Chương 64: Thân Sơ (14)
Jaco rút khỏi đám đông, anh ta nhìn quanh ở ngã tư như đang tìm kiếm ai đó, khi phát hiện ra mục tiêu thì liền đi thẳng về phía Quý Trầm Giao và Lăng Liệp.
Bên ngoài quán gà om có rất nhiều bàn nhựa và ghế nhựa, anh ta kéo một chiếc ghế, ngồi xuống cạnh Quý Trầm Giao hết sức tự nhiên, “Cảnh sát Quý, vụ án của Khang Vạn Tân có liên quan đến quê quán của anh ta thật à?”
Quý Trầm Giao không biểu lộ cảm xúc gì, “Sao anh lại nói vậy?”
“Haizz, chắc chắn là vẫn chưa phá được án, nếu không thì đã có thông báo của cảnh sát rồi.” Jaco tỏ vẻ rất am hiểu quy trình này, “Các anh đến đây, điều đó đã chứng tỏ rằng, trong thành phố không còn nhiều manh mối để điều tra nữa. Nhưng một người bị giết thì luôn phải có lý do, loại trừ những lý do khác, vậy thì lý do còn lại nằm ở đây.”
Quý Trầm Giao nhìn chằm chằm Jaco, một lúc sau, anh chậm rãi nói: “Ừm, được anh gợi ý.”
Jaco: “Hả?”
Quý Trầm Giao mở video ra, kéo đến đoạn cuối, quay về phía anh ta. Đó chính là video đầu tiên mà Jaco đăng lên sau khi đến huyện Đồng Gia. “Anh nói, quê hương ẩn chứa dấu ấn của Khang Vạn Tân.”
Jaco cười nói: “Chúng tôi làm truyền thông, cái gì cũng phải suy nghĩ, dù sao tưởng tượng cũng không phạm pháp mà, nhưng chúng tôi không chịu trách nhiệm xác minh. Cảnh sát Quý quá khen rồi.”
Quý Trầm Giao cất điện thoại, “Vậy sau khi đến đây anh đã điều tra được gì rồi?”
Đội của Jaco ngồi ở một bàn nhỏ khác, mỗi người gọi một phần gà om, trong lúc chờ món ăn, Jaco nói: “Những gì tôi điều tra được thực ra đều có trong video rồi, huyện Đồng Gia này hóa ra lại là quê hương của thủy sản, trước khi nói chuyện với người ở chợ, tôi hoàn toàn không ngờ tới.”
Quý Trầm Giao: “Vậy cái chết của Khang Vạn Tân có liên quan đến tôm hùm đất thật à?”
Câu này nghe như một câu hỏi, nhưng ngẫm kỹ lại thì là câu khẳng định. Jaco ngẩn ra, “Chuyện này thì tôi không biết. Nhưng tôi nghe nói huyện Đồng Gia thời kỳ đầu bán chạy nhất vẫn là mấy loại cá nhỏ như lươn, cá chạch, cá trê vàng. Còn tôm hùm đất chỉ là món ăn nổi tiếng trong nhận thức của mọi người hiện nay.”
Sau khi trò chuyện thêm một lúc, Quý Trầm Giao cảm thấy Jaco đang che giấu điều gì đó dưới những lời thao thao bất tuyệt kia, dường như anh ta đang cố gắng tiết lộ manh mối, nhưng không biết vì lý do gì, anh ta lại không muốn cảnh sát nắm bắt được hoàn toàn những manh mối đó.
Là vì ý thức độc quyền của người làm truyền thông à?
Lăng Liệp ăn gần xong, Quý Trầm Giao đột nhiên nói: “Buổi tiệc tối hôm đó, thực ra anh đã nhìn thấy thứ gì đó đúng không?”
Lại là giọng điệu nghe như nghi vấn, nhưng thực chất là khẳng định, món gà om của Jaco vừa được mang lên, đũa của anh ta chợt khựng lại, “Cảnh sát Quý, anh không nghi ngờ tôi có liên quan đến vụ án chứ?”
Quý Trầm Giao: “Không phải, chỉ là cảm thấy anh nắm giữ rất nhiều manh mối mà lẽ ra anh không nên nắm giữ.”
“Ồ? Những manh mối nào?”
Quý Trầm Giao quan sát anh ta một lúc, không nói tiếp. Lăng Liệp đặt đũa xuống, thoải mái uống cạn hơn nửa chai nước ngọt Bắc Băng Dương, “Đội trưởng Quý, tôi ăn xong rồi!”
Quý Trầm Giao gật đầu, đứng dậy đi thanh toán, lúc quay lại thì Lăng Liệp đang nói chuyện với Jaco: “Anh bạn, anh có tiềm năng làm người cung cấp tin tức lắm đấy, có muốn về làm trâu làm ngựa cho đội trưởng Quý không? Bao cơm nhé!”
Quý Trầm Giao: “…”
Jaco nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Thầy Lăng, thực ra anh có thể đến công ty của chúng tôi. Ngoại hình của anh tốt như vậy, sau này chúng ta có thể thay phiên nhau lên hình.”
Còn tranh giành người của nhau nữa à? Quý Trầm Giao tức giận kéo Lăng Liệp đứng dậy khỏi ghế. Lăng Liệp tiếc nuối phất phất tay với Jaco, “Đi thôi anh bạn.”
Rời khỏi quán gà om, Quý Trầm Giao nói: “Anh với ai cũng xưng anh gọi em thế à?”
Lăng Liệp cười hì hì, “Đây không phải là đang làm thân với anh ta sao?”
“Vậy anh moi được gì rồi?”
“Tiền lương, tiền thưởng, chia hoa hồng cuối năm của công ty bọn họ.”
“…”
“Hahahaha!”
Hai người quay lại xe, vẻ mặt Quý Trầm Giao trầm xuống, “Tôi là dựa trên cơ sở điều tra của phân cục, sau khi thẩm vấn bố và anh trai của Khang Vạn Tân mới nắm được manh mối về chợ thủy sản huyện Đồng Gia. Nhưng nếu tôi không đến nhà tù, sau khi xem video của Jaco, tôi cũng sẽ đến huyện Đồng Gia.”
Lăng Liệp nói: “Anh cảm thấy anh ta đang dẫn dắt cảnh sát, cung cấp manh mối à?”
“Không chỉ lần này.” Quý Trầm Giao hồi tưởng lại: “Ngày xảy ra vụ án, khi tôi gặp anh ta ở sơn trang Phong Ý, anh ta đã cho tôi xem video quay tại bữa tiệc, Long Toa Toa, La Uyển Uyển, Khương Mãnh, Diêu Giác, những người này đều có mặt. Mà lúc đó, trong số bọn họ vẫn chưa có ai là nghi phạm.”
“Nhà tiên tri? Người sói?” Lăng Liệp nói: “Anh ta phải giết người thì mới có thể tiên đoán chính xác như vậy?”
Quý Trầm Giao nhíu mày, nếu Jaco là hung thủ giết Khang Vạn Tân, vậy tại sao khi tôi vừa đến sơn trang lại tích cực giao nộp manh mối như thế? Bây giờ còn tích cực theo dõi điều tra, sợ chúng ta không điều tra ra được chuyện mua bán thủy sản ở huyện Đồng Gia à?
“Hơi khiên cưỡng, tại sao anh ta lại tự rước họa vào thân?” Lăng Liệp lại nói: “Có thể tối hôm đó anh ta đã nhìn thấy gì đó, hoặc chỉ là suy đoán một người nào đó có liên quan đến vụ án, nhưng vì một lý do nào đó mà anh ta không thể nói, chỉ có thể lần lượt đưa ra các manh mối?”
Đây có lẽ là suy đoán gần với sự thật nhất, Quý Trầm Giao nghĩ đến trong một video, Jaco nói hung thủ không nhất định là Giang Tân Chi Mộng. Tại sao anh ta lại đưa ra phán đoán như vậy? Vì anh ta biết hung thủ thật sự là ai sao?
Dù thế nào đi nữa thì mối quan hệ giữa Jaco và vụ án của Khang Vạn Tân có thể rất sâu. Quý Trầm Giao gọi điện cho Thẩm Tê, giải thích tình hình, bảo Thẩm Tê điều tra kỹ càng về lai lịch của Jaco.
“Vâng anh!” Giọng nói tràn đầy năng lượng của Thẩm Tê vang vọng khắp xe qua Bluetooth: “Anh Liệp có ở cùng anh không? Nhớ anh Liệp quá đi, lần sau chúng ta cùng nhau lái xe nhé anh Liệp!”
“…” Quý Trầm Giao cúp máy.
Sau khi trời tối, huyện Đồng Gia càng thêm yên tĩnh, gần như không có hoạt động gì về đêm. Quý Trầm Giao tìm một khách sạn trông có vẻ tương đối ổn, muốn tắm, nhưng nước trong phòng tắm mở mãi mà không nóng.
“Tôi đi tìm người đến xem.” Lăng Liệp nói xong liền xuống lầu.
Quý Trầm Giao đợi mười lăm phút vẫn không thấy Lăng Liệp quay lại, đoán chắc là người này lại gây chuyện rồi, đành phải khoác áo, ra ngoài bắt người. Đi xuống cầu thang được một nửa, ở chỗ rẽ tầng hai, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng—
“Vừa hay, bây giờ chẳng phải là mùa bắt chạch sao? Anh Lưu, ngày mai anh để cho tôi ba cân nhé!”
Quý Trầm Giao bước nhanh xuống, nhìn thấy Lăng Liệp đang nhàn nhã dựa vào quầy lễ tân, nói chuyện rất vui vẻ với ông chủ khách sạn.
“Cậu có mắt nhìn đấy! Cá chạch mùa này là béo nhất, nhưng bắt rất vất vả, nên khá đắt, cậu chắc chắn muốn mua chứ?”
“Chắc chắn, chắc chắn chứ! Ơ, đội trưởng Quý của chúng ta đến rồi này!” Lăng Liệp nói xong tự đấm vào đầu mình một cái, “Anh Lưu, tôi quên mất việc chính rồi, phòng chúng tôi không có nước nóng, anh xem giúp chúng tôi với?”
“Được được, Tiểu Lý, phòng 3010 không có nước nóng, cậu đi xử lý đi!” Dặn dò xong, ông chủ lại nói về cách chế biến cá chạch ở địa phương.
Lăng Liệp nghe rất say sưa, còn không khách khí lấy giấy bút ở quầy lễ tân ghi lại, “Được, ngày mai có thể cho tôi mượn bếp để thử không?”
“Đương nhiên là được!”
Nước nóng đã được sửa xong, Lăng Liệp tạm biệt ông chủ, cùng Quý Trầm Giao quay về phòng. Quý Trầm Giao vừa rồi nghe một lúc, cũng hiểu mục đích của Lăng Liệp không phải là cá chạch, hắn đang dò hỏi ông chủ về tình hình kinh doanh thủy sản của huyện Đồng Gia năm đó.
Khi Quý Trầm Giao tắm, Lăng Liệp dựa vào bức tường cạnh cửa, cửa phòng tắm bị hỏng, không những không đóng được, mà khóa cũng đã bị tháo từ lâu, âm thanh hoàn toàn không bị ngăn cách.
Ông chủ Lưu lớn lên ở huyện Đồng Gia, có thể coi là lớn lên trong bóng tối của nhà họ Khang. Theo như anh ta biết, huyện Đồng Gia ban đầu có ba chợ thủy sản lớn, người dân dựa vào sông kiếm sống, mỗi mùa đều có các loại cá khác nhau. Nhưng vì huyện Đồng Gia còn có rất nhiều ao đầm nhỏ, vậy nên đến mùa xuân hè, lươn và cá chạch bán rất chạy.
Lúc đó anh Lưu chưa đến hai mươi tuổi, trạc tuổi Khang Vạn Tân, anh ta đi theo người lớn trong nhà, cùng anh trai và chị dâu đi bán cá chạch. Công việc này tuy không mất vốn, nhưng cũng là tiền mồ hôi nước mắt—nửa đêm đã phải đi đào cá chạch, trời chưa sáng đã phải đến chợ chiếm chỗ, cá chạch còn phải mổ từng con, tay nghề kém một chút là không được.
Trong chợ có quá nhiều người bán cá chạch, anh ta làm chậm một chút là khách hàng không chờ nữa, sẽ đi đến quầy khác. Để luyện tập tay nghề, anh Lưu đã ngày đêm luyện tập, đôi tay không biết đã bị thương biết bao nhiêu lần.
Lúc đó anh ta hận nhà họ Khang nhất. Chợ thủy sản vốn hình thành một cách tự phát, nhưng nhà họ Khang lại cố tình khoanh vùng xung quanh ba chợ, dựng biển hiệu, thế là trở thành chợ của nhà họ Khang. Nếu muốn bày hàng trong chợ của nhà họ Khang thì phải nộp phí bảo kê.
Giá cả trong chợ đều là do nhà họ Khang thao túng, bọn chúng nói bao nhiêu tiền, anh ta chỉ có thể định giá bấy nhiêu. Anh trai của anh Lưu từng muốn phản kháng, lén lút mua bán trong hẻm nhỏ, nhưng khi bị nhà họ Khang phát hiện, bọn chúng đã đánh anh ấy một trận thừa sống thiếu chết.
Sau này có chiến dịch trừ gian diệt ác, anh Lưu hăng hái tố giác, xông lên trước cả cảnh sát.
Trước khi nhà họ Khang sụp đổ, đã có rất nhiều người không chịu nổi áp bức mà rời khỏi huyện Đồng Gia, nhưng anh Lưu thì không, anh ta nhất định phải tận mắt chứng kiến nhà họ Khang sụp đổ. Sau đó hơn mười năm, anh ta vẫn luôn kiên trì ở đây.
“Hôm nay tôi phải đi ngủ sớm.” Lăng Liệp ngáp một cái, không đợi Quý Trầm Giao ra khỏi phòng tắm, hắn đã ôm quần áo đi vào, “Sáng mai tôi phải đi đào cá chạch.”
Quý Trầm Giao nhướng mày, “Tôi đi chợ sớm một chuyến.”
Sáng hôm sau chưa đến sáu giờ, Quý Trầm Giao tỉnh dậy, giường bên cạnh đã không thấy người đâu, anh đỡ trán, giọng nói có chút lười biếng, “Thật sự là đi đào cá chạch rồi à?”
Buổi sáng ở huyện nhỏ chậm rãi hơn nhiều so với thành phố, dường như ngay cả mặt trời cũng không vội vàng mọc lên. Quý Trầm Giao đi về phía chợ rau gần trung tâm huyện — hôm qua Lăng Liệp đã dò hỏi rồi, đó là chợ rau lớn nhất huyện Đồng Gia.
Tuy cảnh tượng giao dịch thủy sản nhộn nhịp năm xưa không còn nữa, những người buôn bán ở nơi khác sẽ không đến huyện Đồng Gia lấy hàng nữa, nhưng người dân địa phương thì vẫn thích ăn cá ăn tôm.
Quý Trầm Giao còn chưa vào chợ rau, đã ngửi thấy mùi tanh nồng nặc của cá. Anh không thích mùi này, nhưng vẫn đi vào. Đường hai bên ẩm ướt, cá sống quẫy đạp trong chậu, nhiều nhất vẫn là những quầy bán lươn và cá chạch. Cá chạch trông rõ ràng đều giống nhau, nhưng một số lại có giá cao gấp ba lần những loại khác.
“Đây là cá chạch tự nhiên, vừa mới bắt, đảm bảo tươi ngon!” Chủ quầy rao hàng.
Hóa ra cá chạch còn có loại chạch tự nhiên và chạch nuôi, loại chạch nuôi thì không có giá trị cao. Quý Trầm Giao tiếp tục đi, nhìn thấy một quầy có nhiều người vây quanh hơn, nhìn lên trên quầy treo một tấm bìa cứng, viết: Cá chạch Tây Thi.
Thói hư tật xấu của giới truyền thông cũng lan đến những nơi nhỏ bé như huyện Đồng Gia, Quý Trầm Giao nhìn vào trong, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đi ủng, đeo tạp dề da, ngồi trên ghế đẩu, trước mặt là một tấm gỗ dài dính đầy nước và máu. Cô ta thành thạo bắt một con cá chạch từ trong chậu ra, đập mạnh xuống tấm gỗ, con cá chạch đang sống nhảy tanh tách lập tức bất tỉnh. Cô ta lại dùng đinh đóng vào đầu cá chạch, dùng dao rạch một đường bên hông cá chạch, trong nháy mắt đã moi hết nội tạng ra. Một loạt động tác hết sức liền mạch, chưa đến nửa phút đã xong.
Có người nói: “Tây Thi làm nhanh thật!”
Quý Trầm Giao đang định đi tiếp thì đột nhiên nghe thấy một người khác nói: “Tây Thi gì chứ, anh chưa từng thấy Từ Đại Muội mổ cá chạch đâu.”
Quý Trầm Giao quay lại, người nói là một người đàn ông tóc đã hoa râm. Câu nói này của ông ta rõ ràng là đã khơi dậy sự đồng cảm của một số người lớn tuổi, mà những người đi chợ sớm đa phần đều trạc tuổi ông ta.
Mọi người tụ tập lại, cứ thế mà trò chuyện với nhau.
“Tôi đã từng mua cá chạch của Từ Đại Muội, cô ấy mổ sạch nhất, hơn nữa chưa bao giờ lấy cá chạch nơi khác về mạo danh cá chạch địa phương.”
“Đúng đúng, ăn cá chạch của cô ấy rồi thì sẽ không muốn ăn cá chạch của nhà khác nữa.”
“Ôi, tôi còn chưa mua được mấy lần, không mua được! Cá chạch của cô ấy vừa đến đã bị tranh mua hết!”
“Các anh có biết sau này Từ Đại Muội có quay lại không? Tôi thật sự nhớ cá chạch của cô ấy quá.”
“Ai mà biết được chứ? Dù sao thì tôi cũng không còn gặp lại cô ấy nữa.”
Lúc Quý Trầm Giao đang nghe những người ở chợ rau trò chuyện, anh Lưu cũng nói với Lăng Liệp về cùng một người.
“Tiểu Lăng, thân thủ này của cậu, nếu đặt vào năm đó tuy không bằng tôi, nhưng cũng có thể so với Từ Đại Muội đó!”
Hai chân Lăng Liệp giẫm trong bùn, gần như giơ tay lên là có một nắm chạch. Hắn đứng thẳng, ném chạch vào giỏ, “Từ Đại Muội?”
“À, đó là nhân vật nổi tiếng ở chỗ chúng tôi, tiếc là sau này lại đột nhiên biến mất.”
Lăng Liệp xách giỏ, “Anh Lưu, anh đùa à, bắt cá chạch không phải đều là đàn ông sao?”
“Haizz, kiếm sống thì phân biệt nam nữ làm gì? Phụ nữ thành phố các cậu yếu đuối, chứ phụ nữ nông thôn chúng tôi ấy à, ai mà không làm việc như đàn ông!”
Nhắc đến Từ Đại Muội này, anh Lưu liền thao thao bất tuyệt.
Từ Đại Muội rất xinh đẹp, cô ấy là một cô nhi, rất nhiều thanh niên trong huyện theo đuổi cô ấy, nhưng đều không thành công, người nhà họ Khang cũng từng nhòm ngó cô ấy, nhưng cô vẫn không kết hôn với ai cả.
Có một năm, bụng cô ấy bỗng to lên, sinh ra một bé trai. Lần này cả huyện đều chấn động, năm đó chưa kết hôn mà sinh con là chuyện tày đình, ủy ban khu phố, hội phụ nữ đều ra mặt, nhưng cô ấy vẫn không chịu khai ra bố của đứa bé là ai.
Mọi người đều suy đoán, chắc chắn là ai đó trong nhà họ Khang làm chuyện không tốt.
Từ Đại Muội rất kiên cường, những lời đồn đại không làm tổn thương cô ấy. Mỗi ngày cô ấy đều dậy sớm về khuya, mùa thu đông bán cá sông và cua, mùa xuân hè thì bán cá chạch và lươn. Cô ấy là một người phụ nữ, vóc dáng nhỏ nhắn như vậy, nhưng lại vô cùng linh hoạt, bắt chạch trong ruộng còn nhiều hơn cả đàn ông.
Điều đáng kinh ngạc hơn là, tay nghề mổ chạch của cô đặc biệt tốt, thời gian người khác mổ một con cá chạch hoặc một con lươn, cô ấy có thể mổ ba con.
Những lời đồn đãi và chửi rủa trước mặt người kiên cường đều phải lui bước, người đầu tiên dang tay ra giúp đỡ cô ấy là những người phụ nữ trong huyện. Bọn họ tự phát đến quầy của Từ Đại Muội mua cá chạch, còn thường nhân lúc cô ấy không chú ý mà trả thêm tiền vào. Sau này mọi người phát hiện, cá chạch của Từ Đại Muội mổ thật sự rất ngon, công việc làm ăn của cô ấy cũng ngày càng tốt, bà con lối xóm cũng dần bỏ qua định kiến về việc cô chưa kết hôn mà sinh con.
Nhưng mà, khi cuộc sống đang ngày càng tốt đẹp, Từ Đại Muội lại đột nhiên biến mất, cùng với đó là đứa con trai nhỏ của cô ấy cũng mất tích theo.
Ban đầu mọi người cho rằng cô ấy chỉ là đi lên thành phố lấy hàng — bởi vì khi mùa đông làm ăn khó khăn, cô ấy sẽ đến thành phố chọn một số quần áo phụ nữ thích về bán.
Nhưng ngày qua ngày, Từ Đại Muội vẫn không trở về.
Lúc này mọi người mới ý thức được, có thể cô ấy đã gặp chuyện.
Nhưng cô ấy là một cô nhi, trong nhà vốn không có ai chờ cô ấy trở về. Hàng xóm, khách hàng đều báo cảnh sát, nhưng vào thời đại đó, đồn cảnh sát cũng không điều tra ra được rốt cuộc thì cô ấy đã đi đâu.
Lúc đó huyện Đồng Gia vẫn còn dưới sự kiểm soát của nhà họ Khang, mọi người ai cũng lén lút bàn tán, đều nói chắc chắn là Từ Đại Muội đã bị nhà họ Khang hại rồi, con trai nhỏ của cô ấy hoặc là bị nhà họ Khang ra tay độc ác, hoặc là bị nhà họ Khang giam giữ lại nuôi dưỡng — dù sao thì trong mắt mọi người, thân thể của Từ Đại Muội nhất định là bị nhà họ Khang chiếm đoạt, con trai nhỏ là huyết mạch của nhà họ Khang.
Cho đến khi nhà họ Khang bị nhổ cỏ tận gốc, mọi người vẫn còn nhớ đến Từ Đại Muội, đặc biệt là anh Lưu, anh ta không hề né tránh mà thừa nhận, năm đó mình đã từng thích Từ Đại Muội, theo lời ông nói, năm đó thanh niên trong huyện này, ai mà không thích Từ Đại Muội chứ?
Bọn họ đều cho rằng cảnh sát sẽ nhân tiện điều tra ra chân tướng Từ Đại Muội bị nhà họ Khang hại, nhưng điều bất ngờ là, tội ác chồng chất mấy chục năm của nhà họ Khang bị vạch trần, bị xét xử, nhưng lại không bao gồm vụ án của Từ Đại Muội, càng không có người nhà họ Khang nào thừa nhận đã cưỡng ép Từ Đại Muội, cảnh sát cũng không tìm thấy con trai của Từ Đại Muội ở nhà họ Khang.
Số phận của cô ấy, sự mất tích của cô ấy dường như hoàn toàn không liên quan gì đến nhà họ Khang.
Nhưng anh Lưu không tin, rất nhiều người trong huyện cũng không tin. Bọn họ đã quen với sự áp bức và tội ác của nhà họ Khang, nếu Từ Đại Muội không phải do nhà họ Khang hại, vậy thì còn có thể là ai?
Anh Lưu càng nói càng kích động, lúc này anh ta và Lăng Liệp đã đến chợ rau. Mặc dù anh Lưu mở khách sạn, nhưng huyện Đồng Gia ít người ngoài, đến mùa cá chạch anh ta cũng sẽ đến chợ rau buôn bán.
Lăng Liệp nhận lấy ba cân cá chạch, anh Lưu không lấy tiền của cậu, “Đều là do cậu tự bắt, tôi lấy tiền của cậu làm gì?”
Anh Lưu nhìn thấy “Cá chạch Tây Thi” thì tặc lưỡi hai tiếng, “Cô gái đó là sinh viên đại học, về quê khởi nghiệp, là một người nổi tiếng trên mạng, rất có đầu óc, nhưng so với Từ Đại Muội thì vẫn không thể bằng nhé!”
Lăng Liệp đi về phía quầy “Cá chạch Tây Thi” thì gặp Quý Trầm Giao, hai người trao đổi những chuyện đã nghe ngóng được, không ngờ đều có liên quan đến Từ Đại Muội.
Mà sự mất tích của Từ Đại Muội và con trai cô ấy là một vụ án chưa có lời giải ở huyện Đồng Gia, hơn nữa mọi người đều cho rằng có liên quan đến nhà họ Khang.
Quý Trầm Giao nói: “Tôi đến cục cảnh sát huyện một chuyến.”
Lăng Liệp lắc lắc giỏ cá chạch trong tay, “Vậy tôi về nấu cá chạch. Anh muốn ăn vị gì?”
Quý Trầm Giao rất ít khi ăn những thứ này, Chu Vân không biết nấu, bản thân anh càng không biết, nhất thời cũng không nghĩ ra được vị gì, “Tùy anh.”
Lăng Liệp rất hiểu ý, “Ừ ừ, tùy Liệp Liệp làm gì, anh đều cảm thấy ngon ngon!”
Quý Trầm Giao: “…”
Lăng Liệp đi xuyên qua chợ rau tấp nập, mua một túi nhỏ gừng ngâm và ớt ngâm, sau đó quay lại quầy “Cá chạch Tây Thi” thì gặp Jaco. Anh chàng streamer này đang quay cảnh “Tây Thi” mổ cá chạch. Lăng Liệp xem một lúc, nghe thấy anh ta lặp đi lặp lại hai từ “Tây Thi” rất nhiều lần, còn phỏng vấn mấy người trung niên và nười cao tuổi, đối phương thao thao bất tuyệt, giống hệt như anh Lưu nói về Từ Đại Muội, trong mắt thế hệ của bọn họ, Từ Đại Muội mới là “Cá chạch Tây Thi” thực sự.
Lăng Liệp chớp chớp mắt, ánh mắt hắn khóa chặt lấy Jaco.
Qua ống kính của Jaco, Từ Đại Muội mất tích đã chính thức bước vào tầm mắt của mọi người.
………….
Tại cục cảnh sát huyện Đồng Gia, cục trưởng đã đích thân tiếp đón Quý Trầm Giao. Nhắc đến Từ Đại Muội, cục trưởng cũng lắc đầu. Ông lấy hồ sơ điều tra lúc đó ra, còn có một phần hồ sơ của chiến dịch trừ gian diệt ác, “Từ Đại Muội tên thật là Từ Ngân Nguyệt, vụ án của cô ấy là do tôi phụ trách điều tra, quả thực là không điều tra ra được manh mối gì. Bọn họ cứ nói có liên quan đến nhà họ Khang, nhưng tôi là người tham gia điều tra, nhà họ Khang tội ác tày trời, nhưng muốn nói bọn họ đã làm gì Từ Đại Muội thì lại không có chứng cứ.”
Quý Trầm Giao lật xem báo cáo điều tra, ánh mắt đột nhiên co rút, anh không ngờ lại nhìn thấy một cái tên quen thuộc, cái tên không nên xuất hiện ở đây.
Quý Nặc Thành, cha nuôi của Quý Trầm Giao.
Hết chương 64.