Chương 63:
Sau đó, Lang Dương Dương suy nghĩ rất lâu, tại sao trong lòng rõ ràng có chủ kiến, nhưng lại không dám nói ra.
Cậu biết rõ người cha kia của mình không phải kẻ tốt lành gì, ai cũng nhìn ra điều đó, nhưng trong lòng vẫn còn lo ngại, không nhịn được mà nghĩ đến suy nghĩ của Trang Thạc, suy nghĩ của bố mẹ Trang Thạc.
Dù sao thì “hiếu thảo” là lưỡi dao sắc bén treo trên miệng những người ngoài cuộc, Lang Dương Dương có thể không quan tâm, nhưng cậu rất sợ người mình yêu thương bị tổn thương.
Đêm đã khuya, tiết trời mùa thu se lạnh, Lang Dương Dương và Trang Thạc đã đắp chăn dày vừa phải.
Thân nhiệt của Trang Thạc rất cao, cánh tay rắn chắc vòng từ phía sau ôm lấy Lang Dương Dương, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai cậu.
Trang Thạc và bố mẹ anh đều là người rất tốt, gia đình công chức, con trai từng đi lính, hiện đang khởi nghiệp, chững chạc hiểu chuyện từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến bố mẹ phải phiền lòng.
Hỏi thăm những người quen biết, cũng chẳng có ai nói được lời nào chê trách.
Bây giờ bản thân và bọn họ đã trở thành người một nhà, trong lòng luôn lo lắng bọn họ sẽ bị tổn thương bởi những lời đồn đại thị phi vì mình.
“Ưm…” Trang Thạc nhẹ nhàng siết chặt cánh tay, theo thói quen xoa xoa cánh tay Lang Dương Dương.
Nỗi ưu tư này là lo lắng sao?
Lúc này Lang Dương Dương mới nhận ra, thì ra là mình cũng đã có người yêu thương, vậy nên mới có lo lắng như thế.
Ý nghĩ này giống như một sợi dây thừng kéo Lang Dương Dương ra ngoài.
Lo lắng.
Đúng vậy, là lo lắng, bởi vì quá để tâm đến bọn họ nên mới trở nên do dự như vậy.
Lang Dương Dương cảm nhận được trọng lượng của hai chữ này, bỗng nhiên tha thứ cho sự do dự của bản thân.
Cậu nhẹ nhàng xoay người, Trang Thạc cũng mơ màng điều chỉnh tư thế, nhanh chóng tìm được tư thế thoải mái cho cả hai, bọn họ cùng nhau chìm vào giấc ngủ cùng với tiếng ngáy nhẹ nhàng của Lôi Công ở ngoài phòng khách.
…………
Tiếp đó là thời gian nông trại bắt đầu thu hoạch lúa, nông dân không có ngày nghỉ, Trung thu Quốc khánh hàng năm chính là mùa gặt ở thành phố Trường Khê, Trang Thạc phải ở nông trại giám sát.
Máy móc ở nông trại Nam Khê đều là loại cũ, khi mua đã có hơn phân nửa là đồ cũ, tần suất hỏng hóc rất cao, may mà Trang Thạc và Tiểu Giả tự mình nghiên cứu sửa chữa rất nhiều máy móc nông nghiệp, chuẩn bị sẵn phụ tùng, hỏng hóc có thể sửa chữa bất cứ lúc nào, không đến mức phải ngừng việc.
Đúng dịp nghỉ lễ Trung thu Quốc khánh, ngành du lịch ở thành phố Trường Khê đón một lượng khách du lịch nhỏ, Brookside cũng rất bận rộn, còn được mời tham gia một hội chợ thời trang trong thành phố.
Ngoại trừ một ngày cùng dì Hai đến nhà bố mẹ Trang Thạc ăn bữa cơm đoàn viên, hầu như ngày nào Lang Dương Dương cũng đều tan làm sau mười giờ.
Hai người mỗi ngày chỉ có thể gặp nhau trên giường, hoàn toàn phá vỡ quy tắc ba ngày.
— Chỉ có thể sinh hoạt vợ chồng hơn ba ngày một lần.
Những ngày bận rộn đến mức không có thời gian để suy nghĩ lung tung này đã giúp Lang Dương Dương vượt qua khoảng thời gian vốn nên rối ren hoang mang đó một cách suôn sẻ.
………….
Chờ đến khi kỳ nghỉ lễ Quốc khánh kết thúc, lúc đó cả hai mới rảnh rỗi được một chút, nhưng tin xấu và tin tốt cùng ập đến cùng một lúc.
Lang Dương Dương và Trang Thạc ngồi cạnh nhau, Tiểu đội trưởng Dương ngồi đối diện.
Bọn họ không hẹn nhau ở Brookside, mà là đến một quán cà phê gần đó.
“Anh đã hỏi thăm đồng nghiệp cũ rồi, sức khỏe của Lang Chí Văn đúng là không tốt, đầu năm nay đã từng ngất xỉu hai lần vì cao huyết áp, hơn nữa, năm đó khi tôi còn làm việc ở đó đã biết ông ta bị bệnh gan, xơ gan.”
Tiểu đội trưởng Dương nói xong, lại suy nghĩ một vài chi tiết, “Anh có ấn tượng với ông ta là bởi vì lúc anh mới đến, ông ta đánh nhau gây sự, thân thể đã rất yếu, nhưng đánh nhau rất hung hãn, đánh gãy sống mũi, cắn rách tai người khác.”
Lang Dương Dương và Trang Thạc đều chăm chú lắng nghe, những chi tiết này đối với cậu mà nói đã không còn cảm giác gì quá lớn.
Cậu chưa bao giờ mong đợi người cha này của mình là người tốt.
“Vậy vì sao ông ta lại vào đó? Bao nhiêu năm?” Trang Thạc hỏi.
Tiểu đội trưởng Dương: “Tử hình, hoãn thi hành án hai năm, tội cố ý gây thương tích, tội lừa đảo, chi tiết vụ án cụ thể không hỏi được, nhưng có tra được trước đây ông ta từng có tiền án trộm cắp, lần này là lần thứ hai vào tù.”
Lang Dương Dương khẽ rũ mắt xuống, có chút bất lực.
Nghĩ đến việc ông ta lừa tiền của ông bà, lừa được một ít còn chưa đủ, thừa dịp ông bà không có nhà liền lấy thẻ ngân hàng bỏ đi.
Tiểu đội trưởng Dương uống một ngụm nước trái cây, nói: “Dương Dương, Đại Khối, mấy năm nay tôi làm việc ở trong đó đã tiếp xúc với ông ta, ông ta…”
Tiểu đội trưởng Dương chỉ chỉ đầu mình, “Hình như có vấn đề ở đây, có lúc rất ôn hòa lễ phép, làm việc cũng rất cần cù ổn định, nói với mọi người là mình đã đi sai đường rất hối hận. Lúc thì lại như người điên, gào thét nói mình bị oan uổng, nói ai đó có lỗi với mình, rồi đập đầu vào tường.”
Lang Dương Dương nhíu mày, nhịn không được nhẹ giọng phụ họa một câu: “Ông ta chính là một kẻ điên biết diễn trò.”
Trang Thạc quay đầu nhìn cậu, anh đặt tay lên đùi Lang Dương Dương nhẹ nhàng xoa dịu, sau đó nhìn về phía Tiểu đội trưởng Dương.
Tiểu đội trưởng Dương nói: “Về vấn đề cậu hỏi tôi, câu trả lời là không có người nhà bảo lãnh chữa bệnh bên ngoài, sẽ không được thả ra. Nếu người thân không quản, thì trại giam sẽ xử lý, tình huống này ở những phạm nhân mang án nặng cũng không ít. Với tình trạng sức khỏe hiện tại của ông ta… cậu có thể bàn bạc với dì của cậu về tình hình này.”
“Ừm…” Lang Dương Dương và Trang Thạc gật đầu.
Trang Thạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng Lang Dương Dương vẫn chưa thể dứt bỏ hoàn toàn.
Tạm biệt Tiểu đội trưởng Dương, Lang Dương Dương và Trang Thạc thong thả đi bộ về cửa tiệm.
Sau khi thu hoạch vụ mùa xong, cánh tay Trang Thạc đã bị rám nắng, Lang Dương Dương đã bôi kem chống nắng cho anh, nhưng cũng không thể cản được tia tử ngoại mạnh như vậy, may mà không bị cháy nắng.
“Mọi năm đều bị cháy nắng bong tróc da, nóng rát, năm nay vậy mà không sao.” Trang Thạc vừa nói vừa xắn tay áo lên vai, khoe với Lang Dương Dương cánh tay hoàn hảo không chút tổn hại của mình.
Lang Dương Dương nhìn trái nhìn phải: “Không tệ.”
Trang Thạc: “Vợ Tiểu Giả bảo cậu ta bôi kem chống nắng nhưng cậu ta không bôi, năm nay thấy anh bôi không bị cháy nắng, liền kêu la lần sau cũng muốn bôi. Sao vậy, vẫn còn đang suy nghĩ chuyện đó sao?”
Lang Dương Dương không biết nên nói như thế nào, chỉ đành nghiêng người về phía Trang Thạc, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Trang Thạc dựa vào người anh.
“Em cũng không biết nói sao nữa.”
Nói xong ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với Trang Thạc.
Trên thực tế, cả hai đều hiểu rõ, chuyện này vẫn chưa kết thúc, còn kết thúc như thế nào, đã rõ như ban ngày.
“Thôi, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa.” Lang Dương Dương cười cười, nói: “Du Du bảo em mang cơm trưa cho nó, phía trước có một quán cơm chiên Tân Cương, nó nói rất ngon, chúng ta đến đó ăn thử nhé?”
“Được, đi thôi.”
Chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện này, ít nhất có thể đảm bảo người cha tồi tệ kia sẽ không được thả ra quấy nhiễu cuộc sống của bọn họ.
……….
Qua dịp Quốc Khánh, cuộc sống cũng trở nên nhàn nhã hơn.
Lang Dương Dương và Trang Thạc có được mấy ngày thảnh thơi, lái xe đi chơi hai ngày, vốn định dẫn Lôi Công theo, nhưng Lôi Công đã hòa nhập với cuộc sống ở nông trại, trở thành đại ca rồi, vậy mà không muốn lên xe đi xa.
Cũng không đi đâu xa, chỉ là đến thành cổ ở tỉnh bên cạnh, đặt một khách sạn có môi trường rất tốt, Trang Thạc lái xe, Lang Dương Dương lên kế hoạch, ăn uống là chính, tham quan là phụ.
Lúc ra ngoài chơi, nhìn thấy tiệm bánh ngọt và quán cà phê, Lang Dương Dương đều nhịn không được vào xem thử, nếm thử tay nghề của người khác.
Chơi hai ngày trở về, Lang Dương Dương ăn quá nhiều đồ ngọt nên cằm mọc hai cái mụn.
“Sao anh lại không bị gì hết vậy?” Lang Dương Dương ấm ức hỏi.
Hai người đang nghỉ ngơi ở trạm dừng nghỉ, Trang Thạc cầm một bát mì gói, soi gương chiếu hậu nhìn khuôn mặt không có gì thay đổi của mình.
“Sinh ra đã đẹp trai nên không có gì phải tự ti.”
Lang Dương Dương cũng ghé lại gần, hai người chen chúc trước gương chiếu hậu soi mặt mình.
“Anh đừng có chen với em.”
“Anh cũng muốn nhìn.”
“Đẹp trai như vậy còn xem gì nữa!”
Hai người đàn ông cộng lại sáu mươi tuổi còn đùa giỡn, làm những việc trẻ con ở nơi không ai quen biết.
Trạm dừng nghỉ không có gì ngon, mì gói ăn kèm xúc xích nướng, ăn qua loa cho đỡ đói rồi lại lên đường về lại thành phố Trường Khê.
Về đến nhà đã là hơn chín giờ tối.
Về đến nhà Trang Thạc mới có thời gian xem điện thoại, phát hiện nhóm chat với siêu thị Hòa Hưng và chủ nhiệm Tạ trước đó đã gửi rất nhiều tài liệu, là do chủ nhiệm Tạ gửi, bảo bọn họ xem qua tài liệu, nếu có ý định thì hẹn gặp mặt trò chuyện chi tiết một lần nữa.
Còn Trần Tĩnh Vân thì rất bình tĩnh, cô chỉ trả lời một câu: [Vâng, chủ nhiệm vất vả rồi!]
Lang Dương Dương đang thu dọn đặc sản mang về, chuẩn bị ngày mai mang đi cho người lớn và nhân viên trong cửa tiệm.
Trang Thạc bấm vào xem tài liệu, từ nhíu mày đến siết chặt nắm tay.
“A! Dương Dương! Vợ ơi!”
Lang Dương Dương còn chưa kịp phản ứng, đã bị Trang Thạc từ phía sau bế lên.
“A — sao vậy?”
Trang Thạc ôm Lang Dương Dương xoay người cậu lại, mặt đối mặt nói: “Tổng giám đốc Lưu và chủ nhiệm Tạ quả nhiên đã nhắm trúng nông trại Nam Khê và Trần Gia Trại!”
Lang Dương Dương: “Là dự án thí điểm khu du lịch nông nghiệp đó sao?”
Trang Thạc vui mừng hôn lên mặt Lang Dương Dương hai cái: “Là nó! Cho chúng ta tài liệu để xem và điền, đợi lần sau gặp mặt sẽ nói chuyện chi tiết.”
“Tuyệt quá!” Lang Dương Dương cũng ôm chặt cổ Trang Thạc, “Chắc là đã âm thầm điều tra rồi, nếu không dự án lớn như vậy sao có thể ‘xoẹt’ một cái đã đưa cho hai người chứ?”
Trang Thạc cũng không rõ lắm, nhưng cơ hội tốt bày ra trước mắt, khó giấu nổi hưng phấn và vui mừng.
Mệt mỏi lái xe nửa ngày cũng tan biến hết, hai người nhìn nhau.
Hai chân Lang Dương Dương vẫn vòng quanh eo Trang Thạc, “Em đói rồi.”
Cái mặt đen của Trang Thạc hơi đỏ: “Vậy, anh đi tắm, tối nay làm…”
“Em nói là bụng đói!” Lang Dương Dương cười ha hả, nhảy xuống nói: “Hay là chúng ta gọi cá nướng đi?”
Trang Thạc cũng đói rồi, cười nói: “Được, hình như trong tủ lạnh còn nguyên liệu, anh đi nhóm bếp nhỏ, vừa nướng cá vừa ăn đồ nướng.”
Vào mỗi đêm khuya, dù là phấn khích hay nhàm chán, bọn bọn họ đều có sự ăn ý như vậy.
Không có gì tuyệt vời hơn một đêm có đồ ăn khuya, bia và vô số chuyện để nói.
Lúc say dựa vào ghế sofa, phân tích lý trí sau đó lại là mường tượng cảm tính.
Nhưng Lang Dương Dương vẫn không dám nghĩ nhiều.
Cậu cầm ly bia Tulip lầm bầm hồi lâu.
“Nghĩ lại nha….” Trang Thạc đã uống rượu nên giọng nói có chút khàn, nhìn kỹ thì mặt cũng hơi đỏ, thoạt nhìn có chút cảm giác gã đàn ông thô kệch này đang làm nũng.
Lang Dương Dương suy nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng nói: “Vậy thì… đợi đến lúc Trần Gia Trại có tiền có tài nguyên, người đến Trần Gia Trại chơi ngày càng đông, em cũng muốn làm món ăn địa phương sáng tạo ở chi nhánh thứ hai.”
“Hả?” Trang Thạc đưa tay nắm lấy tay Lang Dương Dương, xoa nắn lòng bàn tay và cổ tay cậu.
Đây là động tác mà Trang Thạc rất thích.
Lang Dương Dương giải thích: “Chính là kiểu cửa hàng sáng tạo liên kết đó, thực đơn và Brookside đều giống nhau, nhưng nguyên liệu chính sử dụng đều là của nông trại, không khác biệt lắm, nhưng nhất định sẽ có hương vị riêng.”
Trang Thạc ngây ngốc nhìn Lang Dương Dương, không nói gì.
“Sao vậy?” Lang Dương Dương đưa tay sờ cằm anh, đã mọc râu lún phún.
Trang Thạc: “Lúc đầu anh tưởng em không có hứng thú với những thứ này.”
Lang Dương Dương: “Cái gì?”
Trang Thạc: “Chính là mấy thứ như phát triển nông thôn mới, anh tưởng em chỉ là muốn giúp anh.”
“Lúc đầu đúng là em không có hứng thú.” Lang Dương Dương cầm ly bia lên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng mà, tình cảm hình như cũng có thể phát triển.”
Giống như tình yêu vậy.
Hết chương 63.