Chương 67: Thất Nhạc (27)

 

Chương 67: Thất Nhạc (27)

 

Giáo viên chủ nhiệm lớp 2 trường Trung học số 10, lo lắng đến mức không thể tả nổi, trách móc hai học sinh: “Tối qua cậu ta không về ký túc xá, sao các em không nói gì?”

 

Cả hai học sinh đều là bạn cùng phòng của Lữ Âu, một trong số đó còn là cán bộ lớp, cậu ta cúi đầu, vô cùng hối hận và sợ hãi: “Cậu ấy, chiều qua cậu ấy nói tối nay muốn ra ngoài gặp một người bạn trên mạng, bảo, bảo bọn em giúp, nếu quản lý ký túc xá kiểm tra phòng thì che giấu giúp cậu ấy. Em, em không biết cậu ấy sẽ xảy ra chuyện.”

 

Giáo viên chủ nhiệm tức giận nói: “Đây không phải là đã xảy ra chuyện rồi sao? Gần đây trường nào cũng xảy ra chuyện, nữ sinh lớp 13 mất tích vẫn chưa tìm thấy, trường học đã ba lần bảy lượt dặn dò các em phải chú ý an toàn, các em còn giúp Lữ Âu nói dối?”

 

“Em, bọn em…” Hai bạn cùng phòng suýt nữa thì khóc.

 

“Thôi thôi, bây giờ không phải lúc trách móc bọn chúng.” Khổng Binh ngắt lời giáo viên chủ nhiệm, “Tôi muốn nói chuyện riêng với bọn chúng.”

 

Giáo viên chủ nhiệm tức giận đứng sang một bên, Khổng Binh không phải là người giỏi giao tiếp với học sinh, lúc này đành phải gượng cười, cố gắng tỏ ra bớt hung dữ một chút, nhưng ánh mắt hai học sinh nhìn anh ta vẫn vô cùng sợ hãi, bọn nó còn run rẩy hơn cả lúc đối mặt với giáo viên chủ nhiệm.

 

Trong lòng anh ta thầm chậc lưỡi, chẳng lẽ mình đáng sợ đến thế sao? Trong đầu hiện lên hình ảnh Trần Tranh hòa đồng với học sinh, cuối cùng anh ta cũng từ bỏ, không có khuôn mặt của Trần Tranh thì đừng có bắt chước làm gì.

 

Khổng Binh hắng giọng, “Lữ Âu có nói người bạn trên mạng đó là ai không?”

 

“Không, không có.”

 

“Vậy các em đoán xem? Mọi người đều nói các em học lớp thực nghiệm thông minh, chẳng lẽ cậu ta chưa từng tiết lộ người đó là ai?”

 

“Thật sự là không có, trước đây cậu ấy chưa từng nhắc đến bạn bè trên mạng. Hôm qua cậu ấy nói bạn trên mạng, bọn em cũng rất ngạc nhiên.”

 

Khổng Binh suy nghĩ, bạn bè trên mạng rất có thể chỉ là cái cớ mà Lữ Âu thuận miệng bịa ra để lừa bạn cùng phòng. Vậy rốt cuộc thì cậu ta có thể đi đâu?

 

Bạn cùng phòng nói, kể từ khi vụ mất tích xảy ra, Lữ Âu không còn tập trung vào việc học nữa, bài kiểm tra nhỏ tuần trước, cậu ấy làm bài rất kém, nhưng dường như cậu ấy chẳng hề bận tâm. Bọn họ cũng rất hiểu, bởi vì trước đây Lữ Âu rất quan tâm đến Lưu Ôn Nhiên, Lưu Ôn Nhiên không thấy đâu, Lữ Âu chắc hẳn là học sinh đau lòng nhất.

 

“Có phải cậu ấy biết Lưu Ôn Nhiên ở đâu nên mới bỏ đi không?” Bạn cùng phòng càng nói càng lo lắng, “Rồi xảy ra chuyện? Bình thường cậu ấy cũng không nói những chuyện này cho bọn em biết…”

 

Trường trung học số 10 gần đây đã cập nhật hệ thống camera giám sát, hoàn thiện hơn so với trước khi Lưu Ôn Nhiên mất tích. Khổng Binh nhìn chằm chằm vào hình ảnh Lữ Âu xuất hiện, nhiều lần nhấn dừng màn hình. Hành tung của Lữ Âu cũng đáng chú ý như lúc Lưu Ôn Nhiên mới mất tích, cậu bé vẫn thường xuyên chạy đến tầng có lớp 13, còn các học sinh khác trong lớp thì đừng nói là lớp 13, ngay cả việc rời khỏi tầng có lớp học của mình cũng rất hiếm, bởi vì nhiệm vụ học tập của lớp thực nghiệm quả thực rất nặng nề.

