Chương 66: Thật Vô Lý
Ban đầu, Tư tiên sinh định xé vụn tờ giấy và ném vào thùng rác, nhưng rồi nó phát hiện ra mặt sau tờ giấy vẫn còn chữ.
“…” Cái tên nhóc này rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao mà suốt ngày chỉ chăm chú nghiên cứu mình thế?
Ngày X tháng X
Phương pháp chứng minh: Dựa trên suy đoán táo bạo, chứng minh cẩn thận.
Tiền đề chứng minh: Tư tiên sinh nóng vội muốn đoạt Thánh Khí, lại vừa bị mẹ mình cho ăn quả đắng, chắc chắn sẽ không ngồi yên.
Giả thuyết: Giả sử Tư tiên sinh sẽ thao túng phó bản này.
Kết quả: Không xảy ra.
Suy ngẫm: Điều này không đúng, mình phải xem xét lại.
Từ ngày tháng ghi trên tờ giấy, có thể thấy những dòng suy nghĩ này được cập nhật hàng ngày.
Ngày X tháng X + 1
Sự kiện 1: Lớp trưởng chủ động cho mình biết cách liên lạc với phụ huynh, cách này an toàn và không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Kết luận: Cô ta có vấn đề, mình phải xem xét lại.
Sự kiện 2: Khi mình nói với cậu sinh viên đại học rằng mẹ mình sẽ không đến, biểu cảm của lớp trưởng có vẻ hơi tiếc nuối.
Kết luận: Cô ta có hứng thú với mẹ mình.
Vết thương của Tư tiên sinh suýt chút nữa lại nứt ra.
Nó tiếp tục đọc.
– Lớp trưởng không giúp đỡ mình nữa, dường như chỉ quan tâm đến việc gọi phụ huynh.
– Không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, cần phải điều tra hồ sơ của cô ta.
“Cậu ta bị điên à…” Lúc này, Tư tiên sinh vô cùng đồng cảm với Vikas.
Ai lại đi nghi ngờ một người đã giúp đỡ mình chứ.
Bây giờ xem ra, Chu Kỳ An đã đề phòng nó từ trước khi vào phó bản, sau đó bất cứ điều gì bất thường cũng đều được đưa vào diện tình nghi.
Điều thực sự khiến cậu ta xác định được thân phận của nó chính là khi nhận được tin tức từ phòng lưu trữ.
Cơ thể Tư tiên sinh run lên vì cơn giận dữ gần như vặn vẹo.
Lấy thông tin phó bản từ người bạn Đầu trâu, kết hợp với thiết lập Kim Chi khao khát tự do, đồng thời dùng việc phá hủy khoang làm mồi nhử, cố gắng lợi dụng lòng thương hại nhỏ nhoi của Chu Kỳ An đối với nữ quỷ và tính cách thích đốt phó bản của cậu ta để biến cậu ta thành con rối… Nhưng rõ ràng nó đã đánh giá thấp sự cảnh giác bệnh hoạn đó.
Cho dù bị thương đến nửa sống nửa chết, cậu ta vẫn có thể nhận ra là không được phép phá hoại tài sản công.
“Tiên sư nhà nó chứ, rốt cuộc thì ai mới là người?”
Trước đây, Tư tiên sinh rất ít khi thốt ra những lời thô tục như vậy, nhưng kể từ khi bị mẹ Chu Kỳ An trộm xe, nó cứ cách ba bữa lại chửi thề một lần.
Máu trên vết thương vẫn chưa đông hẳn, dưới cơn giận dữ, máu chảy lênh láng trên sàn, làm ướt đẫm cả mũi giày vải.
Không biết qua bao lâu, Tư tiên sinh lạnh lùng vo tròn tờ giấy, con ngươi đã chuyển sang màu đỏ tươi.
——
“Hừ, ghét tôi nhưng không giết được tôi.”
Chu Kỳ An cười lạnh, cậu không muốn nghĩ đến chuyện của Tư tiên sinh nữa, trong lòng âm thầm xâu chuỗi những điều khác.
“Bảo vệ không trả lời về ngôi trường mình đã tốt nghiệp, cái đó thuộc vấn đề bí mật, tám chín phần mười là có liên quan đến phó bản này, bảo vệ chính là học sinh của trường này.”
“Người chơi sau khi chết vẫn phải thi bằng lái xe.”
“Manh mối về cơ cấu trò chơi này thực sự rất hữu ích.”
Không uổng công cậu suýt chút nữa mất mạng.
“Nhân viên mắc lỗi trong quá trình làm việc sẽ bị đày đến đây làm học sinh thi lại, bảo vệ còn nói sau khi tốt nghiệp sẽ được phân công công việc, lại còn có đủ loại kỳ thi kỳ quái… Nói đây là trường học, chi bằng nói là…”
Chu Kỳ An do dự một chút, dường như đang tìm một từ thích hợp: “Cơ sở ấp trứng nhân viên công tác trò chơi.”
Nghĩ kỹ lại, mười môn học đó dường như đều tương ứng với một loại năng lực của nhân viên vận hành, nếu trò chơi cho mười hai môn học, có lẽ đã có người chơi nhận ra rồi.
“Giáo viên chủ nhiệm cũng từng nói, học sinh kém cỏi giống như rơm rạ trên đồng ruộng, có thể trực tiếp đốt để phát điện.”
Thi thể của người chơi chết được thu hồi và tái sử dụng, vừa khớp với điều này.
Cứ sau một khoảng thời gian, cả căn cứ lại ấp nở ra một lứa người đầu heo, có lẽ còn được đưa đến các phó bản khác.
Chu Kỳ An nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, mất máu quá nhiều khiến cậu suy nghĩ không được minh mẫn.
Nói trắng ra, việc giải mã manh mối 【 Cơ cấu trò chơi 】 chính là trở thành nhân viên và tìm một công việc trong trò chơi.
Lẽ ra cậu nên nhận ra điều này ngay từ khi nhìn thấy manh mối.
“Nhưng mà, những nhân viên được tạo ra theo cách này dường như hoàn toàn không có ý thức tự chủ.”
Chu Kỳ An nhớ đến con rối máy móc lái chiếc xe khác ở phó bản trước, trong trò chơi hẳn là còn có những cơ sở ấp trứng khác, nhân viên được ấp nở từ những cơ sở khác nhau cũng khác nhau, có cái là cơ thể máy móc, có cái là thân người não heo…
“Chậc, Tư tiên sinh muốn biến tôi thành sinh vật vô tri vô giác như vậy sao?”
Nhưng làm thế nào nó có thể đảm bảo rằng một khi cậu chết, sẽ không rơi trang bị mà vẫn có thể sử dụng Thánh Khí?
Chẳng lẽ thứ này còn nhận chủ, chung thủy đến vậy sao?
Âm thanh nhắc nhở của trò chơi cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Kỳ An.
【Bạn đã thành công suy luận ra bối cảnh câu chuyện, đây là một cơ sở ấp trứng đặc biệt.】
【Tiến độ khám phá bối cảnh câu chuyện hiện tại là: 92%】
【Địa điểm check-in manh mối quan trọng 3/4】
【Hãy đến những nơi nguy hiểm hơn! Cố gắng mở khóa lối thoát hiểm màu xanh lá cây càng sớm càng tốt.】
“…”
Chu Kỳ An chớp chớp mắt.
Chỉ còn một chút nữa thôi, vậy rốt cuộc còn nơi nào chưa check-in?
Thấy sắp đến giờ tự học buổi tối, với thân phận trợ lý bác sĩ, cậu hoàn toàn không cần phải ở lại lớp học chịu đựng.
Chu Kỳ An đứng dậy, vẻ mặt mệt mỏi: “Về ký túc xá ngủ thôi.”
Về ký túc xá ngủ bù trước, đợi đến khi giờ tự học buổi tối kết thúc, cậu sẽ thảo luận với đồng đội về những manh mối liên quan.
Bạn học ngồi phía trước vừa hay nghe thấy câu nói này: Hắn ta cũng muốn trở thành “Học sinh được đặc cách”.
Nhưng mà, khi nhìn thấy bộ đồng phục dính đầy máu của Chu Kỳ An, hắn ta lập tức từ bỏ ý định này.
Tốt nhất là đừng đến phòng y tế một cách dễ dàng như vậy.
Lúc đi ngang qua Tư tiên sinh, phớt lờ luồng sát khí lạnh lẽo toát ra từ người nó, Chu Kỳ An lên tiếng: “À đúng rồi, chuyện thứ hai tôi muốn nói là nhớ gửi xăng.”
Việc viết giấy bảo gửi xăng không phải là mỉa mai, mẹ cậu nói xe hết xăng rồi.
Bây giờ xe cộ thì mua được nhưng nuôi không nổi, còn mẹ cậu thì trộm được nhưng nuôi không nổi.
May là… Chu Kỳ An nhìn Tư tiên sinh đang giả làm nữ sinh què chân, khẽ mỉm cười, sau này đây chính là bình xăng di động của nhà bọn họ.
Tai của Tư tiên sinh lại một lần nữa suýt chút nữa dựng đứng: “!!”
Nó hận không thể dùng ánh mắt lột da róc xương cậu.
Từ văn phòng vang lên tiếng động, giáo viên chủ nhiệm kẹp theo tập đề thi vừa bước ra, tiếng giày cao gót dồn dập vang vọng trong hành lang, chớp mắt đã đến trước mặt Chu Kỳ An.
Bộ đồng phục của nam sinh bị máu thấm ướt, cổ áo nhăn nhúm, cảnh tượng này lọt vào mắt giáo viên chủ nhiệm, bà ta vô cùng hài lòng.
Có thân phận trợ lý bác sĩ, giáo viên chủ nhiệm không thể ép buộc cậu vào lớp làm bài thi, nhưng vẫn nghiêm khắc quát lớn: “Còn đứng đó làm gì?”
Lúc này, bảo vệ giám sát cố định của mỗi lớp cũng đã đến, thân hình đồ sộ gần như chặn hết lối đi hẹp.
Chu Kỳ An vẫn luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó, mãi cho đến khi chuẩn bị rời đi, cậu mới đột nhiên nhớ ra lúc trước mình còn chưa kịp nói hết câu thì đã ngất xỉu.
Cậu vội vàng dùng khẩu hình miệng nói với Thẩm Tri Ngật: “Cẩn thận.”
Cẩn, thận.
Lời cậu thực sự muốn nói trước khi ngất xỉu là, lần sau nhất định cậu sẽ cẩn thận.
Chuông reo, ánh mắt giáo viên chủ nhiệm cũng trở nên âm trầm.
Đừng nói là lặp lại, chỉ cần Chu Kỳ An nói thêm một chữ nữa, e rằng sẽ bị nghi ngờ là đang giúp đỡ gian lận.
Thẩm Tri Ngật lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cửa lớp, cũng không biết có nghe hiểu hay không.
Chu Kỳ An lập tức quay đầu bỏ đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Tri Ngật: “…”
Bóng dáng Chu Kỳ An khuất dần khỏi tầm mắt, Thẩm Tri Ngật lạnh lùng nhìn về phía lớp trưởng tóc đuôi ngựa, nếu không phải trước đó Chu Kỳ An đã đặc biệt nhấn mạnh, hắn đã không thể nhịn được mà lột da lóc xương cô ta ngay trong tòa nhà dạy học.
“Thỏ con có nhiều tiền như vậy, tại sao lại có thể giết thỏ con cho được.” Đây là nguyên văn lời Chu Kỳ An nói.
“Tiền sao…” Thẩm Tri Ngật khẽ lắc đầu, thứ này bọn họ muốn bao nhiêu cũng có.
Nhưng mà, tiền lưu hành trong trò chơi do hắn tạo ra chỉ là tiền giả.
——-
Ban đầu Chu Kỳ An định trực tiếp xuống lầu rời đi, nhưng khi đi ngang qua cửa sổ hành lang, bước chân cậu đột nhiên khựng lại.
Mặt trăng bên ngoài đã nhuốm một màu đỏ như máu, ánh sáng đỏ thẫm như cơn mưa rào trút xuống, chói sáng đến mức đèn đường trong khuôn viên trường cũng trở nên vô dụng.
Điều kỳ lạ là, dưới ánh trăng máu lại không nhìn thấy bóng cây hay bất cứ thứ gì khác.
Linh cảm sẽ có chuyện xảy ra trong phòng thi, Chu Kỳ An dừng bước ở khúc cua, nấp vào góc khuất tầm nhìn của bảo vệ.
Bên trong lớp học, tiếng bút viết sột soạt vẫn không ngừng vang lên.
Hai ngày trước, mỗi lần thi, chỉ cần liếc mắt nhìn xung quanh một chút, độ hảo cảm của giáo viên chủ nhiệm sẽ giảm xuống, bây giờ, các thí sinh đã hình thành thói quen cúi đầu làm bài.
Bị NPC thuần hóa một cách vô hình là một điều rất đáng sợ.
Bộp!
Đầu bút trượt dài trên giấy, một người chơi đang miệt mài viết lách chợt sững người, gần như một hai giây sau, hắn ta đột nhiên phát hiện cánh tay của mình đã biến mất!
Máu chảy như suối, hắn ta kinh hãi dùng tay che vết thương lại, kết quả là cánh tay còn lại cũng “Rắc” một tiếng, đứt lìa.
Thứ cuối cùng rơi xuống là đầu, “Thịch” một tiếng, đầu hắn ta nện xuống đất, máu thịt bắn tung tóe.
Người chơi ngồi phía trước cảm nhận được có điều gì đó, theo bản năng nằm úp xuống bài thi, không để cho máu vấy bẩn bài thi.
Bảo vệ đứng ở cửa dường như đã chờ đợi từ lâu, lập tức cười gằn bước vào, trước mặt mọi người, nhặt từng mảnh thi thể còn đang mềm nhũn, thu hồi tất cả, trừ phần đầu.
Sàn bê tông đầy máu, người chơi đầu tiên đã gióng lên hồi chuông cảnh báo, cuối cùng những người chơi khác cũng chậm chạp quan sát tình hình trong lớp học.
“Ai cho phép các người nhìn lung tung?!”
Tiếng quát giận dữ của giáo viên chủ nhiệm khiến đồng tử của mọi người co rút lại.
“Không cho ngẩng đầu nhìn, vậy thì cúi đầu xuống.”
Bạch Thiền Y nhún vai, lông mi khẽ cụp xuống, cô đã hiểu ra nguyên nhân: “Cái bóng.”
Giống như bài kiểm tra thể lực, cái bóng là chìa khóa.
Những cái bóng của một số học sinh xung quanh đang không ngừng phình to, mỗi cái bóng đều có mục tiêu tấn công riêng.
NPC đang tàn sát người chơi.
Khi cô nhìn thấy một trong những cái bóng đang lan về phía mình, ánh mắt Bạch Thiền Y trở nên lạnh lẽo. Khi bị ánh mắt của cô khóa chặt, cái bóng đang di chuyển và phình to kia đột ngột dừng lại.
Dần dần, những người chơi khác cũng phát hiện ra điều này, bọn họ bình tĩnh trở lại, vừa chú ý đến cái bóng, vừa làm bài thi.
Chỉ là động tác viết lách càng lúc càng nhanh hơn, ai biết được tác dụng khóa chặt tầm nhìn có thể kéo dài đến khi kết thúc bài thi hay không. Cách làm bài này thực sự quá tốn sức, thỉnh thoảng giáo viên chủ nhiệm còn đi đi lại lại, tự mình đứng bên cạnh một số chỗ ngồi một lúc.
Ngay lúc sắc mặt của bọn họ tái nhợt đến cực điểm, lớp học đột nhiên chìm vào bóng tối.
Người đầu tiên gầm lên giận dữ là giáo viên chủ nhiệm: “Chuyện gì xảy ra?!”
NPC đang tức giận, điều này cho thấy việc cúp điện không nằm trong kế hoạch thi.
Đơn giản là… cúp cầu dao?
Nhưng mà, bọn họ nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó, trong phó bản sẽ không tồn tại bất kỳ sự trùng hợp ngẫu nhiên nào bất lợi cho NPC.
Trong đầu bọn họ hiện lên bóng dáng của ai đó vừa rời khỏi lớp học cách đây không lâu, tâm trạng nhất thời có chút phức tạp.
Ngoài hành lang, Chu Kỳ An đứng trước hộp điện, uể oải ngáp một cái.
Chỉ là gạt công tắc mà thôi, không đến mức bị coi là phá hoại tài sản công cộng. Nghe thấy tiếng động từ trong lớp học, không cần nghĩ cũng biết là có chuyện xảy ra, Chu Kỳ An từng chịu thiệt thòi trong phòng thi, cậu đoán có lẽ là quái vật lại lợi dụng cái bóng để giở trò.
Bóng tối ở mức độ này sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến việc làm bài của những người chơi lâu năm.
Chu Kỳ An không nán lại hộp điện quá lâu, cậu đi thẳng ra cổng trường.
Còn lại một địa điểm check-in, tuy khuôn viên trường không lớn, nhưng nếu lần lượt khám phá từng nơi một thì hệ số nguy hiểm không phải là nhỏ.
Nhiều người chơi như vậy, biết đâu đã có người tìm thấy địa điểm mà cậu chưa check-in, thỉnh thoảng làm việc tốt sẽ có lợi cho việc trao đổi thông tin sau này.
Đi trong khuôn viên trường, ngay cả bầu trời cũng nhuốm một màu hồng phấn.
“Vào ban ngày, ngoài mặt trời bị che khuất bởi trời âm u, thì vầng trăng máu không in bóng vào ban đêm cũng là cơ chế bảo vệ dành cho người chơi.”
Nếu không, cho dù tắt đèn trong lớp học, dưới ánh trăng sáng rực, cái bóng vẫn sẽ xuất hiện.
“Quả nhiên, hai ngày trước là giai đoạn bảo vệ tân thủ, sau này sẽ ngày càng khó khăn.” Chu Kỳ An cau mày, thời gian cấp bách, nhất định phải rời khỏi phó bản này trước chín giờ sáng mai, trước khi đến phòng y tế check-in.
Hôm nay bác sĩ bị Thánh Khí đâm thủng người, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa biến mất, chắc chắn ngày mai cậu sẽ còn có nhiệm vụ hỗ trợ học tập khó khăn hơn, cậu không muốn tiếp tục nữa.
Trở về ký túc xá, Chu Kỳ An tranh thủ chợp mắt một lúc.
Để tránh ngủ quên, cậu lấy chiếc đồng hồ báo thức Mục Thiên Bạch đưa cho, cài đặt chuông báo.
…………..
Một kỳ thi kết thúc, người vui kẻ buồn.
Mưa đã tạnh, mọi người dẫm lên con đường lầy lội lần lượt trở về.
Phía nam khuôn viên trường, sau khi Chu Kỳ An ngủ dậy, cậu đang đứng đợi ở dưới ký túc xá, mỗi lần hít thở, cậu đều cảm thấy phổi mình đau nhức.
Nhờ được chữa trị cộng thêm khả năng hồi phục của bản thân, phần lớn vết thương đều nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được. Chỉ có một vết thương sâu hoắm, đến giờ vẫn còn rỉ máu.
Ngay cả khi ngủ, cậu cũng không dám đắp chăn, chỉ có thể khoác tạm áo khoác ngoài.
Lúc này, cậu đang đứng ở ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng le lói hắt ra từ ký túc xá, hai tay ôm cốc giữ nhiệt, sắc mặt trắng bệch khiến cậu trông như một bóng ma.
Phần lớn người chơi khi đi ngang qua đều cảnh giác, đi vòng qua cậu.
Một người chơi nữ vốn đã đi qua, bỗng nhiên dừng lại, do dự một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Chuyện cúp điện… Cảm ơn cậu.”
Thực ra bài kiểm tra thể lực ba người một nhóm cũng có ẩn ý về cái bóng, chỉ là, phó bản rất ít khi sử dụng cùng một yếu tố quy tắc chết chóc trong các bối cảnh khác nhau, nhất thời cô không phản ứng kịp.
Nếu không phải cúp điện kịp thời, có lẽ bây giờ cô đã mất mạng rồi.
Chu Kỳ An mỉm cười, đang giả vờ làm người đáng thương bên đường.
Cậu ngừng ăn nấm để bổ sung thể lực, dùng giọng nói nhẹ nhàng, tràn đầy hy vọng: “Không có gì, cho hỏi hiện tại cô đã check-in được mấy địa điểm rồi?”
Người chơi nữ do dự một chút rồi nói: “Hai.”
Lần này đến lượt Chu Kỳ An sững sờ.
Ban đầu, cậu không ôm hy vọng quá lớn.
Kế hoạch là trước tiên tìm những người chơi có lương tâm để hỏi, hiện tại phần lớn người chơi đều hành động theo nhóm, hỏi một người là có thể biết được địa điểm check-in của hai ba người, nếu lần này không hỏi được gì, cậu sẽ đi tìm Hách Nam và những người chơi khác đã từng nợ ân tình của cậu để hỏi.
Dù sao cậu cũng đã không còn tư cách cạnh tranh học bổng, con đường sinh tồn của cậu và những người chơi hiện tại vẫn đang kiên trì làm bài thi là khác nhau.
Lợi dụng thông tin trong tay, thực hiện một số giao dịch nhỏ, rất dễ dàng để moi được manh mối.
“Cô chắc chắn là… hai?”
Trong trí nhớ của cậu, người chơi nữ này không nằm trong số những người đã đến phòng lưu trữ, điều đó chứng tỏ ngoài việc tượng Thần Thi Cử, cô ấy còn đến một địa điểm check-in khác mà cậu không biết.
Nữ người chơi gãi đầu: “Cũng không tính là ít nhỉ.”
Tay Chu Kỳ An siết chặt cốc giữ nhiệt: “Có thể cho tôi biết đó là hai địa điểm nào không?”
Ban đầu, cô ấy đã định rời đi, nhưng dường như vì cảm kích ân cứu mạng của cậu, cộng thêm việc gần như không có quan hệ cạnh tranh, cô đã chủ động nói: “Tượng Thần Thi Cử và nhà vệ sinh ký túc xá.”
“???”
Chu Kỳ An cũng đã đến nhà vệ sinh, nhưng cậu không gặp phải bất cứ điều gì, lúc đó cậu còn cảm thấy kỳ lạ.
Người chơi nữ kể lại chi tiết: “Hôm đó tôi đói bụng quá, uống canh thịt ở nhà ăn, kết quả là buổi tối bị đau bụng, không nằm ngoài dự đoán, vào đó là gặp ma.”
Cô ấy nuốt nước bọt: “Đó là một con ma nhà vệ sinh, bạn cùng phòng của tôi sau khi biết chuyện đã cùng một người chơi khác cố gắng lập nhóm để đi check-in, nhưng thất bại, không uống canh thịt mà trực tiếp đến đó cũng không được, cuối cùng là, sau khi đi nhà ăn về, tách nhau ra hành động mới check-in thành công.”
Chu Kỳ An: “Vậy là có hai điều kiện kích hoạt, một là hành động một mình, hai là bị đau bụng sau khi uống canh thịt?”
Người chơi nữ gật đầu, bổ sung: “Chỉ có thể nói là xác suất kích hoạt cao. Nếu có nhiều người chơi cùng lúc đến nhà vệ sinh ở các tầng khác nhau, có lẽ chỉ có một người sẽ gặp ma.”
Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của cô.
Sau khi nói xong, người chơi nữ phát hiện sắc mặt của đối phương đột nhiên trở nên u ám.
Vì phải chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai, cô cũng không hỏi nhiều, tìm đại một lý do để rời đi.
Không lâu sau, Bạch Thiền Y và những người khác trở về, nhìn thấy Chu Kỳ An đang loạng choạng ở đằng xa, vội vàng đi tới.
Thẩm Tri Ngật đứng sang một bên, lặng lẽ làm chỗ dựa cho cậu, hắn hỏi: “Sao vậy?”
Chu Kỳ An yếu ớt thuật lại lời của người chơi nữ vừa rồi.
Bạch Thiền Y nghe xong, đầu tiên là sững sờ, sau đó thì bật cười.
Ngay từ lúc ở nhà ăn, cô ấy đã đặc biệt nhắc nhở mọi người, thịt trong phó bản đa phần đều chứa một lượng nhỏ độc tố, có thể không ăn thì đừng ăn, không ngờ đó lại là một điểm kích hoạt cốt truyện.
Hơn nữa lại là một điểm check-in gần như được cho không.
Hạn chế ăn uống, học sinh sớm muộn gì cũng sẽ đói đến mức phải uống canh thịt, buổi tối bị đau bụng, vào nhà vệ sinh gặp nạn.
Bỗng nhiên, Thẩm Tri Ngật, Bạch Thiền Y và cậu sinh viên đại học gần như đồng thời nghĩ đến điều gì đó, bọn họ nhìn Chu Kỳ An với ánh mắt kỳ quái.
“Rột, rột.”
Tính kháng độc +1.
Tính kháng độc +1.
Chu Kỳ An vẫn đang nhai nấm độc trong miệng, trong mắt lóe lên tia sáng yếu ớt của sự may mắn: “Mọi người thấy đó, khả năng tôi bị đau bụng sau khi ăn ở nhà ăn là bao nhiêu?”
“…”
Ba người đồng loạt im lặng.
Trong sự trầm mặc, Bạch Thiền Y là người lên tiếng trước, thở dài nói: “Cậu đừng làm khó đầu bếp nhà ăn nữa.”
Chu Kỳ An giật giật mí mắt.
Bạch Thiền Y khẽ ho một tiếng, có lẽ cô cũng biết lời nói này có chút tổn thương.
“Thực ra, không nhất thiết phải là bị đau bụng sau khi ăn ở nhà ăn, có thể thử vận may, biết đâu chỉ cần không thoải mái là được…”
Cô không thể nói tiếp được nữa.
Lỡ như ăn một đống thứ bẩn thỉu, cuối cùng phát hiện vẫn phải dựa vào canh thịt để kích hoạt, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao.
Ngược lại, sau khi Thẩm Tri Ngật suy nghĩ một lúc, nói: “Lượng biến gây ra chất biến.”
Độc tính trong thức ăn sẽ ngày càng mạnh, độc tố trong canh thịt chỉ ở mức bình thường, bên trong thịt có khi là kịch độc.
Nói có sách mách có chứng, kháng độc cũng có giới hạn, không thể miễn dịch mãi được.
Điều khiến Chu Kỳ An kinh ngạc hơn là: “Không ngờ anh cũng biết mối quan hệ giữa lượng biến và chất biến.”
Thẩm Tri Ngật thản nhiên nói: “Kỳ An, tôi cũng là người có văn hóa mà.”
“…”
Hết chương 66.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Kỳ An: Không ngờ cũng có ngày mi đâm sau lưng tao.
Kỹ năng kháng độc: ???