Chương 62: Thất Nhạc (22)
Sau khi được điều trị, vết thương của Dịch Hạo đã ổn hơn nhiều. Mặc dù vết thương của cậu nặng hơn Đỗ Khuynh rất nhiều, nhưng do sự tồn tại của vụ bắt cóc, cậu cũng phải chấp nhận điều tra. Mẹ cậu túc trực ở phòng bệnh. Khi Trần Tranh đến, bà ấy đang không ngừng cằn nhằn Dịch Hạo: “Tại sao con lại làm vậy? Mẹ nuôi con dễ dàng lắm sao? Con gây ra họa lớn như vậy, chú con phải chạy vạy khắp nơi, người ở trường em gái con cũng đều biết, con để cả nhà mình ra sao đây?”
Dịch Hạo cúi đầu, im lặng không nói. Mẹ Dịch càng nói càng kích động, ngón tay liên tục chọc vào đầu Dịch Hạo. Dịch Hạo cũng không trốn tránh, dáng vẻ cam chịu như một con búp bê vải vô hồn.
Trần Tranh bước tới, ngăn cản mẹ Dịch mắng mỏ. Mẹ Dịch vội vàng nói: “Cảnh sát, cảnh sát, anh làm ơn, nó còn nhỏ dại, đừng bắt nó!”
Trần Tranh ra hiệu cho cảnh sát hình sự đi cùng mời mẹ Dịch ra ngoài. Sau khi đóng cửa, giọng của mẹ Dịch vẫn lọt vào từ khe cửa. Trần Tranh nhìn Dịch Hạo, đợi một lúc rồi nói: “Trương Hi Nhiễm đã khai nhận tất cả. Còn em, em có gì muốn nói không?”
Dịch Hạo khàn giọng: “Xin lỗi.”
Trần Tranh nói: “Lời này không cần nói với tôi.”
“Em xin lỗi Trương Hi Nhiễm.” Dịch Hạo nói: “Em đã lợi dụng cô ấy.”
Trong lời khai của Dịch Hạo, chính cậu mới là kẻ chủ mưu, còn Trương Hi Nhiễm bị cậu lừa gạt.
Hành vi của Đỗ Khuynh còn tồi tệ hơn nhiều so với những gì chính bản thân Đỗ Khuynh nghĩ. Dịch Hạo và Đỗ Khuynh vốn là hai người hoàn toàn không liên quan, khác khối lớp, thậm chí nơi ở cũng không cùng hướng. Nhưng Đỗ Khuynh sinh ra đã là loại người độc ác, một lần trong buổi tập thể dục buổi sáng, ánh mắt hai người chạm nhau, cậu ta đã coi cậu như con mồi để săn đuổi.
Bên cạnh Đỗ Khuynh có một đám bạn bè côn đồ, nhưng đôi khi Đỗ Khuynh thích cảm giác tự mình bắt nạt con mồi. Đỗ Khuynh theo dõi cậu sau giờ học, mà cậu không có bạn bè, dù cậu có chọn con đường nhỏ nào, Đỗ Khuynh cũng có thể tìm thấy cậu một cách chính xác, sau đó đưa cậu đến nơi vắng vẻ, đánh đập cậu.
Thậm chí Đỗ Khuynh còn đánh cậu ngay ở dưới nhà cậu, vì biết cậu không có người lớn nào để mách lẻo. Đỗ Khuynh còn biết rõ mà hỏi: “Kia không phải nhà mày sao? Sao mày không về nhà? Trời muộn như vậy rồi còn lang thang ở ngoài, mày không bị đánh thì ai bị đánh?”
Đúng vậy, tại sao cậu đến tận cửa nhà rồi mà thà bị đánh cũng không muốn về? Bởi vì cái gia đình chắp vá kia không phải là nhà của cậu, đó là nhà của mẹ, chú và em gái cậu. Mỗi ngày trở về đó, cậu đều cảm thấy như mình bước vào nghĩa trang.
Sau đó, có lẽ Đỗ Khuynh đã chán ngấy việc bắt nạt cậu, chuyển sang mục tiêu mới, cuối cùng cậu cũng không còn bị đánh nữa. Nhưng sau khi cơn đau thể xác biến mất, sự căm ghét lại bùng cháy dữ dội hơn trước. Cậu nghĩ, tại sao loại người như Đỗ Khuynh lại có thể sống một cách ngang ngược như vậy? Không có ai trừng phạt Đỗ Khuynh sao? Giáo viên đâu, cảnh sát đâu? Thật sự không có ai đến sao? Vậy… có thể nào để cậu thay trời hành đạo?
Ý định giết Đỗ Khuynh đã xuất hiện từ lâu, nhưng cậu vẫn chưa quyết tâm, cũng chưa tìm được ai giúp đỡ. Cậu tin chắc rằng, chỉ dựa vào sức lực của một mình cậu thì căn bản không thể làm được việc này.
Vậy mà cách đây không lâu, con búp bê nguyền rủa đã xuất hiện, cậu cảm thấy đây là ông trời đang khuyến khích mình. Điều khiến cậu phấn khích hơn nữa là Trương Hi Nhiễm đã tìm đến cậu, muốn hợp tác với cậu. Trương Hi Nhiễm rất ngây thơ, chỉ muốn cho Đỗ Khuynh một bài học mà thôi. Trong lòng cậu rất chán ghét Trương Hi Nhiễm – cô gái được Đỗ Khuynh theo đuổi, cô ta chưa từng chịu khổ, làm sao cô ta có thể đồng cảm với nỗi đau của cậu được?
Nhưng mặc dù vậy, cậu vẫn lên kế hoạch cùng với Trương Hi Nhiễm. Cậu chưa bao giờ nói với Trương Hi Nhiễm rằng mình muốn giết Đỗ Khuynh.
“Em đã thất bại, không có Trương Hi Nhiễm ở bên cạnh, em chẳng làm được gì cả.” Dịch Hạo khẽ nói: “Em đã liên lụy đến cô ấy. Các người thả cô ấy ra đi, cô ấy chỉ là công cụ của em thôi.”
Trần Tranh nói: “Thật sao? Nếu đã ghét cô ấy như vậy, tại sao lại muốn tôi thả cô ấy ra?”
Dịch Hạo cúi gằm mặt, không trả lời.
Trần Tranh nói: “Cô ấy cũng đã nói những lời tương tự như cậu.”
Dịch Hạo kinh ngạc: “Cái gì?”
“Cô ấy nói, cô ấy là chủ mưu, cậu chỉ là bị cô ấy lôi kéo vào.” Trần Tranh nói: “Cô ấy hy vọng chúng tôi có thể xem xét đến việc cậu bị thương nặng, lại bị cô ấy lợi dụng, tha cho cậu.”
Trong đôi mắt xám xịt của Dịch Hạo bỗng dâng lên ánh nước, một lúc sau, cậu nắm chặt lấy chăn, phát ra tiếng khóc bị kìm nén. “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Sau khi Trần Tranh rời đi, lời xin lỗi trầm thấp vẫn còn vang vọng trong phòng bệnh.
Do các vụ án liên tiếp xảy ra trong trường học, một phần lớn lực lượng cảnh sát của thành phố Trúc Tuyền đều được huy động để “Dập lửa”, mâu thuẫn do những người già mua dâm cũng liên tục xuất hiện. Đã có gia đình đến trụ sở công an thành phố, công an quận giăng băng rôn, yêu cầu triệt phá tận gốc, trừng trị nghiêm minh những người phụ nữ cung cấp dịch vụ đặc biệt kia. Điều trớ trêu là, chính vì tìm được những người phụ nữ này, cảnh sát mới lần lượt khoanh vùng được nhiều người già mua dâm hơn.
Việc điều tra Trịnh Thiên và thế lực phía sau hắn ta vẫn không mấy thuận lợi, lực lượng cảnh sát bị kiềm chế là yếu tố khách quan quan trọng nhất, mà Trần Tranh rất coi trọng tuyến đường của Doãn Cao Cường, nhưng Hoàng Phi lại không cung cấp được manh mối hữu ích nào.
Trần Tranh nhớ lại lúc quán mì phát nổ, nữ sinh trường Trung học số 2 nói Doãn Cao Cường luôn che chở cho những học sinh bị bắt nạt. Lũ côn đồ như Đỗ Khuynh hoành hành bá đạo, Dịch Hạo và Trương Hi Nhiễm đều là những người bị bắt nạt, nếu bọn họ tiếp xúc nhiều với Doãn Cao Cường, liệu có biết thêm điều gì không?
Đáng lẽ Dịch Hạo phải nằm viện thêm vài ngày, nhưng bố Đỗ biết cậu ở đâu, ngày nào cũng lên bệnh viện gây sự, nhà họ Dịch yếu thế, dù người bị thương là con mình cũng không thể cãi nhau với bố Đỗ. Trần Tranh đưa người đến phân cục Bắc Diệp, tạm thời để cậu ở nhà khách của phân cục dưỡng thương, sau khi thu xếp xong xuôi mới dẫn dắt câu chuyện đến Doãn Cao Cường.
Dịch Hạo gần như im lặng suốt quãng đường, nhưng khi nghe đến cái tên Doãn Cao Cường, cảm xúc của cậu lại dao động. Cậu nói mình rất có lỗi với chú Doãn, rõ ràng chú Doãn đã nói với cậu rằng, cuộc sống của bản thân là quan trọng nhất, phải sống cho tốt, đừng dây dưa với lũ côn đồ, vậy mà cậu lại trở nên tồi tệ hơn cả côn đồ, suýt chút nữa đã trở thành kẻ giết người.
Trần Tranh không ngắt lời ăn năn của cậu, đợi cậu nói xong mới tiếp tục hỏi: “Cậu có từng gặp vị khách nào đặc biệt đến tìm chú Doãn không?”
“Đặc biệt?” Dịch Hạo phản ứng một lúc lâu, sau đó mắt sáng lên: “Anh nói ông chủ Viên sao?”
Trần Tranh hỏi: “Ông chủ Viên là ai?”
Dịch Hạo hơi căng thẳng, ấp úng nói, hôm đó trường tan học sớm, mà cậu không có chỗ nào để đi, cậu đã nhìn thấy Đỗ Khuynh, tên khốn nạn đó đang cười nhạo cậu, một khi cậu đi trên con đường về nhà, nhất định sẽ bị Đỗ Khuynh bám đuôi, sau đó bị đánh cho một trận. Cậu cứ thế đi, bỗng nhiên muốn đến quán mì. Vì tan học sớm, quán mì không có mấy khách. Lúc đông người cậu sẽ không đến, vắng người vừa hay thuận lợi để trốn, cậu cũng đã lâu rồi không được ăn món mì thịt bằm yêu thích.
Thấy cậu vào quán mì, Đỗ Khuynh không đuổi theo. Cậu biết ngày mai mình nhất định sẽ bị đánh, nhưng mặc kệ, cứ vượt qua ngày hôm nay đã. Cậu chào hỏi chú Doãn, sau khi gọi món mới phát hiện trong quán có một ông lão chưa từng gặp bao giờ, ông lão ăn mặc rất lịch sự, áo khoác và khăn quàng cổ trông rất đắt tiền, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ màu tối, nhìn là biết giá trị không nhỏ. Cậu hơi tò mò, tại sao ông lão này lại đến đây ăn mì?
Bình thường khi cậu trốn vào đây, chú Doãn đều sẽ quan tâm xem cậu có bị bắt nạt không, trò chuyện với cậu về chuyện trường lớp, nhưng hôm nay rất kỳ lạ, chú Doãn cứ nói chuyện với ông lão giàu có kia, gần như không nói chuyện với cậu câu nào. Có vẻ như bọn họ là người quen cũ, ông lão giàu có đến thăm chú Doãn. Cậu im lặng lắng nghe, yên lặng ăn mì của mình. Chuyện bọn họ nói cũng không có gì đặc biệt, đều là dạo này buôn bán có tốt không, sức khỏe thế nào, hoa ở nhà không chăm sóc tốt, thịt lại tăng giá,….
Chú Doãn gọi ông lão giàu có đó là lão Viên, Dịch Hạo cảm thấy đối phương chắc là ông chủ, lúc ăn mì xong rời đi, cậu chào tạm biệt chú Doãn, ông lão giàu có mỉm cười với cậu, cũng nói tạm biệt, cậu không giỏi giao tiếp với người khác, nhưng cũng cảm thấy mình nên lịch sự một chút, liền nói với đối phương: “Ông chủ Viên, tạm biệt.” Nghe thấy cách xưng hô này, đối phương khựng lại một chút rồi cùng chú Doãn cười ha hả.
Dịch Hạo nói: “Sau đó em không gặp lại ông ấy nữa, cảm thấy ông ấy là bạn của chú Doãn. Quán mì bình thường đều là học sinh bọn em ăn, thỉnh thoảng có người ở gần đó đến ăn, người ăn mặc sang trọng như ông ấy, em chỉ gặp mỗi ông ấy.”
Trần Tranh cảm ơn Dịch Hạo, trong mắt Dịch Hạo lại có nước mắt: “Em không sao cả, em sẽ chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm. Nhưng chú Doãn, chú Doãn, ông ấy thật sự là người tốt, ông ấy không thể chết oan uổng như vậy được.”
Trần Tranh gật đầu: “Yên tâm, bắt được hung thủ là trách nhiệm của chúng tôi.”
Ông lão họ Viên, ông chủ Viên.
Manh mối đã bày ra trước mắt, nhưng Trần Tranh lại không lập tức tiến hành bước tiếp theo. Tình huống mà Dịch Hạo nói hơi khác so với những gì anh dự đoán. Anh đã nghĩ đến sự tồn tại của người này, nhưng lại cho rằng người này và Doãn Cao Cường sẽ gặp gỡ nhau một cách kín đáo hơn, nhưng ông chủ Viên lại rất cởi mở, chủ động chào hỏi một học sinh xa lạ, cũng không ngại đối phương biết mình và Doãn Cao Cường là bạn bè. Vậy thì động cơ của ông ta có thể khác với suy đoán ban đầu của cảnh sát.
Hơn nữa, Hoàng Phi nhất định đang nói dối. Ngay cả Dịch Hạo vô tình đến quán mì cũng biết sự tồn tại của ông chủ Viên, Hoàng Phi không thể không biết được. Vậy tại sao cậu ta lại che giấu? Trong lòng cậu ta đang giấu diếm điều gì?
Trần Tranh gọi một cú điện thoại cho Minh Hàn, bảo cậu tự mình tìm Hoàng Phi, đưa người đến phân cục. Sau khi Minh Hàn cúp điện thoại thì lẩm bẩm: “Đã sớm cảm thấy cậu ta có vấn đề rồi.”
Hoàng Phi từ trong phòng trọ đi ra, trên tay xách túi rác sinh hoạt, nhìn thấy Minh Hàn, cậu ta theo bản năng lùi về phía sau. Minh Hàn nói: “Cậu chạy cái gì?”
Hoàng Phi càng thêm căng thẳng, chân nhanh hơn não, vậy mà ném túi rác xuống rồi chạy lên lầu. Minh Hàn sải bước chân dài, nhanh chóng ghì Hoàng Phi vào tường: “Vứt rác bừa bãi là bị phạt tiền đó, không biết à?”
Hoàng Phi sắp khóc đến nơi: “Anh, anh buông tôi ra!”
Minh Hàn lười nói nhảm với cậu ta, trực tiếp lôi người lên xe. Hoàng Phi kinh hồn chưa định: “Đây, đây là muốn đi đâu?”
“Còn biết hỏi đi đâu?” Minh Hàn nhìn cậu ta qua kính chiếu hậu: “Tôi tử tế hỏi cậu, có người lạ mặt nào tiếp cận Doãn Cao Cường hay không, cậu đã trả lời tôi thế nào?”
Hoàng Phi cả người cứng đờ: “Tôi, tôi…”
“Thôi, bây giờ tôi cũng lười nghe cậu nói, đến phân cục rồi, Trần Tranh hỏi cậu thế nào thì cậu trả lời thế ấy. Thành thật khai báo, nghe rõ chưa?” Vẻ mặt Minh Hàn giống như một tên côn đồ, Hoàng Phi không dám nói nhiều, chỉ biết gật đầu lia lịa.
Vừa vào phòng thẩm vấn, Trần Tranh còn chưa kịp mở miệng, Hoàng Phi đã bị dọa cho nói một hơi: “Trần Tranh, tôi không phải cố ý giấu mọi người, nhưng chú Doãn đã chết, quán mì cũng bị nổ tung, sau đó lại xảy ra nhiều vụ án như vậy, người già rồi học sinh gì đó, trong nhà tôi vậy mà lại có con búp bê nguyền rủa đó, tôi… tôi sợ hãi, tôi không muốn chết!”
Trần Tranh nhìn Minh Hàn, Minh Hàn làm ra vẻ “Em không đánh cậu ta”. Trần Tranh an ủi Hoàng Phi hai câu, hỏi: “Ông chủ Viên là ai? Cậu có quen không?”
Hoàng Phi giật bắn mình, ngẩn người một lúc lâu mới nói: “Tôi, tôi…. Lần trước tôi đã nghĩ đến ông ta rồi, không nói cho mọi người thật sự là vì sợ hãi, người mà cảnh sát các anh tìm thì có thể là người tốt gì chứ? Tôi sợ bị diệt khẩu! Nhưng ông ta không phải là ông chủ, mà là một giáo sư từ nước ngoài trở về.”
Hoàng Phi đã gặp ông lão họ Viên này ba lần ở quán mì, cũng giống như Dịch Hạo, cậu ta cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao người nhìn có vẻ giàu có như vậy lại là bạn bè với chú Doãn? Lần thứ hai giáo sư Viên đến, cậu ta đã hỏi Doãn Cao Cường: “Chú Doãn, người vừa nãy là ai vậy?”
Doãn Cao Cường cười nói: “Là bạn học cấp ba của dì cậu.”
Lúc đó vợ của Doãn Cao Cường là Trần Linh Lung đã qua đời, Hoàng Phi thầm nghĩ không ổn rồi, chọc trúng chỗ đau lòng của chú Doãn, nhưng Doãn Cao Cường lại không hề tỏ ra đau buồn, chỉ thở dài nói: “Người già rồi, bạn bè có thể tâm sự cũng ngày càng ít.”
Giáo sư Viên tên gì, Hoàng Phi không rõ, lần cuối cùng cậu ta gặp đối phương là vào mùa hè, lúc cậu ta đang nhặt rau ở ngoài, bọn họ nói chuyện ở bên trong, ven đường ồn ào náo nhiệt, cậu ta không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ nghe loáng thoáng chú Doãn nói một câu: “Cậu đừng lo lắng cho tôi, chuyện này tôi không thể nhận đâu.”
Chuyện này là chuyện gì, đương nhiên Hoàng Phi không thể hiểu được, nhưng Trần Tranh và Minh Hàn nhìn nhau, đều nghĩ đến cùng một chuyện – nhận người phụ nữ mà giáo sư Viên sắp xếp.
Hiện tại camera giám sát, thiết bị liên lạc đều đã bị phá hủy, chỉ biết giáo sư Viên họ Viên, muốn xác định thân phận không phải chuyện dễ dàng, nhưng nếu ông ta là bạn học của Trần Linh Lung, vậy thì không phải là không thể điều tra.
Trần Tranh rời khỏi phòng thẩm vấn: “Tôi đến nhà Doãn Cao Cường một chuyến.”
Minh Hàn nói: “Em đến phòng kỹ thuật hình sự tìm xem sao.”
Mấy hôm trước Doãn Cao Cường gặp chuyện, rất nhiều đồ đạc của ông ấy đã được chuyển đến phân cục Bắc Diệp, nhưng trong đó không bao gồm đồ đạc của vợ ông ấy. Nếu có thể tìm thấy kỷ yếu tốt nghiệp của Trần Linh Lung ở nhà Doãn Cao Cường, việc khoanh vùng giáo sư Viên sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cửa nhà Doãn Cao Cường dán niêm phong, có cảnh sát canh gác, Trần Tranh mở cửa, xác định không có ai đến đây. Sau mấy vòng khám nghiệm hiện trường trước đó, gần như không còn ngóc ngách nào trong nhà Doãn Cao Cường là chưa bị cảnh sát kiểm tra, trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.
Trên ban công phòng ngủ của Doãn Cao Cường có một tủ âm tường, bên trong chứa rất nhiều sách báo tạp chí đã ngả màu. Người già thường như vậy, những thứ đã đọc qua đều không nỡ vứt bỏ, chất đống tất cả lại với nhau. Trần Tranh lấy từng cuốn sách ra, trong cùng là một chiếc hộp, mở ra, cũng là sách. Nhưng khác với những cuốn sách bên ngoài, đây đều là những cuốn tiểu thuyết ngôn tình từng thịnh hành vào thế kỷ trước, rất nhiều bà mẹ thời nay khi còn trẻ đều thích thể loại này.
Rõ ràng, những cuốn sách trong hộp là của Trần Linh Lung, sau khi bà ấy qua đời, Doãn Cao Cường đã cất giữ chúng cẩn thận. Lật xuống dưới đáy hộp, còn có một cuốn sổ tay, dán hình ảnh quần áo nữ từng thịnh hành, có thể thấy Trần Linh Lung khi xưa cũng là một người yêu cái đẹp. Tiếp tục tìm kiếm, Trần Tranh cầm lấy một cuốn sổ bìa cứng, chính là thứ mà anh đến đây muốn tìm – sổ lưu bút của Trần Linh Lung.
Sổ lưu bút của mấy chục năm trước không thể so với bây giờ, rất đơn giản, trang giấy cũng đã ố vàng bong tróc. Trang bìa viết lớp nào khối nào, cùng với tên trường: Trường Trung học số 10 thành phố Trúc Tuyền.
Vậy mà Trần Linh Lung lại tốt nghiệp trường Trung học số 10. Liệu có mối liên hệ nào giữa một loạt vụ án xảy ra ở trường trung học đó với người phụ nữ đã qua đời từ lâu này không?
Trang giấy quá mỏng manh, Trần Tranh lật giở vô cùng cẩn thận, thế hệ trước viết sổ lưu bút rất trang trọng, ghi rõ ràng địa chỉ nhà, phương thức liên lạc của mình, còn kèm theo lời chúc tốt đẹp. Ở nửa sau cuốn sổ lưu bút, Trần Tranh nhìn thấy một người tên là Viên Cập Dân, khác với những người khác, anh ta viết ở cột phương thức liên lạc: Sau này xa cách muôn trùng, thư từ khó gửi, mong có ngày gặp lại.
Có ý gì? Nghĩ đến việc Hoàng Phi nói giáo sư Viên là từ nước ngoài trở về, có lẽ khi viết cuốn sổ lưu bút này, Viên Cập Dân đã quyết định ra nước ngoài, mà thời đại đó phương tiện liên lạc bất tiện, sau khi tốt nghiệp thì thật sự là mỗi người một phương, khó lòng liên lạc được với nhau.
Lật tung cuốn sổ lưu bút và chiếc hộp, Trần Tranh đều không tìm thấy ảnh chụp. Lúc này Minh Hàn gọi điện thoại đến: “Anh, bên anh thế nào rồi?”
Trần Tranh nói: “Trước kia Trần Linh Lung học trường số 10, trong sổ lưu bút của bà ấy có một người rất có thể là giáo sư Viên, tên là Viên Cập Dân. Chút nữa tôi đến trường số 10 kiểm tra hồ sơ, bên cậu thì sao?”
Minh Hàn cầm một tấm ảnh cũ, bức ảnh được tìm thấy trong album ảnh của Doãn Cao Cường, được cất cùng với những bức ảnh khác của Trần Linh Lung, mặt sau viết: Kỷ niệm tốt nghiệp khóa XX, “Tìm được ảnh tốt nghiệp của Trần Linh Lung rồi, nhưng không nhận ra ai là giáo sư Viên.”
Lúc Trần Tranh đến trường số 10, Minh Hàn đã đợi sẵn ở cổng trường. Trần Tranh nhận lấy tấm ảnh cũ từ tay cậu, tìm Trần Linh Lung thôi đã khó khăn lắm rồi. Minh Hàn chỉ vào cô gái tóc thắt bím hai bên gần giữa hàng thứ hai: “Em đã đối chiếu với những bức ảnh khác của Trần Linh Lung, chắc là bà ấy.”
Ảnh cũ độ phân giải thấp, lại trải qua thời gian dài, gương mặt mỗi người đều mờ nhạt không rõ, ánh mắt Trần Tranh nhanh chóng lướt qua hàng nam sinh phía sau, dừng lại ở một nam sinh cao ráo đội mũ lưỡi trai. “Người này có giống Viên Cập Dân không?”
Minh Hàn nhướng mày: “Chúng ta đều chưa từng gặp ông ta, Hoàng Phi cũng không nhận ra.”
“Linh cảm của tôi.” Trần Tranh nói: “Viên Cập Dân chưa tốt nghiệp đã xác định sẽ ra nước ngoài, trên người ông ta có lẽ đã sớm mang dấu ấn văn hóa phương Tây. Người trẻ tuổi, đôi khi rất thích làm màu.”
Minh Hàn lại nhìn bức ảnh, cười nói: “Anh nói cũng đúng.”
Trần Tranh cầm theo bức ảnh, sổ lưu bút đi vào trường Trung học số 10, còn Minh Hàn thì giống như một shipper, sau khi hoàn thành nhiệm vụ giao hàng thì cưỡi mô tô biến mất trong dòng xe cộ.
Giáo viên phòng giáo vụ mặt mũi khó xử, học sinh học ở đây mấy chục năm trước giờ đều đã nghỉ hưu, huống chi là giáo viên, hồ sơ bọn họ tuy vẫn còn lưu giữ, nhưng không phải là bản điện tử, tìm kiếm rất phiền phức.
Đây quả thực là một vấn đề, hơn nữa cho dù tìm được hồ sơ, dường như cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng Trần Tranh vẫn quyết định tìm trước, không tìm được sẽ tính tiếp. Nhà trường sắp xếp mấy giáo viên trẻ tuổi tìm kiếm cùng Trần Tranh. Cùng lúc đó, sau khi Minh Hàn trở về phân cục cũng đang điều tra thông tin của Viên Cập Dân. Thế nhưng cái tên Viên Cập Dân này dường như là tên giả, hoặc đã được đổi từ lâu, không tra được người này.
Phòng lưu trữ có mùi bụi bặm rất nặng, ở lâu mũi rất khó chịu, tiếng ho khan vang lên liên tục. Trần Tranh gọi đồ từ hiệu thuốc, mua khẩu trang và thuốc xịt mũi: “Mọi người vất vả rồi.”
Giáo viên trẻ tuổi rất dễ nói chuyện, cảnh sát đến đây vậy mà lại lịch sự như thế, mọi người đeo khẩu trang, lại hăng hái tìm kiếm.
Một tiếng sau, cuối cùng Trần Tranh cũng tìm thấy hồ sơ nghi là của Viên Cập Dân, trên hồ sơ có một bức ảnh mờ đến mức không nhìn rõ ngũ quan, nhưng chiếc mũ lưỡi trai đặc trưng kia khiến Trần Tranh khẳng định, chính là người này. Ở cột họ tên, cái tên viết trên đó không phải là Viên Cập Dân, mà là Viên Chương Phong.
Trần Tranh lập tức đồng bộ thông tin cho Minh Hàn, phân cục vừa tra, người này nhập cảnh lần gần nhất là ngày 14 tháng 11 năm nay, quốc tịch B, mua ba căn nhà ở thành phố Trúc Tuyền, trong đó có hai căn biệt thự, đồng thời tham gia nhiều hoạt động từ thiện hướng đến người cao tuổi.
Ngày 27, khu phố Xuân Dao đang tổ chức khám chữa bệnh miễn phí cho người cao tuổi, con phố này có rất nhiều người già sinh sống, rất nhiều người trong số họ đã sống cả đời ở khu phố Xuân Dao, thời trẻ làm việc trong nhà máy, về già con cái đều chuyển đến những khu chung cư mới tốt hơn, bọn họ bám trụ căn nhà cũ được nhà máy phân cho năm xưa, bước từng bước đi về phía cái chết.
Bệnh viện tham gia khám chữa bệnh miễn phí là một bệnh viện tư nhân, điều này khá hiếm thấy. Trong khu phố dựng ba túp lều, một cái là khu chẩn đoán, một cái để thuốc men dụng cụ, một cái là chỗ nghỉ ngơi cho người già.
Lúc Trần Tranh còn là đội trưởng đội hình sự ở Lạc Thành, cũng từng đến những nơi như thế này, nhưng khám chữa bệnh miễn phí nói thì dễ, nhưng khi thực hiện lại có rất nhiều vấn đề, nổi bật nhất chính là gọi người già đến khám bệnh, lại không có chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ, rất nhiều người già tỏ vẻ lúng túng ngại ngùng. Vậy mà khu phố Xuân Dao tương đối lạc hậu này lại giải quyết được vấn đề đó. Nhưng điều này không liên quan nhiều đến khu phố, hẳn là do người lên kế hoạch có “Năng lực tài chính”. Ở phương diện này thì tiền bạc quả thật có thể giải quyết được vấn đề.
Trong khu vực nghỉ ngơi truyền đến tiếng cười nói và tiếng vỗ tay, Trần Tranh nhìn sang, chỉ thấy một ông lão tóc bạc phơ đang trò chuyện với những người già đang chờ khám bệnh, ông ta rất cao, ước chừng 1m8, mặc áo blouse trắng giống như các bác sĩ khác, nhưng bên trong lại là áo vest. Trên tay ông ta cầm mũ lưỡi trai, khi nói chuyện có chút giọng nước ngoài. Nghe kỹ, thì ra ông ta đang kể chuyện vui ở nước B, người già ở đó đến tuổi này sẽ không lo lắng quá nhiều cho con cái, có cuộc sống riêng của mình.
Những người già khác có người lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, cười phản bác, nói cuộc sống như vậy không cần tiền à? Bản thân đã già rồi, ăn cũng không được bao nhiêu, mặc cũng không được bao nhiêu, chi bằng tiết kiệm tiền bạc, để con cháu có cuộc sống tốt hơn. Ông lão đội mũ lưỡi trai lắc đầu, nói con người nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn, đừng lúc nào cũng cảm thấy già rồi thì không sao cả, có thể hy sinh bản thân một cách vui vẻ, chính vì già rồi cho nên càng phải đối xử tốt với bản thân hơn.
Một người già gật đầu: “Ông Viên, nếu tôi mà giàu có như ông, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với bản thân, ngày nào cũng sơn hào hải vị, mãn hán toàn tịch!”
Câu nói này khiến rất nhiều người già cười ha hả, Trần Tranh có thể nhìn ra, bọn họ chỉ đang nịnh nọt ông lão nước ngoài mang đến cơ hội khám chữa bệnh miễn phí này, chứ không phải thật sự tán thành quan điểm của ông ta.
Y tá đến gọi số, người già xếp hàng phía trước được mời đến khu chẩn đoán một cách hết sức chu đáo, có lẽ Viên Chương Phong nói nhiều mệt rồi, ông ta đi đến bên cạnh bình nước nóng lạnh, dùng cốc giấy sử dụng một lần lấy nước uống. Trần Tranh bước tới: “Thầy Viên.”
Viên Chương Phong ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Cậu là?”
Trần Tranh lấy giấy tờ chứng minh thân phận ra: “Ông Viên Chương Phong, ông Viên Cập Dân, ông thích cái tên nào hơn?”
Ánh mắt Viên Chương Phong dừng lại, Trần Tranh nhìn ra ông ta bất ngờ trước sự xuất hiện của mình, nhưng không hề hoảng hốt. Lúc này, một người đàn ông trông giống vệ sĩ bước tới, cảnh giác nhìn chằm chằm Trần Tranh. Viên Chương Phong mỉm cười xua tay: “Không sao, tôi và cảnh sát Trần nói chuyện chút.”
Những người già khác nhìn về phía này, xì xào bàn tán. Viên Chương Phong nói: “Cảnh sát Trần tìm tôi, chắc hẳn là có chuyện.”
Trần Tranh nói: “Tôi đến đây vì vụ án của Doãn Cao Cường. Ông nhất định có ấn tượng với ông ấy chứ.”
Đôi mắt Viên Chương Phong tối sầm lại, một lúc sau mới thở dài nói: “Chuyện quán mì tôi đã nghe nói ở nước ngoài rồi, lão Doãn… coi như là đoàn tụ với Linh Lung rồi.”
Xung quanh rất ồn ào, đã có người già đến hóng chuyện, Trần Tranh nói: “Bên này ông không bận chứ? Đi với tôi đến phân cục một chuyến, thế nào?”
Vệ sĩ nói: “Ông Viên!”
Nhưng Viên Chương Phong lại nói: “Được, các anh đã tìm được tôi rồi, tôi sẽ hợp tác.”
Khổng Binh đã bố trí lực lượng cảnh sát ở xung quanh khu phố Xuân Dao từ sớm, lo lắng Viên Chương Phong sau khi nhìn thấy cảnh sát sẽ gây náo loạn, nhưng ông ta chỉ mỉm cười chào tạm biệt những người già khác, dặn dò mọi người chú ý sức khỏe, quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời, hãy sống vì chính mình.
Có lẽ quan điểm này đối với những người già ở đây vẫn còn quá mới mẻ, sau khi ông ta nói xong, hiện trường chỉ vang lên tiếng vỗ tay lác đác.
Hết chương 62.