Chương 63: Thất Nhạc (23)

 

Chương 63: Thất Nhạc (23)

 

Tới phân cục Bắc Diệp, Viên Chương Phong ung dung tự tại như thể vào khách sạn, ông ta cởi mũ và áo khoác đưa cho Khổng Binh đang trố mắt nhìn.

 

Trần Tranh đưa ra sổ lưu bút và ảnh tốt nghiệp của Trần Linh Lung, Viên Chương Phong nhìn thấy trang mình đã viết, nếp nhăn trên mặt khẽ run lên: “Thật hoài niệm, tôi viết cho cô ấy vẫn là cái tên này.”

 

Trần Tranh hỏi: “Sau này ông có đổi tên không?”

 

Viên Chương Phong nói: “Không, Cập Dân là tên tôi tự đặt, tôi rất thích cái tên đó, Linh Lung và Lão Doãn đều gọi tôi như vậy. Nhưng tên khai sinh là do cha mẹ đặt, tất nhiên không nên thay đổi.”

 

Trần Tranh gật đầu: “Nói vào việc chính đi. Trước khi quán mì xảy ra chuyện, ít nhất ông đã ba lần đến tìm Doãn Cao Cường, hai người quan hệ rất tốt?”

 

“Chờ đã, Cảnh sát Trần, nghe ý cậu thì hình như cậu cho rằng tôi hại Lão Doãn?” Viên Chương Phong thản nhiên giơ tay phải lên: “Tôi có thể thề, tôi tuyệt đối không thể làm hại bạn mình. Hơn nữa, lúc đó tôi căn bản không ở trong nước.”

 

Trong tai nghe của Trần Tranh vang lên giọng của Minh Hàn: “Ngày 10 tháng 11, ông ta thật sự không có trong nước, em đã kiểm tra lịch sử xuất nhập cảnh của ông ta, năm nay ông ta có nửa thời gian ở thành phố Trúc Tuyền, nửa thời gian ở nước B.”

 

Trần Tranh nói: “Ông hiểu lầm rồi, đây chỉ là thủ tục điều tra thông thường, ông là người khá đặc biệt trong mạng lưới quan hệ xã hội của Doãn Cao Cường, vì vậy tôi phải tìm hiểu rõ ràng, tại sao ông lại tìm ông ấy, ông ấy và vợ ông ấy có qua lại gì với ông.”

 

Viên Chương Phong dừng lại một chút: “Tôi và Linh Lung là bạn học công khai, minh bạch, nhờ cô ấy nên tôi quen biết Lão Doãn, chúng tôi là bạn cũ nhiều năm nay rồi.”

 

Viên Chương Phong tự thuật, ông ta sinh ra trong một gia đình tương đối giàu có, chú ruột sống ở nước ngoài, cha mẹ đã sớm chuẩn bị cho ông ta đi du học. Ông ta biết sau khi tốt nghiệp trung học sẽ sang nước B, rất không nỡ xa bạn bè.

 

Trần Linh Lung là bạn tốt của ông ta, ông ta rất ngưỡng mộ cô bạn học giỏi, tính cách vui vẻ này, thậm chí còn có ý muốn cùng Trần Linh Lung ra nước ngoài. Trần Linh Lung nghe xong liền cười, nói rằng cô ấy không có ý định ra nước ngoài, gia đình cũng không gánh nổi chi phí, sau khi tốt nghiệp dự định vào nhà máy làm việc, kết hôn sớm, xây dựng gia đình riêng.

 

Ông ta có chút thất vọng, ông ta cảm thấy Trần Linh Lung nên đến những nơi cao hơn, giống như ông ta, không nên bị ràng buộc bởi cơm áo gạo tiền. Vì vậy, trong sổ lưu bút viết cho Trần Linh Lung, ông ta bực bội không ghi số liên lạc.

 

Đến nước B, ông ta thích nghi rất tốt, sau khi hoàn thành chương trình học thì đi làm giáo viên, sau đó trở thành giáo sư, mấy chục năm không về nước. Lần nữa đặt chân lên mảnh đất này, ông đã đổi quốc tịch, quê hương cũng đã thay đổi rất nhiều. Ông ta nhất thời nổi hứng muốn tìm bạn học cũ, người đầu tiên tìm được chính là Trần Linh Lung. Trần Linh Lung đã kết hôn từ lâu, con cái cũng đã học cấp 2, trông rất thông minh.

 

Ông ta và Doãn Cao Cường vừa gặp đã thân, hết lời khen ngợi tài nấu nướng của Doãn Cao Cường. Khi đó, ông ta còn nói với Doãn Cạnh Lưu rằng, hãy học hành cho giỏi, sau này đến nước B tìm chú.

 

Sau nửa tháng ở quê, ông ta trở về nước B tiếp tục công việc của mình, khi trở lại Trúc Tuyền, gia đình họ Doãn đã gặp biến cố, Doãn Cạnh Lưu mất tích, Trần Linh Lung mắc bệnh, cả nhà dựa vào một mình Doãn Cao Cường gồng gánh. Ông ta muốn giúp Doãn Cao Cường, nhưng Doãn Cao Cường lại nói, ngoài việc tìm con, những việc khác không cần ông ta giúp. Nhưng việc tìm con trai cho bạn lại là việc ông ta bất lực nhất, ông ta đã đổi quốc tịch, là người nước ngoài không quen biết ai, làm sao giúp người bản địa tìm con cho được?

 

Sau đó, ông ta quan tâm đến gia đình họ Doãn nhiều hơn, biết Doãn Cạnh Lưu vẫn chưa trở về, biết Trần Linh Lung sau nhiều năm chịu đựng bệnh tật dày vò cuối cùng cũng bỏ lại Doãn Cao Cường ra đi. Ông ta không thể về kịp đám tang của Trần Linh Lung, khi đó ông ta còn công việc quan trọng ở nước B, một tháng sau gặp lại Doãn Cao Cường, ông ấy đã trở nên rất tiều tụy, tuổi tác cũng không còn trẻ, gương mặt khắc khổ.

 

Hai người khi xưa rất hợp nhau, lúc này Doãn Cao Cường mất vợ, đúng lúc cần người an ủi, ông ta xuất hiện rất đúng lúc, ở bên cạnh Doãn Cao Cường trò chuyện rất nhiều. Cũng vào lúc đó, ông ta nhận ra mình không còn trẻ nữa, nhiệt huyết lang bạc ở nước ngoài thời trẻ đã sớm tiêu tan, ông ta muốn lá rụng về cội.

 

Ba năm nay, ông ta dành phần lớn thời gian ở thành phố Trúc Tuyền, mua nhà cửa, bắt đầu đầu tư số tiền tích cóp được trong nhiều năm vào các dự án công ích dành cho người già. Vì quá bận rộn, số lần đến thăm Doãn Cao Cường ngày càng ít, “Không ngờ, quán mì lại xảy ra chuyện như vậy.” Ông ta thở dài, như đang tưởng nhớ người bạn cũ đã khuất của mình.

 

Trần Tranh nói: “Có một điểm tôi không hiểu lắm.”

 

Ánh mắt Viên Chương Phong tập trung trở lại: “Ừm?”

 

Trần Tranh nói: “Nếu hai người là bạn tốt của nhau như vậy, ông cũng biết Doãn Cao Cường gặp chuyện, tại sao một lần cũng không đến quán mì thăm ông ấy?”

 

Viên Chương Phong im lặng, mi tâm nhíu lại không rõ ràng.

 

“Bởi vì hai người đã xảy ra mâu thuẫn, Doãn Cao Cường nói với ông, hy vọng ông đừng tìm ông ấy nữa?” Trần Tranh nói: “Phải không?”

 

Viên Chương Phong đánh giá người cảnh sát trẻ tuổi trước mặt, một lát sau khẽ cười: “Cảnh sát Trần, tôi cứ tưởng cậu đến tìm tôi là vì Lão Doãn, nhưng hình như cậu còn có mục đích khác.”

 

Trần Tranh cũng cười, lấy ra mấy bức ảnh: “Ông có quen họ không?”

 

Trong ảnh là Tào Ôn Mai, La An Tâm… những nhân vật đã có “Số má” trong hồ sơ của cảnh sát. Viên Chương Phong liếc mắt nhìn, vẫn bình tĩnh: “Bọn họ đều là nhân viên của tôi.”

 

Câu trả lời của ông khiến Trần Tranh và Khổng Binh đang xem camera giám sát đều ngạc nhiên, không ai ngờ ông ta lại thừa nhận thẳng thừng như vậy. Trần Tranh nhìn thẳng vào Viên Chương Phong, theo bản năng cảm thấy ông ta có thể đang giở trò, nhưng tâm trạng của ông ta rất ổn định, thậm chí còn lộ ra một chút chân thành, chưa đợi Trần Tranh lên tiếng, ông ta đã nói: “Cảnh sát Trần, điều này có vấn đề gì sao?”

 

Trần Tranh nói: “Nhân viên? Ông biết bọn họ đang làm công việc gì?”

 

Viên Chương Phong cười lớn: “Cảnh sát Trần, xem ra thanh niên như cậu còn chưa cởi mở bằng lão già như tôi. Chẳng lẽ cậu cảm thấy công việc của bọn họ rất đáng xấu hổ? Bọn họ dùng thân thể để kiếm tiền, hơn nữa còn giải quyết được một vấn đề nan giải của xã hội, tôi cảm thấy tự hào vì bọn họ.”

 

Sự việc phát triển đã đi chệch khỏi quỹ đạo dự kiến ​​của cảnh sát, Trần Tranh nhanh chóng điều chỉnh câu hỏi, lại lấy ra bức ảnh của Lưu Ôn Nhiên: “Vậy nữ sinh này cũng là nhân viên của ông?”

 

Viên Chương Phong xem xong chỉ lắc đầu: “Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là con gái của Tào Ôn Mai, cô bé còn đang học cấp 3 phải không? Làm sao tôi có thể mời một cô bé đến làm công việc này? Tôi biết con bé mất tích, tôi xin khẳng định, việc con bé mất tích không liên quan gì đến tôi. Mẹ của con bé chỉ là một trong số rất nhiều nhân viên của tôi.”

 

Trần Tranh nói: “Xem ra tin tức của ông rất nhanh nhạy.”

 

Viên Chương Phong thở dài: “Học sinh mất tích, còn ầm ĩ như vậy, chỉ cần là người sống ở Trúc Tuyền thì ai mà không biết.”

 

Khổng Binh thấy vậy, có chút nóng ruột, hét vào bộ đàm: “Đừng nói nhảm với ông ta nữa, hành vi của ông ta đã cấu thành tội phạm! Coi đây là nước B của ông ta à?”

 

Tai Trần Tranh đau nhức vì bị hét vào, liền tháo tai nghe xuống, cất vào túi quần. Khổng Binh thấy vậy thì tức giận giậm chân. Trần Tranh nói tiếp: “Nhưng Lưu Ôn Nhiên từng đến tìm Doãn Cao Cường, ngay tại nhà Doãn Cao Cường, hình như con bé muốn mạo danh mẹ của mình.”

 

Biểu cảm của Viên Chương Phong lần đầu tiên xuất hiện sự thay đổi, dường như cảm thấy khó hiểu trước sự thật này: “Không thể nào, cấp dưới của tôi không thể nào phạm phải sai lầm như vậy.”

 

“Cấp dưới của ông?” Trần Tranh nói: “Là một người tên là Trịnh Thiên phải không?”

 

Viên Chương Phong dường như nghĩ đến điều gì đó, sửa lời: “Cảnh sát Trần, tôi không liên quan gì đến việc Lưu Ôn Nhiên mất tích, cũng không liên quan gì đến cái chết của Lão Doãn, cậu hỏi nhiều quá rồi đấy.”

 

“Có liên quan hay không chỉ là lời nói từ một phía của ông, trên thực tế, hai vụ án này đều ít nhiều có liên quan đến ông.” Trước khi Viên Chương Phong kịp phản bác, Trần Tranh lại nói: “Vì ông và vợ chồng Doãn Cao Cường là bạn bè, vậy ông không ngại nói cho tôi biết thêm về Doãn Cao Cường chứ? Ông cũng không muốn ông ấy cứ thế chết một cách oan uổng, đúng không?”

 

Viên Chương Phong đã có chút không vui, nhưng vẫn mỉm cười điềm nhiên: “Nếu cảnh sát các cậu không làm gì, sau này tôi cũng sẽ dùng quan hệ riêng để điều tra chân tướng cái chết của ông ấy.”

 

Trần Tranh nhướng mày: “Vậy thì vừa lúc, chúng ta có thể hợp tác. Trước khi Doãn Cao Cường xảy ra chuyện, hai người đã xảy ra mâu thuẫn, dẫn đến việc ông ấy qua đời mà ông cũng không xuất hiện. Tôi đoán, chuyện này có liên quan đến việc ông cố ý giới thiệu phụ nữ cho ông ấy.”

 

Viên Chương Phong hơi ngạc nhiên: “Cả chuyện này cậu cũng biết?”

 

Trần Tranh nói: “Tôi còn biết, người ông giới thiệu cho ông ấy chính là Tào Ôn Mai. Nhưng tôi không hiểu, vì sao ông và Trần Linh Lung là bạn học, là bạn bè thân thiết, lại có thể làm ra chuyện giới thiệu dịch vụ đặc biệt cho chồng của bạn mình?”

 

Không biết có phải vì ở nước ngoài quá lâu hay không, Viên Chương Phong mất một lúc mới tiêu hóa được câu hỏi của Trần Tranh, và nói với giọng điệu còn khó tin hơn: “Linh Lung đã không còn, trên thế giới này làm gì còn Linh Lung, Lão Doãn cả đời sống vất vả, chưa bao giờ nghĩ cho bản thân, tại sao không thể hưởng thụ niềm vui của một người đàn ông? Tôi chỉ muốn cho ông ấy một tuổi già vui vẻ, Linh Lung sẽ không trách tôi đâu, cô ấy cũng không muốn nhìn thấy Lão Doãn ra đi trong đau đớn như cô ấy chứ?”

 

Nói đến giây phút cuối cùng của Trần Linh Lung, trong mắt Viên Chương Phong hiện lên nỗi buồn không thể che giấu. Trần Linh Lung bị bệnh rất lâu, ông ta từ nước ngoài gửi về những loại thuốc đắt tiền, nhưng cũng không thể níu kéo được mạng sống của Trần Linh Lung. Ông ta nhìn người phụ nữ từng rạng rỡ, tràn đầy sức sống khi còn trẻ bị bệnh tật, ưu phiền bào mòn đến mức tiều tụy, cũng chính từ lúc đó, ông ta cảm thấy giai đoạn cuối đời không nên như vậy.

 

Sau khi về nước, khi ông ta bầu bạn với Doãn Cao Cường, Doãn Cao Cường đã lải nhải kể cho ông ta nghe rất nhiều chuyện trước khi Trần Linh Lung qua đời. Vợ chồng họ Doãn làm nghề buôn bán đồ ăn nhiều năm như vậy, hai người đều không coi trọng chất lượng cuộc sống, tích góp được rất nhiều tiền. Doãn Cao Cường có thể bỏ tiền ra để Trần Linh Lung được điều trị tốt hơn. Nhưng Trần Linh Lung không cho phép, nhất quyết giữ lại số tiền đó, sau này con trai trở về, để con trai ăn học, cưới vợ.

 

Viên Chương Phong càng nghe càng cảm thấy chua xót, không nên như vậy, tại sao con người đến tuổi trung niên lại phải lo lắng cho thế hệ sau, mà không thể tiêu tiền cho bản thân? Những người già này thời trẻ đã chịu đủ khổ rồi mà? Tại sao chỉ còn mười mấy năm, hoặc thậm chí là mấy năm nữa thôi cũng không chịu cho mình hưởng thụ?

 

Viên Chương Phong hỏi: “Cảnh sát Trần, cậu cảm thấy điều đáng buồn nhất của con người khi về già là gì?”

 

Khổng Binh không nói nên lời: “Ông ta có vấn đề gì không vậy, còn thảo luận về nhân loại học nữa hả?”

 

Minh Hàn nói: “Anh không thấy ông ta rất thú vị sao? Ông ta căn bản không phù hợp với phác họa của chúng ta.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Khổng Binh nhíu mày, Trần Tranh là người đầu tiên đưa ra vụ án người già mua dâm đằng sau không hề đơn giản, bởi vì Trịnh Thiên – người môi giới không màng đến tiền, vậy thì nhất định bọn họ có mục đích lớn hơn. Mà bây giờ Viên Chương Phong – người đứng sau đã xuất hiện, lại ôn hòa, trông có vẻ hiền lành. Nhìn ông ta, người ta chỉ nghĩ đến nhà từ thiện.

 

Trần Tranh đáp: “Không thể không đối mặt với bệnh tật và cái chết.”

 

“Sai.” Viên Chương Phong nói: “Là không còn giới tính nữa.”

 

Trần Tranh trầm ngâm: “Giới tính?”

 

“Cậu thử nghĩ xem, người già trong nhà cậu, người già cậu quen biết, có phải cứ già đi là không còn liên quan gì đến tình dục nữa không?” Giọng điệu của Viên Chương Phong lúc này có vài phần tương tự với lúc ở khu dân cư Xuân Dao: “Xã hội này đâu đâu cũng ra rả kêu gọi quan tâm người già, nhưng các cậu có thật sự quan tâm đến người già chưa? Thứ bọn họ cần không chỉ là sự quan tâm về sức khỏe, tiền bạc, chẳng lẽ các cậu cho rằng, con người già đi, ngay cả nhu cầu sinh lý bẩm sinh cũng biến mất sao?”

 

Trần Tranh hiếm khi im lặng trước mặt nghi phạm.

 

Viên Chương Phong như một diễn giả đầy nhiệt huyết, coi phòng thẩm vấn là sân khấu của mình: “Tôi chỉ muốn làm chút gì đó cho những người già đã vất vả cả đời, tôi muốn để Lão Doãn không giống như Linh Lung, chưa kịp hưởng thụ gì đã ra đi.” Biểu cảm của ông ta bỗng trở nên  ảm đạm: “Nhưng tôi đã đề nghị rất nhiều lần, lần nào ông ấy cũng từ chối, thậm chí không muốn làm bạn với tôi nữa. Lần Tào Ôn Mai đến là tôi tự ý làm chủ, cũng là lần thử cuối cùng.”

 

Khổng Binh ở phòng giám sát nghe càng lúc càng bực bội, nhịn không được xông vào phòng thẩm vấn: “Ông nói đạo lý thì hay lắm, vậy ông có biết, đã có bao nhiêu gia đình tan nát vì “lòng tốt” của ông chưa? Hành vi của ông là phạm tội!”

 

Viên Chương Phong khó hiểu nhìn anh ta, vài giây sau lại nở nụ cười: “Phạm tội? Xã hội này còn ít tội ác với người già sao? Những kẻ bất hiếu giết cha mẹ ruột kia không phải là tội phạm thực sự?”

 

Khổng Binh cứng họng, Trần Tranh đặt tay lên vai anh ta, lại hỏi Viên Chương Phong một câu: “Ông vẫn đang giúp Lão Doãn tìm Doãn Cạnh Lưu sao?”

 

Thần sắc của Viên Chương Phong hơi thay đổi, bất lực lắc đầu: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi.”

 

Trần Tranh mở album ảnh: “Ông có ấn tượng gì về những thứ này không?”

 

Anh đưa cho Viên Chương Phong xem những miếng lót ly xuất hiện bí ẩn trong quán mì. Viên Chương Phong cau mày, nói rằng mình không biết.

 

Cuộc thẩm vấn tạm thời dừng lại.

 

Viên Chương Phong bị tình nghi tổ chức mại dâm, đồng thời gây ra vụ án hình sự nghiêm trọng, bị tạm giữ tại phân cục Bắc Diệp, chờ điều tra thêm. Ông ta khác với rất nhiều người bị tạm giữ, tâm trạng rất ổn định, khai nhận hơn ba mươi người làm việc cho mình, trong đó có ba người đàn ông trung niên, khách hàng mục tiêu là phụ nữ lớn tuổi.

 

Trong nhật ký liên lạc của ông ta, cuối cùng cảnh sát cũng đã tìm thấy Trịnh Thiên, Viên Chương Phong thừa nhận, Trịnh Thiên là con nuôi ông ta nhận nuôi từ nhiều năm trước, tên thật là Tằng Đình, Trịnh Thiên phụ trách tìm kiếm những nam nữ thích hợp, giới thiệu khách hàng cho họ.

 

Việc Viên Chương Phong bị bắt đã truyền đến tai Trịnh Thiên, khi Trần Tranh tìm thấy Trịnh Thiên tại nơi ở của hắn ta, Trịnh Thiên vừa thu dọn đồ đạc xong, hắn ta mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi. Nhìn thấy Trần Tranh, hắn ta mỉm cười thân thiện: “Ông già luôn bất cẩn như vậy.”

 

Trần Tranh cảm thấy thật kỳ quái, anh đánh giá Trịnh Thiên: “Anh định bỏ trốn sao?”

 

Trịnh Thiên cười khổ lắc đầu: “Nghe nói trại giam không phải là nơi dành cho người ở, tôi thay bộ đồ thoải mái một chút.”

 

Lên xe cảnh sát, Trịnh Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, một chiếc máy bay lướt qua trong đám mây u ám, hắn ta đột nhiên nói: “Tôi đã khuyên ông ấy rồi, nhưng ông ấy không nghe.”

 

Trần Tranh hỏi: “Cái gì?”

 

“Lúc chú Doãn xảy ra chuyện, tôi đã đoán sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ lần ra chúng tôi, tôi khuyên ông ấy ở lại nước B thêm một thời gian, coi như là tránh đi.” Trịnh Thiên có đôi mắt rất dịu dàng, đa tình, hắn ta nhìn Trần Tranh, nói: “Nhưng vô dụng, ông ấy nhất quyết phải trở về.”

 

Trần Tranh mở cửa xe: “Vào đi, đừng có ra vẻ anh hùng như vậy.”

 

Trịnh Thiên sững người, dường như bất ngờ trước sự “Vô tình” của vị cảnh sát trước mặt này. Trần Tranh dứt khoát đóng cửa xe, lại nói: “Lúc anh chọn phụ nữ, cũng nhìn bọn họ như vậy sao?”

 

Trịnh Thiên im lặng một lúc rồi mới nói: “Bọn họ đơn thuần hơn cậu.”

 

Trần Tranh nói: “Người đơn thuần thì không làm cảnh sát được.”

 

Trịnh Thiên nói: “Đơn thuần trong mắt cậu là từ ngữ mang nghĩa xấu, còn trong mắt tôi là từ ngữ mang nghĩa tốt, bọn họ và tôi, đều là người cùng hội cùng thuyền mà thôi.”

 

Lúc này, Minh Hàn đã điều tra rõ lai lịch của Trịnh Thiên. Trịnh Thiên là tên giả, nhưng Tằng Đình lại có thể lần ra manh mối, mười lăm năm trước, lúc Viên Chương Phong về nước, Tằng Đình hai mươi tuổi, mất đi người thân duy nhất là ông nội.

 

Cha mẹ của Tằng Đình trong hồ sơ của cảnh sát đều để lại dấu vết, vốn dĩ bọn họ làm nghề trang trí nhỏ lẻ, công việc tuy vất vả nhưng kiếm cũng không ít. Hai vợ chồng vì muốn nhận thêm nhiều đơn hàng, vậy nên đã giao con trai cho người cha già vừa nghỉ hưu chăm sóc. Ngoài giờ làm việc, hai người cũng không có sở thích gì, một phần tiền gửi cho bố, một phần tự giữ lấy tiêu.

 

Dần dần, mẹ của Tằng Đình bị người ta xúi giục, nghiện ma túy, bố của Tằng Đình không những không giúp vợ cai nghiện, mà còn cùng vợ hút chích. Ở những gia đình giàu có, dính vào thứ này cũng phải khuynh gia bại sản, huống chi bọn họ chỉ là mới có chút tiền nhàn rỗi.

 

Mấy năm trời, hai người ra vào trại cai nghiện, lần cuối cùng ra thì bị chủ nợ đánh chết. Từ nhỏ Tằng Đình đã sống nương tựa với ông nội, đối với cái chết của cha mẹ cũng không có bao nhiêu xúc động, ông nội mới là người thân của hắn ta. Nhưng vì cha mẹ đã tiêu hết sạch gia sản, “tiền ma chay” của ông nội cũng bị nướng vào đó, vậy nên hai ông cháu sống cảnh bữa đói bữa no.

 

Tằng Đình học giỏi, được tuyển thẳng vào Đại học Lạc Thành, học ngành y, nhưng nhiều năm vất vả và nghèo khó đã bào mòn sức khỏe của ông nội, bệnh tuổi già của ông rất nặng, hai năm cuối gần như sống trong đau đớn. Tằng Đình nhìn ông nội chịu đựng bệnh tật, nhưng bất lực. Lúc ông nội qua đời, chàng trai hai mươi tuổi thậm chí còn không có tiền để ông được chôn cất tử tế.

 

Vào lúc này, Viên Chương Phong đã xuất hiện.

 

“Ông ấy hỏi tôi, tại sao con người đến tuổi già lại phải chịu đựng nhiều đau đớn như vậy? Ông ấy nói ông ấy ở bệnh viện những ngày qua, chưa từng thấy ai thật sự đau buồn cho người già, ngoại trừ tôi.” Khi Trịnh Thiên nói về cơ duyên gặp gỡ Viên Chương Phong, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ mờ mịt.

 

Vì chăm sóc ông nội, hắn ta đã xin bảo lưu kết quả học tập từ năm hai đại học, ở lại thành phố Trúc Tuyền làm nhiều công việc bán thời gian, tối đến ngủ lại bệnh viện. Nhưng dù vậy, số tiền hắn ta kiếm được cũng không đủ để chi trả viện phí cao ngất ngưởng, ông nội phải nằm ở phòng bệnh chung với 20 người khác, phòng bệnh tệ nhất bệnh viện.

 

Ngày nào cũng có người già hấp hối được đưa về, cũng có người già được phủ khăn trắng, đưa đến nhà xác. Ông nội đã không còn nhận ra hắn ta, tuy còn hơi thở thoi thóp, nhưng nằm trên giường bệnh, giống như đã rời xa thế giới này.

 

Ban đêm, hắn ta ngồi hút thuốc ở bồn hoa của bệnh viện, tê liệt nghĩ về cuộc đời hai mươi năm của mình, không biết mình đến thế giới này là vì cái gì, ông nội cũng vì cái gì mà nửa đời người cặm cụi cống hiến, nuôi nấng con cái, ngay cả một sở thích cũng không có, đến già, cuối cùng cũng có thể sống an nhàn một chút, vậy mà lại gặp phải đứa con trai, con dâu bất hiếu như vậy, ông nội có được hưởng thụ một ngày nào không? Không, ngay cả lúc lâm chung cũng vì không có tiền mà phải ngày ngày chịu đựng bệnh tật dày vò.

 

Viên Chương Phong xuất hiện ở nhà tang lễ, nói với hắn ta – người đang ôm hũ tro cốt không biết đi đâu, rằng ông ấy có thể giúp chôn cất ông nội. Hắn ta rất kinh ngạc, nhớ lúc ở bệnh viện hình như đã gặp người này, ông ấy đến phòng bệnh bên cạnh thăm người bệnh, nhưng bọn họ chưa từng nói chuyện.

 

Sau này hắn ta mới biết, một người họ hàng xa của Viên Chương Phong cũng đang nằm viện, tuy Viên Chương Phong không có tình cảm gì với người đó, nhưng trưởng bối trong nhà dặn dò ông ấy phải đến thăm thường xuyên. Viên Chương Phong đã quen sống ở nước B, khi về nước nhìn thấy hiện trạng của bệnh viện nhỏ ở thành phố nhỏ, trong lòng rất chấn động, phòng bệnh và hành lang lúc nào cũng chật kín người, nhưng nỗi đau của người bệnh chỉ có bản thân bọn họ mới biết, đặc biệt là những phòng toàn người già, trong mắt một số người con, thậm chí còn lộ ra mong muốn cha mẹ mình chết sớm.

 

“Cậu rất đặc biệt, cậu là người thật sự lương thiện.” Viên Chương Phong nói: “Nếu cậu bằng lòng, có thể đi theo tôi, tình cờ là, tôi cũng không có con.”

 

Tằng Đình biết rõ bảo lưu kết quả học tập quá lâu, bản thân đã không thể quay lại trường học, mà Viên Chương Phong rất có thể là quý nhân trong đời mình. Sau khi chôn cất ông nội xong, hắn ta đã hiểu rất rõ về Viên Chương Phong, biết đối phương có sự nghiệp, có tài sản ở nước B, lần này chỉ là về quê thăm người thân. Hắn ta không muốn bỏ lỡ cơ hội trời cho này, đồng ý làm con nuôi của Viên Chương Phong, đồng thời lấy một cái tên giả: Trịnh Thiên, ngụ ý chứng minh cho trời xanh xem.

 

Ở nước B, Trịnh Thiên được Viên Chương Phong tài trợ hoàn thành chương trình học, trở thành cánh tay đắc lực của Viên Chương Phong. Mỗi lần Viên Chương Phong về nước, Trịnh Thiên đều đi cùng, cảm nhận rõ ràng tâm tư của Viên Chương Phong đã không còn ở nước B nữa, mà muốn lá rụng về cội.

 

“Tôi muốn làm chút gì đó cho người già ở đây.” Một ngày nọ, Viên Chương Phong đột nhiên nói với Trịnh Thiên: “Tại sao con người ta một khi về già, ngay cả giới tính cũng bị xem nhẹ?”

 

Ban đầu Trịnh Thiên không hề nghĩ đến việc Viên Chương Phong muốn làm lại táo bạo như vậy, Viên Chương Phong giàu có, bỏ ra một phần để làm từ thiện cho người già hoàn toàn không thành vấn đề. Viên Chương Phong hỏi hắn ta muốn làm dự án gì, hắn ta liên tưởng đến những tháng ngày cuối đời thê lương của ông nội, liền nói muốn xây dựng một viện dưỡng lão dành riêng cho người già. Viên Chương Phong lại cười, nói: “Cậu nhóc này, vẫn còn bảo thủ quá.”

 

Hắn ta không hiểu. Viên Chương Phong nói: “Con người ta già rồi, cái gì cũng không làm được nữa, tại sao không để họ tận hưởng lúc còn có thể?”

 

“Tận hưởng?” Hắn ta suy nghĩ rất lâu: “Du lịch, mua sắm sao?” Dù đã sống ở nước B với Viên Chương Phong nhiều năm, nhưng cứ nghĩ đến người già, hắn ta lại nghĩ đến ông nội, còn có những người già hắn ta từng gặp từ nhỏ, cả đời vì con cháu, tiền bạc đều chắt chiu để dành cho con cháu, ngay cả ăn ngon một chút cũng đều nói rằng mình ăn không nổi, các con ăn đi.

 

Viên Chương Phong lại nói hắn ta bảo thủ.

 

“Con người già rồi, ngay cả nhu cầu sinh lý cơ bản nhất cũng bị xem nhẹ sao?” Viên Chương Phong nói: “Cậu xem cậu kìa, cậu căn bản không nghĩ đến điều này, đúng không?”

 

Hắn ta kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là, đây là phạm pháp!

 

Hết chương 63.

 

Chương 63: Thất Nhạc (23)

Ngày đăng: 18 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên