Chương 67: Thân Sơ (17)

 

Chương 67: Thân Sơ (17)

 

Jaco nhập cảnh vào bốn năm trước, năm nay 25 tuổi, quốc tịch vẫn là nước Y. Sau khi đến thành phố Hạ Dung, anh ta bắt đầu làm streamer, ban đầu anh ta hoạt động độc lập, hai năm sau thì gia nhập công ty hiện tại. Năm nay, nhờ liên tục đưa tin về các sự kiện nóng, cộng thêm thân phận người nước ngoài, độ nổi tiếng của anh ta cũng tăng vọt.

 

Jaco từng nhiều lần nói rằng anh ta yêu thích văn hóa đất nước chúng ta, tiếng Trung cũng là do anh ta tự học ở nước Y với gia sư riêng. Cái tên Từ Nhã Các là do anh ta tự đặt, Nhã Các đồng âm với Jaco, còn Từ là họ mà anh ta yêu thích nhất.

 

“Họ Từ, họ yêu thích nhất.” Trong đầu Quý Trầm Giao hiện lên vài lần tiếp xúc với Jaco. Nếu chỉ nghe giọng nói, anh không thể phân biệt được đây là người nước ngoài, nhưng nhìn mặt, đặc điểm người nước Y của Jaco rất rõ ràng: da trắng, mắt màu xanh xám, sống mũi cao, hốc mắt sâu, và mái tóc nâu dài ngang vai. Bóng đá ở nước Y rất thịnh hành, Jaco có phong cách ăn mặc rất giống các ngôi sao bóng đá.

 

“Anh, nhìn Jaco là biết con lai đúng không, nhưng em điều tra gia đình anh ta, phát hiện cả bố và mẹ đều là người nước Y chính gốc, không có chút huyết thống nào của chúng ta.” Thẩm Tê nói tiếp: “Em thấy lạ, nên đã nhờ bạn bè bên nước Y giúp đỡ, anh đoán xem em tra được gì?”

 

Quý Trầm Giao rất để ý đến chữ “Từ” này, mơ hồ đã có suy đoán, “Anh ta là con nuôi?”

 

“Ôi trời ơi, anh! Sao cái gì anh cũng biết hết vậy!” Thẩm Tê phấn khích nói: “Bố mẹ nuôi của Jaco không có khả năng sinh con, hai mươi năm trước đã nhận nuôi Jaco ở Viện phúc lợi Thiên Tinh, thành phố Lê Vân. Thảo nào anh ta nói tiếng phổ thông giỏi như vậy.”

 

Quý Trầm Giao càng nghe càng thấy không đúng, “Cậu chắc chắn bọn họ nhận nuôi Jaco ở viện phúc lợi thành phố Lê Vân?”

 

“Chắc chắn mà, còn có cả hồ sơ nhận nuôi nữa đó.”

 

“Bố mẹ ruột của Jaco có ai là người nước Y không? Hoặc là người nước nào khác?”

 

Thẩm Tê ngây ra một lúc, “Chắc là không đâu… Bà nó!” Cậu ta đột nhiên nhận ra, “Tại sao Jaco lại có ngoại hình giống con lai?”

 

Cúp điện thoại, Quý Trầm Giao rơi vào trầm tư.

 

Jaco được một cặp vợ chồng người nước Y nhận nuôi ở thành phố Lê Vân hai mươi năm trước, khả năng cao là anh ta không có huyết thống người nước ngoài, nhưng ngoại hình lại có đặc điểm của người nước Y rất rõ ràng. Điều này hoặc là do trang điểm, hoặc là do phẫu thuật thẩm mỹ. Ảnh hộ chiếu của Jaco cũng có ngoại hình như vậy, chỉ là màu da không trắng đến thế. Vậy khả năng phẫu thuật thẩm mỹ cao hơn? Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, anh ta đã bôi một lượng lớn kem nền?

 

Từ Nhã Các, Từ Gia Gia. Hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, Gia và Nhã, đều có âm đầu gần giống với Jaco.

 

Jaco tỏ ra rất nhiệt tình với vụ án ở sơn trang Phong Ý, nếu xâu chuỗi lại từ đầu, thực ra anh ta đã bắt đầu cung cấp manh mối ngay từ khi cảnh sát đến sơn trang Phong Ý điều tra. Khi đối diện với công chúng, anh ta liên tục giải thích vụ án từ những góc độ mới, đặc biệt là sau khi đến huyện Đồng Gia, anh ta giống như đang dẫn dắt công chúng chú ý đến Từ Ngân Nguyệt. Nếu đội trọng án chậm chân một chút, sau khi xem video của anh ta, cũng sẽ cử cảnh sát đến huyện Đồng Gia.

 

Anh ta không chỉ dẫn dắt dư luận, mà còn âm thầm ảnh hưởng đến quá trình điều tra của cảnh sát.

 

Chẳng lẽ anh ta chính là đứa trẻ mất tích kia?

 

Trước đó, Quý Trầm Giao đã nghi ngờ anh ta có liên quan đến vụ án ở sơn trang Phong Ý, nhưng chủ yếu là xem xét những gì anh ta biết, cố ý dùng những điều anh ta biết để “giao dịch” thông tin với cảnh sát. Hành vi và thái độ không sợ tiếp cận cảnh sát của anh ta, thực sự không giống một nghi phạm, hơn nữa anh ta cũng không có động cơ gì để giết Khang Vạn Tân.

 

Nhưng nếu anh ta là Từ Gia Gia thì động cơ sẽ vô cùng rõ ràng.

 

Theo lời khai của mẹ Tiết, khi Khang Vạn Tân xâm hại Từ Ngân Nguyệt, Từ Gia Gia mới hơn ba tuổi, đã có ký ức. Mẹ Tiết nói, chuyện này chỉ có bà ta biết, nhưng có lẽ còn có một người khác biết, đó là Từ Gia Gia. Hôm đó, Từ Ngân Nguyệt mời mẹ Tiết đến nhà, đóng cửa phòng ngủ, nhưng Từ Gia Gia chưa chắc đã ngủ. Với khả năng cách âm của khu nhà tập thể, cộng thêm sự kích động của hai người phụ nữ, có lẽ cậu bé đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ!

 

Manh mối như bánh răng xoay chuyển nhanh chóng, đầu óc Quý Trầm Giao hoạt động càng lúc càng nhanh – một năm sau, Từ Ngân Nguyệt và Từ Gia Gia gặp chuyện, bị ai đó hãm hại, kẻ này không phải là Khang Vạn Tân đã ra nước ngoài, Từ Ngân Nguyệt chết, nhưng Từ Gia Gia không biết vì sao lại trốn thoát, rồi vì lý do nào đó mà vào viện phúc lợi ở thành phố Lê Vân, cho đến khi được cặp vợ chồng người nước Y kia nhận nuôi.

 

Anh ta luôn ghi nhớ mối thù của mẹ, vì vậy khi 21 tuổi đã trở về nước, bắt đầu con đường trả thù. Để che mắt thiên hạ, cũng để dễ dàng trà trộn vào giới streamer, anh ta đã phẫu thuật thẩm mỹ ngay từ khi còn ở nước Y.

 

Quý Trầm Giao hít một hơi thật sâu, quay lại xem xét chuỗi suy luận này có chỗ nào sai sót, có chỗ nào không hợp lý không.

 

Không phải Từ Ngân Nguyệt mất tích, mà là đã chết, chắc chắn là Từ Gia Gia biết ai đã hại chết mẹ mình. Trọng tâm của việc trả thù chính là người này. Còn Khang Vạn Tân, anh ta cũng là kẻ đã làm hại Từ Ngân Nguyệt, nên anh ta cũng phải chết.

 

Vụ án ở sơn trang Phong Ý đã gây chấn động cả thành phố, nhưng đây thực chất chỉ là quả lựu đạn khói mà Từ Gia Gia tung ra? Kẻ mà anh ta thực sự muốn “xử tử” là kẻ mà cảnh sát vẫn chưa biết đến? Một mặt anh ta trả thù Khang Vạn Tân, mặt khác lại dùng cái chết của Khang Vạn Tân gây sự chú ý lớn của xã hội, lặng lẽ đưa Từ Ngân Nguyệt ra ánh sáng?

 

Nghĩ đến khuôn mặt luôn tươi cười đầy toan tính của Jaco, Quý Trầm Giao bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.

 

Cách đây không lâu Lăng Liệp đã nói: “Anh ta đang nhắm vào anh.”

 

Lúc đó, từ Khang Vạn Tân tra ra Từ Ngân Nguyệt, lại từ chỗ Từ Ngân Nguyệt tra ra Quý Nặc Thành. Vòng xoáy này dường như muốn cuốn anh vào trong đó.

 

Mà bây giờ, khi thân phận của Jaco gần như đã được hé lộ, cảm giác “thuận lý thành chương” này càng trở nên rõ ràng. Jaco muốn anh từng bước điều tra ra Quý Nặc Thành!

 

Jaco thực sự muốn trả thù Quý Nặc Thành, anh ta đang dẫn dắt con nuôi của Quý Nặc Thành đi điều tra ông ấy!

 

Hơn nữa, Jaco được nhận nuôi ở viện phúc lợi thành phố Lê Vân, tại sao Từ Gia Gia lại chạy đến thành phố Lê Vân?

 

Quý Nặc Thành và Chu Vân sống ở thành phố Lê Vân, tại sao bọn họ lại chạy đến thành phố Hạ Dung nhận con nuôi?

 

Cảm giác gia đình hòa thuận ngày xưa, sự bao dung và độ lượng của bố mẹ nuôi đột nhiên giống như bức tường đổ sập sau trận động đất, lớp bụi tường rơi xuống lả tả, để lộ ra những thứ bẩn thỉu và mục nát bên trong.

 

Quý Trầm Giao lắc đầu, trấn tĩnh lại. Tất cả những điều này chỉ là suy đoán, có lẽ sự thật không phải như vậy. Anh thu dọn mặt bàn, rời khỏi đồn cảnh sát, đích thân đi tìm Jaco.

 

Ngày càng có nhiều phương tiện truyền thông tập trung ở huyện Đồng Gia, đội của Jaco trú tại một khách sạn ở trung tâm huyện. Quý Trầm Giao nhìn thấy trợ lý của Jaco đang vác thiết bị đứng ở sảnh tầng một, vẻ mặt lo lắng, gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác.

 

“Tôi không liên lạc được với anh ta, sắp đến giờ quay rồi, trước đây anh ta chưa bao giờ như vậy!”

 

Sắc mặt Quý Trầm Giao căng thẳng, anh tiến lên hỏi, “Jaco mất tích rồi?”

 

Trợ lý rất sợ cảnh sát, cậu ta không được tự nhiên như Jaco, “Đúng vậy, hôm qua chúng tôi còn bàn bạc nhiệm vụ hôm nay, nhưng sáng sớm nay tôi đã không thấy anh ta đâu. Tưởng anh ta lại ra ngoài tìm tư liệu – anh ta cũng thường đi tìm tư liệu một mình, nhưng tôi đợi đến giờ mà anh ta vẫn chưa về, điện thoại cũng không gọi được. Ôi trời ơi! Anh ta sẽ không gặp phải chuyện gì đó chứ? Vì đưa tin về Khang Vạn Tân nên đã bị người nhà họ Khang trả thù?”

 

Quý Trầm Giao lập tức lên lầu, trợ lý cũng chạy theo. Jaco ở một mình trong phòng đơn, chăn vẫn là bộ dạng giống như sau khi nhân viên vệ sinh dọn dẹp ngày hôm qua, trên bàn có một bát mì ăn liền chỉ còn nước. Máy tính, điện thoại di động dùng để làm video đều còn, vali cũng còn, bên trong đựng đầy quần áo và mỹ phẩm để lên hình.

 

Quý Trầm Giao đặc biệt mở túi trang điểm ra, nhìn thấy hai lọ kem nền màu trắng.

 

“Đồ đạc đều còn, người đi đâu rồi?” Trợ lý lo lắng đến mức sắp khóc.

 

Quý Trầm Giao yêu cầu lễ tân trích xuất camera giám sát, ban đầu không thấy Jaco rời đi, nhưng anh ta không thể nào ra khỏi phòng bằng cửa sổ được, trên bệ cửa sổ không có dấu giày, hơn nữa tầng bốn cao như vậy, người bình thường không thể nhảy thẳng xuống dưới được.

 

Tìm kiếm thêm, cuối cùng phát hiện vào lúc 11 giờ 20 phút, một người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen, đội mũ lưỡi trai rời khỏi khách sạn, phần tóc lộ ra rất ngắn, giống như tóc húi cua, hoàn toàn khác với mái tóc dài của Jaco, phần cằm bị quay được cũng là màu da của người châu Á. Lúc đó, ở sảnh còn có không ít người ra vào, đều là những người làm truyền thông đến săn tin. Không ai chú ý đến anh ta, Jaco cứ thế mà chuồn đi.

 

Quý Trầm Giao lập tức gọi điện cho Lương Vấn Huyền, yêu cầu cảnh sát ra quân, tìm kiếm xung quanh huyện Đồng Gia. Rất có thể Jaco vẫn chưa rời khỏi thành phố Hạ Dung, mục đích hướng dẫn dư luận chú ý đến vụ án mất tích của Từ Ngân Nguyệt đã đạt được, nhưng mục đích khiến cảnh sát chú ý đến Quý Nặc Thành vẫn chưa hoàn toàn đạt được, chắc chắn anh ta đang trốn ở đâu đó, để tận mắt chứng kiến thời khắc “phán quyết” đến.

 

Nghi phạm đột nhiên chuyển sang một streamer có vẻ trong sạch, nếu không biết mối quan hệ phức tạp giữa Quý Trầm Giao và Quý Nặc Thành, e rằng khó có thể hiểu được động cơ của anh ta. Nhưng Lương Vấn Huyền không hỏi gì, lập tức làm theo.

 

Quý Trầm Giao lại gọi cho Quý Nặc Thành, điện thoại đã tắt máy. Quý Trầm Giao không do dự, bảo Thẩm Tê lập tức triển khai truy tìm tung tích của Quý Nặc Thành, Chu Vân và Jaco trên mạng.

 

Sau khi bố trí xong tất cả, anh nhắm mắt lại, lúc này mới phát hiện trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

Lúc đang định tìm giấy để lau thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc khăn dùng để tẩy trang của con gái.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Lăng Liệp giơ tay, “Nếu không muốn vụn giấy ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh thì dùng cái này đi.”

 

Quý Trầm Giao nhận lấy, trong khoảnh khắc úp lên trán, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như đang đảo lộn.

 

Anh là đội trưởng đội trọng án, trong bất kỳ tình huống nào anh cũng phải giữ bình tĩnh, anh là người chỉ huy đứng ở trên cao, phải chịu trách nhiệm cho hành động của các đội viên. Khi phát hiện Jaco có thể chính là Từ Gia Gia, anh đã suy luận ra một khả năng gần với sự thật trong thời gian ngắn nhất. Trong khả năng này, bố mẹ nuôi mà anh kính trọng từ nhỏ không còn đại diện cho sự lương thiện nữa, việc anh được nhận nuôi càng không phải xuất phát từ lòng tốt, có lẽ bọn họ đã phạm phải một tội ác không thể tha thứ, bọn họ không có con, không phải vì không thể có, mà là không dám có. Anh trở thành con của bọn họ, điều mà bọn họ gửi gắm ở anh, nghĩ theo hướng tốt đẹp là chuộc tội, còn nghĩ theo hướng xấu là một âm mưu tà ác hơn.

 

Nhưng vừa rồi, anh không thể để bản thân nghĩ đến những khả năng này. Vụ án chưa phá, đồng đội của anh đang chờ chỉ thị của anh. Anh biết rõ Jaco nhắm vào anh, muốn anh tự tay bắt giữ bố mẹ nuôi mà anh kính trọng, nhưng anh không thể dừng lại.

 

Anh phải tìm ra sự thật tàn khốc, trái với luân thường đạo lý đó.

 

Cho đến khi Lăng Liệp xuất hiện, bờ vai căng thẳng của anh mới hơi thả lỏng một chút. Trước mặt con người kỳ quặc này, anh là người phụ trách đội trọng án, nhưng dường như cũng không phải, anh có thể bộc lộ một chút sự hèn kém và không hoàn hảo của mình, phó mặc bộ dạng mồ hôi nhễ nhại, chật vật, nhếch nhác cho Lăng Liệp, không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

 

Anh vùi mặt vào khăn tẩy trang, thở hổn hển, cảm thấy có đôi tay đặt lên vai mình, vỗ về, rồi lại vỗ về. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt rõ ràng rất trong trẻo của Lăng Liệp, nhưng lại không nhìn thấy đáy.

 

“Đội trưởng Quý của chúng ta vất vả rồi.” Giọng điệu và thần thái của Lăng Liệp giống như đang dỗ trẻ con, “Có muốn ăn kẹo không?”

 

Quý Trầm Giao tưởng rằng mình sẽ tức giận, nhưng lại không thể nào giận nổi, anh cảm thấy đôi mắt của Lăng Liệp chính là kẹo, theo từng cái vỗ nhẹ, tan chảy vào trong máu của anh.

 

Chưa có ai từng nói chuyện với anh như vậy, cũng chưa có ai từng dỗ dành anh như thế. Lúc nhỏ không có, lớn lên càng không. Anh giống như một cái cây không hòa đồng, mọc ở nơi rời xa rừng cây, nhưng lại không quá xa. Anh biết tất cả những gì xảy ra với rừng cây đó, anh xòe cành vươn lá, lặng lẽ bảo vệ rừng cây đó, rừng cây đó cũng có thể nhìn thấy anh, nhưng giữa chúng trời sinh luôn luôn có một khoảng cách, không thể thực sự dựa vào nhau được.

 

Lăng Liệp lại là một kẻ dị biệt, căn bản không phải là cây, là cơn gió thổi qua cây, là con thỏ hoang thỉnh thoảng nhảy qua dưới gốc cây, là bông bồ công anh theo gió bay đến.

 

Chính vì dị biệt nên mới có thể thực sự đến gần anh, dựa vào anh thật gần.

 

Lăng Liệp kéo một chiếc ghế đến, ngồi bên cạnh Quý Trầm Giao, tay phải chống lên mép bàn, lòng bàn tay đỡ lấy má, cứ như vậy nghiêng đầu nhìn Quý Trầm Giao.

 

Quý Trầm Giao vo tròn chiếc khăn lau mặt, cũng nhìn hắn.

 

Giây phút này, Quý Trầm Giao cảm thấy rất yên tĩnh, những cảm xúc như bùn lầy kia sau khi sôi sục đã lắng xuống, giống như được cơn gió trấn áp. Anh biết mình nên lập tức thu xếp lại tâm trạng, tập trung vào vụ án. Nhưng anh cực kỳ hiếm khi muốn cho phép mình được lười biếng một chút. Cũng không cần quá lâu, chỉ là để khoảnh khắc này kéo dài thêm một chút mà thôi.

 

“Đội trưởng Quý, anh đã giao nhiệm vụ cho tất cả bọn họ rồi. Còn tôi thì sao?” Lúc này Lăng Liệp trông rất ngoan ngoãn.

 

Quý Trầm Giao biết đây chỉ là vẻ bề ngoài, giống như mèo, nó dù có ngoan ngoãn, có vô tội đến đâu thì linh hồn bên trong cũng vẫn cao cao tại thượng.

 

Nhưng Lăng Liệp đã nhắc nhở anh một việc, hiện tại anh không liên lạc được với bố mẹ nuôi, bọn họ đang ở một nơi nào đó trên cao nguyên phía Tây. Hơn nữa, từ những lời nói và hành động trước đây của bọn họ, có lẽ bọn họ đã nhận được một loại ám thị nào đó? Tin tức à? Đội trọng án phải nhanh chóng tìm ra bọn họ.

 

Anh đích thân đi một chuyến là thích hợp nhất, nhưng Jaco mất tích, còn rất nhiều việc đang chờ anh sắp xếp, anh chỉ có thể cử một người đi. Cử ai? Lương Vấn Huyền? Tịch Vãn?

 

Tịch Vãn thân thủ lợi hại, tâm tư tỉ mỉ, có thể đảm đương được nhiệm vụ này. Nhưng anh không muốn phải giải thích ngọn ngành cho Tịch Vãn.

 

“Tôi muốn anh đi đến phía Tây một chuyến, vị trí đại khái Thẩm Tê sẽ gửi cho anh sau, anh đi tìm Quý Nặc Thành và Chu Vân, đưa bọn họ về đây.” Quý Trầm Giao dừng một chút, sửa lời: “Không, anh xác định tung tích của bọn họ trước, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc xem phải làm gì tiếp theo.”

 

Lăng Liệp đứng dậy, hai tay đặt lên vai Quý Trầm Giao, từ trên cao nhìn xuống, nghịch nghịch cổ áo sơ mi cảnh phục của anh, “Đội trưởng Quý, giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho tôi, anh tin tưởng tôi đến vậy à?”

 

Quý Trầm Giao hơi nhíu mày, “Không phải anh có cái giấy phép gì đó sao? Anh mà bỏ trốn hoặc làm việc không tốt thì đã có đội trưởng Tạ phụ trách rồi.”

 

Anh nói mấy chữ đội trưởng Tạ rất nặng, như thể đang trút ra một cảm xúc bất mãn nào đó. Nhưng cảm xúc này là gì, chính anh cũng không rõ. Sau khi Lăng Liệp “nhận lệnh” rời đi, anh tĩnh tâm suy nghĩ lại, cảm thấy mình có chút vô lý. Giống như một đứa trẻ ngang ngược chiếm giữ đồ chơi, không muốn cho người khác chia sẻ dù chỉ là một sợi tóc của món đồ chơi đó.

 

…………..

 

Jaco giống như bốc hơi khỏi nhân gian chỉ sau một đêm, điện thoại, tài khoản mạng xã hội của anh ta đều đã ngừng sử dụng, cũng không có ghi chép về tiêu dùng, sử dụng phương tiện giao thông công cộng. Tìm kiếm không tìm thấy người, việc Thẩm Tê truy tìm trên mạng cũng tạm thời không có kết quả.

 

Nhưng mà, Thẩm Tê đã tra được vợ chồng Quý Nặc Thành hiện đang ở huyện Tây Vân, nơi này là một địa điểm du lịch nổi tiếng trên cao nguyên.

 

Quý Trầm Giao cử Tịch Vãn đến thành phố Lê Vân, tìm hiểu tình hình ở viện phúc lợi. Viện phúc lợi này rất quy củ, lập hồ sơ cho từng đứa trẻ đã từng ở đây. Hơn hai mươi năm trôi qua, cô Hà, người khi đó còn là nhân viên mới, nay đã sắp đến tuổi nghỉ hưu. Cô dẫn Tịch Vãn đến phòng hồ sơ, tìm kiếm trong những cuốn sổ dày đặc bụi thời gian.

 

Mỗi năm đều có rất nhiều đứa trẻ được các gia đình thích hợp nhận nuôi, nhưng được các gia đình nước ngoài nhận nuôi lại rất hiếm. Vì vậy, cô vẫn nhớ cậu bé được cặp vợ chồng người nước Y đón đi.

 

“Đây rồi, chính là cậu bé này, Tân Tân.”

 

Trên bức ảnh cũ, một cậu bé gầy gò, nhỏ bé đang cảnh giác nhìn vào ống kính. Đây là bức ảnh đầu tiên mà viện phúc lợi chụp cho cậu. Mỗi đứa trẻ khi đến viện phúc lợi đều sẽ được chụp một bức ảnh, phần lớn chúng đều cười.

 

Trong mắt Tân Tân lại là sự thù địch không phù hợp với lứa tuổi.

 

Tịch Vãn hỏi: “Cô còn nhớ cậu bé đến đây như thế nào không?”

 

Cô Hà tiếp tục xem tài liệu, chỉ vào một dòng ghi chú, “Là ông Từ này.”

 

“Từ?” Tịch Vãn nhìn thấy ô “Người giúp đỡ” trong tài liệu để trống, nhưng ở phần ghi chú lại viết “Ông Từ”.

 

Cô Hà nói: “Tôi nhớ ra rồi, ông Từ này đưa Tân Tân đến, nói rằng đứa trẻ này là do ông ấy gặp trên đường khi đi công tác, có chút ngốc nghếch, không biết bố mẹ là ai, đành phải đưa đến viện phúc lợi của chúng tôi. Chúng tôi có quy định, phải đăng ký thông tin người giúp đỡ đứa trẻ, nhưng ông ấy không chịu, chỉ nói mình họ Từ, tôi liền viết ‘Ông Từ’ vào phần ghi chú. Đây là tài liệu nội bộ của chúng tôi, nếu không phải hôm nay cảnh sát các cô đến điều tra, sẽ không cho người ngoài xem.”

 

Tịch Vãn hỏi: “Sau này ông ấy có đến thăm đứa trẻ không?”

 

“Theo như tôi nhớ thì là không, chúng tôi đã đăng ký thông tin của Tân Tân với đồn cảnh sát, nhưng cô biết đấy, lúc đó không có kỹ thuật DNA, không tìm được bố mẹ của Tân Tân.” Cô Hà dừng lại, như thể nhớ ra điều gì đó, cô tìm một cuốn sổ khác, “Đúng rồi, ông Từ này đã từng hỏi tôi, liệu đứa trẻ có thể được gia đình người nước ngoài nhận nuôi không. Tôi nói có, nhưng rất ít, ông ấy nói đứa trẻ này tính cách kỳ quặc, có lẽ sống ở nước ngoài sẽ tốt hơn.”

 

“Thực ra, khi chúng tôi tiếp xúc với Tân Tân, cũng cảm thấy đứa trẻ này rất kỳ quặc, có lẽ là có vấn đề về tâm lý, nhưng viện phúc lợi của chúng tôi không thể chữa trị cho cậu bé. Có gia đình đến xem, cũng khá sợ cậu bé, ai cũng mong có một đứa trẻ hoạt bát, khỏe mạnh, phải không? Sau đó có một cặp vợ chồng người nước Y đến, bọn họ vừa nhìn đã ưng Tân Tân, viện trưởng của chúng tôi còn nhấn mạnh với bọn họ rằng, có thể Tân Tân không được khỏe mạnh về mặt tâm lý, nhưng bọn họ lại nói mình muốn nhận nuôi một đứa trẻ như vậy.”

 

Thế là, sau khi hoàn tất một loạt các thủ tục phức tạp, Tân Tân cùng bố mẹ nuôi đến nước Y, viện phúc lợi không còn nhận được tin tức gì về cậu bé nữa.

 

Tịch Vãn chụp lại tài liệu, gửi cho Quý Trầm Giao cùng với bản ghi âm.

 

Tân Tân trong bức ảnh này và ảnh Từ Gia Gia được lưu giữ tại đồn cảnh sát huyện Đồng Gia, vừa nhìn là biết cùng một người.

 

Mùa đông hai mươi mốt năm trước, Từ Ngân Nguyệt và Từ Gia Gia mất tích, ba tháng sau, Từ Gia Gia được một người đàn ông tự xưng là họ Từ đưa đến viện phúc lợi ở thành phố Lê Vân, đổi tên thành Tân Tân. Nửa năm sau, Tân Tân được nhận nuôi rồi đi đến nước Y, đổi tên thành Jaco. Anh ta không có chút huyết thống nước ngoài nào, nhưng lại phẫu thuật thẩm mỹ thành dáng vẻ con lai. Bốn năm trước, Jaco về nước, lên kế hoạch trả thù.

 

Từ Ngân Nguyệt không có họ hàng, có lẽ người đàn ông tự xưng là họ Từ đó căn bản không phải họ Từ, mà là kẻ cuối cùng Jaco muốn trả thù.

 

Khuôn mặt của Quý Nặc Thành hiện lên trước mắt Quý Trầm Giao.

 

Lúc này, Lăng Liệp bị gió mạnh trên cao nguyên thổi đến mức phải nheo mắt lại.

 

Hết chương 67.

 

Chương 67: Thân Sơ (17)

Ngày đăng: 6 Tháng ba, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên