Chương 69:
Vẻ mặt tự mãn giả tạo của Vương Chí Quân khiến mọi người cười phá lên, thu hút cả dì Hai đến xem.
Trước đây, Vương Chí Quân thường trêu chọc Lang Dương Dương, bảo dì Hai giới thiệu đối tượng cho mình. Có lần gọi điện thoại cho Vương Chí Quân, dì Hai ở ngay bên cạnh, còn nói rất chắc chắn, bảo nhất định sẽ đợi hắn đến dì dẫn đi xem mắt.
Giờ gặp mặt, Lang Dương Dương giới thiệu đây chính là dì Hai, Vương Chí Quân lập tức hỏi: “Dì, đối tượng dì nói giới thiệu cho con đâu rồi ạ?”
Lúc đó nói chuyện điện thoại chỉ là đùa, giờ cũng chỉ có thể đùa, bà chỉ vào Chu Viên: “Người này thế nào?”
Mọi người lại được phen cười nghiêng ngả, Chu Viên cũng cố ý làm động tác khoe mình là người khỏe đẹp cân đối.
Vốn tưởng Vương Chí Quân ít nhiều gì cũng sẽ ngại ngùng, không ngờ hắn lại cười nham hiểm, đáp lại dì Hai: “Dì yêu quý, đây là người con vừa mới tán tỉnh được, không tính đâu ạ.”
Lang Dương Dương và Trang Thạc cười đến mức mặt mũi méo xệch, vội vàng kéo Vương Chí Quân vào trong tiệm, Trang Thạc xách theo vali to, đặt vào trong tiệm, Vương Chí Quân nói là quà mang đến, mọi người liền vây quanh chờ xem.
Lang Dương Dương gãi đầu: “Hay là về nhà rồi xem…”
Trang Thạc cũng phụ họa: “Đúng đó đúng đó.”
“Sao thế?” Vương Chí Quân khó hiểu, đặt vali lên bàn bên cạnh, nói: “Mình mang rất nhiều đồ, đều là đồ tốt, mọi người có thể chia nhau mà, dù sao ai cũng dùng được.”
“Cái này… không ổn lắm.” Lang Dương Dương liếc nhìn dì Hai đầy lo lắng.
Vương Chí Quân: “Có gì mà không ổn, đến đây, mình mở ra nào.”
Nói xong, Vương Chí Quân ngồi xổm xuống, chuẩn bị mở vali.
Lang Dương Dương cũng ngồi xổm xuống, túm lấy cánh tay Vương Chí Quân, nhỏ giọng nói: “Kevin, đừng mà, còn có người lớn ở đây, muốn tặng thì chúng ta lén lút tặng riêng tư được không?”
“Sao phải lén lút tặng?” Vương Chí Quân không thèm nhìn Lang Dương Dương, chuyên tâm nhập mật mã.
Lang Dương Dương ngẩng đầu, bất lực nhìn về phía Trang Thạc.
Mặt Trang Thạc đỏ bừng.
Anh biết Vương Chí Quân là người rất cởi mở, đương nhiên, loại chuyện này vốn rất bình thường, ai cũng có nhu cầu, dùng thì có sao đâu?!
Nhưng mà… nhưng mà…
“Chí Quân…” Trang Thạc tiến lên.
Vương Chí Quân đã mở khóa vali, ngẩng đầu lên đầy tức giận: “Kevin!!”
Trang Thạc giơ hai tay lên: “OK OK, Kevin, hay là… Ê!!”
Vương Chí Quân vừa nói vừa mở vali, không đợi Trang Thạc nói xong đã mở vali ra.
Lang Dương Dương và Trang Thạc vỗ trán, không dám nhìn thẳng, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
“Oa! To quá!”
“Đẹp quá!!”
“Chu đáo quá Kevin, những thứ này không dễ kiếm đâu nhỉ.”
Trong lòng Lang Dương Dương vừa nghĩ xong đời rồi xong đời rồi, vừa nghĩ mức độ chấp nhận của mọi người khá cao.
Cho đến khi dì Hai gọi cậu: “Dương Dương, đặt cái này lên quầy bar đi.”
Lang Dương Dương và Trang Thạc quay đầu nhìn, không phải đồ chơi người lớn, mà là một vali đầy bùa hộ mệnh và vật may mắn, trong tay dì Hai cầm một bức tranh, trên đó vẽ Thần Tài rất trừu tượng và hoạt hình.
Là Vương Chí Quân mua của một họa sĩ trẻ sáng tạo.
“Đây là…” Lang Dương Dương tiến lại gần.
Vương Chí Quân cười: “Đều là những thứ cầu mong công việc của mọi người thuận lợi, sức khỏe dồi dào, tôi nói cho mà nghe, linh lắm đấy.”
Lang Dương Dương và Trang Thạc nhìn nhau, dở khóc dở cười.
Âm thầm thương tiếc cho suy nghĩ đen tối của mình.
Lúc này Trần Tĩnh Vân và ông chủ hiệu sách kế bên cũng cùng nhau đi tới, tiệm nhỏ chật kín người, Vương Chí Quân gọi mọi người đến chọn, nói rằng hắn đã mua mấy chục cái.
Sau đó, Vương Chí Quân vênh váo lắc lắc mông, khoác tay Lang Dương Dương ngồi xuống bên cạnh: “Dương Dương, tôi nói cho cậu nghe này, lúc đó từ chỗ cậu về, tôi đã rất hoang mang, muốn nghỉ việc nhưng không biết nghỉ việc rồi làm gì, hơi muốn đi học tiếp, trong lòng phiền muộn nên đi dạo trong chùa, thấy có chỗ xin xăm, tôi bèn xin một quẻ, sư thầy giải thích rằng tôi nên đi học tiếp. Lúc đó tôi bèn ước nguyện cầu Phật Tổ phù hộ tôi có thể vào Học viện Thời trang New York, bao nhiêu năm không học hành năng lực có phần mai một, lo lắng không thi đậu, không ngờ lại trúng tuyển ngay lần đầu!”
“Oa, linh thật đấy.” Lang Dương Dương cũng cảm thán.
Đây có lẽ là thứ ăn sâu vào máu người Trung Quốc, đến tuổi là bắt đầu tin những thứ này.
Vương Chí Quân gật đầu: “Sau đó tôi đến trả lễ, cũng cầu rất nhiều thứ cho mọi người, nghe nói ở đó cầu tự rất linh, nếu cậu không phải là không thể sinh thì tôi nhất định cầu cho cậu một đứa con.”
Lang Dương Dương vội vàng xua tay: “Thôi khỏi, nuôi một đứa là đủ rồi.”
“Hả?”
“Lôi Công ấy, nuôi cũng được hơn 5 tuổi rồi.”
“…”
Sự xuất hiện của Vương Chí Quân khiến cho tiệm bánh náo nhiệt một hồi, mấy ông bà chủ cửa hàng trên con phố này trước đây đều có nói chuyện và quen biết nhau, bây giờ đến tiệm mua bánh mì bánh ngọt ủng hộ.
“Thật sự không cần đâu ạ.” Lang Dương Dương ngăn giáo viên của xưởng vẽ tranh thủy mặc trả tiền.
Người giáo viên tóc đã bạc trắng, cười hiền hòa kiên trì trả tiền, đưa cho Lang Dương Dương một trăm tệ tiền mặt: “Không được đâu, mới khai trương, phải có thu nhập mới may mắn.”
Lang Dương Dương cảm ơn ông, tìm tiền lẻ cho ông, tặng ông bánh quy do Tiểu Ảnh làm, có thể ăn kèm với trà.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tốt khai trương, để bảo vệ môi trường trong trại, bọn họ không đốt pháo, mà là các cụ già trong làng biểu diễn một đoạn nhạc cụ dân tộc.
Lang Dương Dương chưa từng thấy qua những nhạc cụ này, Trang Thạc cũng chỉ nhận ra một cái trống đồng.
Khi được Chu Viên nói mới biết đó là Mã Cốt Hồ và Lặc Vưu.
“Các cụ nói bây giờ không còn người trẻ tuổi nào biết chơi nữa, bọn họ cũng tiếc nuối, sợ rằng nghề này sẽ thất truyền.”
Chu Viên cười cười, quay sang nói với Lang Dương Dương: “Ông cụ hỏi tôi có muốn học không, tôi thì muốn, nhưng tháng sau tôi phải đi rồi.”
Trang Thạc đứng bên cạnh cũng nghe thấy, hỏi anh: “Đi đâu?”
Chu Viên: “Về Thượng Hải xử lý nhà cửa và các loại tài sản khác, tháng Giêng quay lại New York.”
“Anh cũng đến New York?” Vương Chí Quân hỏi.
“Ừ, nhà tôi ở bên đó.” Chu Viên vừa nói, mới nhớ ra Lang Dương Dương đã từng nhắc đến việc Vương Chí Quân sẽ đi du học ở New York, “Woa, vậy có lẽ chúng ta có thể gặp nhau ở New York, tôi có rất nhiều bạn là LGBT, có thể cùng nhau đi chơi.”
Vương Chí Quân đổi chỗ, chen vào giữa Lang Dương Dương và Chu Viên, bắt đầu hỏi Chu Viên một số vấn đề về New York.
Lang Dương Dương và Trang Thạc mím môi, tiếp tục xem các bạn sinh viên Học viện Nghệ thuật thành phố Trường Khê biểu diễn điệu múa dân tộc Bố Y.
Việc Chu Viên là khách qua đường của Trần Gia Trại, mọi người đều biết.
Lúc này khách du lịch đến chưa nhiều, buổi chiều sẽ có thêm một buổi biểu diễn nữa, Lang Dương Dương và Trang Thạc về tiệm canh giờ cắt băng khai trương.
Brookside ở phố cổ không làm những nghi lễ khai trương này, chỉ có dì Hai và Lang Nguyệt tặng vài giỏ hoa.
Lúc đó Lang Dương Dương đã sớm mất liên lạc với bạn bè ở quê, về quê lại ít liên lạc với bạn bè ở Thượng Hải, không có mấy ai biết cậu khai trương.
Còn lần khai trương tiệm ở Trần Gia Trại này, có người thân bạn bè, đối tác hợp tác, náo nhiệt cắt băng khánh thành, còn chụp ảnh cắt băng, Trần Tĩnh Vân in ngay tại chỗ, đóng khung tặng mọi người.
Ban đầu lo lắng trời âm u khách du lịch sẽ không nhiều, nhưng không ngờ đến một giờ chiều, khách du lịch bắt đầu kéo đến nườm nượp.
Ủy ban thôn đã đặc biệt xin mở tuyến xe buýt hai chiều từ khu đại học đến Trần Gia Trại vào cuối tuần, rất nhiều sinh viên đại học đã đến.
Thành phố Trường Khê âm u, vào mùa đông không có nhiều hoạt động, vừa hay Trần Gia Trại ở gần, lại có nhiều món ngon và sản phẩm văn hóa sáng tạo, trở thành lựa chọn hàng đầu bất ngờ của sinh viên đại học khi đi dạo phố vào cuối tuần.
Lang Dương Dương và Trang Thạc bận rộn đến mức chân không chạm đất, ngay cả Vương Chí Quân cũng đang giúp lau bàn.
Gia đình Vương Chí Quân có điều kiện rất tốt, được nuông chiều từ nhỏ, lớn lên come out cãi nhau với gia đình, tự mình làm KOL, kiếm được cũng không ít, việc nhà đều thuê người giúp việc làm.
Tóm lại là chưa từng làm những việc này.
Lúc lau bàn nhìn thấy cà phê vô tình bị đổ ra mặt bàn, nhịn không được cứ ôi rồi lại ôi.
Lang Dương Dương đang pha trà bưởi mật ong, trong tiệm còn có khách, Lang Dương Dương nhịn không được trêu hắn: “Kevin—”
Vương Chí Quân hạ giọng, quay đầu lại nói: “Tôi biết mà biết mà.”
Trang Thạc đi lấy hàng ở tiệm bánh bên phố cổ về, thay Vương Chí Quân, để hắn phụ trách thu ngân. Hôm nay buôn bán tốt hơn dự kiến, suýt nữa đã không đủ bánh ngọt để bán.
Còn gặp hai vị khách từng đến tiệm bánh ở phố cổ ăn, Lang Dương Dương đều tặng hộp quà bánh quy được chuẩn bị kỹ càng.
Bận rộn đến tận 7 giờ tối, Trang Thạc còn đang ở trên lầu dọn dẹp bàn ghế, Lang Dương Dương và Vương Chí Quân đều mệt mỏi gục xuống quầy.
“Mệt chết mất, tôi là ra ngoài du lịch đó!” Vương Chí Quân ngồi trên ghế cao, gục mặt xuống quầy bar thở dài.
Lang Dương Dương biết hắn không phải đang than phiền, liền đi qua xoa bóp vai cho hắn: “Vất vả rồi, tối nay dẫn cậu đi ăn ngon.”
“Mình chỉ muốn ăn ở nhà hàng trong trại thôi, hôm nay còn là Chu Viên làm bếp trưởng nữa chứ, vừa rồi đi ngang qua thấy rất nhiều cô gái chụp ảnh anh ấy lắm.”
Vương Chí Quân lấy điện thoại ra, “Cậu xem, tôi chụp nè.”
Lang Dương Dương lại được nhìn thấy dáng vẻ Chu Viên mặc đồng phục đầu bếp, Trang Hiểu Vũ cũng mặc, cậu ta đứng bên cạnh làm phụ bếp.
Vương Chí Quân: “Anh ấy là trai thẳng hả?”
Lang Dương Dương nhún vai, “Theo tôi quan sát thì là vậy.”
Vương Chí Quân uống một ngụm nước, không cam lòng, nói: “Haiz, mấy khứa người Mỹ gốc Hoa này nhiệt tình này thật là không biết chừng mực gì hết à, đẹp trai như vậy còn cười ngọt ngào như thế, khiến trái tim già cỗi của bà đây lại rung động rồi.”
“Kevin.”
“Hửm?”
“Đợi cậu đi du học, sẽ có nhiều cơ hội tốt hơn.”
Kevin, người luôn mang hình tượng mê trai, lúc này lại trở nên điềm tĩnh, hắn khẽ cười, nói: “Không vội.”
Lang Dương Dương nhìn hắn, không nói gì.
“Dương Dương.” Vương Chí Quân quay đầu nhìn Lang Dương Dương, lớp trang điểm nhẹ nhàng trên mặt vẫn hoàn hảo, hiếm khi hắn lại dịu dàng và điềm đạm, nói: “Từ lúc quyết định đi du học, tôi như tìm lại được cảm giác lúc mới đăng video đầu tiên, cảm giác mọi thứ đều mới mẻ, tràn đầy hy vọng. Cảm giác này nâng đỡ cả thể xác và tâm hồn tôi, tôi cảm thấy bản thân mình tràn đầy năng lượng, không có tình cảm lấp đầy cũng tốt, giống như cậu đã nói với tôi rằng, tình cảm tốt đẹp chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.”
Ánh mắt Vương Chí Quân toát lên vẻ kiêu ngạo: “Cứ chờ xem, tôi cũng xứng đáng có được người đàn ông tốt.”
Bất chấp trong tiệm còn có khách, Lang Dương Dương tiến lên ôm lấy Vương Chí Quân, khiến cơ thể Vương Chí Quân cứng đờ.
“Cậu làm gì thế?! Đáng sợ quá…” Vương Chí Quân không dám nhúc nhích.
Ngoại trừ việc dạo phố khoác tay nhau, bọn họ chưa từng có tiếp xúc thân thể, Lang Dương Dương trước đây luôn giữ khoảng cách với mọi người.
Lang Dương Dương vỗ nhẹ vào lưng Vương Chí Quân, sau đó buông hắn ra, nhìn hắn nói: “Thể hiện tình yêu đó.”
“Cái gì?”
“Với cậu, bạn của tôi, thể hiện tình yêu.”
Vương Chí Quân vốn muốn nói mấy lời bỉ ổi, nhưng đột nhiên không nói nên lời, nhìn vào đôi mắt chân thành của Lang Dương Dương, dáng vẻ dịu dàng và kiên định khi cậu cười.
Hắn thực sự cảm nhận được tình cảm của Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương cười: “Học Trang Thạc đấy.”
Vương Chí Quân cũng cười, chủ động ôm lại.
Trang Thạc bưng đĩa xuống lầu thì thấy hai người họ ôm nhau trong quầy bar, khách hàng cũng len lén quan sát, cười đến ngả nghiêng.
Lang Dương Dương buông Vương Chí Quân ra, phát hiện Trang Thạc đã quay lại quầy bar.
Bầu không khí vốn ấm áp bỗng trở nên gượng gạo, Lang Dương Dương và Vương Chí Quân cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, người thì rửa tay, người thì xem doanh thu hôm nay.
“Doanh thu gần bốn nghìn tệ này.”
“Thật sao.”
“Ừ, giống như chơi game kinh doanh vậy.”
Lang Dương Dương gật đầu.
Hai người vừa giả vờ bận rộn, vừa len lén nhìn Trang Thạc.
Trang Thạc mặt lạnh tanh đang rửa cốc đĩa vừa dọn xuống ở bồn rửa.
“Xin chào quý khách~ muốn dùng gì ạ~”
Có khách bước vào, Vương Chí Quân cuối cùng cũng có việc để làm, nhiệt tình chào đón khách: “Món Latte chuối nướng brulee này rất hợp với mùa đông đấy ạ.”
“Khụ khụ.” Lang Dương Dương ho khan một tiếng, bàn tay vừa rửa sạch lau đi lau lại trên tạp dề, dịch người đến bên cạnh Trang Thạc.
Trang Thạc thản nhiên như không.
Lang Dương Dương: “Tụi em chỉ an ủi nhau thôi.”
Trang Thạc: “Anh biết.”
Nói xong, cuối cùng cũng không nhịn được cười.
“Kỳ lạ lắm à?”
“Hơi hơi.”
Trang Thạc nói xong thì nhìn Lang Dương Dương: “Có một loại đẹp rất bất lực.”
Lang Dương Dương: “…”
Hết chương 69.