Chương 66:
Chỉ một khoảnh khắc ngạc nhiên thoáng qua, Lang Dương Dương và Trang Thạc đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Tiểu đội trưởng Dương đã sớm cảnh báo cho bọn họ biết về tình hình sức khỏe của Lang Chí Văn, nhà tù không phải nơi dưỡng bệnh, một khi đã suy yếu thì chỉ có nước ngày càng tệ hơn.
Lang Chí Văn thường xuyên phát điên gây chuyện, nhìn trạng thái của ông ta chắc cũng không sống được bao lâu.
Chỉ là, không ngờ lại nhanh như vậy.
Lang Dương Dương sốt cao suốt đêm, mơ màng trong cơn sốt, lồng ngực khó thở đến đau nhói, hơi thở nóng rực như thiêu đốt từng dây thần kinh.
Có lẽ ông ta ra đi trong oán hận và không cam lòng, muốn kéo theo cả người con trai lạnh lùng này cùng chịu đau khổ.
Lang Dương Dương dựa vào gối, lưng giường được điều chỉnh lên vị trí cao nhất, im lặng không nói gì.
Trang Thạc cầm điện thoại, hỏi dì Hai ở bên kia đầu dây: “Dì, ông ấy đi như thế nào ạ?”
Dì đáp: “Nghe nói vốn dĩ cậu ta đã mang trong mình nhiều bệnh tật, điều trị mãi không khỏi, hôm qua đột ngột bị xuất huyết não, không cứu được, đi rất nhanh.”
“Vậy thì…” Trang Thạc muốn hỏi dì cuối cùng định xử lý như thế nào.
Dì có nhắc với bọn họ, trước khi ông nội mất có nói sau này người đó chết đi thì hãy chôn cất bên cạnh ông.
“Để dì báo với bà Hai và chú của con một tiếng. Hai đứa đừng ra ngoài ăn cơm, để dì nấu chút cháo nóng mang qua cho Dương Dương.” Dì Hai nói.
Sau đó dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy.
Điện thoại được đặt trên tủ đầu giường, Lang Dương Dương lại nói mệt muốn ngủ, phải đến 8 giờ mới bắt đầu truyền dịch.
“Vẫn phải nằm viện thêm mấy hôm nữa, anh về nhà lấy ít quần áo để thay, em đổ nhiều mồ hôi như vậy chắc chắn khó chịu lắm.”
“Ừm.” Lang Dương Dương gật đầu, cơn sốt cao vẫn còn chưa dứt, chờ đợi cậu chỉ là giấc ngủ triền miên.
Trang Thạc về nhà lấy quần áo, tiện thể gọi điện cho Du Du báo tin, nhờ cô ấy trông nom cửa hàng giúp Lang Dương Dương.
Công việc của Trang Thạc bên kia thì sau khi kết thúc cuộc họp hôm qua, tạm thời cũng không có gì gấp, Tiểu Giả có thể xử lý được, Trang Thạc cũng yên tâm ở lại bệnh viện chăm sóc Lang Dương Dương.
Anh biết đây không chỉ đơn thuần là cơn sốt về mặt sinh lý, mà có lẽ là phải nhổ đi cái gai trong lòng, máu thịt tình thâm, nhất định sẽ đau đớn một thời gian.
Hơn 7 giờ một chút, Trang Thạc đã mang quần áo đến.
Có lẽ là không hề dừng lại dọc đường, lấy quần áo xong là quay lại ngay.
Lang Dương Dương vẫn đang ngủ, nhưng trông có vẻ ngủ không ngon giấc, tròng mắt dưới mí mắt cứ động đậy, mồ hôi li ti trên sống mũi không ngừng tuôn ra.
Ngay cả trong mơ cũng thở dài.
“Mơ thấy gì vậy nhỉ?” Trang Thạc khẽ lẩm bẩm một mình, dịu dàng vuốt ve những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán Lang Dương Dương.
Đúng 8 giờ, y tá vừa mới cắm kim truyền dịch xong thì dì Hai cũng đến.
“Hạ sốt chưa con?” Dì đưa hộp cơm giữ nhiệt cho Trang Thạc, ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ trán Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương mỉm cười: “Con đỡ hơn nhiều rồi dì.”
Dì cười gượng gạo: “Tối qua sốt cao lắm phải không? Dì có nghe nói về chuyện này, đôi khi cũng có chút kỳ lạ…”
“Không nói chuyện này nữa, dì, con chỉ bị cảm lạnh thôi.” Lang Dương Dương nắm lấy tay dì.
Dì nhìn Lang Dương Dương: “Cũng đúng, không sao. Sốt cũng là để bài trừ độc tố, đợi khỏi rồi thì những thứ dơ bẩn đều bị thiêu rụi hết, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Trang Thạc cũng phụ họa: “Mẹ con cũng nói như vậy.”
Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nói với bố mẹ rồi à?”
Trang Thạc: “Nói rồi, giờ không nói thì mai đến nhà bố mẹ ăn cơm cũng phải nói thôi.”
“Cũng đúng.” Lang Dương Dương mệt mỏi nhắm mắt lại: “Vậy anh nhớ nói với bố mẹ là em đã hạ sốt rồi, không sao rồi.”
Trang Thạc: “Anh nói rồi, bố mẹ nói trưa nay sẽ nấu cơm mang qua.”
Nghe nói có người khác quan tâm yêu thương Lang Dương Dương, dì Hai cũng vui vẻ thay, cuối cùng cũng thật lòng nở nụ cười.
“Đấy thấy chưa, nằm viện có người mang cơm ba bữa, sướng thế còn gì.”
Nói xong thì có điện thoại, dì đi ra chỗ cửa sổ nghe máy.
Lang Dương Dương cũng cười.
Trang Thạc lấy cháo gà rau xanh ra, định đút cho Lang Dương Dương ăn.
“Để em tự ăn, truyền dịch là tay trái mà.” Lang Dương Dương nói.
Chỉ là bị sốt thôi, tay chân vẫn cử động được bình thường, Lang Dương Dương đưa tay lấy thìa.
Trang Thạc không ép buộc, đỡ bát cho cậu, để cậu tự mình ăn một chút.
Một lúc sau, cháo của Lang Dương Dương vẫn chưa ăn hết, giường bên cạnh có bệnh nhân mới đến, là một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi, cũng bị sốt.
Đứa trẻ khóc lóc không chịu rời khỏi vòng tay mẹ để lên giường nằm, bố mẹ thay nhau dỗ dành.
Lang Dương Dương nhìn một lúc, nhớ lại hồi bằng tuổi đứa bé, cậu đã không dám khóc như vậy, sợ khóc sẽ khiến ông nội tức giận, sợ ông sẽ nói sao mày giống bố mày thế.
Chẳng mấy chốc y tá đến tiêm, đứa trẻ cũng im lặng, cuộc gọi của dì Hai cũng kết thúc.
Dì Hai bước lại: “Bà Hai gọi dì về một chuyến.”
Lang Dương Dương gật đầu: “Bà và mọi người nói sao ạ?”
“Có lẽ người già vẫn cổ hủ một chút, nói người chết phải được chôn cất tại quê hương, lại nói ông nội con cũng có dặn dò, bảo chúng ta mang tro cốt cậu ta về quê.” Dì Hai nói xong thì thở dài: “Để dì về nói chuyện lại xem sao, nếu ông nội biết con trai mình sau này biến thành như vậy, chắc cũng không muốn được chôn cất cùng nhau đâu.”
Lang Dương Dương không nói gì, nhưng suy nghĩ của cậu đều đã thể hiện rõ trên mặt, Trang Thạc và dì Hai đều nhìn ra được.
Dì Hai mím môi: “Để dì về bàn bạc lại, bọn họ chỉ biết cậu ta chết trong tù, không biết cụ thể là phạm tội gì, biết đâu nghe xong sẽ không muốn nữa.”
Quan hệ gia đình, họ hàng ở thành phố nhỏ rất chặt chẽ, thế hệ trước của Lang Dương Dương và Trang Thạc đều là những người từ nông thôn lên thành phố, nên rất coi trọng quê hương cố thổ.
Dì Hai về nhà.
“Bà Hai và chú tuổi cũng đã cao, tuy luyến tiếc quá khứ, mềm lòng, nhưng vẫn là người hiểu chuyện, không sao đâu.” Trang Thạc ngồi xuống ghế đẩu bên giường.
Một bát cháo to Lang Dương Dương chỉ ăn được một nửa, Trang Thạc ăn hết phần còn lại rồi dọn dẹp hộp cơm.
Lang Dương Dương ừ một tiếng, đầu óc nặng trĩu, dường như không thể chịu đựng nổi những suy nghĩ phức tạp như vậy, ngay cả ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn.
“Em buồn ngủ quá.”
Mới có một đêm mà cằm Trang Thạc đã lún phún râu, anh đắp chăn cẩn thận cho Lang Dương Dương: “Ngủ đi, anh ở đây với em, điện thoại của em anh cũng để ý, có gì anh nói cho em biết, yên tâm ngủ đi.”
Lang Dương Dương mơ màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì đã hơn 12 giờ trưa, chai truyền dịch đã được rút ra, Trang Thạc đang ngủ gục bên giường.
Nằm lâu quá nên lưng rất đau, nhưng cậu không dám động đậy, sợ chỉ cần cử động nhẹ một chút thôi là Trang Thạc sẽ tỉnh giấc.
Bởi vì tay Trang Thạc đang đặt trên chân cậu.
Lang Dương Dương yên lặng nhìn khuôn mặt Trang Thạc, hai ngày nay anh bận rộn với dự án, vất vả lắm mới xong thì đêm qua cậu lại bị sốt.
Trang Thạc vốn dĩ luôn tràn đầy năng lượng mà giờ phút này cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Trong lòng Lang Dương Dương yêu thương và biết ơn anh, cứ như vậy nhìn ngắm khuôn mặt anh, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng an ổn hơn rất nhiều.
Đứa trẻ ở giường bên cạnh chắc là đã về nhà rồi, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Lang Dương Dương cảm thấy đầu óc nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng cơ thể vẫn còn rất nặng nề, nhiệt độ cũng chưa hạ xuống mức bình thường.
Cứ ngẩn người như vậy một lúc, bỗng Lang Dương Dương phát hiện có người đang thò đầu vào trong phòng bệnh.
Là mẹ Trang Thạc đến.
Lang Dương Dương khẽ vẫy tay: “Mẹ.”
Hai ba tháng đầu sau khi kết hôn với Trang Thạc, Lang Dương Dương vẫn chưa quen gọi “Mẹ”, từ nhỏ cậu đã không gọi như vậy, lại kết hôn chớp nhoáng như thế, nhất thời rất khó thích nghi.
Nhưng bố mẹ Trang Thạc rất thoải mái, nói gọi là dì chú cũng được, sao cho thuận miệng thì gọi.
Sau vụ dì Hai bị lừa đảo, hai nhà thường xuyên sum họp, nghe Trang Thạc gọi bố mẹ, Lang Dương Dương cũng dần quen.
Giọng nói và động tác của cậu đều rất nhẹ nhàng, nhưng Trang Thạc lập tức tỉnh giấc, nhìn Lang Dương Dương: “Sao vậy? Muốn đi vệ sinh à?”
“Bố mẹ đến rồi.” Lang Dương Dương nói.
Bố mẹ Trang Thạc bước vào, tay xách một hộp giữ nhiệt to, còn có cả hoa quả đã được cắt sẵn.
Mẹ Trang Thạc cằn nhằn: “Sao lại đột ngột như vậy, lúc Trang Thạc báo tin cho bố mẹ, làm hai người bọn ta sợ muốn chết.”
“Bây giờ đỡ hơn chưa con?” Bố Trang Thạc hỏi rồi đặt hộp cơm trưa lên tủ đầu giường.
Môi Lang Dương Dương trắng bệch, vì sốt cao nên ra nhiều mồ hôi, cơ thể thiếu nước, môi khô đến nứt nẻ.
Cậu mỉm cười nói: “Con đỡ hơn nhiều rồi ạ, tối qua nhiệt độ đã hạ xuống rồi.”
Hai người lớn cũng đã nghe Trang Thạc và dì Hai kể về chuyện Lang Chí Văn qua đời, nhưng không dám nhắc đến, sợ nói gì đó không đúng sẽ khiến Lang Dương Dương đau lòng.
Gia đình bọn họ đều rất hòa thuận, đôi khi cũng không thể hoàn toàn đứng trên lập trường của Lang Dương Dương để suy nghĩ vấn đề.
Chỉ là, mẹ Trang Thạc là người nóng tính, nhìn Lang Dương Dương tiều tụy, nhịn không được mà nói: “Sao ông ấy nỡ lòng nào để con như vậy chứ, thật là…”
Lang Dương Dương nghe xong liền hiểu, chỉ mỉm cười, không nói gì.
Nhiều năm về trước, cậu cũng từng vô số lần muốn hỏi, hỏi bọn họ sao nỡ lòng nào làm như thế, chẳng lẽ cậu sinh ra đã không có phúc phận hay sao?
Bây giờ thì đã buông bỏ được nhiều rồi, chỉ là, cảm thấy ốm đau thật sự rất khó chịu.
Nghĩ ngợi một hồi, cậu lên tiếng an ủi: “Không sao đâu ạ, chỉ là bị sốt thôi, mấy hôm nữa là khỏi rồi.”
“Phải đấy mẹ, ai mà chẳng có lúc ốm đau.” Trang Thạc cũng nói.
Mẹ Trang Thạc suy nghĩ một chút, thở dài một hơi, mỉm cười nói: “Cũng đúng, tục ngữ có câu, sốt là cơ thể đang bài trừ độc tố, có những thứ uất kết trong người, sẽ khiến người ta bế tắc, ốm một trận có khi lại là chuyện tốt, bài trừ hết những thứ đó ra, sau này chúng ta sẽ khỏe mạnh.”
Câu này dì Hai cũng vừa mới nói, Lang Dương Dương và Trang Thạc bắt đầu cảm thấy rất có lý.
Bố mẹ Trang Thạc làm cơm trưa mang đến, đều là những món thanh đạm, hầm một nồi canh sườn heo, nói phải ăn thêm thịt mới có sức hồi phục.
Nhưng Lang Dương Dương ăn không ngon miệng, ăn chẳng được bao nhiêu, ăn đến cuối cùng, nhìn mấy món ăn còn dư lại có chút áy náy.
Người ta đã vất vả làm cho mình, vậy mà bản thân lại chẳng ăn được mấy miếng.
“Có phải là không ăn được không con?” Mẹ Trang Thạc ngồi xuống mép giường.
Lang Dương Dương còn chưa kịp lên tiếng, Trang Thạc đã nói trước: “Mẹ, Dương Dương bị ốm nên không có khẩu vị, ăn được như vậy là tốt lắm rồi.”
“Mẹ biết mà.” Mẹ Trang Thạc trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó không nhịn được cười: “Con không cần phải vội vàng bênh vực Dương Dương như vậy đâu, cứ như mẹ là mẹ chồng ác độc không bằng.”
Cách gia đình bọn họ ở chung vẫn luôn vui vẻ và thoải mái như vậy, Lang Dương Dương không nhịn được bật cười.
Mẹ Trang Thạc thấy cậu vui vẻ, lại tiếp tục nói: “Ý của mẹ là không ăn được thì thôi, mẹ có cắt hoa quả mang đến, cam, dâu tây, cherry đều có, ăn chút hoa quả cũng tốt.”
“Cảm ơn mẹ.” Lang Dương Dương nhận lấy hộp đựng hoa quả, mỗi loại đều được rửa sạch sẽ, cắt gọn gàng, còn rất tươi, chắc là vừa mới làm trước khi ra khỏi nhà.
Mẹ Trang Thạc nói: “Mẹ còn mang theo sữa chua, chính là cái loại ngon mà con mua cho chúng ta ấy.”
Lang Dương Dương cười gật đầu, ăn một miếng cam, trong miệng lập tức cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.
“Trang Thạc, ăn hết chỗ cơm còn lại đi, đừng lãng phí.” Bố Trang Thạc ngồi trên ghế ở cuối giường lên tiếng.
Trang Thạc cười nói: “Vâng, con biết rồi.”
Trong phòng bệnh, mọi người nhỏ giọng trò chuyện, người nói người nghe, tâm trạng Lang Dương Dương cũng tốt hơn rất nhiều.
Ăn cơm xong, bố mẹ Trang Thạc phải về nhà, nói tối sẽ lại mang cơm qua.
“Không cần đâu ạ, tụi con tự làm được rồi.” Trang Thạc nói.
Lang Dương Dương cũng nói thêm: “Vâng ạ, phiền bố mẹ quá.”
Mẹ Trang Thạc xua tay: “Phiền gì mà phiền, mẹ nghỉ hưu rồi, thời gian rảnh rỗi đầy ra. Đúng rồi, sáng nay dì Hai con có đến đây không?”
Vừa dứt lời, dì Hai đã xuất hiện ở cửa, sắc mặt không được tốt lắm, nhìn thấy mẹ Trang Thạc thì gượng cười: “Chị đến rồi à.”
“Thế nào rồi?” Mẹ Trang Thạc sốt ruột hỏi thẳng.
Vừa nói xong mới kịp phản ứng, bà vội vàng quay sang nhìn Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương đã đoán được, cũng không ngại bọn họ nói chuyện này trước mặt mình, đối với chuyện này cậu đã khá dửng dưng rồi.
Chỉ là, cơn sốt đột ngột khiến cậu trông tiều tụy đi rất nhiều.
“Dì, bà và mọi người nói sao ạ?” Lang Dương Dương chủ động hỏi, thể hiện rằng bản thân thực sự không ngại, cũng không quá nhạy cảm.
Dì Hai đặt túi xách lên tủ đầu giường rồi ngồi xuống, nói: “Người lớn tuổi vẫn nói tốt nhất là nên chôn cất tại quê hương, dì cũng không biết phải làm sao. Nhưng quyền quyết định vẫn là ở con.”
Bốn người vây quanh giường bệnh, Lang Dương Dương có chút căng thẳng, quay đầu nhìn Trang Thạc.
Trang Thạc ngồi xuống mép giường, không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Lang Dương Dương, ủ trong lòng bàn tay mình.
Bàn tay Trang Thạc lúc nào cũng khô ráo ấm áp như vậy, lòng bàn tay có vết chai, khi ma sát vào lòng bàn tay cậu tạo nên cảm giác rất kỳ diệu, rộng lớn, hữu lực, khiến người ta có cảm giác rất an toàn.
Người lớn tuổi luôn thích nhìn thấy con cháu hòa thuận, Lang Dương Dương và Trang Thạc tình cảm tốt, có lẽ bọn họ còn vui hơn cả người trong cuộc.
“Dạ…” Lang Dương Dương suy nghĩ một chút, nếu bản thân đã không còn để tâm, vậy thì cứ theo ý người lớn trong nhà là được rồi, thế nên bèn nói: “Vậy thì nghe theo bà Hai và chú đi ạ.”
Dì thở dài một hơi, nói: “Được rồi, vậy đợi con khỏe lại thì chúng ta sẽ đến đó mang tro cốt cậu ta về, bây giờ không cho chôn cất ở quê nữa, phải đến nghĩa trang, mua một vị trí khuất nẻo một chút, an táng cho cậu ta.”
“Dì.”
“Hả?”
“Nhất định phải đến đó mang tro cốt về ạ?”
Dì Hai cười gượng gạo: “Đúng vậy, tro cốt thì không thể gửi được.”
Lang Dương Dương mím môi, không nói gì.
Những người có mặt đều nhìn nhau, tất cả đều hiểu rõ hoàn cảnh của Lang Dương Dương, oán hận trong lòng cậu có lẽ vẫn chưa tan biến hết.
Nhưng cậu là con trai duy nhất.
Trong lòng Lang Dương Dương rất không muốn, nhưng nghĩ nếu cậu không đi, vậy thì chỉ còn dì Hai đi, như vậy thì tuyệt đối không được.
Cuối cùng cậu ngẩng đầu lên: “Vâng.”
“Ôi chao, bệnh này không biết bao giờ mới khỏi đây.” Mẹ Trang Thạc nói.
Dì suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng đúng, thật ra chỉ là đi lấy đồ thôi, bên đó người ta sẽ lo liệu hết, chỉ là một chiếc bình nhỏ, hay để dì tự mình đi, ngày mai xuất phát, ngày mốt sẽ về.”
Lang Dương Dương: “Không được đâu ạ, dì, con đi cùng dì.”
Dì Hai: “Không sao đâu, con cứ ở lại bệnh viện nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Dì…” Cơ thể Lang Dương Dương vẫn còn yếu, giọng nói còn mang theo chút tủi thân.
“Theo tôi thấy, cứ để Trang Thạc đi.” Bố Trang Thạc đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đồng loạt nhìn ông.
“Đúng rồi!” Mẹ Trang Thạc cũng nói, bà giải thích: “Đi đón tro cốt, đi máy bay hay tàu cao tốc đều không tiện, phải tự mình lái xe đi, bây giờ con còn bao nhiêu sức lực để lái xe đường dài? Hơn nữa, hai đứa đã kết hôn rồi, chính là người một nhà, thân phận này cũng không có gì là không hợp lý.”
Lang Dương Dương không hiểu sao lại cảm thấy có chút không ổn, chuyện bản thân không muốn làm lại cứ đẩy cho Trang Thạc. Nhưng Trang Thạc lập tức đồng ý.
“Vâng, để con đi thay Dương Dương.”
Chuyện cứ như vậy được quyết định, bên phía nhà tù có thời hạn, chiều ngày thứ ba Lang Dương Dương hạ sốt, Trang Thạc đón cậu về nhà, hẹn với dì sáng sớm ngày hôm sau sẽ xuất phát.
Trở về nhà, Lôi Công cứ kêu gâu gâu, cuối cùng chủ nhân cũng đã trở về, chú chó vui mừng không chịu rời nửa bước.
Lang Dương Dương nói với Lôi Công: “Lôi Công lại đây, sưởi ấm chân cho ba nào.”
Tai Lôi Công dựng đứng, bỗng nhiên nằm vật ra đất, lộ ra cái bụng phệ trước mặt Lang Dương Dương.
Nhìn thấy chú chó là tâm trạng thật sự rất vui, Lang Dương Dương xoa đầu nó, như mọi khi đặt chân lên người nó, nói những lời nhớ nhung nó.
“Dương Dương, hôm qua chị Lang Nguyệt có gửi nhân sâm và yến sào đến, anh đã dùng nhân sâm hầm canh gà, em ăn một chút đi.”
Trang Thạc ngồi xuống bên cạnh, đưa thìa cho cậu: “Lúc ra khỏi nhà anh đã hầm xong, để ấm, bây giờ nhiệt độ vừa phải.”
Lang Dương Dương cười, nói: “Cũng không cần phải tẩm bổ như vậy đâu.”
Trang Thạc: “Phải tẩm bổ cho thật tốt. Ngày mai trước khi ra khỏi nhà, anh sẽ hầm sẵn tuyết yến và táo đỏ cho em, em thức dậy là có thể ăn được.”
“Ừm, em biết rồi.” Lang Dương Dương khẽ dựa vào người Trang Thạc: “Anh vất vả rồi, ông xã.”
Giọng Lang Dương Dương vẫn chưa hồi phục hẳn, khi nói chuyện có chút khàn khàn, lại cố ý lên giọng, ngọt ngào đến mức khiến người ta say lòng, gọi đến mức Trang Thạc cảm giác như xương cũng sắp rã rời.
Nhưng Lang Dương Dương vừa mới khỏi bệnh, anh cũng không dám làm gì.
Trang Thạc thỏa mãn mỉm cười, nhìn cậu uống canh gà nhân sâm, nói: “Dương Dương, bên Trần Gia Trại đã ấn định thời gian, thứ bảy tuần sau chúng ta sẽ khai trương cùng với hiệu sách. Đúng rồi, bên nghĩa trang cũng đã liên lạc xong, tro cốt vừa đón về là chôn cất ngay, không làm lễ, cũng không mang vào nhà, chú của em sẽ ra nghĩa trang đón. Nếu em không thích thì hôm đó không cần đến, anh sẽ lo liệu ổn thỏa cho em.”
Lang Dương Dương gật đầu, tựa cằm lên vai Trang Thạc, lần này là toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào anh, cậu nói: “Vẫn nên đến đó một chuyến, không sao đâu. Trang Thạc.”
“Hửm?”
“Cảm ơn anh.”
“Vậy gọi một tiếng ‘Ông xã’ cho anh nghe nào.”
Câu nói đùa kiểu này trước đây cũng thường xuyên nói, Lang Dương Dương và anh rất ít khi gọi nhau như vậy, Trang Thạc nói câu này phần lớn là muốn trêu chọc Lang Dương Dương, nhìn cậu rõ ràng rất ngại ngùng nhưng luôn giả vờ tức giận đánh yêu anh một cái.
Nhưng lần này hình như có chút khác biệt.
Lang Dương Dương cười có chút ranh mãnh, đưa bát canh gà cho Trang Thạc, nhân cơ hội tiến sát lại gần, cơ thể vừa mới khỏi bệnh mềm mại như không xương, hơi thở nóng ấm phả vào vùng cổ nhạy cảm của Trang Thạc.
“Ông xã…”
Hết chương 66.