Chương 70:
Mùa đông trời tối sớm, nhiệt độ cũng hạ xuống rất nhanh, khoảng tám giờ, ngoài những du khách nghỉ lại thì mọi người cơ bản đều đã rời đi.
Lang Dương Dương giặt khăn và lau chùi bát đĩa, Trang Thạc lau nhà lau bàn, hai người phối hợp làm việc chỉ mất mười lăm phút.
Vương Chí Quân đã đi đến nhà hàng gọi món trước.
Các bậc trưởng bối đã về từ chiều, Du Du cũng vội vàng đến cùng ăn cơm, trong nhà hàng hai bàn được ghép thành một, những người trẻ tuổi ngồi quây quần chật kín.
Lẽ ra Lang Nguyệt cũng đến, nhưng chiều có việc, đến giờ vẫn chưa thấy tới.
Lang Dương Dương nhắn tin cho cô, cô nói không đến được, dặn dò nhà nghỉ đã giữ cho họ ba phòng, tối nay nếu uống rượu không về nhà thì có thể nghỉ ngơi trực tiếp tại đó.
Lang Dương Dương ngồi giữa Trang Thạc và Vương Chí Quân, trò chuyện về chuyện khai trương hôm nay.
“Nhìn thế này thì lượng khách của Trần Gia Trại rất tốt đấy chứ, quán của cậu không lớn, không cần thuê thêm nhân viên phục vụ.” Vương Chí Quân nói, lại nghĩ: “Ngày thường chắc là vắng lắm, nơi này cách trung tâm thành phố vẫn hơi xa.”
Lang Dương Dương gật đầu: “Đúng vậy, nhưng được miễn tiền thuê nhà ba năm, chi phí không cao.”
“Tuần trước anh có cuộc họp dự án ở thành phố, sau này Trần Gia Trại sẽ có rất nhiều hoạt động, cộng thêm cuối tuần và lễ tết, chắc cũng ổn.” Trang Thạc bổ sung.
Vương Chí Quân: “Vậy thì một tuần làm việc mấy ngày nghỉ mấy ngày, còn có thể kiếm được ít tiền, hình như cũng rất tuyệt.”
Lang Dương Dương cười cười: “Phải rồi, mùa hè ở đây đẹp lắm.”
Vương Chí Quân: “Tiếc là mùa hè năm sau tôi không tới được.”
Lang Dương Dương: “Không sao, đợi khi nào cậu về, biết đâu nơi này đã được xây dựng đẹp hơn rồi?”
“Tôi thấy bây giờ thế này là ổn rồi, sau này có khi nào lại biến thành cái kiểu cổ trại thương mại hóa không?” Vương Chí Quân hỏi.
Lang Dương Dương và Trang Thạc chống cằm suy nghĩ.
Sau đó, Lang Dương Dương khẽ lên tiếng: “Thương mại hóa thì thương mại hóa, thương mại hóa được chứng tỏ khách du lịch đông, kiếm được tiền, là chuyện tốt.”
Vương Chí Quân: “Nhưng mà sẽ không còn đặc sắc nữa, bây giờ thế này là tốt rồi.”
“Kevin.” Lần đầu tiên Trang Thạc gọi đúng tên tiếng Anh của Vương Chí Quân, trên mặt anh là nụ cười dịu dàng giống như Lang Dương Dương, giải thích: “Đối với du khách mà nói, vừa đặc sắc vừa tiện lợi, cảnh đẹp, ăn ngon chơi vui thì tất nhiên là tốt nhất, nhưng đối với địa điểm du lịch thì lại rất khó. Mọi người xây dựng khu trại này là vì muốn phát triển văn hóa dân gian, muốn cho người dân địa phương tăng thu nhập, thương mại hóa… chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Vương Chí Quân cảm thấy rất có lý, nhưng nhất thời lại khó có thể đứng ở góc độ của bọn họ để suy nghĩ về vấn đề này.
Bởi vì cách bài trí và ý tưởng về bánh ngọt và cà phê mà trở thành “Tiệm bánh nổi tiếng trên mạng”, Brookside đã nắm bắt được cơ hội giữ vững chất lượng, trở thành điểm đến thường xuyên trong cẩm nang du lịch thành phố Trường Khê, đối với Lang Dương Dương mà nói, lợi ích thu được nhiều hơn là thiệt hại.
Đây dù sao cũng là một công việc, Lang Dương Dương không muốn nâng nó lên thành “Giấc mơ”, vì “Giấc mơ” mà từ bỏ tất cả là điều Lang Dương Dương không làm được.
Quyết định nghỉ việc ở công ty lớn lương cao, trở về thành phố Trường Khê mở tiệm bánh khi xưa cũng là do cậu đã suy tính rất lâu, dành dụm tiền bạc, tìm hiểu kỹ càng, lại lên kế hoạch rất lâu mới thực hiện.
Cậu và Trang Thạc đều biết rõ, là một người trưởng thành, bọn họ cần phải ăn cơm, phải sinh hoạt, tốt nhất là thỉnh thoảng có thể chăm sóc cho gia đình bạn bè, để cho nhân viên làm việc cùng mình cũng có mức lương hậu hĩnh.
Lang Dương Dương nhỏ giọng nói với Vương Chí Quân: “Kevin, với lý lịch hiện tại của cậu, bảo cậu đi làm một công việc lương ba nghìn tệ một tháng, cậu cũng sẽ không đồng ý.”
Vương Chí Quân mỉm cười, nhún vai.
“Hình như là vậy, có lẽ là do từ trước đến nay kiếm tiền quá dễ dàng.”
Lang Dương Dương và Trang Thạc đều cười ha hả.
Trang Hiểu Vũ và Trần Tĩnh Vân đang bê thức ăn lên, Trang Thạc đứng dậy đi tới giúp đỡ, mọi người ai lấy cốc thì lấy cốc, ai lấy đồ uống thì lấy đồ uống.
Sau một thời gian Trang Hiểu Vũ làm việc với Chu Viên, làm việc mình thích thì tràn đầy năng lượng, hướng dẫn mọi người trải khăn trải bàn, bày cốc, còn nhất quyết phải bày thêm hoa tươi và nến trên bàn.
“Tự mình ăn mà bày vẽ mấy thứ này làm gì, cầu kỳ thế.” Ông chủ tiệm sách bên cạnh nói.
Trang Hiểu Vũ giải thích: “Đương nhiên rồi, đây gọi là tạo không khí, lúc ăn cơm không khí cũng sẽ biến thành tiền cộng vào giá cả đấy ạ.”
Cậu học theo phong cách nhà hàng Tây của Chu Viên, mọi người đều cười cậu, thế nhưng Trang Hiểu Vũ lại chẳng hề bận tâm nói: “Mọi người không hiểu đâu, sau này chúng ta nhất định sẽ trở thành nhà hàng ba sao Michelin.”
Mọi người cười vang, không phải cười nhạo cậu, mà là cảm thấy dáng vẻ tràn trề sức sống của thanh niên như vậy rất tốt.
Trong số những người có mặt, không có mấy ai đã từng ăn ở nhà hàng Michelin, càng không biết hai sao ba sao là gì.
Lang Dương Dương bày bát đĩa xong, sau đó đặt món ăn Chu Viên đã làm xong lên.
Tuy Chu Viên là bếp trưởng món Pháp, nhưng dù sao đây cũng là nhà hàng địa phương, là do Chu Viên cùng các dì trong thôn cải tiến thành món ăn sáng tạo.
Lang Dương Dương nhìn bát canh chua nóng hổi có cá viên trước mặt, được đựng trong bát sứ trắng do xưởng gốm sứ thủ công địa phương đặc chế, bên trong là canh chua màu đỏ nhạt, có hai viên cá nhỏ, có cải thìa do người dân trong thôn trồng.
Uống một ngụm, vị chua chua cay cay thoang thoảng, cá viên tươi ngon dai dẻo, cải thìa được cắt tỉa công phu thành những lát nhỏ cũng trở nên tinh tế, nằm trong bát canh như những mảnh sứ trắng.
Lang Dương Dương không khỏi cảm thán: “Ngon quá, ngon miệng thật.”
Nói xong quay sang muốn chia sẻ với Trang Thạc, chỉ thấy Trang Thạc bưng bát lên húp một hơi hết sạch canh nóng, một miếng nhai hết cả rau.
… Thôi vậy.
“Kevin, thử xem.” Lang Dương Dương nói.
Vương Chí Quân cầm thìa, húp một ngụm canh trước, sau đó ăn cá viên và cải thìa.
“Bán cho tôi một trăm tệ một bát tôi cũng chấp nhận, với điều kiện là phải bán tiếp.”
Lang Dương Dương cười ha hả.
Chu Viên và Trang Hiểu Vũ với tư cách là đầu bếp nên cũng là người lên bàn ăn cuối cùng, “Mọi người thử món thịt hun khói này xem, hôm nay khách đến ăn đều khen ngon lắm.”
“Khen anh cũng nhiều lắm đúng không.” Vương Chí Quân trêu chọc.
Mọi người được một trận cười, hôm nay khách vào quán không ai là không khen đầu bếp đẹp trai.
Thật ra Chu Viên cũng không đến mức đẹp trai quá khoa trương như mọi người nói, minh tinh nhiều như vậy, ít nhiều gì cũng từng thấy qua trai đẹp.
Nhưng ở cái nơi nhỏ bé như thành phố Trường Khê này, chưa từng thấy đầu bếp nào đẹp trai đến vậy.
Có lẽ là do con người ta có thiên vị đối với “Đồng phục”.
Vương Chí Quân chống cằm, nhìn Chu Viên say đắm, dùng chất giọng the thé đặc trưng của mình nói: “Trai đẹp một khi đã khoác lên mình bộ đồng phục đầu bếp, quân phục, áo vest trắng,… thì lập tức được nâng lên một đẳng cấp khác.”
Trang Hiểu Vũ: “Không đùa đâu, em sắp cong rồi.”
Chu Viên bị nói cho ngại ngùng, vội vàng giơ ly lên: “Thôi thôi thôi, tôi không phải Tom Cruise cũng không phải Johnny Depp, đến nếm thử rượu hôm nay đi.”
Mọi người nâng ly uống một hớp.
Đây là rượu vang trắng do Chu Viên và Trần Tĩnh Vân đến vườn nho ở tỉnh bên cạnh chọn lựa, rất nhiều du khách không quen uống rượu địa phương, nên chuẩn bị thêm rượu vang trắng và rượu nếp, để du khách muốn uống rượu có thêm lựa chọn.
“Thế nào?” Trần Tĩnh Vân hỏi.
Vương Chí Quân siêu cấp vô địch nịnh nọt đầu tiên: “Ngon! Không thua kém gì rượu mấy nghìn tệ, kết hợp với món Hoa cũng không hề lạc quẻ! Giống như đầu bếp vậy, rất ngon miệng, à ý tôi là món ăn của đầu bếp.”
Vương Chí Quân quen miệng khuấy động không khí, Chu Viên cũng tốt tính, hai người cứ thế trò chuyện qua lại, trên bàn ăn liền trở nên náo nhiệt.
Hoàn toàn không cần Lang Dương Dương và Trang Thạc giới thiệu Vương Chí Quân cho mọi người, bản thân hắn đã có thể nhanh chóng hòa nhập và trở thành ông hoàng kể truyện cười nhạt nhẽo.
Trong hoàn cảnh thế này mà đùa giỡn, đối tượng Vương Chí Quân kể truyện cười nhạt nhẽo đều là nam giới, sẽ không quá đáng.
Bữa tối ăn đến hơn mười giờ, ai nấy đều uống rượu nên không thể lái xe, may là tối nay những người cùng nhau ăn cơm phần lớn đều ở lại trong trại.
Phòng Lang Nguyệt dặn để lại cho bọn họ, Lang Dương Dương và Trang Thạc một phòng, Vương Chí Quân một phòng, Du Du một phòng, vừa vặn.
“Anh Dương Dương, em sợ sáng mai không kịp đến quán, hay là kêu mẹ em đến đón em đi.” Du Du đã say, ngồi trên tảng đá lớn trước cửa nhà hàng.
Lang Dương Dương cũng say rồi: “Không sao.”
Sau đó ngồi xổm xuống đất.
Vương Chí Quân vẫn còn đang uống rượu bên trong, Chu Viên và ông chủ tiệm sách đều là người tửu lượng tốt, ông chủ tiệm sách dạy bọn họ chơi oẳn tù tì địa phương, càng chơi càng hăng, đến cả Chu Viên cũng lên men, đạp ghế chơi oẳn tù tì với Vương Chí Quân.
Trang Thạc đỡ Lang Dương Dương và Du Du dậy, hai bên tay mỗi bên dìu một người.
“Về phòng nghỉ ngơi đi, mai anh gọi hai người dậy, rồi đưa hai người đến quán, ngủ ngon nhé.”
Du Du lầm bầm: “Nhớ đấy, nhớ gọi em đấy.”
Nhân viên nhà nghỉ trên núi đều quen biết Trang Thạc, từ khi bắt đầu sửa sang, gần như ngày nào anh cũng đến Trần Gia Trại, giúp Lang Dương Dương và Lang Nguyệt giám sát việc sửa chữa.
Thấy bọn họ đi vào, lễ tân giúp đỡ đưa Du Du về phòng.
Lang Dương Dương và Trang Thạc đều là nam giới, nên không vào trong nữa, chỉ dặn dò lễ tân giúp cô ấy sạc điện thoại.
“Kevin đâu?” Lang Dương Dương ngồi trên giường nhà nghỉ, mắt đã nhắm nghiền, nhưng vẫn mặc áo khoác ngoài nằm lên giường.
Tay vẫn còn đang mò mẫm cởi cúc áo.
Trang Thạc rót nước khoáng vào bình đun nước nóng, đi tới giúp Lang Dương Dương cởi cúc áo: “Cậu ấy còn đang uống, Tĩnh Vân với Hiểu Vũ vẫn còn ở đó, hai người họ không uống nhiều lắm, nói lát nữa đưa Chí Quân về ngủ.”
“Kevin!”
“Được rồi, lát nữa Hiểu Vũ với Tĩnh Vân đưa Kevin về ngủ.”
Trang Thạc cũng uống không ít, cởi quần áo, lau mặt rửa chân cho Lang Dương Dương xong, bản thân anh cũng mệt đến mức không đứng vững nữa.
Trên giường lớn, hai người ôm nhau ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Mặt trời ngày hôm sau mọc lên, lại là một ngày bận rộn vui vẻ.
Ban đầu Vương Chí Quân dự định ở lại thành phố Trường Khê nửa tháng, nhưng một tuần sau, nghe nói Chu Viên muốn đi Vân Nam trekking, hắn bảo mình cũng muốn đi.
Hai người ăn ý với nhau, xông vào Decathlon mua trang bị xong là muốn xuất phát ngay.
Lang Dương Dương và Trang Thạc tiễn hai người bọn họ lên máy bay, hai người đứng ở sảnh nhà ga nhìn hồi lâu.
Bạn bè đến rồi lại đi, mỗi lần tiễn người ta đi trong lòng đều có chút trống trải.
“Chí Quân nói sẽ còn quay lại mà.” Trang Thạc vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo tay Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười gật đầu.
Trong sân bay người đến người đi, cuối cùng hai người nhìn thoáng qua bảng giờ bay, xoay người đi về phía bãi đậu xe.
Trên đường về, trong xe bật danh sách nhạc Trang Thạc tạo riêng cho Lang Dương Dương.
Trang Thạc nói: “Lâu rồi anh chưa cập nhật danh sách nhạc.”
Lang Dương Dương suy nghĩ một chút: “Hôm qua ở quán bật danh sách nhạc ngẫu nhiên, vừa hay nghe được một bài hay.”
“Anh muốn nghe.” Trang Thạc nói, hôm nay áo anh mặc cũng là áo khoác gió Lang Dương Dương mua cho, bởi vì thực sự là rất thích.
Lang Dương Dương kết nối bluetooth, tìm bài hát đó trong điện thoại.
Bài hát “Love Vigilantes” của nam ca sĩ nhạc đồng quê người Mỹ Samuel Beam.
Tiếng đàn guitar và hợp âm quen thuộc của dòng nhạc đồng quê rất hợp với ánh nắng tháng mười một, ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào, nơi nào được chiếu đến đều ấm áp.
Lang Dương Dương cởi áo khoác lông vũ của mình ra, ném ra ghế sau.
“Hay không?” Lang Dương Dương hỏi.
Trang Thạc nói hay, “Tên bài hát này nghĩa là gì?”
Lang Dương Dương liếc nhìn điện thoại, nói: “Người canh giữ tình yêu.”
Lúc xem tên bài hát cũng đã liếc nhìn lời bài hát, hôm qua không để ý, hóa ra đây là một bài hát phản chiến theo phong cách đồng quê.
Giai điệu bài hát này đẹp đẽ bao nhiêu, thì lời bài hát lại tàn nhẫn bấy nhiêu.
Giống như thế giới này vậy, thế giới này rất tàn nhẫn, nhưng tình yêu giống như giai điệu đẹp đẽ, bôi trơn cho thế giới tàn khốc này, lau sáng đôi mắt dơ bẩn, để tìm kiếm những nơi tốt đẹp.
“Hay thật.” Trang Thạc một lần nữa khẳng định, Lang Dương Dương phát hiện ra, phong cách Trang Thạc thích là rock và nhạc đồng quê, còn bản thân cậu lại thích R&B và blues.
Trang Thạc: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Lang Dương Dương suy nghĩ một chút: “Ăn lẩu đi, trời lạnh thế này, vừa hay dì Hai có gửi ớt tươi đến, có thể làm nước chấm.”
“Được, vậy anh mua thêm ít tôm, làm món tôm nướng muối cho em.”
“Ừm! Hay là bây giờ mình đi siêu thị luôn đi, đi xong em đến quán, còn anh về nhà.”
“Được, đi Vĩnh Huy nhé?”
“Cũng được.”
“Vừa hay hôm nay trời đẹp, về nhà anh tắm cho Lôi Công luôn.”
Lang Dương Dương thoải mái thở dài, dựa lưng vào ghế, buột miệng nói: “Tuyệt thật, thời tiết đẹp quá.”
Trang Thạc cũng cười: “Tuyệt thật.”
Lang Dương Dương quay đầu nhìn Trang Thạc, anh cười bổ sung một câu: “Ở bên em thật tuyệt.”
Lúc này bài “Love Vigilantes” phát xong, tự động chuyển sang bài tiếp theo, là bài hát “Pain” mà Trang Thạc thích.
“Một chuyến hành trình nguy hiểm đã kết thúc.” Ca sĩ hát.
Lang Dương Dương và Trang Thạc hát theo: “Anh muốn sống một cuộc sống bình yên bên em.”
Chu Viên gửi tin nhắn vào nhóm chat, nói rằng anh ấy và Kevin sắp cất cánh, tạm biệt.
Kevin lén lút nhắn tin riêng cho Lang Dương Dương: Cảm ơn cậu nha Dương Dương, là cậu đã giúp tôi tự nhìn lại bản thân mình, xem tôi đã sống mơ mơ màng màng đến nhường nào. Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết, cho dù cá với gấu không thể nào có được cả hai, thì cũng phải dũng cảm hỏi trái tim của chính mình. Từ chức, khởi nghiệp, kết hôn chớp nhoáng, mỗi lựa chọn của cậu thoạt nhìn đều rất khó hiểu, tôi ba mươi tuổi từ chức, đi du học, hình như cũng hơi khoa trương, nhưng ngoài việc hỏi Phật tổ, trong đêm khuya tôi cũng đã dũng cảm chân thành tự vấn lòng mình. Cảm ơn cậu, Dương Dương, chúc cậu và anh Trang mãi mãi hạnh phúc. Mới xa nhau thôi, mà tôi đã mong chờ lần gặp mặt tiếp theo rồi, nhớ món bánh hạnh nhân bí đỏ của cậu quá.
Lang Dương Dương còn không biết giọt nước mắt đã lăn dài trên má mình từ lúc nào, mãi đến khi Trang Thạc đưa khăn giấy tới mới phát hiện ra.
Trang Thạc không hỏi tại sao, chỉ mỉm cười.
Khuôn mặt có chút hung dữ của anh là nụ cười dịu dàng.
Lang Dương Dương nhắn lại cho Vương Chí Quân: Cũng cảm ơn cậu, Kevin, nhất định sẽ sớm gặp lại thôi, nhớ chia sẻ cuộc sống mới của cậu cho tôi biết với đấy.
Kevin: Biết rồi, đồ ngốc.
Ô tô chạy vào đường cao tốc, tốc độ tăng lên, ánh nắng cũng rực rỡ hơn.
Lang Dương Dương nhìn phong cảnh núi non ngoài cửa sổ.
Thành phố Trường Khê quanh năm đều là màu xanh lục, nhưng lại không phải là một màu xanh lục giống nhau, mùa xuân là màu xanh ngọc bích, trong một màu xanh ngọc bích xen lẫn sắc trắng sắc hồng của hoa trái; mùa hè là màu xanh đậm, mùa hè mưa nhiều nắng gắt, lá cây phát triển đến mức to nhất, là chế độ bảo vệ mắt của tự nhiên; mùa thu là màu vàng xanh, cây rụng lá và cây thường xanh đan xen lẫn nhau, là tự nhiên đang cosplay họa sĩ nhí; mùa đông là màu xanh thẫm, sâu thẳm nồng nàn, giống như động vật vậy, đang tích trữ năng lượng chờ đợi mùa xuân năm sau.
“Năm ngoái, em đã trở về vào chính thời điểm này.” Lang Dương Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, nói.
Trang Thạc: “Mùa xuân năm nay chúng ta gặp nhau.”
Lang Dương Dương: “Phải rồi, lúc đó em còn rất sợ bản thân lựa chọn trở về là sai lầm, còn nghĩ không được thì đi tiếp.”
“Còn bây giờ thì sao?”
Lang Dương Dương quay đầu nhìn Trang Thạc nở nụ cười, không nói gì.
Hai người tâm ý tương thông, áp sát lại gần hôn nhau một cái.
Cuộc đời chính là được cấu thành từ lựa chọn này đến lựa chọn khác, nếu như lúc nào cũng không suy nghĩ, trực tiếp đưa ra cái gọi là “lựa chọn tốt nhất”, thì sẽ từ từ tích tụ thành bản thân, nhưng bản thân đó căn bản không phải là chính mình, đến một khoảnh khắc nào đó soi gương, sẽ rơi vào vòng xoáy mệt mỏi triền miên.
Lang Dương Dương lại tự nhủ trong lòng một lần nữa.
Cho dù cá với tay gấu không thể nào có được cả hai, thì cũng phải dũng cảm hỏi trái tim của mình muốn điều gì.
Hoàn Chính Văn.