Chương 64: Hạ Gục Sếp
“Kết quả phỏng vấn xuất sắc sao?” Chu Kỳ An gật đầu, quả nhiên mình là nhân tài thiên bẩm cho công việc.
Âm thanh nhắc nhở vẫn tiếp tục:
【Nhiệm vụ phụ đặc biệt – Nhiệm vụ nhập vai đã bắt đầu.
Vị trí: Trợ lý phòng y tế trường học.
Nội dung nhiệm vụ: Bác sĩ đang ngủ trưa, khi nào bác sĩ tỉnh dậy, bạn cần phối hợp với bác sĩ thực hiện một ca phẫu thuật, trong thời gian đó không được phép rời khỏi vị trí làm việc. Khi bệnh nhân có thể đứng dậy và đi lại được, coi như ca phẫu thuật thành công.
Phần thưởng 1: Hoàn thành việc điểm danh làm thêm trong ba ngày liên tiếp, có thể nhận được suất học bổng hỗ trợ.
Thời gian điểm danh ngày đầu tiên: Bây giờ.
Thời gian điểm danh ngày thứ hai: 9 giờ sáng.
Thời gian điểm danh ngày thứ ba: 9 giờ sáng.
Phần thưởng 2: Manh mối quan trọng * 1, có xác suất nhận được phần thưởng thuốc.】
Không phù hợp với trình độ, vậy mà vẫn tạo ra một vị trí như vậy. Loại chuyện từ trên trời rơi xuống này, thường đại diện cho những điều không mấy tốt đẹp. Chu Kỳ An lấy lại tinh thần, cố gắng tập trung vào mặt tích cực trước, đạo cụ quý giá nhất trong phó bản ngoài vũ khí chất lượng cao thì chính là phần thưởng liên quan đến thuốc men.
“Ba ngày liên tục…”
Nếu học bổng và trợ cấp được đánh giá cùng lúc, vậy thì kỳ thi còn ba ngày nữa, tính ra thời gian của phó bản này cũng không dài.
Nhưng trong ba ngày nữa cậu thật sự không muốn ăn nấm độc tiếp, càng không muốn đi làm. Trước khi số ngày đi công tác hết, trở về sớm, biết đâu còn có thể nghỉ ngơi một chút.
Chu Kỳ An nhìn vào tiến độ khám phá bối cảnh câu chuyện, vẫn là lối thoát hiểm màu xanh lá cây đáng tin cậy hơn.
Vừa suy nghĩ miên man, cậu vừa đi dạo quanh phòng y tế.
Cách bố trí trong phòng rất kỳ quái.
Điều kỳ lạ nhất là ở đây lại đặt một tủ đông rất lớn. Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào bác sĩ, xác định đối phương không có dấu hiệu ngẩng đầu, liền lặng lẽ mở tủ đông ra xem.
Một cái đầu heo màu hồng nhạt đóng đầy băng sương, bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt.
Chu Kỳ An hít sâu một hơi, mở rộng khe hở hơn một chút, nhìn kỹ hơn.
Đây là một người đầu heo, mặc đồng phục học sinh, trên ngực có một lỗ thủng đầy máu.
Cậu sững sờ, xác định đó là con quái vật bị mình dùng Thánh Khí đâm xuyên qua vào đêm hôm đó. Không biết đối phương bị đưa đến phòng y tế là để “Sửa chữa”, hay là xử lý như rác thải y tế.
Cố nén cảm giác buồn nôn, Chu Kỳ An thò tay vào, nhanh chóng lục soát trên người người đầu heo.
Một lát sau, trên tay xuất hiện một cuốn 《Cẩm nang dạy lái xe》.
“Kỳ lạ.”
Xác chết chắc chắn là thân thể cải tạo của người chơi đã chết, mà thứ như 《Cẩm nang dạy lái xe》, chắc chắn không phải là vật sở hữu riêng của người chơi lúc sinh thời.
Hệ thống đột nhiên hiện ra thông báo:
【Cẩm nang dạy lái xe: Cuốn sách cần thiết để thi bằng lái xe trong thế giới trò chơi.】
“Chết rồi còn đi du lịch khắp thế giới sao…”
Mục đích học lái xe tất nhiên là để phục vụ cho việc lái xe.
Lẩm bẩm một mình, Chu Kỳ An đi tới bàn làm việc, vừa mới chạm vào, thân thể bác sĩ đột nhiên động đậy.
Cậu rụt tay về nhanh như chớp.
Bác sĩ cựa mình, tiếp tục chìm vào giấc ngủ say.
Chu Kỳ An lại lần nữa lén lút đưa tay ra, gần như cùng lúc đó, bác sĩ lại động đậy. Lần này biên độ động tác rõ ràng lớn hơn lần trước.
Cậu vội vàng từ bỏ tâm lý may mắn, không dám thử lại nữa.
Chu Kỳ An tìm một vị trí xa hơn một chút rồi ngồi xuống. Chỗ cậu chọn rất tốt, có thể quan sát bác sĩ đang ngủ trưa, đề phòng NPC có động tĩnh gì.
Cố gắng câu giờ được phút nào hay phút đó, tốt nhất là có thể nằm ì vượt qua ca trực hôm nay.
Lười biếng lâu quá, Chu Kỳ An hơi buồn ngủ. Cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, hiện tại kim phút đang dừng ở số 4, kim giờ… Chu Kỳ An cố gắng mở to mắt, nhưng mặt đồng hồ vẫn ngày càng mờ đi.
Không hiểu sao, eo cậu đột nhiên mềm nhũn, mông theo quán tính trượt xuống ghế một chút.
Chuyện gì vậy?
Chu Kỳ An chậm chạp chớp mắt, trong mùi thuốc khử trùng của phòng y tế, hình như còn lẫn với mùi khí thể khác.
Tứ chi cũng bắt đầu mất sức. Cậu chậm nửa nhịp mới phản ứng kịp: Khí gây mê. Ký ức bị Tuân Nhị chụp thuốc mê hiện lên trong đầu, tiên sư chúng mày, đám NPC các người có cần phải trơ trẽn như vậy không!
Ý thức chỉ trong nháy mắt đã rời khỏi thân thể.
Khoảnh khắc cuối cùng, Chu Kỳ An mơ hồ nhìn thấy bác sĩ chậm rãi đứng dậy khỏi bàn làm việc.
Trên mặt ông ta mang theo nụ cười quái dị, cả người béo ú nần nẫn rung động khi di chuyển, bước nhanh về phía mình.
Lộp đột, lộp độp.
Là tiếng mưa to.
Lộc cộc.
Hơi giống tiếng bánh xe.
Không biết qua bao lâu, ý thức của cậu đã dần hồi phục nhưng vẫn chưa thoát khỏi bóng tối, Chu Kỳ An theo bản năng phân biệt từng âm thanh xung quanh.
Đau, đầu đau như sắp nổ tung, cơn đau này khiến cậu vô cùng tỉnh táo.
Chỉ là, tại sao cậu vẫn không nhìn thấy gì?
“Ca phẫu thuật sắp bắt đầu rồi, đừng có lười biếng.” Giọng bác sĩ truyền đến bên tai.
Chu Kỳ An cử động cơ thể, hình như đụng phải thứ gì đó, cậu đưa tay ra sờ, trên đó hình như còn có kéo và cán dao khác, kết hợp với tiếng bánh xe vừa rồi, chắc là xe đẩy dụng cụ phẫu thuật.
“Đưa dao cho tôi.”
Cảm giác đau đầu không những không biến mất, ngược lại càng thêm dữ dội. Chu Kỳ An nhịn không được muốn xoa xoa huyệt thái dương, giơ tay lên, mò mẫm trong không trung.
“Dao.” Lần thứ hai bác sĩ nhấn mạnh, giọng nói đã trầm xuống không ít.
Lời nói của bác sĩ giống như thánh chỉ, Chu Kỳ An căn bản không khống chế được, thuận theo nguồn âm thanh đưa qua.
Sau khi bác sĩ nhận lấy dao, hình như dừng lại vài giây, mặc dù không nhìn thấy, nhưng Chu Kỳ An có thể cảm nhận được ánh mắt đó đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu cứ có cảm giác giây tiếp theo đối phương sẽ vung dao mổ tới, chặt mình thành tám khúc.
Cố nén xúc động muốn bỏ chạy, Chu Kỳ An đứng im tại chỗ.
Cuối cùng, ánh mắt đó cũng biến mất.
Chu Kỳ An còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy vai phải đau nhói, cậu có thể khẳng định bên phải không có ai đứng, nhưng cảm giác đau đớn vẫn không ngừng gia tăng.
Đó là một loại đau đớn bị cứa từng chút một.
Hình như nghĩ đến điều gì đó, cậu nghiến răng nghiến lợi, mò mẫm mép bàn mổ di chuyển về phía trước. Ngón tay thon dài từ thân thể bệnh nhân vuốt ngược lên trên, cuối cùng hai ngón tay tách mí mắt bệnh nhân ra.
Đèn mổ trên đầu đang bật.
Đây là nguồn sáng duy nhất của phòng y tế.
Trong đồng tử vô hồn của bệnh nhân, phản chiếu hình ảnh hiện tại của Chu Kỳ An: một con quái vật không đầu, đầu bị chặt đứt, dây thần kinh trên cổ giống như những sợi dây điện dày đặc, bất chấp lẽ thường mà rũ xuống.
Rất dài và chằng chịt.
Không có đầu, nhưng tại sao cậu lại có thể nhìn thấy? Liên hệ với cảm giác đau đớn trên người, Chu Kỳ An xác nhận suy đoán ban đầu, cũng là khả năng duy nhất.
—— Người đang nằm trên bàn mổ chính là mình!
Cơ thể dường như vẫn giữ được một chút ý thức, hơi giống như tỉnh táo sau khi gây mê, nhưng phần lớn ý thức vẫn tập trung trên cái xác không đầu. Sự phân tách ý thức khiến Chu Kỳ An không có cách nào triệu hồi đạo cụ.
Đột nhiên, lửa hận thù từ trong tim dâng lên, Chu Kỳ An không khống chế được giơ tay lên, vậy mà bắt đầu phối hợp với bác sĩ giải phẫu thân thể mình.
“Chết tiệt, ông ta đáng chết…” Đầu dao lướt qua xương bả vai bên kia, cơn đau không ngừng phản hồi về cơ thể.
Chu Kỳ An cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Ý nghĩ muốn băm vằm thân thể mình thành ngàn mảnh cứ không ngừng gia tăng.
Phập.
Âm thanh dao cắt qua thịt nghe vô cùng rõ ràng.
Do một tay đang tách mí mắt, khiến tay cầm dao không vững, máu tươi dính đầy lòng bàn tay.
Tại sao cậu lại muốn tự làm hại bản thân?
Trong đồng tử phản chiếu hình ảnh cái xác không đầu có vóc người hơi thấp, trên cổ tay xăm hình cây thánh giá.
Vu Thiên, người bị đánh bay đầu khi chơi bóng bàn, cũng có hình xăm tương tự.
Cuối cùng Chu Kỳ An cũng đã hiểu ra.
Nếu như người chơi trước khi chết có oán hận mãnh liệt đối với người nào đó, sau khi chết rất có thể sẽ hóa thành quỷ để trả thù, loại chuyện này cậu đã từng gặp qua không chỉ một lần.
Mặc dù Chu Kỳ An rất cố gắng đấu tranh với ý thức muốn tự sát, nhưng thứ bám trên tàn thể dù sao cũng chỉ là một phần ý thức nhỏ bé của cậu. So với lòng hận thù ngập tràn kia thì căn bản không đáng nhắc tới, hơn nữa cậu phát hiện, một khi xuất hiện loại đấu tranh ý thức này, bản thân sẽ rơi vào bờ vực bùng nổ.
Thậm chí còn có một loại xúc động muốn lao vào tấn công bác sĩ.
Bác sĩ cười lạnh nói: “Đây là đứa trẻ tự nguyện hiến máu.”
Ngoài việc mổ xẻ, trên người Chu Kỳ An còn cắm vài ống truyền dịch để rút máu.
“Một đứa trẻ có tinh thần cống hiến, thân thể của nó sẽ được làm thành tiêu bản…”
Áo của chàng thanh niên trên bàn mổ bị cởi ra, trên lớp cơ bắp mỏng manh cân đối xuất hiện thêm vài vết rách, dưới ánh đèn mổ, có thể nhìn thấy rõ ràng các mô thịt bên trong.
Chu Kỳ An không nhìn thấy thân thể mình, nhưng có thể tưởng tượng ra tình trạng thê thảm hiện tại qua cơn đau.
Nơi quỷ quái này quả nhiên còn tồi tệ hơn phòng học gấp mấy lần.
“Trăm loại độc trên đời, trong vòng năm bước chân ắt có thuốc giải.”
Chu Kỳ An ép bản thân phải bình tĩnh lại, cậu dám đến phòng y tế, cũng là bởi vì gợi ý của manh mối đền bù này, nhất định có cách nào đó có thể thoát khỏi tình trạng hiện tại.
Thứ có thể khống chế bác sĩ, nhất định ở ngay gần đây.
Do bản thân đang trong trạng thái nửa mê man, nằm ngửa mặt lên trời, Chu Kỳ An chỉ có thể liều mạng dựa vào ký ức để nhớ lại hình dáng phòng y tế.
Tủ thuốc, bàn làm việc, và cả bàn mổ.
Đây là ba thứ lớn nhất.
Thuốc giải chỉ là một cách nói ẩn dụ, chưa chắc đã liên quan đến thuốc men thật sự.
Trong lúc đang suy nghĩ, bác sĩ vẫn đang dùng dao rạch da thịt, động tác của gã ta rất chậm, lúc đầu là da, bây giờ đã thấm vào thịt, nếu còn chần chừ nữa, chắc chắn sẽ là xương.
Mở đầu đã hỗn loạn thì tinh thần rất nhanh cũng sẽ sụp đổ!
Chu Kỳ An muốn hít sâu một hơi, nhưng hít vào chỉ có gió lạnh.
Thấy cậu hướng về phía bàn làm việc, bác sĩ vốn đang có giọng điệu ôn hòa đột nhiên cao giọng: “Cậu muốn đi đâu?”
Giống như vừa rồi, cơ thể mà ý thức Chu Kỳ An đang bám vào không thể làm trái lệnh bác sĩ, chủ động dừng lại.
Được, được lắm.
Chơi kiểu này phải không?
“Hừ…”
Từ khí quản đứt đoạn phát ra tiếng bong bóng máu kỳ quái và tiếng gió, giống như đang cười.
Đúng vậy, nếu bây giờ có đầu, biểu cảm trên mặt Chu Kỳ An nhất định là đang cười.
Cậu dứt khoát từ bỏ việc đấu tranh với ý thức, khi cậu làm như vậy, quyền khống chế đối với tàn thể ngược lại càng thêm sâu sắc. Những dây thần kinh giống như dây điện kia có thể tự do duỗi dài.
Chu Kỳ An im lặng phối hợp với bác sĩ, thử dùng dây thần kinh thay thế hai tay lục soát phòng y tế.
Da thịt từng chút một bị lật ra ngoài, người thường phối hợp với người khác giải phẫu cơ thể mình, tinh thần chắc đã sụp đổ từ lâu rồi, nhưng đối với Chu Kỳ An từng có tiền sử tỉnh táo sau khi gây mê, vẫn có thể chịu đựng được.
Tay bác sĩ đột nhiên ấn xuống, lưỡi dao đâm vào xương.
Chu Kỳ An cảm nhận được một trận đau đớn dữ dội.
“A!” Nhưng người phát ra tiếng kêu thảm thiết lại là bác sĩ.
“Hừ.” Bong bóng khí trong mạch máu ở cổ lại bắt đầu kêu ùng ục.
【Xương độc.】.
Đây là ân huệ nhận được ở tiệm gạo xương Kim Đào Đào, bất kỳ con quái vật nào tiếp xúc trực tiếp hoặc gián tiếp với xương của cậu đều sẽ bị nhiễm độc ở một mức độ nhất định.
Chu Kỳ An hài lòng tự khen ngợi bản thân:
Đại Lang, cuối cùng cậu cũng có thể đầu độc người khác rồi.
Cổ tay bác sĩ chuyển sang màu xanh đen trông hết sức kỳ dị, nhất thời đau đến mức suýt nữa đã không đứng vững.
Không biết xương độc có thể kéo dài bao lâu, Chu Kỳ An dựa vào ký ức, đi về phía bàn làm việc. Trên bàn chỉ có vài bệnh án, cậu không nhìn thấy, lấy cũng vô dụng, liền chuyển sang lục lọi lung tung trong ngăn kéo.
Chia quân hai đường, dây thần kinh như sợi tơ duỗi dài đến tủ thuốc.
Khi dây thần kinh chạm vào vật thể bên ngoài, từng cơn đau nhói khác nhau truyền đến từ đầu dây thần kinh.
Dường như Chu Kỳ An không cảm thấy đau đớn, ra sức khống chế chúng tăng nhanh động tác.
Lục soát một cách mù quáng rất lãng phí thời gian, bên kia bác sĩ đột nhiên lại kêu thảm thiết, ông ta chặt đứt bàn tay bị nhiễm độc, dùng bàn tay còn lại run rẩy nhặt con dao mổ trên mặt đất: “Cậu…”
Trên khuôn mặt xấu xí tràn ngập vẻ u ám, nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng.
Chìa khóa, cắt móng tay, kẹo cao su………. Trong ngăn kéo cái gì cũng có, giống như tủ thuốc.
Cậu bất quá chỉ là một trợ lý.” Bác sĩ ở sau lưng cậu giương nanh múa vuốt bổ nhào lại đây: “Kêu cậu tới hỗ trợ chứ không phải bảo cậu đi lục lọi đồ đạc!”
Trong không gian hữu hạn, tiếng bước chân dồn dập nguy hiểm ngày càng tới gần.
Xương độc không phải là thứ có thể kết thúc bằng cách chặt bỏ một bàn tay, ít nhất bác sĩ không phải là chạy đến đây, điều này cho Chu Kỳ An một chút thời gian.
Chu Kỳ An tăng tốc độ lục soát, bác sĩ không trực tiếp tấn công cậu trên bàn mổ, mà theo phản xạ có điều kiện chạy đến bàn làm việc trước, xem ra nơi này thật sự có thứ gì đó quan trọng.
Lục đến ngăn kéo thứ ba, một tấm thẻ nhỏ va vào lòng bàn tay, cậu khựng lại.
Một luồng gió mạnh ập đến từ phía trên.
Chu Kỳ An theo bản năng nghiêng người né tránh.
“Không có đầu cũng khá tốt đấy.”
Nếu không phải vậy, cú này cậu chưa chắc đã né được.
Cậu lao đến bàn mổ, tách mí mắt mình ra.
Tấm thẻ nhỏ vừa lấy từ trong ngăn kéo phản chiếu trong đồng tử, thông tin trên đó truyền đến ý thức của cậu. Bác sĩ lại lao đến lần nữa, lần này đã không còn đường nào để trốn tránh ——
Nhận được phản hồi, Chu Kỳ An cũng không né nữa, cậu giơ cao tấm thẻ dưới ánh đèn mổ.
Vừa nhìn thấy bức ảnh trên tấm thẻ, bác sĩ đột nhiên ôm chặt cái đầu béo ú của mình, giây tiếp theo liền mất hết sức lực ngồi xổm xuống, kêu gào thảm thiết.
Chu Kỳ An thầm thở phào nhẹ nhõm, may quá, đoán trúng rồi.
Thứ cậu đang giơ lên là một tấm thẻ nhân viên.
Cho dù là người không có thói quen đeo thẻ nhân viên khi làm việc, cũng rất ít khi nhét chứng minh thư vào góc khuất của ngăn kéo dưới cùng.
Hơn nữa xung quanh bức ảnh trên tấm thẻ này còn có rất nhiều dấu vết vẽ bậy bằng bút màu và rạch bằng dao nhỏ.
Chỉ có bức ảnh là rất sạch sẽ.
Người trong ảnh rất thanh tú, bác sĩ dường như rất bài xích việc nhìn thấy bản thân mình trước đây, gã ta không thể chấp nhận hình dạng hiện tại của mình.
Thậm chí Chu Kỳ An còn có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó, bác sĩ tìm mọi cách để phá hủy hoặc vứt bỏ thẻ nhân viên, nhưng nó vẫn luôn quay trở lại bên cạnh gã ta,
“Tao sẽ giết mày, giết mày…” Bác sĩ có hơi thần trí không rõ, “Cút đi, cút đi…”
Tàn thể không đầu vẫn làm theo lệnh của bác sĩ vô điều kiện, Chu Kỳ An cứng đờ bước ra khỏi phòng y tế.
Khi cậu bước ra khỏi cửa, tàn thể biến mất trong hành lang tối tăm, cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt bao trùm lấy ý chí, thế giới lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Khoảng nửa phút trôi qua.
Trên bàn mổ, chàng thanh niên chậm rãi mở mắt, ngây người vài giây, cậu rút ống truyền dịch ra, lảo đảo bò dậy khỏi bàn mổ. Vết thương trên người bị kéo căng, đau đến mức cậu phải nhíu mày.
“Anh còn nhớ mình là ai không?”
Chu Kỳ An suy yếu nhìn bác sĩ đang ôm đầu, chưa lấy lại được bình tĩnh, lạnh lùng đọc tên trên thẻ nhân viên: “Phạm Hồng.”
Chàng thanh niên khá đẹp trai trong ảnh thẻ nhân viên, giờ đây lại đội trên đầu một khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, đầy mỡ, trên mặt còn mọc những cục thịt kỳ quái.
“Đừng gọi… đừng gọi…” Bác sĩ càng dùng sức đập đầu mình mạnh hơn.
Thân trên trần trụi đầy vết thương, Chu Kỳ An loạng choạng chạy đến tủ thuốc, muốn tìm băng gạc cầm máu, cậu thở dốc, khóe miệng còn có một vết rách nhỏ do bác sĩ lỡ tay.
Lẽ ra trong tình huống này nên ít nói.
Nhưng Chu Kỳ An lại không như vậy.
“Ồ, Phạm Hồng, Phạm Hồng, Phạm Hồng…” Cậu không ngừng gọi tên bác sĩ, đến sau cùng còn đọc ra nhịp điệu, giống như đang hát.
Gọi đến mức người nghe cũng thấy đau.
Người nghe cũng thấy đau, bác sĩ sắp tự đập nát đầu mình rồi.
Nỗi đau đó đã giúp Chu Kỳ An xoa dịu phần nào cảm giác bị tra tấn cả về tinh thần lẫn thể xác lúc trước.
“Máu và nước mắt của người lao động sẽ không chảy vô ích.”
Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, trước tiên quay lại bàn mổ nhặt tấm thẻ nhân viên rơi trên mặt đất lên, nhét vào túi, sau đó mở tủ thuốc, tiếp tục gọi: “Phạm Hồng.”
Lúc trước không có đầu thiếu mất cái miệng, thật sự khiến cậu cảm thấy bức bối muốn chết.
Bất kể là thứ gì, chỉ cần là lọ thuốc có thể lấy được thì Chu Kỳ An đều nhét hết vào túi, định bụng ra ngoài rồi nghiên cứu sau.
Chu Kỳ An đang vui vẻ tìm thuốc cho mình, đột nhiên động tác trên tay chợt khựng lại.
Tủ thuốc được đặt ở hướng cửa ra vào, trong bóng tối lờ mờ ở cửa, không biết từ lúc nào đã có một bóng người đứng đó, đang nhìn chằm chằm về phía này.
Hết chương 64.