Chương 64:
Mùa thu ở thành phố Trường Khê thật yên bình, gió nhẹ nhàng, nắng không còn gay gắt, trên đường rải đầy lá ngô đồng và lá bạch quả, cuộc sống nhàn nhã ở thành phố nhỏ cuối cùng cũng hiện ra.
Lang Dương Dương thường ngồi bên cửa sổ tầng hai vừa đọc sách vừa xem video học tập, còn rất nhiều điều về làm bánh mà cậu cần phải tìm hiểu.
Việc kinh doanh của tiệm vẫn như thường lệ, cuối tháng mười đã bước vào mùa thấp điểm.
Hôm nay trời đẹp, nắng sớm mai dịu nhẹ, Lang Dương Dương đang ghi chép về men nở thì Trang Thạc nhắn tin đến.
Trang Thạc: [Nhớ đi học lái xe.]
Trang Thạc: [Không sao đâu, mới học lái xe đều như vậy cả.]
Trang Thạc: [Lôi Công và Đại Hoàng bắt được một ổ chuột.]
Trang Thạc: [Hình ảnh]
Ngón tay Lang Dương Dương dừng lại trên bàn phím, tin nhắn của Trang Thạc cứ thế hiện lên, không biết nên trả lời tin nào trước.
Cuối cùng cậu chọn cách bỏ qua tin nhắn đầu tiên.
Vừa định gõ chữ trả lời thì tin nhắn của Trang Thạc lại đến.
Trang Thạc: [Thôi, chiều nay anh cũng không có việc gì, anh đến đón em đi học lái xe.]
Lang Dương Dương thở dài.
Sau khi thi đậu lý thuyết, Lang Dương Dương cuối cùng cũng đi học lái xe, nhưng tình hình không mấy khả quan.
Lang Dương Dương bình thường có vẻ ngoài thông minh lanh lợi, nhưng khi học lái xe lại là một “hố đen”, tập lái một tuần, Lang Dương Dương đã cho xe leo lên bồn hoa bốn lần.
Hơn nữa, thầy giáo dạy lái xe rất hung dữ, đây là lần đầu tiên Lang Dương Dương gặp phải một loài người có nhiều cách mắng chửi người khác đến vậy.
Mỗi khi nhớ lại vẻ mặt cười gượng gạo khi mắng người của thầy giáo, Lang Dương Dương lại hơi kháng cự việc đi học lái xe.
Gần ba mươi tuổi đầu rồi mà còn bị người ta mắng là ngốc nghếch.
“Haiz.” Lang Dương Dương thở dài một hơi, gõ trên bàn phím: [Vâng.]
Hiện tại, việc Lang Dương Dương có ở tiệm vào buổi chiều hay không cũng không còn ảnh hưởng gì nhiều, Du Du và Tiểu Ảnh mỗi người phụ trách một khâu bán cà phê và bánh ngọt, lại tuyển thêm một nhân viên bán thời gian thay phiên nhau làm việc với Hoàng Vân.
Lang Dương Dương chỉ bận rộn vào buổi sáng khi làm bánh mì và bánh ngọt.
Lang Dương Dương tắt máy tính, đi xuống lầu, vừa hay đúng lúc dì Hai đến lấy bánh quy đặt trước đó.
Dì có một người bạn chơi hoa đến nhà chơi, khi pha trà uống đã ăn thử bánh quy ăn kèm của Lang Dương Dương làm, rất thích, nên nhờ dì mua giúp một ít.
“Dì Hai, đợi con một chút.” Lang Dương Dương nhanh chóng đi xuống lầu, cất máy tính và sổ tay, rồi đi đến quầy bar lấy đồ đã chuẩn bị cho dì.
Vừa bước ra, cậu đã nghe thấy Du Du nói không cần không cần.
Lang Dương Dương nhìn sang, thì ra dì Hai đang quét mã thanh toán.
“Dì Hai, dì đừng trả tiền.”
Dù dì Hai có “gặm nhấm” hết cả cái tiệm này cũng được, làm gì có chuyện để dì trả tiền.
Nhưng dì Hai đã quét mã xong, nhanh chóng thanh toán theo giá bánh quy trong tiệm.
“Dì tự ăn thì chắc chắn không trả tiền rồi, nhưng đây là bạn dì muốn mà, lại còn muốn nhiều như vậy nữa. Nếu dì không trả tiền, sau này mười mấy người bạn của dì đều đến đây đòi mua, con còn làm ăn gì nữa.”
Dì Hai cất điện thoại, nhận lấy túi bánh từ tay Lang Dương Dương: “Con yên tâm, tiền này là do bạn dì đưa cho dì, dì cũng không khách sáo đâu, đây coi như là dì mua hộ chứ không phải tặng quà.”
Lang Dương Dương không còn cách nào khác, lại nhớ đến mấy hôm trước khách hàng của Trang Thạc có tặng hai hộp trà, hai người đều không uống trà nên định tặng cho dì Hai.
Lang Dương Dương đi lấy ra, đưa luôn cho dì Hai.
Nghĩ đến mấy hôm trước dì Hai có nói trại giam thật sự đã liên lạc với dì, Lang Dương Dương liền hỏi thăm tình hình.
“Dì Hai, bên trại giam có liên lạc với dì nữa không?” Lang Dương Dương nhỏ giọng hỏi.
Dì Hai lắc đầu: “Không có nữa.”
“Vậy thì tốt.”
Dì Hai suy nghĩ một chút, nói: “Dì chỉ là nhớ đến, lúc ông con hấp hối có hỏi dì, hỏi Chí Văn có về chưa, dì nói chưa, ông con tức giận đến chảy nước mắt, nói sau này chôn ba con bên cạnh ông ấy.”
Lang Dương Dương không hiểu: “Tại sao lại phải…”
Dì Hai: “Ông của con nói là đợi khi nào cậu ta xuống đó sẽ dạy dỗ lại, nhưng dì cảm thấy chỉ là tâm nguyện chưa thành, ông ấy vẫn còn nhớ đến đứa con trai này.”
Nói đến đây, cả hai người đều cười khổ.
“Cửa tiệm ở Trần Gia Trại của con chuẩn bị đến đâu rồi? Dì nghe Nguyệt Nguyệt nói nhà nghỉ của con bé phải đến mùa xuân năm sau mới khai trương.” Dì Hai chuyển chủ đề.
Lang Dương Dương: “Phần thô đã làm xong hết rồi, chỉ cần trang trí thêm một chút là được, bây giờ đang đợi hết mùi sơn, sau đó đợi hiệu sách và nhà hàng trong thôn cùng khai trương, chắc là khoảng tháng sau.”
Dì Hai gật đầu, lại ngẩng mắt nhìn cậu: “Mùa đông lạnh lẽo thế này liệu có khách không?”
Lang Dương Dương cười cười: “Chắc là sẽ vắng khách, nhưng nghe Tĩnh Văn nói mùa đông năm nay bên cô ấy hợp tác với một trường mỹ thuật, sẽ có sinh viên đến đây tập huấn vẽ tranh, vẫn sẽ có một ít người.”
“Con nói xem, con bé Tĩnh Văn này thật sự rất giỏi, ai ngờ được là nó thật sự làm được, lần trước còn nghe mẹ chồng con nói lúc Tĩnh Văn mới đến muốn làm cái này, suýt chút nữa bị trưởng thôn đuổi đi.”
Dì Hai nói xong, cười cười nói: “Bây giờ ai mà không xem Tĩnh Văn như bảo bối mà cung phụng.”
“Còn có chuyện này nữa ạ?”
“Có chứ, cán bộ thôn là sinh viên cũng không dễ làm đâu, thôi dì đi đây, xe dì còn đỗ ven đường.”
Lang Dương Dương tiễn dì ra cửa: “Dì Hai đi thong thả.”
Đóng cửa lại, Lang Dương Dương vẫn còn đang suy nghĩ, đây là lần đầu tiên cậu nghe nói đến chuyện này, lúc cậu đến thôn thì trong thôn đã phát triển rồi.
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi nghĩ đến Trang Thạc, lúc quen biết Trang Thạc, nông trại Nam Khê đã phát triển rất tốt, có thể sinh lời, nhưng khi mới bắt đầu chắc chắn cũng rất khó khăn, đã phải trải qua rất nhiều khổ cực.
Hình như tất cả mọi người đều phải trải qua rất nhiều khổ cực mới có thể gặp được nhau vào lúc tốt đẹp nhất.
Nếu như là năm năm trước, mười năm trước, bọn họ gặp nhau, lúc đó bọn họ có ở bên nhau không?
Lang Dương Dương vừa nghĩ vừa lắc đầu phủ nhận, sau đó lại mỉm cười.
Bận rộn trong tiệm một lúc, Trang Thạc đã đến, hai người chuẩn bị xuất phát đi học lái xe.
Trường dạy lái xe là do Trang Thạc tìm giúp, đã đăng ký từ rất sớm, chỉ là mùa hè quá bận rộn, cứ trì hoãn mãi đến gần đây mới bắt đầu.
Lang Dương Dương cũng không để Trang Thạc đưa đến tận nơi, cậu vẫn chưa thể bình thường đối mặt với kiểu “đối xử đặc biệt” này, mỗi lần đều để Trang Thạc đưa đến cổng trường là được rồi.
Vừa gặp mặt Trang Thạc đã nhận ra Lang Dương Dương có chút khác thường, hay nói đúng hơn là, dạo gần đây cứ nhắc đến chuyện học lái xe là cậu lại ủ rũ.
Đến tiệm, Lang Dương Dương trước tiên nói mình đi vệ sinh, ra ngoài lại nói pha một ly cà phê mang theo uống trên đường, không cần Du Du pha, muốn tự mình làm, ở trong quầy bar loay hoay hồi lâu mới ra ngoài.
Đến chỗ đèn đỏ giao lộ, Trang Thạc uống một ngụm nước ép Lang Dương Dương đưa, quay đầu hỏi: “Sao vậy? Không vui à?”
“Hả?” Lang Dương Dương vừa nãy còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, nghe vậy liền hoàn hồn: “Không có, làm gì có.”
Trang Thạc: “Còn chưa có, em rõ ràng là đang viết lên mặt rồi đấy.”
Lang Dương Dương không nói.
Không muốn nói là bởi vì trường dạy lái xe là của bạn Trang Thạc mở, trước đó cũng đã chào hỏi rồi, bây giờ vì bản thân quá kém cỏi, thầy giáo lại quá hung dữ mà đi nói, cậu sợ sẽ khiến Trang Thạc khó xử.
“Dương Dương? Vợ?” Trang Thạc gọi mấy tiếng liền, Lang Dương Dương đều không nói, chỉ lẩm bẩm nói không có.
Trang Thạc suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi: “Là vì chuyện của ba em sao?”
Lang Dương Dương vội vàng phủ nhận: “Thật sự không phải, chuyện đó em đã không muốn nghĩ đến nữa rồi.”
Trang Thạc: “Vậy là vì cái gì? Cãi nhau với ai sao? Chí Quân? Du Du? Hay là dì Hai?”
Lang Dương Dương: “Cái gì vậy, em đâu phải học sinh tiểu học, còn cãi nhau với bạn bè.”
“Vậy chẳng lẽ là anh chọc em không vui sao?!” Trang Thạc ra vẻ không thể tin nổi.
Lang Dương Dương bật cười, nhìn Trang Thạc: “Cái gì gọi là chẳng lẽ chứ!”
Trang Thạc cười cười: “Bởi vì trong khoản đối xử tốt với em, anh vẫn rất tự tin, có thể nói là tự tin đến mức mù quáng.”
“Vậy nếu như có một ngày anh thật sự chọc em tức giận thì sao?” Lang Dương Dương truy hỏi.
Trang Thạc: “Anh làm gì em sẽ tức giận?”
Câu hỏi này khiến Lang Dương Dương nghẹn lời, Lang Dương Dương là người tính tình ôn hòa, trong lòng có chút bướng bỉnh, nhưng thật sự rất ít khi tức giận.
Có tức giận cũng chỉ tự mình tiêu hóa trong lòng.
Lang Dương Dương chỉ cười, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Sau khi ở bên nhau lâu, Lang Dương Dương phát hiện Trang Thạc nói rất nhiều, ít nhất là trước mặt cậu không hề ít lời, cũng luôn ngốc nghếch nói những lời nhàm chán.
Điều duy nhất không thay đổi chính là luôn đặt chuyện của cậu lên hàng đầu, dù là việc lớn hay việc nhỏ, tuyệt đối không trì hoãn.
Nhưng điều không ngờ tới chính là, bây giờ Trang Thạc còn học được chiêu quan sát sau lưng nữa.
Bóng dáng Lang Dương Dương bước vào trường dạy lái xe tuyệt đối không thể coi là nhanh nhẹn, rõ ràng thời tiết rất đẹp, nhưng cậu cứ đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn, hoặc là lấy điện thoại ra xem, không thì lại uống nước.
Đến sân tập lái thì chỉ có một học viên đang ở đó, là một cô gái trẻ, thầy giáo dạy lái xe vẫn chưa đến.
“Hôm nay hình như chỉ có hai chúng ta.” Cô gái nói.
Lang Dương Dương gật đầu: “Họ đều xin nghỉ sao?”
Cô gái: “Có hai người xin nghỉ, còn hai người lúc nào cũng đi cùng nhau hình như đổi thầy giáo rồi, tôi cũng muốn đổi lắm, thầy giáo này hung dữ quá, nhưng người ta nói học viên của ông ấy có tỷ lệ đỗ cao nhất, vậy nên cũng đang phân vân đây…”
Cả hai đều là người tính tình hiền lành, vẻ mặt ai nấy đều ủ rũ.
Lang Dương Dương: “Tỷ lệ đỗ cao, cũng có thể là do ông ấy dạy ít người, chỉ có người nào vừa học là biết lái mới chịu ở lại thôi.”
Nói xong, hai người nhìn nhau, còn chưa kịp cùng nhau thở dài thì đã thấy thầy giáo chạy chậm lại.
“Hôm nay chỉ có hai đứa mày thôi à?” Thầy giáo quanh năm hoạt động ngoài trời, da rám nắng, dáng người gầy gò, khi đứng thường chống nạnh, một bộ dáng sẵn sàng chiến đấu.
Lang Dương Dương và cô gái dạ một tiếng, đi theo thầy giáo lên xe.
“Lúc nào cũng xin nghỉ, hôm nay thì đau bụng ngày mai thì nhà có người ốm, một tháng chỉ tập lái có mấy ngày, bọn nó có thể thi đậu thì châu chấu cũng có thể lên bàn tiệc quốc yến!”
Miệng thầy giáo không ngừng lải nhải: “Đỗ xe song song tập luyện lâu như vậy rồi! Mà lái xe vẫn ngu như vậy! Ra ngoài dắt đại một con chó vào cũng phải biết lái được chứ!”
Lang Dương Dương: “…”
Sao cứ cảm thấy câu nào cũng đang mắng mình vậy.
Thầy giáo tên Vương Hàn, thích mắng người, nhưng quả thật rất có trách nhiệm, mỗi lần đến đều cho tập đủ, dạy cũng rất tận tâm.
Chỉ là, cái miệng kia thật sự là không tha cho ai.
“Tao vừa mới nói đánh lái mấy vòng! Có nhìn gương chiếu hậu không hả! Gương chiếu hậu để làm gì! Để kẻ lông mày hả!!”
Thầy giáo đứng bên ngoài xe, bực bội gập hai chiếc gương chiếu hậu lại: “Ngày nào cũng đâm vào bồn hoa của người ta, sao mày không đi đâm khỉ trên núi Vân Linh đi!”
Lang Dương Dương mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng thì nước mắt lưng tròng.
Cậu quay đầu lại: “Xin lỗi thầy giáo, em không ước lượng kỹ vị trí…”
“Mày!” Thầy giáo hai tay chống nạnh, đang định “Xả” tiếp thì từ xa đã nghe thấy một tiếng “Vương Hàn!!” đầy khí thế.
Lang Dương Dương, thầy giáo và cả cô gái đang chờ bên cạnh đều nhìn về phía phát ra tiếng động.
Chỉ thấy một người đàn ông da ngăm đen nhảy ra từ bụi cây bên cạnh, chỉ vào mặt thầy giáo mắng: “Vương Hàn!! Bà nó! Cậu dám mắng vợ tôi!”
Lang Dương Dương ngây người.
Thật khó có thể tưởng tượng một Trang Thạc cao một mét chín lại nấp trong bụi cây lâu như vậy, cũng thật khó có thể tưởng tượng cô gái đi cùng khi nghe thấy Trang Thạc gọi mình là vợ sẽ có tâm trạng gì.
Thầy giáo nhìn rõ người đến, vô thức lùi về phía sau xe.
Trang Thạc nào có thể để ông ta chạy, chạy đến bên cạnh, hai người vây quanh chiếc xe.
“Cậu nói gì vậy hả, có thể bình tĩnh một chút được không?” Vương Hàn đứng ở đầu xe.
Trang Thạc đứng ở đuôi xe: “Sao lão Du lại để cậu đến dạy Dương Dương hả? Thằng nhóc này!”
“Tôi thật sự không biết, anh Du không nói với tôi.”
“Lúc tôi đến đăng ký đã nói rồi!”
“Thật sự, tôi thật sự không biết.” Vương Hàn không dám chọc giận Trang Thạc, liên tục cầu xin tha thứ: “Không tin cậu đi hỏi anh Du đi!”
Lang Dương Dương thấy Trang Thạc thật sự muốn đánh thầy giáo, vội vàng xuống xe ngăn cản.
Sau một hồi ồn ào.
Thì ra là Trang Thạc đã đăng ký từ sớm, Lang Dương Dương cũng thi đậu lý thuyết từ lâu, nhưng mùa hè bận rộn nên mãi mà không đến tập lái, thời gian lâu, bạn thân của Trang Thạc là Lão Du đã quên mất chuyện này, khi Lang Dương Dương đến thì được phân ngẫu nhiên đến chỗ Vương Hàn có ít học viên.
Hơn nữa không ai biết cậu chính là “Vợ” mới cưới mà Trang Thạc đã dặn dò kỹ lưỡng.
Lão Du chạy đến giải thích, mua nước đến chia cho mọi người, sau khi giải thích rõ ràng, Vương Hàn liền áy náy dẫn học viên khác đi tập lái.
Lang Dương Dương có chút ngại ngùng, cuối cùng vẫn là dựa vào quan hệ của Trang Thạc mà “Đi cửa sau”.
“Tôi có Wechat của cậu, tôi đã xem qua ảnh của Dương Dương rồi, nhưng mà Vương Hàn nó không biết… Thôi được rồi, đừng giận nữa.” Lão Du là người hiền lành, cười hì hì.
Lang Dương Dương vội vàng nói không có không có.
Nhưng Trang Thạc vẫn còn tức giận: “Cái tính khí chó má của Vương Hàn, bỏ tiền ra học lái xe thì ai nợ nần gì nó, dù là Dương Dương hay là người khác, nó cũng không thể mắng người ta như vậy.”
Lão Du: “Đúng đúng, tôi đã nói với nó rất nhiều lần rồi, nó cũng không phải lúc nào cũng như vậy, chỉ là…”
“Bảo sao Dương Dương không muốn đến trường dạy lái xe, cứ nhắc đến chuyện đi tập lái là mặt mày ủ rũ, hồi nhỏ đi học cũng không thấy em ấy phiền não như vậy.” Trang Thạc được đà lấn tới, Lang Dương Dương lén lút kéo góc áo anh.
Trang Thạc quay đầu nhìn cậu.
“Đừng nói nữa.” Lang Dương Dương nghiến răng nghiến lợi.
Thật sự rất ngại, cứ như thể bản thân là một đứa trẻ yếu đuối không thể tự lo liệu cho bản thân, còn cần Trang Thạc đến bênh vực vậy.
Lão Du thuận thế nói: “Tôi đổi thầy giáo cho hai người ngay đây, đúng là lỗi của Vương Hàn.”
Cuối cùng quyết định, đổi cho Lang Dương Dương một thầy giáo mới đến, cứ làm theo quy trình đổi thầy giáo bình thường là được.
Hôm nay cũng không tập lái nữa, Lang Dương Dương và Trang Thạc cùng nhau về nhà.
Lang Dương Dương thấy Trang Thạc nhíu mày, chắc là vẫn còn chưa vui.
“Đừng giận nữa.” Lang Dương Dương nói.
Trang Thạc không nói, Lang Dương Dương lại nói: “Đừng giận nữa mà.”
Vẫn không để ý đến cậu, Lang Dương Dương chỉ đành phải nói tiếp: “Đừng giận nữa, được không?”
Trang Thạc không nhịn được cười: “Đây chính là bản lĩnh dỗ dành người khác của em à?”
Lang Dương Dương thấy anh đã cười, cũng thả lỏng hơn: “Đương nhiên là còn nữa, nhưng mà anh giận cái gì chứ, bị mắng mấy câu cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy.”
“Anh tức giận là em không nói cho anh biết, rõ ràng chuyện như vậy chỉ cần nói với anh là anh có thể giải quyết được, anh biết em cảm thấy là anh để em đến trường dạy lái xe của bạn anh học, sợ nói ra sẽ khiến anh và bạn bè khó xử.”
Nói đến đây, Trang Thạc lại mềm lòng, Dương Dương của anh không hề có chút ác ý nào.
Thế là anh dịu giọng nói: “Anh sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Lang Dương Dương mỉm cười, nhân lúc chờ đèn đỏ liền nhích lại gần ôm lấy cánh tay Trang Thạc cọ cọ.
“Tối nay em nấu cơm, nấu món ngon cho anh ăn.”
Trang Thạc thuận thế nói: “Vậy anh muốn ăn lẩu gà nước cốt dừa.”
Lang Dương Dương dỗ dành anh: “Được~”
Thời tiết lạnh, tần suất ăn lẩu cũng nhiều hơn, lẩu ở thành phố Trường Khê đa phần là vị cay, thỉnh thoảng Lang Dương Dương và Trang Thạc sẽ đổi vị ăn món nào thanh đạm một chút.
Lẩu gà nước cốt dừa Lang Dương Dương đã làm vài lần, coi như là món cậu làm khá ngon.
Lang Dương Dương đang ở trong bếp bổ dừa, Trang Thạc thì phơi quần áo ở trong sân, phơi xong quần áo quay vào nhà, phát hiện điện thoại của Lang Dương Dương đang reo, lại là Vương Chí Quân gọi đến.
“Dương Dương, điện thoại của Chí Quân này.”
Lang Dương Dương tay đang bẩn, bảo Trang Thạc nghe máy giúp.
“Alo, Chí Quân.”
“Kevin á!”
“Xin lỗi xin lỗi, Kevin, sao giờ này lại gọi điện thoại cho tôi vậy?”
Lang Dương Dương và Trang Thạc nhìn nhau cười cười, rất thích tính cách hài hước của Vương Chí Quân.
“Mau nói đi, có chuyện gì vậy?”
Vương Chí Quân: “Tôi nhắn tin Wechat cho cậu mà cậu không trả lời, mau xem đi.”
Trang Thạc mở khóa điện thoại của Lang Dương Dương, vào Wechat, quả nhiên avatar của Vương Chí Quân đang nằm chễm chệ trên cùng, có 7 tin nhắn chưa đọc.
Trang Thạc bấm vào, Lang Dương Dương cũng thò đầu lại xem.
Năm tin nhắn đầu tiên đều là “A a a a a”, tin nhắn thứ sáu là “Bà đây muốn nghỉ việc rồi!”, tin nhắn thứ bảy là một tấm ảnh, bấm vào xem, toàn là tiếng Anh, Trang Thạc xem không hiểu lắm, nhưng Lang Dương Dương vừa nhìn đã hiểu ngay.
“A a a a a —” Lang Dương Dương cũng hét lên.
Vương Chí Quân ở đầu dây bên kia cười lớn, cười đến mức lộ cả giọng thật, vội vàng giả giọng lại.
“Sorry, nhưng tôi lợi hại lắm đúng không Dương Dương?”
Lang Dương Dương: “Đương nhiên rồi!”
Trang Thạc hóng hớt mà chẳng hiểu gì, túm lấy Lang Dương Dương hỏi: “Gì vậy?”
Lang Dương Dương: “Kevin nhận được thư mời nhập học của Học viện Thời Trang New York rồi!”
Vương Chí Quân: “Tôi muốn nghỉ việc đi du học đây!”
Hai người liên tục chúc mừng.
Sau khi Vương Chí Quân về thì đã âm thầm tiếp tục công việc blogger thời trang, vừa làm việc vừa nộp đơn xin học, trực tiếp “Cai” đàn ông.
Bản thân hắn có học lực tốt, thành tích trong lĩnh vực thời trang cũng rất xuất sắc, vừa hay chứng chỉ IELTS còn hạn nửa năm nữa là hết hạn, cố gắng ôn tập mấy tháng, lại nhờ người viết thư giới thiệu, cuối cùng cũng nhận được thư mời nhập học của ngôi trường mơ ước.
Vương Chí Quân ở đầu dây bên kia hít sâu một hơi, “Dương Dương, tôi chuẩn bị nghỉ việc, tháng 1 năm sau sẽ đi, trước đó có thể đến tìm cậu chơi mấy hôm nữa không?”
Lang Dương Dương và Trang Thạc đồng thanh đáp: “Đương nhiên là được!”
Hết chương 64.