 

Nhưng Khổng Binh lại chú ý đến một điểm khác, ba ngày nay, Lữ Âu đã bốn lần đến tòa nhà dạy học của khối 10, điều này chưa từng xảy ra trước đây.

 

Cậu ta đi ngang qua văn phòng giáo viên toán khối 10, đứng chờ bên ngoài, nhưng không hề giao tiếp với giáo viên nào. Lại xuất hiện ở gần lớp 10/7, 10/11, cũng không tiếp xúc với bất kỳ ai. Cậu ta giống như một du khách, đến một cách khó hiểu, rồi lại rời đi một cách khó hiểu.

 

Khổng Binh tìm danh sách học sinh, giáo viên của hai lớp 10 này, ánh mắt tập trung vào một cái tên: Tưởng Lạc Thanh.

 

Giáo viên toán của hai lớp này đều là Tưởng Lạc Thanh! Hơn nữa, hai ngày nay, ngoài nhiệm vụ giảng dạy vốn có, Tưởng Lạc Thanh còn được sắp xếp trở lại lớp 12/13 dạy thay!

 

Khổng Binh cảm thấy một luồng nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể, đó giống như tia sáng lóe lên trước khi sự thật hé lộ. Nhìn lại camera giám sát ở tòa nhà khối 12, Lữ Âu xuất hiện gần lớp 12/13, đúng vào lúc Tưởng Lạc Thanh đang dạy thay!

 

Khổng Binh đã đích thân bắt Lữ Âu, bởi vì thằng nhóc này trông rất đáng ngờ, nhưng sau khi Trần Tranh điều tra và thẩm vấn đã thả Lữ Âu ra. Anh ta đã tranh cãi với Trần Tranh, Trần Tranh nói Lữ Âu là kiểu người nhìn thì có vẻ gây rắc rối cho cảnh sát, nhưng thực chất chẳng liên quan gì đến vụ án, Minh Hàn cũng đồng ý.

 

Vậy thì tình hình hiện tại là, thám tử học đường không biết đã nắm được manh mối gì, nghi ngờ đến Tưởng Lạc Thanh. Còn Trần Tranh đã phát hiện hành vi của Tưởng Lạc Thanh có điểm bất hợp lý, đang âm thầm điều tra với Minh Hàn để tránh đánh rắn động cỏ. Vào lúc này, Lữ Âu mất tích.

 

Khổng Binh hỏi: “Bây giờ Tưởng Lạc Thanh đang ở đâu?”

 

Lãnh đạo nhà trường vô cùng kinh ngạc, không hiểu vì sao cảnh sát lại tìm Tưởng Lạc Thanh, chủ nhiệm khối 10 nói: “Cậu ấy đang lên lớp. Không phải, thầy Tưởng là giáo viên trẻ xuất sắc được trường chúng tôi bồi dưỡng trọng điểm, các anh đừng nhầm lẫn đấy!”

 

Cảnh sát hình sự gần tòa nhà dạy học khối 10 đã đến cửa lớp 10/7, chưa tan học, Tưởng Lạc Thanh đang đứng trên bục giảng, phong cách giảng bài của anh ta rất thoải mái và thú vị, học sinh nghe say sưa. Để không ảnh hưởng đến việc học tập, các cảnh sát hình sự không gây ra bất kỳ tiếng động nào, sau khi tan học có học sinh hỏi bài Tưởng Lạc Thanh, một số học sinh khác rời khỏi lớp học mới nhìn thấy cảnh sát. Mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra trong trường, phát hiện cảnh sát ở cửa lớp mình, ai nấy đều có chút căng thẳng.

 

Dường như Tưởng Lạc Thanh nghe thấy động tĩnh bên ngoài cửa, mỉm cười nói với học sinh đang hỏi bài: “Thầy có chút việc, buổi tự học tối nay thầy giảng lại cho em.”

 

Vừa ra khỏi cửa, anh ta đã bắt gặp ánh mắt của Khổng Binh, hai người nhìn nhau dò xét, anh ta lên tiếng trước: “Đội trưởng Khổng, có việc gì cần tôi phối hợp sao?”

 

Tại phòng thẩm vấn của phân cục Bắc Diệp, Tưởng Lạc Thanh nhìn căn phòng chật hẹp, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu: “Đội trưởng Khổng, tôi nói là phối hợp điều tra, tôi đã làm gì mà anh lại đối xử với tôi như tội phạm thế này?”

 

Khổng Binh không vòng vo với anh ta, “Tối qua Lữ Âu – học sinh lớp 2 ban khoa học tự nhiên khối 12 đã mất tích.”

 

Tưởng Lạc Thanh nhíu mày, như thể không hiểu Khổng Binh đang nói gì, “Lại có học sinh mất tích? Vậy các anh nên nhanh chóng đi tìm, chứ không phải là nhìn chằm chằm vào tôi. Đội trưởng Khổng, bây giờ tôi đã không còn dạy khối 12 nữa.”

 

“Trước đây Lữ Âu có mối quan hệ rất thân thiết với cảnh sát chúng tôi, cậu ta cũng từng ngồi ở vị trí mà anh đang ngồi.” Khổng Binh nói, “Người thẩm vấn cậu ta cũng là tôi.”

 

Tưởng Lạc Thanh nói: “Đội trưởng Khổng, rốt cuộc anh muốn nói gì? Tôi không hiểu.”

 

Khổng Binh nghiêm nghị nói: “Lữ Âu thừa nhận, cậu ta đã can thiệp vào cuộc điều tra của cảnh sát, là bởi vì cậu ta muốn tìm ra nghi phạm trước cả cảnh sát.”

 

Tưởng Lạc Thanh im lặng vài giây, lắc đầu, “Lời này anh nên nói với bố mẹ cậu bé, tôi không phải là giáo viên của cậu ta… Lữ Âu, đúng, tôi biết tên cậu ta, thành tích môn toán của cậu ta rất tốt, lại là học sinh giỏi của lớp thực nghiệm. Nhưng tôi chỉ biết cậu ta như vậy thôi.”

 

Khổng Binh nói: “Anh còn giả vờ sao? Thầy Tưởng? Lữ Âu luôn điều tra vụ mất tích của Lưu Ôn Nhiên, cũng như nguồn gốc của con búp bê. Nhưng cậu ta lại đột nhiên mất tích. Ngoài kẻ không muốn cậu ta biết được sự thật, còn ai có thể khiến cậu ta mất tích?”

 

Tưởng Lạc Thanh không né tránh ánh mắt của Khổng Binh.

 

Khổng Binh gõ nhẹ lên máy tính bảng, sau đó chuyển hướng sang Tưởng Lạc Thanh, “Chúng tôi đã trích xuất camera giám sát mấy ngày nay, phát hiện ra hành tung của Lữ Âu trong trường trùng khớp với một người.”

 

Trên màn hình, Lữ Âu xuất hiện ở lớp 10/7 và 10/11, không lâu sau, xuất hiện chung khung hình với Tưởng Lạc Thanh vừa ra khỏi lớp 10/11.

 

Trên mặt Tưởng Lạc Thanh cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc và tức giận, “Vậy nên các anh cho rằng cậu ta đang theo dõi tôi, điều tra tôi, nên tôi chính là người khiến cậu ta mất tích? Cũng là người khiến Lưu Ôn Nhiên mất tích? Thật nực cười! Tôi và Lữ Âu căn bản chưa từng tiếp xúc!”

 

Khổng Binh nói: “Thầy Tưởng, đừng vội, hãy trả lời tôi vài câu hỏi đã.”

 

Nhưng dường như Tưởng Lạc Thanh đã mất kiểm soát cảm xúc, liên tục nhấn mạnh: “Các anh tìm nhầm người rồi! Tôi còn phải về dạy học!”

 

Khổng Binh nói: “Tối qua anh ở đâu?”

 

Tưởng Lạc Thanh bực bội nói: “Tôi đang trông lớp 10/7 tự học buổi tối! Giảng đề thi cho học sinh cả buổi tối! Những điều này anh căn bản không cần phải hỏi tôi, xem camera giám sát là biết ngay mà?”

 

Khổng Binh lại nói: “Tất nhiên tôi đã xem camera giám sát rồi, khối 10 tổng cộng có hai tiết tự học buổi tối, anh trông tiết đầu tiên, 8 giờ 20 kết thúc. Sau đó thì sao? Anh ở đâu?”

 

Tưởng Lạc Thanh khựng lại, “Tan làm, chạy bộ, về nhà.”

 

Khổng Binh hỏi: “Hết rồi?”

 

Tưởng Lạc Thanh nói: “Đội trưởng Khổng, tôi luôn tôn trọng cảnh sát các anh, vậy nên yêu cầu anh cũng tôn trọng tôi, một giáo viên như tôi, nghi ngờ của anh hoàn toàn không có căn cứ, là sự xúc phạm và sỉ nhục nghiêm trọng đối với tôi.”

 

“Tôi chỉ là rất tò mò, anh không trò chuyện với đồng nghiệp về chuyện xảy ra ở phố Diệp Bình sao?” Khổng Binh nói, “Đó chính là chủ đề nóng nhất thành phố chúng ta hiện nay mà.”

 

“Gì cơ?” Tưởng Lạc Thanh nói: “Chuyện này thì có liên quan gì đến việc Lữ Âu mất tích, liên quan gì đến việc các anh bắt tôi? Chẳng lẽ anh lại muốn nói, tôi cũng có liên quan đến chuyện đó?”

 

Khổng Binh mím môi, không trả lời, nhưng ánh mắt nhìn Tưởng Lạc Thanh lại đầy ẩn ý.

 

Tưởng Lạc Thanh như thể bị anh ta chọc giận hoàn toàn, “Tôi yêu cầu thay đổi cảnh sát thẩm vấn!”

 

“Ồ? Anh muốn đổi ai?”

 

“Cảnh sát Trần, anh ấy đã đến trường trung học số 10 điều tra rất nhiều lần.”

 

Khổng Binh hiếm khi mỉm cười, lắc đầu, “Nhưng rất không khéo, cảnh sát Trần hiện không có mặt ở thành phố Trúc Tuyền.”

 

Đường nét gương mặt hiền hòa của Tưởng Lạc Thanh hơi cứng lại.

 

“Nhưng cậu ấy cũng đang bận rộn vì chuyện của anh.” Khổng Binh đứng dậy, “À đúng rồi, quan tâm đến anh cũng là ý của cậu ấy, cậu ấy thấy một người tài giỏi tốt nghiệp Đại học Công nghệ Vạn Thanh như anh lại đến trường trung học số 10 làm giáo viên có gì đó kỳ lạ, nên đã đến Vạn Thanh điều tra rồi.” Khổng Binh giơ tay xem giờ, “Chờ thêm chút nữa, cậu ấy sẽ sớm quay lại thôi.”

 

Cánh cửa phòng thẩm vấn đóng lại, Tưởng Lạc Thanh nhìn chằm chằm vào khe hở đó, đồng tử từ từ co rút lại.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Ban đầu Trần Tranh định ở lại thành phố Vạn Thanh thêm một ngày nữa, nhưng khi còn đang ở trường Công Nghệ Vạn Thanh, anh đã có cảm giác bất an, giống như đã bỏ sót điều gì đó trong lúc vội vàng, nhưng bộ não đang hoạt động hết công suất lại không thể lập tức phản ứng ra điều đó là gì. Cho đến khi anh nhận được điện thoại của Khổng Binh, biết được tin Lữ Âu mất tích.

 

Đúng vậy, người bị bỏ quên chính là Lữ Âu. Anh day day trán, lông mày nhíu chặt.

 

Lữ Âu là một thế lực nằm ngoài phạm vi của cảnh sát, đứa trẻ này rất thông minh, vì thân phận học sinh trường trung học số 10, chắc chắn cậu ta sẽ tiếp cận được nghi phạm đang bị bao phủ bởi màn sương mù kia gần hơn so với cảnh sát. Và khi cậu ta cố gắng xua tan màn sương mù đó, rất có thể cậu ta sẽ gặp nguy hiểm.

 

Phát hiện ra điểm đáng ngờ của Tưởng Lạc Thanh, lại xảy ra sự việc Hứa Hưng Hào tự sát đột ngột, Trần Tranh lập tức quyết định điều tra Tưởng Lạc Thanh, quên mất rằng Lữ Âu có thể đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, bị diệt khẩu cũng nên.

 

Mí mắt Trần Tranh giật giật dữ dội, quyết định lập tức quay trở lại thành phố Trúc Tuyền.

 

Tưởng Lạc Thanh bị tạm giữ tại phân cục, cuộc điều tra xoay quanh hành tung của anh ta đang được tiến hành. Anh ta sống tại khu chung cư Hoa Tuyền, cách trường trung học số 10 một km, camera giám sát ở cổng cho thấy anh ta về chung cư lúc 11 giờ đêm qua, rời đi lúc 8 giờ sáng nay.

 

Trong trường hợp bình thường, anh ta tan làm về nhà chỉ cần đi bộ mười lăm phút, thời gian vào chung cư tối qua không nên muộn hơn 9 giờ. Nhưng anh ta nói sau khi tan học đã chạy bộ một lúc, khi xuất hiện trong camera giám sát, anh ta cũng mặc đồ thể thao.

 

Khổng Binh lại điều tra camera giám sát chưa bị che khuất của chung cư, phát hiện thời gian Tưởng Lạc Thanh ra khỏi cửa rất đều đặn, đều là 8 giờ, nhưng thời gian quay về lại dao động khá lớn, có hôm 5 giờ chiều đã về, đó là những ngày không cần quản lý tự học buổi tối, ở trường cũng không có lịch trình gì khác, có hôm gần 9 giờ mới về, đó là những ngày tan học tiết tự học buổi tối đầu tiên, có hôm hơn 10 giờ mới về, đó là những ngày tan học tiết tự học buổi tối thứ hai, muộn nhất là 12 giờ, cũng mặc đồ thể thao, trên tay còn xách theo thứ gì đó nghi là đồ ăn mang về.

 

Chưa cần hỏi Tưởng Lạc Thanh, Khổng Binh đã biết anh ta sẽ nói, chạy bộ xong đói bụng, tiện đường ăn chút gì đó, ăn không hết thì đóng gói mang về.

 

Nhìn như vậy, việc Tưởng Lạc Thanh về nhà lúc 11 giờ đêm qua dường như cũng không có gì kỳ lạ.

 

Mặt khác, đội kỹ thuật hình sự lần theo dấu vết của Lữ Âu cũng điều tra ra được chút manh mối. 4 giờ chiều ngày 29, cậu ta rời khỏi trường trung học số 10, bắt xe đến trường trung học Diệp Ninh. Lúc đó có cảnh sát của phân cục đang kiểm tra trường trung học Diệp Ninh, nhưng dường như cậu ta cố ý tránh mặt cảnh sát. Tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đó, là bởi vì biết trọng tâm của cảnh sát đang ở trường trung học Diệp Ninh, hay là cậu ta đã nắm được manh mối gì mà cảnh sát chưa biết? Hiện tại vẫn chưa rõ.

 

Sau khi Hứa Hưng Hào xuất hiện, phố Diệp Bình rơi vào hỗn loạn, có một camera đã ghi lại được hình ảnh của cậu ta trong chốc lát, cậu ta tỏ ra rất bình tĩnh giữa đám đông hoảng loạn, không hề phù hợp với lứa tuổi. Lần cuối cùng cậu ta bị camera ghi lại là lúc 10 giờ, cậu ta rời khỏi đường chính phố Diệp Bình, đi vào ngõ Hoa Hương, sau đó không thấy quay ra.

 

Ngõ Hoa Hương không có camera giám sát, camera ghi lại được hình ảnh của cậu ta là một chiếc camera ở bên cạnh, chiếc camera này có góc khuất rất lớn, lúc cậu ta đi vào có ai đó đi theo sau hay không, sau đó bọn họ rời đi như thế nào, đều không rõ. Sau khi tìm kiếm, có thể khẳng định Lữ Âu hiện không có mặt ở ngõ Hoa Hương.

 

Nếu cậu ta đã xảy ra chuyện thì rất có thể là xảy ra chuyện ở trong ngõ Hoa Hương, nghi phạm đã đưa cậu ta đến nơi khác. Dấu chân trong ngõ đã bị người đi đường phá hủy, không phát hiện thấy vết máu.

 

Thiết bị liên lạc của Tưởng Lạc Thanh đã được giao nộp, quan hệ xã hội của anh ta dường như rất đơn giản, tham gia rất nhiều nhóm chat của giáo viên, những nhóm chat này nằm ở vị trí trên cùng trong danh bạ của anh ta, cũng thường xuyên trò chuyện với học sinh, nhưng hầu hết đều là giải đáp các vấn đề trong học tập, thỉnh thoảng có học sinh hỏi anh ta chuyện trong cuộc sống, câu trả lời của anh ta đều không có gì đáng chê trách. Liệu điện thoại có bị xóa, ẩn thông tin quan trọng hay không, hiện tại đội kỹ thuật hình sự vẫn chưa đưa ra kết luận.

 

Đến chạng vạng, Lữ Âu vẫn mất tích, Trần Tranh vội vàng trở về thành phố Trúc Tuyền. Cả đêm chỉ ngủ được hai tiếng, trong một ngày đã bay hai chuyến, trên mặt anh hiện rõ vẻ mệt mỏi. Khổng Binh nhíu mày, “Trạng thái này của cậu, định bây giờ sẽ đi thẩm vấn Tưởng Lạc Thanh à?”

 

Trần Tranh gật đầu, “Anh biết tình hình bên Minh Hàn rồi chứ?”

 

Ngay khi Trần Tranh lên máy bay thì ngắt mạng, Minh Hàn đã gửi thông tin về manh mối mà cậu ta điều tra được ở thành phố Gia Huy về phân cục Bắc Diệp. Tưởng Lạc Thanh từng sống ở phố Lâm Bình và Tưởng Lạc Thanh hiện tại không phải là cùng một người, liệu Tưởng Lạc Thanh trước đây có thực sự vượt biên trái phép ra nước ngoài hay không? Minh Hàn đang tìm kiếm sự hỗ trợ của cảnh sát địa phương.

 

Khổng Binh cau mày nói: “Nếu thân phận của Tưởng Lạc Thanh này là giả, vậy thì mục đích của anh ta là gì? Lãnh đạo trường trung học số 10 cho rằng anh ta xuất sắc, học sinh thích anh ta, giáo viên trường Công  nghệ Vạn Thanh cũng cho rằng anh ta tiền đồ rộng mở, tại sao anh ta lại phải mạo danh một tên côn đồ?”

 

Trần Tranh nói: “Người bình thường sẽ không đi thay thế một người kém cỏi hơn mình, nhưng anh ta không phải người bình thường?”

 

Khổng Binh nói: “Ý cậu là sao?”

 

“Nếu anh ta căn bản không có thân phận, hoặc là thân phận ban đầu không thể sử dụng được nữa, anh ta cần một thân phận mới, còn thân phận đó có phải là côn đồ hay không đối với anh ta mà nói không quan trọng.” Trần Tranh nói: “Anh ta có chấp niệm với thành phố Trúc Tuyền, nhất định phải quay trở lại đây, lúc đó còn đang học ở trường Vạn Thanh, anh ta đã quay lại đây một lần, nhưng tôi không rõ ở đây có gì thu hút anh ta.”

 

Dành chút thời gian nghỉ ngơi và sắp xếp lại câu hỏi, sau đó Trần Tranh đẩy cửa phòng thẩm vấn ra. Nhìn thấy anh, Tưởng Lạc Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên đúng mực, gượng cười: “Cảnh sát Trần, cuối cùng anh cũng quay lại rồi.”

 

Trần Tranh nhướng mày, “Anh rất mong gặp tôi?”

 

“Cũng không hẳn.” Tưởng Lạc Thanh cười khổ, “Vị đội trưởng Khổng kia thật sự là quá khó giao tiếp.”

 

Trần Tranh ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Tưởng Lạc Thanh, bình tĩnh nói: “Anh có thật là Tưởng Lạc Thanh không?”

 

Cơ mặt Tưởng Lạc Thanh giật giật, “Cảnh sát Trần, ý anh là gì?”

 

Trần Tranh nói: “Sự việc đã đến nước này, tôi cũng không vòng vo với anh nữa. Tôi đã đến trường cũ Đại học Công nghệ Vạn Thanh của anh để điều tra, và đã điều tra ra được một chuyện rất khó hiểu, anh từng không về quê Gia Huy vào kỳ nghỉ, ngược lại còn đến thành phố Trúc Tuyền. Đây không phải là quê hương của anh, anh đến đây làm gì?”

 

Tưởng Lạc Thanh định mở miệng biện minh, Trần Tranh đã nói tiếp trước khi anh ta mở lời: “Trước khi anh giải thích, tôi cần phải nói cho anh biết một chuyện nữa. Người điều tra anh không chỉ có một mình tôi, đồng nghiệp của tôi hiện đang ở Gia Huy, cậu ấy đã xác nhận, Tưởng Lạc Thanh được ghi trong thông tin nhân thân của anh và anh không phải là cùng một người, người đó không học hành tử tế, là một tên côn đồ khét tiếng, đừng nói là thi đậu Đại học Công nghệ Vạn Thanh, ngay cả việc lấy được bằng tốt nghiệp trung học phổ thông thôi cũng khó khăn. Quê quán của Tưởng Lạc Thanh là ở phố Lâm Bình, thành phố Gia Huy, hàng xóm láng giềng vẫn còn nhớ rõ người đó và gia đình của anh ta. Trong ấn tượng của bọn họ, nhiều năm trước, gia đình ba người nhà họ Tưởng đã chết đuối trên biển vì vượt biên trái phép. Thầy Tưởng, rốt cuộc anh là ai?”

 

Vẻ hiền hòa như đeo mặt nạ trên gương mặt Tưởng Lạc Thanh biến mất như bột mì tan trong nước, khóe môi anh ta mím chặt, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng. Anh ta vẫn nhìn thẳng vào Trần Tranh, không hề né tránh, ngược lại là ánh mắt Trần Tranh rời khỏi gương mặt anh ta trước, như thể không thể nhìn thẳng vào anh ta.

 

Nhưng thực tế là Trần Tranh đã chú ý đến động tác nhỏ trên tay anh ta, anh ta không muốn để cảnh sát nhìn thấy sự dao động của mình, nhưng tay vẫn theo bản năng cử động, tay phải che khuất cổ tay trái, khẽ chạm vào chiếc đồng hồ đeo trên đó.

 

Một cảm giác quen thuộc lập tức ập đến trong đầu Trần Tranh. Đó là một chiếc đồng hồ trông có vẻ rất cổ, mặc dù bây giờ có một số người thích sưu tầm đồng hồ cổ, nhưng chiếc đồng hồ này rõ ràng không có bất kỳ giá trị sưu tầm nào, nó quá bình thường, cũng rất giản dị, không phù hợp với thân phận thanh niên của Tưởng Lạc Thanh, nhưng dường như lại rất phù hợp với thân phận giáo viên.

 

Trần Tranh chắc chắn, mình đã từng nhìn thấy chiếc đồng hồ này ở đâu đó rồi.

 

“Cảnh sát Trần, tôi nghĩ chắc chắn là có gì đó hiểu lầm ở đây.” Tưởng Lạc Thanh sau khi mất bình tĩnh trong giây lát liền ngẩng cao đầu, “Anh nói tôi không phải Tưởng Lạc Thanh, lý do chỉ là vì trước đây tôi không học hành tử tế, nhưng tục ngữ có câu ‘Quân tử ba ngày không gặp, nên nhìn bằng con mắt khác’, sao tôi lại không thể ‘đánh thức lương tri’, bắt đầu chăm chỉ học hành?”

 

Sự chú ý của Trần Tranh tập trung trở lại cuộc đối đầu với anh ta, “Chúng tôi đã đến trường Trung học số 1 Gia Huy, nơi anh theo học, sau năm lớp 11, anh đã không đến lớp nữa. Đây là kiểu chăm chỉ học hành gì?”

 

Tưởng Lạc Thanh lại mỉm cười, “Nếu các anh đã đến trường trung học số 1 thì nên biết rõ đó là kiểu trường học gì, cả trường đều là những người giống như tôi trước đây, giáo viên cũng vậy, đều đang sống qua ngày. Trong kiểu trường học đó, tôi có thể thi đậu Đại học Công nghệ Vạn Thanh sao?”

 

Trần Tranh nói: “Ý của anh là, anh chăm chỉ ở nơi khác?”

 

Tưởng Lạc Thanh gật đầu, trên mặt phủ một lớp bi thương, “Năm tôi học lớp 11, nhà tôi xảy ra chuyện, coi như là tôi trưởng thành chỉ sau một đêm.”

 

Trần Tranh hỏi: “Xảy ra chuyện? Chuyện gì?”

 

Tưởng Lạc Thanh thở dài, “Chẳng phải các anh đã điều tra ra rồi sao? Bố mẹ tôi muốn ra nước ngoài bằng con đường bất hợp pháp, kết quả… không thành công, chết trên biển.”

 

Trần Tranh khẽ nheo mắt, cách đây không lâu khi anh tung ra quả bom tấn này, Tưởng Lạc Thanh đã hoảng loạn, nhưng sự hoảng loạn đó không kéo dài quá lâu, Tưởng Lạc Thanh đã dựa theo manh mối này để bịa ra một câu chuyện.

 

Người này bình tĩnh đến đáng sợ.

 

“Là vì từ nhỏ tôi đã không nên người, bọn họ mới muốn ra nước ngoài kiếm nhiều tiền hơn, tìm cho tôi một con đường, là tôi đã hại bọn họ.” Giọng Tưởng Lạc Thanh nhỏ dần, vai khẽ run rẩy, “Vì bọn họ ra nước ngoài bất hợp pháp, lại chết trên biển, tôi thậm chí còn không thể tổ chức tang lễ cho bọn họ. Nếu không có chú tôi cứu giúp, có lẽ tôi đã đi theo bọn họ rồi.”

 

 “Chú?” Hiện tại cảnh sát chưa nắm được thông tin về chú của Tưởng Lạc Thanh.

 

Nói đến người chú này, trong lời nói của Tưởng Lạc Thanh tràn đầy lòng biết ơn, “Ừm, là em họ xa của bố tôi, từ nhỏ đã sang nước A, lúc đó bố tôi cũng muốn sang nước A nương tựa ông ấy. Ông ấy biết nhà tôi xảy ra chuyện, đã đặc biệt về nước thăm tôi. Lúc đó tôi còn nhỏ, căn bản không biết phải làm sao.”

 

 “Ông ấy cho tôi hai lựa chọn, một là đi theo ông ấy sang nước A, nhưng tôi không có tài cán gì, ở trong nước còn không ngóc đầu lên nổi, ra nước ngoài rất có thể cũng chỉ là sống lay lắt qua ngày, hai là ở lại, học hành cho giỏi, ông ấy có thể chu cấp tiền cho tôi học dự thính, sau này thi đậu trường nào, ông ấy cũng sẽ lo liệu chi phí học tập cho tôi. Trải nghiệm của bố mẹ khiến tôi sợ hãi việc ra nước ngoài, tôi không muốn đến nơi đất khách quê người, cũng không muốn làm phiền chú quá nhiều, nên tôi đã chọn lựa chọn thứ hai.”

 

Trần Tranh hỏi: “Học dự thính? Anh học dự thính ở đâu?”

 

Tưởng Lạc Thanh nói: “Vẫn là trường Trung học số 1, nhưng là trường trung học số 1 thành phố Trúc Khánh.”

 

Trần Tranh không khỏi nhíu mày, trường Trung học số 1 thành phố Trúc Khánh là một trong những trường tốt nhất tỉnh Gia Huy, nằm ở thủ phủ Trúc Khánh. Minh Hàn hiện đang ở Gia Huy, không thể lập tức xác minh lời nói của Tưởng Lạc Thanh được.

 

 “Tại sao lại học dự thính?” Trần Tranh hỏi: “Để tiện quay về Gia Huy thi đại học à?”

 

Học dự thính ở nơi khác, thi đại học theo hộ khẩu gốc thuộc về vùng xám, Tưởng Lạc Thanh đã làm giáo viên mấy năm, đương nhiên biết rõ đây không phải là chuyện có thể công khai rêu rao, anh ta có chút lúng túng gật đầu, “Thực ra lúc đó chuyển thẳng sang trường trung học số 1 thành phố Trúc Khánh cũng không phải là không được, nhưng chú tôi cân nhắc đến tình hình cá nhân của tôi, lúc đó thành tích của tôi rất kém, có thể đuổi kịp hay không cũng khó nói, nếu không được thì vẫn phải quay về Gia Huy, nên cứ học dự thính, đến lúc thi vẫn quay về đây thi.”

 

Trần Tranh nói: “Vậy thì người chú này của anh rất có bản lĩnh, có thể sắp xếp cho anh học dự thính ở tỉnh, còn có thể sắp xếp cho anh thần không biết quỷ không hay thi đại học theo hộ khẩu gốc.”

 

Tưởng Lạc Thanh nói: “Nhưng tôi thực sự là dựa vào bản thân thi đậu vào trường Đại học Công nghệ Vạn Thanh.”

 

 “Bây giờ chú anh vẫn ở nước A?” Trần Tranh hỏi: “Tên là gì?”

 

Tưởng Lạc Thanh ung dung nói: “Ông ấy đã nhập quốc tịch nước A từ lâu rồi, cảnh sát Trần, anh biết tên ông ấy cũng vô ích thôi.”

 

 “Cứ nói đi.” Trần Tranh nói.

 

Tưởng Lạc Thanh do dự một lúc, “Ông ấy tên là Tưởng Minh, từ lâu đã di cư sang nước A, trong nước không còn người thân nào.”

 

Trần Tranh nhìn cuốn sổ tay bên cạnh, lại nói: “Thầy Tưởng, còn một vấn đề tôi khá quan tâm, thành phố Trúc Tuyền có gì đặc biệt thu hút anh vậy? Tại sao một người sinh ra và lớn lên ở thành phố Gia Huy như anh, sau khi tốt nghiệp lại không muốn ở lại thành phố Vạn Thanh, cũng không muốn quay về Gia Huy hay thành phố Trúc Khánh, mà lại muốn đến thành phố Trúc Tuyền?”

 

Hết chương 67.

Chương 67: Thất Nhạc (27)

Ngày đăng: 18 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên