Chương 7
Nông trại Nam Khê chính là nông trại của Trang Thạc.
Lang Dương Dương đang phân vân không biết có nên nói với anh chuyện mình sẽ đến nông trại giao hàng vào cuối tuần hay không.
Nói ra cũng bình thường, không nói cũng chẳng sao, dù gì thì cũng chỉ là giao hàng, bày biện quầy bánh ngọt xong là đi, cũng không ở lại tham gia bữa tiệc gì cả.
Lúc cậu đang băn khoăn thì điện thoại lại reo.
Là tin nhắn WeChat của Trang Thạc.
Trang Thạc: [Cuối tuần có người thuê địa điểm ở nông trại để tổ chức tiệc, tôi vừa gọi điện xác nhận quy trình với khách hàng thì biết được họ đặt bánh gato và bánh ngọt ở tiệm của cậu.]
Lang Dương Dương: [Tôi cũng vừa mới trao đổi với cô ấy xong, cũng vừa mới biết.]
Trang Thạc: [Tốt quá.]
Tốt quá? Tốt ở chỗ nào?
Tất nhiên, Lang Dương Dương không hỏi như vậy, nhưng cũng không biết nên trả lời thế nào.
May mà Trang Thạc lại gửi tin nhắn mới đến.
Trang Thạc: [Lúc đó cậu vận chuyển bằng cách nào?]
Lang Dương Dương: [Gọi xe tải nhỏ chở đến, chuẩn bị thêm túi giữ lạnh nữa là được.]
Trang Thạc: [Để tôi đến đón cậu, ở nông trại có xe tải đông lạnh cỡ nhỏ.]
Hình như anh ấy không có ý định hỏi ý kiến của mình.
Lang Dương Dương không thích cách nói chuyện này cho lắm.
Nhưng cậu chưa kịp trả lời thì Trang Thạc đã gửi tin nhắn đến.
Trang Thạc: [ Ý tôi là nếu cậu cần, vì từ tiệm của cậu đến nông trại khá xa, nghe khách hàng nói là khá nhiều đồ.]
Vẻ lạnh lẽo trong đáy mắt Lang Dương Dương biến mất.
Có lẽ, có thể, anh chỉ quen nói chuyện như vậy thôi.
Lang Dương Dương trả lời: [Vậy phiền anh rồi.]
Lúc đó cứ theo giá cả bình thường mà trả tiền vận chuyển cho anh ấy là được, cứ coi như là không để nước phù sa chảy ra ngoài ruộng là được rồi.
Trang Thạc vẫn theo lệ thường trả lời là không có gì.
Lang Dương Dương nhìn bản vẽ, lên kế hoạch cho các nguyên liệu và dụng cụ cần dùng, bận rộn đến giờ tan tầm mới xong.
“Anh Dương Dương, vậy em tan làm trước nhé, khuôn bánh em đã nhờ mẹ mua rồi, mai đi làm em sẽ mang đến.”
Du Du tựa vào quầy pha chế, nói.
Lang Dương Dương nói: “Được, cảm ơn dì giúp anh, hôm nào rảnh anh làm bánh dứa tặng dì.”
Du Du: “Dạ. Đúng rồi anh Dương Dương, hôm nay cái người kia…”
“Em muốn hỏi gì?”
Lang Dương Dương biết rõ Du Du không có ác ý, chỉ là đôi khi thích buôn chuyện, nhưng sẽ biết chừng mực, cũng không khiến người khác chán ghét.
Ít nhất là Lang Dương Dương không ghét, Du Du tốt hơn nhiều so với những đồng nghiệp trước đây ở công ty cũ của cậu.
Du Du: “Anh thấy anh ấy thế nào?”
Lang Dương Dương nghiêng đầu suy nghĩ cẩn thận, không định qua loa cho xong chuyện, mà là sau khi nghiêm túc suy nghĩ thì câu trả lời nhận được vẫn là: “Không biết.”
“Hả?”
“Mới quen có mấy ngày, nhưng mà, cảm giác là người khá đáng tin cậy và chu đáo.”
“Chu đáo đáng tin cậy?” Du Du suýt nữa thì buột miệng nói nhìn không giống.
“Ừm.”
Đã thêm WeChat, sẽ xem vòng bạn bè của mình, tạo danh sách bài hát từ những bài hát mình đã chia sẻ để trong xe; nghe mình nói bếp gas bị hỏng, sáng sớm đã chạy tới giúp mình sửa; biết đồ đạc nhiều nên dùng xe tải đông lạnh của trang trai giúp mình chở đồ.
Lang Dương Dương mỉm cười, nhìn Du Du: “Có phải là không giống không?”
Du Du gật đầu lia lịa: “Vâng ạ!”
Lang Dương Dương tỏ vẻ hiểu rõ, quả thực là nhìn không giống.
Làm xong việc của một ngày, về nhà dắt chó đi dạo, tối muộn rồi nên không còn ai. Đi vào công viên có một bãi cỏ rộng không được chăm sóc kỹ lưỡng lắm, có thể thả Lôi Công ra chạy nhảy một chút.
Lang Dương Dương lấy điện thoại ra xem, dì gửi tin nhắn đến, nói ngày mai là sinh nhật của bà Hai, bảo cậu về nhà ăn cơm.
Lang Dương Dương nhắn lại một từ: vâng.
Dì lại hỏi chuyện với Trang Thạc thế nào rồi?
Lang Dương Dương bật cười, chắc là dì Hai nhịn lâu lắm rồi, cuối cùng cũng hỏi.
Lang Dương Dương trả lời: [Rất tốt ạ.]
Có lẽ Dì Hai sợ Lang Dương Dương phản cảm nên không hỏi thêm nữa, chỉ cần biết hai người đang tìm hiểu là được rồi.
Nếu như thích, có cần gì thì dì ấy sẽ ra tay.
Nghe người bên cạnh Trang Thạc nói, hình như Trang Thạc có ý với Dương Dương.
Lang Dương Dương không biết những điều này, cũng không biết nên nói cảm giác của mình với Trang Thạc như thế nào.
Không, nói là cảm giác với Trang Thạc, chẳng bằng nói là cảm giác với “Cuộc sống có thể sẽ bị thay đổi” này, khiến trong lòng Lang Dương Dương cảm thấy bất an.
Tình cảm không giống như nhiệt độ của lò nướng, có thể nắm giữ trong tay mình.
Tuy là độc thân từ trong bụng mẹ, nhưng cũng đã chứng kiến không ít chuyện yêu đương của bạn bè xung quanh, còn những lời đồn đại về chuyện yêu đương trong giới thì càng nhiều vô số kể.
Người đồng tính có thể an ổn hạnh phúc, chẳng được mấy ai.
Lang Dương Dương như một nhà sư khổ hạnh, là kẻ dị biệt trong cộng đồng LGBT. Thường cảm thấy bản thân không hòa nhập được với mọi người, đó cũng là lý do cậu không thể yêu đương.
Nhưng khi ở chung với Trang Thạc, cậu lại cảm thấy trạng thái này khá bình thường.
Chính là… kiểu chậm rãi, từng chút từng chút một, không phải vừa gặp đã hỏi chiều cao cân nặng, không hỏi mấy cm, không hỏi có sở thích gì hay không.
Không phải bắt đầu từ thể xác, mà là bắt đầu từ tình cảm.
Điều này đối với cộng đồng LGBT mà nói, đã là rất khó có được.
Chiều hôm sau, Lang Dương Dương tan làm sớm, xách theo chiếc bánh gato làm cho bà Hai, bắt taxi đến nhà ăn tối.
Bà Hai là vợ của em trai ruột của ông nội Lang Dương Dương, Lang Dương Dương xa nhà nhiều năm, hoàn toàn không liên lạc, thực ra thì rất xa lạ.
Nói là đột xuất, cũng không có thời gian đi mua quà, chỉ gói một phong bao lì xì làm quà sinh nhật.
Đại gia đình của Lang Dương Dương trước đây rất đông người, hồi cậu năm sáu tuổi còn cảm thấy nhà có rất nhiều anh chị em họ, không ngờ mười mấy năm trôi qua, người thì âm dương cách biệt, người thì mỗi người một phương, bây giờ những người ở nhà có mặt đông đủ cũng chỉ được một bàn.
Lang Dương Dương nhiều năm không liên lạc với gia đình, cũng không thân thiết gì với họ hàng, lúc bước vào cửa như một cái bóng, đặt đồ xuống rồi ngồi im ở góc nhà.
Bà Hai thân thể khỏe mạnh, thấy Lang Dương Dương co ro ở góc nhà, liền kéo Lang Dương Dương trò chuyện.
“Dương Dương đến rồi à, dạo này làm ăn tốt chứ cháu?”
Lang Dương Dương ngồi xuống cạnh bà, bà Hai nắm lấy tay cậu, cười nói: “Dạ cũng tốt ạ, cũng không bận lắm.”
Nói xong, cậu lấy phong bao lì xì ra, nói với bà Hai vài câu chúc phúc tốt đẹp.
Bình thường cậu không có chuyện gì để nói với họ, đưa phong bao lì xì xong định tránh sang một bên.
Không ngờ câu tiếp theo bà Hai lại hỏi: “Cậu trai bộ đội mà dì giới thiệu cho cháu thế nào rồi? Có ưng ý không?”
“Hả?”
Lang Dương Dương thật sự bị dọa cho hết hồn.
Dì Hai có thể chấp nhận cậu là người đồng tính, còn giúp cậu tìm đối tượng, cậu đã rất biết ơn rồi, không ngờ bà Hai không thân thiết gì này cũng có thể chấp nhận và còn quan tâm tiến độ, có phải hơi không bình thường rồi không.
“Bà biết nhà nó đấy, người nhà đó rất dễ ở chung, lấy về…ở bên nhau chắc chắn sẽ không phải chịu khổ.”
Góc độ nhìn nhận tình cảm của bà Hai khác với Lang Dương Dương, bà bắt đầu từ môi trường gia đình, Lang Dương Dương cảm thấy cũng có lý.
Ở thành phố nhỏ này, gia đình có ảnh hưởng rất lớn đến tình cảm.
Lang Dương Dương không bài xích việc thảo luận về gia đình, chỉ là hiện tại đã đi đến đâu đâu chứ.
Nhưng không thể từ chối ý tốt của bà Hai được, vậy nên cậu chỉ có thể cười đáp: “Cháu biết rồi ạ, tìm hiểu thêm xem sao đã.”
“Phải đấy, phải xem rõ ràng con người của đối phương, đừng có mơ mơ màng màng mà cưới.” Bác họ bưng đĩa hoa quả đi tới, tiếp lời.
Dì Hai cũng bưng đồ ăn đi theo sau bác họ, Lang Dương Dương nhìn dì ấy một cái, cậu biết, cả nhà đã bị dì ấy “xử lý” xong rồi.
Bà Hai không thích ồn ào, không muốn tổ chức sinh nhật linh đình, chỉ là người nhà quây quần ăn cơm, trong lúc ăn chỉ toàn nói chuyện phiếm vặt vãnh.
Dì Hai sắp nghỉ hưu, có cô bạn muốn rủ dì ấy cùng kinh doanh, người nhà đều khuyên nên cẩn thận, đừng dễ dàng tin người khác quá.
“Ôi dì biết rồi, phải đến cuối năm mới nghỉ hưu cơ mà.” Dì Hai nói.
Dì Hai ngày thường cởi mở hòa nhã, làm việc cũng chăm chỉ nghiêm túc, quan hệ xã giao rất tốt, rất ít khi khiến người nhà phải lo lắng. Chỉ có duy nhất một điều là rất mềm lòng, vậy nên dì ấy rất dễ tin người, thường vì thế mà chịu thiệt thòi.
Ăn cơm xong, chị họ nháy mắt với Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương đứng dậy đi theo chị ấy ra ngoài, hai người ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ trong sân, chị họ lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc lá, đưa cho Lang Dương Dương một điếu.
Lang Dương Dương nhận lấy, cậu không nghiện thuốc lá, nhưng thỉnh thoảng tâm trạng không tốt cũng sẽ hút.
Điếu thuốc mảnh mai hiệu Trường Thành, vị bạc hà trần bì.
Hai người thay phiên nhau châm thuốc, chị họ vắt chéo chân: “Không ngờ em thật sự nói với dì Hai rồi đấy.”
Lang Dương Dương: “Em có muốn giấu nữa cũng không được mà.”
Chị họ tên là Lang Nguyệt, mở khách sạn ở thành phố Trường Khê, hiện tại đã có bốn năm chi nhánh, sự nghiệp rất thành công, có một cô con gái nhỏ, là người thành đạt nhất nhà.
Cũng là người đầu tiên biết Lang Dương Dương là gay.
Lang Nguyệt nhả một hơi thuốc: “Mấy hôm trước chị thấy dì Hai khóc đấy.”
Lang Dương Dương quay đầu nhìn chị.
Lang Nguyệt: “Sợ em sống không tốt thôi, sợ em bị người ta dị nghị, sợ em không tìm được đối tượng tốt, sợ em không có con cái dưỡng lão.”
Lang Dương Dương gảy nhẹ tàn thuốc, cúi đầu xuống.
“Cậu thanh niên em xem mắt thế nào?” Lang Nguyệt chuyển chủ đề, “Nghe nói là bộ đội xuất ngũ.”
Lang Dương Dương gật đầu: “Là bộ đội xuất ngũ, mới quen có mấy ngày, em cũng không biết nói thế nào.”
Lang Nguyệt: “Bộ đội cũng chưa chắc đã là người tốt, cẩn thận một chút.”
Cuối cùng Lang Dương Dương cũng mỉm cười.
“Cười cái gì?” Lang Nguyệt khó hiểu.
Trong màn đêm những ngày đầu xuân, Lang Dương Dương nhẹ nhàng nhả một làn khói thuốc: “Chỉ là xem mắt thôi mà cảm thấy mọi người ai cũng đều quan tâm đến em hết.”
Cũng cảm thấy câu “Bộ đội cũng chưa chắc đã là người tốt” của Lang Nguyệt rất thú vị, mọi người đều nói Trang Thạc tốt.
Vừa nói là cứ tìm hiểu nhau đã, lại vừa nói Trang Thạc là người tốt, gia đình cũng tốt, cứ như thể Lang Dương Dương không ở bên anh ấy là không biết điều vậy.
Cuối cùng Lang Nguyệt cũng mỉm cười, cô hút thuốc đến hơn nửa thì dí vào chậu hoa bên cạnh rồi đứng dậy, nói: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, cảm nhận của em như thế nào mới là quan trọng nhất.”
Lang Dương Dương chậm rãi hút thuốc, còn nửa điếu, cũng không định lãng phí.
Cậu ngẩng đầu nhìn Lang Nguyệt.
Lang Nguyệt bỏ rất nhiều tiền để chăm sóc da dẻ, nhưng vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt vẫn không che giấu được, chị cười, nói: “Dù sao cũng không sinh con được, cứ mạnh dạn mà cảm nhận đi.”
Chị họ đi rồi, Lang Dương Dương ngồi trong sân chậm rãi hút hết điếu thuốc, theo bản năng cũng muốn dí tàn thuốc vào chậu hoa, lúc đưa tay ra lại mỉm cười lắc đầu, nhặt cả điếu thuốc mà Lang Nguyệt đã dí vào kia vứt vào thùng rác dưới mái hiên.
Lúc cậu quay lại bàn ăn thì Lang Nguyệt đang kể chuyện con gái tuổi dậy thì nổi loạn khiến mình đau đầu, mọi người thi nhau hiến kế cho chị.
Lang Dương Dương xa nhà nhiều năm, cũng không giỏi những chuyện phiếm vặt vãnh này, chỉ ngồi bên cạnh cho đến khi tan cuộc.
Bà Hai tuổi cao, phải đi ngủ sớm, bữa tiệc kết thúc rất sớm, Lang Dương Dương đi nhờ xe của Lang Nguyệt về nhà.
Trên đường xem điện thoại, hơn hai mươi tin nhắn chưa đọc.
Là một người đồng nghiệp cũ, Vương Chí Quân cũng coi như là một trong số ít người bạn đồng tính của cậu, anh ta lại thất tình.
Nguyên nhân thất tình là anh ta tưởng rằng đó là yêu đương, nhưng đối phương lại coi anh ta là bạn tình, đau lòng vì cái vòng luẩn quẩn chết tiệt này không có tình yêu đích thực.
Lang Dương Dương an ủi vài câu, trong lòng không một chút gợn sóng.
—— Một năm anh ta phải như vậy năm sáu lần, một lần là ầm ĩ khoảng hai tháng.
Cho dù là chó nghiệp vụ an ủi tinh thần cũng không chịu nổi cường độ thất tình kiểu này.
“Dương Dương.”
Lang Dương Dương cất điện thoại, quay đầu nhìn Lang Nguyệt đang lái xe: “Em phát hiện ra mình là đồng tính từ lúc nào?”
Lang Dương Dương: “Chắc là hồi cấp hai, thật ra hồi tiểu học cũng đã mơ hồ có cảm giác này rồi.”
Lang Nguyệt: “Sớm vậy sao?”
Lang Dương Dương: “Vâng, em chưa từng thích con gái bao giờ.”
Thấy Lang Nguyệt cau mày, Lang Dương Dương hỏi chị ấy làm sao vậy?
Lang Nguyệt chỉ lắc đầu, không nói gì.
Thoáng chốc đã đến cuối tuần.
Tối thứ sáu, Lang Dương Dương thức trắng đêm để chuẩn bị nguyên liệu cho ngày hôm sau, cậu nướng bánh quy đến mức ngủ gật.
Vì cân nhắc đến việc tất cả đều là trẻ con, nên nguyên liệu phải càng tự nhiên càng tốt, hạn sử dụng phải càng tươi mới càng tốt.
Lúc Trang Thạc đến, Lang Dương Dương vẫn còn đang cặm cụi đóng gói bánh cupcake trong phòng nướng bánh.
Trẻ con thích những thứ dễ thương, tạo hình trên bánh cupcake không được bị hỏng, đóng gói phải đặc biệt cẩn thận.
“Lẽ ra phải chuẩn bị hộp lớn từ sớm mới phải.” Lang Dương Dương lẩm bẩm.
“Cần tôi giúp gì không?”
Lang Dương Dương nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, Trang Thạc mặc áo sơ mi kẻ ô vuông và áo khoác da đứng bên ngoài phòng nướng bánh.
“Anh đến rồi à.”
Cậu không hề nhận ra dáng vẻ mình mặc bộ đồ đầu bếp màu trắng, chóp mũi dính một chút bột mì, khuôn mặt ửng đỏ vì hơi nóng trong phòng nướng bánh đẹp đẽ và dịu dàng đến nhường nào.
Ánh mắt Trang Thạc si mê, mặt cũng đỏ bừng, anh cúi đầu khẽ mỉm cười.
Du Du và Hiểu Văn vội vàng chạy đến giúp đỡ, thấy vậy thì nấp ở góc quầy bar, nhìn nhau buôn chuyện.
“Ôi chao…”
Hết chương 7.