Chương 61: Thân Sơ (11)
Long Toa Toa sinh ra trong một gia đình không tính là giàu có gì, nhưng rất hòa thuận. Cha cô, Long Trung Quốc là một người cần cù, chịu khó. Ông ra khỏi nhà làm việc từ khi trời còn chưa sáng, trở về nhà khi trời đã tối hẵn. Nguyện vọng lớn nhất của ông là làm cho vợ và con gái được vui vẻ, hạnh phúc. Mẹ cô xinh đẹp, dịu dàng. Vì sức khỏe không được tốt, bà không thể đảm đương những công việc nặng nhọc, nên chỉ có thể ở nhà làm đồ thủ công. May mắn thay, bà có đôi bàn tay vô cùng khéo léo. Các sản phẩm đan lát bằng tre, đồ dệt kim của bà đều rất được ưa chuộng. Cả gia đình ba người sống vui vẻ, đầm ấm bên nhau. Quần áo của Long Toa Toa luôn đẹp nhất trong số những bé gái trong thị trấn, bởi vì mẹ cô rất giỏi may váy.
Nhưng năm lên tám tuổi, Long Toa Toa đã trải qua cơn ác mộng đầu tiên trong đời. Sau nhiều năm chống chọi với bệnh tật, cuối cùng mẹ cô đã qua đời. Người ta nói mất mẹ khi còn thơ ấu là một trong ba nỗi đau lớn nhất của đời người. Ngày đưa tiễn mẹ, cô đã khóc đến ngất đi, cảm giác như trời đất sụp đổ.
Cha cô vẫn còn đó, nhưng ông không thể cho cô cảm giác được bầu bạn đồng hành và hơi ấm đặc biệt mà chỉ người mẹ mới có. Từ một đứa trẻ vui vẻ, hay cười, cô trở nên u uất, ít nói, không còn thích chơi đùa với bạn bè, cả ngày ru rú trong nhà, chờ cha về.
Cha cô không biết phải làm sao, đành nhờ bà lão góa bụa hàng xóm thỉnh thoảng sang chăm sóc cô. Bà lão rất tốt, nhưng không phải là mẹ. Cô cự tuyệt mọi sự gần gũi của người ngoài.
Năm đó, trong nhà xuất hiện thêm một cô gái, tên là La Uyển Uyển, con gái của người cô ruột ở quê.
Khi còn nhỏ, Long Toa Toa đã từng gặp cô và chị họ. Trong ấn tượng của cô, chị họ là một người nhút nhát, hay cười. Lần này gặp lại, chị họ đã trở thành một cô bé đen nhẻm, luôn cúi đầu.
Cha cô nói, cha mẹ của chị họ đều đã qua đời, ở quê không còn nơi nương tựa. Ông đón chị ấy lên đây, để hai chị em làm bạn với nhau.
Có lẽ là sự kỳ diệu của huyết thống. Sau khi mất mẹ, Long Toa Toa không muốn giao tiếp với ai, nhưng lại có thể dễ dàng chấp nhận La Uyển Uyển. Chính cô đã chủ động nắm lấy tay La Uyển Uyển, rụt rè gọi: “Chị.”
Mái tóc rối bù của La Uyển Uyển che khuất đôi mắt, nhưng Long Toa Toa nhìn thấy khóe miệng chị ngượng ngùng khẽ cong lên. Vẫn là chị họ thích cười của năm nào.
Hai cô gái mất mẹ nương tựa lẫn nhau, cùng nhau sống dưới sự che chở của người cha, chăm sóc lẫn nhau. Từ nhỏ Long Toa Toa đã được cha mẹ nuông chiều, không biết làm việc nhà. Nhưng La Uyển Uyển thì cái gì cũng biết, cô bé quán xuyến hết mọi việc trong nhà, thậm chí còn biết đan tre, làm đồ thủ công.
Đôi khi, Long Toa Toa cảm thấy như mẹ mình đã trở về.
Khi La Uyển Uyển đan tre, cô ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn La Uyển Uyển không chớp mắt, thỉnh thoảng lại ngoan ngoãn gọi một tiếng “Chị”. La Uyển Uyển sẽ ngẩng đầu lên, mỉm cười với cô.
Nhờ có La Uyển Uyển bên cạnh, Long Toa Toa dần dần thoát khỏi bóng đen mất mẹ, lại bắt đầu ra ngoài chơi đùa với bạn bè. Nhưng La Uyển Uyển không bao giờ ra ngoài chơi. Long Toa Toa hỏi tại sao, La Uyển Uyển nói mình là người ở quê lên, không hợp với các bạn, hơn nữa trong nhà còn có rất nhiều việc phải làm.
Long Toa Toa bĩu môi suy nghĩ một lát, “Vậy em cũng không ra ngoài chơi nữa. Chị, em ở nhà với chị.”
La Uyển Uyển xoa đầu Long Toa Toa, cười dịu dàng như mẹ cô, “Chị không cần Toa Toa ở cùng, Toa Toa muốn chơi thì cứ ra ngoài chơi đi.”
“Nhưng mà…”
“Toa Toa phải vui vẻ, chị nhìn thấy Toa Toa vui vẻ, chị cũng sẽ vui vẻ.”
Dù sao cũng là trẻ con, Long Toa Toa không khuyên được La Uyển Uyển, sau đó cũng không khuyên nữa, lại ra ngoài chơi đùa như trước. Bọn trẻ con thích đến sân nhà bà lão góa bụa hàng xóm chơi trốn tìm, Long Toa Toa cũng đi. Ở đó, cô gặp Âu Hồng, người đến nhà bà lão góa bụa ăn cơm.
Cô vẫn luôn biết cô gái hàng xóm tên là Âu Hồng, nhưng chưa bao giờ nói chuyện. Các bạn thường nói xấu Âu Hồng, vì Âu Hồng có một người mẹ bị điên, vì Âu Hồng luôn cúi đầu, quần áo lâu ngày không thay, trông nhếch nhác và rất u ám.
Trước kia cô cũng tránh xa Âu Hồng, nhưng lần này, Âu Hồng trong mắt cô đã khác.
Chị họ cũng không thích mặc quần áo đẹp, cũng luôn cúi đầu, không chơi với bạn bè. Người ngoài cũng dùng những lời đã nói về Âu Hồng để nói về chị họ, nhưng cô biết, chị họ rất tốt, rất dịu dàng, chỉ là vì trong nhà có quá nhiều việc phải làm, chị họ mới không thích ra ngoài.
Âu Hồng cũng như vậy sao? Phải chăm sóc người mẹ điên trong nhà, nên mới luôn bận rộn và lấm lem như thế?
Nghĩ như vậy, cô đã đi đến bên cạnh Âu Hồng. Cô gái lấm lem đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra chút sợ hãi.
Cô nhìn thấy Âu Hồng đang bưng một chiếc bát mẻ miệng, trong bát có cơm, rau muống và lạp xưởng do bà lão góa bụa làm. Chỉ ở chỗ bà lão góa, Âu Hồng mới có thể yên ổn ăn một bữa cơm có thịt.
“Em không tranh với chị đâu.” Long Toa Toa lấy hết can đảm, ngồi xuống bên cạnh Âu Hồng. Dường như Âu Hồng rất không thoải mái, tốc độ ăn cơm cũng chậm lại.
Long Toa Toa cảm thấy cô ấy càng giống chị họ mình hơn, lúc chị họ mới đến nhà cũng rụt rè như vậy.
Cô khẽ cười, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc. Âu Hồng cảnh giác nhìn sang, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói gì.
Lúc này, các bạn ở ngoài sân gọi: “Long Toa Toa, ra chơi trốn tìm đi!”
Long Toa Toa nói: “Không chơi đâu! Hôm nay tớ có việc!”
Cuối cùng Âu Hồng cũng ăn xong, đi đến bồn nước rửa bát. Long Toa Toa đi theo. Âu Hồng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói rất nhỏ, còn có chút lắp bắp, “Em, em không đi chơi à?”
“Em muốn ở cùng với chị.” Long Toa Toa nở nụ cười ngây thơ, “Chị luôn ở một mình à, không thấy cô đơn sao?”
Trong đôi mắt bị mái tóc che khuất của Âu Hồng lộ ra chút ánh sáng thật phức tạp, ngạc nhiên? Kinh ngạc? Cảm động? Sợ hãi? Long Toa Toa còn nhỏ tuổi nên không hiểu được. Nhưng cô có thể thấy, ánh mắt của Âu Hồng lúc này sáng hơn rất nhiều so với lúc trước.
Sau đó, thỉnh thoảng Long Toa Toa gặp Âu Hồng ở nhà bà lão góa bụa thì không chơi với các bạn nữa. Âu Hồng không bao giờ chơi với những đứa trẻ khác, đến nhà bà lão góa cũng chỉ để ăn cơm, nghỉ ngơi một lát. Số lần đến không nhiều, nên Long Toa Toa gặp cô ấy cũng rất ít.
Âu Hồng ăn cơm, Long Toa Toa ở bên cạnh bầu bạn, ban đầu có chút ngượng ngùng, không nói chuyện nhiều, ai làm việc của người nấy. Sau này phát hiện Âu Hồng không bao giờ đuổi cô đi, cô dần dần dạn dĩ hơn, nghĩ gì thì nói với Âu Hồng cái đó.
Âu Hồng nói ít hơn cả chị họ, nhưng lâu dần, cũng sẽ đáp lại cô. Hai người nói chuyện về sách, Âu Hồng nói trong nhà không có một cuốn sách nào, Long Toa Toa vui vẻ nói: “Em có! Cha em mua cho em rất nhiều, lần sau em mang đến xem cùng chị!”
Trong mắt Âu Hồng dần dần có ánh sáng, cũng mỉm cười dịu dàng, “Được.”
Lúc đó Long Toa Toa cảm thấy, mình có hai người chị tốt nhất trên đời, một người ở nhà, một người ở bên ngoài. Mình đều đặc biệt trong mắt bọn họ, bởi vì bọn họ chỉ tốt với mình, chỉ cười với mình.
Nhưng những ngày tháng tốt đẹp dường như không thoát khỏi số phận bị hủy hoại. Sau này có một năm, vừa qua Tết Nguyên Tiêu, trong thị trấn đã lan truyền tin đồn có một nhà đầu tư bất động sản vô lương tâm muốn đến cưỡng chế chiếm đất. Phần lớn người dân ở thị trấn Nam Phong đều là nông dân, cướp đi đất đai chẳng khác nào như lấy đi mạng sống của bọn họ.
Cha cô về nhà ngày càng muộn, hình như là cùng dân làng bàn bạc biện pháp. Long Toa Toa nghe Âu Hồng nói, cha cô ấy, Âu Bình, cũng đã mấy ngày không về nhà.
Bão tố sắp đến.
Mỗi gia đình trong thị trấn đều có thêm một số dụng cụ ngày thường không thấy, Long Toa Toa nhìn thấy mà sợ hãi, hỏi cha những thứ đó dùng để làm gì. Cha cô dùng bàn tay đầy vết chai sạn xoa xoa má cô, “Toa Toa yên tâm, cha nhất định sẽ bảo vệ tốt ngôi nhà của chúng ta.”
Mấy tháng sau, trận ẩu đả bi thảm đó xảy ra, bốn người dân trong thị trấn thiệt mạng. Gia đình Long Toa Toa và Âu Hồng vĩnh viễn mất đi trụ cột trong gia đình.
Đôi mắt Long Toa Toa đã khóc cạn nước mắt, vô hồn nhìn lên bầu trời. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, nỗi đau xé lòng khi mất mẹ lại tìm đến cô một lần nữa. Không có mẹ, đến cả cha cũng mất, tại sao số phận lại đối xử với cô như vậy? Sau này cô phải làm sao đây?
La Uyển Uyển ôm lấy cô, nghẹn ngào nói với cô: “Toa Toa đừng sợ, còn có chị.”
Cô nhào vào lòng La Uyển Uyển, khóc nức nở.
Thị trấn tổ chức viện trợ, công an cũng vào cuộc, gia đình có người thương vong được bồi thường. Nói có sống được không, thật ra thì sống được, nhưng vết thương khó mà xoa dịu được. Long Toa Toa lại trở nên u uất, ít nói, mỗi ngày La Uyển Uyển đều tìm mọi cách để dỗ cô vui, nhưng đều không thể làm cô thật sự vui vẻ.
Mà Long Toa Toa lúc đó cũng hiểu, người thảm nhất không phải là mình. Mình ít nhất còn có chị họ, nhưng Âu Hồng thì chỉ có một người mẹ điên.
Sau khi chú Âu qua đời, người phụ nữ điên đó càng điên dại hơn, quấy nhiễu cả thị trấn không được yên. Dân làng đưa bà ta đến bệnh viện ở huyện, bà ta lại kéo lê thân thể đầy thương tích chạy về.
Long Toa Toa nhìn thấy Âu Hồng ôm gối ngồi ở chân tường, như đã chết. Cô lập tức chạy đến lay Âu Hồng, lần đầu tiên nhìn thấy Âu Hồng khóc đỏ cả mắt.
“Toa Toa, chị phải làm sao đây? Tại sao chị lại có một người mẹ như vậy chứ? Tại sao chị không thể làm chị em với em, cùng em sống nương tựa với nhau?”
Long Toa Toa không trả lời được. Cô thấy Âu Hồng thật đáng thương, nếu đưa Âu Hồng về nhà mình, chắc chắn chị họ sẽ không phản đối, ba người có thể sống cùng nhau. Nhưng cô cũng giống như tất cả mọi người trong thị trấn, sợ hãi và ghét bỏ người phụ nữ điên đó. Nếu Âu Hồng đến nhà mình, người phụ nữ điên đó nhất định sẽ đi theo.
Cô vuốt tóc Âu Hồng, khó xử nói: “Em cũng muốn làm chị em với chị, nhưng em sợ mẹ chị.”
Ánh mắt Âu Hồng thay đổi, đó là một loại thần thái mà cô không hiểu được.
Nửa tháng sau, người phụ nữ điên đó đột nhiên biến mất, cùng với Âu Hồng. Ban đầu mọi người đều cho rằng hai mẹ con chỉ ở trong nhà không ra ngoài. Sau đó đến nhà Âu Hồng xem, bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng quần áo, đồ dùng hàng ngày lại không thấy đâu.
Mọi người lại đợi thêm mấy tuần, bọn họ vẫn không quay về.
Người dân trong trấn đều nói, người điên đó phát điên, mang con gái đi rồi, bọn họ sẽ không quay về nữa, có lẽ là đã chết ở bên ngoài rồi.
Long Toa Toa rất đau lòng. Nếu lúc Âu Hồng khóc ở chân tường, cô có thể thu nhận Âu Hồng, thì có lẽ bọn họ sẽ không chết.
Chuyện này đối với cô là một cú sốc lớn, khiến cô càng thêm gầy yếu. La Uyển Uyển nhìn thấy mà đau lòng, muốn bồi bổ cho cô. Người già trong thị trấn nói, trên ngọn núi bên ngoài thị trấn có măng, có nấm, đều là sơn hào hải vị rất bổ dưỡng, nếu may mắn còn có thể gặp được thỏ rừng.
La Uyển Uyển đã vác giỏ tre lên núi mấy lần, quả thật hái được không ít nấm.
Một buổi tối, khi thị trấn nhỏ đã chìm vào giấc ngủ, cửa nhà họ Long đột nhiên bị gõ vang. La Uyển Uyển ra mở cửa, Âu Hồng bị mưa ướt sũng xông vào. Long Toa Toa vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “Tốt quá rồi, chị không sao!”
Nhưng trên mặt La Uyển Uyển thì lại hiếm khi xuất hiện vẻ nghi ngờ, bất mãn.
Âu Hồng nói, mẹ cô phát điên rời khỏi nhà, ngày hôm sau cô mới phát hiện, vội vàng ra ngoài tìm, nhưng không thu hoạch được gì, nghe người khác nói quả thật có một người điên đi qua, đã bị xe tông chết. Cô cũng trải qua muôn vàn khó khăn mới quay về được.
“Toa Toa, có thể cho chị ở nhờ nhà em một thời gian được không? Chị sợ để mọi người biết sẽ hỏi han chị đủ điều.”
Long Toa Toa đồng ý ngay, nhưng La Uyển Uyển thì như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Âu Hồng, La Uyển Uyển đóng cửa phòng ngủ, nhỏ giọng nói với Long Toa Toa, chuyện mẹ Âu Hồng mất tích có thể không đơn giản, tốt nhất là không nên thu nhận Âu Hồng, cô ta rất nguy hiểm.
Long Toa Toa lại ngây thơ và trượng nghĩa, nói: “Chị, chị yên tâm đi, Âu Hồng rất tốt. Hơn nữa chị ấy rất đáng thương, chúng ta không giúp chị ấy thì ai giúp chị ấy đây?”
La Uyển Uyển không nói lại được, đành để Âu Hồng ở lại. Hai người không giao tiếp với nhau, đều chỉ nói chuyện với Long Toa Toa.
Nhưng có một ngày, La Uyển Uyển lại định vào núi, Âu Hồng chủ động đề nghị đi cùng cô ấy, “Nhiều người thì hái được nhiều, còn có thể mang đi bán.”
Long Toa Toa vội vàng nói: “Vậy em cũng muốn đi!”
Trong núi nguy hiểm, Long Toa Toa còn nhỏ, La Uyển Uyển lập tức nói: “Toa Toa phải ngoan ngoãn ở nhà trông nhà.”
Âu Hồng cũng nói: “Chị và chị Uyển đi là đủ rồi.”
Trời còn chưa sáng hai người đã xuất phát, trên đường không nhìn thấy một bóng người. Long Toa Toa nhìn theo bọn họ rời đi, nghĩ đến buổi tối có thể ăn được nấm tươi ngon, cô vô cùng vui vẻ.
Nhưng vui vẻ không chỉ vì nấm. Cuối cùng chị họ và Âu Hồng cũng chịu nói chuyện với nhau, sau này ba người bọn họ cùng nhau sống thật tốt thì không sợ gì nữa.
Thế nhưng, khi màn đêm buông xuống, chị họ và Âu Hồng vẫn chưa trở về. Long Toa Toa càng lúc càng lo lắng, nhưng vì Âu Hồng không muốn để dân làng biết cô ấy đã trở về, nên cô cũng không dám đi tìm bà lão góa bụa hàng xóm.
Nửa đêm trời đổ mưa lớn, cuối cùng tiếng gõ cửa cũng vang lên, Long Toa Toa vội vàng ra mở, nhưng người bước vào chỉ có Âu Hồng.
Âu Hồng đi khập khiễng, người đầy bùn đất, mắt đỏ hoe.
Long Toa Toa vội vàng hỏi: “Chị làm sao vậy? Chị em đâu?”
Âu Hồng nức nở, “Chị Uyển, chị ấy, rơi xuống vực, không còn nữa…..”
Tiếng sấm ầm ầm vang lên, tia sét trắng xóa như bổ vào trong đầu Long Toa Toa. Cô ngây ra rất lâu, mãi đến khi Âu Hồng ôm chặt lấy cô, “Toa Toa, chị Uyển chết rồi, chị không cứu được chị ấy.”
Long Toa Toa ngủ mê man một ngày một đêm, tỉnh dậy còn tưởng đó là một giấc mơ, nhưng trong nhà chỉ có Âu Hồng, không có chị họ.
Cô muốn ra ngoài, nhờ các bác, các thím trong thị trấn giúp tìm, nhưng Âu Hồng lại quỳ xuống trước mặt cô, ôm lấy cô, nước mắt lưng tròng: “Nhưng nếu như vậy, bọn họ nhất định sẽ bắt chị đi. Chị là con gái của người điên, chị Uyển cùng chị lên núi, người trở về chỉ có chị, bọn họ sẽ cho rằng chị là người đã hại chị Uyển!”
Long Toa Toa kinh hãi, “Chị không phải…”
“Đương nhiên là chị không làm hại chị ấy! Trong núi có mưa, đường trơn trượt, chị ấy rơi xuống, chị không làm gì được cả! Toa Toa, em phải tin chị!” Âu Hồng khóc không thành tiếng, “Chị mất mẹ, em mất chị gái, nếu chị lại bị bắt đi, Toa Toa, em chỉ còn lại một mình.”
Câu nói cuối cùng này đánh trúng Long Toa Toa. Cô đã mất mẹ, mất cha, mất chị họ, cô chỉ còn lại một mình. Số phận bất công, cướp đi tất cả những gì cô có.
“Để chị ở lại đi. Để chị thay thế chị Uyển, chăm sóc cho em.”
Long Toa Toa tin lời Âu Hồng nói, từ đó Âu Hồng đổi một thân phận khác, trở thành La Uyển Uyển. Bọn họ không ở lại thị trấn Nam Phong đau thương này quá lâu. Mùa đông năm đó, bọn họ đã rời khỏi quê hương, đến thành phố Hạ Dung, dùng tiền bồi thường thuê nhà, đi học. Âu Hồng làm chứng minh thư, chính thức trở thành La Uyển Uyển.
Trong nhiều năm, Long Toa Toa đã chìm đắm trong giấc mộng Âu Hồng chính là chị họ của mình. Âu Hồng chăm sóc cô vô cùng chu đáo, còn chu đáo hơn cả khi La Uyển Uyển chăm sóc cô, không bao giờ để cô giặt quần áo, nấu cơm, nuôi cô thành một nàng công chúa đỏng đảnh. Cô cũng coi đó là điều đương nhiên mà hưởng thụ tất cả những chăm sóc ấy.
Thật ra nếu nói nghi ngờ thì sau khi lớn lên không phải là cô chưa từng nghi ngờ về cái chết của La Uyển Uyển. Nhưng Âu Hồng đối xử với cô quá tốt, cô không muốn mất đi sự quan tâm duy nhất này.
Cho đến một năm nọ, khi hai chị em nhìn thấy Khang Vạn Tân trên ti vi. Những người khác trong nhà họ Khang đều đã sa lưới, Khang Vạn Tân lại sống rất phong lưu. Long Toa Toa nói: “Chị, em muốn báo thù.”
La Uyển Uyển (Âu Hồng) nhìn cô, “Báo thù thế nào?”
Long Toa Toa lắc đầu, “Em không biết.”
Không lâu sau, La Uyển Uyển bắt đầu tiếp cận Khang Vạn Tân. Vạn Tân Lai Hạ có rất nhiều cuộc xã giao, La Uyển Uyển thường xuyên uống say khướt trở về.
Long Toa Toa ở nhà pha sẵn trà giải rượu cho cô ta. Có một lần, La Uyển Uyển say đến mức không còn biết gì, lại ôm lấy cô khóc lóc.
Cô giật mình, vội vàng đẩy La Uyển Uyển ra. La Uyển Uyển mơ màng nhìn cô, “Toa Toa, em không biết chị đã phải trả giá bao nhiêu để trở thành chị của em sao.”
Long Toa Toa sững sờ, “Chị, chị nói gì vậy?”
“Em sợ người mẹ điên của chị, chị liền không cần bà ấy nữa, không phải bà ấy tự mình bỏ đi, mà là bị chị dẫn đi…”
“Chị không biết bà ấy ở đâu, có lẽ đã chết rồi? Chị chăm sóc bà ấy nhiều năm như vậy, chị không có lỗi gì với bà ấy cả…”
Long Toa Toa hoang mang lắng nghe, cô theo bản năng muốn Âu Hồng đừng nói nữa, như thể biết rằng, điều cô sắp nghe thấy như sét đánh ngang tai.
“Toa Toa, tại sao em không phải là em gái của chị? Em không thể làm em gái của chị, tại sao lại đối xử tốt với chị? Chưa từng có ai muốn đến gần chị, bọn họ gọi chị là con điên nhỏ. Em là người duy nhất cùng chị ăn cơm, nói chuyện với chị, cho chị mượn sách xem.”
“Chị liền nghĩ, nếu chị là La Uyển Uyển thì tốt biết mấy… Cô ấy có gì hơn chị? Dựa vào cái gì mà cô ấy có thể làm chị của em, còn chị thì không thể? Vì huyết thống sao? Huyết thống là thứ vững chắc nhất… Không giống như chúng ta, mối liên hệ của chúng ta chỉ là hàng xóm, sau này không làm hàng xóm nữa, chị sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.”
“Chị muốn trở thành chị của em, chị muốn trở thành La Uyển Uyển…” Âu Hồng cười hắc hắc, giọng điệu trở nên nham hiểm, “Chỉ cần cô ấy chết thì chị có thể trở thành cô ấy, em xem, bây giờ em không phải đã trở thành em gái của chị rồi sao?”
Long Toa Toa nghe thấy mình dùng giọng khàn đặc hỏi: “Là chị hại chết chị của em sao? Chị ấy không phải tự mình rơi xuống, mà là chị đẩy xuống?”
“A… đúng, đúng vậy.”
Long Toa Toa ngồi thẫn thờ cả đêm. Ngày hôm sau, Âu Hồng tỉnh rượu không nhớ đã xảy ra chuyện gì, vẫn làm bữa sáng cho cô, dịu dàng đóng vai một người chị gái tốt.
Nhưng từ ngày đó trở đi, Long Toa Toa không thể tự thôi miên mình được nữa. Người thân cuối cùng của cô trên thế gian này đã bị Âu Hồng hại chết.
Cô theo ký ức tìm đến núi Phong Ý. Năm đó, Âu Hồng đã từng dẫn cô đến vách núi nơi La Uyển Uyển trượt chân rơi xuống, cô đặt một bó hoa trên vách núi. Vách núi quá cao, cô căn bản không thể xuống dưới, nhưng cô đi vòng từ một hướng khác đến vách núi, phát hiện một con đường bị rừng rậm che khuất. Không ai đi qua đây, cô tốn rất nhiều sức lực, đi đến dưới vách núi, ước lượng khoảng cách, bới lớp đất và thực vật mỏng ra, tìm thấy một đống xương trắng.
Khoảnh khắc nhìn thấy xương trắng, mọi chuyện đã rõ ràng. Cô bình tĩnh lạ thường, thu dọn hài cốt, chôn cất cẩn thận. Nửa tháng sau, cô mang theo cây trúc lưng rùa, loài cây mà khi còn sống La Uyển Uyển thích nhất, trở lại dưới vách núi, trồng trên mộ cô ấy.
“Chị, em sẽ báo thù cho chị.” Cô nói bằng giọng điệu kiên định chưa từng có.
Số phận bắt đầu rẽ sang những ngã rẽ khác nhau. Âu Hồng một lòng lật đổ sự nghiệp của Khang Vạn Tân, không hề chú ý đến ánh mắt Long Toa Toa nhìn cô ta đã thay đổi. Tình cảm của hai chị em trong mắt người ngoài vẫn tốt đẹp như trước, thậm chí ngay cả bản thân Âu Hồng cũng cho là như vậy.
Ba tháng trước, cô ta còn nói với Long Toa Toa rằng, cuối năm nay mình sẽ làm cho nền móng của Khang Vạn Tân lung lay.
Long Toa Toa vốn định đợi đến lúc đó mới ra tay, dù sao Khang Vạn Tân cũng là kẻ thù của cô. Nhưng bữa tiệc tổ chức ở sơn trang Phong Ý là một cơ hội ngàn năm có một. Trong bữa tiệc người đông hỗn tạp, cảnh sát rất khó điều tra. Hơn nữa điều quan trọng hơn là, chị họ đã mất mạng ở núi Phong Ý, cô nghĩ, để Âu Hồng cũng rơi xuống từ vách núi đó mới là sự trả thù hoàn hảo.
Còn về việc trả thù Khang Vạn Tân, cô đã nghĩ thông rồi. Người thật sự hại chết cha cô không phải là Khang Vạn Tân, cô không muốn vì vậy mà bỏ lỡ cơ hội.
Tối ngày 5 tháng 6, hai chị em hiếm khi tụ tập cùng nhau. Cô chuốc cho Âu Hồng uống rất nhiều rượu. Người phụ nữ tinh ranh này, chỉ có ở trước mặt cô mới dỡ bỏ tất cả phòng bị.
Nửa đêm, cô nói: “Chị, chúng ta đi thăm chị của em đi, chị ấy ở trong ngọn núi này.”
Âu Hồng sững sờ một chút, nhưng dưới tác dụng của rượu, cô ta không nghĩ được nhiều. Long Toa Toa dẫn cô ta từng bước đi về phía vách núi, sau đó lấy ra hòn đá đã chuẩn bị sẵn trong túi xách, dùng hết sức đập vào sau gáy cô ta.
Cô ta đau đớn ngã xuống đất, trước khi ngất đi còn mơ hồ nhìn Long Toa Toa, “Toa Toa, em gái….”
Cô phẫn uất tột cùng, kéo Âu Hồng đến bên bờ vực, đẩy cô ta xuống.
Vách núi quá cao, tiếng Âu Hồng rơi xuống đất gần như không thể nghe thấy. Cô biết Âu Hồng nhất định đã chết, giống như năm đó, Âu Hồng cũng đã chắc chắn chị họ nhất định đã chết.
Phòng thẩm vấn rơi vào im lặng ngắn ngủi. Long Toa Toa lau đi giọt nước mắt cuối cùng ở khóe mắt, “Không ngờ là chiếc nhẫn và cây trúc lưng rùa lại khiến các người tìm ra tôi. Là tôi sơ suất, tôi nhận tội.”
Cô nhìn về phía Quý Trầm Giao, “Có thể trả lại chiếc nhẫn cho tôi được không? Đó là thứ mẹ tôi để lại cho tôi, tôi vẫn luôn đeo nó, lúc thử hòn đá cũng quên tháo ra, cho đến khi phát hiện chiếc nhẫn bị mài ra một vết xước…”
Dừng một chút, cô khẽ lắc đầu, cười khổ, “Thôi, người như tôi, có lẽ không xứng đáng có được chiếc nhẫn đó nữa.”
Khi còn nhỏ, người mẹ ốm yếu luôn dùng giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng nói: “Toa Toa của chúng ta sau này lớn lên phải trở thành một cô gái tốt đẹp như ngọc. Cuộc sống có thể có nhiều bất công và oan ức, Toa Toa có thể đấu tranh, có thể tranh giành công bằng. Nhưng Toa Toa hãy nhớ kỹ, tuyệt đối không được làm hại người khác. Mẹ có thể không thể ở bên con quá lâu, nhưng những món đồ trang sức này sẽ thay mẹ ở bên con. Hãy trở thành một người dũng cảm và lương thiện nhé, con yêu của mẹ.”
“Mẹ, con làm mẹ thất vọng rồi.” Long Toa Toa cúi đầu, lẩm bẩm, “Con vừa không trở thành người dũng cảm, lại không lương thiện. Mẹ, con xin lỗi.”
Nếu dũng cảm, năm đó đã nên giao Âu Hồng cho người lớn trong thị trấn, chứ không phải sợ mất đi cảm giác bầu bạn cuối cùng.
Nếu lương thiện…. Long Toa Toa thở dài một tiếng, người lương thiện làm sao có thể giết người?
Hết chương 61.