Chương 63: Thân Sơ (13)
Sau khi tắm xong, Quý Trầm Giao thấy Lăng Liệp đang ngồi trên thảm chơi Switch, còn vẫy tay rủ anh chơi cùng. Quý Trầm Giao tuy có đi qua đó, nhưng lại giật luôn tay cầm của Lăng Liệp.
Hai người, một đứng một ngồi xếp bằng, đương nhiên là Quý Trầm Giao chiếm ưu thế về vị trí. Lăng Liệp đứng dậy thì lại bị Quý Trầm Giao búng nhẹ vào trán, mất thăng bằng ngã xuống. Quý Trầm Giao nhân cơ hội vòng sang phía khác, chỉ vài thao tác đã qua một màn, sau đó lưu game, tắt máy, tắt TV, một loạt động tác liền mạch.
Lăng Liệp ngây ngẩn cả người.
Quý Trầm Giao: “Ngủ sớm đi, nhiệm vụ ngày mai rất nặng.”
Lăng Liệp: “Tôi quan tâm gì nhiệm vụ nặng hay không, tôi chỉ là một nghi phạm vô dụng mà thôi.”
Quý Trầm Giao không cãi nhau với hắn, chỉ nói ra dự định của mình, “Việc điều tra của phân cục Nam Thành nhìn thì có vẻ rất toàn diện, xoay quanh ân oán của nhà họ Khang, đã điều tra được rất nhiều. Nhưng thứ duy nhất bị bọn họ bỏ sót chính là vai trò của Khang Vạn Tân trong những việc làm của nhà họ Khang. Ngày mai tôi phải đến nhà tù một chuyến, nói chuyện với cha, anh trai và chú bác của Khang Vạn Tân. Nếu có đủ thời gian, còn phải đến huyện Đồng Gia.”
Huyện Đồng Gia, chính là sào huyệt của nhà họ Khang năm xưa.
Tay Lăng Liệp lặng lẽ vươn về phía tay cầm, “Đi đi đi đi, đi sớm về sớm nhé!”
Quý Trầm Giao liếc hắn một cái, “Anh đi cùng tôi.”
“Hả?”
“Đã đi theo quy trình của cục cảnh sát thành phố rồi thì đừng có không làm việc.”
Lăng Liệp khổ sở nói: “Chẳng phải các anh đã đến huyện Đồng Gia điều tra rồi sao?”
“Góc độ không đúng.” Quý Trầm Giao nói: “Khi đó có một nhận thức cố hữu rằng, Khang Vạn Tân làm ác là sau khi đã đưa những người nhà họ Khang vào tù. Việc nhà họ Khang hoành hành ở huyện Đồng Gia không liên quan gì đến anh ta, anh ta không tham gia vào tranh chấp của gia tộc, nhưng khi nhà họ Khang có quyền thế nhất, thậm chí anh ta còn không ở trong nước. Nhưng anh ta là người bước ra từ vũng bùn nhà họ Khang, nói không chừng đã sớm dính vết nhơ rồi.”
Lăng Liệp ngáp một cái, dụi dụi mắt, “Đây chính là cái giá của việc sống nhờ nhà người khác, ừm ừm, hiểu rồi hiểu rồi.”
Quý Trầm Giao nhìn bộ dạng ấm ức của hắn, vừa cạn lời vừa có chút buồn cười.
………
Đèn ở một vài văn phòng của cục cảnh sát thành phố sẽ sáng suốt đêm, đó là cảnh sát hình sự và cảnh sát đặc nhiệm trực ban. Khu nhà tập thể dành cho gia đình cán bộ cách đó không xa dần dần tắt đèn, hòa vào bóng đêm của thành phố.
Thế nhưng khách sạn Ngọc Dung Vịnh Ca ở khu Nam Thành lại sáng rực cả đêm, giống như một viên pha lê đứng sừng sững trong màn đêm.
Một người nói: “Bách tiên sinh, xác nhận La Uyển Uyển đã chết.”
“Quả nhiên là thứ vô dụng.” Bách Lĩnh Tuyết bên cửa sổ xoay người lại, “Dấu vết liên lạc của các người đã xóa sạch hết chưa?”
“Yên tâm đi Bách tiên sinh.” Người đến tên là “Nột Thanh”, đây là một mật danh. Đường nét trên khuôn mặt anh ta có phần sâu hơn người Đông Á, làn da trắng lạnh, đôi mắt màu xám phản chiếu dưới ánh đèn màu cam trong phòng, trông có chút yêu dị, “La Uyển Uyển không được tính là thành viên của chúng ta, ngay cả mục tiêu Khang Vạn Tân của cô ta cũng chỉ là dạng tép riu, giao cho cô ta nhiệm vụ này, chỉ là muốn làm một thí nghiệm mà thôi.”
Bách Lĩnh Tuyết gật đầu, “Anh có chừng mực là được. Lần sau đừng để mấy dạng tôm tép đó ảnh hưởng đến kế hoạch.”
“Nột Thanh” lại hỏi: “Bách tiên sinh, tiếp theo tôi cần làm gì?”
“Trở về theo dõi ‘Ác Hậu’ đi, cố gắng thỏa mãn cô ta, cô ta có bất kỳ động tác nào cũng đều phải báo cáo cho tôi.”
“Vâng.”
Lúc “Nột Thanh” đang định rời đi thì Bách Lĩnh Tuyết lại nói: “Bây giờ Vệ Lương sống thế nào?”
“Nột Thanh” ngẩn ra, nhất thời không nhớ ra đây là người nào. Qua hai giây mới nói: “Ý ngài nói là người mà Dụ Qua năm đó thà tự mình ngồi tù cũng phải cứu ra…?”
Bách Lĩnh Tuyết không trả lời, nghịch một chiếc bật lửa.
“Nột Thanh” vội vàng nói: “Anh ta đã ra tù từ lâu rồi, hình như sống cùng với gia đình cậu ruột, có mở một quán lẩu. Bách tiên sinh, có cần tôi đi xác minh không?”
“Đi đi, điều tra rõ tình hình gần đây của anh ta. Sau đó…” Bách Lĩnh Tuyết cười lạnh nhạt, “Tìm cơ hội giết anh ta đi.”
“Vâng!”
Sau khi “Nột Thanh” rời đi, Bách Lĩnh Tuyết ngồi trên ghế sofa một lúc, sau đó mở cửa, đi thang máy không người, từ tòa nhà cao mấy chục tầng đi thẳng xuống, giống như rơi vào một địa ngục hoa lệ.
Chiếc xe màu đen chạy xuyên qua những ánh đèn rực rỡ, đến khu biệt thự ở vùng ngoại ô, Ngọc Dung Thán Ca.
Chỉ cần nghe tên thôi cũng có thể thấy nơi này và Ngọc Dung Vịnh Ca cùng thuộc về một chủ đầu tư, ông trùm kinh doanh bất động sản họ Dụ.
Đêm khuya, chủ nhân của các biệt thự hầu như đều đã ngủ, Bá Lĩnh Tuyết đến một trong những biệt thự đó, thang máy lại đi xuống, chỉ là không cần đi xuống lâu như ở khách sạn.
Cửa thang máy mở ra, một căn phòng tối được ánh đèn ấm áp chiếu sáng hiện ra.
Trên giường trong căn phòng tối đó có một người đàn ông đang nằm, người đó không hay không biết gì.
Bách Lĩnh Tuyết từ trên cao nhìn xuống người đó, rất lâu sau anh ta khẽ nói: “Đồ đệ giỏi của anh vẫn luôn tìm anh. Tôi không muốn làm tổn thương cậu ấy, giống như năm đó tôi cũng không muốn làm tổn thương anh, nếu như anh chịu phối hợp một chút….”
Một lúc lâu sau, Bách Lĩnh Tuyết lại nói: “Có lẽ tôi phải thất hứa rồi, anh có biết không, con mồi mà tôi theo đuổi bây giờ đang ở cùng với cậu ấy. Muốn trách thì trách số phận đi. Anh nói có đúng không? Đội trưởng Ninh?”
…………
Sáng sớm hôm sau, Quý Trầm Giao tỉnh dậy trong tiếng trống lưng sôi động, cơn giận khi bị đánh thức khiến anh suýt chút nữa đã hất văng Lăng Liệp xuống đất.
Lăng Liệp hùng hồn chỉ trích anh, “Ai hôm qua nói hôm nay phải dậy sớm đi điều tra án? Tôi làm đồng hồ báo thức cho anh, anh còn không cảm kích? Anh còn hất tôi? Trời ơi sao anh cảnh sát này lại như vậy? Coi chừng tôi đi tố cáo anh!”
Quý Trầm Giao gần như sắp phát điên, tháng sáu trời sáng sớm là đúng, nhưng mà lúc này mới có sáu giờ!
“Anh còn tố cáo tôi? Hàng xóm sẽ tố cáo anh tội gây ồn ào đấy!”
“Cho nên anh có thấy tôi đóng cửa sổ và cửa phòng ngủ của anh lại không? Chỉ có anh là bị làm phiền thôi. Hehe!”
Quý Trầm Giao cầm dải lụa màu ném vào đầu Lăng Liệp.
Quậy cho ồn ào như vậy, không thể ngủ tiếp được nữa. Hai người đều nhanh nhẹn, sáu giờ rưỡi đã ngồi trên xe.
Hơn nữa Quý Trầm Giao còn phát hiện, Lăng Liệp lại làm bánh mì sandwich kẹp thịt nguội, còn để vào trong giỏ tre đàng hoàng. Anh càng nhìn càng thấy không đúng, đây là đi dã ngoại à?
Trước khi lái xe, Quý Trầm Giao bực bội cắn một miếng sandwich, mùi vị lại rất ngon.
Vì có yêu cầu cao với bản thân, đôi khi anh cũng dùng bánh mì nguyên cám làm sandwich thịt bò, thịt ức gà, mùi vị không ngon lắm, nhưng ít nhất cũng có thể nuốt được. Bây giờ có sự so sánh, liền cảm thấy bánh mình làm…. chẳng khác gì thức ăn gia súc.
Anh quay mặt sang nhìn Lăng Liệp, Lăng Liệp cũng đang gặm sandwich, “Hửm?”
“Không có gì.” Anh quay lại, nhìn thẳng về phía trước, trong lòng lại không ngừng xuất hiện hai giọng nói.
—— Lăng Liệp rất đáng ghét!
—— Nhưng Lăng Liệp nấu ăn rất ngon!
—— Lăng Liệp rất đáng ghét!
—— Nhưng Lăng Liệp có thể giúp anh phá án!
—— Lăng Liệp rất đáng ghét!
—— Nhưng Lăng Liệp lại rất đẹp trai!
“Chậc!” Quý Trầm Giao dừng những suy nghĩ lung tung hỗn độn đó lại, đẹp trai thì có ích gì chứ, anh là người nông cạn như vậy sao?
Nhà tù ở một huyện cách trung tâm thành phố Hạ Dung hơi xa, vì mới sáng sớm Lăng Liệp đã khua chiêng gõ trống, vậy nên bọn họ ra ngoài rất sớm, không gặp phải tắc đường, nhưng dù vậy, khi đến được nhà tù cũng đã hơn mười giờ.
Lăng Liệp thỏa mãn xoa xoa bụng, “Ợ ——”
Quý Trầm Giao nhìn hắn, chắc chắn cái tên này đến là để đi dã ngoại, đồ ăn trong giỏ tre đã ăn hết sạch!
Trong chiến dịch truy quét tội phạm năm đó, nhà họ Khang và các băng nhóm khác bị kết án có tổng cộng hàng chục người, có ba người bị kết án tử hình, trong đó có anh trai cả và anh trai thứ hai của Khang Vạn Tân, người còn lại là chú hai của anh ta. Cha anh ta là Khang Quân Lâm vì tội danh không nổi bật bằng ba người kia, nên bị kết án tù chung thân, cùng với những người bị kết án nặng khác phải cải tạo ở nhà tù này, những người bị kết án nhẹ hơn thì bị giam ở các nhà tù khác, có người đã được ra tù, Trần Tinh đã điều tra qua bọn họ.
Quản giáo biết Quý Trầm Giao đến vì vụ án ở sơn trang Phong Ý đang gây xôn xao dư luận gần đây, vậy nên đã lập tức gọi Khang Quân Lâm và những người khác đến.
Vì phân cục đã đến thẩm vấn, Khang Quân Lâm đã sớm biết đứa con trai nổi tiếng nhất nhà mình đã chết. Khi đó Khang Vạn Tân có công trong chiến dịch truy quét, tương đương với người vì đại nghĩa diệt thân, lúc đó Khang Quân Lâm hận đứa con trai này thấu xương, mấy lần tuyên bố muốn giết chết anh ta. Nhưng có lẽ là nhiều năm cải tạo đã có tác dụng, hoặc có lẽ là máu mủ ruột thịt, mắt Khang Quân Lâm đỏ hoe, ông ta thở dài, nói: “Là tôi không dạy dỗ nó tốt. Người cha này làm ra chuyện gì thì đám con cháu đều học theo hết.”
Hôm nay Quý Trầm Giao đến đây thực ra không có mục đích đặc biệt gì rõ ràng, anh muốn nghe câu chuyện từ miệng những người thuộc thế hệ cha chú của của Khang Vạn Tân, xem Khang Vạn Tân lúc nhỏ, lúc trẻ là người như thế nào.
“Nó tuổi còn nhỏ, không giống như mấy đứa anh chị của nó thích đánh nhau, suốt ngày nhốt mình trong phòng, đọc mấy cuốn sách vô dụng. Dáng người nó thấp bé, mấy đứa lớn thích bắt nạt nó, ném nó xuống đất đá qua đá lại, tôi chưa từng can thiệp. Bầu không khí trong gia đình chúng tôi là như vậy, có sói tính, mạnh được yếu thua, loại người không biết phản kháng, cả ngày im im như nó, không thể tiếp quản công việc của gia đình, tương đương với phế vật.”
“Nhưng kết quả sau này đã chứng minh, nó căn bản không phải là phế vật, nó thông minh hơn tất cả chúng tôi. Chỉ là, nó không biểu hiện ra sự thù hận của mình, thật ra những gì anh chị nó làm với nó, nó đều nhớ hết, sau đó tính toán gấp bội lên đầu chúng tôi.”
Khang Quân Lâm cười khan một tiếng, “Lớn lên trong một gia đình như chúng tôi, làm sao có thể lớn lên thành đứa trẻ bình thường được? Tôi giết người, ngược đãi người, nó nhìn thấy, sớm đã học được bộ mặt tàn nhẫn đó rồi.”
Khang Quân Lâm, người cha này cũng coi như là hiểu rõ bản tính của Khang Vạn Tân, nhưng nhà họ Khang phát triển nhanh chóng, thực ra thời gian ông ta ở cùng Khang Vạn Tân rất ít, cụ thể Khang Vạn Tân đã làm những gì, bây giờ ông ta cũng không nói ra được.
Quý Trầm Giao lại gặp một số anh trai và chú bác của Khang Vạn Tân, trong đó có một người chỉ lớn hơn Khang Vạn Tân hai tuổi, vì tuổi tác tương đương, là số ít người trong nhà họ Khang chịu chơi cùng Khang Vạn Tân. Nhưng hắn ta tự thuật, việc dẫn Khang Vạn Tân đi chơi cũng không phải vì tình cảm anh em gì, đơn giản là hắn ta thường bị mấy anh chị lớn hơn bắt nạt, nên muốn tìm một đứa yếu hơn để tìm kiếm cảm giác vượt trội mà thôi.
“Thực ra Khang Vạn Tân cũng giống tôi, đứa mạnh hơn tôi thì bắt nạt tôi, tôi sai khiến Khang Vạn Tân yếu nhất. Nó ở nhà chúng tôi là thảm nhất, nhưng đặt trong toàn huyện Đồng Gia thì nó hoàn toàn có thể dựa vào danh tiếng nhà họ Khang mà ngang ngược tác oai tác quái.”
Quý Trầm Giao hỏi: “Anh có thấy anh ta bắt nạt người khác không?”
“Có thấy. Còn không chỉ một lần, huyện Đồng Gia chúng tôi nằm sát bên sông Đồng Gia, có rất nhiều thủy sản, rất nhiều sản phẩm thủy sản ở khu trung tâm thành phố các anh là do chỗ chúng tôi cung cấp. Trong huyện có mấy chợ thủy sản, đều do nhà chúng tôi kiểm soát. Nó thích đến đó, chỉnh những người bán cá bán tôm. Nhưng chuyện này không có nhiều người biết, vì nó rất có chừng mực, người khác cũng sợ nó, căn bản không dám nói.”
Đây là một manh mối trước đây chưa từng xuất hiện, hơn nữa trong nhận thức của Quý Trầm Giao, huyện Đồng Gia không nổi tiếng về sản xuất thủy sản. Nhưng nghĩ lại, thủy sản là sản nghiệp của nhà họ Khang, sau khi nhà họ Khang bị bắt, chắc chắn sản nghiệp sẽ bị ảnh hưởng. Những người ở huyện Đồng Gia nhiều năm chịu khổ vì nhà họ Khang không muốn động đến những chuyện buôn bán có liên quan đến bọn họ nữa, hiện tại nổi tiếng nhất là ngành kinh doanh nước tương và dưa muối.
Thủy sản, tôm hùm đất, dường như cuối cùng manh mối cũng đã khớp.
Khang Vạn Tân trong nhà họ Khang đen tối cũng là người gần mực thì đen, không thể có chuyện gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn được, anh ta cũng đã từng làm chuyện ác ở huyện Đồng Gia!
Rời khỏi nhà tù, Quý Trầm Giao để Lăng Liệp lái xe, đi thẳng đến huyện Đồng Gia, còn mình thì xem những ý kiến trên mạng về vụ án của Khang Vạn Tân trên máy tính bảng.
Theo diễn biến của vụ án, sự chú ý ban đầu của cư dân mạng là bữa tiệc tôm hùm đất, game mới của “Vạn Tân Lai Hạ”, người nổi tiếng, người dẫn chương trình, dần dần chuyển sang tư bản mà Khang Vạn Tân đại diện. Các kênh truyền thông tự phát đã bắt đầu tổng kết lại lịch sử lập nghiệp của Khang Vạn Tân, có người khen ngợi anh ta không cùng một giuộc với nhà họ Khang, có người mắng anh ta ngay cả cha mẹ cũng không buông tha, sinh ra đã là một con sói mắt trắng.
Trong tất cả các ý kiến, Quý Trầm Giao lại nhìn thấy một cái tên quen thuộc —— Jaco. Trong video mới nhất, Jaco đã đến huyện Đồng Gia, anh ta phỏng vấn không ít người bị nhà họ Khang thu phí bảo kê, cả những người tự nguyện hoặc bị ép buộc làm việc cho nhà họ Khang. Nhưng từ phản hồi cho thấy, mặc dù bọn họ có rất nhiều điều muốn nói về nhà họ Khang, nhưng đối với Khang Vạn Tân, hiểu biết của bọn họ cũng phiến diện như đại đa số mọi người —— đứa con út của nhà họ Khang, đi du học, đưa người nhà vào tù, bây giờ là ông chủ lớn.
Ở cuối video, Jaco nghiêm túc nói, mặc dù hiện tại anh ta chưa nắm được chứng cứ, nhưng anh ta có một trực giác mách bảo rằng, Khang Vạn Tân ở thị trấn nhỏ này nhất định cũng có những câu chuyện không ai biết.
“Bởi vì quê hương là dấu ấn sâu đậm nhất của một người, huyết mạch là xiềng xích mà anh ta không thể nào thoát ra được!”
Quý Trầm Giao đặt máy tính bảng xuống, nhìn con đường cao tốc thẳng tắp phía trước, bên tai còn văng vẳng lời nói của Jaco. Không biết có phải hôm qua vừa thảo luận với Lăng Liệp về vấn đề huyết thống hay không, huyết thống, cầu nguyện, nguyền rủa…. những từ này cứ quanh quẩn trong đầu anh mãi.
Các giáo viên và nhân viên điều dưỡng của Linh Lan Hương cảm thấy anh là đứa trẻ hiếm hoi có tính tình tốt trong đám trẻ —— rất nhiều đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi vì bị bỏ rơi mà tính cách ít nhiều gì cũng có khiếm khuyết, không phải luôn thích tranh giành đồ của người khác thì cũng đặc biệt yếu đuối, luôn bị bắt nạt.
Anh không bao giờ bắt nạt kẻ yếu, cũng không tự ti, đôi khi còn giúp đỡ kẻ yếu.
Nhưng bản thân anh rất rõ, trong lòng anh thường xuyên trỗi dậy dục vọng xấu xa, chỉ là ngay cả khi còn rất nhỏ, anh cũng có thể kiểm soát được những dục vọng xấu xa này.
Anh không biết cha mẹ mình là ai, có lẽ giáo dục của cha mẹ nuôi đã hình thành nên nhân cách hiện tại của anh. Anh không bao giờ quan tâm cha mẹ ruột của mình là ai, tại sao bọn họ lại bỏ rơi anh. Hiện tại kỹ thuật so sánh DNA đã phát triển, nhưng anh chưa từng có ý định tìm kiếm bọn họ. Một là làm vậy có lẽ cha mẹ nuôi sẽ vì thế mà bị tổn thương, hai là anh đối với tình thân máu mủ gì đó cảm xúc rất nhạt nhòa.
Giờ phút này, anh lại có chút muốn biết cha mẹ ruột mình là người như thế nào, những ý niệm xấu xa bẩm sinh khi còn nhỏ của mình có phải là do huyết thống mang đến hay không.
Nếu đúng, vậy thì không nghi ngờ gì nữa, giống như Lăng Liệp đã tổng kết, đó là nguyền rủa.
Phong cách lái xe của Lăng Liệp rất giống Thẩm Tê, vừa nhanh vừa liều lĩnh, nhưng Quý Trầm Giao không cho Thẩm Tê lái như vậy, ngồi ở ghế phụ của Lăng Liệp, đại khái là đang suy nghĩ, không để ý nhắc nhở Lăng Liệp, đợi đến khi anh nhận ra Lăng Liệp đang đua xe thì đã sắp đến huyện Đồng Gia rồi.
Xuống đường cao tốc, Lăng Liệp giảm tốc độ, lúc này đã là hơn bốn giờ chiều, cách buổi tối cũng không còn xa.
Huyện Đồng Gia ngày xưa vì có nhà họ Khang mà trong mắt người dân các huyện các thôn khác của thành phố Hạ Dung đều cho rằng, đó là một nơi đầm rồng hang hổ rất đáng sợ, vào thì còn da, ra thì chỉ còn bộ xương. Ngay cả bây giờ, rất nhiều người nhắc đến huyện Đồng Gia, ấn tượng cũng không tốt đẹp gì. Quý Trầm Giao biết kinh tế ở đây rất khó phát triển, bởi vì những người năng động nhất hầu như đều vì nhà họ Khang mà vào tù, càng nhiều người không chịu được áp bức, dứt khoát rời bỏ quê hương.
“Đội trưởng Quý, tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm.” Lăng Liệp dừng xe, rất chân thành phiên dịch tiếng bụng kêu của mình cho Quý Trầm Giao nghe.
Chạy đôn chạy đáo hơn nửa ngày, chút sandwich ăn sáng sớm đã bị tiêu hóa hết, Quý Trầm Giao cũng định tìm một chỗ lấp đầy dạ dày trước.
Huyện Đồng Gia vừa nhỏ vừa nghèo, ban ngày trung tâm huyện cũng không có mấy người, các cửa hàng ven đường hầu như đều đóng cửa, không có việc gì để làm.
Lăng Liệp lượn qua mấy con đường, đột nhiên nói: “Những người kia đang xem náo nhiệt gì vậy?”
Quý Trầm Giao cũng nhìn sang, có một đám người đang vây quanh, hình như là một con phố bán rau.
“Qua đó xem thử?”
“Đi thôi.”
Lăng Liệp đỗ xe ở ven đường, nhanh chóng xuống xe, xe vẫn là Quý Trầm Giao khóa. Quý Trầm Giao đang định gọi Lăng Liệp đừng chạy nhanh như vậy, thì nhìn thấy người ở trung tâm đám đông là Jaco.
Ánh mắt Quý Trầm Giao hơi nheo lại, đi qua đó.
Jaco và nhóm người đó đang livestream, Quý Trầm Giao vừa đi vừa mở ứng dụng.
“Sau ba ngày tìm hiểu, cuối cùng Jaco cũng đã hiểu rõ huyện Đồng Gia! Mọi người xem, nơi này bây giờ chỉ là một chợ rau nhỏ, mặt trời sắp lặn rồi, không có rau gì để bán. Buổi sáng Jaco cũng đến xem, lúc đó người đông, việc buôn bán rất tốt, Jaco sợ quay phim ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ, nên bây giờ mới đến…”
“Nhưng so với trước kia, ngay cả buổi sáng, ở đây cũng tiêu điều hơn nhiều. Jaco hỏi thăm những người nông dân bán rau, biết được nơi này trước đây là chợ đầu mối thủy sản lớn nhất huyện Đồng Gia, những món thủy sản mà các bạn ăn hồi nhỏ, rất có thể đều đến từ nơi này!”
“Tôm hùm đất? Đúng, có người nhắc đến tôm hùm đất ha, Jaco cũng đã đi xác minh, trước đây huyện Đồng Gia cũng có nuôi tôm hùm đất để bán, lươn, cá chạch cũng là đặc sản của huyện Đồng Gia. Nhưng những ngành kinh doanh này bị nhà họ Khang nắm giữ trong thời gian dài, nhà họ Khang vào tù, ngành kinh doanh thủy sản của huyện Đồng Gia cũng theo đó mà sa sút.”
Quý Trầm Giao chen vào đám đông, vừa lúc nghe thấy Lăng Liệp lớn tiếng hỏi: “Khang Vạn Tân bị hại trong bữa tiệc tôm hùm đất, lại có liên quan đến việc quê anh ta nuôi tôm hùm đất sao?”
Bây giờ có không ít người tương tác với Jaco, Jaco đang định thuận theo câu nói này mà nói, đột nhiên đối diện với Lăng Liệp. Vẻ mặt anh ta khựng lại trong chốc lát, Lăng Liệp vẫy tay: “Chào anh!”
Jaco nở nụ cười, tiếp tục chủ đề tôm hùm đất, không lâu sau thì nhìn thấy Quý Trầm Giao. Lần này, phản ứng của anh ta ngược lại bình thường hơn, “A! Mọi người đoán xem tôi gặp ai rồi? Không được xoay camera đâu nhé, Jaco gặp cảnh sát hình sự của cục cảnh sát thành phố rồi, chắc bọn họ cũng là đến để điều tra Khang Vạn Tân đúng không? Xem ra Jaco còn nhanh hơn bọn họ một bước!”
Ống kính từ đầu đến cuối không quay về phía Quý Trầm Giao và Lăng Liệp, nhưng những người vây xem lại nhìn về phía bọn họ. Lăng Liệp rất tự nhiên chào hỏi, tay vẫy đến mức sắp xuất hiện tàn ảnh luôn. Quý Trầm Giao kéo hắn đi, ấn hắn ngồi xuống chỗ ăn gà om. Thỉnh thoảng Lăng Liệp lại liếc về phía náo nhiệt, Quý Trầm Giao thì xem kênh của Jaco.
Trên màn hình bình luận đủ các loại suy đoán, từ khóa được nhắc đến nhiều nhất chính là tôm hùm đất. Trước đây mọi người cũng bàn tán sôi nổi về tôm hùm đất, nhưng khi đó trọng điểm là Khang Vạn Tân quá giàu có, thì ra tôm hùm đất còn có thể ăn như vậy, đây mới là tự do tôm hùm đất thật sự. Mà bây giờ, trọng điểm lại là cái chết của Khang Vạn Tân có thể liên quan đến tôm hùm đất, cùng với ngành công nghiệp tôm hùm đất từng phồn vinh của huyện Đồng Gia.
Buổi phát sóng trực tiếp đã kết thúc, Quý Trầm Giao lại nhìn về phía Jaco. Đột nhiên Lăng Liệp nói: “Cái tên Tiểu Jack này còn thông minh hơn cả anh?”
Quý Trầm Giao: “Hửm?”
“Anh ta không phải cảnh sát, không có nhiều manh mối như vậy, nhưng sao anh ta giống như biết hết mọi thứ vậy?” Lăng Liệp gắp gà kho, “Anh ta dựa vào đâu mà nghĩ đến tôm hùm đất trước chúng ta?”
Hết chương 63.