Chương 62: Thân Sơ (12)

 

Chương 62: Thân Sơ (12)

 

Long Toa Toa đã khai nhận toàn bộ quá trình sát hại Âu Hồng, nhưng về cái chết của Khang Vạn Tân thì cô ta nói rằng mình không hề tham gia, cũng không biết hung thủ là ai. Vì vậy, hai vụ án mạng xảy ra trong cùng một đêm, tại cùng một buổi tiệc, giống như một khối rubik bị xáo trộn. Khi cảnh sát điều tra vụ án của Khang Vạn Tân, bọn họ đã bị vụ án của La Uyển Uyển (Âu Hồng) ảnh hưởng quá lớn, nhiều hướng suy luận bị chồng chéo lên nhau. Bây giờ, để gỡ rối, cảnh sát phải vặn khối rubik trở lại theo đúng trình tự ban đầu, điều này thực sự rất rắc rối.

 

Nhưng Long Toa Toa đã bất ngờ cung cấp một manh mối.

 

“Nếu các anh đồng ý tin lời của một kẻ sát nhân như tôi.” Khi cô nhìn Quý Trầm Giao một lần nữa, ánh mắt đã bình thản hơn nhiều so với trước đó, “Tôi cảm thấy trong hai năm nay, Âu Hồng đã thay đổi rất nhiều. Chúng tôi đã thỏa thuận rằng cô ta sẽ tiếp cận Khang Vạn Tân để trả thù. Từ đầu đến cuối, kế hoạch của chúng tôi không hề có ý định giết Khang Vạn Tân, chỉ muốn khiến anh ta ngã ngựa mà thôi.”

 

“Thế nhưng, tôi không biết phải diễn tả thế nào, sau này Âu Hồng đã nhiều lần nhắc đến việc muốn Khang Vạn Tân phải chết. Tôi không hiểu nổi, không biết cô ta đã chịu kích động gì.”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Cô có hỏi cô ta không?”

 

Long Toa Toa lắc đầu, “Kể từ khi tôi muốn trả thù cho chị gái mình, tôi đã không thể nào đối xử với cô ta một cách vô tư tự nhiên được nữa. Thêm vào đó, chúng tôi đều rất bận, thời gian ở bên nhau cũng không còn nhiều như trước.”

 

Quý Trầm Giao lại hỏi: “Vậy theo như cô hiểu về cô ta, cô có suy đoán gì không?”

 

Một lúc sau, Long Toa Toa mới nói: “Âu Hồng là người thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, có lẽ còn do tính cách bẩm sinh nên rất cố chấp. Người bình thường không nhận ra, chỉ thấy cô ta đặc biệt kiên cường, bền bỉ, nhưng tôi biết, đó là một dạng bệnh. Bởi vì tôi đã từng quan tâm cô ta, nên tôi bắt buộc phải thuộc về cô ta, hơn nữa cô ta còn không muốn tôi có chị gái nào khác ngoài cô ta. Người như vậy rất dễ bị lợi dụng, bị tiêm nhiễm những tư tưởng tà ác. Tôi không biết có một người như vậy tồn tại hay không, nhưng tôi nghĩ, trong tình huống bình thường, cô ta sẽ không nghĩ đến việc giết Khang Vạn Tân.”

 

Phá được một vụ án, lại còn một vụ án khác. Đội trọng án và phân cục Nam Thành cùng nhau họp. Lần này Thẩm Tê đã bước ra khỏi vùng an toàn của mình, trong việc đi thực tế hiện trường cũng có những thành tích đáng kể, Quý Trầm Giao đã khen ngợi cậu ta vài câu.

 

“Nếu không có anh của em, em thật sự không làm được.” Thẩm Tê không hề nhận công, một mực muốn quy hết công lao cho Lăng Liệp, người thậm chí còn không có mặt ở đó.

 

Nhưng mọi người nhất thời không nghe ra “anh của em” mà cậu ta nói đến đã thay đổi đối tượng, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía Quý Trầm Giao.

 

Quý Trầm Giao cũng nghi hoặc.

 

“À! Ý tôi là anh Liệp của em.” Trên mặt Thẩm Tê không còn vẻ ghét bỏ nào đối với người tên Lăng gì đó nữa, một tiếng anh, hai tiếng anh, gọi rất ngọt ngào, “Lúc em mới đến khu Nam Phong, em đã ngốc đến mức bị các chị các cô ghét bỏ, không ai muốn nói chuyện với em, anh Liệp của em còn nói em là lãnh đạo của anh ấy, mọi người thấy anh ấy tài giỏi, vậy thì em chắc chắn còn giỏi hơn, thế là bọn họ mới chịu nói chuyện với em đấy!”

 

An Tuần bật cười thành tiếng. Tịch Vãn che mặt nói với Lương Vấn Huyền: “Thẩm Tê thật sự giống như một chú cún con vậy.”

 

Quý Trầm Giao thẩm vấn Long Toa Toa xong thì không thấy Lăng Liệp đâu, bây giờ họp, người này cũng chạy mất dạng. Lúc này Lăng Liệp đúng là không có nghĩa vụ phải họp, nhưng đã là nhân viên hỗ trợ bên ngoài của đội trọng án, sau khi làm nhiệm vụ xong trở về mà không nói một tiếng, cũng thật là quá đáng.

 

Quý Trầm Giao hỏi Thẩm Tê: “Vậy anh Liệp của cậu sao không về cùng cậu?”

 

Thẩm Tê tiếp lời, “Anh Liệp của em nói anh ấy lớn tuổi rồi, không chạy được nhiều như em, nên về nhà ngủ một giấc rồi.”

 

Quý Trầm Giao: “…” Thôi được rồi.

 

Hai ngày nay đội trọng án dồn toàn bộ tâm trí vào vụ án của La Uyển Uyển (Âu Hồng), việc điều tra xung quanh Khang Vạn Tân về cơ bản đều do phân cục Nam Thành thực hiện. Trần Tinh tỏ vẻ hơi phiền não, “Đội trưởng Quý, Khang Vạn Tân đúng là có rất nhiều kẻ thù, nhưng khi chúng tôi tìm được những người có động cơ đầy đủ, lại đều loại trừ được hiềm nghi. Nếu nói người có khả năng gây án nhất, thật ra vẫn chỉ có Khương Mãnh.”

 

Tịch Vãn nói: “Suy nghĩ của đội trưởng Trần có lý. Khương Mãnh đúng là có cơ hội gây án, tôi dựa vào dấu chân cậu ta để lại trên bệ cửa sổ phòng Khang Vạn Tân, suy đoán rằng khi cậu ta đến phòng Khang Vạn Tân, anh ta đã bị hung thủ thật sự dụ ra ngoài, trong phòng không có người. Nhưng thật ra cậu ta cũng có thể ngụy tạo manh mối này.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Ngụy tạo manh mối là để thoát tội, bây giờ cậu ta lại nhấn mạnh người là do cậu ta giết, tại sao lại phải làm điều thừa thãi đó?”

 

Phòng họp im lặng. Về mặt logic thì điều này quả thực có chút không hợp lý.

 

Một lát sau, Trần Tinh hỏi: “Vậy vụ án này tiếp theo phải điều tra thế nào? Đội trưởng Quý, nói thật, bên phía tôi đã không còn gì để điều tra nữa rồi.”

 

“Về manh mối mà Long Toa Toa cung cấp, Thẩm Tê, cậu tiếp tục theo dõi.” Quý Trầm Giao nói.

 

Thẩm Tê đáp lời, nhưng không nhịn được nói: “Nhưng mà anh, em đã kiểm tra thông tin liên lạc của Âu Hồng rồi, cũng đã chuyển những người có vấn đề cho đội trưởng Trần rồi.”

 

Trần Tinh gật đầu, “Hiềm nghi đều đã được loại trừ.”

 

Quý Trầm Giao: “Vậy thì điều tra lại, biết đâu còn có điểm mù.”

 

Thẩm Tê: “Vâng.”

 

Cuộc họp kết thúc, Quý Trầm Giao tìm gặp Tạ Khuynh, báo cáo về vụ án của Long Toa Toa. Tạ Khuynh vừa xem báo cáo vừa nói: “Lăng Liệp lần này lại giúp cậu không ít nhỉ?”

 

Quý Trầm Giao: “Rốt cuộc thì hắn có thân phận gì?”

 

Tạ Khuynh tỏ vẻ đau đầu, “Lại nữa rồi, lại nữa rồi.”

 

“Anh không nói, tôi vẫn sẽ đến hỏi tiếp.”

 

Tạ Khuynh thở dài, “Không phải tôi cố ý giấu cậu, sư đệ à, là do cấp bậc của cậu chưa đủ.”

 

“…” Vài giây sau, Quý Trầm Giao mới nói: “Hắn có cấp bậc cao hơn tôi đúng không?”

 

Tạ Khuynh xoa xoa sống mũi, “Cũng không thể nói là như vậy. Tình huống của cậu ta rất phức tạp, cậu đến đây quấn lấy tôi, chi bằng đi hỏi thẳng cậu ta đi.”

 

Quý Trầm Giao nghĩ thầm, nếu không phải mỗi lần hễ nói đến chuyện chính sự là hắn lại nói lung tung, tôi cần gì phải đến đây quấn lấy anh?

 

Tạ Khuynh lại nói: “Có lẽ không lâu nữa cậu sẽ biết thôi.”

 

Quý Trầm Giao: “Hả?”

 

“Hình như Cấp trên đã có động thái, cậu ta cũng đã nhận nhiệm vụ, tôi mới phối hợp với cậu ta như vậy.” Tạ Khuynh nói: “Mà cụ thể là gì thì tôi cũng không rõ. Nhưng tôi có thể tiết lộ cho cậu một chuyện.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Cậu có để ý thấy không, từ năm ngoái đến năm nay, đã xảy ra vài vụ án doanh nhân bị hại ở các tỉnh thành khác rồi?”

 

Đương nhiên là Quý Trầm Giao biết, anh nhíu mày, “Khang Vạn Tân cũng vậy.”

 

Tạ Khuynh lắc đầu, “Không, tài sản và địa vị của Khang Vạn Tân còn chưa đủ, nhưng có thể cấp trên sẽ coi trọng vụ án này, vừa hay Lăng Liệp lại đang ở thành phố Hạ Dung của chúng ta.”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Nhưng những vụ án đó dường như không có liên quan gì đến nhau – ngoại trừ việc các nạn nhân đều là doanh nhân giàu có. Cấp trên cho rằng có người đứng sau thao túng à?”

 

“Khó nói lắm, tôi cũng chỉ là suy đoán riêng khi liên hệ những vụ án đó với Khang Vạn Tân và Lăng Liệp lại với nhau, nhưng rốt cuộc cấp trên có suy nghĩ gì thì tôi không biết.”

 

Mặc dù vẫn không thể hỏi ra được lai lịch của Lăng Liệp từ miệng Tạ Khuynh, nhưng Quý Trầm Giao lại bất ngờ có thêm một hướng suy nghĩ. Nếu vụ án của Khang Vạn Tân có liên quan đến các vụ án doanh nhân khác, thì không thể điều tra theo hướng thông thường được nữa.

 

Anh trở lại văn phòng, tìm kiếm tin tức về một vài vụ án của các doanh nhân khác. Mạng nội bộ của cục cảnh sát thành phố không thể xem được chi tiết các vụ án nội bộ của các thành phố khác, may mắn thay, các bài báo của giới truyền thông đã tiếp cận từ nhiều khía cạnh, khá chi tiết, hơn nữa cũng đã tổng kết được một số điểm chung.

 

Ví dụ như những doanh nhân này đều có tư cách đạo đức không tốt, nhiều người bị phanh phui những chuyện không được hay ho từ thời trẻ.

 

Quý Trầm Giao đan hai tay vào nhau, chống cằm. Phân cục điều tra về Khang Vạn Tân tập trung vào khoảng thời gian sau khi anh ta về nước lập nghiệp, mà ít đề cập đến những trải nghiệm trong quá khứ của anh ta. Quả thật, so với việc anh ta sau này “cây cao đón gió”, trở nên nổi tiếng rồi bị người ta ghen ghét, thì hoàn cảnh bị bỏ bê ở nhà họ Khang khi còn hơn mười tuổi dường như đúng là không có gì để điều tra.

 

Nhưng năm đó không giống như bây giờ có nhiều kẻ thù, có nghĩa là hoàn toàn không có ai ghét anh ta sao? Liệu Khang Vạn Tân có giống như những doanh nhân có vết nhơ kia, ngay từ thời niên thiếu đã gieo một mầm ác nào đó?

 

Điện thoại trong văn phòng đang bật, đang phát tin tức, bản tin nói rằng mùa hè đã đến, du lịch miền Tây lại đón một đợt cao điểm, nhiều người khách du lịch là các cặp vợ chồng đã nghỉ hưu, bọn họ đã làm việc vất vả nửa đời người, cuối cùng cũng có thời gian để tận hưởng vẻ đẹp hùng vĩ của đất nước.

 

Quý Trầm Giao thoát khỏi vụ án, nghĩ đến cuộc gọi lần trước có chút kỳ lạ của mẹ nuôi Chu Vân. Bọn họ cũng nói là đi miền Tây du lịch, bây giờ đã đi đến đâu rồi?

 

Khi lật danh bạ, Quý Trầm Giao đột nhiên cảm thấy có chút áy náy. Cha mẹ nuôi đã nuôi nấng anh khôn lớn, cho anh môi trường sống tốt nhất, cho anh học trường đại học mà anh muốn, sau khi đi làm, bọn họ cũng rất ủng hộ anh. Anh tạm thời chưa có ý định kết hôn, bọn họ cũng không giống như những gia đình khác thúc giục chuyện cưới xin. Mẹ nuôi luôn nói, cuộc đời là của chính mình, chỉ cần anh cảm thấy vui vẻ thì bọn họ sẽ ủng hộ.

 

Mà là một đứa con trong gia đình này, anh thật sự là không đủ quan tâm đến bố mẹ nuôi. Công việc bận rộn là nguyên nhân quan trọng nhất, anh quả thực không có nhiều tâm trí và thời gian để hỏi han, quan tâm bọn họ.

 

Nhưng trong lòng anh hiểu rõ, một nguyên nhân khác là trong thâm tâm anh không quá coi trọng tình thân.

 

Suy nghĩ một lát, anh gọi điện thoại cho Chu Vân, nhưng không ai bắt máy. Anh lại gọi cho cha nuôi Quý Nặc Thành, chuông reo mười mấy giây, Quý Nặc Thành bắt máy. Anh gọi một tiếng “Bố”, bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, hỏi anh sống có tốt không, có mệt không, cũng toàn là những câu hỏi thăm thường ngày.

 

Anh nghe thấy bên đó rất yên tĩnh, không giống như đang đi du lịch ngoài trời. Anh hỏi một câu mọi người đang ở đâu. Quý Nặc Thành nói đang ở khách sạn, miền Tây có độ cao so với mực nước biển rất cao, đi chơi nhiều rất mệt mỏi, chơi một ngày phải nghỉ một ngày dưỡng sức.

 

Không có gì để nói thêm, Quý Trầm Giao xác nhận bọn họ đang đi du lịch thì dặn dò vài câu rồi sau đó cúp máy. Lại vào xem vòng bạn bè của cha mẹ nuôi. Bên trong không có ảnh phong cảnh, nội dung dừng lại ở tin tức công ty.

 

Đây quả thực là đặc điểm của bọn họ, sẽ không đăng những thứ quá riêng tư lên vòng bạn bè. Nhưng Quý Trầm Giao lại mơ hồ cảm thấy có chút bất an.

 

Nhưng mà, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là phá vụ án của Khang Vạn Tân, anh không thể vì cảm xúc cá nhân và chuyện riêng mà phân tâm.

 

Sau khi tan làm, Quý Trầm Giao vốn định đi thẳng về khu nhà tập thể, người ở nhà có nhiều ý tưởng, lại còn “cấp bậc cao” hơn anh, có lẽ thảo luận một chút có thể thông suốt. Gần đây anh và Lăng Liệp mỗi người một việc, cảm giác như đã lâu rồi không trao đổi với nhau.

 

Lúc đi ngang qua McDonald, Quý Trầm Giao dừng bước. Năm đó anh đã chia gà rán cho A Đậu ở đây, chỉ là lúc đó anh còn không biết A Đậu tên là A Đậu. Nghĩ như vậy, duyên phận của anh và A Đậu thật ra cũng có liên quan đến cha mẹ nuôi. Nếu cha mẹ nuôi không nhận nuôi anh, anh cũng sẽ không xuất hiện ở cửa tiệm McDonald vào ngày hôm đó, rồi gặp A Đậu đang đói meo.

 

A Đậu có phải là Lăng Liệp không? Anh vừa nghĩ về vấn đề này vừa mua một suất ăn dành cho hai người, rồi đi về phía khu nhà tập thể.

 

Quý Trầm Giao mở cửa, nhìn thấy ánh đèn ở huyền quan sáng lên thì khựng lại. Lăng Liệp có một kiểu cố chấp kỳ lạ với việc tiết kiệm điện, vì đèn ở huyền quan “không có tác dụng nhiều” nên chưa bao giờ được bật.

 

Hôm nay bị sao vậy?

 

Trong nhà không có động tĩnh gì, nhưng rõ ràng là Lăng Liệp đang ở nhà, bởi vì trong bếp truyền ra tiếng sôi ùng ục, trong nồi đất đang hầm canh, mùi thơm của cà chua thịt bò bay ra, Quý Trầm Giao đột nhiên cảm thấy suất ăn dành cho hai người mình đang cầm trong tay giống như đồ ăn vặt.

 

Anh nhẹ nhàng thay giày, đi vào trong nhà, chỉ thấy Lăng Liệp nằm trên sofa, chân gác lên tường, trên mặt đắp một quyển sách.

 

“…”

 

Có một số người, ngủ cũng đang luyện tập thể dục thể thao.

 

Quý Trầm Giao đi tới, khom lưng, quan sát Lăng Liệp. Quyển sách đó là của anh, “Tuyển tập các loại kem trên thế giới”, quên mất là mua lúc nào để đủ điều kiện giảm giá, toàn là hình ảnh, anh chỉ lật một lần đã thấy chán, vứt ở tầng dưới cùng của tủ sách.

 

Lúc đó anh đã nghi ngờ, không biết rốt cuộc là loại người nào mới xem loại sách nhàm chán này, bây giờ nó đắp trên mặt Lăng Liệp, anh đột nhiên cảm thấy, quyển sách này và Lăng Liệp khá hợp nhau. Chỉ tiếc là quyển sách đã che mất khuôn mặt Lăng Liệp, anh không thể nhìn thấy tên này đang mơ thấy giấc mơ đẹp gì.

 

Tay có chút ngứa, muốn lấy quyển sách ra.

 

Quý Trầm Giao đứng thẳng dậy, muốn đi chỗ khác. Nhưng ý nghĩ này vừa nảy sinh, lại ngày càng trở nên mãnh liệt. Anh lùi lại một bước, cuối cùng vẫn không thể nhịn được mà lại đi trở về, dùng động tác nhẹ nhàng nhất có thể, hai tay cầm lấy hai bên quyển sách, từ từ kéo lên.

 

Anh tưởng rằng sẽ nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại đang ngủ rất ngốc nghếch, sau đó chụp một bức ảnh, lát nữa sẽ trêu chọc Lăng Liệp. Nhưng anh đã tính sai rồi–

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Khuôn mặt dưới quyển sách quả thực rất xinh đẹp, nhưng Lăng Liệp lại đang mở mắt, còn cười với anh.

 

“He he!”

 

“!”

 

Quý Trầm Giao run tay, úp quyển sách trở lại.

 

Lăng Liệp vén quyển sách ra ngồi dậy, “Hahaha, đội trưởng Quý, anh vừa rồi đang làm gì vậy? Muốn làm chuyện xấu gì?”

 

Quý Trầm Giao muốn trêu người nhưng không thành, ngược lại bị trêu chọc, sải bước đi vào phòng ngủ chính thay quần áo. Dép còn chưa kịp mang mà Lăng Liệp đã chạy theo, “Anh đã đứng ở cạnh sofa suốt năm phút đó!”

 

Quý Trầm Giao gắt gỏng, “Anh biết à?”

 

“Tôi đương nhiên biết, tôi biết đếm giây!”

 

“…” Quý Trầm Giao xoay người, đuổi hắn ra ngoài cửa, tay phải chống lên khung cửa, “Anh muốn nhìn tôi thay quần áo à?”

 

“Đều là đàn ông mà, sợ gì chứ?”

 

“Tôi sợ!” Quý Trầm Giao lạnh lùng đóng cửa, mũi Lăng Liệp suýt chút nữa thì bị đập vào cánh cửa, nhưng vẫn còn cười, “Đồ nhát gan!”

 

Quý Trầm Giao thay quần áo xong không mở cửa ngay, anh ngồi trên bệ cửa sổ một lúc để bình tĩnh lại. Anh vừa rồi đang làm gì vậy? Tại sao lại cứ phải nhìn Lăng Liệp một cái? Tên đó rất cảnh giác, một chút động tĩnh là nghe thấy, mình động vào mặt hắn, chắc chắn sẽ bị phát hiện!

 

Quý Trầm Giao xoa mặt, tự nhủ: “Một bản mặt rách thì có gì đẹp đẽ mà xem…”

 

“Oa! Đội trưởng Quý! Anh mua cánh gà cho tôi à!” Ngoài cửa, Lăng Liệp giống như phát hiện ra đại lục mới.

 

Niềm vui dường như truyền qua cánh cửa phòng, Quý Trầm Giao cũng không khỏi cong môi.

 

Trên bàn ăn bày món canh cà chua thịt bò nóng hổi, nước canh đặc biệt sánh, vị ngon của thịt bò được kích thích triệt để. Hai bên nồi đất là McDonald vốn dĩ còn không tồi, nhưng so với canh thịt bò lại trở nên ảm đạm.

 

Quý Trầm Giao lại một lần nữa hối hận vì đã mua McDonald. Cảm giác này nói thế nào nhỉ, giống như khi còn học tiểu học, trong lớp tổ chức đi dã ngoại, buổi trưa mọi người lấy đồ ăn đã chuẩn bị ra chia sẻ, đồ ăn của những bạn nhỏ khác tinh xảo, phong phú, còn anh thì chỉ có một hộp cơm trắng.

 

Trẻ con cũng biết xấu hổ.

 

Nhưng Lăng Liệp dường như hoàn toàn không nhận ra sự khác biệt giữa McDonald và canh thịt bò, ăn rất vui vẻ.

 

Quý Trầm Giao nhìn hắn ăn, tâm trạng bỗng nhiên tốt lên, một tiếng “A Đậu” đã ở ngay trên đầu môi.

 

Nhưng khoảng cách giữa Lăng Liệp và A Đậu thực sự là quá lớn. A Đậu rụt rè, nhỏ bé, đôi mắt ngập tràn cảnh giác và sợ hãi, nhìn có vẻ nhỏ hơn anh vài tuổi.

 

Còn Lăng Liệp thì bằng tuổi anh, tuy rằng thấp hơn anh một chút, nhưng cũng cao một mét tám. Hơn nữa còn to gan lớn mật đến mức đáng ghét.

 

Quý Trầm Giao suy nghĩ kỹ càng, không nói ra hai chữ “A Đậu” đó, mà ngược lại hỏi: “Cậu bé tiểu thiếu gia đưa gà rán cho anh trông như thế nào?”

 

Lăng Liệp đặt bánh hamburger xuống, đôi mắt sáng lên, “Cậu ấy á, là cậu bé đẹp trai nhất trên đời.”

 

“…”

 

“Quần áo cậu ấy mặc đồ rất sạch sẽ, tóc cũng rất sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo, không có một chút bụi bẩn nào, đôi mắt như đá quý, còn là loại đá quý đắt tiền nhất.”

 

Không phải mình, Quý Trầm Giao có chút không cam lòng, “Sao anh biết cậu ấy nhất định là tiểu thiếu gia?”

 

“Bởi vì cách ăn mặc của cậu ấy nhìn một cái là biết rất đắt tiền, rất đắt tiền. Hơn nữa cậu ấy còn rất đẹp trai, nếu lên truyền hình quảng cáo thì những ngôi sao nhí thời đó còn đường nào sống sao? Hơn nữa cậu ấy rất lịch sự, cười với tôi, cười rất dịu dàng.”

 

Vừa nghe đến dịu dàng, Quý Trầm Giao liền cảm thấy càng không thể là mình, Lăng Liệp cũng không thể là A Đậu. Anh đột nhiên cảm thấy mình vừa rồi thật vô vị, McDonald ở đâu mà chẳng có, đứa trẻ chia sẻ gà rán cũng ở đâu mà chẳng có, sao anh lại có thể nghĩ rằng cái tên Lăng Liệp đáng ghét này chính là A Đậu chứ? Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Ngay cả cái tên A Đậu anh cũng mới biết gần đây.

 

Cái tên Lăng Liệp này còn muốn tâng bốc người này, dìm hàng người kia, khen xong cậu bé tiểu thiếu gia nọ, quay đầu liền đến dìm anh, đầu đũa nhọn chỉ trỏ, “Có những người, anh muốn cậu ta cười dịu dàng với anh một cái, đó quả thực là muốn lấy cái mạng già của cậu ta!”

 

Quý Trầm Giao: “Ai già?”

 

Lăng Liệp: “Hả? Tôi có nói ai đâu?”

 

Ăn xong bữa tối, hai người cùng nhau dọn dẹp, Quý Trầm Giao ra ngoài đổ rác một chuyến, trở về cũng lười so đo A Đậu hay cậu bé tiểu thiếu gia gì đó nữa. Buổi chiều ở phòng họp đã cùng các đội viên xem xét và phân tích lại toàn bộ, bây giờ có thể xem lại một lần nữa với Lăng Liệp. Dù sao Lăng Liệp cũng tham gia điều tra, có những ý tưởng còn sắc sảo hơn cả các đội viên của anh.

 

“Huyết thống rất có tính tôn giáo.” Lăng Liệp nói.

 

Quý Trầm Giao nhất thời không hiểu, “Tại sao?”

 

Lăng Liệp ngồi không ra dáng ngồi, vừa lên sofa, chân lại gác lên tường, “Anh không thấy vậy sao? Khi nó hướng thiện thì là cầu nguyện, cứu rỗi, khi nó hướng ác thì đó là nguyền rủa.”

 

Quý Trầm Giao vỗ một cái vào chân hắn, hắn ôm lấy mắt cá chân bị đánh đỏ, cúi đầu thổi thổi, còn lẩm bẩm: “Chân tôi rửa sạch sẽ rồi mà…”

 

Hành động này khiến Quý Trầm Giao bật cười, cũng lười quản hắn nữa, để hắn thích làm gì thì làm. “Ý anh là cái chết của Hà Lẫm đã trở thành lời nguyền mà Khương Mãnh không thể thoát khỏi. Cái chết của La Uyển Uyển cũng là lời nguyền khiến Long Toa Toa đi vào con đường tội ác?”

 

“Ừm. Người ngoài huyết thống khó mà hiểu được sự điên cuồng đó, rõ ràng Khương Mãnh chưa từng sống cùng Hà Lẫm, tại sao cậu ta lại dùng nhiều năm như vậy, thậm chí còn không tiếc hủy hoại cuộc đời mình, cũng phải báo thù cho người chị gái bị cha mẹ bỏ rơi này? Long Toa Toa và La Uyển Uyển chỉ là chị em họ, thời gian sống cùng nhau còn không bằng thời gian cô ấy sống cùng Âu Hồng, nhưng ngay khoảnh khắc biết được La Uyển Uyển bị Âu Hồng hại chết, cô ấy liền nảy sinh ý định giết người. Giải thích thế nào? Chỉ có thể nói, huyết thống giống như tôn giáo, có thể kích động con người làm ra những chuyện điên rồ.”

 

Quý Trầm Giao im lặng một lát, “Hai ví dụ này đều chỉ có thể nói rõ mặt ác của huyết thống.”

 

“Bởi vì trên thế giới này, thiện vốn là thứ hiếm hoi.” Trong mắt Lăng Liệp lóe lên một tia sắc bén, dường như hắn có thể nhìn thấu mọi thứ, “Ác luôn chiến thắng thiện dễ dàng, nguyền rủa dễ khiến người ta khuất phục hơn là cầu nguyện.”

 

Quý Trầm Giao đột nhiên hỏi: “Vậy huyết thống của anh thì sao?”

 

Chân Lăng Liệp đang lắc lư đột nhiên khựng lại, rơi từ trên tường xuống, suýt chút nữa thì đập vào người Quý Trầm Giao.

 

“Tôi? Tôi là một người không có huyết thống.”

 

“Ý anh là gì?”

 

Quý Trầm Giao đã nhiều lần xem qua tài liệu của Lăng Liệp – khi còn nhỏ hắn cùng cha mẹ vượt biên trái phép ra nước ngoài, sau khi cha mẹ qua đời, cảm thấy cuộc sống ở nước ngoài quá gian khổ nên đã trở về nước, đến thành phố Hạ Dung mưu sinh.

 

Mặc dù Tạ Khuynh không nói rõ, nhưng thái độ của anh ta đã biểu hiện rất rõ ràng, rất có thể tài liệu này là giả, là một trong những thân phận giả mạo mà Lăng Liệp tạo ra cho một nhiệm vụ nào đó.

 

“Ý là, tôi cũng không biết huyết thống của tôi bắt nguồn từ đâu.” Câu trả lời của Lăng Liệp mơ hồ, khiến người ta nghe mà mông lung, nhưng Quý Trầm Giao lại cảm nhận được một chút quen thuộc lạ kỳ.

 

Bởi vì chính anh cũng không biết huyết thống của mình bắt nguồn từ đâu.

 

Ký ức trước khi đến trại trẻ mồ côi Linh Lan Hương của anh rất mơ hồ, nhưng theo lý mà nói thì không nên như vậy, bởi vì lúc đó anh đã đến tuổi có thể ghi nhớ rồi. Nhưng điều anh có thể nhớ rõ chỉ có những ngày tháng ở Linh Lan Hương, giống như Lăng Liệp đã nói, anh không có nơi xuất phát. Vì không biết cha mẹ mình là ai nên không có liên quan gì đến huyết thống, cho dù là cầu nguyện hay nguyền rủa của huyết thống cũng đều hoàn toàn không thể ứng nghiệm được trên người anh.

 

So với huyết thống, người có ảnh hưởng đến anh nhiều nhất là cha mẹ nuôi.

 

Nghĩ đến cha mẹ nuôi, Quý Trầm Giao khẽ nhíu mày.

 

Lăng Liệp nghiêng đầu: “Anh sao vậy?”

 

Quý Trầm Giao hoàn hồn, “Không, đang nghĩ hướng điều tra tiếp theo. Cố vấn, anh có đề nghị gì không?”

 

Lăng Liệp ngặt nghẽo, “Từ khi nào thì nghi phạm này lại thăng cấp lên thành cố vấn rồi?”

 

Quý Trầm Giao ho khan một tiếng, “Đội trưởng Tạ không phải đã làm thủ tục đặc biệt cho anh rồi sao?”

 

“Vậy tôi cũng không phải là cố vấn, tôi chỉ là một kẻ đáng thương làm việc không có lương, một người hỗ trợ rất đáng thương mà thôi.”

 

“…”

 

Lăng Liệp lại cười. Quý Trầm Giao nhìn hắn chằm chằm, dường như hắn luôn luôn cười, giống như một con lật đật không có phiền não gì.

 

“Nói chuyện chính đi.” Quý Trầm Giao gõ lên trán “con lật đật” kia.

 

Lúc này Lăng Liệp mới ngồi ngay ngắn lại, “Nếu tôi là hung thủ, trừ khi Khang Vạn Tân có quan hệ gì đó với tôm hùm đất, bằng không tôi sẽ không dìm chết anh ta trong hồ nuôi tôm đâu.”

 

“Tại sao?”

 

“Nhiều tôm hùm đất như vậy, thật là thất đức!”

 

“……”

 

Câu nói này của Lăng Liệt nghe qua có vẻ vô nghĩa, nhưng suy nghĩ kỹ thì lại thấy cũng có lý. Không phải là vấn đề đạo đức cao thấp của hung thủ, mà là việc lựa chọn hồ nuôi tôm hùm đất, bản thân nó đã mang tính biểu tượng rồi.

 

Tính biểu tượng này không có vẻ gì là nổi bật khi việc điều tra các mối quan hệ xã hội của Khang Vạn Tân chưa hoàn thành. Nhưng sau khi việc sàng lọc kết thúc, nghi phạm vẫn còn ở trạng thái ẩn thân, thì không thể không xem xét đến hình tượng tôm hùm đất này.

 

Tại sao nhất định phải là hồ nuôi tôm hùm đất?

 

Nếu muốn dìm Khang Vạn Tân chết đuối thì sơn trang Phong Ý có suối nước nóng, có ao câu cá.

 

Quý Trầm Giao suy nghĩ, về tôm hùm đất thì còn có một điểm đáng ngờ khác – hung thủ chặt tay Khang Vạn Tân, cắm trên núi vỏ tôm, “màn trình diễn nghệ thuật” này đại diện cho điều gì?

 

Ban đầu khi điều tra, đội trọng án cho rằng hung thủ một mặt là muốn thị uy, mặt khác là muốn các khách mời có mặt nhanh chóng phát hiện ra có người bị hại. Dù sao thì hồ nuôi tôm cũng cách khu dân cư một khoảng nhất định, cộng thêm việc Khang Vạn Tân vừa mới chết, thi thể tạm thời sẽ không nổi lên, cho dù nông dân có đi vớt tôm hùm đất cũng không chắc có thể phát hiện dưới đáy hồ có một thi thể.

 

Vậy nếu như trọng điểm của việc chặt tay vứt trên núi vỏ tôm không phải là bản thân hành vi đó, mà là núi vỏ tôm thì sao?

 

Thi thể không nguyên vẹn của Khang Vạn Tân chìm dưới đáy hồ nuôi tôm, bàn tay bị đứt được đặt lên trên núi vỏ tôm. Tôm hùm đất mới là cảm xúc mà hung thủ thật sự muốn biểu đạt?

 

Lăng Liệp: “Hung thủ không phải là yêu tinh tôm hùm đất đấy chứ? Cả nhà đều bị Khang Vạn Tân ăn thịt, nên biến thành hình người đến báo thù?”

 

“…” Tên họ Lăng nào đó lại bắt đầu nói năng lung tung rồi.

 

Hết chương 62.

 

Chương 62: Thân Sơ (12)

Ngày đăng: 6 Tháng ba, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên