Chương 65: Thân Sơ (15)

 

Chương 65: Thân Sơ (15)

 

Họ Quý không phải là một họ phổ biến, kết hợp với tên ở phía sau, lại càng hiếm gặp. Quý Trầm Giao xem qua mô tả về Quý Nặc Thành trong tài liệu, tuổi tác cũng trùng khớp với cha nuôi. Nhưng Quý Nặc Thành này là người bản địa huyện Đồng Gia, còn là hàng xóm của Từ Ngân Nguyệt, vì quen biết Từ Ngân Nguyệt nên cảnh sát đã tìm đến ông ấy để tìm hiểu thông tin trong quá trình điều tra.

 

Quý Trầm Giao chưa từng hỏi cha nuôi là người ở đâu. Năm bảy tuổi, anh được cha mẹ nuôi đưa từ thành phố Hạ Dung đến thành phố Lê Vân lân cận, trước khi học đại học, anh luôn sống cùng bọn họ ở thành phố Lê Vân, trong tiềm thức của anh luôn cho rằng cha mẹ nuôi là người ở thành phố Lê Vân.

 

Gia đình cha mẹ nuôi làm kinh doanh, mở một nhà máy quy mô không lớn, nhận đơn đặt hàng từ các doanh nghiệp nhà nước, sau đó bắt đầu làm về viễn thông, cũng theo xu hướng đầu tư vào bất động sản. Quý Trầm Giao biết sản nghiệp của gia đình thực ra không mang họ Quý, gia đình của mẹ nuôi Chu Vân mới là nền tảng của sản nghiệp, ban đầu hình như Quý Nặc Thành là kỹ thuật viên trong nhà máy, sau khi kết hôn với Chu Vân thì mới dần dần chuyển sang vị trí quản lý.

 

Bản thân Quý Nặc Thành là một người rất xuất sắc, dù ở vị trí kỹ thuật hay quản lý gì cũng đều làm rất tốt, việc chuyển đổi sản nghiệp cũng do Quý Nặc Thành chủ trì. Mười mấy năm trước, rất nhiều doanh nghiệp nhỏ như nhà họ Chu đã biến mất vì tụt hậu so với thời đại và sai lầm chiến lược, nhưng nhà họ Chu lại ngày càng phát triển nhờ nắm bắt được thời cơ. Cha của Chu Vân rất hài lòng với người con rể thông minh và thực tế này, nên mới giao doanh nghiệp của gia tộc cho ông ấy quản lý, mà nhà họ Chu ngoài Chu Vân ra còn có hai con gái và hai con trai khác nữa.

 

Trong ấn tượng của Quý Trầm Giao, tình cảm của cha mẹ nuôi rất tốt, dường như giữa bọn họ không chỉ có tình yêu và tình thân, mà còn có tình nghĩa đồng cam cộng khổ cùng nhau gây dựng sự nghiệp.

 

Nghĩ đến đây, Quý Trầm Giao cảm thấy, nếu Quý Nặc Thành trong tài liệu thực sự là cha nuôi thì cũng không có gì lạ. Quý Nặc Thành từ một huyện nhỏ đi lên, gặp Chu Vân, hai người không thể sinh con, nên đã chọn nhận nuôi một đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi thành phố Hạ Dung. Dù sao thì huyện Đồng Gia cũng thuộc thành phố Hạ Dung.

 

Nhưng mà, có một điểm khiến Quý Trầm Giao cảm thấy hơi kỳ lạ. Tại sao bao nhiêu năm qua, anh chưa từng nghe cha mẹ nuôi nhắc đến huyện Đồng Gia một lần nào?

 

Cục trưởng nói, Từ Ngân Nguyệt trở thành cô nhi là vì cha mẹ cô ấy làm việc cho nhà họ Khang. Khi cô ấy hơn mười tuổi, cha mẹ lần lượt gặp chuyện, chết ở bên ngoài. Lúc đó, danh tiếng của cô ấy trong huyện rất kém, cô ấy muốn nuôi sống bản thân thì chỉ có thể buôn bán cá chạch để kiếm tiền.

 

Sau đó, cô ấy tự học rồi thi đỗ vào trường trung cấp, học sư phạm, cô ấy muốn làm việc ở trường trung học trong huyện, nhưng vì cha mẹ nên cô ấy không thể đi được. Đối với Từ Ngân Nguyệt thì điều này chẳng khác nào bao năm đèn sách trở thành giấy vụn.

 

Ngay khi mọi người nghĩ rằng cô ấy chắc chắn sẽ sa ngã, sẽ đi vào vết xe đổ của cha mẹ, thì cô lại quyết tâm vươn lên. Không thể làm giáo viên, vậy thì không làm nữa, đời này làm gì mà chẳng sống được?

 

Những chuyện sau đó, Quý Thẩm Giao đều đã nghe nói.

 

Mà chi tiết điều tra thì chỉ có những người tham gia lúc đó mới biết. Cục trưởng nói, bọn họ đã điều tra ra, Tuy Từ Ngân Nguyệt không làm giáo viên, nhưng lại bí mật dạy thêm cho học sinh. Việc này bị nghiêm cấm, cho nên trước khi cảnh sát vào cuộc, không có phụ huynh nào bàn tán bên ngoài.

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Việc bà ấy mất tích có liên quan gì đến chuyện dạy thêm không?”

 

Cục trưởng lắc đầu, “Lúc đó chúng tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng chẳng điều tra ra được gì cả.”

 

Khi Từ Ngân Nguyệt tốt nghiệp trung cấp, cô ấy mười tám tuổi, lúc đó cô ấy chưa mang thai, mặc dù tuy có người e dè mối quan hệ giữa cha mẹ đã khuất của cô ấy và nhà họ Khang, nhưng con cái bọn họ học kém quá, đi chỗ khác học thêm thì đắt quá, chỉ có học phí của Từ Ngân Nguyệt là bọn họ có thể thắt lưng buộc bụng gồng gánh được.

 

Từ Ngân Nguyệt mang thai năm hai mươi hai tuổi, mọi người đều cho rằng cô ấy có quan hệ bất chính với người nhà họ Khang, vậy nên đã xa lánh cô ấy một thời gian, cho đến khi con cô ấy đã ba tuổi, cô ấy mới lại lén lút dạy thêm.

 

Cảnh sát điều tra đi điều tra lại, cuối cùng người nhìn thấy Từ Ngân Nguyệt lần sau cùng chính là một học sinh học thêm, học lớp 10. Học sinh này nói, Từ Ngân Nguyệt không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào, còn giao bài tập cho cậu ấy. Nhưng vì lúc đó gần nghỉ đông, trước kỳ thi cuối kỳ, trường học đều tập trung ôn luyện, nên Từ Ngân Nguyệt và cậu ấy đã hẹn, đợi có kết quả thi rồi sẽ học tiếp.

 

Tên của Quý Nặc Thành cũng nằm trong danh sách những người học thêm.

 

Quý Trầm Giao chỉ vào tên ông ấy, hỏi: “Ông ấy cũng từng học thêm ở nhà Từ Ngân Nguyệt sao?”

 

Cục trưởng vừa nhìn, liền cười nói, “Ôi thật trùng hợp, hai người cùng họ này! Tôi biết ông ấy, ông ấy học cùng khóa với tôi, là người có tiền đồ nhất khóa chúng tôi đấy!”

 

“Ồ? Vậy ông ấy hiện đang ở đâu?”

 

“Sớm đã không còn ở chỗ chúng tôi nữa, người ta là sinh viên đại học, sớm đã đến thành phố lớn rồi!”

 

Cục trưởng có ấn tượng sâu sắc với người bạn học này, ông nói khi Quý Nặc Thành còn đi học đã rất xuất chúng, con người cũng đặc biệt chính trực, bạn học nào trong lớp cần giúp đỡ, ông ấy đều xông lên đầu tiên. Mấy lớp trong khối đánh nhau, lớp của cục trưởng luôn đánh không lại lớp của Quý Nặc Thành.

 

Quý Nặc Thành cái gì cũng giỏi, giáo viên cũng đặc biệt thiên vị. Cả đám nhóc con bọn họ rất tức giận, nhưng lớn lên mới hiểu, học sinh học giỏi, tướng mạo đẹp, tính cách tốt, thể thao giỏi, đương nhiên sẽ được giáo viên yêu mến hơn.

 

Chỉ là, cục trưởng không ngờ rằng, Quý Nặc Thành cũng tìm Từ Ngân Nguyệt học thêm, hơn nữa còn là người học thêm đầu tiên mà bọn họ xác minh được.

 

Đến bây giờ, cục trưởng vẫn còn có chút không cam lòng, “Lần nào tôi thi cũng không qua được ông ấy, hóa ra ông ấy lén lút học thêm bên ngoài!”

 

Quý Trầm Giao nghe đến đây thì có chút khó hiểu, “Quý Nặc Thành không phải vừa tốt nghiệp cấp ba liền đến thành phố lớn sao? Lúc Từ Ngân Nguyệt mất tích ông ấy hẳn là không còn ở huyện Đồng Gia nữa chứ? Các anh làm sao điều tra ra được ông ấy?”

 

“Ông ấy về thăm bố mẹ mà.” Cục trưởng nói, Từ Ngân Nguyệt mất tích vào mùa đông, Quý Nặc Thành đưa vợ về ăn Tết, ở huyện thành nhỏ như chúng tôi, cảnh sát dân sự gần như đã hỏi tất cả mọi người, chuyện học thêm vẫn là do Quý Nặc Thành tự nói.

 

Năm lớp 12, tuy thành tích của Quý Nặc Thành đã rất tốt, nhưng trình độ giáo dục chung của huyện Đồng Gia lại lạc hậu, xếp ở vị trí cuối cùng trong thành phố Hạ Dung, ông ấy biết Từ Ngân Nguyệt từng học trung cấp ở thành phố, có lẽ phương pháp giáo dục rất “tiên tiến”. Mà lúc đó Từ Ngân Nguyệt cũng có ý định dạy thêm, vậy nên cũng thường xuyên lượn lờ ở cổng trường.

 

Ông ấy bèn tìm Từ Ngân Nguyệt, đề nghị học cùng cô ấy. Vốn dĩ ông ấy không phải là học sinh mà cô ấy nhắm đến, nhưng có “Mối làm ăn” vẫn tốt hơn là không có, cô ấy đã đưa Quý Nặc Thành về nhà, giảng giải cẩn thận. Sau đó, thành tích của Quý Nặc Thành lại tăng vọt, bỏ xa người đứng thứ hai.

 

Sau khi thi đỗ đại học, Quý Nặc Thành rất cảm kích Từ Ngân Nguyệt, nhưng vì bận rộn với học hành và công việc, ông ấy và Từ Ngân Nguyệt gần như không qua lại. Chuyện Từ Ngân Nguyệt chưa kết hôn mà sinh con, ông ấy cũng là nghe bạn học cấp ba nói lại. Mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ, nhưng khi được cảnh sát hỏi, ông ấy nói rằng đó là chuyện có thể đoán trước được, Từ Ngân Nguyệt phóng khoáng độc lập, làm ra chuyện này cũng không có gì lạ.

 

Quý Trầm Giao không có ấn tượng gì về cha mẹ của Quý Nặc Thành, bọn họ luôn sống ở viện dưỡng lão có điều kiện rất tốt cho đến khi qua đời. Chu Vân nói, bọn họ đã vất vả cả đời ở quê, nên được hưởng phúc ở viện dưỡng lão.

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Người nhà của Quý Nặc Thành còn sống ở huyện không?”

 

“Sớm đã đón đi rồi.” Cục trưởng hồi tưởng lại, nói hình như là vào mùa đông Từ Ngân Nguyệt mất tích, Quý Nặc Thành và vợ ông ấy đã đón cha mẹ đi. Dù sao thì ông cũng không còn gặp lại Quý Nặc Thành nữa, ngay cả họp lớp Quý Nặc Thành cũng không về.

 

Quý Trầm Giao hỏi cục trưởng xin kỷ yếu, nhà của cục trưởng ở ngay đối diện đồn cảnh sát, vậy nên ông đã bảo vợ mang kỷ yếu đến, Quý Trầm Giao nhận ra Quý Nặc Thành trẻ tuổi gầy gò trên bức ảnh đã ố vàng chính là cha nuôi của mình.

 

Đột nhiên Quý Trầm Giao cảm thấy, dường như vụ án đang trượt về một hướng nào đó rất khó lường, sự xuất hiện của Quý Nặc Thành trở thành một biến số tưởng chừng như không liên quan, nhưng về mặt tình cảm, anh rất khó có thể loại bỏ hoàn toàn được.

 

Khang Vạn Tân chết trong hồ nuôi tôm hùm đất, tay bị chặt đứt ném lên núi vỏ tôm, anh là vì lần theo manh mối tôm hùm đất này mới điều tra ra huyện Đồng Gia từng có ngành thủy sản phát triển rất tốt, mà người nhà họ Khang đang thụ án nói, Khang Vạn Tân thường xuyên lui tới các chợ thủy sản do nhà họ Khang kiểm soát.

 

Điều tra khu chợ, điều tra ra trên chợ từng có một người bán hàng gây tranh cãi là Từ Ngân Nguyệt, chưa kết hôn mà sinh con, mất tích một cách kỳ lạ, kỹ thuật làm cá chạch còn tốt hơn cả “Tây Thi Cá chạch” nổi tiếng bây giờ.

 

Điều tra Từ Ngân Nguyệt mất tích là muốn tìm hiểu xem vụ án này có liên quan gì đến Khang Vạn Tân hay không, nhưng manh mối về Khang Vạn Tân còn chưa xuất hiện, lại phát hiện Quý Nặc Thành từng học thêm ở chỗ Từ Ngân Nguyệt.

 

Là trùng hợp sao?

 

Quý Trầm Giao bình tĩnh suy nghĩ, thực ra điều này không có gì đáng ngờ. Quý Nặc Thành sinh ra ở huyện nhỏ, học thêm ở chỗ một người phụ nữ lúc đó vừa không mang thai vừa không mất tích, hoàn toàn không có vấn đề gì. Khi Từ Ngân Nguyệt sinh con, Quý Nặc Thành đã gần tốt nghiệp đại học. Khi Từ Ngân Nguyệt mất tích, Quý Nặc Thành càng không có ở huyện Đồng Gia, ông ấy chỉ về thăm nhà vào mùa đông năm đó.

 

Trong tất cả các tài liệu mà cục trưởng tìm được, không có tên của Khang Vạn Tân, khi Từ Ngân Nguyệt mất tích, anh ta đang du học ở nước ngoài.

 

Quý Trầm Giao càng thêm mờ mịt, cảm giác như lao đầu vào sương mù.

 

…………

 

Lăng Liệp trở lại khách sạn, mượn nhà bếp của anh Lưu để nấu cá chạch, hắn đặt điện thoại sang một bên, âm lượng mở ở mức to nhất, phát video của Jaco.

 

Trong chủ đề lần này Jaco nói khá ít, những người trung niên và cao tuổi ở chợ chính là lực lượng nói chính.

 

“Cái cô Tây Thi này chẳng là gì cả! Từ Đại Muội mới là biểu tượng cá chạch ở chỗ của chúng tôi!”

 

“Hoan nghênh mọi người đến huyện Đồng Gia ăn lươn ăn cá chạch nhé! Thực sự không có [bíp—] xã hội đen đâu nhé!”

 

“Nói đến Từ Đại Muội này, tôi lại thấy nhớ, hồi trẻ cô ấy xinh lắm…”

 

Độ lửa khi nấu cá chạch rất quan trọng, thời gian om cũng rất lâu, cho đến khi nước gừng ngâm và ớt ngâm hòa quyện với nước cốt của cá chạch. Lăng Liệp mới nhắm mắt, lắng nghe âm thanh trong điện thoại, nhẩm tính thời gian, khi mở nắp nồi, hơi nước trắng xóa bốc lên, mùi thơm nồng nàn xộc thẳng vào mũi.

 

Hắn dùng đũa khẽ đảo cá chạch, thịt đã chín mềm, bây giờ chính là trạng thái ngon nhất.

 

Khi Quý Trầm Giao trở về, Lăng Liệp vừa bưng cá chạch lên bàn, tiếc nuối nói: “Ôi chao, đội trưởng Quý à, sao anh lại về lúc này?”

 

Trong lòng Quý Trầm Giao rối bời vì những manh mối mới tìm được, anh không có tâm trạng đâu mà đi đấu khẩu với hắn, “Hửm?”

 

Lăng Liệp gõ đũa, “Khiến tôi không thể ăn một mình.”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Lăng Liệp ghé sát lại, chớp mắt, “Đội trưởng Quý?”

 

Quý Trầm Giao đẩy hắn ra, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, khi trở lại bàn ăn thì phát hiện trong bát mình có mấy con cá chạch đặc biệt to béo.

 

Lăng Liệp: “Thấy anh có vẻ dùng não quá độ sắp bị ngốc luôn rồi, phần ngon nhất cho anh đấy, để bồi bổ.”

 

Cá chạch béo là ngon nhất, Quý Trầm Giao chậm một nhịp mới phản ứng lại, đây là Lăng Liệp nhường cho anh phần ngon nhất.

 

Hiếm khi được ăn một bữa cá chạch, ngon đến mức ngoài sức tưởng tượng, nước sốt có thể ăn kèm với hai bát cơm. Quý Trầm Giao vừa ăn vừa nói về “biến số” mới tra được ở đồn cảnh sát, anh hỏi: “Quý Nặc Thành là cha nuôi của tôi, tôi rất khó gạt bỏ ông ấy hoàn toàn để suy nghĩ vấn đề. Anh là người ngoài cuộc, anh thấy thế nào? Sự xuất hiện của ông ấy không ảnh hưởng gì đến vụ án, đúng không?”

 

Lăng Liệp lại đặt đũa xuống, “Thú vị rồi đấy, đội trưởng Quý, có khi nào vụ án này là nhằm vào anh không?”

 

Đôi mắt Lăng Liệp dưới ánh đèn lấp lánh ánh lên tia sáng dị thường, Quý Trầm Giao quan sát hắn, ngược lại cảm thấy mình mới là người bị quan sát. “Tại sao?”

 

Lăng Liệp hỏi ngược lại: “Tại sao điều tra đến đây lại đột nhiên xuất hiện bố anh?”

 

Quý Trầm Giao không trả lời được. Anh hỏi Lăng Liệp, là muốn từ góc độ người ngoài cuộc của Lăng Liệp, gạt bỏ bản thân ra ngoài, vậy mà Lăng Liệp không những không làm thế, ngược lại còn kéo anh vào sâu hơn trong cơn bão.

 

Anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần, tại sao điều tra đến đây lại đột nhiên xuất hiện Quý Nặc Thành?

 

Lăng Liệp lại nói: “Rõ ràng là chúng ta đang truy tìm manh mối của Khang Vạn Tân, nhưng bây giờ, dường như anh ta đã trực tiếp ẩn thân khỏi vụ án.”

 

Quý Trầm Giao cảm thấy lồng ngực mình nghẹn lại từng cơn, sau khi đến huyện Đồng Gia, Từ Ngân Nguyệt là manh mối nổi bật nhất, mọi người quy kết việc cô ấy mang thai, mất tích là do nhà họ Khang, nhưng không ai chỉ ra là Khang Vạn Tân, hơn nữa cục cảnh sát huyện còn loại trừ nhà họ Khang. Nực cười là, dường như mối quan hệ giữa Quý Nặc Thành và Từ Ngân Nguyệt còn chặt chẽ hơn so với mối quan hệ giữa Khang Vạn Tân và Từ Ngân Nguyệt.

 

Lăng Liệp rưới nước sốt cá chạch lên cơm, trộn đều, bát cơm trở nên cay nồng thơm ngon. Hắn xúc hai miếng, thỏa mãn hừ hừ, lại nói: “Đội trưởng Quý, có một số vụ án là nhắm vào cảnh sát.”

 

Lời này như một bàn tay, lập tức siết chặt thần kinh Quý Trầm Giao. Anh gần như tự nhủ: “Nhắm vào tôi?”

 

“Nhắm vào người nhà cũng không phải là không thể.” Lăng Liệp xúc cơm.

 

Quý Trầm Giao nghĩ đến cha mẹ nuôi đột nhiên đi du lịch miền Tây, tuy rằng bọn họ nói là muốn thư giãn, nhưng hai lần gọi điện thoại, giọng của Quý Nặc Thành và Chu Vân đều không có vẻ gì là thư giãn. Anh nhận ra điều bất thường, nhưng thói quen chung sống nhiều năm khiến anh không truy hỏi bọn họ có xảy ra chuyện gì hay không.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Nhưng trong vụ án đang điều tra lại xuất hiện tên của Quý Nặc Thành, liên tưởng đến hành động bất thường của cha mẹ nuôi, những điều này thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

 

Cá chạch rất ngon, nhưng Quý Trầm Giao lại không có tâm trạng thưởng thức tiếp, anh cầm điện thoại lên, đi đến bên cửa sổ, gọi cho Quý Nặc Thành.

 

Đợi mười mấy giây, cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Quý Nặc Thành nghe rất bình tĩnh, dường như đang ở ngoài trời, có tiếng gió rít truyền đến, “Tiểu Trầm, có chuyện gì vậy?”

 

Quý Trầm Giao nhíu mày, sự bình tĩnh của Quý Nặc Thành dường như là giả vờ, anh đã từng thấy dáng vẻ ôn hòa điềm tĩnh nhất của Quý Nặc Thành là như thế nào, ví dụ như khi đặt tên cho anh là Trầm Giao. Mà lúc này, trong giọng nói của Quý Nặc Thành còn ẩn chứa cả sự căng thẳng. Cuộc điện thoại này không phải là cuộc gọi mà Quý Nặc Thành mong đợi.

 

“Bố, hai người đi chơi đến đâu rồi?”

 

“Đang ở miền Tây.”

 

“Ở chỗ nào miền Tây?”

 

Quý Nặc Thành im lặng một lúc, “Tiểu Trầm, có chuyện gì xảy ra sao?”

 

Quý Trầm Giao: “Hả? Không có gì. Sao bố lại nói vậy?”

 

“À, không có gì thì tốt. Bình thường con không hay hỏi chúng ta ở đâu.” Quý Nặc Thành chuyển chủ đề: “Công việc có bận không? Ăn cơm chưa?”

 

Quý Trầm Giao: “Mẹ con đâu? Con muốn nói chuyện với bà ấy một lát.”

 

“Bà ấy…. bà ấy đi chụp ảnh với mấy người chị em mới quen trên đường rồi.”

 

“Bây giờ bố ở một mình?”

 

“Đúng vậy, chúng ta ghép với một đoàn nhỏ, bố hơi bị sốc độ cao, nên đã tụt lại phía sau.”

 

Quý Trầm Giao nghe thấy tiếng thở truyền đến từ trong điện thoại, một lát sau anh lại nói: “Bố, thực ra hôm nay con gọi điện cho bố là muốn tìm hiểu một chuyện.”

 

“Được, con nói đi.”

 

” Gần đây ở thành phố Hạ Dung có xảy ra một vụ án, người chết là một doanh nhân khá nổi tiếng, tên là Khang Vạn Tân.”

 

“Bố biết, trên tin tức có đưa tin, hơn nữa Khang Vạn Tân này còn là người của nhà họ Khang kia.”

 

Quý Trầm Giao cảm thấy Quý Nặc Thành rất căng thẳng. Có những người khi căng thẳng sẽ không nhịn được mà nói nhiều. Quý Nặc Thành có đặc điểm này.

 

“Con hiện đang đến quê của Khang Vạn Tân để điều tra, chính là huyện Đồng Gia thuộc thành phố chúng ta.”

 

Nói xong câu này, Quý Trầm Giao nghe rõ tiếng Quý Nặc Thành như ngừng thở. “Bố?”

 

“À, huyện Đồng Gia. Ừ.”

 

Quý Trầm Giao: “Bố, có phải quê của bố ở huyện Đồng Gia không?”

 

“Không phải!” Quý Nặc Thành trả lời rất nhanh, nhưng dường như đột nhiên hiểu ra tại sao Quý Trầm Giao lại hỏi như vậy, ông lại nói: “Sao đột nhiên lại nói đến bố rồi? Bố không kịp phản ứng, trước đây đúng là có ở huyện Đồng Gia một thời gian. Tiểu Trầm à, con muốn hỏi bố về chuyện ở huyện Đồng Gia sao?”

 

Quý Trầm Giao: “Vâng ạ, vì vừa hay trong tài liệu của một vụ án cũ có thấy tên của bố.”

 

“Vụ, vụ án cũ?”

 

“Vụ án Từ Ngân Nguyệt mất tích, bố còn nhớ không?”

 

Đầu dây bên kia im lặng thật lâu, chỉ còn lại tiếng gió thổi mạnh.

 

Quý Nặc Thành: “Bố không hiểu, các con không phải đang điều tra Khang Vạn Tân à? Sao lại liên quan đến Từ Ngân Nguyệt?”

 

“Lần theo manh mối của Khang Vạn Tân điều tra đến Từ Ngân Nguyệt, người dân địa phương đều nói cô ấy bị nhà họ Khang hại, nên tiện thể điều tra luôn.” Quý Trầm Giao nói: “Bố, bố không khỏe sao?”

 

“Không, chỉ là hơi bất ngờ thôi, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, lại nghe thấy tên của cô Từ, lại còn là nghe thấy từ miệng con.”

 

“Cô Từ?”

 

“Đúng vậy, cô ấy là giáo viên dạy thêm của bố hồi cấp ba.”

 

Quý Nặc Thành bắt đầu kể về Từ Ngân Nguyệt trong ký ức của mình. Quý Trầm Giao đã nghe rất nhiều người hồi tưởng về Từ Ngân Nguyệt, những gì Quý Nặc Thành nói không khác biệt nhiều so với những gì người khác nói. Nhưng nói đến sau này, Quý Nặc Thành nói, ông ấy từng thấy người nhà họ Khang giằng co với Từ Ngân Nguyệt.

 

Quý Trầm Giao lập tức hỏi: “Khi nào? Là ai?”

 

“Sau khi bố thi đại học. Nhận được giấy báo trúng tuyển, người bố cảm kích nhất chính là cô Từ, bố đã mua dưa hấu, đồ ăn kèm đến nhà cô ấy ăn mừng, nhưng cô ấy không có ở nhà. Bố đang định đi thì nghe thấy có tiếng cãi vã. Cô Từ bị một người đàn ông lôi kéo, bố không quen anh ta, nhưng anh ta và những người tuần tra chợ thủy sản của nhà họ Khang là cùng một nhóm, anh ta còn uy hiếp cô Từ, nói đừng chọc giận người nhà họ Khang.”

 

Quý Nặc Thành cười khổ, “Tiểu Trầm, có lẽ con sẽ cười bố không ra mặt bảo vệ cô Từ, nhưng lúc đó bố cũng mới mười tám tuổi, huyện Đồng Gia bị nhà họ Khang kiểm soát, bố thực sự không dám làm anh hùng. Bố trốn trong góc, không dám hó hé một tiếng, cô Từ bị người đó đẩy vào trong nhà. Hôm đó bố không thể ăn mừng cùng cô Từ, dưa hấu và đồ ăn kèm đều chia cho bạn học.”

 

“Con điều tra ra vụ án này, có lẽ là ông trời cho bố một cơ hội chuộc tội.” Quý Nặc Thành lại nói: “Tiểu Trầm, cô Từ là bị người nhà họ Khang hại, cô ấy mất tích nhiều năm như vậy, nhất định đã qua đời rồi. Nếu có thể bắt được hung thủ, linh hồn cô ấy trên trời cũng có thể yên nghỉ.”

 

Quý Trầm Giao lại nói chuyện với Quý Nặc Thành một lúc, Chu Vân vẫn chưa về, Quý Nặc Thành dặn dò anh nhất định phải phá được án, sau đó cúp điện thoại.

 

Quý Trầm Giao dựa vào cửa sổ, trong đầu tua lại nội dung cuộc điện thoại vừa rồi.

 

Mọi người đều nói, Từ Ngân Nguyệt là bị nhà họ Khang hại, nhưng những lời mô tả của bọn họ đều rất mơ hồ, vừa không có một cái tên chính xác, cũng không có một sự kiện cụ thể. Chỉ có Quý Nặc Thành là nói ra ông ấy từng chứng kiến Từ Ngân Nguyệt bị người nhà họ Khang bám theo và cưỡng ép vào nhà.

 

Nhưng trong tài liệu điều tra mà cục cảnh sát huyện đưa ra, không có chi tiết này.

 

Có lẽ lúc đó Quý Nặc Thành không nói. Điều này cũng có thể hiểu được, năm đó Quý Nặc Thành đưa vợ mới cưới về nhà ăn Tết, gặp cảnh sát huyện điều tra vụ án mất tích của Từ Ngân Nguyệt. Đàn ông ở độ tuổi đó sợ nhất là bị người mình yêu phát hiện ra mặt yếu đuối của mình, cộng thêm nhà họ Khang vẫn còn bám trụ ở huyện Đồng Gia, ông ấy chọn cách giấu kín chuyện này cũng là điều hợp lý.

 

Sau lưng  truyền đến tiếng bát đĩa lách cách, Quý Trầm Giao quay người, nhìn thấy Lăng Liệp đã ăn xong cá chạch và cơm, bây giờ đang dọn dẹp.

 

“Để tôi làm cho.” Anh đi tới, cầm lấy bát.

 

Lăng Liệp đi theo phía sau, hỏi: “Anh và bố anh nói chuyện xa cách vậy sao?”

 

“Xa cách?”

 

“Không giống con trai và bố nói chuyện, giống như thẩm vấn nghi phạm.”

 

Quý Trầm Giao quay đầu lại, “Không đến mức đó chứ?”

 

“Chỉ nghe anh nói chuyện thì không đến mức đó, nhưng biểu cảm của anh vừa rồi rất đáng sợ.” Lăng Liệp nói rồi lấy điện thoại ra, ngang nhiên khoe bức ảnh chụp lén, “Cái này hoàn toàn giống biểu cảm của anh khi thẩm vấn nghi phạm.”

 

Quý Trầm Giao nhướng mày. Mỗi lần thẩm vấn, anh đều tập trung cao độ, các giác quan, thần kinh như biến thành một chiếc lồng, bao trùm nghi phạm không một kẽ hở, không bỏ sót bất kỳ phản ứng nào của đối phương.

 

Vừa rồi khi nói chuyện điện thoại với Quý Nặc Thành, anh đúng là ở trạng thái này. Chỉ là, nếu Lăng Liệp không nói thì anh không nhận ra.

 

Lăng Liệp vỗ vai Quý Trầm Giao, “Này anh bạn, chẳng lẽ anh vì tôi nói biểu cảm của anh đáng sợ, nên tức giận rồi?”

 

“Sao có thể?”

 

“Vậy anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?”

 

Quý Trầm Giao thu hồi ánh mắt, tiếp tục rửa bát.

 

“Đáng sợ ở đây là chỉ khí thế, không phải xấu xí.” Lăng Liệp lại vỗ vỗ vai anh, “Thả lỏng đi, anh vẫn rất đẹp trai, đàn ông nghiêm túc là đẹp nhất.”

 

Quý Trầm Giao khẽ đá hắn một cái, “Anh mới đẹp.”

 

Lăng Liệp lại nói: “Anh và bố anh quan hệ không tốt lắm à?”

 

“Cũng tạm. Nhưng chúng tôi không phải cha con ruột.”

 

Lăng Liệp nheo mắt lại, “Ôm đội trưởng Quý một cái nào.”

 

Quý Trầm Giao hất tay, “Bỏ móng vuốt ra.”

 

Lăng Liệp cười cười không sao cả, “A, đội trưởng Quý ăn no rồi, phải điều tra vụ án rồi!”

 

Quý Trầm Giao: “…” Cấm dùng lặp từ!

 

…………..

 

Sau khi được Jaco đưa tin, “Tây Thi Cá Chạch” Từ Ngân Nguyệt sau nhiều năm mất tích lại một lần nữa đi vào tầm mắt của mọi người, các phương tiện truyền thông tự do đổ xô đến huyện Đồng Gia, trổ hết tài năng, đào bới mọi thứ về thị trấn nhỏ gần như bị lãng quên này.

 

Quý Trầm Giao yêu cầu đội trọng án theo dõi sát sao dư luận trên mạng, tuy rằng rất nhiều thông tin chỉ là nghe đồn, nhưng dù sự thật có 0,01% khả năng cũng phải lắng nghe.

 

Jaco vẫn còn ở huyện Đồng Gia, mấy lần đưa tin này của anh ta nổi bật hơn hẳn so với các đối thủ cạnh tranh, ông chủ lại tăng cường cho anh ta thêm hai trợ lý, còn đích thân đến huyện Đồng Gia “khao quân”, gọi một bàn lớn tôm hùm đất, cho mọi người ăn thoải mái.

 

Jaco không ăn mấy, thỉnh thoảng kiểm tra tin nhắn phía sau. Đột nhiên, anh ta nhìn thấy một người dùng mạng xã hội có tên là dãy mã lộn xộn nói rằng, mẹ cô ấy thấy chuyện của Từ Đại Muội, nhớ đến năm đó cũng có tình nghĩa chị em với Từ Đại Muội, nhưng vì thế lực nhà họ Khang quá lớn, không dám nói ra sự thật, bây giờ tuổi đã xế chiều, muốn nói ra những gì mình biết cho công chúng.

 

Jaco cong mắt lên, lập tức đứng dậy. Ông chủ uống đến say khướt, “Bữa cơm này còn chưa ăn xong, đi đâu vậy?”

 

Jaco quay đầu cười nói: “Cung cấp manh mối cho cảnh sát, mở rộng quan hệ cho công ty chúng ta.”

 

Hết chương 65.

 

Chương 65: Thân Sơ (15)

Ngày đăng: 6 Tháng ba, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên