Chương 68: Thân Sơ (18)

 

Chương 68: Thân Sơ (18)

 

Huyện Tây Vân là một huyện nhỏ được những ngọn núi tuyết bao quanh, không có đường hàng không, đường sắt trực tiếp, ngay cả đường bộ cũng chỉ mới được xây dựng hoàn thiện trong khoảng mười năm trở lại đây. Lăng Liệp không đến đây một mình, có ba thành viên khác của đội trọng án cùng đi, nhưng chỉ có Lăng Liệp là biết mối quan hệ giữa Quý Trầm Giao và vợ chồng Quý Nặc Thành.

 

Sau khi xuống máy bay, cả nhóm liên lạc với cảnh sát địa phương, rồi lái xe đến huyện Tây Vân. Lần đầu lên cao nguyên, dù thể trạng các thành viên đều khỏe mạnh, nhưng vì đã quen sống ở đồng bằng, nên ít nhiều gì cũng cảm thấy không thoải mái. Lăng Liệp là người có vẻ ngoài yếu đuối nhất, nhưng lại không hề hấn gì, vẫn chạy nhảy bình thường, không có chút dấu hiệu nào chứng tỏ hắn bị say độ cao.

 

Tiểu Lịch có chút lo lắng, “Anh Liệp, anh thực sự không sao chứ? Hay là nghỉ ngơi một chút đi? Trên cao nguyên này không phải chuyện đùa đâu.”

 

Lăng Liệp cười hỏi: “Sao mọi người đều gọi theo Thẩm Tê thế?”

 

Tiểu Lịch hơi ngượng ngùng, một người cao gần hai mét đột nhiên đỏ mặt, “Haizz, anh cùng tuổi với đội trưởng của bọn tôi, không gọi anh Liệp thì gọi là gì?”

 

Lăng Liệp thầm nghĩ, tôi lớn tuổi hơn đội trưởng của các cậu, sao anh ta không gọi tôi là anh nhỉ?

 

Lần này đội trọng án đến huyện Tây Vân, nhiệm vụ tìm kiếm vợ chồng Quý Nặc Thành vô cùng cấp bách, nhưng các thành viên đều bị say độ cao, không thể hành động ngay lập tức được. Mặc dù có thể nhờ các đơn vị anh em ở địa phương hỗ trợ, nhưng không thể để cả đội trọng án đều nghỉ ngơi, trong khi người khác thì phải đi khắp cao nguyên tìm người.

 

Lăng Liệp để Tiểu Lịch và hai người còn lại nghỉ ngơi tại nhà khách, còn bản thân thì hành động một mình. Tiểu Lịch áy náy, “Anh Liệp, trước đây anh từng sống ở cao nguyên à?”

 

Cao nguyên? Lăng Liệp mỉm cười, độ cao ở đây chỉ khoảng bốn nghìn mét, đối với anh mà nói không khác gì đồng bằng.

 

Cao nguyên, núi tuyết, rừng rậm, biển sâu, hải đảo… Nơi nào mà hắn chưa từng đến, chưa từng chinh phục?

 

“Luôn chú ý liên lạc.” anh nói, “Khi cần thiết tôi sẽ liên lạc với các cậu.”

 

Nhìn bóng lưng Lăng Liệp, ba người Tiểu Lịch nhìn nhau, Tiểu Lịch nói: “Các cậu có nghe qua truyền thuyết về đội trọng án của chúng ta không?”

 

“Truyền thuyết gì?”

 

“Người cung cấp tin tức cho đội trưởng đời trước là một nhân vật thần thánh, rất lợi hại.”

 

“A! Tôi nhớ ra rồi, người cung cấp tin tức cho đội trưởng Ninh!”

 

“Đúng, chính là người đó, tiếc là lúc đó tôi vẫn còn là học sinh…”

 

“Nhưng không phải cũng có tin đồn người cung cấp tin tức cho đội trưởng Ninh có vấn đề sao? Người đó lai lịch không rõ ràng, đội trưởng Ninh chính là bị anh ta liên lụy nên mới gặp chuyện!”

 

“Thôi thôi, nghỉ ngơi đi, chuyện này không đến lượt chúng ta bàn luận.”

 

Ở huyện Tây Vân, đâu đâu cũng thấy du khách đi lịch bụi và tài xế hướng dẫn, Lăng Liệp lấy điện thoại ra, xem tin nhắn Thẩm Tê gửi đến.

 

Ngày 9 tháng 6, Quý Nặc Thành và Chu Vân đáp chuyến bay từ thành phố Lê Vân đến thành phố gần huyện Tây Vân nhất, ngày hôm sau thì thuê một chiếc xe địa hình, tự lái đến huyện Tây Vân.

 

Thuê xe tự lái là hình thức du lịch phổ biến nhất ở đây, nhưng phần lớn du khách sẽ không ở lại huyện Tây Vân quá một ngày, thường sẽ đi ngay đến các địa điểm khác trên cao nguyên, chỉ coi huyện Tây Vân như một điểm trung chuyển.

 

Nếu muốn đợi cho đến khi hết say độ cao rồi mới đi chơi, người ta cũng sẽ nghỉ ngơi ở thành phố lớn vài ngày, chứ không phải ở huyện Tây Vân – vì đối với những người quen sống sung túc thì điều kiện chỗ ở nơi này rất sơ sài.

 

Nhưng vợ chồng Quý Nặc Thành thì lại ở lại huyện Tây Vân ít nhất bốn ngày. Trong thời gian này, bọn họ cũng lái xe đi ra ngoài, nhưng buổi tối vẫn về khách sạn nghỉ ngơi, có vài hướng dẫn viên liên lạc qua điện thoại để tự giới thiệu, nhưng bọn họ đều không thuê hướng dẫn viên.

 

Cuộc gọi cuối cùng của Quý Nặc Thành là với Quý Trầm Giao, sau đó, điện thoại của ông ấy tắt máy. Còn điện thoại của Chu Vân thì đã ba ngày rồi không sử dụng.

 

Lăng Liệp tìm đến khách sạn Tây Thiên Vân mà Thẩm Tê nói. Ở huyện Tây Vân có rất nhiều khách sạn, khách sạn này nằm biệt lập ở rìa huyện lỵ, điều kiện cực kỳ kém.

 

Lăng Liệp nhíu mày. Với điều kiện của vợ chồng Quý Nặc Thành, không đến mức phải ở chỗ này, hơn nữa những khách sạn ở trung tâm huyện cũng không hề kín phòng.

 

Lựa chọn ở đây giống như là muốn trốn tránh điều gì đó.

 

Lăng Liệp đưa lệnh hỗ trợ điều tra của cảnh sát địa phương cho lễ tân, lại đưa ảnh của Quý Nặc Thành và Chu Vân. Ông chủ xem xong liền nói: “Đây không phải là ông chủ Quý sao? Ông ấy phạm tội gì à?”

 

Lăng Liệp: “Hôm nay ông có gặp ông ấy không?”

 

Ông chủ vỗ trán một cái, “Hình như hôm qua tôi đã không thấy ông ấy rồi. Tiểu Trương, cậu xem ông chủ Quý đã trả phòng chưa?”

 

Lễ tân lắc đầu, “Ông chủ Quý đã trả tiền phòng nửa tháng, bảo chúng tôi không cần dọn dẹp.”

 

Ông chủ cười ha hả, “Uầy, ông chủ lớn từ thành phố đến đúng là hào phóng!”

 

Lăng Liệp trực tiếp yêu cầu bọn họ trích xuất camera giám sát.

 

Nơi nhỏ bé, khách sạn tồi tàn, các yếu tố “cộng thêm” lại với nhau, Lăng Liệp chỉ thấy những hình ảnh đứt quãng, bên trong không có Quý Nặc Thành, cũng không có Chu Vân.

 

Ông chủ khó xử giải thích: “Chỗ chúng tôi nghèo, chỉ có một camera ở cửa, trên cao nguyên lại hay mất điện, tôi cũng không thể đảm bảo camera lúc nào cũng hoạt động, khi có người trông coi thì camera cũng không có tác dụng gì.”

 

Lăng Liệp không giận, mời ông chủ dẫn lên lầu xem phòng của vợ chồng Quý Nặc Thành.

 

Ổ khóa ở cửa phòng chỉ là hình thức, với mức độ này thì một cô gái cũng có thể đạp tung chỉ bằng một cú đá. Mặc dù bên trong đã mấy ngày rồi không dọn dẹp, nhưng không bẩn. Đây là một phòng đôi tiêu chuẩn, chăn trên một giường được gấp gọn gàng, chăn trên giường còn lại rất lộn xộn.

 

Lăng Liệp đến gần, thấy dưới chiếc giường có chăn đã dùng có dép đi trong nhà của nam giới, hẳn là Quý Nặc Thành đã ngủ ở đó.

 

Ông chủ chỉ vào chiếc giường đã được dọn dẹp, “Lúc bọn họ mới vào ở, dì dọn phòng của chúng tôi ngày nào cũng đến dọn dẹp gấp chăn, cái chăn này là do dì ấy gấp. Sau đó ông chủ Quý đột nhiên nói không cần dọn dẹp nữa, chúng tôi mới không vào. Kỳ lạ thật, cũng mấy ngày rồi, sao cái giường này giống như không hề bị động đến vậy?”

 

Nói xong, ông chủ cười hề hề, “Là ngủ chung rồi phải không? Tình cảm tốt thật! Lúc bọn họ vào ở tôi còn nói, vợ chồng sao lại cần phòng đôi tiêu chuẩn, phòng giường lớn không tốt hơn sao? Vợ tôi còn cười tôi, nói người ta lớn tuổi rồi, không giống tôi lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó. Đây không phải cũng đang nghĩ sao! Hahaha….”

 

Lăng Liệp hỏi: “Lúc ông chủ Quý nói với ông không cần dọn dẹp, là ông ấy một mình tìm ông, hay là đi cùng vợ đến tìm ông?”

 

Ông chủ: “Ông ấy đi một mình. Ơ? Hình như từ đó trở đi, tôi không thấy vợ ông ấy nữa!”

 

Ông chủ lại tìm những nhân viên khác, cũng nhận được những câu trả lời tương tự. Ông chủ đột nhiên lo lắng, “Không, không phải đã xảy ra chuyện rồi chứ? Lần trước tôi có xem tin tức, vợ chồng đi du lịch, người chồng giết vợ! Bà nó chứ! Tôi đã nói hai người này không bình thường rồi mà, khách du lịch thường chỉ ở khách sạn chúng tôi một đêm, không phải hôm sau đi du lịch thì là chê điều kiện chỗ tôi kém, nhưng hai người này thì lại ở đến nghiện!”

 

Ông chủ này có chút khôi hài, còn mang theo chút triệu chứng “Thích giao tiếp”, Lăng Liệp không nhịn được cười, dứt khoát nhờ ông ta giúp đỡ, dẫn đường đến các khách sạn khác hỏi thăm, lại bảo ông ta gọi tất cả các tài xế hướng dẫn viên quen biết đến.

 

Trong mắt người dân địa phương, du khách chính là người có tiền, khách sạn nào có du khách chưa thuê hướng dẫn viên, đều là đối tượng bọn họ nhắm đến. Vừa nhắc đến ông chủ Quý, các hướng dẫn viên liền thao thao bất tuyệt, có lẽ bản thân Quý Nặc Thành cũng không ngờ mỗi ngày có bao nhiêu cặp mắt theo dõi ông ấy.

 

“Ông chủ Quý nói vợ ông ấy sức khỏe không tốt, cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày, tôi nói muốn nghỉ ngơi thì tốt nhất là đến thành phố, ông ấy cũng không nói vì sao nhất định phải ở lại đây.”

 

“Tôi thấy mấy ngày rồi mà bọn họ vẫn không thuê hướng dẫn viên, nên ngày nào cũng tới tìm bọn họ. Du lịch cao nguyên chỗ chúng tôi vốn là như vậy, anh không có hướng dẫn viên thì chơi kiểu gì? Chúng tôi cũng kiếm tiền vất vả lắm chứ! Nhưng ông ấy cứ không chịu thuê! Mà có một lần, ông ấy hỏi tôi đi khe núi Tuyết Chung có những chú ý gì. Hừ, đây là vừa không muốn thuê tôi, vừa muốn dò hỏi tin tức từ tôi! Làm gì có chuyện tốt như vậy!”

 

Lăng Liệp hỏi: “Vậy đi đến khe núi Tuyết Chung có những chú ý gì?”

 

“Thời tiết xấu không được đi, nơi đó ngay cả những người địa phương như chúng tôi còn sợ, đường khó đi, không cẩn thận một cái là lạc đường, người nơi khác không có hướng dẫn viên tuyệt đối không đi được! Hơn nữa phong cảnh ở đó cũng không có gì đặc sắc, muốn ngắm núi tuyết ngắm cao nguyên thì có những nơi khác đẹp hơn…” Hướng dẫn viên nói đến đây thì liền dừng lại, “Hừ! Anh cũng dò hỏi vô ích đấy! Anh thuê tôi đi, không thuê tôi thì không nói nữa!”

 

Ông chủ vỗ đầu hướng dẫn viên một cái, “Không hiểu chuyện gì cả! Vị này là cảnh sát, người dân như chúng ta phải có nghĩa vụ phối hợp với cảnh sát điều tra!”

 

Lăng Liệp mỉm cười, lại hỏi: “Anh còn nhớ, ông ấy dò hỏi khe núi Tuyết Chung vào ngày nào không?”

 

Hướng dẫn viên ôm đầu nghĩ một lúc, “Hình như là thứ Sáu tuần trước?”

 

Lăng Liệp âm thầm xâu chuỗi lại thời gian, Quý Nặc Thành dò hỏi khe núi Tuyết Chung vào ngày 11 tháng 6, ngày 13 bảo khách sạn không cần dọn phòng nữa, đồng thời trả thêm tiền phòng nửa tháng, sau đó, không ai gặp lại Chu Vân nữa. Thẩm Tê tra được điện thoại của Chu Vân đến tận hôm trước vẫn còn mở máy, nhưng không có bất kỳ cuộc gọi nào.

 

Có lẽ ông chủ khách sạn “thích giao tiếp” đã đoán đúng, đây là một chuyến đi không có đường về.

 

Ở cao nguyên phía Tây mặt trời lặn rất muộn, ban ngày dường như rất dài, khi Lăng Liệp nhận được điện thoại của Quý Trầm Giao, mặt trời khổng lồ vừa khuất sau lưng hắn, mà ở thành phố Hạ Dung thì đã sáng rực ánh đèn.

 

Lăng Liệp báo cáo những manh mối điều tra được hôm nay cho Quý Trầm Giao nghe. Quý Trầm Giao im lặng, Lăng Liệp nghe thấy tiếng thở của anh.

 

Đợi một lúc, Lăng Liệp lại gọi: “Đội trưởng Quý?”

 

“Tôi đã sớm phát hiện điện thoại của bà ấy không ai nghe máy.” Quý Trầm Giao nói: “Bà ấy nói với tôi là muốn gác lại công việc ở công ty, đi đến phía Tây du lịch, tôi cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng tôi không truy hỏi. Gọi điện thoại cho bà ấy không được, tôi liền gọi cho…. gọi cho Quý Nặc Thành.”

 

Lại là một khoảng im lặng.

 

“Tôi đã bỏ qua tất cả những điểm đáng ngờ, bởi vì chúng chỉ là những điểm đáng ngờ trong cuộc sống, không phải những điểm đáng ngờ trong vụ án. Tôi….”

 

“Anh đang tự trách mình sao?” Lăng Liệp nói.

 

Quý Trầm Giao không trả lời. Hai người cứ như vậy cầm điện thoại, cùng nhau im lặng.

 

Một lát sau, Quý Trầm Giao hít sâu một hơi, “Xin lỗi vì đã nói những lời vô ích này.”

 

Lăng Liệp nói: “Đội trưởng Quý, đợi tôi về ôm anh nhé.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Trên cao nguyên gió thổi rất lớn, át đi cả lời hắn nói. Quý Trầm Giao không nghe rõ, “Gì cơ?”

 

“Không có gì. Ba đồng đội nhỏ của anh hôm nay có chút say độ cao, tôi bảo bọn họ nghỉ ngơi một ngày, ngày mai bắt đầu tìm kiếm, không vấn đề gì chứ?”

 

Quý Trầm Giao cảm thấy giọng điệu của Lăng Liệp như ẩn chứa điều gì đó, nhưng không có tâm trạng suy nghĩ. Hai người lại trao đổi thêm một lúc, khi sắp cúp máy, Quý Trầm Giao đột nhiên nói: “Ngủ ngon, ngủ sớm nhé.”

 

Nói xong cả hai người đều ngây ra. Quý Trầm Giao chưa từng nói những lời như vậy với ai, sến súa, sáo rỗng. Lăng Liệp cũng chưa từng nghe qua, ai không có mắt dám dặn dò hắn ngủ sớm?

 

Quý Trầm Giao ho khan một tiếng, “Vậy nhé, mai liên lạc.”

 

Đặt điện thoại xuống, đi ra ban công, Quý Trầm Giao đứng trong gió đêm, những suy nghĩ hỗn loạn cũng dần lắng xuống.

 

Ngay trước cuộc gọi, anh đã liên lạc được với cha mẹ nuôi của Jaco. Nghe thấy tên Jaco, cả hai đều lộ vẻ đau buồn, nói rằng bọn họ chỉ nuôi Jaco đến năm mười tám tuổi, sau đó anh ta đã chuyển ra khỏi nhà. Trước khi anh ta về nước, thỉnh thoảng bọn họ còn có thể gặp anh ta, nhưng mấy năm gần đây thì đã hoàn toàn mất liên lạc.

 

Nhận nuôi Jaco, là một trải nghiệm từ vui vẻ đến tuyệt vọng.

 

Năm đó, vợ chồng bọn họ muốn có một đứa con người phương Đông, khi gặp Tân Tân, bọn họ tin rằng có thể chung sống hòa thuận với cậu bé ít nói này. Cho dù viện phúc lợi đã thông báo với bọn họ rằng, Tân Tân có vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng, bọn họ cũng không quan tâm. Cho rằng chỉ cần dành đủ sự quan tâm, yêu thương, điều trị cho đứa trẻ, Tân Tân có thể lớn lên bình thường như bất kỳ đứa trẻ khỏe mạnh nào.

 

Nhưng bọn họ đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của mình, cũng đánh giá quá thấp một đứa trẻ có vấn đề tâm lý. Khi trở về nước Y, bọn họ không cảm nhận được một chút tình thân bình thường nào từ Tân Tân. Dù bọn họ đã dùng bất cứ cách nào đối xử tốt với cậu bé, tốn nhiều tiền đưa cậu bé đi khám bác sĩ tâm lý, cậu bé vẫn không nói chuyện với bất cứ ai.

 

Vợ chồng bọn họ dần dần không thể chịu đựng được, cứ cảm thấy có một con quái vật đang sống trong nhà mình.

 

Mà Tân Tân ở trường cũng không được hoan nghênh, đánh nhau rất hung hãn. Bất đắc dĩ, bọn họ phải đưa Tân Tân đến trường nội trú chuyên chăm sóc trẻ em có vấn đề về tâm lý.

 

Sau khi Tân Tân lên trung học, dường như tính cách đã cởi mở hơn một chút, cũng kết bạn được với người ta. Nhưng một chuyện khác đã xảy ra khiến vợ chồng bọn họ cảm thấy thật quỷ dị – Tân Tân đi làm thêm kiếm được một khoản tiền, bắt đầu phẫu thuật thẩm mỹ cho mình.

 

Mỗi lần từ trường về, Tân Tân đều trở nên khác biệt. Sự thay đổi này xảy ra trên khuôn mặt người thân khiến vợ chồng bọn họ sởn cả tóc gáy, bọn họ hét lên bảo Tân Tân dừng lại. Tân Tân lại rơi nước mắt nói, anh ta muốn trở thành một thành viên thực sự của gia đình này, nếu không phẫu thuật thẩm mỹ, anh ta sẽ không thể trở thành con của bọn họ được, người khác nhìn một cái là biết anh ta là con nuôi.

 

Vợ chồng bọn họ tìm đến bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói, vấn đề tâm lý của Tân Tân đang dần tốt lên, phẫu thuật thẩm mỹ cũng là một cách “tự cứu” tích cực của anh ta. Đã như vậy, vợ chồng bọn họ cũng không tiện can thiệp nữa, thậm chí còn bỏ ra một khoản tiền, làm chi phí phẫu thuật thẩm mỹ cho Tân Tân.

 

Khi trưởng thành, Tân Tân nhìn bề ngoài đã không khác gì con lai, anh ta còn rất giỏi trang điểm, đeo kính áp tròng, nhuộm tóc vàng, gần như xóa bỏ hết dòng máu phương Đông của mình.

 

Nhưng từ đó trở đi, vợ chồng bọn họ càng ngày càng sợ anh ta, luôn cảm thấy anh ta cười rất đáng sợ, thỉnh thoảng còn nói ra những lời cũng rất đáng sợ. Anh ta đã nhiều lần nhắc đến việc muốn về nước, bởi vì người mẹ đã chết của anh ta đang gọi anh ta.

 

Lúc đó vợ chồng bọn họ đã xem qua một số tài liệu về tâm lý tội phạm, cảm thấy rất có thể anh ta có khuynh hướng phạm tội. Bọn họ không thể báo cảnh sát bắt cậu ta khi sự việc chưa xảy ra, bọn họ cũng sợ bị trả thù, vậy nên chỉ có thể chọn cách dần dần xa lánh.

 

Sau đó có một ngày, Tân Tân đến chào tạm biệt bọn họ, nói mình muốn về nước, có lẽ sẽ không quay lại nước Y nữa.

 

Giây phút đó, bọn họ không có bất kỳ tình cảm lưu luyến nào, ngược lại cảm thấy thật nhẹ nhõm và như được giải thoát. Ba người cùng nhau ăn một bữa cơm cuối cùng, Tân Tân xuống bếp làm một món cá chạch kho mà bọn họ chưa từng ăn, nghe nói là mua cá chạch ở một cửa hàng của đồng hương.

 

Thông tin mà vợ chồng bọn họ cung cấp càng củng cố thêm phán đoán của Quý Trầm Giao, Jaco về nước là để trả thù. Mà sự trả thù này tuyệt đối không chỉ là giết chết một người nào đó, cái chết quá nhẹ nhàng, chỉ xứng đáng để trừng phạt Khang Vạn Tân. Mục đích thực sự của Jaco là để người đã phụ bạc mẹ anh ta, cuối cùng hại chết mẹ anh ta, bị một người do chính tay mình nuôi lớn bắt giữ.

 

Anh, Quý Trầm Giao, chính là người này.

 

Ngay cả tên của anh cũng là do cha mẹ nuôi đặt.

 

Jaco nhắm vào anh, vì vậy mà bày ra một kế hoạch tỉ mỉ, làm phóng viên mảng tin tức xã hội nóng hổi hơn hai năm, từng bước tiếp cận anh, dẫn dắt anh, sau đó trốn trong bóng tối, xem Quý Nặc Thành bị con trai nuôi bắt giữ.

 

Bỏ vợ bỏ con, đưa đứa con ruột vào viện phúc lợi, lại nhận nuôi một đứa trẻ khác, cuối cùng bị chính đứa trẻ mình nhận nuôi đưa vào tù. Mỉa mai không?

 

Quý Trầm Giao như nghe thấy tiếng cười ngạo nghễ vọng ra từ trong gió đêm sâu thẳm.

 

Thông tin liên lạc của Quý Nặc Thành vẫn trong trạng thái ngắt kết nối, trên cao nguyên tín hiệu không được phủ sóng hoàn toàn này, muốn dựa vào mạng lưới sóng điện thoại và internet để tìm một người, còn khó hơn nhiều so với ở thành phố. Cách tìm kiếm thông thường có tác dụng hạn chế, Lăng Liệp tập trung vào những camera có thể trích xuất được, Tiểu Lịch và hai người còn lại sau khi nghỉ ngơi một ngày một đêm, triệu chứng say độ cao đã giảm bớt, đã có thể làm việc.

 

Lăng Liệp xin ông chủ khách sạn “thích giao tiếp” một bản đồ khu vực xung quanh huyện Tây Vân, lại mời ông ta đến nói về tình hình trên cao nguyên, còn bản thân thì phân tâm xem camera.

 

Đối với việc giới thiệu quê hương mình cho người ngoài biết, ông chủ có nhiệt tình dạt dào, bất kể người ta đến điều tra vụ án hay đi du lịch, để ông ta nói thoải mái, ông ta nói cả ngày không nghỉ.

 

Lăng Liệp đặt bản đồ xuống trước mặt, nhìn có vẻ chăm chú theo dõi camera, nhưng khi ông chủ nói đến một số vị trí quan trọng, hắn liền lấy bút đỏ ra đánh dấu trên bản đồ.

 

Những camera có thời gian sớm hơn, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy Quý Nặc Thành và Chu Vân, bọn họ mỗi ngày đều đến trung tâm huyện chọn một nhà hàng để ăn uống, Chu Vân sẽ mua chút hoa quả ở ngã tư đường, Quý Nặc Thành mua thuốc lá, các hướng dẫn viên vây quanh bọn họ mời chào, còn bọn họ thì căng thẳng từ chối.

 

Chiếc xe địa hình thuê được đỗ ngay dưới khách sạn, Chu Vân gần như không lên xe, nhưng có hai ngày sau khi ăn trưa xong, Quý Nặc Thành một mình đi dạo trong huyện, sau đó lên xe, lái xe đi.

 

Ra khỏi huyện thì không còn camera giám sát nữa. Huyện Tây Vân trở thành điểm trung chuyển là vì từ bên ngoài vào cao nguyên này, trước khi đến huyện Tây Vân, vẫn là đường quốc lộ bình thường, mọi người có thể dừng chân ở đây để bổ sung nhu yếu phẩm, nhưng từ huyện Tây Vân đến các làng bản hẻo lánh hơn, giống như bước vào thế giới nguyên thủy, tất cả đều là ẩn số.

 

Không ai biết Quý Nặc Thành lái xe đi làm gì, camera chỉ có thể hiển thị, lần nào ông ấy cũng đều tranh thủ lúc mặt trời vừa lặn, trời chưa tối hẳn đã quay về.

 

Kết hợp với tình hình tìm hiểu được từ các hướng dẫn viên hôm qua, Lăng Liệp cảm thấy có lẽ ông ấy là đi khảo sát địa điểm.

 

Ngày 13 tháng 6, trời nắng đẹp, sau khi Quý Nặc Thành và Chu Vân ăn mì thịt bò xong, lần đầu tiên cùng nhau lên xe, nhìn không có gì khác thường. Thời gian bọn họ xuất phát sớm hơn bốn tiếng so với hai lần trước Quý Nặc Thành ra khỏi huyện.

 

Nhưng thời gian xe địa hình quay về lại muộn hơn một tiếng so với trước đây, trời đã tối hẳn. Trên cao nguyên, ngoài huyện, trừ bầu trời đầy sao ra thì không có một chút ánh đèn nào, người ngoài đi đường vào ban đêm là một việc rất nguy hiểm.

 

Chắc chắn là Quý Nặc Thành biết nguy hiểm này, nên trước đây đều tranh thủ lúc mặt trời còn ánh hoàng hôn đã quay về. Nhưng lần này lại giống như muốn lợi dụng bóng đêm để che giấu điều gì đó.

 

Ông ấy không đỗ xe ở vị trí cũ, camera của khách sạn đã tắt, chỉ có thể dùng camera khác trong huyện mới nhìn thấy xe địa hình quay về, nhưng lại không nhìn thấy cảnh ông ấy xuống xe. Mà sau ngày này, không có camera nào quay được Chu Vân nữa.

 

Ông chủ đã nói đến món thịt bò hầm lửa lớn của bọn họ ngon như thế nào, trên bản đồ trước mặt Lăng Liệp đã đánh dấu tám địa điểm ở phía Tây huyện Tây Vân, trong đó có năm con đèo hiểm trở khó đi và ba ngôi làng.

 

Khe núi Tuyết Chung mà Quý Nặc Thành dò hỏi cách huyện Tây Vân hơn hai trăm cây số, xét đến việc đi lại khó khăn, một chiều có thể mất sáu tiếng.

 

Có bản đồ rồi thì mọi thứ trở nên trực quan hơn, khe núi Tuyết Chung lệch khỏi tuyến đường du lịch tự lái xe thông thường của mọi người, muốn đến đó thì phải đi đường vòng, tốn rất nhiều thời gian, không giống như bốn con đèo còn lại, chúng nối liền thành một dải hình quạt, xem hết một lượt, còn có thể không đi đường cũ quay về huyện Tây Vân.

 

Nếu không phải là du khách thích mạo hiểm thì hầu như sẽ không chọn khe núi Tuyết Chung.

 

Ba ngôi làng phân bố ở giữa các con đèo, đi về phía Tây nữa là hết đường, không thể đi qua những thôn này đến nơi khác, muốn rời khỏi cao nguyên này, cách duy nhất là trung chuyển ở huyện Tây Vân.

 

Lăng Liệp chắc chắn Quý Nặc Thành còn ở trên cao nguyên, ông ấy cần tiếp tế, khả năng cao là ẩn náu trong làng.

 

Trên bản đồ, ngôi làng gần khe núi Tuyết Chung nhất là làng Tuyết Chung 2, khả năng Quý Nặc Thành ẩn náu ở đó rất cao. Bởi vì hiện tại là mùa cao điểm du lịch ở phía Tây, những ngôi làng khác gần tuyến đường du lịch, sẽ có rất nhiều du khách đến ở trọ, nếu ông ấy muốn tránh đám đông thì ngôi làng Tuyết Chung 2 chính là lựa chọn tốt nhất.

 

Ông chủ còn chưa nói xong đã thấy Lăng Liệp thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, ông ta đuổi theo, gọi: “Mang tôi theo với, tôi làm hướng dẫn viên cho các anh!”

 

Lăng Liệp cười nói: “Đi làm nhiệm vụ không phải chuyện đùa.”

 

Ông chủ không vui, “Tôi nào có đùa, tôi là vô tư giúp đỡ cảnh sát hết mình mà!”

 

Lăng Liệp nói: “Lát nữa sẽ ăn món thịt bò nướng của nhà ông.”

 

Ông chủ vui vẻ nói: “Được được, sẽ giảm giá cho anh!”

 

Đoàn xe xuất phát tổng cộng có ba chiếc, ngoài đội trọng án, còn có cảnh sát đặc nhiệm ở địa phương đến hỗ trợ và chó nghiệp vụ giúp tìm kiếm.

 

Bọn họ đến khe núi Tuyết Chung trước. Trong huyện mặc áo phông là đủ, theo độ cao tăng lên, nơi này lại có gió lớn thổi rất mạnh, bụi tuyết trên mặt đất bay mù mịt. Chó nghiệp vụ đã được thả ra, Lăng Liệp xuống xe, kéo khóa áo khoác lên đến cằm, hắn đi đến một vách đá, nhìn xuống vực sâu trắng xóa phía dưới.

 

Trên đoạn đường này có rất nhiều vách đá như vậy, đối với kẻ có ý đồ xấu thì quả thực là nơi gây án lý tưởng. Còn đối với cảnh sát thì việc tìm kiếm sẽ rất khó khăn.

 

Lăng Liệp quay lại xe, chỉ huy Tiểu Lịch lái xe đến ngôi làng Tuyết Chung 2.

 

Cách thôn khoảng mười cây số, Lăng Liệp nhìn thấy một chiếc xe bị lật xuống mương, xuống xe xem xét thì đó chính là chiếc xe mà Quý Nặc Thành đã thuê.

 

Xe bị hư hỏng nghiêm trọng, trong xe còn có vết máu, trên mương có dấu vết leo trèo, dấu chân còn lại không chỉ của một người. Nếu Quý Nặc Thành lái xe bị lật xuống, chắc chắn có người đi qua đã cứu ông ấy lên.

 

Xe tiếp tục đi về phía trước, đến buổi chiều thì tới ngôi làng Tuyết Chung 2, dân làng tưởng là du khách đến, vây quanh bọn họ hỏi có muốn ở trọ không. Lăng Liệp hỏi: “Vừa rồi trên đường có nhìn thấy một chiếc xe bị lật, người đó còn ở trong làng không?”

 

Dân làng xôn xao bàn tán, nói người đó tên là ông chủ Quý, là Vương Đầu cứu về, hiện tại còn ở nhà Vương Đầu, thấy có vẻ không bị thương nặng lắm.

 

Lăng Liệp hỏi vị trí nhà Vương Đầu, cùng Tiểu Lịch chia nhau hành động, bao vây sân nhỏ nhà nông đó.

 

Quý Nặc Thành nằm trên giường đất, hai mắt vô thần nhìn trần nhà. Ông vốn định xuyên qua cao nguyên, đi về phía Nam rồi xuất cảnh ra nước ngoài, nhưng trên cao nguyên căn bản không có đường đi. Ông quay lại khe núi Tuyết Chung, đường núi hiểm trở như vậy cũng đã lái qua rồi, vậy mà lại bị lật vào một cái mương không sâu. Nếu không phải có gia đình này đi qua cứu ông, còn bó bột cho ông, có lẽ ông đã bỏ mạng trong cái mương đó rồi.

 

Ông chán nản nhắm mắt lại, trong đầu tua lại cơn ác mộng những ngày qua. Hoặc có lẽ, hai mươi năm qua thực ra là một giấc mộng đẹp không có thật, bức thư đó đã đánh thức ông và Chu Vân.

 

Trong thư viết: Tôi biết các người đã làm gì ở huyện Đồng Gia, Từ Ngân Nguyệt, Từ Gia Gia. Các người không dám sinh con đẻ cái là bởi vì các người biết tội nghiệt mình đã gây ra. Các người muốn nhận nuôi một đứa trẻ để chuộc tội, đứa trẻ này sẽ bắt giữ các người. Vui chứ? Không ngờ tới phải không?

 

Hết chương 68.

 

Chương 68: Thân Sơ (18)

Ngày đăng: 6 Tháng ba, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên