Chương 68:
Khi đến Trần Gia Trại thì Trần Tĩnh Vân đã bận rộn đủ thứ, lúc này trời mới tờ mờ sáng, trong thôn có rất nhiều người còn chưa dậy.
Lang Dương Dương nhìn thấy cô ấy đang bận rộn trước cửa “Nhà hàng Sáng tạo Trần Gia Trại” ở góc đối diện, cùng Chu Viên dùng phấn viết thực đơn hôm nay lên bảng đen nhỏ.
Cuối tháng 11 ở Trường Khê đã rất lạnh, hai hôm trước lại mưa, nhiệt độ giảm mạnh, lúc nói chuyện đều có hơi thở trắng xóa.
Lang Dương Dương mặc áo phao ngắn màu đen, bên trong là áo sơ mi cotton màu trắng gạo, ở giữa là một chiếc áo len cổ tròn.
Cậu đút hai tay vào túi, cùng Trang Thạc chỉ mặc một chiếc áo phông dài tay và một chiếc áo khoác gió đi về phía Brookside, tối nay dì Hai và bố mẹ Trang Thạc cũng sẽ đến.
Mùa đông ở Trường Khê cũng có màu xanh lục, chỉ là không còn màu sắc rực rỡ của mùa xuân hè.
Vì các cửa hàng trong trại đều khai trương vào hôm nay, vậy nên Trần Tĩnh Vân đã lên kế hoạch cho hoạt động check-in, ban đầu muốn làm một số đồ trang trí đồng nhất, nhưng sau khi tìm hiểu thì phát hiện ra rằng, du khách đến những điểm du lịch nhỏ như vậy không thích những thứ đó, cuối cùng chỉ treo một số đèn màu ấm áp trên cây.
Brookside cũng bật đèn màu ấm.
Hôm nay trời âm u, lúc chưa bật đèn thì cảm thấy lạnh lẽo, bật điều hòa cũng thấy lạnh trong nhà.
Nhưng khi bật đèn màu ấm áp lên, cảm giác không khí đã trở nên ấm áp ngay lập tức.
Một ngày âm u thời tiết xấu, các cửa hàng trong cổ trại đều bật đèn màu ấm, trên con đường đá xanh sạch sẽ còn đọng lại một số dấu vết của cơn mưa trước đó, rất có không khí của “Thế giới sau ngày tận thế”.
“Bánh mì trực tiếp bày lên trên là được rồi nhỉ.” Trang Thạc hỏi.
Lang Dương Dương đang bày những món quà nhỏ được phát cho hoạt động check-in của trại lên quầy bar, cậu nhìn Trang Thạc, nói: “Lót một lớp giấy thấm dầu trước đã.”
Trang Thạc: “À, đúng rồi.”
Nói xong, anh lấy giấy thấm dầu từ trong tủ ra, học theo Lang Dương Dương trước đây đặt vào trong giỏ tre, ấn tạo nếp gấp tự nhiên rồi mới cho bánh mì vào.
Hôm nay đã làm bánh mì Âu, bánh sừng bò, và bánh mì bí đỏ.
Lô bánh mì này giống với của cửa tiệm Brookside ở phố cổ, vẫn chưa sử dụng toàn bộ nguyên liệu của nông trại Nam Khê.
Vì hôm nay khai trương, buổi sáng không có thời gian làm bánh ngọt, lát nữa Du Du sẽ mang từ cửa hàng ở phố cổ đến.
Lang Dương Dương làm xong những việc này thì cùng Trang Thạc đi kiểm tra lại bánh mì, đồng thời chừa chỗ cho bánh ngọt.
“Dương Dương?” Chu Viên đứng ở cửa gọi vào, Trang Thạc đang lau bàn, cậu đẩy cửa ra cười rạng rỡ: “Vào đi.”
Chu Viên cầm một bó hoa tươi đến, là hoa cát tường mà trước đây đã từng thấy trong cửa hàng ở phố cổ, anh ấy đã ra nước ngoài từ nhỏ, cũng không biết khai trương nên tặng gì thì thích hợp, liền đến tiệm hoa đặt hoa, lại còn rất chu đáo chọn các loại hoa khác nhau cho các cửa hàng khác nhau.
Anh ta chào hỏi Trang Thạc, lại một lần nữa khen ngợi chiếc áo khoác gió của anh: “Cái này rất hợp với cậu, quá đẹp trai, thậm chí tôi còn không dám đảm bảo nếu mình là gay thì sẽ không phải lòng cậu.”
Nói xong hai người cùng nhau cười ha hả, nhưng tay vẫn cầm bó hoa không buông, đi vào đưa cho Lang Dương Dương: “Chúc mừng cậu khai trương.”
Lang Dương Dương nói: “Cảm ơn anh Chu, sao anh lại dậy sớm vậy?”
“Tôi giúp Tĩnh Vân sắp xếp nhà hàng, còn đến hiệu sách giúp dán áp phích nữa.” Chu Viên có vẻ rất hài lòng với những việc mình làm hôm nay.
Lang Dương Dương bảo Chu Viên ngồi trước, sau đó đặt bó hoa lên bàn, đi vào quầy bar chuẩn bị pha cho mỗi người một ly cà phê.
“Hôm trước đi khám lại, bác sĩ nói sao rồi?” Trang Thạc ngồi xuống đối diện Chu Viên.
Chu Viên: “Mọi thứ đều ổn, nhưng mà lưng tôi mấy ngày nay cứ đau, Hiểu Vũ liền đưa tôi đi khám bác sĩ Đông y, tôi nằm úp xuống để cho người ta ấn một lúc, lúc đó rất đau, nhưng kết quả sáng hôm sau tỉnh dậy, thế mà khỏi hẳn! Thật amazing! Đông y quả nhiên lợi hại!”
“Có phải là cái tiệm đối diện bệnh viện số hai không?” Lang Dương Dương hỏi.
Chu Viên quay đầu nhìn cậu: “Sao cậu biết?”
Lang Dương Dương cười: “Có phải Hiểu Vũ nói đây là tiệm thuốc mà người lớn tuổi trong nhà vẫn luôn đến không?”
Chu Viên: “Chính xác!”
Trang Thạc ở bên cạnh bật cười, nhìn Lang Dương Dương đầy ẩn ý.
“Cậu cũng đã đến đó rồi à?” Chu Viên hỏi.
Lang Dương Dương mỉm cười, đặt bã cà phê đã nén vào máy pha cà phê, ấn nút khởi động, nói: “Đúng vậy, đầu tháng trước eo tôi cứ bị đau, Trang Thạc đưa tôi đến đó, một tuần ấn một lần, bây giờ không còn đau như vậy nữa.”
“Ra vậy.” Chu Viên gật đầu, sau đó khó hiểu hỏi: “Sao eo cậu lại hay bị đau thế?”
Trang Thạc bỗng nhiên cảm thấy chột dạ và ngượng ngùng.
Ai ngờ Lang Dương Dương lại giải thích: “Hồi trước lúc mới làm thiết kế do ngồi lâu nên bị, bây giờ đã đỡ nhiều rồi.”
Chu Viên gật gật đầu, sau đó quay sang trò chuyện với Trang Thạc về chủ đề Đông y.
Rất nhanh, Lang Dương Dương đã pha xong cà phê.
Một ly latte, một ly latte hoa quế, một ly latte yến mạch.
Không có loại cà phê nào phù hợp với buổi sáng mùa đông hơn là latte nóng hổi.
Thời gian khai trương là chín giờ, hoạt động thu thập thẻ của Trần Gia Trại bắt đầu từ 10 giờ, có lẽ là chiều du khách mới đến nhiều hơn.
Xét cho cùng thì, vào một ngày cuối tuần lạnh giá như thế này không ai muốn dậy sớm để đi chơi cả.
Đến tám giờ rưỡi, sau khi Du Du mang bánh ngọt đến rồi lại về, tiếp đó dì Hai và bố mẹ Trang Thạc cũng đến, lẵng hoa khai trương chất đầy cửa ra vào.
Còn có rất nhiều người chưa đến cũng đặt lẵng hoa gửi đến, Lưu tổng của siêu thị Hòa Hưng thì lại tặng cho mỗi gian hàng khai trương hôm nay một lẵng hoa siêu hoành tráng.
Trong hai tháng qua, nông trại Nam Khê và Trần Gia Trại đã trở thành cơ sở nông nghiệp kết hợp du lịch mẫu, những năm gần đây có không ít dự án tương tự ở khắp nơi, dự án lần này của Trường Khê đã tiếp thu kinh nghiệm của các bên, không phụ thuộc vào nền tảng thương mại điện tử làm kênh bán hàng. Để đảm bảo chất lượng sản phẩm “Nông” trong nông nghiệp kết hợp với du lịch, bọn họ đã tìm đến Lưu tổng và siêu thị Hòa Hưng của ông ấy để cùng nhau hợp tác quảng bá sản phẩm địa phương, nghiên cứu phát triển giống mới.
Bận rộn đến chín giờ rưỡi, Lang Dương Dương trò chuyện với vài chủ tiệm khai trương cùng ngày một lúc rồi quay về, nhìn thấy Trang Thạc đang ở quầy bar đóng gói bánh mì cho khách, là một vị khách khá trẻ, đối phương còn gọi cà phê, Trang Thạc không biết làm, nhìn thấy Lang Dương Dương quay về liền như trút được gánh nặng.
“Khách gọi một ly flat white.” Trang Thạc vội vàng nói.
Lang Dương Dương nói được, vừa đi vào quầy bar vừa nói với khách hàng một tiếng xin lỗi, “Anh có yêu cầu gì về hạt cà phê không ạ?”
Đối phương lắc đầu nói không có, chủ động giới thiệu bản thân: “Tôi là giảng viên của Học viện Mỹ thuật Văn Châu, tôi cũng là người Trường Khê, vừa đúng lúc gần đây ở nhà, nghe nói hôm nay mọi người có hoạt động nên đến xem thử.”
“A, vậy anh ngồi trước một lát, thật ngại quá, vừa nãy hơi lộn rộn.” Lang Dương Dương vừa nói vừa nén bột cà phê xong.
Trang Thạc bên cạnh đã lấy bánh mì Âu mà khách gọi đưa cho khách, đứng bên cạnh xem Lang Dương Dương vừa pha cà phê vừa trò chuyện với vị giảng viên kia.
Nhìn cậu ung dung trò chuyện với khách hàng về việc Brookside đến Trần Gia Trại như thế nào; nhìn cậu cẩn thận dùng cốc đong để xác nhận lượng sữa là bao nhiêu ml; nhìn cậu khi nghe khách hàng nói bánh mì Âu rất thơm ngon liền cúi đầu mỉm cười khiêm tốn, sau đó chia sẻ với đối phương rằng quả óc chó mà cậu sử dụng đều là quả óc chó cổ thụ.
Ánh đèn màu ấm áp dịu dàng trong quán chiếu lên gò má cậu, hàng mi được ánh đèn kéo dài ra, trông thật đáng yêu một cách kỳ lạ.
Trang Thạc bỗng nhiên cảm thấy Lang Dương Dương đã thay đổi rất nhiều.
Không nói ra được là khác ở đâu, nhưng quả thực là khác với lúc mới quen.
Trước đây cậu cũng sẽ nói chuyện với khách hàng, nhưng tuyệt đối không phải là “Trò chuyện”; cậu rất giỏi làm bánh mì và cũng biết một chút về cà phê, nhưng luôn cảm thấy mình làm chưa tốt; cậu cũng sẽ trả lời câu hỏi của khách hàng, nhưng tuyệt đối sẽ không chủ động chia sẻ nhiều hơn như vậy.
Càng sẽ không có nụ cười đáng yêu như vậy khi giao tiếp với mọi người.
Lang Dương Dương vẫn là một người không thích giao tiếp cho lắm, nhưng lại trở nên ung dung hơn khi giao tiếp với mọi người.
Trang Thạc bất giác mỉm cười, cụp mắt xuống, nụ cười rất đỗi vui mừng.
Đúng vậy, là trở nên ung dung tự tin hơn.
Bản thân em ấy vốn là một người rất lợi hại, vừa biết giao tiếp vừa biết làm bánh, bây giờ cuối cùng cũng có thể ung dung tiếp nhận bản thân chính là một người ưu tú như vậy.
Những cái gọi là “Khuyết điểm” kia, trong mắt Trang Thạc đều là đáng yêu.
Đang mải mê suy nghĩ trong đầu, Lang Dương Dương bỗng vươn tay ra dưới quầy bar khẽ vỗ vào đùi Trang Thạc.
“Nghĩ gì thế?”
Trang Thạc hoàn hồn, cà phê của Lang Dương Dương đã được mang ra rồi, anh mỉm cười nói: “Đang nghĩ đến chuyện của em đấy, bố mẹ với dì Hai đâu rồi?”
Lang Dương Dương: “Sang hiệu sách rồi, nghe nói bên đó cứ vào cửa hàng là tặng bookmark kỷ niệm khai trương.”
“Bạn của em, Chí Quân khi nào thì đến?”
Lang Dương Dương lấy điện thoại di động ra xem giờ, “Nửa tiếng trước còn nói là đã lên taxi rồi.”
Trang Thạc: “Vậy chắc là sắp đến rồi.”
“Rốt cuộc là quà gì nhỉ?” Lang Dương Dương nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Trang Thạc: “Em nghĩ xem liệu cậu ta có tặng thêm mấy thứ đồ chơi thú vị nào nữa không?”
Lang Dương Dương: “Cậu ấy nói là nửa năm nay đã cai đàn ông rồi, hẳn là…”
Nói đến đây, Lang Dương Dương lại cảm thấy nếu đã cai đàn ông rồi thì càng nên cần đồ chơi mới đúng.
Hai người đứng ngay trong tiệm nhìn nhau, ngại ngùng đến mức mặt đỏ bừng, dì Hai đi vào thấy hai người bọn họ có vẻ kỳ quái, còn hỏi một câu làm sao vậy.
Trang Thạc nhìn thời gian cũng gần đến rồi, nói: “Hay là anh ra đầu thôn đón cậu ấy một chút? Có khi cậu ta không biết đường đâu.”
“Rất có thể lắm.” Lang Dương Dương vừa nói vừa định cùng ra ngoài.
Nhưng người còn chưa ra khỏi quầy bar, liền nghe thấy giọng the thé đặc trưng của Vương Chí Quân vang lên từ bên ngoài.
“Hello~ Tôi tên là Kevin~”
“Chào cậu, tôi tên Chu Viên.”
“Không ngờ trong cái trại nhỏ này lại còn có anh chàng đẹp trai như anh, tôi mời anh uống cà phê nhé?”
“Được thôi.”
Lang Dương Dương và Trang Thạc đã đi đến cửa, nhìn thấy Vương Chí Quân cách đó mười mét đang đứng dưới gốc cây du nói chuyện với Chu Viên.
Vương Chí Quân mặc một chiếc áo khoác dạ màu hồng, xách theo túi tote LV, bên cạnh còn có một chiếc vali to đùng.
“Vậy anh không ngại xách vali giúp tôi một chút chứ~ Thật sự là nặng quá đi mất.”
Chu Viên mỉm cười, trước đây anh ta có rất nhiều bạn bè là LGBT, nhìn Vương Chí Quân cảm thấy rất thân thiết, cười nói: “Rất hân hạnh.”
Vương Chí Quân đắc ý cười một tiếng, vai hơi lắc lư xoay người vừa đi vừa nói: “Bạn tôi có mở tiệm ở đây đấy.”
Chu Viên: “Lang Dương Dương à.”
“Sao anh biết?” Sự chú ý của Vương Chí Quân đều đặt hết lên người Chu Viên, hoàn toàn không biết rằng mình đã đi đến cửa tiệm Brookside chi nhánh 2.
“Bởi vì anh ấy chính là đầu bếp mà tôi đã nói với cậu đấy.” Lang Dương Dương lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Chí Quân.
“A!” Vương Chí Quân khoa trương vung tay hét lên một tiếng, quay đầu nhìn Lang Dương Dương: “Cái gì? Thật sao?”
Lang Dương Dương gật đầu.
Chu Viên là người có tính cách hòa đồng vui vẻ, cười ha hả một tiếng nói: “Vậy chuyện cậu vừa nói muốn mời tôi uống cà phê còn tính không đấy?”
Vương Chí Quân nhìn Chu Viên rồi lại nhìn Lang Dương Dương, “Ghét quá à.”
Trang Thạc cười ha hả một tiếng, đi ra dàn xếp: “Chí Quân, chào cậu, chào mừng cậu lần thứ hai đến Trường Khê chơi.”
Vương Chí Quân khoanh tay trước ngực, “Đã nói rồi, gọi người ta là Kevin cơ mà!!”
Hết chương 68.