Chương 67:
Tiếng xe máy ầm ầm vang lên bên ngoài cửa, Trang Thạc đang chìm đắm trong men tình bỗng chốc tỉnh táo lại, khẽ đẩy Lang Dương Dương ra.
“Đừng đừng đừng, anh sai rồi.”
Lang Dương Dương rất thích nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Trang Thạc, nhất là khi làm chuyện ấy.
Có những lúc rõ ràng là bản thân đã không chịu nổi, nhưng chỉ cần nhìn thấy Trang Thạc có vẻ mệt mỏi là phải trêu chọc vài câu, cố ý chọc tức anh.
Lần này cũng vậy.
Biết rõ Trang Thạc sẽ không làm chuyện đó với mình vào lúc này, vậy nên đã cố ý trêu chọc anh một chút.
Bị đẩy ra một chút, Lang Dương Dương lại rướn người tới.
Trang Thạc chống tay không cho Lang Dương Dương sờ soạng, bất đắc dĩ cười nói: “Đừng chọc anh nữa, thật sự không chịu nổi.”
“Không chịu nổi cái gì?”
“Còn chọc nữa hả?” Trang Thạc bất lực ngã người xuống sofa, anh nằm nghiêng nhìn Lang Dương Dương: “Chọc nữa anh không khách khí đâu.”
“Em bệnh rồi mà.”
“Anh thấy tay em với miệng em đều rất khỏe mạnh đấy.”
Lang Dương Dương và Trang Thạc nhìn nhau vài giây, cuối cùng đành nói: “Thôi vậy.”
Ngủ trên chiếc giường mềm mại ấm áp ở nhà quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều, khi tỉnh dậy đã hơn tám giờ, trên điện thoại có tin nhắn Trang Thạc vừa gửi, ảnh gửi ảnh Lôi Công và ảnh trạm thu phí trên đường cao tốc, nói là đã lên cao tốc rồi.
Lang Dương Dương nằm trên giường một lúc, xem điện thoại.
Nhóm chat của Brookside mỗi ngày đều báo cáo tình hình, bọn họ đều biết Lang Dương Dương là người lo xa, mỗi ngày mở cửa, đóng cửa và doanh thu đều được gửi vào nhóm.
Tiểu Ảnh còn gửi cả ảnh bánh mì và bánh ngọt thành phẩm.
Mấy ngày nay Tiểu Ảnh thay Lang Dương Dương nên cũng phải đi rất sớm, lúc này đã làm xong bánh mì, cô gửi ảnh thành phẩm vào nhóm.
Lang Dương Dương cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ tay và mặt ra ngoài, cậu nhìn những chiếc bánh sừng bò vàng ươm mỉm cười.
Tiệm bánh không có cậu vẫn có thể hoạt động bình thường, đợi thứ Ba tuần sau tiệm mới khai trương, cậu có thể yên tâm dồn hết tâm trí vào cửa tiệm thứ hai rồi.
Nhưng quay đầu lại nghĩ, sức khỏe Tiểu Ảnh không được tốt, mỗi ngày đều dậy sớm làm bánh mì có thể không chịu nổi, hay là đổi ca làm việc với mình, mệt hai ngày có thể nghỉ một ngày.
Buổi sáng nhiệt độ chỉ khoảng mười độ, trong chăn ấm áp, Lang Dương Dương phải đấu tranh tư tưởng một hồi lâu mới chui ra được.
Vừa mở cửa phòng ngủ đã thấy Lôi Công nằm sấp trước cửa, tối qua cũng vậy, không chịu ngủ trên giường nhỏ của nó, cứ muốn nằm canh ở cửa.
Chắc là biết Lang Dương Dương còn chưa khỏe hẳn, lo lắng cho cậu.
Lang Dương Dương xoa đầu nó, “Lôi Công giỏi quá, cảm ơn con nhé.”
Chỉ cần một câu khen ngợi, đôi mắt long lanh của chú chó đã không rời khỏi Lang Dương Dương được, cứ thế vẫy đuôi theo sau cậu.
Lang Dương Dương đi rửa mặt, nó ngồi đợi ở cửa phòng vệ sinh; Lang Dương Dương vào bếp múc chè tuyết yến hạt đào, nó ngồi đợi ở cửa bếp; Lang Dương Dương ngồi ăn trên sofa, nó nằm sấp dưới chân sofa, kêu ư ử đòi Lang Dương Dương đặt chân lên người mình.
Ăn xong, Lang Dương Dương mặc áo len cổ lọ và áo khoác dày vào, sau đó mới chậm rãi đi làm.
Lang Dương Dương cầm theo một bình giữ nhiệt, chè tuyết yến hạt đào Trang Thạc nấu còn rất nhiều, Lang Dương Dương mang đến tiệm cho mọi người ăn.
Buổi sáng không có khách ăn tại chỗ, chủ yếu là đơn đặt hàng đóng gói và mang đi.
Vừa bước vào cửa đã thấy một vị khách quen đang mua cà phê, cô ấy cũng mặc áo khoác dày, đi bốt cao gót rất có khí chất, thấy Lang Dương Dương đến thì chào hỏi cậu: “Ông chủ, anh khỏi bệnh rồi à?”
Lang Dương Dương cười: “Ừm, Du Du nói cho cô biết à?”
Vị khách đó một tay xách túi, một tay đút túi quần: “Vâng, mấy hôm nay không thấy anh, tôi có hỏi thăm một chút. Ăn bánh ngọt ở đây được nửa năm rồi, sắp chuyển đi rồi, chia sẻ với anh một tin vui.”
“À… chẳng lẽ là…?” Lang Dương Dương nghĩ đến điều đầu tiên là phải chăng sắp kết hôn rồi.
Vị khách mỉm cười, đoán được Lang Dương Dương muốn nói gì: “Không phải, là tôi được điều động đến trụ sở chính ở Thượng Hải, nộp đơn xin mấy tháng rồi, cuối cùng cũng được.”
Lang Dương Dương: “Chúc mừng cô nhé, chúc cô công thành danh toại.”
Trò chuyện với vị khách một lúc, cà phê cũng đã pha xong, lúc vị khách chuẩn bị đi, Lang Dương Dương lấy hộp bánh quy của tiệm ra tặng cô ấy.
Vị khách nhận lấy, “Vâng, cảm ơn anh chủ, à phải rồi, hôm nay có thể để dành cho tôi hai cái bánh bông lan cuộn khoai môn được không? Hôm nay em gái tôi về, mua cho con bé hai cái.”
Lang Dương Dương: “Được.”
Khách vừa đi, Lang Dương Dương lấy chè tuyết yến hạt đào mang đến đưa cho Du Du.
Quả nhiên Du Du ồ lên một tiếng, “Ăn bổ dưỡng ghê vậy anh Dương Dương.”
Vừa dứt lời, có khách vào tiệm muốn mua bánh sừng bò và cà phê, Lang Dương Dương chỉ biết cười gượng một cái, nhỏ giọng nói: “Để anh lấy bát múc cho mọi người.”
Thái độ của Du Du không giống Trang Thạc, cô ấy không biết chuyện của bố Lang Dương Dương, cảm thấy một người đàn ông trưởng thành bị sốt thì có gì nghiêm trọng đâu, thế nên vẫn líu lo nói chuyện với Lang Dương Dương như thường, còn nhờ anh mua giúp một nhãn hiệu sữa yến mạch mới.
Bầu không khí như vậy khiến Lang Dương Dương cảm thấy rất thoải mái tự tại hơn một chút, lúc làm việc không giống như ở nhà, có thể nằm gọn trong lòng Trang Thạc mà không cần làm gì cả.
Sau khi bước vào trạng thái làm việc, ngược lại tinh thần càng thêm phấn chấn.
Những ngày Trang Thạc không có ở nhà, Lang Dương Dương cũng lười nấu cơm, gọi đồ ăn ngoài ăn cùng mọi người trong tiệm bánh.
Tiến độ bên Trang Thạc và dì Hai không nhanh như tưởng tượng, trì hoãn một ngày, đến ngày thứ ba mới quay lại thành phố Trường Khê.
Kể từ đêm hôm mưa to đó, thời tiết không được tốt lắm, bầu trời cứ âm u, cứ chiều tối đến là mưa.
Hôm nay cũng vậy, Lang Dương Dương nhìn nhiệt độ, đã xuống đến bảy, tám độ rồi.
Cậu nói với Du Du một tiếng, bảo mình có việc phải ra ngoài một chuyến, sau đó Lang Dương Dương quấn khăn quàng cổ rồi đi ra khỏi tiệm bánh từ cửa sau.
Trời đang lất phất mưa phùn, Lang Dương Dương lấy chiếc ô cán dài treo trên tường, che ô đi xuống dưới bắt xe.
Trang Thạc và dì Hai sắp đến rồi, vì trước đó đã thống nhất tro cốt không mang vào nhà, chiều tối về tới cũng trực tiếp đưa đến nghĩa trang.
Nghĩa trang nằm trên một ngọn đồi ở ngoại ô thành phố.
Lúc Lang Dương Dương đến nơi thì Lang Nguyệt cũng vừa đến, Lang Dương Dương xuống xe, đứng đợi Lang Nguyệt ở cổng bãi đậu xe.
Lang Nguyệt mặc một chiếc áo phao dáng dài rất đắt tiền, trên tay lúc nào cũng cầm điện thoại, cô bước tới, nói: “Chị còn tưởng em không đến.”
“Vẫn nên đến một lần.” Lang Dương Dương nói xong, hai người sóng vai nhau đi lên núi.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhiệt độ ở nghĩa trang có vẻ thấp hơn trong thành phố, Lang Dương Dương mặc áo khoác đen, lạnh đến đỏ cả tai, cậu nói với Lang Nguyệt: “Trang Thạc đến rồi.”
“Cũng được đấy, Dương Dương, chồng em thật sự rất được việc, có mấy cặp vợ chồng làm được như vậy.” Lang Nguyệt nói.
Lang Dương Dương cầm ô, nghiêng về phía Lang Nguyệt một chút: “Em cũng rất biết ơn anh ấy.”
Lang Nguyệt: “Em thấy có phiền không? Bố chị và bà Hai cứ nhất quyết muốn đón về quê chôn cất.”
Lang Dương Dương lắc đầu, nói: “Chú có gọi điện thoại giải thích với em rồi, nói bà tuổi đã cao, lòng dạ mềm yếu, ông bà nội trước khi mất còn dặn dò. Lại nói người trong tộc rất coi trọng phong tục, không mang về sợ sau này gặp em đều phải hỏi han, cũng không phải ai đúng ai sai, chỉ là không cần thiết rước phiền phức vào người.”
“Phong tục gì đâu, tổ tiên có nghĩ đến đời sau sẽ có con cháu giết người đi tù không chứ, gió to thật đấy, lạnh chết đi được.”
Lang Nguyệt vừa nói vừa kéo khóa áo phao lên: “Dương Dương, chị thấy em cũng không còn để bụng chuyện đó nữa, sau này…”
Lang Dương Dương quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Lang Nguyệt, Lang Nguyệt nói: “Sau này cứ sống vui vẻ là được.”
Lang Dương Dương mỉm cười, “Vâng, em biết rồi.”
Đến nghĩa trang thì chú, thím, bố mẹ Trang Thạc đều đã đến, bà Hai tuổi cao sức yếu không đến dự những trường hợp như thế này, cộng thêm Lang Dương Dương và Lang Nguyệt, tổng cộng có sáu người.
Trước tiên mọi người đều hỏi han xem bệnh tình của Lang Dương Dương đã khỏi hẳn chưa, mắng Chí Văn vài câu vô lương tâm, sau đó an ủi cậu, bảo cậu đừng để bụng. Lại nói với cậu lát nữa không cần làm gì cả, đã có người của nghĩa trang lo liệu việc chôn cất rồi.
Lang Dương Dương gật đầu, quan niệm huyết thống của thế hệ trước rất khó thay đổi, đây đã là cách làm đơn giản nhẹ nhàng nhất rồi.
Chờ khoảng hai mươi phút, Trang Thạc và dì Hai cũng đến nơi.
Người của nghĩa trang cũng đi theo phía sau, bởi vì đã nói trước là không làm lễ, nên cứ trực tiếp chôn cất là được.
Nhìn thấy Trang Thạc và dì Hai từ xa, bỗng nhiên Lang Dương Dương thấy cay cay sống mũi.
Không phải vì người bố kia, mà là vì Trang Thạc và dì Hai, Trang Thạc ôm hộp tro cốt, dì Hai cầm ô.
Bọn họ đã gánh vác thay cậu rất nhiều thứ, nhiều đến mức khiến Lang Dương Dương cảm thấy sự cô đơn lạc lõng trong hai mươi năm qua như chuyện của kiếp trước.
Trên mặt bọn họ đều lộ rõ vẻ mệt mỏi, đi xe đường dài rất hao tổn tinh thần.
“Khổ cực cho hai người rồi.” Lang Dương Dương bước lên, nhận lấy chiếc ô đen từ tay dì Hai, cậu và Trang Thạc bốn mắt nhìn, anh khẽ mỉm cười, nói: “Không sao đâu.”
Không hề nặng nề như trong tưởng tượng, cũng không hề gượng gạo như trong tưởng tượng, người của nghĩa trang thành thạo chôn tro cốt xuống, bia mộ cũng đã được đặt trước, chỉ đơn giản ghi tên tuổi và thông tin.
Toàn bộ quá trình chưa đến nửa tiếng, người của nghĩa trang đưa bó hoa tươi lên theo nghi lễ, Lang Dương Dương đặt bó hoa lên mộ.
Chú út và dì Hai thở dài, mọi người cùng nhau xuống núi về nhà.
Trên đường xuống núi, mẹ Trang Thạc dìu dì Hai, nói con cháu họ hàng có gửi tặng một con ngỗng nuôi thả, kêu dì Hai ngày mai đến nhà ăn cơm.
Hai chị em ngồi chung một xe, bố mẹ Trang Thạc đưa dì Hai về nhà, dọc đường trò chuyện rôm rả, tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều.
Lang Dương Dương và Trang Thạc đi nhờ xe Lang Nguyệt về, lúc xuống xe ở trước cửa Brookside, cô còn mang theo hai chiếc bánh ngọt nhỏ về cho con gái.
Trang Thạc bước vào tiệm, Du Du cười anh: “Anh Trang, đây là tạo hình mới của anh à?”
“Gì vậy?” Trang Thạc vừa cười vừa sờ râu mình, ba ngày nay không cạo, đúng là hơi hoang hoang dại dại.
Du Du pha cho anh một ly hồng trà nóng: “Hay là anh Dương Dương thích kiểu này?”
Vừa dứt lời, Lang Dương Dương đã bưng một cái bánh mì sandwich và một miếng bánh cheesecake hai lớp đến.
Thấy Du Du đang trêu chọc Trang Thạc, cậu cười nói: “Ừ, gay tụi anh đều thích kiểu này.”
“Kiểu này là kiểu gì?”
“Chính là kiểu nhìn có vẻ bốc mùi ấy.”
Lang Dương Dương, Du Du: “Ha ha ha ha ha.”
Trang Thạc: “…”
——
Thời tiết vừa lạnh, người ta trốn trong phòng ấm áp, quây quần bên bếp lửa, ngày tháng trôi qua thật nhanh.
Bệnh tình của Lang Dương Dương đã khỏi hẳn, mỗi ngày đều cùng Trang Thạc đi làm việc ở nông trại, mặc dù lúc này là mùa nông nhàn, Trang Thạc không cần phải đến nông trại mỗi ngày.
Còn mỹ miều nói: “Sau này đi làm chung đường, em chia tiền xăng xe với anh.”
Trời còn chưa sáng hẳn, trong nhà đã bật đèn.
Trang Thạc vừa cười vừa nhìn mình trong gương, vô cùng hài lòng: “Dương Dương, bộ đồ này mặc thật sự rất thoải mái, cũng đẹp nữa, mấy hôm trước Chu Viễn còn hỏi anh mua ở đâu đấy.”
Anh mặc áo khoác gió và giày Lang Dương Dương mua cho, nói xong liền quay sang nhìn Lang Dương Dương ở bên cạnh đang chọn áo len mặc trong.
“Màu trắng hay màu xám?” Lang Dương Dương hỏi.
Trang Thạc: “Màu xám.”
Lang Dương Dương: “Được.”
Hôm nay là ngày khai trương Brookside chi nhánh Trần Gia Trại, hôm nay Trần Chí Quân cũng vội vàng bàn giao công việc, mua vé máy bay bay đến thành phố Trường Khê.
Nhưng phải đến trưa nay mới đến, hắn còn nói sẽ tự đi xe đến, còn nói đã chuẩn bị quà khai trương bất ngờ.
“Nhưng không nói là gì.” Lang Dương Dương ngồi ở ghế phụ, vừa uống cà phê vừa nói.
Xe dừng đèn đỏ, Trang Thạc quay đầu nhìn Lang Dương Dương, anh đặt tay lên đùi cậu: “Anh rất mong chờ đấy.”
Lang Dương Dương cũng nhìn anh, khẽ nhướng mày.
Cả hai đều từng bị bất ngờ của Vương Chí Quân dọa sợ.
“Nhất là sau khi dùng quà anh ta tặng.” Trang Thạc nói, đèn xanh bật sáng, tiếp tục lái xe, nụ cười trên mặt Trang Thạc không kìm nén được, nhịn không được hỏi một câu: “Em nói xem, rốt cuộc anh ta lùng sục những thứ đó ở đâu ra vậy?”
Lang Dương Dương ngả người ra sau ghế, suy nghĩ một chút: “Thật sự không biết, có vài thứ là hàng nhập khẩu, em tìm cũng không ra.”
Trang Thạc: “Em tìm làm gì?”
Lang Dương Dương: “Cũng tại… có vài thứ dùng cũ, dùng hết rồi mà.”
Hai người nhìn nhau.
Trang Thạc nói: “Không biết lần này sẽ tặng gì đây?”
Lang Dương Dương: “Trong đầu anh cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện này thôi sao?”
“Nông nhàn mà, anh cũng rảnh rỗi.” Trang Thạc hơi nghiêng đầu nhìn Lang Dương Dương: “Chẳng lẽ em không mong chờ à?”
Lang Dương Dương nhẹ nhàng ừ một tiếng, cười nói: “Mong chờ.”
Hết chương 67.