Chương 69: Thân Sơ (19)

 

Chương 69: Thân Sơ (19)

 

Chỉ nhớ lại nội dung bức thư thôi mà Quý Nặc Thành đã toát mồ hôi lạnh, tứ chi co quắp. Tim ông đập rất nhanh, dường như có thể dự đoán được “sự phán xét” đang đến gần.

 

“Các anh tìm ông chủ Quý à?” Giọng Vương Đầu vang lên ở ngoài sân, Quý Nặc Thành cứng đờ người, cố gắng đứng dậy, nhưng chân ông lại không nghe lời.

 

Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, Vương Đầu nhiệt tình nói: “Ông chủ Quý không chịu đến bệnh viện, các anh đến đón ông ấy cũng tốt, tôi đã bó bột cho ông ấy rồi, nhưng vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra lại.”

 

Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến Quý Nặc Thành không mở nổi mắt. Đợi khi mắt thích ứng với ánh sáng rồi, ông mới thấy người đứng ngoài cửa là một thanh niên xa lạ.

 

Trong khoảnh khắc này, ông lại cảm thấy thật nhẹ nhõm. Điều ông sợ nhất là nhìn thấy Quý Trầm Giao vào lúc này, điều ông sợ nhất là đứa con nuôi mà ông đã dày công nuôi dưỡng lại đến bắt ông.

 

Ánh mắt Lăng Liệp lướt qua người Quý Nặc Thành, hắn nhường chỗ cho Tiểu Lịch thực hiện nhiệm vụ bắt giữ.

 

Vương Đầu ngơ ngác, kéo Lăng Liệp lại, nói nhỏ: “Lẽ nào người tôi cứu là, là….”

 

Lăng Liệp cười nói: “Cảm ơn ông đã giúp chúng tôi khống chế nghi phạm.”

 

Lên xe, Quý Nặc Thành im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, khi đi qua khe núi Tuyết Chung, đột nhiên ông ngồi thẳng lưng. Cảnh sát đặc nhiệm vẫn đang tìm kiếm ở dưới đó, vẻ mặt Quý Nặc Thành rất lo lắng. Lăng Liệp nhìn ông một lúc rồi hỏi: “Ông đang nhìn gì thế?”

 

Tiểu Lịch hiểu ý, giảm tốc độ xe xuống mức chậm nhất.

 

Khi đi qua một vách đá, Quý Nặc Thành đột nhiên thu hồi tầm mắt, không dám nhìn nữa, nhưng cũng không dám nhìn Lăng Liệp, “Tôi… không, không nhìn gì cả.”

 

“Chúng tôi đang tìm kiếm vợ ông, Chu Vân, ở đây.” Lăng Liệp nói thẳng, “Ông không có gì muốn nói sao?”

 

Quý Nặc Thành đột ngột quay đầu lại, môi run rẩy.

 

Lăng Liệp bảo Tiểu Lịch dừng xe, đẩy cửa xe ra, gió mạnh mang theo hơi lạnh tràn vào xe, Quý Nặc Thành theo bản năng rụt vai lại.

 

“Là chỗ đó sao?” Lăng Liệp nói: “Bà ấy ở dưới vách đá đó?”

 

Quý Nặc Thành đỏ mắt, “Không, không, tôi không hại bà ấy.”

 

Lăng Liệp chờ một lúc, “Thôi được rồi, tôi chỉ đi công tác thay đội trưởng Quý thôi, ông muốn khai tôi còn không muốn nghe. Đợi về thành phố Hạ Dung rồi ông hãy thú nhận với anh ấy.”

 

Quý Nặc Thành đột nhiên nắm lấy cánh tay Lăng Liệp. Lăng Liệp nhìn cánh tay rồi lại chuyển ánh mắt sang khuôn mặt bình thường kia, “Hửm?”

 

“Chu Vân ngã xuống đó, nhưng không liên quan gì đến tôi, tôi không giết người.”

 

Trong mắt Lăng Liệp thoáng hiện qua một chút chán ghét, hắn hất tay ông ra, “Ông chủ Quý, tôi không có tư cách thẩm vấn ông, ông vẫn nên đợi đến khi gặp đội trưởng Quý rồi nói.”

 

Nói xong, Lăng Liệp liền xuống xe, chạy về phía cảnh sát đặc nhiệm gần nhất, chỉ vào vách đá khiến Quý Nặc Thành mất kiểm soát, nói: “Chắc là ở chỗ này, đưa dây an toàn cho tôi, tôi xuống dưới.”

 

Vách đá ở cao nguyên phía Tây khó leo hơn nhiều so với vách đá ở núi Phong Ý, cảnh sát đặc nhiệm không hiểu rõ Lăng Liệp, không dám để hắn xuống, sau khi bàn bạc, một cảnh sát đặc nhiệm đi cùng hắn, nếu có sơ suất gì thì hai người còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.

 

Vách đá rất sâu, cảnh sát đặc nhiệm rất cẩn thận, chỉ riêng việc đi xuống thôi đã mất gần nửa tiếng đồng hồ.

 

Dựa theo độ cao của vách đá để ước tính khoảng cách rơi, Lăng Liệp lội qua bùn đất bị đóng băng, tìm thấy một số mảnh thi thể vẫn còn tương đối “tươi mới”.

 

Nhiệt độ dưới đáy vách đá rất thấp, thi thể chưa bị thối rữa, nhưng vì rơi từ trên cao xuống, một số bộ phận cơ thể đã tách rời, cảnh sát đặc nhiệm có chút không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt. Lăng Liệp một mình hoàn thành việc chụp ảnh hiện trường, thu thập, sau đó buộc các bộ phận cơ thể đã được đóng gói riêng biệt vào dây an toàn, để người bên trên kéo lên.

 

Nhìn thấy thi thể được kéo lên vách đá, Quý Nặc Thành run như cầy sấy. Sau khi Lăng Liệp khử trùng xong mới quay lại xe, trong không gian chật hẹp tràn ngập mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

 

Lăng Liệp gọi điện thoại cho Quý Trầm Giao trước mặt Quý Nặc Thành, “Đội trưởng Quý, người đã bị khống chế, nhưng bị thương ở chân.”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

 

Lăng Liệp nhìn kính chiếu hậu, “Tạm ổn, người dân đã xử lý cho ông ấy rồi. Còn một việc nữa, theo manh mối ông ấy cung cấp, chúng tôi tìm thấy một thi thể phụ nữ ở dưới vách đá, sẽ mang về giải phẫu ngay.”

 

Lần này, Quý Trầm Giao im lặng rất lâu, trong xe cũng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở.

 

“Tôi biết rồi.” Cuối cùng Quý Trầm Giao cũng lên tiếng, “Vất vả rồi.”

 

Lúc này Lăng Liệp cũng không muốn nói nhiều. Hắn vốn tưởng đây chỉ là một chuyến công tác đơn giản, so với những nhiệm vụ hắn từng thực hiện thì có thể nói là không có chút khó khăn nào. Nhưng từ khi nhìn thấy Quý Nặc Thành, hắn đã cảm thấy khó chịu, rất khó chịu.

 

Hắn có thể thấy được Quý Trầm Giao rất coi trọng đoạn tình thân này, phẩm cách của Quý Trầm Giao chịu ảnh hưởng sâu sắc từ đôi vợ chồng này. Nhưng Quý Nặc Thành lại là một người bình thường, hèn nhát, độc ác như vậy.

 

Hắn cảm thấy tiếc cho Quý Trầm Giao, mơ hồ còn cảm nhận được một chút đau lòng. Khi bọn họ trở về thành phố Hạ Dung, Quý Trầm Giao sẽ đối mặt với người cha nuôi bị què một chân và thi thể người mẹ nuôi đã không còn nguyên vẹn này như thế nào?

 

Anh còn nhớ khi chơi game ở nhà Quý Trầm Giao, Quý Trầm Giao nói căn nhà này là do cha mẹ nuôi mua, khi anh còn đang thực tập, bọn họ đã chuẩn bị sẵn nhà cho anh, để anh có thể có một nơi thuộc về mình ở thành phố Hạ Dung, không cần lo lắng về chuyện nhà cửa, chỉ cần yên tâm công tác là được.

 

Cha mẹ nuôi tốt như vậy, tại sao lại có mặt tà ác như thế? Ngay cả việc nhận nuôi Quý Trầm Giao cũng có mục đích hiểm ác xấu xa.

 

Vì đã quá muộn, đội trọng án còn phải ở lại huyện Tây Vân một đêm. Ông chủ khách sạn “thích xã giao” đã mời Lăng Liệp ăn thịt bò nướng, Lăng Liệp không có hứng thú, ông chủ còn buồn bã một hồi, hôm sau khi đội trọng án khởi hành, ông ta đã nhét cho Lăng Liệp một túi thịt bò khô còn cứng hơn cả đá.

 

Thi thể được vận chuyển đến thành phố Hạ Dung theo con đường đặc biệt, khi An Tuần ghép lại, Quý Trầm Giao đứng ngay bên cạnh. Lăng Liệp không bỏ sót bất kỳ mảnh nào, An Tuần gật đầu, xác nhận không thiếu.

 

Quý Trầm Giao nhìn khuôn mặt không còn nguyên vẹn kia, im lặng không nói gì.

 

Dường như anh không quá đau buồn, chỉ cảm thấy trong lòng như bị khoét mất một mảng. Hai mươi năm ấm áp hòa thuận trước đây đều là giả dối. Anh vẫn là đứa trẻ bị bỏ rơi ở trại trẻ mồ côi, sống cô đơn. Nhận nuôi là giả, quan tâm cũng là giả, anh là một công cụ mang tên chuộc tội.

 

Nhưng hốc mắt anh lại nóng lên, tầm mắt cũng dần mờ đi. Bên tai như vang lên giọng nói dịu dàng của Chu Vân, dặn dò anh thỉnh thoảng tự hầm canh cho mình, đừng lúc nào cũng ăn ở ngoài.

 

Có một năm vào mùa đông, anh vì công việc mà không thể về nhà, Chu Vân và Quý Nặc Thành đã cùng nhau đến thành phố Hạ Dung đón giao thừa với anh. Anh nhớ rất rõ ngày hôm đó, mọi người đều về nhà ăn cơm tất niên, còn anh thì đã bảo cha mẹ nuôi đừng đến, về đến nhà, lại bất ngờ thấy đèn sáng trưng, trong bếp tỏa ra mùi thơm của thức ăn, thậm chí Chu Vân còn chuẩn bị tiền lì xì cho anh. Hành động tự ý của bọn họ vào lúc đó đã khiến anh cảm thấy thật bất ngờ và ấm áp vô cùng, cảm giác ấm áp của một gia đình.

 

Anh ngẩng đầu lên, để nước mắt tan đi. An Tuần chú ý đến sự bất thường của anh, “Đội trưởng?”

 

Quý Trầm Giao lắc đầu, “Tôi ra ngoài một lát.”

 

Trên hành lang, Lăng Liệp khoanh tay dựa vào tường, thấy Quý Trầm Giao đi ra thì liền đứng thẳng dậy, sau đó dang hai tay ra.

 

Quý Trầm Giao không nói gì.

 

Lăng Liệp đi tới ôm lấy Quý Trầm Giao, hắn vỗ nhè nhẹ vào lưng anh. Lớn ngần này rồi, Lăng Liệp cũng chưa từng an ủi ai, có vẻ như Quý Trầm Giao không cần hắn an ủi, xảy ra chuyện lớn như vậy, không những không suy sụp tinh thần, mà còn bình tĩnh chỉ huy đội điều tra. Nhưng hắn vẫn muốn ôm Quý Trầm Giao một cái.

 

Bờ vai căng cứng của Quý Trầm Giao lại được thả lỏng, giây tiếp theo, anh cúi đầu, vùi mặt vào vai Lăng Liệp.

 

Ngược lại, cơ thể Lăng Liệp đột nhiên cứng đờ.

 

À, cái này, tôi chỉ ôm anh một cái thôi, sao anh lại vùi đầu vào vai tôi rồi?

 

Quý Trầm Giao không nói gì, cũng không động đậy, nhưng Lăng Liệp cảm nhận được hơi thở phả vào vai mình. Vài giây sau, anh thử vuốt lưng Quý Trầm Giao, “Đội trưởng Quý, không sao đâu.”

 

An Tuần hoàn thành khám nghiệm tử thi, người chết chính là Chu Vân đã mất tích, nguyên nhân tử vong là do rơi từ trên cao xuống, trước khi chết không dùng thuốc hay chất độc, có một số vết thương do giãy giụa, loại trừ khả năng tự nhảy xuống, là bị người ta đẩy xuống.

 

Nghi phạm lớn nhất chính là Quý Nặc Thành, người đã cùng bà ấy lái xe rời khỏi huyện Tây Vân.

 

Vụ án sơn trang Phong Ý, vụ án mẹ con Từ Ngân Nguyệt mất tích hơn hai mươi năm trước, vụ án Chu Vân rơi xuống vách đá vì có manh mối rõ ràng, đội trọng án quyết định hợp nhất điều tra, mà lúc này, kẻ đứng sau tất cả là Jaco thì vẫn đang bặt vô âm tín, người duy nhất có thể mở miệng nói chuyện là Quý Nặc Thành vừa được xử lý vết thương ở bệnh viện, bây giờ đã bị đưa đến phòng thẩm vấn.

 

Cửa mở ra, ông theo phản xạ rụt người lại, nhưng ngẩng đầu lên, người ông nhìn thấy lại không phải Quý Trầm Giao.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Tạ Khuynh ngồi xuống, cùng đi vào với anh ta là Lương Vấn Huyền và Lăng Liệp. Lăng Liệp không ngồi, chỉ đứng trong bóng tối, ánh mắt hắn không chút thiện ý nhìn chằm chằm Quý Nặc Thành.

 

“Tưởng người đến sẽ là Quý Trầm Giao sao?” Tạ Khuynh nói.

 

Quý Nặc Thành gượng cười, lắc đầu.

 

“Cậu ấy muốn đích thân thẩm vấn ông, nhưng chúng tôi có quy định tránh hiềm nghi, hai người là cha con nuôi, nên lần này tôi thay cậu ấy thẩm vấn.” Tạ Khuynh hắng giọng, “Chu Vân là do ông giết sao?”

 

Quý Trầm Giao ở một phòng khác, anh quay lưng về phía màn hình giám sát, nhưng âm thanh lại dội vào màng nhĩ anh rất rõ ràng.

 

“Tiểu Trầm, thằng bé có đang nhìn không?” Quý Nặc Thành hỏi.

 

Tạ Khuynh nói: “Chắc là có.”

 

Quý Nặc Thành cúi đầu, mấy lần muốn mở miệng, nhưng đều lùi bước, có vẻ ông chưa sẵn sàng.

 

Lăng Liệp lạnh nhạt lên tiếng, “Ông sợ bị anh ấy coi thường à?”

 

Quý Nặc Thành nhanh chóng nhìn Lăng Liệp, Quý Trầm Giao cũng quay người lại.

 

Lăng Liệp nói: “Anh ấy đang đợi ông nói ra sự thật. Từng phút từng giây đều là tra tấn. Nếu ông còn một chút tình nghĩa cha con thì hãy mau nói ra đi, đừng dày vò anh ấy thêm nữa.”

 

Quý Nặc Thành gắng gượng mở miệng, “Chu Vân là… là tự ngã xuống…”

 

Tạ Khuynh chỉ vào báo cáo pháp y, “Bà ấy bị người ta đẩy xuống sau khi giằng co, mà người có thể ở cùng bà ấy cũng chỉ có ông.”

 

“Tôi, không… tôi không cố ý, là bà ấy đẩy tôi, tôi lỡ tay đẩy bà ấy…”

 

Lăng Liệp ngắt lời, “Nhưng người hỏi hướng dẫn viên du lịch về khe núi Tuyết Chung là ông, người ba lần lái xe ra ngoài dò đường trước khi xảy ra vụ việc cũng là ông. Ông chủ Quý, ông đã lên kế hoạch giết Chu Vân ở khe núi Tuyết Chung từ lâu rồi đúng không? Tại sao? Bà ấy không phải là vợ ông à?”

 

Quý Nặc Thành ôm đầu, không ngừng lắc đầu.

 

“Các người có thể chọn khách sạn tốt hơn, nhưng lại cứ muốn ở nơi tồi tàn nhất huyện, là đang trốn tránh điều gì? Năm đó khi Từ Ngân Nguyệt mất tích, các người vừa hay cũng ở huyện Đồng Gia. Đó không phải là trùng hợp đúng không? Các người tưởng mình làm không có sơ hở gì, nhưng hai mươi năm sau, đột nhiên có người tiếp cận các người, nói với các người — Tôi biết sự thật.” Lăng Liệp từ trên cao nhìn xuống, “Các người mới hiểu đại họa sắp đến, không kịp chuẩn bị.”

 

Quý Nặc Thành đau khổ gào lên, “Tôi không nên giữ nó lại—”

 

Thời gian quay ngược lại, khi đó Quý Nặc Thành vừa tròn mười tám tuổi, ông đang học thêm ở nhà Từ Ngân Nguyệt. Thành tích của ông ở huyện Đồng Gia đã thuộc hàng tốt nhất, nhưng vẫn chưa đủ. Từ nhỏ đã phải sống dưới bóng đen của nhà họ Khang, ông khao khát được đưa gia đình mình rời khỏi nơi này, không bao giờ quay lại nữa.

 

Muốn đứng vững ở thành phố lớn thì cần phải có một công việc ổn định, làm công nhân ở công trường không phải là mục tiêu của ông, ông muốn trở thành người chỉ huy người khác. Vì vậy ông phải thi đậu một trường đại học có thứ hạng cao.

 

Từ Ngân Nguyệt từ thành phố Hạ Dung trở về, tuy không thể làm giáo viên ở trường trung học Đồng Gia, nhưng Quý Nặc Thành đã nói chuyện với cô ấy, phát hiện cô rất có tài. Hai bên thỏa thuận học thử vài buổi, Quý Nặc Thành vừa thử đã đứng đầu toàn khối.

 

Sau đó, quan hệ học thêm của ông và Từ Ngân Nguyệt ổn định lại, có khi Từ Ngân Nguyệt vui vẻ, còn giữ ông ở lại nhà ăn món cá chạch kho. Cá chạch vừa bắt được từ ruộng lên kho với củ cải muối, ớt, tương đậu mềm tan trong miệng, mùi tanh được khử sạch, Quý Nặc Thành chỉ cần chan nước cá kho thôi cũng có thể ăn ba bát cơm, dùng hành động thực tế để thể hiện cá rất “ngon”.

 

Từ Ngân Nguyệt rất vui, số lần nấu ăn ngày càng nhiều.

 

Khi Quý Nặc Thành thi đại học, Từ Ngân Nguyệt còn căng thẳng hơn cả ông, hai người một người lần đầu dạy thêm, một người lần đầu thi đại học, cả hai đều dốc hết sức mình.

 

Kết quả ra, Quý Nặc Thành với số điểm vượt xa người đứng thứ hai toàn huyện, được nhận vào Đại học Bách khoa thành phố Lê Vân. Ông hăm hở, xách cá chạch đến nhà Từ Ngân Nguyệt, lại mua rất nhiều đồ ăn vặt, cảm ơn sự dạy dỗ của Từ Ngân Nguyệt.

 

Sau khi đến thành phố Lê Vân học, đoạn thời gian học thêm này trở thành quá khứ, nhưng trong khuôn viên trường đại học có rất nhiều người yêu đương, Quý Nặc Thành tướng mạo tuấn tú, thành tích xuất sắc, được nhiều nữ sinh yêu thích. Nhưng ông đột nhiên phát hiện, dù nữ sinh có xinh đẹp đến đâu, hình như ông đều không thích, nghĩ đến yêu đương, người xuất hiện trong đầu ông lại là Từ Ngân Nguyệt.

 

Từ Ngân Nguyệt đã không còn là giáo viên của ông nữa, tại sao ông không theo đuổi Từ Ngân Nguyệt?

 

Ông bắt đầu viết thư cho Từ Ngân Nguyệt, ban đầu chỉ là hỏi thăm bình thường, nói chuyện về những chuyện xảy ra ở trường đại học và huyện Đồng Gia. Dù sao Từ Ngân Nguyệt cũng lớn hơn ông vài tuổi, thường cho ông lời khuyên về việc sống chung hòa đồng với bạn bè, thỉnh thoảng cũng than thở về học sinh mới đến học thêm không chăm chỉ, lãng phí tiền của cha mẹ.

 

Thư từ qua lại ngày càng thường xuyên, Quý Nặc Thành dần dần thổ lộ chân tình trong đó, ông dùng cảnh vật ở trường đại học viết vài bài thơ ngắn bày tỏ nỗi lòng, hoặc là trích dẫn một đoạn thơ tình — đây là cách theo đuổi rất phổ biến trong giới thanh niên văn nghệ thời đó.

 

Ông rất căng thẳng, vừa sợ Từ Ngân Nguyệt nhìn ra tâm tư của ông, không liên lạc với ông nữa, lại sợ Từ Ngân Nguyệt không nhìn ra. Thư gửi đi rồi, ông ta như người sống qua ngày đoạn tháng, không lâu sau ông nhận được thư trả lời của Từ Ngân Nguyệt, cô không nói thẳng ra, nhưng lại chép một bài thơ tình khác tặng cho ông.

 

Quan hệ yêu đương của hai người cứ thế được xác định, vào kỳ nghỉ đông, Quý Nặc Thành trở về huyện Đồng Gia, hẹn hò bí mật với Từ Ngân Nguyệt, ông chìm đắm trong mật ngọt tình yêu, muốn nói cho tất cả mọi người biết chuyện mình và Từ Ngân Nguyệt yêu nhau.

 

Nhưng Từ Ngân Nguyệt lại nói, không vội, đợi khi ông tốt nghiệp, có công việc và cuộc sống ổn định ở thành phố Lê Vân rồi nói. Ông rất khó hiểu, nói cả đời này ông chỉ có cô, bọn họ đều đã là người trưởng thành rồi, tại sao còn phải giấu giếm?

 

Vì quan hệ giữa cha mẹ mình và nhà họ Khang nên Từ Ngân Nguyệt luôn cảm thấy mình có thể sẽ kéo chân ông, càng cho rằng thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, có lẽ khi ông ra xã hội, tiếp xúc với nhiều người hơn, chưa chắc đã còn để ý đến đoạn tình cảm này.

 

Ông rất tức giận, cho rằng Từ Ngân Nguyệt không tin mình, Từ Ngân Nguyệt cười dỗ dành ông, hai người giận dỗi những chuyện nhỏ nhặt của các cặp đôi, rất nhanh lại làm lành như cũ.

 

Có khi Từ Ngân Nguyệt lấy cớ vào thành phố nhập hàng để đến thành phố Lê Vân thăm Quý Nặc Thành, hai người liền vào nhà trọ bên ngoài trường học.

 

Thay đổi xảy ra vào năm thứ ba ông học đại học, năm đó, Quý Nặc Thành quen con gái của một ông chủ doanh nghiệp ở địa phương tên là Chu Vân, còn Từ Ngân Nguyệt thì mang thai.

 

Chu Vân trẻ đẹp, lanh lợi đáng yêu, khi Quý Nặc Thành thực tập ở nhà máy của nhà họ Chu, hai người đã quen nhau, Chu Vân gần như là yêu từ cái nhìn đầu tiên, điên cuồng theo đuổi ông. Tình cảm của Quý Nặc Thành và Từ Ngân Nguyệt đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng ông ta lại hưởng thụ sự theo đuổi của Chu Vân, ông không nói ngay cho bà ấy biết là mình đã có bạn gái ở quê.

 

Đột nhiên ông cảm thấy rất may mắn vì năm đó không nhất thời xúc động, đưa Từ Ngân Nguyệt về ra mắt gia đình và bạn bè. Từ Ngân Nguyệt nói không sai, sân khấu của ông là ở thành phố lớn, thành phố lớn có tình yêu tốt hơn.

 

Lúc này ông đã không còn là một chàng thanh niên đơn thuần ngây thơ nữa, ông làm công cho nhà họ Chu, nếu ông và Chu Vân thành đôi, ông có thể nhanh chóng trở thành tổ trưởng, sau này còn có thể leo cao hơn nữa. Còn  Từ Ngân Nguyệt thì ngược lại, Từ Ngân Nguyệt có thể cho ông cái gì?

 

Trong thư ông nói muốn chia tay với Từ Ngân Nguyệt. Từ Ngân Nguyệt không níu kéo. Ông cứ tưởng đã giải quyết được một mối lo, thú nhận tình sử của mình với Chu Vân.

 

Chu Vân bị đả kích lớn, đòi chia tay, Quý Nặc Thành không muốn vừa mất Từ Ngân Nguyệt lại mất cả Chu Vân, liền dùng đủ mọi cách để theo đuổi lại Chu Vân. Ông ở nhà máy và trường học đều thuận buồm xuôi gió.

 

Nhưng khi trở về huyện Đồng Gia, ông mới biết Từ Ngân Nguyệt đã mang thai, tính thời gian, đó chỉ có thể là con của ông.

 

Có người yêu cũ là một chuyện, có con lại là chuyện khác. Ông hoảng sợ tìm Từ Ngân Nguyệt, Từ Ngân Nguyệt không còn nhiệt tình với ông như trước, chỉ nói không muốn gặp lại ông, sẽ tự mình nuôi con, tuyệt đối không để người khác biết.

 

Quý Nặc Thành mơ màng trở về thành phố Lê Vân, không dám nói cho Chu Vân biết sự thật. Ông càng leo cao trong nhà máy của nhà họ Chu, càng sợ một ngày nào đó mọi chuyện sẽ vỡ lở. Ngoài miệng thì Từ Ngân Nguyệt nói sẽ không nói ra, nhưng ai biết được? Ngay cả những cặp vợ chồng ân ái nhất cũng có lúc ly hôn, huống chi bọn họ chỉ yêu nhau một thời gian ngắn.

 

Ông lại nhớ đến thái độ lạnh nhạt của Từ Ngân Nguyệt đối với mình. Rõ ràng là Từ Ngân Nguyệt nói không nói cho họ hàng bạn bè, cũng ý tứ là nếu ông có lựa chọn tốt hơn thì Từ Ngân Nguyệt sẽ chúc phúc cho ông. Nhưng trên thực tế, Từ Ngân Nguyệt nhìn ông như nhìn một người xa lạ.

 

Càng ngày ông càng thêm lo lắng, cảm xúc của ông gần như suy sụp khi chính thức trở thành chủ nhiệm kỹ thuật của nhà máy. Chu Vân cảm thấy quan hệ của bọn họ đã rất ổn định, đã đến lúc nên bàn chuyện hôn nhân.

 

Tuy bố vợ khá hài lòng với học lực và năng lực của ông, nhưng rất coi thường xuất thân của ông, còn mời thầy xem tướng cho ông, nói ông mang nợ tình cảm, không phải là người chồng tốt của Chu Vân.

 

May mà Chu Vân kiên quyết đứng về phía ông, đảm bảo với bố mình rằng, nhất định ông sẽ một lòng một dạ với mình.

 

Đợi đến khi chỉ còn lại hai người, Chu Vân mới bình tĩnh hỏi ông, có phải ông có chuyện gì giấu bà không.

 

Quý Nặc Thành suy sụp khóc lớn, nói ra chuyện Từ Ngân Nguyệt đã sinh con cho ông. Ông cầu xin Chu Vân tha thứ cho mình, Chu Vân cũng bị tin tức đột ngột này làm cho choáng váng. Hai người có một nhận thức chung — có con là có nguy cơ, lời đảm bảo của Từ Ngân Nguyệt không có tác dụng gì, sau này một ngày nào đó, nếu đứa trẻ cần tiền…

 

Quý Nặc Thành không dám nghĩ tiếp, ông cảm thấy tất cả những gì mình vất vả mười năm học hành đều sẽ tan thành mây khói trong tay Từ Ngân Nguyệt.

 

Làm thế nào mới có thể bịt miệng Từ Ngân Nguyệt vĩnh viễn?

 

Chu Vân nói: “Chúng ta giết bọn họ đi.”

 

Quý Nặc Thành kinh ngạc. Chu Vân nhìn vào mắt ông, “Anh không phải nói yêu em, vì em có thể làm bất cứ chuyện gì sao? Em muốn anh chứng minh tình yêu với em. Anh có dám không?”

 

Chu Vân đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, “Nếu anh dám, em sẽ coi như không biết gì, kết hôn với anh. Nếu anh không làm được, chúng ta đường ai nấy đi, từ nay anh là anh, nhà họ Chu là nhà họ Chu.”

 

Hết chương 69.

 

Chương 69: Thân Sơ (19)

Ngày đăng: 6 Tháng ba, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên