, “Các người không được vào nhà tôi, tôi sẽ vạch trần hành động của các người!”

 

Quý Trầm Giao không hề động vào cô, “Có bằng chứng cho thấy có thể cô có liên quan đến cái chết của La Uyển Uyển, vì vậy tôi đã xin được lệnh khám xét và tạm thời bắt giữ cô, hoàn toàn hợp pháp và đúng quy trình!”

 

Long Toa Toa suy sụp ngồi xuống ghế sofa, mái tóc xoăn dài như công chúa ủ rũ xõa xuống trước ngực. Tịch Vãn tìm thấy trong phòng ngủ có một đống mỹ phẩm của nhãn hiệu A, kem dưỡng da mặt không được đặt cùng với các loại kem dưỡng da cao cấp hơn, mà được đặt ở chỗ sơn móng tay.

 

Tịch Vãn thở dài, lại nhìn thấy dây chuyền ngọc phỉ thúy và một chiếc vòng ngọc trong hộp trang sức, chúng rõ ràng là cùng một bộ với chiếc nhẫn và vòng tay mà Long Toa Toa đang đeo. Tịch Vãn bỏ chúng vào túi đựng vật chứng, trở lại phòng khách, nắm lấy tay Long Toa Toa.

 

Long Toa Toa không ngừng lắc đầu, rụt tay lùi về phía sau, nhưng Tịch Vãn vẫn tháo chiếc nhẫn xuống.

 

………….

 

Ở khu phố cổ Nam Phong, Thẩm Tê nói chuyện ấp a ấp úng, còn luôn quay đầu nhìn Lăng Liệp. Bà chị lần trước nói chuyện rôm rả với Lăng Liệp len lén nói với Lăng Liệp: “Cậu ta là thực tập sinh cậu dẫn theo à? Ôi chao, cậu ta nhút nhát quá, còn lắp bắp hơn cả mấy bà cụ nữa!”

 

Thẩm Tê tai thính, nghe thấy rõ mồn một, phẫn nộ nhìn Lăng Liệp. Lăng Liệp cười nói: “Tôi mới là thực tập sinh cậu ta dẫn theo, cậu ta tuổi còn nhỏ, nhưng kinh nghiệm đầy mình đó.”

 

“Thật sao?”

 

“Thật mà thật mà.”

 

Lúc này Thẩm Tê mới thoải mái, tiếp tục trò chuyện với bà cụ.

 

Nói đến việc có thể tìm được bà cụ này, vẫn là công lao của Lăng Liệp. Khi vừa đến khu Nam Phong, Thẩm Tê hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu, trước đây mặc dù cũng từng ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng khi ra ngoài, cậu ta tuyệt đối không phải là người chủ chốt, thường là Quý Trầm Giao và Lương Vấn Huyền giao cho cậu ta nhiệm vụ điều tra ai đó, cậu ta chỉ cần làm theo là được. Lần này cậu ta phụ trách điều tra, đứng ở cuối phố cổ, như thể có lá khô cuộn qua phiến đá xanh trước mặt cậu ta.

 

Cậu ta hoang mang mờ mịt nhìn Lăng Liệp, Lăng Liệp mỉm cười: “Đi theo tôi.”

 

Cậu ta đi theo sau Lăng Liệp, thấy người này như mắc chứng bệnh cuồng giao tiếp xã hội, chào hỏi các ông các bà, đi loanh quanh trong các con hẻm một cách vô định, như thể không hề có mục tiêu gì. Ban đầu cậu ta chỉ có thể đi theo một cách vô ích, dần dần phát hiện ra trong đó có rất nhiều điều thú vị – mỗi lần Lăng Liệp nói chuyện phiếm đều hướng cậu chuyện về phía hai mẹ con nhà họ Âu, đi qua bất kỳ con hẻm nào cũng sẽ ghi nhớ biển báo đường.

 

Cứ đi loanh quanh như vậy, Lăng Liệp nghe ngóng được có một bà cụ sống bên cạnh nhà họ Âu và nhà họ Long. Chồng và con trai của bà cụ đã mất từ lâu, một mình bà cô đơn khổ sở, những người xung quanh đều giúp đỡ bà, bà rất biết ơn, những việc khác không giúp được, nhưng thỉnh thoảng bà sẽ giúp Âu Hồng chăm sóc người mẹ bị điên.

 

Lăng Liệp liền bảo Thẩm Tê đến nói chuyện với bà cụ.

 

Bà cụ bị lãng tai, khi Thẩm Tê thẩm vấn lại rất rụt rè, Lăng Liệp ở trong sân giúp bà cụ giã ớt khô, thỉnh thoảng lại nhận được ánh mắt cầu cứu của Thẩm Tê.

 

“Bà ơi, giã như thế này được chưa ạ?” Lăng Liệp cho bà cụ xem thành quả.

 

Bà cụ cười đến nhăn nheo cả mặt, “Được rồi, được rồi, cảm ơn cậu thanh niên. Ài, vừa rồi nói đến Tiểu Hồng, con bé đó cũng từng giúp tôi giã ớt khô, nó hiểu chuyện, nếu được lớn lên tử tế thì sẽ không thua kém gì hai đứa trẻ nhà họ Long đâu, đáng tiếc, thật đáng tiếc thay.”

 

Lăng Liệp ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tê, “Cháu nghe nói cô cháu gái nhà họ Long cũng rất thích làm việc nhà, không hay ra ngoài chơi. Trước đây mọi người sống ở nhà cấp bốn, bọn trẻ con thường xuyên sang nhà nhau chơi đúng không?”

 

“Đúng vậy. Nhà tôi ít người, trong sân không có nhiều đồ đạc, bọn chúng thích đến chỗ tôi chơi. Toa Toa thường xuyên đến, có lúc dẫn theo chị gái, nhưng số lần đến một mình nhiều hơn, nó nói chị gái không thích ra ngoài chơi.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Thẩm Tê nhìn Lăng Liệp, Lăng Liệp ra hiệu cho cậu ta tự hỏi. Cậu ta suy nghĩ một chút, “Bà ơi, bà có từng thấy Âu Hồng và hai chị em nhà họ Long chơi cùng nhau không ạ?”

 

Bàn tay nhăn nheo như da gà của bà cụ xoa xoa, “Có chơi chứ, sao lại không chơi, chơi ngay ở trong sân nhà tôi đây này.”

 

Thẩm Tê nhíu mày, “Nhưng tôi nghe người khác nói, Âu Hồng vì phải chăm sóc mẹ nên không bao giờ chơi với người cùng tuổi.”

 

“Đó là bọn họ không nhìn thấy.” Bà cụ nói: “Sao có thể không bao giờ chơi được chứ? Dù sao Tiểu Hồng cũng là một đứa trẻ, dù có vất vả đến đâu cũng có bản tính của trẻ con mà.”

 

Thẩm Tê: “Vậy cô ấy, bọn họ thường chơi như thế nào ạ?”

 

Bà cụ hồi tưởng: “Chơi như thế nào thì tôi không biết, chỉ là một đám trẻ con nghịch ngợm thôi. Nhưng cậu hỏi như vậy, tôi nhớ ra rồi, hình như A Hồng chỉ chơi với Toa Toa.”

 

“Tại sao ạ?”

 

“Cái này thì tôi làm sao biết được, chuyện của trẻ con mà. Hơn nữa bọn chúng không thích chạy nhảy lung tung trong sân, Toa Toa sẽ cho A Hồng mượn sách truyện cổ tích của mình, hai đứa cùng nhau đọc trong phòng tôi.”

 

Dường như Thẩm Tê đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng nhất thời khó mà xâu chuỗi lại được. Lúc này, Lăng Liệp nói: “Chị gái của Toa Toa, chính là La Uyển Uyển ấy, cô ấy chưa từng đến, hay là đến ít?”

 

Bà cụ nói: “Con bé đó à, cả người toàn là thói quen của người nhà quê, gặp người là trốn, luôn cúi đầu, tôi nhớ nó có đến ngoài sân nhà tôi gọi Toa Toa, nhưng chưa từng vào trong.”

 

Bà cụ nghĩ đến đâu nói đến đó, điều khiến bà đau lòng nhất là trận ẩu đả đó, ba đứa trẻ cứ như vậy mà mất đi người lớn, bà đã từng muốn giúp đỡ trong khả năng của mình, đặc biệt là để Âu Hồng tạm thời đến ở nhà mình. Nhưng trong thị trấn có người đồn đại, nói bà muốn chiếm đoạt tiền bồi thường của nhà họ Âu. Bà tức giận, không qua lại với ba đứa trẻ nữa.

 

Cứ như vậy, vào một ngày nào đó sau này, Âu Hồng và mẹ bé ta mất tích, mỗi lần nghĩ đến bà đều cảm thấy thật hối hận.

 

“Tôi cảm thấy nếu tôi quan tâm đến Tiểu Hồng nhiều hơn một chút, con bé và mẹ nó sẽ không đến mức đi vào đường cùng, bố nó còn thường xuyên quan tâm đến tôi…. Cho nên tôi nghĩ, tôi sẽ chăm sóc hai chị em Toa Toa nhiều hơn một chút, nhưng Toa Toa như biến thành một người khác, gặp tôi liền trốn, chị gái nó thì càng không muốn ra khỏi nhà.”

 

Lăng Liệp truy hỏi: “Sự thay đổi của Toa Toa là sau khi Âu Hồng mất tích?”

 

Về điểm này thì bà cụ rất chắc chắn, “Đúng vậy, tôi nhớ rất rõ, bởi vì khi người nhà bọn chúng vừa mới xảy ra chuyện, tôi đã nấu cơm cho chúng, chị gái con bé không thích nói chuyện, nhưng nó còn ôm tôi khóc. Sau khi Tiểu Hồng đi rồi, nó mới tự dưng xa lánh tôi.”

 

Rời khỏi nhà bà cụ, Thẩm Tê không nói một câu nào, nhưng mặt gần như đã nhăn nhúm lại. Lăng Liệp huých cậu ta một cái, “Nghĩ gì vậy?”

 

“Tại sao Long Toa Toa lại thay đổi sau khi Âu Hồng mất tích? Bà cụ nói cô ta như biến thành một người khác, vậy thì rốt cuộc thì cô ta có phải là Long Toa Toa không? Thi thể dưới vách đá là một bé gái, DNA của La Uyển Uyển và cô bé đó không có quan hệ huyết thống, bà nó, chẳng lẽ Long Toa Toa thật đã chết từ lâu rồi sao?”

 

Lăng Liệp lại nói: “Long Toa Toa hẳn vẫn là Long Toa Toa.”

 

“Nhưng…..”

 

“Cậu nghĩ lại lời bà cụ vừa nói xem, trong ba cô gái, người thân thiết nhất với bà ấy là Long Toa Toa, nếu Long Toa Toa chết vào lúc Âu Hồng mất tích, bà ấy sẽ không nhận ra Long Toa Toa đang trốn tránh bà ấy sao?”

 

“Cũng đúng, vậy tại sao DNA lại có vấn đề?”

 

Lăng Liệp dừng lại, nhìn cây trúc lưng rùa bên đường, “Bởi vì DNA của La Uyển Uyển đã thay đổi.”

 

“Cái gì?”

 

“Bà cụ chưa từng tiếp xúc gần gũi với La Uyển Uyển, tiếp xúc với Âu Hồng cũng không nhiều, những người dân ở đây đều nói, mặt mũi La Uyển Uyển và Âu Hồng lúc nào cũng đều lấm lem, đặc biệt là La Uyển Uyển, sự tồn tại của cô ấy rất mờ nhạt. Vừa rồi bà cụ không phải nói, sau khi Âu Hồng mất tích, La Uyển Uyển vẫn luôn ở trong nhà sao?”

 

Thẩm Tê đã hiểu ra, “Chẳng lẽ La Uyển Uyển hiện tại là Âu Hồng, người mất tích, không, người chết là La Uyển Uyển thật?”

 

Lăng Liệp tùy ý bứt một cọng cỏ đuôi chó, chấm chấm lên trán cậu ta, “Tôi thấy cậu có thiên phú làm việc bên ngoài đấy.”

 

Được khen ngợi, Thẩm Tê lại chìm đắm trong suy nghĩ, giật lấy cọng cỏ đuôi chó, “Tôi đang suy nghĩ đây này!”

 

“Bây giờ có việc cần cậu thể hiện tài năng chuyên môn rồi.”

 

“Hả?”

 

Lăng Liệp: “Cha của Âu Hồng được chôn cất ở nghĩa trang Phong Thủy, cậu có thể tra được những năm gần đây có những ai đã đến tảo mộ cho ông ấy không?”

 

Mắt Thẩm Tê sáng lên, “Tôi hiểu rồi! Tôi đi tra ngay đây!” Nói xong cậu ta định xông lên xe lấy máy tính, chạy được vài bước lại quay lại, biểu cảm có chút gượng gạo, “Cái đó, sau này tôi không gọi anh là người tên Lăng gì đó nữa đâu.”

 

Lăng Liệp buồn cười, “Vậy gọi tôi là gì?”

 

“Gọi, gọi anh là anh!” Thẩm Tê thẳng thắn cũng thật là thẳng thắn, “Anh cũng có chút bản lĩnh đấy.”

 

Đợi cậu ta chạy đi xa, Lăng Liệp mới lẩm bẩm một mình, “Tôi là anh của cậu, vậy Quý Trầm Giao là gì?”

 

…………

 

An Tuần chạy trên hành lang, áo blouse trắng bị gió thổi bay, đội viên bên cạnh suýt nữa thì bị cậu ta đâm phải, không hiểu ra làm sao, “Đó là Tiểu An Tuần à? Sao lại hấp tấp giống Thẩm Tê thế?”

 

Vừa dứt lời, lại một cơn gió lốc nữa thổi qua, lần này người đi qua là Tịch Vãn. Đội viên kia hoàn toàn cạn lời, “Đội trọng án các người bị làm sao vậy?”

 

Đã lấy được DNA trên bộ xương, sau khi so sánh đối chiếu, có quan hệ huyết thống với Long Sa Sa. An Tuần còn làm thêm hai kiểm tra khác, thứ nhất, bộ xương không có quan hệ huyết thống với La Uyển Uyển, thứ hai, dữ liệu DNA của La Uyển Uyển có quan hệ huyết thống với một mẫu DNA trong cơ sở dữ liệu của cảnh sát, mẫu DNA này được ghi lại là vì chín năm trước, cảnh sát thành phố nào đó đã cứu được một người phụ nữ bị điên, ghi lại DNA của bà ta để tìm kiếm người thân, nhưng không tìm thấy, người phụ nữ bị điên đó đã qua đời.

 

An Tuần kích động nói: “Đội trưởng! Có thể bộ xương trắng này mới là La Uyển Uyển thật! ‘La Uyển Uyển’ bị giết hại kia là Âu Hồng!”

 

Tịch Vãn đặt một bản báo cáo xét nghiệm khác lên bàn, “Thành phần ngọc bích còn sót lại trên hòn đá trùng khớp với thành phần trên trang sức của Long Toa Toa, thành phần mỹ phẩm cũng trùng khớp với kem dưỡng da mà cô ấy thường dùng, người giết La… giết La Uyển Uyển hiện tại rất có thể chính là cô ấy!”

 

…………

 

Long Toa Toa ngồi dưới ánh đèn trắng xóa trong phòng thẩm vấn, nhờ được chăm sóc và bảo dưỡng quanh năm nên cho dù ngồi dưới ánh sáng chói lóa, vẫn rất khó nhìn thấy nếp nhăn trên mặt cô.

 

“Có thể thả tôi ra được chưa?” Cô quả thực có vốn liếng được ưu ái, khi nhìn người khác một cách đáng thương, rất dễ khiến người đối diện mềm lòng.

 

Nhưng người ngồi trước mặt cô lại là Quý Trầm Giao.

 

“Nói cho cô biết một chuyện trước.” Quý Trầm Giao nói: “Ở dưới vách đá nơi La Uyển Uyển rơi xuống, chúng tôi phát hiện có một khóm trúc lưng rùa.”

 

Đuôi mắt của Long Toa Toa từ từ mở to.

 

“Bởi vì khóm trúc lưng rùa đó xuất hiện ở đó rất kỳ lạ, cho nên chúng tôi đã tiến hành đào nó lên……”

 

Long Toa Toa đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc trừng mắt nhìn Quý Trầm Giao, “Ai cho các người đào? Các người dựa vào đâu mà đào chị ấy!”

 

Quý Trầm Giao bình tĩnh nói: “Ở dưới cây trúc lưng rùa đó, chúng tôi phát hiện một bao xương trắng. Qua giám định, chủ nhân của bộ xương trắng đó khi chết chỉ mới mười sáu tuổi, hơn nữa còn có quan hệ huyết thống với cô.”

 

Vai của Long Toa Toa không ngừng nhấp nhô lên xuống vì thở gấp, môi cô run rẩy, cổ họng phát ra âm thanh như tiếng lẩm bẩm. Cánh tay cô ta chống lên mép bàn run rẩy dữ dội, cô buông tay, ngã ngồi xuống ghế dựa.

 

“Long Toa Toa, cô gái đã chết từ lâu này, mới là chị gái của cô, là La Uyển Uyển thật, đúng không?”

 

Long Toa Toa lắc đầu, “Không, không phải…”

 

Quý Trầm Giao đưa ra bằng chứng quan trọng nhất, chiếc nhẫn và hòn đá, “Vết mài mòn này trên nhẫn của cô là do đâu mà có?”

 

“Đó là, là tôi không cẩn thận va phải.”

 

“Va phải cái gì? Là hòn đá này sao? Long Toa Toa, hòn đá này rơi xuống dưới vách đá, trên đó có máu của La Uyển Uyển, có tàn dư rất nhỏ của chiếc nhẫn cô đang đeo, cô giải thích thế nào đây?”

 

……………

 

Ở nghĩa trang Phong Thủy, Thẩm Tê trích xuất camera giám sát và nhật ký quản lý, trong những ghi chép nhiều như biển, cậu ta tìm thấy video La Uyển Uyển đến một mình. Và ngay hai năm trước, cô ta đã làm thủ tục gia hạn cho Âu Bình, người đã chết trong vụ ẩu đả năm xưa.

 

………

 

“Mấy năm trước vào mùa hè, mưa quá nhiều, trong núi có sạt lở nhỏ, lấp mất con đường đó, nếu không thì các anh không cần phải vất vả như vậy đâu.” Một quản lý của sơn trang Phong Ý thấy đội trọng án lại đến khảo sát, thì chỉ vào khu rừng rậm phía dưới vách đá nói.

 

Lương Vấn Huyền hỏi: “Là năm nào?”

 

“Ừm, hình như là ba năm trước thì phải? Nhưng cũng không có ai đi xuống dưới đó, khu vực này hẻo lánh quá mà.”

 

Lương Vấn Huyền đi xuống dưới đáy vách đá, đi dọc theo con đường mà người quản lý nói, quả nhiên bị đống đất đá khổng lồ chắn ngang. Nhưng có thể tưởng tượng được, nếu không có trận sạt lở đó, dù có khó khăn hơn một chút, một cô gái cũng có thể mang theo mang theo một cây trúc lưng rùa non đi vào trong.

 

Anh ta nhìn lên vách đá cao sừng sững kia, dường như nhìn thấy nhiều năm trước, một cô gái từ trên cao rơi xuống, bị chôn vùi trong bùn lầy, mà nhiều năm sau, một cô gái khác vượt núi băng rừng, từ một con đường không được coi là đường đi đó bước tới, trồng cây trúc lưng rùa lên trên hài cốt của cô ấy.

 

………..

 

Trong phòng thẩm vấn của đội trọng án.

 

Quý Trầm Giao cho Long Toa Toa xem ghi chép La Uyển Uyển đi đến nghĩa trang gia hạn, “Tại sao chị gái cô lại gia hạn cho Âu Bình? Cô có biết hàng năm cô ấy đều đến nghĩa trang, nhưng người được cúng viếng lại không phải là cha cô, là cậu của cô ấy không?”

 

Móng tay được chăm sóc tỉ mỉ của Long Toa Toa gần như đâm sâu vào da thịt, rất lâu sau, cô thở dài một hơi, hai vai hoàn toàn sụp xuống. “Cô ta không phải là chị gái tôi, các người nhầm rồi.”

 

“Hửm?”

 

“Chị gái của tôi, La Uyển Uyển lương thiện, chất phác, đã sớm bị cô ta hại chết rồi.”

 

Hết chương 60.

 

Chương 60: Thân Sơ (10)

Ngày đăng: 6 Tháng ba, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên