Chương 7: Mê Sơn (07)

 

Chương 7: Mê Sơn (07)

 

“Không… không có chuyện đó!” Vệ Ưu Thái hít một hơi thật sâu, cố gắng kéo bản thân ra khỏi cơn ác mộng. Người hắn ta đã ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt trắng bệch hiện lên sắc đỏ bất thường, hắn t nắm chặt tay thành nắm đấm, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. “Cảnh sát Trần, tôi không biết các anh đã điều tra ra được những gì, càng không biết Tằng… Tằng Yến tại sao lại gặp chuyện. Tôi chỉ có thể nói, anh không hiểu tôi. Anh nghĩ rằng tất cả những kẻ bất hảo đều sẽ mãi mãi sống như vậy sao? Anh có biết năm lớp 12 thường là bước ngoặt của một kẻ bất hảo không? Tại sao tôi lại xa lánh Tằng Yến và Phùng Phong? Bởi vì gia đình tôi đã ra tối hậu thư cho tôi rồi! Nếu tôi tiếp tục sa đọa, tôi sẽ bị đưa sang nước Nhật! Tôi không muốn ra nước ngoài! Thêm vào đó, tôi học muộn, lúc đó đã mười tám tuổi rồi, lẽ nào tôi không thể nhận thức được mình nên tu chí làm ăn sao?”

 

Trần Tranh cảm thấy Vệ Ưu Thái lúc này giống như một diễn viên kịch Kabuki của Nhật Bản, khoa trương, giả tạo, nhưng những lời hắn ta nói ra lại có một phần đáng tin. Cảm xúc của hắn ta đang rất kích động, khao khát muốn “Khán giả” tin tưởng mình. Trần Tranh cố ý cắt ngang dòng cảm xúc này, “Xin lỗi, là tôi quá nóng vội muốn phá án. Tôi cứ nghĩ tìm được những người quen biết Tằng Yến như các anh là có thể phát hiện ra chân tướng cái chết của cô ấy.”

 

Vệ Ưu Thái sững người, giống như một võ sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bỗng nhiên mất đi mục tiêu, vài giây sau, hắn ta lúng túng lắc đầu, “Là tôi mất bình tĩnh.”

 

Trần Tranh lại dẫn dắt chủ đề về phía Tằng Yến, “Anh nói anh xa lánh Tằng Yến từ năm lớp 12, vậy anh có biết việc Tằng Yến thôi học không phải do cô ấy tự mình đến làm thủ tục không?”

 

Vệ Ưu Thái cúi đầu, suy nghĩ một hồi, “Tôi có nghe nói, nhưng hôm đó tôi không đến trường.”

 

Trần Tranh nói: “Có lẽ Tằng Yến là người đầu tiên rời khỏi nhóm nhỏ của các anh phải không?”

 

“Có thể là vậy.”

 

Trần Tranh nhìn cốc trà của Vệ Ưu Thái, “Trà gì đây? Ngửi thơm quá.”

 

Vệ Ưu Thái vội vàng rót cho Trần Tranh một cốc, “Là trà bố tôi đưa cho.”

 

Trần Tranh nhấp một ngụm trà, Vệ Ưu Thái trong mắt anh đang ngồi không yên, ý muốn kết thúc cuộc trò chuyện này hiện lên rất rõ. Trần Tranh đặt cốc trà xuống, lại nói: “Không nói đến Tằng Yến nữa, anh và Phùng Phong trước đây thân thiết như hình với bóng, mấy năm nay có tụ tập gì không?”

 

Vệ Ưu Thái kìm nén vẻ sốt ruột, “Không, chúng tôi đã sớm không còn liên lạc.”

 

Trần Tranh nói: “Nhưng hiện tại các anh đều sống rất tốt, hoàn lương làm người tốt, tôi cứ nghĩ các anh sẽ còn hàn huyên tâm sự chuyện xưa. Trên đường đến đây tôi có xem qua ảnh quảng cáo của quán anh, chụp rất có hồn, rất giống phong cách của Phùng Phong.”

 

Vệ Ưu Thái giật bắn mình, “Sao có thể là cậu ta chứ? Cậu ta chỉ chụp phong cảnh thiên nhiên thôi!” Vừa dứt lời, Vệ Ưu Thái cứng người, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Trần Tranh cũng không vạch trần hắn ta, sau đó hỏi thăm về Kha Thư Nhi, hắn ta đều trả lời không biết.

 

Trần Tranh trở lại nhà hàng, Minh Hàn đang ăn uống rất ngon miệng – món ăn Nhật nhỏ nhắn tinh tế, không đến nỗi phải ăn uống no say, nhưng Trần Tranh nhìn Minh Hàn, trong đầu lại hiện lên hai chữ này.

 

Minh Hàn ngẩng đầu, cũng không hỏi về manh mối, đẩy một phần sashimi chưa động đũa qua, “Để dành cho anh đấy.”

 

Trần Tranh đã ăn mì ở cổng trường Trung học số 2 vào buổi trưa, thời gian chờ đợi dài, cũng không muốn ăn sashimi. Minh Hàn vẫn chưa buông tay, thấy Trần Tranh không có ý định gắp, vội vàng rụt tay lại.

 

Trần Tranh cười nói: “Cậu làm ra vẻ thế cũng giả tạo quá.”

 

Minh Hàn đưa mắt nhìn Trần Tranh từ trên xuống dưới, “Tự hạn chế, hèn gì vóc dáng mới đẹp được như vậy.”

 

Đúng là Trần Tranh có vóc dáng rất đẹp, mặc quần áo rất thẳng thớm, mùa hè mặc quần áo mỏng, rất dễ nhìn thấy đường nét cơ bắp, nhưng anh không phải là người tự giác hạn chế, chỉ là quen tập thể dục thôi.

 

Không muốn nói về cơ thể của mình, Trần Tranh thuận miệng nói: “Buổi trưa ăn mì rồi, bây giờ không ăn nổi nữa.”

 

“Quán mì nào mà no lâu vậy? Mấy tiếng rồi mà vẫn chưa đói.”

 

“Cổng trường Trung học số 2.”

 

Chỗ ngồi của Trần Tranh nằm chếch về phía cửa sổ nhà bếp, trong quán lần lượt có thêm những vị khách khác, Vệ Ưu Thái vừa rồi lại vào trong bận rộn. Từ góc độ của Trần Tranh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Vệ Ưu Thái, thỉnh thoảng hắn ta lại liếc về phía cửa sổ, vừa rồi khi nói đến chuyện ăn mì và trường Trung học số 2, anh để ý thấy cơ thể Vệ Ưu Thái bỗng khựng lại. Đây chỉ là một chi tiết cực kỳ nhỏ, thậm chí có thể là ảo giác, nhưng Trần Tranh không khỏi suy nghĩ, tại sao Vệ Ưu Thái lại có phản ứng với quán mì?

 

Rõ ràng Vệ Ưu Thái không phải là người giỏi che giấu cảm xúc, đối với sự thăm dò của Trần Tranh, phản ứng lớn nhất của hắn ta chính là khi nghe đến những cái tên như Tằng Yến, Phùng Phong, bây giờ còn phải thêm vào quán mì ở cổng trường Trung học số 2.

 

Minh Hàn đã giải quyết xong chỗ thức ăn, “Tiếp theo chúng ta đi đâu? Tìm Kha Thư Nhi?”

 

Kha Thư Nhi quả thực là mục tiêu tiếp theo của Trần Tranh, cô ta là bạn học của Phùng Phong, hai người từng yêu nhau, hiện tại là quản lý của một chuỗi cửa hàng máy gắp thú. Các giáo viên ở Trường Trung học số 2 khi nhắc đến cô ta và Tằng Yến đều phỏng đoán họ là tình địch, quan hệ rất xấu, bọn họ thường xuyên xuất hiện cùng nhau là vì Phùng Phong.

 

Nhưng phản ứng của Vệ Ưu Thái đối với quán mì khiến Trần Tranh rất để tâm, sau khi lên xe, Trần Tranh do dự mãi không chịu nổ máy. Minh Hàn kéo dây an toàn của mình, “Mệt mỏi à? Không sao, em cũng là tài xế lâu năm rồi.”

 

Trần Tranh nghiêng người, sắp 5 giờ chiều, mặt trời sắp lặn lại càng chói chang, ánh hoàng hôn chiếu vào từ ngoài cửa sổ, vừa vặn bao trùm lấy Minh Hàn, phản chiếu qua đôi mắt cậu, khiến nó trở nên nhạt màu hơn.

 

Minh Hàn: “Hửm?”

 

Trần Tranh nói: “Hôm nay cậu làm gì rồi?”

 

Minh Hàn thành thật liệt kê: “Huấn luyện chó, họp, điều tra án…”

 

Trần Tranh nói: “Bỏ điều tra án đi, thêm vào là ăn đồ Nhật.”

 

Minh Hàn khịt mũi, “Sao ăn uống hàng ngày cũng tính vào vậy?”

 

“Ý tôi là, cậu – một cảnh sát cơ động, vẫn chưa phát huy được tác dụng.” Trần Tranh mở khóa cửa xe, “Bây giờ đã ăn no rồi, cũng nên làm chút việc chính đáng đi.”

 

Minh Hàn nhìn về phía cửa xe đã mở, cười nói: “Đây là định đuổi em xuống đó hả?”

 

Trần Tranh hất cằm về phía ga tàu cách đó ba mươi mét, “Đến phố Bạch Ngạn phải qua năm trạm, sắp đến giờ cao điểm rồi, cậu đi tàu nhanh hơn tôi lái xe đấy.”

 

Phố Bạch Ngạn chính là nơi Kha Thư Nhi làm việc, Minh Hàn nhướng mày, “Vậy còn anh?”

 

Trần Tranh nghiêm mặt nói: “Tôi muốn đến Trường Trung học số 2 một chuyến nữa. Kha Thư Nhi giao cho cậu, không vấn đề chứ?”

 

Minh Hàn bước một chân ra ngoài, “Tối nay mời anh ăn khuya.”

 

Trần Tranh quay đầu xe, gương chiếu hậu bị ánh nắng chói chang làm lóa mắt, Minh Hàn đi trong ánh nắng chói chang ấy, chẳng mấy chốc đã biến mất trong bóng tối ở lối vào ga tàu điện ngầm. Trần Tranh thu hồi tầm mắt, chiếc xe hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường, lao về phía con phố Hòa Lạc nơi trường Trung học số 2 tọa lạc.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Trên đường bị kẹt xe một lúc, khi Trần Tranh đến Trường Trung học số 2 thì cũng vừa đến giờ ăn tối, những học sinh chán ghét căn tin đã lấp đầy mọi quán ăn và các gánh hàng rong xung quanh. Bên ngoài quán mì bày thêm hơn mười chiếc bàn, vẫn còn không ít học sinh xếp hàng chờ đợi.

 

Trần Tranh trà trộn vào hàng ngũ học sinh, không giống giáo viên, cũng không giống người làm việc xung quanh, ánh mắt tò mò của các học sinh đều đổ dồn về phía anh. Không phải chưa từng bị nhìn như vậy nên Trần Tranh vẫn bình thản xếp hàng, tiện thể nghe ngóng các học sinh trò chuyện với nhau.

 

Chuyện cựu nữ sinh bị sát hại đã lan truyền khắp trường Trung học số 2, mọi người ai cũng bàn tán xôn xao, những câu chuyện bất hảo thời trẻ của Tằng Yến cũng bị thêm mắm dặm muối. Trong đó, điều gây chú ý nhất đương nhiên là lần đánh nhau tập thể bị đưa vào đồn cảnh sát, hơn mười người bị phê bình trước toàn trường, Tằng Yến suýt chút nữa bị đuổi học.

 

Lúc đầu Trần Tranh cảm thấy, thật ra Tằng Quần rất khó lo liệu gì cho Tằng Yến, nhưng hôm nay gặp Vệ Ưu Thái, anh đoán chắc chắn là bố của Vệ Ưu Thái đã nhúng tay vào, vừa bảo vệ Vệ Ưu Thái, vừa bảo vệ cả Tằng Yến và những người khác.

 

Những câu chuyện phiếm của học sinh không có quá nhiều thông tin hữu ích, không lâu sau, Trần Tranh đã xếp hàng đến quầy thu ngân, ông chủ tóc hoa râm liếc nhìn anh một cái, mỉm cười hiền từ: “Lại đến ăn à?”

 

Trần Tranh nói: “Lần thứ hai đến đây, bác đã nhớ cháu rồi sao?”

 

Ông chủ nói: “Bác già rồi, nhưng trí nhớ của bác vẫn rất tốt. Cháu gọi món mì thịt heo xào chua cay phải không? Lần này vẫn gọi món đó sao? Đây là món đặc trưng của quán nhà bác, con trai bác ấy, nó rất thích ăn.”

 

Học sinh ngồi gần đó nói: “Chú Doãn lại nhắc đến anh Lưu rồi!”

 

Ông chủ mỉm cười, vẫn là vẻ mặt hiền từ, nhưng Trần Tranh lại nhìn thấy sự chua xót và bất đắc dĩ trong nụ cười ấy. Lưu ca là ai, là con trai của ông chủ sao? Trần Tranh biết mình nên hỏi, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra, chỉ đành nói: “Vâng, vẫn là mì thịt heo xào chua cay ạ.”

 

Ông chủ bận rộn tiếp đón những học sinh phía sau, người trẻ tuổi đang trụng mì trong bếp, trông giống hệt con trai của ông chủ. Trần Tranh bưng bát mì tìm chỗ ngồi, lúc này mới phát hiện trên tường dán một bức ảnh của một nam sinh. Nam sinh có ngoại hình sáng sủa, mặc đồng phục Trường Trung học số 2, tuy gầy nhưng thần thái rạng rỡ.

 

Buổi chiều đến đây, Trần Tranh ăn mì ở ngoài cửa, không hề chú ý đến tấm áp phích này, càng không chú ý đến dòng chữ bên dưới tấm áp phích: Con trai tôi, Doãn Cạnh Lưu, năm nay hai mươi chín tuổi, nếu có ai gặp nó, xin hãy liên lạc với tôi.

 

Trái tim Trần Tranh đột nhiên đập hẫng một nhịp, anh quay đầu lại nhìn ông chủ, cuối cùng cũng hiểu được nỗi đau buồn trong mắt ông ấy là từ đâu ra.

 

Học sinh vừa rồi trò chuyện với ông chủ khi tính tiền cũng bưng bát mì đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trần Tranh. Chưa đợi Trần Tranh mở miệng, cậu ta đã hạ thấp giọng nói: “Trước đây chưa từng thấy anh đến đây ăn mì, anh từ đâu đến?”

 

Trần Tranh nói: “Lạc Thành.”

 

“Woa, tỉnh lỵ!” Nam sinh kinh ngạc thốt lên, sau đó lại vội vàng hạ thấp giọng, “Em thấy anh vừa rồi nhìn chằm chằm vào tấm áp phích, người thành phố lớn các anh kiến thức rộng rãi, nếu sau này anh gặp anh Lưu, nhất định phải nói cho chú Doãn biết nhé, chú ấy tìm anh Lưu nhiều năm rồi.”

 

Trần Tranh hỏi: “Tấm áp phích này dán từ năm nào vậy? Anh Lưu bị lạc sao? Chuyện xảy ra khi nào?”

 

“Năm nay chú Doãn mới thay đấy, chẳng phải là có ghi tuổi tác sao? Anh Lưu thêm một tuổi, chú Doãn lại thay một tấm.” Nam sinh bẻ ngón tay tính toán, “Dù sao thì lúc em học lớp 7, chú Doãn đã bắt đầu tìm anh Lưu rồi, hình như anh Lưu mất tích cũng được mười năm rồi nhỉ? Hình như là mất tích vào mùa đông. Đáng tiếc quá, anh Lưu còn đỗ đại học trọng điểm nữa chứ!”

 

Nam sinh chưa từng thật sự gặp Doãn Cạnh Lưu, thông tin nói ra phần lớn đều là nghe người ta nói lại, nhưng trong đó có một điểm Trần Tranh không thể bỏ qua, đó chính là Doãn Cạnh Lưu mất tích vào mùa đông mười năm trước.

 

Tằng Yến sau kỳ nghỉ đông không đến trường nữa, cuối cùng là Tằng Quần xin nghỉ học cho cô vì lí do ông bị bệnh nặng. Mối quan hệ giữa Tằng Yến và nhóm người Phùng Phong chắc chắn đã xảy ra bước ngoặt trước thời điểm này, rất có thể cũng là vào mùa đông.

 

Trần Tranh không thể ngồi yên được nữa, mì cũng chưa ăn xong đã một lần nữa đến đồn cảnh sát phố Hòa Lạc. Bởi vì vụ án mạng, cảnh sát toàn thành phố Trúc Tuyền đều rất căng thẳng, viên cảnh sát nhìn thấy Trần Tranh lại đến, lập tức hỏi: “Thầy Trần, anh điều tra được gì rồi sao?”

 

Trần Tranh nói: “Mười năm trước, con trai của ông chủ quán mì Lão Doãn – Doãn Cạnh Lưu mất tích, ở đây các anh có ghi chép gì không?”

 

Một viên cảnh sát có thâm niên nói: “Có, lúc đó tôi là người phụ trách điều tra.”

 

Trần Tranh hỏi: “Chuyện là như thế nào?”

 

Viên cảnh sát tìm hồ sơ lúc bấy giờ, thở dài nói: “Đứa trẻ này đáng tiếc quá, trường Trung học số 2 khó khăn lắm mới có một mầm non tốt như vậy. Con trai mất tích nhiều năm như thế, Lão Doãn vẫn luôn không từ bỏ, tiếp tục mở quán mì kia, cũng là vì chờ con trai trở về. Nhưng chúng tôi cảm thấy, Doãn Cạnh Lưu có lẽ đã….”

 

“Đã sao?”

 

“Là đã không còn nữa.”

 

Viên cảnh sát nhớ lại, Doãn Cạnh Lưu trong thời gian học tập tại trường Trung học số 2, vẫn luôn là học sinh đứng đầu toàn khối. Trước đây học sinh đứng đầu trường Trung học số 2 cũng không tính là gì, nhưng Doãn Cạnh Lưu lại có thể lọt vào top 100 toàn thành phố, hơn nữa cậu ấy còn từng đạt giải nhì cuộc thi toán vào năm lớp 11, tuy không đủ điều kiện được tuyển thẳng, nhưng cũng là niềm tự hào của trường Trung học số 2. Viên cảnh sát nhớ, mỗi lần có đám học sinh cá biệt của Trường Trung học số 2 bị đưa đến đây, các giáo viên đều sẽ lải nhải: “Các em nhìn Doãn Cạnh Lưu kìa! Đều là học sinh cùng trường, sau này nó là rồng, còn các em chỉ là giun dế!”

 

Lúc bấy giờ, trên bảng vàng của trường Trung học số 2 luôn có tên của Doãn Cạnh Lưu, sau khi cậu ấy mất tích hai, ba năm, viên cảnh sát vẫn thường xuyên nghe các giáo viên nhắc đến tên cậu ấy.

 

Trần Tranh nhìn thấy trong hồ sơ ghi lại, bố của Doãn Cạnh Lưu – Doãn Cao Cường đến đồn cảnh sát báo án là vào ngày 23 tháng 1, ông nói rằng Doãn Cạnh Lưu về nhà nghỉ đông, chiều ngày 21 ra ngoài, sau đó không thấy quay về nữa. Về việc tại sao không báo án ngay, bọn họ nói Doãn Cạnh Lưu rất hòa đồng, sau khi thi đậu đại học ở Lạc Thành, đã mấy tháng không gặp bạn bè, cho rằng cậu ấy đang chơi ở nhà bạn.

 

Đồn cảnh sát điều tra được biết, sau khi Doãn Cạnh Lưu về nhà không hề liên lạc với bất kỳ người bạn nào, nơi cuối cùng cậu ấy xuất hiện là phố Thiệu Xuân – khu vực giao nhau giữa thành thị và nông thôn ở phía nam thành phố. Qua rà soát, không ai ở đó biết Doãn Cạnh Lưu.

 

Vụ án này vẫn chưa có lời giải, manh mối quá ít, không có cách nào tìm kiếm. Quán mì của Doãn Cao Cường đã mở được mấy chục năm, nhìn con trai ngày càng trưởng thành, tiền bạc cũng tích góp đủ, vốn định đợi đến khi Doãn Cạnh Lưu tốt nghiệp đại học sẽ nghỉ hưu an hưởng tuổi già. Nhưng con trai lại mất tích, hai vợ chồng già vì chờ con trai trở về, quán mì cứ thế mở cho đến tận bây giờ, mấy năm trước, vợ của Doãn Cao Cường vì lao lực mà sinh bệnh, không đợi được Doãn Cạnh Lưu trở về đã qua đời.

 

Viên cảnh sát nói đến đây, không khỏi lắc đầu, có lẽ người bình thường dễ dàng đồng cảm nhất với bi kịch của người bình thường.

 

Trần Tranh hỏi: “Vụ án này các anh có phán đoán gì không?”

 

Hàng năm, mấy vụ án mất tích thế này đều xảy ra rất nhiều, cảnh sát không thể nào cứ mãi điều tra một vụ án. Viên cảnh sát nói, bọn họ không phát hiện Doãn Cạnh Lưu có thù oán với ai, có thể loại trừ khả năng bị trả thù. Doãn Cạnh Lưu và bố mẹ cũng không có mâu thuẫn gia đình, cậu ấy không thể nào vô duyên vô cớ bỏ nhà ra đi. Mấy năm đó ở tỉnh Hàm có một số người bị lừa đảo buôn người ở nước ngoài, bị lừa bán sang khu vực Đông Nam Á, rất nhiều người trong số đó đều là thanh niên trai tráng chưa va chạm nhiều với xã hội. Doãn Cạnh Lưu hoàn toàn phù hợp với đặc điểm này. Tuy rằng có một số ít người được giải cứu trở về, nhưng phần lớn đều đã bỏ mạng nơi đất khách quê người.

 

Nghe xong phân tích của viên cảnh sát, Trần Tranh cau mày, Doãn Cạnh Lưu bị lôi kéo vào đường dây buôn người, điều này cũng có lý, nhưng thông thường những người bị buôn bán, xung quanh đều có manh mối tương ứng. Thế nhưng cảnh sát không hề điều tra được manh mối nào xung quanh Doãn Cạnh Lưu, chỉ có thể suy đoán cậu ấy cũng có khả năng bị buôn bán dựa vào những vụ án tương tự năm đó.

 

Trần Tranh tiếp tục xem hồ sơ, mối quan hệ xã hội của Doãn Cạnh Lưu rất đơn giản, đều là bạn học, giáo viên, họ hàng, đồn cảnh sát đã ghi chép rất nhiều lời khai. Trần Tranh đặc biệt chú ý đến những học sinh cá biệt của trường Trung học số 2, nhưng Doãn Cạnh Lưu có thể nói là không hề liên quan đến bọn họ.

 

Nhưng khi lật đến phần đại học của Doãn Cạnh Lưu, Trần Tranh lại phát hiện ra điểm kỳ lạ. Bạn cùng phòng, bạn học của Doãn Cạnh Lưu đều đánh giá cậu ấy là người: hướng nội, không hòa đồng, ít nói. Điều này hoàn toàn trái ngược với tính cách của Doãn Cạnh Lưu thời trung học. Chẳng lẽ Doãn Cạnh Lưu đã gặp phải chuyện gì ở Lạc Thành, cuối cùng dẫn đến việc mất tích?

 

Tiếp tục đọc tiếp, Trần Tranh bỗng nhiên cau mày, trong quá trình điều tra sau đó, Doãn Cao Cường đã đề cập với cảnh sát một chi tiết nhỏ – vào năm lớp 12 Doãn Cạnh Lưu đã từng bị cuốn vào một vụ ẩu đả của đám học sinh cá biệt, sau khi về nhà thì cảm thấy không khỏe.

 

Doãn Cao Cường chỉ nói thời gian đại khái của vụ ẩu đả, là vào khoảng giữa tháng 11, Trần Tranh nhớ trong một hồ sơ khác mà anh đã xem trước đó, vụ ẩu đả mà Tằng Yến tham gia là vào ngày 14 tháng 11. Rất có thể đây là cùng một vụ ẩu đả.

 

Hết chương 7.

 

Chương 7: Mê Sơn (07)

Ngày đăng: 25 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên