Chương 66: Thân Sơ (16)
Quý Trầm Giao xem tin nhắn Jaco gửi tới, hỏi: “Anh đã liên lạc với người này chưa?”
“Chưa, không phải là để các anh quyết định sao.” Jaco cười nói: “Tôi không thể phán đoán tính xác thực của thông tin này. Liên lạc vội vàng, nếu đối phương là giả, đến lúc đưa tin sẽ ảnh hưởng không tốt. Nếu là thật thì càng nên để cảnh sát tiếp xúc, tôi không thể đảm bảo an toàn cho bọn họ.”
Nói năng đâu ra đấy, Quý Trầm Giao nhìn Jaco vài giây rồi nói cảm ơn. Jaco đáp: “Việc nên làm, nên làm mà, những người làm truyền thông tự do như chúng tôi cũng có trách nhiệm với xã hội, được hỗ trợ đội trọng án là vinh hạnh của tôi.”
Quý Trầm Giao chuyển thông tin từ tài khoản của Jaco cho Thẩm Tê. Thẩm Tê nhanh chóng xác nhận được thân phận của đối phương. Cô ấy tên là Tiểu Tiết, khoảng ba mươi tuổi, quê ở huyện Đồng Gia, nhưng đã chuyển cả gia đình đến thành phố Hạ Dung từ lâu.
Tịch Vãn đến đơn vị của Tiểu Tiết, sau khi trình bày rõ tình hình, Tiểu Tiết lái xe đưa cô đến gặp mẹ mình.
“Mẹ, đây là cảnh sát ở cục cảnh sát thành phố chúng ta, họ đang điều tra vụ án tôm hùm đất, điều tra đến tận quê mình rồi. Không phải con đã thay mẹ gửi tin nhắn riêng cho Jaco sao? Jaco không phải cảnh sát, việc này phải do cảnh sát tìm hiểu. Mẹ nói chuyện với cảnh sát Tịch đây nhé?”
Có lẽ mẹ của Tiểu Tiết không ngờ mình phải đối mặt trực tiếp với cảnh sát, vậy nên bà có chút bối rối, “Các cô thật sự có thể đòi lại công bằng cho Từ Đại Muội à?”
Tịch Vãn nói: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đòi lại công bằng cho người bị hại.”
Mắt mẹ Tiểu Tiết đỏ hoe, bà nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đại Muội, em đừng trách chị, bí mật này chị đã giữ nhiều năm như vậy, chị có con trai con gái, năm đó thật sự không dám nói ra!”
Mẹ Tiểu Tiết và Từ Ngân Nguyệt quen biết nhau từ khi còn rất nhỏ, bà lớn hơn Từ Ngân Nguyệt ba tuổi. Nhà họ Từ vì kế sinh nhai mà không thể không làm tay sai cho nhà họ Khang, là tầng lớp thấp nhất trong hệ thống quyền lực của nhà họ Khang. Khi đó Từ Ngân Nguyệt còn quá nhỏ, có lúc được bố mẹ gửi ở nhà họ Tiết, nhờ nhà họ Tiết trông nom giúp. Nhà họ Tiết biết nhà họ Từ cũng không còn cách nào khác, hơn nữa đứa trẻ còn nhỏ, có thể giúp được gì thì giúp.
Từ Ngân Nguyệt lớn lên vui vẻ bên cạnh chị gái của nhà họ Tiết.
Nhưng sau đó, khi Từ Ngân Nguyệt lớn đến mười mấy tuổi, bố mẹ Từ Ngân Nguyệt làm “việc bẩn”, chết thê thảm đến mức thi thể không còn nguyên vẹn. Những gia đình trong sạch trong huyện căm ghét đám tay sai của nhà họ Khang, hầu như không qua lại với Từ Ngân Nguyệt nữa. Khi đó Mẹ Tiểu Tiết đã vào làm công nhân trong nhà máy, thấy Từ Ngân Nguyệt đáng thương, thỉnh thoảng lén lút cho cô ấy ít thịt ít rau, nhưng cũng không dám để người khác biết.
Sau khi Từ Ngân Nguyệt bắt đầu buôn bán cá chạch, những người trong huyện muốn gây khó dễ cho cô ấy đã ít đi rất nhiều, cùng lắm là ở sau lưng gièm pha, nói xấu cô ấy là người không đứng đắn, không trong sạch. Mẹ Tiểu Tiết lấy chồng, sinh con, lo toan cho gia đình, quan hệ với Từ Ngân Nguyệt cũng dần nhạt phai, bọn họ ít nói chuyện với nhau hơn.
Con trai của Từ Ngân Nguyệt tên là Từ Gia Gia, mẹ Tiểu Tiết không biết đó là con của ai, hỏi Từ Ngân Nguyệt thì cô ấy cũng không chịu nói.
Một ngày nọ, Từ Ngân Nguyệt đột nhiên hoảng hốt tìm đến mẹ Tiểu Tiết, “Chị ơi, có chuyện này chị nhất định phải giúp em!”
Mẹ Tiểu Tiết bị vẻ mặt của cô ấy dọa sợ, vội vàng hỏi là chuyện gì.
Từ Ngân Nguyệt dẫn mẹ Tiểu Tiết về nhà mình, khóa cửa, kéo hết rèm cửa, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại – Từ Gia Gia ba tuổi đang ngủ ở trong đó.
Mẹ Tiểu Tiết vốn nhát gan, thấy tình hình này thì hoảng hốt, “Rốt cuộc là có chuyện gì? Chị đi gọi anh rể em đến!”
“Không! Chị ơi, đừng nói với ai cả!” Mắt Từ Ngân Nguyệt đỏ hoe như sắp nhỏ máu, “Chị ơi, em bị xâm hại.”
Bên tai mẹ Tiểu Tiết vang lên tiếng ong ong, mãi một hồi lâu sau vẫn không phản ứng lại được. Đừng nói là ở thời đại đó, cho dù là bây giờ, đối với phụ nữ đó cũng là tội ác không thể tha thứ.
Một lúc lâu sau bà hoàn hồn lại, mới khàn giọng hỏi: “Là, là ai? Nói với chị, chúng ta đi tìm tổ dân phố, đi báo cảnh sát!”
Từ Ngân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, “Là Khang Vạn Tân.”
Màng nhĩ của mẹ Tiểu Tiết lại vang lên tiếng ong ong, “Nhà họ Khang?” Nói xong, bà ngã ngồi xuống ghế sô pha, cảm thấy những lời mình vừa nói thật nực cười.
Đó là nhà họ Khang, làm sao bọn họ dám đối đầu với nhà họ Khang được chứ?
Từ Ngân Nguyệt lau nước mắt, ngược lại còn an ủi mẹ Tiểu Tiết, “Chị ơi, em không muốn chị giúp em làm chủ, chuyện này em coi như ngậm bồ hòn làm ngọt, ngoài chị ra, em sẽ không nói với ai nữa.”
Khi đó, trong lòng mẹ Tiểu Tiết dâng lên một ý nghĩ phẫn nộ mà ích kỷ – Vậy sao em lại cứ phải nói cho chị biết?
Biết những chuyện không thể thay đổi, chi bằng không biết còn hơn!
“Chị ơi, Khang Vạn Tân để ý đến em rồi, tên đó không phải người bình thường của nhà họ Khang, tên đó là con trai út của Khang Quân Lâm.” Từ Ngân Nguyệt trấn tĩnh lại, bình tĩnh kể lại chuyện mình gặp phải.
Dường như Khang Vạn Tân không tham gia vào những hoạt động phi pháp của gia tộc nhà họ Khang, ở trong nhà cũng có vẻ lạc lõng. Trong nhà giao việc cho anh ta, anh ta nhận được việc đi tuần tra ở chợ thủy sản, nhưng lại rất ít khi xuất hiện.
Từ ba tháng trước, Từ Ngân Nguyệt đã phát hiện có một ánh mắt luôn dính chặt vào người mình, sau này mới biết đó là Khang Vạn Tân.
Ban đầu anh ta chỉ đứng nhìn từ xa, nhìn hơn một tháng rồi bắt đầu theo dõi Từ Ngân Nguyệt. Tất nhiên là Từ Ngân Nguyệt rất sợ hãi, nhưng đối phương là người nhà họ Khang, cô ấy không dám cầu cứu người khác.
Tuần trước, Khang Vạn Tân lấy cớ thu phí vệ sinh, vừa dỗ vừa lừa Từ Ngân Nguyệt đến chỗ ở của mình, rồi thực hiện hành vi xâm hại đó. Anh ta đe dọa Từ Ngân Nguyệt không được nói với ai, nếu không sẽ giết chết Từ Gia Gia.
“Tuy Khang Vạn Tân tuổi còn nhỏ, nhưng đã là một tên cặn bã lòng dạ độc ác. Chị ơi, em không tiếc thân mình, nhưng em lo lắng nhỡ một ngày nào đó em chết trong tay tên đó, xin chị nhất định phải giúp em chăm sóc Gia Gia!”
Mẹ Tiểu Tiết và Từ Ngân Nguyệt ôm nhau khóc nức nở, nói sẽ không có ngày đó.
Từ Ngân Nguyệt lại nói: “Chị ơi, nhỡ Khang Vạn Tân ra tay độc ác với cả em và Gia Gia, xin chị, xin chị hãy nói tất cả những chuyện này cho cảnh sát vào thời điểm thích hợp. Em không muốn chết không rõ ràng!”
Mẹ Tiểu Tiết đồng ý, nhưng cả bà và Từ Ngân Nguyệt đều biết, nếu thật sự đến lúc đó, bà không thể lập tức nói ra sự thật, bởi vì bà cũng sợ hãi!
Hơn một năm sau, Từ Ngân Nguyệt và Từ Gia Gia thật sự mất tích. Mà trước đó, mẹ Tiểu Tiết và Từ Ngân Nguyệt đã dần dần xa cách vì bí mật không thể tiết lộ kia.
Khi cảnh sát huyện hỏi mẹ Tiểu Tiết về tình hình của Từ Ngân Nguyệt, bà đã im lặng. Bà đã tìm lý do cho sự thoái thác và hèn nhát của mình – Khang Vạn Tân đang ở nước ngoài, làm sao có thể làm hại mẹ con Từ Ngân Nguyệt được? Nhất định là nhầm lẫn rồi, bọn họ mất tích có lý do khác.
Nhiều năm sau, nhà họ Khang bị diệt trừ trong chiến dịch bài trừ tệ nạn, cảnh sát tiến hành điều tra tổng thể những tội ác mà nhà họ Khang đã gây ra, vụ án mất tích của Từ Ngân Nguyệt cũng được lật lại. Ban đầu mẹ Tiểu Tiết nghĩ, cuối cùng Từ Ngân Nguyệt cũng đợi được đến ngày này, đây chính là “thời điểm thích hợp” mà bọn họ đã nói.
Nhưng mà, khi bà chuẩn bị tố cáo Khang Vạn Tân, lại nhìn thấy gương mặt xa lạ đó trên TV, dòng chữ chạy bên dưới ghi “Khang Vạn Tân”. Nhà họ Khang không còn, nhưng Khang Vạn Tân “trong sạch” đã hỗ trợ cảnh sát lập công lớn, trở thành một doanh nhân chính trực có tiếng tăm.
Mẹ Tiểu Tiết ngây người ra rồi tắt TV, bà đã định mang theo bí mật này xuống mồ.
Nhưng lúc này, bà nhìn thấy người ta đang bàn tán sôi nổi về “Tây Thi Cá Chạch” trong video ngắn, cuối cùng mới rơi nước mắt nhớ đến người chị em của mình.
“Xin lỗi.” Bà nghẹn ngào xin lỗi, không phải với Tịch Vãn, mà là với Từ Ngân Nguyệt, “Chị nói muộn rồi, chị là một người hèn nhát.”
Tịch Vãn vỗ lưng bà, nhẹ nhàng an ủi, “Dì ơi, người bảo vệ gia đình không phải là hèn nhát. Cảm ơn dì đã nói ra, chuyện còn lại cứ giao cho chúng cháu.”
Quý Trầm Giao nghe xong toàn bộ quá trình thẩm vấn, im lặng gõ gõ ngón tay.
Lời khai của Quý Nặc Thành và mẹ Tiểu Tiết đều chỉ về phía nhà họ Khang, mẹ Tiểu Tiết còn nhắc đến Khang Vạn Tân rất rõ ràng. Việc bọn họ không nói vào thời điểm đó, mà bây giờ mới nói cũng có sự nhất quán, đó là do sợ hãi nhà họ Khang.
Nhưng Quý Trầm Giao càng nghĩ càng cảm thấy có mâu thuẫn.
Theo lời mẹ của Tiểu Tiết, khi Từ Ngân Nguyệt bị Khang Vạn Tân cưỡng bức, Khang Vạn Tân mới mười tám tuổi, Từ Gia Gia hơn ba tuổi. Tính cả thời gian mang thai và sinh nở, khi Từ Ngân Nguyệt mới mang thai Từ Gia Gia, Khang Vạn Tân mới mười bốn tuổi.
Khi Quý Nặc Thành nhìn thấy người nhà họ Khang là lúc thi đại học xong, Quý Nặc Thành mười tám tuổi, Khang Vạn Tân còn là một đứa trẻ, điều này cũng gián tiếp chứng minh người đó không phải là Khang Vạn Tân.
Người khiến Từ Ngân Nguyệt sinh con có thể là người nhà họ Khang, nhưng không phải Khang Vạn Tân. Vậy khi Khang Vạn Tân biết đứa con của Từ Ngân Nguyệt có thể có quan hệ huyết thống với mình, anh ta sẽ có phản ứng gì?
Lông mày Quý Trầm Giao càng nhíu chặt hơn, bởi vì vừa rồi, anh đã nhận ra một chi tiết mâu thuẫn nhất.
Chi tiết mâu thuẫn này tồn tại trong lời kể của Quý Nặc Thành và mẹ của Tiểu Tiết.
Góc nhìn của mẹ Tiểu Tiết chính là góc nhìn của Từ Ngân Nguyệt, chuyện Khang Vạn Tân làm với cô ấy khi anh ta mười tám tuổi, là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện tương tự. Từ việc cô không chịu tiết lộ bất cứ điều gì về cha của Từ Gia Gia, có thể thấy, cô và đối phương cho dù không thể coi là tình sâu nghĩa nặng gì, nhưng ít nhất cũng từng là tự nguyện.
Nhưng từ góc nhìn của Quý Nặc Thành, cô giáo Từ bị người nhà họ Khang ép mở cửa vào nhà, còn xảy ra tranh cãi ở ngoài cửa.
Thời gian vào nhà không khớp với thời gian sinh của Từ Gia Gia, nhưng trong tương lai không phải là không có cơ hội lặp đi lặp lại, Quý Nặc Thành đang ám chỉ người nhà họ Khang này rất có thể là cha của Từ Gia Gia.
Nhưng trong đoạn mô tả này, rõ ràng là Từ Ngân Nguyệt không tự nguyện, cô ấy vì thế lực của nhà họ Khang nên không thể phản kháng, vậy nên mới mở cửa ra.
Hơn nữa, Từ Ngân Nguyệt sống trong khu nhà tập thể, nhà cũ đông người, ngay cả trong nhà cũng không chắc đã cách âm được, huống chi là cãi nhau ở bên ngoài.
Khang Vạn Tân mười tám tuổi còn biết dỗ dành lừa Từ Ngân Nguyệt đến nhà mình để gây án, một người nhà họ Khang khác trong lời kể của Quý Nặc Thành có vẻ lớn tuổi hơn, tại sao lại gây ồn ào ở chỗ ở của Từ Ngân Nguyệt?
Nếu có ồn ào, chỉ có Quý Nặc Thành mang dưa hấu đến là nhìn thấy? Thế những người hàng xóm khác đi đâu hết rồi?
Khang Vạn Tân đã chết, người biết chuyện không nên ít như vậy.
Trừ khi… Ánh mắt Quý Trầm Giao lạnh lùng, giữa Quý Nặc Thành và mẹ Tiểu Tiết, có người không nói thật. Mà từ việc chủ động liên lạc với Jaco và bị động nhận điện thoại của anh, Quý Nặc Thành là người có khả năng không nói thật cao hơn.
Quý Trầm Giao vẽ sơ đồ thời gian trong sổ tay, một lần nữa sắp xếp lại những chuyện năm đó.
Từ Ngân Nguyệt mất cha mẹ năm mười ba tuổi, mười sáu tuổi thì đến thành phố Hạ Dung học trung cấp, mười tám tuổi trở về huyện Đồng Gia, giấc mơ làm giáo viên tan vỡ, cô ấy tự lực cánh sinh, kiếm sống bằng nghề bán cá tôm, buôn bán quần áo và dạy thêm.
Hai mươi tuổi, Từ Ngân Nguyệt dạy thêm cho học sinh lần đầu tiên, học sinh này chính là Quý Nặc Thành, mười tám tuổi.
Quý Nặc Thành thi đỗ trường đại học trọng điểm, vô hình chung mang lại cho Từ Ngân Nguyệt một lượng khách hàng. Nhưng khi Từ Ngân Nguyệt hai mươi ba tuổi thì sinh ra Từ Gia Gia.
Khi Từ Gia Gia ba tuổi, Khang Vạn Tân mười tám tuổi, Từ Ngân Nguyệt hai mươi sáu tuổi, Khang Vạn Tân phạm tội với Từ Ngân Nguyệt. Cùng năm đó, Quý Nặc Thành đã làm kỹ thuật viên trong nhà máy của nhà họ Chu.
Cùng năm đó Khang Vạn Tân đi du học, một năm sau khi anh ta đi du học, Từ Ngân Nguyệt (hai mươi bảy tuổi) và Từ Gia Gia (bốn tuổi) mất tích. Quý Nặc Thành kết hôn với Chu Vân, về quê thăm nhà. Nửa năm sau đưa bố mẹ họ Quý đến thành phố Lê Vân, hoàn toàn từ biệt quê hương.
Khang Vạn Tân hai mươi bảy tuổi trở về nước, cùng năm đó chiến dịch bài trừ tệ nạn bắt đầu. Mà lúc đó, đã tám năm trôi qua kể từ khi Từ Ngân Nguyệt và Từ Gia Gia mất tích.
Quý Trầm Giao ném bút xuống, day day huyệt thái dương. Anh vẽ sơ đồ dòng thời gian như thế này, khiến lời khai của Quý Nặc Thành càng trở nên đáng ngờ. Không nên có một người nhà họ Khang không phải Khang Vạn Tân cãi nhau ầm ĩ trước cửa nhà Từ Ngân Nguyệt, nếu thật sự có người này thì trong chiến dịch bài trừ tệ nạn năm đó, hàng xóm đã khai ra rồi.
Từ Ngân Nguyệt trân trọng Từ Gia Gia như vậy, đó hẳn là kết tinh tình yêu của cô ấy và người yêu thật sự.
Tại sao Quý Nặc Thành lại nói dối về chuyện này?
Bỗng một ý nghĩ hoang đường chợt hiện lên trong đầu, Quý Trầm Giao theo bản năng cầm bút lên, vô thức vẽ nguệch ngoạc vài nét trên giấy. “Không thể nào.”
Lăng Liệp xuất hiện, “Đội trưởng Quý, anh đang lẩm bẩm gì vậy?” Nói rồi cầm cuốn sổ lên, “Chà, học sinh tiểu học cũng không vẽ bậy bằng anh! Đây là gạch bỏ cái gì? Quý Nặc Thành? Sao anh lại gạch tên bố anh đi?”
Quý Trầm Giao lấy lại cuốn sổ, tâm trạng rối bời.
Nhưng trong mắt Lăng Liệp lại lộ ra vẻ tinh ranh, “Anh viết tên ông ấy, hơn nữa không chỉ một lần, đã xuất hiện trong sơ đồ thời gian, chứng tỏ anh cảm thấy ông ấy có liên quan đến vụ án. Kết quả anh sắp xếp xong sơ đồ thời gian, lại vẽ bậy, gạch tên ông ấy đi. Đội trưởng Quý, anh biết điều này có nghĩa là gì không?”
Ánh mắt Quý Trầm Giao không vui.
Lăng Liệp mỉm cười, nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng, “Có nghĩa là anh đã suy đoán ra ông ấy chính là người nắm giữ chìa khóa tội ác, nhưng anh không dám tin!”
Quý Trầm Giao hít một hơi thật sâu, ánh mắt sắc bén nhìn Lăng Liệp.
Anh không thể không thừa nhận, Lăng Liệp đã nhìn thấu tất cả suy nghĩ của anh.
Lăng Liệp làm động tác khôi hài lấy thẻ công tác của mình ra, khua khua trước mặt Quý Trầm Giao, “Bây giờ đội trưởng Quý mạnh mẽ của chúng ta đang hoài nghi nhân sinh, nghi phạm… Khụ, hack Lăng Liệp chuẩn bị đến quan tâm anh đây. Nói đi.”
Trong lòng Quý Trầm Giao rối như tơ vò, “Nói gì?”
Lăng Liệp bình tĩnh như một thanh kiếm sáng loáng, “Nói xem anh nghi ngờ cha nuôi của anh đã làm gì.”
Xung quanh dường như đã yên tĩnh lại, Quý Trầm Giao nhìn vào đôi mắt mình đã nhìn vô số lần kia, “… Tôi đang nghĩ, liệu có phải ông ấy mới là cha của đứa trẻ đó không.”
Nói ra câu đầu tiên này, Quý Trầm Giao liền sững sờ, khóe mắt khẽ căng lên. Anh không ngờ mình lại dễ dàng nói ra như vậy trước câu hỏi của Lăng Liệp. Cách đây không lâu, anh thậm chí còn không muốn nghiêm túc suy nghĩ về khả năng này.
Đôi mắt của Lăng Liệp quá tĩnh lặng, giống như một tấm gương không nhìn thấy điểm dừng, anh cảm thấy mọi thứ của mình đều được dung nạp vào trong đó, không tự chủ được mà muốn giãi bày.
Đây là loại mị lực cá nhân gì mà anh chưa từng tiếp xúc qua sao? Anh không còn thời gian để suy nghĩ, bởi vì những lời tiếp theo đã từ từ thốt ra dưới ánh mắt bình tĩnh của Lăng Liệp.
“Chuyện Từ Ngân Nguyệt bị Khang Vạn Tân cưỡng bức, hiện tại chỉ có thể tìm hiểu qua mẹ của Tiểu Tiết, nếu những gì bà ấy nói đều là sự thật, thì có thể thấy Từ Ngân Nguyệt có hai thái độ hoàn toàn khác nhau khi đối mặt với việc cưỡng ép và tự nguyện. Tôi cảm thấy Từ Gia Gia là kết quả của tình yêu giữa cô ấy và một người nào đó. Tính ngược thời gian lại, khi Từ Ngân Nguyệt mang thai, Khang Vạn Tân mới mười bốn mười lăm tuổi, không phải là nói anh ta không thể có khả năng đó, nhưng sau này kết hợp với lời của mẹ Tiểu Tiết, người khiến Từ Ngân Nguyệt mang thai không nên là anh ta.”
“Mà lúc đó, cha nuôi của tôi hai mươi tuổi, đang học đại học ở thành phố Lê Vân, hai nơi tuy cách xa nhau, nhưng nghỉ đông chắc chắn ông ấy sẽ về nhà ăn Tết. Mãi cho đến khi Từ Ngân Nguyệt mất tích cũng không chịu nói ra người này, so với việc nói cho mẹ của Tiểu Tiết biết về Khang Vạn Tân, quả thật là có sự tương phản quá mạnh mẽ. Cô ấy muốn bảo vệ ông ấy, gánh vác hết tất cả mọi chuyện lên người mình. Ở huyện Đồng Gia lúc đó, loại người nào đáng để cô ấy làm như vậy? Người đã có vợ, hoặc người có tiền đồ rộng mở.”
Quý Trầm Giao chìm đắm trong suy nghĩ, vô thức cầm bút lên, liên tục vẽ vòng tròn lên tên Quý Nặc Thành.
Lăng Liệp hỏi: “Nếu giữa hai người không có quan hệ cha con nuôi, anh có nghi ngờ ông ấy không?”
Quý Trầm Giao im lặng một lúc, gật đầu, “Tôi sẽ nghi ngờ. Bởi vì manh mối ông ấy cung cấp có vấn đề. Tôi nghi ngờ ông ấy, không phải vì Từ Ngân Nguyệt từng dạy thêm cho ông ấy, mà là vì ông ấy nói đã nhìn thấy một người nhà họ Khang gây ồn ào bên ngoài nhà họ Từ. Điều này không phù hợp với khả năng mà tôi suy luận ngược lại.”
“Đội trưởng Quý, tôi mạo muội hỏi thêm một câu. Tại sao bọn họ lại nhận nuôi anh?”
“Bởi vì không thể sinh con.”
“Vậy nếu suy đoán của anh là chính xác, vấn đề nằm ở mẹ nuôi của anh.”
Quý Trầm Giao nhớ lại từng cảnh tượng cha mẹ nuôi ở bên nhau, bọn họ đã nói với anh rằng, vì lý do sức khỏe nên không thể sinh con, nhưng không nói rõ là lý do của ai, anh cũng không thể nhìn ra là có vấn đề người nào.
Lăng Liệp nhìn cuốn sổ ngày càng rối rắm, “Từ Ngân Nguyệt và cha nuôi của anh từng là một đôi tình nhân trẻ, nhưng vì một vài lý do, họ giữ bí mật về mối quan hệ yêu đương của mình. Cha nuôi của anh trong một kỳ nghỉ đã vượt quá giới hạn với Từ Ngân Nguyệt, sau đó cha nuôi của anh trở lại trường đại học tiếp tục học tập, Từ Ngân Nguyệt mang thai chín tháng mười ngày, sinh ra Từ Gia Gia. Ngay từ đầu Từ Gia Gia đã tên là Từ Gia Gia sao?”
Quý Trầm Giao: “Đúng vậy, ghi chép sớm nhất có thể tra cứu được là năm tháng sau khi cậu bé sinh ra, Từ Ngân Nguyệt làm hộ khẩu cho cậu bé, đặt tên là Từ Gia Gia.”
“Nói cách khác, ngay từ lúc đó, Từ Ngân Nguyệt đã quyết định tự mình nuôi dưỡng đứa trẻ này. Lúc đó cha nuôi của anh bao nhiêu tuổi nhỉ?”
“Hai mươi mốt, năm ba đại học.”
Một màn sương mù dày đặc trước mắt dần dần tan biến, dường như Quý Trầm Giao đã nhìn thấy Quý Nặc Thành mười tám tuổi tràn đầy nhiệt huyết bước đi trong trường học. Sau năm ba đại học, cuộc đời bước sang một trang mới, sắp sửa từ trường học bước vào xã hội.
Chàng thanh niên từ thị trấn nhỏ đã thích nghi với cuộc sống ở thành phố lớn, từng có lúc ông ấy cảm thấy tình yêu ở thị trấn nhỏ ấm áp tốt đẹp, bây giờ mới hiểu ra, nơi đó không thể gánh vác được cuộc sống mà ông ấy mong muốn sau này.
Bạn học của ông ấy, những cô gái ông ấy gặp khi đi thực tập, ai nấy đều thời thượng, có kiến thức hơn Từ Ngân Nguyệt, bọn họ mới là những người có thể sánh vai cùng ông ấy phấn đấu ở thành phố này.
Ông ấy phải chia tay với Từ Ngân Nguyệt. Nhưng Từ Ngân Nguyệt lại sinh ra đứa con của bọn họ. Ông ấy cảm thấy như sét đánh ngang tai, vô cùng hối hận vì sự bồng bột của mình lúc đó.
Sau đó thì sao? Ông ấy đã làm gì?
Quý Trầm Giao nhắm mắt lại, mặc cho đủ loại cảm xúc mãnh liệt kích thích thần kinh. Sự ích kỷ và hèn hạ của con người bị phóng đại, mà đồng thời, tình yêu và lòng bao dung cũng bị phóng đại.
Quý Nặc Thành trở về huyện Đồng Gia, muốn chia tay với Từ Ngân Nguyệt, cầu xin cô đừng nói chuyện của họ ra ngoài. Ông ấy vốn không hy vọng, nhưng Từ Ngân Nguyệt lại đồng ý.
Cả đời này, Từ Ngân Nguyệt sẽ giữ kín bí mật ấy.
Đây chính là sự thật sao? Quý Trầm Giao im lặng hỏi. Vậy những chuyện sau này, Quý Nặc Thành có tham gia vào không?
“Mạch truyện này đến lúc Từ Ngân Nguyệt làm hộ khẩu cho Từ Gia Gia, thực ra có thể kết thúc rồi.” Lăng Liệp gạch một đường trong cuốn sổ, “Những năm sau đó, cuộc sống của Từ Ngân Nguyệt ngày càng tốt hơn, không còn liên quan gì đến cha nuôi của anh nữa, nhưng lại gặp phải tên cặn bã Khang Vạn Tân. Mẹ của Tiểu Tiết cho rằng người khiến Từ Ngân Nguyệt mất tích chắc chắn là Khang Vạn Tân, anh thấy thế nào?”
“Chết không có đối chứng.” Quý Trầm Giao nói: “Lúc đó Từ Ngân Nguyệt lo lắng Khang Vạn Tân sẽ ra tay với mình và con trai, điều này không có gì đáng trách, nhưng cô ấy mất tích đã là chuyện của gần hai năm sau. Hai năm này đã xảy ra chuyện gì, mẹ Tiểu Tiết hoàn toàn không biết.”
Lăng Liệp: “Hơn nữa, quan trọng hơn là, khi cô ấy mất tích, Khang Vạn Tân đang ở nước ngoài, mà người đang ở huyện Đồng Gia lại là cha mẹ nuôi của anh.”
Quý Trầm Giao kinh hãi ngẩng đầu lên, lập tức hiểu được nội dung mà Lăng Liệp muốn biểu đạt.
“Có khả năng Khang Vạn Tân đã nhờ người nhà họ Khang giúp giải quyết Từ Ngân Nguyệt, nhưng động cơ là gì? Hình như không có. Hơn nữa, anh ta luôn giữ khoảng cách với nhà họ Khang. Nếu việc mất tích của Từ Ngân Nguyệt thật sự có liên quan đến anh ta, năm đó khi bài trừ tệ nạn, hẳn là anh ta đã bị người ta khai ra rồi.”
Lăng Liệp cười cười, “Cho nên so với anh ta, cha mẹ nuôi của anh càng đáng nghi hơn.” Dừng một chút, Lăng Liệp bổ sung: “Nhưng mà, tất cả những điều này đều dựa trên tiền đề giả thiết vừa rồi là sự thật.”
Mãi một hồi lâu sau Quý Trầm Giao vẫn không nói gì, Lăng Liệp khua khua tay trước mặt anh, anh tay nhanh hơn não, tóm lấy tay Lăng Liệp.
Hai người nhìn nhau ở khoảng cách rất gần, Quý Trầm Giao buông tay hắn ra, đột ngột thốt lên một câu: “Cảm ơn.”
Lăng Liệp nhướng mày, lần này lại không nói những lời khó nghe, cũng không hỏi cảm ơn vì điều gì, chỉ vỗ vỗ vai Quý Trầm Giao.
Lúc này, vì truyền thông theo dõi đưa tin, những lời mắng chửi Khang Vạn Tân trên mạng ngày càng gay gắt, yêu cầu cảnh sát điều tra lại vụ án mất tích của mẹ con Từ Ngân Nguyệt cũng ngày càng rầm rộ.
Trên màn hình máy tính của Thẩm Tê là thông tin về Jaco, trước đó Quý Trầm Giao đã nhờ cậu ta điều tra về Jaco, nhiệm vụ này cơ bản đã hoàn thành.
“Anh, bố mẹ của Jaco là người nước Y, anh ta còn có một cái tên khác là Từ Nhã Các.”
Hết chương 66.