Chương 62

 

Chương 62:

 

Trần Tĩnh Vân có thể hiểu được, hai người này làm công việc chẳng liên quan gì đến trang phục nên không có đồ vest, nhưng cả hai đều mặc áo sơ mi trắng quần âu, trông có hơi nổi bật quá.

 

Cũng có thể là hiện tại Lang Dương Dương và Trang Thạc đứng cạnh nhau, đã toát ra khí chất vợ chồng già, mặc đồ giống nhau lại càng rõ ràng hơn.

 

“Cứ nói là đồng phục công ty đi.” Cuối cùng Trần Tĩnh Vân lên tiếng an ủi.

 

Nhưng Tiểu Giả – tổ trưởng tổ trồng trọt làm gì có áo sơ mi mấy triệu đồng mà mặc.

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc nhận ra vấn đề này hơi muộn, cuối cùng một người khoác thêm áo len cardigan, một người mặc thêm áo gile.

 

Cân bằng lại bầu không khí “Hôm nay có chuyện hệ trọng” này, nhìn qua trông cũng ra dáng thanh niên khởi nghiệp.

 

Rất nhanh, Giám đốc Lưu và lãnh đạo thành phố – Chủ nhiệm Tạ đã đến, Chủ nhiệm Tạ là một phụ nữ trung niên phong thái mạnh mẽ, đi giày thể thao năng động, tóc búi gọn gàng, đeo kính không gọng, tuy nét mặt có phần mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn rất có thần.

 

Mọi người giới thiệu làm quen với nhau, Chủ nhiệm Tạ nói: “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé, từ xa tôi đã nhìn thấy ruộng lúa rồi, chúng ta đến đó xem trước.”

 

“Vâng ạ, Chủ nhiệm.” Lang Dương Dương đáp, sau đó đẩy Trang Thạc đến bên cạnh, để anh tiện trả lời câu hỏi của Chủ nhiệm Tạ.

 

Ban đầu Giám đốc Lưu muốn đến tham quan, Lang Dương Dương và Trang Thạc còn nghĩ sẽ có cơ hội hợp tác, nhưng hiện tại lại có thêm lãnh đạo thành phố, còn muốn xem Trần Gia Trại, e là không đơn giản như vậy.

 

Lang Dương Dương đi theo bên cạnh, thầm nghĩ đây có thể là dự án hợp tác của chính phủ, siêu thị Hòa Hưng là doanh nghiệp dẫn đầu ngành thực phẩm tươi sống địa phương, Nông trại Nam Khê cũng là nơi duy nhất ở thành phố Trường Khê có quy mô xứng đáng gọi là nông trại.

 

Trần Gia Trại hiện tại có dự án phát triển dân tộc thiểu số, cho nên đây có thể là một dự án hợp tác du lịch nông nghiệp.

 

Lang Dương Dương vừa suy đoán trong lòng, vừa lắng nghe câu hỏi của Giám đốc Lưu và Chủ nhiệm Tạ.

 

Không hề chuyên môn phức tạp như tưởng tượng, họ hỏi nhiều hơn về những số liệu thực tế, điều này Trang Thạc nắm rõ hơn Lang Dương Dương, nên trả lời rất tốt.

 

Vừa đi vừa trò chuyện, khi đến khu chăn nuôi ngựa, Giám đốc Lưu thốt lên: “Trại ngựa lớn thế này sao, lúc trước xem ở Hội chợ nông nghiệp, tôi còn tưởng chỉ nuôi bảy tám con.”

 

“Quy mô hiện tại là 58 con ngựa, trong đó có 19 con ngựa con mới sinh năm nay.” Trang Thạc nói.

 

Lang Dương Dương thấy Chủ nhiệm Tạ cứ nhìn bãi cỏ rộng trước mặt trại ngựa, đoán chừng bà đến xem Trần Gia Trại là vì mục đích du lịch, bèn lên tiếng bổ sung: “Ban đầu chỉ nuôi và nhân giống ngựa, sau này khi nông trại phát triển du lịch nông trại, chúng tôi cũng phát triển thêm dịch vụ cưỡi ngựa.”

 

Giọng Lang Dương Dương rất chuẩn, nhẹ nhàng nhưng phát âm rõ ràng, âm điệu êm ái, khi nói chuyện cũng mỉm cười, mỗi lần nghe cậu nói chuyện, Chủ nhiệm Tạ đều nhìn cậu.

 

Lang Dương Dương tiến lên một chút, chỉ vị trí cho Chủ nhiệm Tạ: “Khu bãi cỏ này thường không thả ngựa ra, chủ yếu dùng làm sân chơi, vì nằm cạnh sông Nam Khê, phong cảnh rất đẹp, chúng tôi cũng hợp tác với hai studio ảnh cưới trong thành phố, cung cấp địa điểm và ngựa cho bọn họ chụp ảnh.”

 

“Tốt đấy chứ, như vậy cũng coi như là một hình thức quảng bá, có nhiều người đến không?” Chủ nhiệm Tạ hỏi.

 

Lang Dương Dương: “Mùa hè khá đông, chủ yếu là chụp ảnh cưới, thỉnh thoảng cũng có nhiếp ảnh gia riêng đến chụp ảnh, chúng tôi cũng có kế hoạch quảng bá du lịch cho nông trại, đến lúc đó sẽ có nhiều người đến hơn.”

 

Chủ nhiệm Tạ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, bắt đầu đi tiếp, đi xem dê, lợn gì đó ở khu chăn nuôi.

 

Diện tích nông trại không nhỏ, chủng loại cũng đa dạng, xem hết một lượt cũng đã gần một giờ chiều, Trần Tĩnh Vân sắp xếp mọi người đến nhà hàng ở Trần Gia Trại ăn cơm.

 

Khoảng thời gian này Lang Dương Dương không đến Trần Gia Trại, không ngờ đường sá bên trong cũng được sửa chữa, nhà cửa cũng được chỉnh trang, đi dọc đường thấy rất nhiều nơi đang sửa sang.

 

Đang sửa sang tức là căn nhà đó đã cho thuê.

 

Lúc đi ngang qua Brookside và Sơn Dã Gian, Trần Tĩnh Vân cố ý giới thiệu một lượt, rồi nói thêm: “Tiệm bánh ngọt này là chi nhánh của anh Dương Dương, đã sửa sang gần xong rồi, khoảng một tháng nữa là sẽ khai trương cùng lúc với mấy tiệm khác trong thôn.”

 

“Ồ?” Chủ nhiệm Tạ tỏ vẻ tò mò.

 

Giám đốc Lưu bên cạnh thì cười ha hả, nói: “Tôi từng ăn bánh ngọt do cậu ấy làm ở Hội chợ nông nghiệp rồi, ngon thật đấy, đặc biệt là vợ và con gái tôi rất thích, sau đó hai mẹ con còn cố ý đến tiệm ăn hai lần.”

 

Lang Dương Dương còn chưa biết chuyện này, chỉ cười nói: “Ngài quá khen rồi.”

 

Chủ nhiệm Tạ cũng cười: “Nói vậy tôi cũng muốn nếm thử.”

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc nhìn nhau, ân hận, sao hôm nay không nghĩ đến chuyện mang chút bánh ngọt đến nhỉ, hiện tại trong tiệm có mấy loại bánh ngọt đều làm từ nguyên liệu nông trại Nam Khê.

 

Nhưng lúc này không thể nịnh nọt nói mang cho ngài mấy loại đến nếm thử, cũng không thể nói lần sau nhất định.

 

Còn có lần sau hay không còn chưa biết.

 

Đến Trần Gia Trại thì đã có Trần Tĩnh Văn và cán bộ thôn tiếp đãi, Lang Dương Dương và Trang Thạc chỉ đi cùng.

 

Lang Dương Dương tưởng ăn cơm ở canteen của ủy ban, không ngờ lại là nhà hàng còn chưa chính thức khai trương, vừa bước vào nhìn thấy Chu Viên và Trang Hiểu Vũ mặc đồng phục đầu bếp, Lang Dương Dương và Trang Thạc đều rất bất ngờ.

 

“Nhà hàng khai trương rồi à?” Trang Thạc khẽ hỏi Chu Viên.

 

Chu Viên: “Chưa, nhưng nghiên cứu món ăn và trang trí gần xong rồi, hôm nay nhân tiện để các sếp nếm thử.”

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc giơ ngón cái lên.

 

Có vẻ Trần Tĩnh Vân rất tin tưởng Chu Viên, bởi vì so với món ăn mới lạ chưa qua kiểm chứng của khách hàng, món ăn truyền thống địa phương vẫn an toàn hơn.

 

Tên nhà hàng là Nhà hàng Sáng tạo Trần Gia Trại, cho dù là tên gọi hay cách bài trí đều toát lên vẻ giản dị, nhưng từ sàn nhà, bàn ghế,… vẫn có thể nhận ra là đã bỏ rất nhiều tâm tư.

 

Mấy tháng trước đến Trần Gia Trại, nơi này vẫn chỉ là một ngôi làng chỉ có vài gian hàng rong, bây giờ thay đổi lớn như vậy, có cảm giác như chứng kiến một đứa trẻ lớn lên vậy.

 

Lang Dương Dương xoay người, đi qua con đường, nhìn thấy Sơn Dã Gian và Brookside ở góc đường, cậu hít sâu một hơi, khẽ ngẩng cằm, nở nụ cười tự tin.

 

Món ăn do Chu Viên làm ra đảm bảo chất lượng, mọi người đều ăn rất hài lòng.

 

Ăn xong đi dạo trong trại một vòng, cũng đến thác nước nhỏ, nói về khoản giới thiệu trại, Trần Tĩnh Văn là chuyên nghiệp nhất.

 

Đi dạo xong, Chủ nhiệm Tạ và Giám đốc Lưu đều rất hài lòng.

 

Bốn giờ chiều, Giám đốc Lưu và Chủ nhiệm Tạ ra về, mọi người cùng tiễn họ lên xe.

 

Lang Dương Dương và Trần Tĩnh Vân đi sau cùng trao đổi thông tin, Lang Dương Dương nói ra suy đoán của mình.

 

“Ừm… Em cũng nghĩ vậy.” Trần Tĩnh Vân hạ giọng: “Nhưng nếu thực sự là dự án hợp tác giữa chính phủ và doanh nghiệp, lẽ ra phải có thông báo trước chứ, sao lại đột ngột thế này? Trông giống như vi hành vậy.”

 

Về điểm này Lang Dương Dương cũng thấy kỳ lạ.

 

Lẽ ra những dự án kiểu này khi chuẩn bị ở giai đoạn đầu sẽ có rất nhiều thông tin được tung ra.

 

Bọn họ nói chuyện một lúc thì đi đến bãi đậu xe, Chủ nhiệm Tạ và Giám đốc Lưu chuẩn bị lên xe, chào tạm biệt mọi người.

 

Lang Dương Dương vẫn giữ nụ cười lịch sự hoàn hảo, trong lòng tuy thấp thỏm nhưng cũng không thể hỏi thẳng.

 

Trong lòng mọi người đều có nghi vấn, nhưng lại mơ hồ cảm thấy đây là một cơ hội lớn.

 

“Vậy chúng tôi đi đây, làm phiền mọi người rồi.” Chủ nhiệm Tạ cười nói, bà đã làm việc nhiều năm như vậy, chỉ cần nhìn ánh mắt của mấy người này là bà biết họ đang nghĩ gì, cũng không muốn úp úp mở mở, bèn lựa lời nói: “À phải rồi lão Lưu, tí nữa anh gửi Wechat của cậu Trang và Tiểu Trần cho tôi nhé.”

 

Giám đốc Lưu cười nói: “Được, đi thôi, lên xe nào.”

 

Lời này vừa nói ra, chứng tỏ còn có sau này, ai nấy đều không khỏi vui mừng, nhìn theo khói xe vẫy tay cười ngây ngô.

 

Chuyện này sẽ không có kết quả ngay lập tức, nhưng tối hôm đó người của ủy ban thôn đã dò la được, đúng là đang chuẩn bị cho một dự án lớn, nghe nói là căn cứ trình diễn du lịch nông nghiệp, hợp tác với siêu thị Hòa Hưng để quảng bá nông sản địa phương.

 

Lang Dương Dương đang ở trên lầu chọn mua nguyên liệu, bên kia mở loa ngoài trong nhóm chat, Trần Tĩnh Văn tiếp tục nói: “Nghe nói Viện Khoa học Nông nghiệp cũng tham gia, muốn làm nghiên cứu gì đó về chọn tạo giống cây trồng trên cao nguyên, cái này em không rõ lắm, tóm lại là một dự án lớn.”

 

“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Trang Thạc hỏi trong điện thoại, có tiếng gió rít, chắc là đang lái xe.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Trần Tĩnh Vân thở dài: “Chẳng làm gì được, chỉ có nước chờ, cơ hội kiểu này, thực sự chỉ có thể chờ đợi. Thôi, em bận rồi, có gì nhắn trong nhóm nhé.”

 

“Được, bye bye.” Lang Dương Dương chào tạm biệt cô, trong cuộc gọi nhóm chỉ còn lại cậu và Trang Thạc, Lang Dương Dương một tay chống cằm: “Anh đang trên đường về à?”

 

Trang Thạc: “Ừ, anh sắp đến thành phố rồi, tiện đường ghé đón dì Hai.”

 

Lang Dương Dương ừ một tiếng, vừa nghĩ đến chuyện phải nói về người cha bất hạnh của mình, ít nhiều gì cũng có chút chán nản.

 

“Vậy em đợi hai người.”

 

“Ừ.”

 

Buổi chiều thời tiết đẹp, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên sàn gỗ có những mảng sáng loang lổ, bên cạnh cửa sổ có hai cô gái đang ngồi, bọn họ gọi trà sữa vải và flat white, đồ ngọt là một phần kem hạt sen và một phần bánh bông lan rêu.

 

Cả hai đều đã ăn được hơn nửa, đang khẽ trò chuyện.

 

Tiếng nhạc rất nhỏ, không khiến người ta cảm thấy ồn ào.

 

Lang Dương Dương có yêu cầu về nhạc trong tiệm, không phải là phát ngẫu nhiên trong danh sách nhạc hàng ngày, thậm chí ngày nắng, ngày mưa, mùa hè, mùa đông đều có sự khác biệt.

 

Lang Dương Dương nhìn những mảng sáng loang lổ trên sàn nhà, khi hoàn hồn lại là lúc vị khách ngồi cạnh cửa sổ đi ngang qua người cậu.

 

Lúc này, tiếng nhạc trong tiệm chuyển sang giai điệu quen thuộc, tên là “Guaranteed”, của ca sĩ nào Lang Dương Dương không nhớ rõ, chỉ nhớ là từng nghe trong phim “Into the Wild”.

 

Bài hát này đã đồng hành cùng Lang Dương Dương vượt qua rất nhiều khoảnh khắc hoang mang, bất lực.

 

Mỗi lần nghe bài hát này, cậu đều tưởng tượng mình đang đi trên một con đường thẳng tắp nơi hoang dã, không mục đích, chỉ là tiến về phía trước.

 

Cảm giác thư thái không cần suy nghĩ bất cứ điều gì.

 

Có lúc là “Đích đến của con đường nào cũng như nhau”, có lúc lại là “Phong cảnh trên đường thực sự rất đẹp”.

 

Lang Dương Dương đứng dậy, định đi dọn dẹp bàn ăn bên cửa sổ, lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân ai đó giẫm lên cầu thang gỗ.

 

Bước chân dứt khoát mạnh mẽ khiến Lang Dương Dương quay đầu lại xác nhận.

 

Quả nhiên là Trang Thạc đến.

 

“Để anh làm cho.” Trang Thạc lập tức bước nhanh đến, giành lấy đồ trên bàn dọn dẹp, “Đã ăn hết rồi, tốt thật.”

 

Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi sáng nay, bận rộn cả ngày nên đã xuất hiện nếp nhăn, tay áo xắn lên, khi cử động, chất liệu vải không co giãn làm lộ rõ ​​đường nét cơ bắp.

 

Lang Dương Dương bật cười, thỉnh thoảng cũng tự mãn đáp: “Đương nhiên rồi, đồ của tiệm chúng ta ngon như vậy mà.”

 

Lang Dương Dương dùng khăn lau bàn, trên người hai người đều có những đốm sáng lung linh.

 

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gió nổi lên, lá cây ngô đồng ngoài cửa cũng đung đưa.

 

Dọn dẹp xong, dì Hai bưng trà bánh lên, bà vẫn chưa biết hôm nay muốn nói chuyện gì, nhưng hai đứa nhỏ lại trịnh trọng hẹn gặp bà như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.

 

Ba người ngồi xuống, ai cũng đều ngồi thẳng lưng.

 

Dì Hai nhìn người đối diện, rồi lại nhìn đĩa hoa quả trên bàn.

 

“Sao thế? Sao lại nghiêm túc vậy?”

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc nhìn nhau, tay phải Lang Dương Dương cầm cốc xoay xoay, nói: “Dì Hai, mấy hôm trước con giúp dì đổ rác, vô tình nhìn thấy một phong bì bên trong, là… là ba con gửi đến, hai người vẫn còn liên lạc sao?”

 

Dì Hai nghe xong sửng sốt, sau đó thở dài nói: “Con đã biết rồi thì dì cũng không giấu con nữa, không biết có tính là liên lạc hay không, cậu ta gửi thư cho nhà dì, dì chưa bao giờ hồi âm.”

 

“Ông ta… ông ta đang ở trong tù sao?” Mặc dù biết bản thân không có chút tình cảm nào với người cha này, nhưng nói ra vẫn có chút khó chịu không nói nên lời.

 

Dì Hai theo bản năng nhìn Trang Thạc trước, bà cho rằng chuyện kiểu này sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của Trang Thạc và nhà họ Trang, dù sao vào tù cũng không phải là chuyện gì vẻ vang.

 

“Dương Dương đã nói với con rồi, dì Hai, không sao đâu, dì cứ nói.” Trang Thạc giải thích.

 

Dì Hai: “Haiz, đúng vậy. Trước đây cậu ta thường xuyên gửi thư từ trong tù ra cho dì, dì đều không xem, dì hận cậu ta đã làm ba mẹ dì tức chết. Năm nay con về dì mới nghĩ, xem thử cậu ta muốn nói gì, thật ra trong lòng dì cũng có cảm giác hơi sợ cậu ta quay lại. Trong thư gửi đến tháng trước, cậu ta viết, nói là mình bị bệnh, cầu xin dì liên lạc với trại giam để cậu ta được bảo lãnh y tế.”

 

“Ông ta phạm tội gì?” Lang Dương Dương hỏi.

 

Nghe dì Hai miêu tả, có vẻ ông ta đã vào tù nhiều năm rồi.

 

Dì Hai: “Dì không biết, cậu ta không nói, nhưng ngồi tù nhiều năm như vậy…”

 

Ba người đều im lặng, chắc chắn không phải là tội ăn trộm vặt rồi.

 

Lúc này Trang Thạc mới lên tiếng: “Hồi con còn trong quân ngũ, Tiểu đội trưởng của con có quen biết với ba của Dương Dương.”

 

“Cái gì?!” Dì Hai không dám tin: “Dì đã tra trại giam đó rồi, ở tận miền Bắc cơ mà.”

 

Trang Thạc: “Đúng vậy, Tiểu đội trưởng của con sau khi xuất ngũ thì làm việc tại Trại giam Văn Kim Sơn, con có thể hỏi thăm anh ấy, chắc là anh ấy biết chút ít gì đó.”

 

Dì Hai cau mày cúi đầu thở dài: “Haiz… Đúng là một tên gây họa mà.”

 

Lang Dương Dương cũng cụp mắt xuống.

 

“Dì nói là ông ta bị bệnh sao?” Trang Thạc hỏi.

 

Dì Hai có chút sốt ruột: “Trong thư cậu ta nói vậy, dì cũng không biết thật hay giả, nếu thật sự bị bệnh, không biết trại giam có bỏ mặc cậu ta không? Có thả cậu ta về không?”

 

“Theo lý mà nói thì sẽ không, nhưng bệnh nặng thật sự có thể được bảo lãnh y tế, nhưng trường hợp này hình như trại giam sẽ thông báo cho người nhà.”

 

Trang Thạc nói xong cũng cảm thấy hơi khó xử.

 

Mà dì Hai và Dương Dương ở đây còn hoang mang hơn anh.

 

Anh suy nghĩ một chút rồi nói với Lang Dương Dương và dì Hai: “Hay là thế này, con sẽ đi tìm hiểu rõ ràng tình hình của ông ta, cũng như trường hợp này có thể xử lý như thế nào, chuyện này trước tiên giữ bí mật, đừng nói với ai, đợi tin của con.”

 

“Nhưng mà, dù sao đây cũng là chuyện của nhà dì, làm phiền con như vậy…” Dì Hai nói.

 

Trang Thạc: “Dì Hai nói gì vậy, bây giờ chúng ta là người một nhà, chuyện của hai người chính là chuyện của con, hơn nữa con lại quen biết người ta, cứ yên tâm giao cho con.”

 

Dì Hai lo lắng rời đi.

 

Trang Thạc nhẹ nhàng nắm lấy tay Lang Dương Dương, cúi đầu nhìn cậu: “Có anh ở đây rồi, đừng sợ.”

 

Nói xong thì nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay lạnh ngắt của Lang Dương Dương, đau lòng đến mức ngực như nghẹn lại.

 

“Anh nói xem…” Lang Dương Dương ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn chút yếu đuối, ánh nắng chiếu lên tóc và hàng mi dài trên khuôn mặt cậu, gần như trong suốt.

 

Cậu chậm rãi lên tiếng: “Nếu thực sự bị bệnh, em không muốn quan tâm đến ông ta, mặc kệ ông ta sống chết trong tù, mọi người có thấy em máu lạnh quá không.”

 

Trang Thạc lập tức kiên định nói: “Không đâu.”

 

Anh nhìn vào mắt Lang Dương Dương, dùng giọng điệu kiên định và dịu dàng nhất đáp: “Anh sẽ không, ba mẹ anh cũng sẽ không, bạn bè của em cũng sẽ không. Dương Dương, nếu đã biết quá khứ của em, hiểu rõ hoàn cảnh của em, mà vẫn không thể hiểu được lựa chọn của em, vậy thì không phải là thật lòng yêu thương quan tâm em, càng không cần phải bận tâm đến ánh mắt của loại người đó làm gì.”

 

Hết chương 62.

 

Chương 62

Ngày đăng: 25 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên