Chương 69: Thất Nhạc (29)

 

Chương 69: Thất Nhạc (29)

 

Trần Tranh nói: “Thầy Trương, hôm nay tôi đến đây là có một chuyện quan trọng cần xác nhận với thầy.”

 

Trương Bân căng thẳng: “Chuyện gì? Vụ án trường Trung học số 2 không phải đã phá rồi sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ có tin tức gì về Hách Nhạc?”

 

“Thầy đừng vội.” Trần Tranh mở ảnh chụp màn hình trong điện thoại ra, “Chiếc đồng hồ này nhìn có quen không?”

 

Trương Bân giật mình, “Đây, đây giống hệt chiếc đồng hồ tôi từng được thưởng!”

 

Trần Tranh nói: “Cũng là lần trước tôi nhìn thấy ảnh trên bàn thầy, vậy chiếc đồng hồ của thầy bây giờ còn không?”

 

Trương Bân há hốc mồm, im lặng.

 

Trần Tranh gọi: “Thầy Trương?”

 

Trương Bân thở dài, xua tay: “Tôi, tôi đã cho Hách Nhạc rồi.”

 

Trong đầu Trần Tranh lóe lên tia sáng, suy đoán mơ hồ ban đầu dần dần hiện ra hình hài rõ ràng.

 

“Cho Hách Nhạc? Là khi nào?”

 

Trương Bân ngồi xuống ghế đá trong tiểu khu, quay lưng về phía những cụ già đang cười nói vui vẻ, kể lại một đoạn quá khứ khác của ông với Hách Nhạc.

 

Trước khi gia đình Hách Nhạc gặp chuyện, cậu bé rất tích cực trong giờ học, thường xuyên thảo luận với ông những bài toán phức tạp. Ông rất thán phục tài năng của Hách Nhạc, chỉ cần Hách Nhạc chịu hỏi, ông nguyện dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi để giải đáp cho cậu bé. Lúc đó ngày nào ông cũng đeo chiếc đồng hồ được thưởng, giá trị của chiếc đồng hồ tuy không cao, nhưng với ông thì nó là một niềm vinh dự. Nhưng mà, học sinh đều không thích chiếc đồng hồ này, cho rằng nó lỗi thời, quê mùa.

 

Một hôm, sau khi giải xong một bài toán khó, Hách Nhạc vừa nghỉ ngơi vừa hỏi: “Thầy Trương, chiếc đồng hồ của thầy là từ đâu có vậy?”

 

Trương Bân sờ sờ chiếc đồng hồ, có chút đắc ý nói: “Là phần thưởng giáo viên ưu tú mấy năm trước. Nhưng mà ai cũng chê nó già.”

 

Hách Nhạc ghé sát vào quan sát, “Không già đâu ạ, rất chững chạc, hợp với khí chất của thầy.”

 

Trương Bân nghe xong rất vui: “Đúng không, tôi cũng thấy vậy.”

 

Nhà Hách Nhạc nghèo, đương nhiên Hách Nhạc không có đồng hồ để đeo: “Thầy Trương, cho em mượn đeo một chút được không ạ?”

 

Trương Bân vui vẻ đồng ý. Hách Nhạc đeo lên, đưa lên nhìn dưới ánh sáng một hồi lâu, trong mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ: “Em cũng muốn có một chiếc đồng hồ, lần trước làm bài thi, trong lớp không có đồng hồ, suýt chút nữa thì không làm xong.”

 

Trương Bân nhất thời xúc động, buột miệng nói: “Vậy thầy tặng em chiếc đồng hồ này nhé!”

 

Hách Nhạc ngẩn người, vội vàng tháo xuống: “Làm sao được ạ?”

 

Cậu bé càng không nhận, Trương Bân càng muốn tặng: “Em đeo chiếc đồng hồ này còn hữu ích hơn thầy đeo, cứ tiếp tục nghiên cứu toán học đi, thầy rất tin tưởng em!”

 

Hách Nhạc ngại ngùng cười: “Cảm ơn thầy!”

 

Nhưng mà, hy vọng của Trương Bân cuối cùng vẫn tan thành mây khói, bởi vì gia đình gặp chuyện, trước tiên là Hách Nhạc nghỉ học dài ngày, sau đó thì bỏ học luôn. Cái gì mà thi đại học, cái gì mà thi học sinh giỏi, tất cả đều bị Hách Nhạc từ bỏ.

 

Lúc đó Trương Bân rất tức giận vì Hách Nhạc bỏ đi, quên luôn cả chuyện chiếc đồng hồ. Sau này khi nhớ lại chiếc đồng hồ đã cho Hách Nhạc, thì cậu bé đã mất tích từ lâu.

 

Hồi tưởng xong, ông chợt hiểu vì sao Trần Tranh lại tìm đến mình, kích động đứng bật dậy: “Đây, đây chính là chiếc đồng hồ tôi tặng Hách Nhạc! Các anh tìm được đồng hồ rồi, vậy người đâu?”

 

Người..…

 

Trần Tranh kìm nén cảm xúc, mở tiếp ảnh chụp Tưởng Lạc Thanh: “Thầy có biết anh ta không?”

 

Trương Bân cầm lấy điện thoại nhìn hồi lâu, “Đây chẳng phải là thầy Tưởng trường Trung học số 10 sao?”

 

Trần Tranh nhíu mày: “Thầy quen anh ta?”

 

“Mấy năm trước ở hội thảo giáo viên dạy Toán thành phố, tôi từng gặp anh ta.” Trương Bân có ấn tượng khá sâu sắc với Tưởng Lạc Thanh, bởi vì chàng trai trẻ này từng chủ động chào hỏi ông.

 

Nguồn lực giáo dục của thành phố Trúc Tuyền nhìn chung chỉ ở mức trung bình, nhưng giữa trường với trường, giáo viên với giáo viên vẫn tồn tại “chuỗi khinh bỉ ” rõ rệt. Giáo viên trường trọng điểm coi thường giáo viên trường bình thường, giáo viên trường Trung học số 2 toàn là học sinh cá biệt như ông thì càng bị người ta khinh thường. Cho dù Trương Bân thời trẻ từng đạt được danh hiệu giáo viên ưu tú, nhưng trong mắt những giáo viên trẻ trường trọng điểm, ông cũng chỉ là một giáo viên kém cỏi, cả đời tầm thường, chẳng dạy dỗ được học sinh nào ra hồn.

 

Mỗi lần giao lưu với giáo viên trường khác, Trương Bân đều rất biết điều ngồi một góc, không chủ động phát biểu, đóng vai trò người tàng hình. Sau hội thảo, các giáo viên khác thảo luận với nhau, ông cũng không bao giờ tham gia, càng không có ai chủ động bắt chuyện với ông.

 

Nhưng hôm đó lại rất đặc biệt, lúc họp ông đã chú ý tới thầy Tưởng của trường Trung học số 10. Xem giới thiệu là giáo viên trẻ nòng cốt mới đến trường Trung học số 10 không lâu, tốt nghiệp Đại học Công nghệ Vạn Thanh.

 

Trong lòng ông cảm thán, giáo viên thời đại mới đúng là khác biệt, trường Trung học số 10 thế mà lại có người tốt nghiệp Đại học Công nghệ Vạn Thanh, trình độ này sao giáo viên bình thường như ông có thể sánh bằng? Nghĩ lại hồi đó, ông chỉ là một sinh viên sư phạm bình thường, tư chất bình thường, làm giáo viên mấy chục năm, lãng phí biết bao nhiêu học sinh tài năng.

 

Vì Tưởng Lạc Thanh, trong buổi họp ông đã lơ đãng mấy lần. Sau hội thảo, ông tự mình dọn dẹp đồ đạc, đang định rời đi thì nghe thấy có người gọi: “Thầy Trương.”

 

Ông tưởng là người quen nào, ngẩng đầu lên lại thấy Tưởng Lạc Thanh đang mỉm cười lễ phép với mình. Ông rất ngạc nhiên, nhân tài trẻ tuổi như vậy sao lại tìm ông?

 

“Thầy Tưởng, chào thầy chào thầy! Không biết thầy tìm tôi có việc gì không?”

 

Tưởng Lạc Thanh lắc đầu: “Nghe nói thầy là giáo viên rất giỏi, rất giàu kinh nghiệm trong thành phố chúng ta, em đặc biệt đến chào hỏi thầy một tiếng, sau này mong thầy giúp đỡ nhiều hơn.”

 

Trương Bân nhất thời đứng hình, những nhân tài xuất sắc như vậy thường coi thường những giáo viên già trường làng như bọn họ, hoặc là phớt lờ, hoặc là qua loa chào hỏi cho có lệ, sự tôn trọng như vậy ông chưa từng gặp phải, vội vàng nắm lấy tay Tưởng Lạc Thanh đang đưa ra: “Nào có nào có! Những người trẻ tuổi như các thầy mới là giỏi, phải giúp đỡ những người già như chúng tôi nhiều hơn mới phải.”

 

Tưởng Lạc Thanh nói: “Thầy nói gì vậy thầy Trương, thầy là tấm gương cho bọn em noi theo mà.”

 

Sau đó, Trương Bân lại gặp Tưởng Lạc Thanh vài lần, lần nào Tưởng Lạc Thanh cũng đều chủ động nói chuyện với ông, thể hiện sự tôn trọng của mình, nhưng nghĩ kỹ lại, Tưởng Lạc Thanh chỉ nói mấy lời sáo rỗng, cũng không thảo luận về toán học với ông.

 

“Chắc là thấy tôi không theo kịp ý tưởng của bọn họ rồi.” Trương Bân nói: “Nhưng mà cảm giác được tôn trọng, bây giờ nghĩ lại vẫn rất tuyệt.”

 

Trần Tranh hỏi: “Thầy không thấy anh ta quen quen sao?”

 

Trương Bân khó hiểu: “Quen quen? Giống ai?” Một lát sau, Trương Bân đột nhiên phản ứng lại, vẻ mặt khó tin: “Đồng hồ đang ở trên tay cậu ta? Hách Nhạc? Nhưng mà… nhưng mà không thể nào, bọn họ trông không giống nhau, giọng nói cũng…”

 

Trần Tranh nói: “Giọng nói cũng làm sao?”

 

Trương Bân căng thẳng đến mức tay chân run rẩy: “Nếu phải nói thì, giọng nói của bọn họ có chút giống, giọng thầy Tưởng trầm hơn, nếu Hách Nhạc lớn lên, có lẽ sẽ, sẽ là giọng nói đó! Cảnh sát Trần, ý cậu là sao? Hách Nhạc chính là Tưởng Lạc Thanh? Hách Nhạc trở về rồi? Cậu ấy thế mà thi đỗ Đại học Vạn Thanh? Nhưng sao cậu ấy lại biến thành một người khác?”

 

…………

 

Trần Tranh lại đẩy cửa phòng thẩm vấn, Tưởng Lạc Thanh trông vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể gượng cười: “Cảnh sát Trần, có thể thả tôi ra rồi chứ? Học sinh của tôi…”

 

“Vẫn nên đừng bận tâm đến học sinh của anh nữa.” Trần Tranh cắt ngang, “Chúng ta nói chuyện về thầy giáo của anh đi.”

 

Ánh mắt Tưởng Lạc Thanh lóe lên vẻ cảnh giác, mi tâm cũng hơi nhíu lại: “Thầy giáo? Tôi không hiểu sao lại liên quan đến thầy giáo của tôi. Anh đang nói đến thầy giáo ở Đại học Công nghệ Vạn Thanh, hay là trường Trung học số 1? Tôi thề, việc tôi mượn hộ khẩu và quay về nguyên quán lúc ban đầu đúng là có chút vi phạm quy định, nhưng các thầy giáo của tôi chắc chắn là vô tội.”

 

Trần Tranh nhìn chằm chằm Tưởng Lạc Thanh: “Thầy Tưởng, tôi thấy anh rất thích thề, nhưng cảnh sát chúng tôi ghét nhất là nghe người ta thề. Cũng giống như lời khai không quan trọng bằng vật chứng.”

 

Dường như Tưởng Lạc Thanh cảm nhận được nguy hiểm: “Vậy anh muốn nói gì?”

 

Trần Tranh nói: “Người thầy giáo trước kia của anh, Trương Bân, thầy Trương.”

 

Tưởng Lạc Thanh ngồi im như phỗng, nhưng hai mắt lại không tự chủ được trợn to, dường như muốn che giấu sự kinh ngạc của mình. Cơ mặt căng cứng và khóe môi run rẩy đã bán đứng anh ta. Một lúc sau, anh ta thốt ra: “Thầy, thầy Trương?”

 

Trần Tranh nói: “Không phải là anh định nói mình không nhớ rõ ông ấy chứ? Nhưng chiếc đồng hồ anh đang đeo, ông ấy lại nhớ rất rõ, bởi vì đó là chiếc đồng hồ ông ấy tặng cho cậu học trò có thiên phú toán học xuất sắc nhất mà ông ấy từng dạy. Chỉ là, cậu học trò này đã phụ lòng mong đợi của ông ấy.”

 

Tưởng Lạc Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, hai tay nắm chặt lấy mặt bàn, trên cổ tay anh ta đã không còn chiếc đồng hồ, không biết đã giấu đi đâu rồi.

 

Trần Tranh nói: “Có phải tôi nên gọi anh bằng một cái tên khác không? Hách Nhạc?”

 

Đồng tử Tưởng Lạc Thanh co rút, ngay sau đó, anh ta tự bảo vệ mình bằng cách né tránh ánh mắt: “Cảnh sát Trần, tôi không hiểu anh đang nói gì. Tôi cũng không quen người anh nói. Thầy Trương? Tôi đúng là có quen, nhưng cũng chỉ là gặp mặt vài lần trong hội thảo mà thôi.”

 

Trần Tranh nói: “Vậy tại sao chiếc đồng hồ ông ấy tặng cho học trò yêu quý của mình lại xuất hiện trên tay anh?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Tưởng Lạc Thanh sờ lên cổ tay trống trơn: “Tôi đã nói rồi, chiếc đồng hồ này là do cha tôi tặng cho chú tôi trước khi ông ấy ra nước ngoài, sau đó chú tôi lại tặng lại cho tôi. Liên quan gì đến thầy Trương?”

 

Trần Tranh nói: “Vậy tại sao anh không chịu phối hợp với chúng tôi, liên lạc với người chú Tưởng Minh ở nước A kia? Ông ta có thật là chú ruột của anh không?”

 

Tưởng Lạc Thanh nói: “Tôi không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt khó hiểu này mà ảnh hưởng đến cuộc sống của ông ấy, ông ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”

 

“Ông ta sẽ giúp anh?” Trần Tranh nói: “Tôi thấy không đâu, cháu trai ruột của ông ta đã chết không nơi chôn cất, vì sao ông ta lại đi giúp đỡ một người ngoài như anh?”

 

Tưởng Lạc Thanh nhíu mày: “Cảnh sát Trần, anh quá đáng rồi đấy.”

 

Trần Tranh lại cười: “Vì anh không chịu nói ra sự thật, vậy để tôi nói cho anh nghe sự thật trong mắt tôi. Hách Nhạc, mười năm trước ở núi Học Bộ, anh suýt chút nữa đã bị đám người Phùng Phong hại chết, bọn chúng thậm chí còn đập vỡ đầu anh, tưởng anh đã chết, chôn anh ở sâu trong núi. Nhưng anh không chết, còn được một người nào đó cứu sống, nhưng vết thương của anh thực sự rất nghiêm trọng, phẫu thuật thẩm mỹ không chỉ là để thay đổi thân phận, mà còn là điều trị cần thiết.”

 

“Sau khi anh bình phục, anh đã không chọn cách trả thù những kẻ đã hãm hại mình, anh có mục tiêu lớn hơn, hoặc nói cách khác, người cứu anh có mục tiêu lớn hơn. Anh không cần thân phận Hách Nhạc nữa, bởi vì Hách Nhạc đã là người chết, cậu ta chỉ là gánh nặng của anh. Anh cần một thân phận mới, bắt đầu lại ở một nơi hoàn toàn mới.”

 

“Người đứng sau anh đã chọn cho anh thành phố Gia Huy, đây là một thành phố nhỏ ven biển, trị an không được tốt lắm, có rất nhiều người có thể cung cấp cho anh thân phận mới. Với tài lực và năng lực của các người, giải quyết chuyện này rất dễ dàng. Gia đình côn đồ của Tưởng Lạc Thanh đã bước vào tầm ngắm của các người, trở thành con mồi của các người.”

 

Trong phòng thẩm vấn vang lên tiếng thở nặng nề, khóe mắt Tưởng Lạc Thanh ẩn hiện tia đỏ, đó là sắc đỏ của phẫn nộ. Hai tay anh ta siết chặt, dường như không thể tin nổi tên cảnh sát trước mắt này lại có thể nhìn thấu được kế hoạch của mình.

 

Trần Tranh vẫn nhìn chằm chằm anh ta, tiếp tục nói: “Bây giờ ở phố Lâm Bình lan truyền tin đồn gia đình Tưởng Lạc Thanh chết trên đường vượt biên, đây cũng là chiêu trò của các người. Anh chỉ cần lấy được thân phận của Tưởng Lạc Thanh, còn bọn họ chết như thế nào cũng không liên quan gì đến anh. Nhưng chỉ có thân phận thôi thì chưa đủ, Tưởng Lạc Thanh là tầng lớp thấp nhất trong xã hội, anh cần bằng cấp để ngụy trang cho mình, đạt đến vị trí mà bản thân anh nên có.”

 

“Thi đại học? Nhưng việc học của anh đã bỏ bê nhiều năm, hơn nữa ngoài toán học ra, các môn khác của anh đều kém. Vì vậy, anh được sắp xếp vào trường Trung học số 1 Trúc Khánh, ngôi trường có tỷ lệ đỗ đại học đáng kinh ngạc. Ở đó, anh đã nhanh chóng bổ sung những kiến thức còn thiếu ở cấp ba, sau đó quay về thành phố Gia Huy, bí mật tham gia kỳ thi đại học. Tên Vương Mại kia sau khi bị lợi dụng đã mất đi giá trị, bị diệt khẩu, còn anh lúc đó đã bắt đầu cuộc sống mới ở Đại học Công nghệ Vạn Thanh.”

 

“Nhiệm vụ của anh là trở thành một giáo viên, điều này trùng với nguyện vọng ban đầu của anh. Năm đó, khi nhận được chiếc đồng hồ của thầy Trương, anh cũng có niềm tin, muốn trở thành một người giống như ông ấy, chỉ là, biến cố sau đó khiến cuộc đời anh như rơi xuống vực thẳm, còn sau khi trở thành Tưởng Lạc Thanh, anh lại có thể quay về quỹ đạo ban đầu. Anh là Hách Nhạc, vì vậy anh sẽ trở về quê hương vào năm hai đại học, vì vậy sau khi tốt nghiệp, anh không ở lại thành phố Vạn Thanh, cũng không quay về thành phố Gia Huy, nơi đây mới là nơi anh phải chọn. Tuổi thật của anh lớn hơn so với trên chứng minh thư.”

 

Tưởng Lạc Thanh nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm như một thi thể bị đóng băng.

 

“Người đứng sau anh bảo anh cứ an phận làm giáo viên vài năm, anh quả thực rất xuất sắc, lần đầu tiên dạy học sinh đã đạt được thành tích tốt. Khi tôi nhìn thấy lý lịch giảng dạy của anh, tôi thấy rất kỳ lạ, một giáo viên trẻ đầy nhiệt huyết như anh, tại sao lại đột nhiên không muốn dạy lớp 12 nữa?” Trần Tranh nói: “Bởi vì anh đã nhận được nhiệm vụ, thời gian và tâm sức của anh không cho phép anh dẫn dắt bọn họ đến khi tốt nghiệp! Lưu Ôn Nhiên sùng bái anh, ngược lại, anh muốn khống chế Lưu Ôn Nhiên quả thực dễ như trở bàn tay, con búp bê cô bé nhận được là do anh tặng, người can thiệp vào camera giám sát cũng là anh. Không, anh có cả một đội ngũ, là người của đội ngũ anh làm.”

 

“Lưu Ôn Nhiên nằm trong tay các người, anh đã lên kế hoạch cho sự mất tích của cô bé. Một khi cảnh sát bắt đầu điều tra, chuyện về những con búp bê sẽ lan truyền khắp trường học, những học sinh giàu trí tưởng tượng sẽ tự động làm loạn, ác ý bị khơi dậy, trường học rơi vào hỗn loạn. Người đầu tiên làm ra con búp bê, Dư Trinh Tiếu, cô ấy cũng giống như Lưu Ôn Nhiên, cũng là một mắt xích trong kế hoạch của các người. Tuy cô ấy có thù hận với Chu Tịch, nhưng nhìn từ hành vi thường xuyên đến trại trẻ mồ côi giúp đỡ của cô ấy, có thể thấy cô ấy là người có trái tim lương thiện, dịu dàng, còn sở trường của các người là, giải phóng mặt tối ẩn giấu trong lòng người lương thiện. Các người đã tiếp cận cô ấy từ lâu, lợi dụng cô ấy để lan truyền những con búp bê. Sau khi sự việc lên men, lại lợi dụng Hứa Hưng Hào để bán những con búp bê đó. Bây giờ Hứa Hưng Hào đã chết, còn bọn họ thì sao?”

 

Cuối cùng Tưởng Lạc Thanh cũng phát ra tiếng cười: “Cảnh sát Trần, tôi là giáo viên dạy toán, những điều anh nói tôi hoàn toàn không hiểu. Tôi chỉ có thể trả lời anh, tôi không phải Hách Nhạc gì cả, càng không thể nào làm hại học sinh của mình. Tôi hiểu sự vất vả của cảnh sát các anh, nhưng không tìm được hung thủ cũng không thể trở thành kẻ si ngốc chứ, đúng không?”

 

Nói xong, anh ta thậm chí còn đưa tay ra: “Anh nói tôi là Hách Nhạc, vậy thì hãy làm giám định ADN, chứng minh tôi là cậu ta đi.”

 

Trần Tranh là người rõ hơn ai hết, anh biết là không thể làm giám định DNA được, bởi vì năm đó Hách Nhạc không hề để lại thông tin DNA, chính vì Tưởng Lạc Thanh biết rõ điều này nên mới nói như vậy.

 

Trần Tranh không để ý đến sự khiêu khích của anh ta: “Lưu Ôn Nhiên, Dư Trinh Tiếu, Hứa Hưng Hào, à đúng rồi, còn có cả Triệu Vũ đã mất tích từ lâu nữa, tất cả đều là những con ốc vít trong kế hoạch của các người, bị các người khống chế hoàn toàn, không còn giá trị lợi dụng thì diệt khẩu. Nhưng Lữ Âu lại là một ngoại lệ, cậu ta đột nhiên xé toạc lưới của các người, các người bất đắc dĩ phải ra tay với cậu ta. Biến cố ngoài kế hoạch này khiến anh lo lắng bất an, cậu ta là một đứa trẻ thông minh, có lẽ đã từng khiêu khích anh? Trong lòng anh dậy sóng, trước khi đi làm, anh lấy chiếc đồng hồ đã lâu không đeo ra, đeo lên, tìm kiếm sự bình yên và hỗ trợ từ nội tâm. Anh nhớ, lúc thầy Trương tặng đồng hồ cho anh từng nói, thầy rất tin tưởng em. Anh cần sự an ủi tinh thần như vậy.”

 

Thần sắc Tưởng Lạc Thanh lại biến đổi, dường như đã bị nói trúng tim đen, nhưng miệng vẫn một mực không thừa nhận: “Lữ Âu mất tích tôi cũng rất lo lắng, nói cho cùng, chẳng phải là do cảnh sát các anh chậm chạp không phá được án sao?”

 

Trần Tranh mỉm cười: “Đừng vội, nghi phạm đã tự chui đầu vào lưới, phá án chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

 

Ánh mắt Tưởng Lạc Thanh tối sầm, Trần Tranh đứng dậy, nhìn xuống anh ta: “Thầy Tưởng, tôi hỏi anh lần cuối, anh có gì muốn khai báo không?”

 

Im lặng nửa phút, Tưởng Lạc Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Tôi vô tội.”

 

Màn thẩm vấn của Trần Tranh khiến Khổng Binh nghe mà sững sờ, anh ta không ngờ rằng, Trần Tranh chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy đã xâu chuỗi được manh mối hoàn chỉnh như thế. Nhưng vấn đề cũng nằm ở chỗ những manh mối này, cảnh sát không có chứng cứ để buộc tội Tưởng Lạc Thanh, anh ta một mực khẳng định mình không phải là Hách Nhạc, còn bên phía Minh Hàn, gần như không thể tìm được người thân của nhà họ Tưởng.

 

“Sợ gì chứ, bây giờ không phải đã có đột phá đầu tiên rồi sao?” Trần Tranh đặt túi vật chứng lên trước mặt Khổng Binh, bên trong chính là chiếc đồng hồ của Tưởng Lạc Thanh: “Tưởng Lạc Thanh nói chiếc đồng hồ này là do cha anh ta tặng cho chú anh ta trước khi ông ấy xuất ngoại, vậy ít nhất cũng phải ba mươi mấy năm rồi, thầy Trương được thưởng là hơn hai mươi năm trước, nếu như có thể xác định được thời gian sản xuất của chiếc đồng hồ này trùng khớp với thời gian thầy Trương được thưởng, thì có thể chứng minh Tưởng Lạc Thanh đang nói dối. Tuy đây không phải là chứng cứ trực tiếp, nhưng có còn hơn không.”

 

Khổng Binh nhận lấy túi vật chứng, nhìn chằm chằm Trần Tranh.

 

Trần Tranh vừa thẩm vấn xong, tâm trí có chút thả lỏng, không kịp phản ứng lại ánh mắt của Khổng Binh, phải đến mấy phút sau mới bốn mắt nhìn nhau: “Hả?”

 

Khổng Binh tặc lưỡi: “Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy cậu, cũng có lúc hăng hái như vậy đấy?”

 

Trần Tranh: “Hăng hái?”

 

Khổng Binh có chút ngại ngùng, lắp bắp: “Chính là… vừa nãy cậu nói với Tưởng Lạc Thanh nhiều như vậy, anh ta một mực phủ nhận, bây giờ chúng ta thật sự không có cách nào. Ban đầu tôi cứ tưởng cậu… cậu sẽ rất buồn bực, nhưng cậu lại như thể… bùng cháy?”

 

Trần Tranh cười: “Đúng vậy, anh ta đã đổ thêm dầu vào người tôi. Ban đầu tôi cũng không hy vọng có thể khiến anh ta nhận tội chỉ bằng những suy luận đơn thuần đó, nếu anh ta dễ đối phó như vậy, chúng ta cũng không đến mức tiêu tốn nhiều thời gian như thế cho những vụ án này. Anh xem phản ứng của anh ta đi, miệng thì nói vô tội, nhưng có thật là vô tội không?”

 

Khổng Binh hừ hừ: “Đừng nói là cảnh sát, cho dù là người bình thường cũng nhìn ra được anh ta có vấn đề! Phản ứng của anh ta khi nghe đến cái tên Hách Nhạc căn bản là không che giấu nổi!”

 

“Đúng vậy.” Trần Tranh nói: “Chúng ta đã nhìn chằm chằm vào người này rồi, nhất cử nhất động của anh ta đều bị phóng đại, hành động của anh ta không thể nào không để lại chút dấu vết gì, tìm ra chứng cứ chỉ là vấn đề thời gian thôi. Thiết bị liên lạc của anh ta vẫn chưa có phát hiện gì mới sao?”

 

Khổng Binh lắc đầu: “Bên trong quá sạch sẽ. Còn có nhà của anh ta cũng sạch sẽ quá mức, rõ ràng là đã bị xóa sạch dấu vết.”

 

Trần Tranh nói: “Giáo viên như anh ta, sau khi công việc ổn định, cơ bản đều sẽ mua nhà, nhưng anh ta lại luôn chọn cách thuê nhà, tiểu khu Hoa Tuyền chưa chắc đã là nơi ở duy nhất của anh ta.”

 

Khổng Binh nhíu mày: “Anh ta còn có thể ở đâu nữa?”

 

“Điều này phải dựa vào chúng ta điều tra.” Trần Tranh nói: “Sở thích của Tưởng Lạc Thanh là chạy bộ, anh ta thường chạy bộ vào sáng sớm và buổi tối sau khi tan học, tuyến đường không cố định. Lời khai của anh ta là muốn chạy đến đâu thì chạy, nhưng tôi đoán, anh ta có một tuyến đường tương đối cố định.”

 

Khổng Binh cũng như được đổ thêm dầu: “Tôi lập tức đi kiểm tra!”

 

Trong văn phòng chỉ còn lại Trần Tranh, cảm xúc sục sôi khi thẩm vấn Tưởng Lạc Thanh dần lắng xuống. Tuy vừa rồi nói với Khổng Binh là như thể được đổ thêm dầu, nhưng Trần Tranh biết rõ, ánh sáng phá án càng đến gần thì người làm hình sự càng phải bình tĩnh, và gánh vác áp lực có thể ập xuống bất cứ lúc nào.

 

Mà sau một hồi ngẩn người, anh lại đột nhiên nhớ đến, mình đã không còn là người cần gánh vác áp lực nữa rồi. Nhưng tại sao anh không hề bài xích áp lực này, thậm chí còn cảm thấy có chút thân thiết?

 

“Anh, em về rồi.” Minh Hàn ném túi du lịch lên ghế, vẻ mặt phong trần mệt mỏi.

 

Trần Tranh ngẩng đầu ngước mắt, theo bản năng nhìn đồng hồ: “Nhanh vậy?”

 

Minh Hàn đã điều tra ở thành phố Trúc Khánh và thành phố Gia Huy xong, Tưởng Lạc Thanh làm rất dứt khoát, tiếp tục tốn thời gian ở đó cũng không có ý nghĩa gì, Trần Tranh biết cậu sẽ quay về, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

 

“Nghĩ anh cần em, nên em lập tức quay về.” Minh Hàn chìa tay về phía anh, ánh chiều tà chiếu rọi lên người hai người: “Em mang về hai tin tức, anh có muốn nghe không?”

 

“Muốn.” Trần Tranh nhẹ nhàng vỗ lên tay Minh Hàn: “Tin tức gì vậy?”

 

Minh Hàn nói: “Ông chú Tưởng Minh ở nước A của Tưởng Lạc Thanh đã bị giết từ năm năm trước vì nợ nần chồng chất.”

 

Tuy đã lường trước đến khả năng này, nhưng Trần Tranh vẫn hít sâu một hơi: “Chết rồi.”

 

Minh Hàn giải thích, theo cách thông thường thì rất khó tra được tình hình của Tưởng Minh, đó là do Tưởng Lạc Thanh bịa đặt ra. Ký hiệu kia ở tận đầu bên kia Trái Đất, lực lượng cảnh sát thành phố Trúc Tuyền khó mà với tới.

 

Nhưng trong tổ cơ động có một vị tiền bối từng tham gia hoạt động quốc tế, Minh Hàn đã nhờ ông ấy giúp đỡ, dùng quan hệ cá nhân liên lạc với cảnh sát địa phương, lúc này mới có được tin tức đó.

 

Sau khi Tưởng Minh đến nước A, ban đầu chỉ có thể làm những công việc chui, dựa vào siêng năng và chút khôn khéo dần dần ổn định chỗ đứng, có được số vốn ban đầu, bắt đầu kinh doanh, trở thành người trung lưu, kết hôn với vợ và có hai con trai. Nhưng không biết vì sao từ khoảng mười năm trước, ông ta tham gia vào cá độ bất hợp pháp, liên tiếp nợ nần chồng chất, cuối cùng vào năm năm trước, vì không trả được nợ đã bị truy sát, cả nhà bị thiêu chết trong căn nhà an toàn giả tạo.

 

Nghe đến đây, Trần Tranh nói: “Cả nhà đều chết, hơn nữa còn bị thiêu chết?”

 

Minh Hàn gật đầu: “Trị an ở đó đúng là không được tốt lắm, người làm ăn buôn bán ít nhiều gì cũng có dính dáng đến băng đảng, nhưng trường hợp cả nhà bị thiêu chết như vậy rất hiếm gặp, dù sao thì băng đảng cũng phải cân nhắc đến danh tiếng của mình. Rất có thể đây là một màn kịch, Tưởng Minh nợ nần là sự thật, nhưng không đến mức thê thảm như vậy, có người muốn ông ta và người thân của ông ta đều không thể nói chuyện được nữa, hơn nữa lại dùng cách thức “Sạch sẽ” nhất là thiêu sống.”

 

Trần Tranh nói: “Diệt khẩu, giống hệt Vương Mại.”

 

Minh Hàn nói: “Bọn họ đều nắm giữ bí mật của Tưởng Lạc Thanh bây giờ, chỉ cần Tưởng Minh cung cấp mẫu sinh học, thân phận của Tưởng Lạc Thanh sẽ bại lộ.”

 

Trần Tranh suy nghĩ một lúc: “Ở trong nước giết cả nhà hiệu phó, ở nước ngoài thao túng cả băng đảng, có lẽ thế lực sau lưng Tưởng Lạc Thanh còn nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Còn tin tức kia là gì?”

 

Minh Hàn nói: “Anh, anh còn nhớ hôm Lưu Ôn Nhiên nhận được quà, camera giám sát trong và ngoài lớp 13 đều bị can thiệp không?”

 

“Đương nhiên là nhớ.” Trần Tranh nói: “Chính là vì chuyện camera giám sát, Lữ Âu mới lọt vào tầm ngắm của chúng ta.” Nhắc đến Lữ Âu, sắc mặt Trần Tranh trở nên u ám, Lữ Âu vẫn hoàn toàn không có tin tức gì, bây giờ Tưởng Lạc Thanh đã nằm trong tay cảnh sát, khó đảm bảo những kẻ bên ngoài kia sẽ không ra tay với Lữ Âu.

 

Minh Hàn nói: “Lữ Âu can thiệp vào camera giám sát là dùng cách thô sơ của cậu ta, người can thiệp vào camera giám sát hôm đó là dùng công cụ, đội kỹ thuật hình sự của thành phố Trúc Tuyền chưa từng gặp, căn bản không thể truy tìm. Sau đó em đã gửi dữ liệu về, hôm nay bọn họ đã cho em câu trả lời. Loại công cụ can thiệp vào camera giám sát này rất giống với một loại thiết bị gây nhiễu thường được sử dụng trong sòng bạc ở nước ngoài, hơn nữa còn cùng nguồn gốc với chương trình giả mạo mà Vệ Ưu Thái từng sử dụng.”

 

Hết chương 69.

 

Chương 69: Thất Nhạc (29)

Ngày đăng: 18 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên