Chương 70: Thân Sơ (20)

 

Chương 70: Thân Sơ (20)

 

Quý Nặc Thành tiếp tục kể lại mọi chuyện ——

 

Mùa đông năm đó, huyện Đồng Gia mưa rả rích liên miên không ngừng, không có ngày nào nắng ráo.

 

Từ Gia Gia mặc đồ dày cộm, tròn xoe, cậu bé đã là một đứa trẻ hơn bốn tuổi. Chu Vân dùng kẹo bông gòn dụ Từ Gia Gia lên xe, Từ Ngân Nguyệt phát hiện con mình mất tích thì lập tức đi tìm khắp nơi.

 

Quý Nặc Thành xuất hiện, nói với cô ấy rằng đứa bé đang ở cùng mình, lâu ngày không gặp, muốn cùng hai mẹ con cô ấy ăn bữa cơm tất niên.

 

Từ Ngân Nguyệt không muốn ăn cơm tất niên gì cả, chỉ muốn đòi lại con mình. Nhưng đứa bé đã bị Quý Nặc Thành giấu đi, cô đành phải lên xe của Quý Nặc Thành.

 

Xe rời khỏi huyện Đồng Gia, càng đi càng xa, Từ Ngân Nguyệt nhận ra có điều không ổn, nhưng cửa xe đã bị khóa chặt, Quý Nặc Thành còn tiêm cho cô một mũi thuốc mê. Cô ngất đi, khi tỉnh lại thì đã đến vùng rừng núi ở ngoại ô thành phố Lê Vân.

 

Cô bị trói chặt, trước mặt không chỉ có Quý Nặc Thành, mà còn có cả Chu Vân. Cô ra sức giãy giụa, Quý Nặc Thành quỳ xuống trước mặt cô, dập đầu tạ lỗi, nước mắt nước mũi giàn giụa.

 

Sau đó, bọn họ hợp sức giết chết cô ấy, chôn cô ấy ở vùng núi hoang vu hẻo lánh. Cho đến khi chết, cô ấy vẫn không được gặp lại đứa con mà mình đã dốc hết sức lực để chăm sóc, nuôi dưỡng.

 

Sau khi chôn Từ Ngân Nguyệt xong, Chu Vân muốn ra tay với Từ Gia Gia. Nhưng Quý Nặc Thành lại do dự, dù sao thì đó cũng là máu mủ của ông.

 

“Xin em, hãy để anh xử lý nó.” Quý Nặc Thành ôm Từ Gia Gia đã hôn mê bất tỉnh sau khi bị tiêm thuốc mê quá liều, “Có thể nó sẽ không tỉnh lại! Có thể nó sẽ không nhớ được chuyện gì!”

 

Chu Vân sợ hãi, giết người nói thì dễ, nhưng khi thực sự giết người rồi bà mới cảm nhận được nỗi sợ hãi gần như tuyệt vọng.

 

Từ Gia Gia cứ như vậy mà giữ được mạng sống. Cậu bé được bí mật nuôi dưỡng trong căn nhà nhỏ của Quý Nặc Thành và Chu Vân.

 

Nửa tháng sau, bọn họ lấy lý do về quê thăm người thân để quay lại huyện Đồng Gia, lúc đó đồn cảnh sát đã bắt đầu điều tra, mọi người bàn tán xôn xao rằng, chắc chắn mẹ con Từ Ngân Nguyệt đã bị nhà họ Khang hại chết.

 

Quý Nặc Thành cũng cung cấp lời khai, cảnh sát không hề nghi ngờ gì ông.

 

Sau đó, ông và Chu Vân vội vàng trốn về thành phố Lê Vân, đợi đến khi tin tức lắng xuống, ông đã nói dối rằng Từ Gia Gia là đứa trẻ mình nhặt được, rồi đưa đến trại trẻ mồ côi. Lúc đó vì Từ Gia Gia bị tiêm thuốc quá liều mà ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, bác sĩ nói cậu bé đã mất trí nhớ, có lẽ cả đời này cũng không nhớ lại được những gì đã trải qua.

 

Quý Nặc Thành hy vọng, Từ Gia Gia sẽ vĩnh viễn không bao giờ nhớ lại được.

 

Ông cảm thấy thật may mắn vì Từ Gia Gia được một cặp vợ chồng người nước Y nhận nuôi, có lẽ sẽ không quay trở lại đây nữa.

 

Ông và Chu Vân thở phào nhẹ nhõm, tập trung trở lại vào công việc và cuộc sống, nhưng Chu Vân lại xuất hiện vấn đề tâm lý nghiêm trọng. Bọn họ đã mời thầy đến xem, đối phương nói, tốt nhất là bọn họ không nên có con, để tích phúc, chi bằng nhận nuôi một đứa trẻ, đối xử tốt với nó, coi như chuộc tội.

 

Bọn họ không dám nhận nuôi trẻ ở trại trẻ mồ côi thành phố Lê Vân, nên đã quay về thành phố Hạ Dung, nhận nuôi một cậu bé tên Hạ Thành Thật, đặt tên là Quý Trầm Giao.

 

Trong phòng giám sát, Quý Trầm Giao từ từ nhắm mắt lại, cảm thấy cơn buồn nôn ập đến khiến đầu óc anh choáng váng.

 

Sự thật về việc anh được nhận nuôi quả nhiên là như vậy.

 

Quý Nặc Thành giống như một khúc gỗ mục nát, sau khi dừng lại một lát rồi tiếp tục kể.

 

Quý Trầm Giao chính là kiểu đứa trẻ mà ông và Chu Vân mong muốn, thông minh, lễ phép, không quá hoạt bát. Bọn họ tạo thành một gia đình kỳ lạ. Sức khỏe bố vợ ông không tốt, mấy người anh trai của Chu Vân tranh giành gia sản, nhưng anh em toàn là phế vật. Trong giai đoạn then chốt chuyển đổi nhà máy, ông đã đứng ra, thay đổi chiến lược tương lai, không chỉ giúp nhà máy của nhà họ Chu tồn tại, mà còn bắt đầu hưởng lợi từ thời đại thay đổi.

 

Trước khi bố vợ qua đời đã giao nhà máy, công ty cho vợ chồng ông, bao nhiêu năm trôi qua, bọn họ đã chọn cách quên đi Từ Ngân Nguyệt và Từ Gia Gia, khi Quý Trầm Giao hỏi ý kiến ông về việc nên thi trường nào, ông nhìn thấy trường Đại học Công an mà cảm thấy đau đầu như búa bổ.

 

Ông đã cố gắng ngăn cản, phân tích cho Quý Trầm Giao những lợi ích của các nguyện vọng khác, nhưng sau khi Quý Trầm Giao suy nghĩ kỹ càng, anh vẫn chọn trường Công an.

 

Kể từ đó, Quý Nặc Thành như bị mắc bệnh tim, luôn cảm thấy một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện. Nhưng ông lại tự an ủi mình rằng – có thể xảy ra chuyện gì chứ? Từ Ngân Nguyệt đã chết từ lâu, Từ Gia Gia cũng đã ra nước ngoài. Hơn nữa ông làm việc thiện nhiều năm như thế, tận tâm tận lực nuôi dưỡng Quý Trầm Giao trưởng thành tài giỏi, dạy cho Quý Trầm Giao những mặt tốt đẹp nhất của nhân tính con người, ông đã hoàn thành việc chuộc tội rồi!

 

Thời gian trôi nhanh trong hành động tự lừa dối bản thân đó. Tháng trước, có một bức thư được đặt trước cửa nhà ông. Sau khi đọc nội dung, ông và Chu Vân đều sợ hãi kinh hoàng.

 

Bọn họ kiểm tra camera giám sát, nhìn thấy một người đàn ông che kín mặt. Người đàn ông đó căn bản không hề tránh né camera, bởi vì biết bọn họ không dám báo cảnh sát.

 

Ông và Chu Vân im lặng đối mặt nhau, biết rằng cuối cùng quả báo cũng đến.

 

Cái tên Từ Ngân Nguyệt này đã nhiều năm rồi Quý Nặc Thành không hề nghĩ tới, ông và Chu Vân đã làm đủ mọi việc tốt, dốc hết tâm huyết và tình yêu thương vào đứa con nuôi, cho rằng đã chuộc hết tội lỗi giết Từ Ngân Nguyệt, làm tổn thương Từ Gia Gia. Nhưng sự xuất hiện của bức thư giống như một cái tát, giáng mạnh vào mặt bọn họ.

 

Cuộc hôn nhân nhìn bề ngoài thì hòa thuận đột nhiên xuất hiện vết nứt lớn như miệng vực, mấy chục năm hai vợ chồng chưa từng cãi nhau bỗng bùng nổ tranh cãi dữ dội, bọn họ đều không nhìn thấy mặt người đàn ông trong camera giám sát, nhưng bọn họ đều đoán được đó chính là Từ Gia Gia.

 

Chu Vân tát Quý Nặc Thành một cái, trách ông không xử lý Từ Gia Gia. Quý Nặc Thành chán nản ngồi phịch xuống, rơi vào trạng thái hoảng sợ tột độ.

 

Sau đó, lại có thêm vài bức thư nữa được gửi đến. Người đàn ông nắm chắc việc bọn họ không dám báo cảnh sát, không dám nói với bất kỳ ai, nên đã tùy ý đe dọa, khủng bố bọn họ. Phòng tuyến tâm lý của Chu Vân đã sụp đổ, bà khóc lóc nói với Quý Nặc Thành rằng, bà muốn đi tự thú, bọn họ chỉ giết một người, hơn nữa có tình tiết tự thú, sẽ không bị tử hình.

 

“Bà điên rồi à?” Quý Nặc Thành kinh hãi nói: “Ngồi tù là chuyện nhỏ sao? Bà quên tôi đã đi đến bước đường này như thế nào rồi à? Bà quên những người anh trai của bà mỗi ngày đều muốn cướp đoạt mọi thứ của chúng ta sao?”

 

“Vậy phải làm sao đây?” Chu Vân khóc đến mức toàn thân run rẩy, “Cậu ta sẽ nói cho Tiểu Trầm! Tiểu Trầm sẽ đến bắt chúng ta! Tôi không thể chấp nhận được việc này!”

 

Quý Nặc Thành ôm lấy vợ, “Chúng ta không thể tự loạn trận tuyến được, bà tuyệt đối đừng xúc động, tôi sẽ nghĩ cách!”

 

Cách mà Quý Nặc Thành nghĩ ra là, trước tiên phải rời khỏi thành phố Lê Vân để tránh đầu sóng ngọn gió, bởi vì trạng thái của Chu Vân ngày càng kỳ lạ, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện khiến anh em nhà họ Chu chú ý. Ông đoán là Từ Gia Gia sẽ không ra tay ngay lập tức, dường như còn đang chờ đợi một thời cơ, vậy thì bọn họ cũng có thời gian để đối phó.

 

Tạm thời lấy danh nghĩa đi du lịch đến miền Tây, bỏ ra một số tiền lớn thuê người điều tra Từ Gia Gia, có thể diệt khẩu là tốt nhất. Khả năng xấu nhất là, Từ Gia Gia công khai mọi chuyện với cảnh sát, trong tình thế không còn đường lui, bọn họ có thể vượt biên qua vùng núi phía Tây.

 

Nhưng Chu Vân lại gọi điện thoại cho Quý Trầm Giao, nói muốn đi du lịch miền Tây.

 

Lúc Quý Nặc Thành biết thì đã muộn, ông trách vợ tự ý quyết định. Chu Vân kích động nói: “Nhỡ Tiểu Trầm có việc tìm chúng ta thì sao? Thằng bé có muốn tra xem chúng ta ở đâu chẳng rất dễ dàng? Chi bằng chủ động nói cho nó biết!”

 

Quý Nặc Thành cảm thấy mệt mỏi không thể tả được, hai mươi năm trước, Chu Vân quyết đoán bình tĩnh, nếu không có Chu Vân, ông không thể giết Từ Ngân Nguyệt một cách gọn gàng như vậy được. Nhưng bây giờ, Chu Vân trong mắt ông bỗng trở nên do dự thiếu quyết đoán, không những không thể giúp đỡ ông, ngược lại còn là mối nguy hiểm lớn nhất.

 

Từ thời khắc đó, ông đã bắt đầu ấp ủ cách để khiến Chu Vân biến mất.

 

Sau khi đến huyện Tây Vân, Quý Nặc Thành thông qua mạng lưới ngầm ở nước ngoài để thuê thám tử, điều tra tình hình của Từ Gia Gia. Nhưng điều tra một người cần phải có thời gian, bọn họ chỉ có thể chờ đợi.

 

Quý Nặc Thành cảm thấy đã đến miền Tây rồi thì nên làm cho ra vẻ, giống như những du khách khác thuê xe, thuê hướng dẫn viên, đi tham quan các hồ thiêng núi thánh. Nhưng gánh nặng tâm lý của Chu Vân ngày càng nặng nề hơn, bà không dám ở khách sạn trung tâm huyện, nhất quyết đòi ở khách sạn xa đám đông nhất, điều kiện kém nhất, cả ngày nhốt mình trong phòng, nếu không phải Quý Nặc Thành kéo bà đi ăn, bà còn không chịu xuống lầu.

 

Có một ngày, Chu Vân lại “phát điên”, nói không chịu đựng nổi nữa, muốn đi tự thú. Quý Nặc Thành nói ngon nói ngọt mãi mới dỗ dành được bà, đợi bà ngủ say, Quý Nặc Thành nhìn khuôn mặt nghiêng của bà, cảm thấy thật xa lạ.

 

Hai mươi năm trước, chính bà đã xúi giục ông hại chết Từ Ngân Nguyệt, bây giờ lại là bà ép ông tự thú. Cuộc đời ông, lẽ nào cứ bị bà hủy hoại như vậy?

 

Quý Nặc Thành càng nghĩ càng không cam tâm. Ông ngồi trên ban công ngập tràn ánh trăng, kế hoạch khiến Chu Vân im miệng mãi mãi cuối cùng cũng thành hình.

 

Ông không muốn ngồi tù, dù sao ông cũng đã giết một người phụ nữ, chi bằng giết thêm một người nữa!

 

Ngày hôm sau, tình trạng của Chu Vân vẫn không khá hơn, đang ăn cơm thì đột nhiên lại nhắc đến chuyện đi tự thú. Lần này, Quý Nặc Thành không khuyên bà nữa, mà lại nói: “Được.”

 

Chu Vân rất ngạc nhiên. Quý Nặc Thành dịu dàng vuốt tóc mai cho bà, “Tối qua tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta cứ trốn chạy như thế này cũng không phải là cách, so với việc để Tiểu Trầm coi thường chúng ta, chi bằng trước khi thằng bé biết, đi tự thú trước thì tốt hơn.”

 

Vẻ mặt Chu Vân như được giải thoát. Quý Nặc Thành lại nói, nhưng ông vẫn muốn ở lại cao nguyên này thêm vài ngày, ở đây trời rất xanh, mây rất thấp, không khí cũng rất tốt, đủ để gột rửa tâm hồn tội lỗi của bọn họ.

 

Chu Vân đồng ý.

 

Chiều hôm đó, Quý Nặc Thành lái xe ra khỏi huyện, theo lời hướng dẫn viên nói, đến khe núi Tuyết Chung để khảo sát địa điểm. Ông đứng trên vách đá gió thổi mạnh không ngừng, nhìn xuống phía dưới, sương mù trắng xóa, không nhìn thấy đáy. Ông thử đưa tay ra đẩy đẩy, dựa vào thế gió, người đứng ở mép vách đá rất dễ rơi xuống. Ông lại đợi ở ven đường rất lâu, không thấy xe của du khách nào đi về phía này.

 

Sau đó, ông lại đi thêm một lần nữa. Khe núi Tuyết Chung trở thành nơi ông quen thuộc nhất trên cả vùng cao nguyên này.

 

Buổi tối, ông nói với Chu Vân, ngày kia sẽ đi thành phố Hạ Dung. Nhưng trước đó, muốn cùng bà du ngoạn cao nguyên, ngắm nhìn những ngọn núi tuyết hùng vĩ. Cả thể xác lẫn tinh thần của Chu Vân đều mệt mỏi, nhưng bà vẫn đồng ý.

 

Xe việt dã chạy về phía khe núi Tuyết Chung, dọc đường không có xe nào khác. Chu Vân có chút nghi hoặc: “Chúng ta không đi cùng đường với những người khác sao?”

 

Quý Nặc Thành đã sớm nghĩ ra lý do, “Tôi đã đặc biệt hỏi hướng dẫn viên rồi, con đường này rất ít người đi, nhưng phong cảnh rất đẹp. Những điểm du lịch nổi tiếng đông người chen chúc, chắc bà không muốn đến những nơi như vậy đâu nhỉ?”

 

Lần cuối cùng trong đời Chu Vân cảm nhận được sự “chu đáo” của chồng, khó có khi nở một nụ cười.

 

Quý Nặc Thành lại cười rất lạnh lùng âm hiểm.

 

Đến vách đá đã khảo sát ba lần, Quý Nặc Thành dừng xe, chỉ về phía xa nói: “Hướng dẫn viên nói ở đó có một đài quan sát tự nhiên, có thể ngắm nhìn núi thần.”

 

Đối diện quả thực có một ngọn núi tuyết hùng vĩ, Chu Vân không nghi ngờ gì, đi qua đó.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Quý Nặc Thành đi theo, đợi đến khi Chu Vân sắp đi đến vị trí ông đã tính toán, ông đột nhiên đưa tay ra.

 

Nhưng vào lúc này Chu Vân lại đột ngột quay người lại, bà kinh hãi nói: “Ông đang làm gì vậy?”

 

Lúc này ông có nói gì cũng vô ích, Quý Nặc Thành đỏ mắt, nắm lấy cánh tay Chu Vân. Bà lập tức hiểu ra Quý Nặc Thành muốn làm gì, bà bộc phát toàn bộ sức lực giãy giụa, la hét, suýt chút nữa đã đẩy Quý Nặc Thành xuống.

 

Không ai muốn chết cả, Quý Nặc Thành và “đồng phạm” của mình liều chết giằng co trên vách đá, cuối cùng ông dùng sức thắng Chu Vân, đẩy bà xuống vực.

 

Trong cơn gió lớn, tiếng hét của Chu Vân trong nháy mắt đã bị nuốt chửng.

 

Ông nhìn xuống, vực sâu cuộn lên bụi tuyết, có một khoảnh khắc, ông cũng muốn nhảy xuống theo.

 

Trở về huyện Tây Vân, ông bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo. Thám tử được thuê vẫn chưa thể gửi lại tin tức gì của Từ Gia Gia, ông bịa ra chuyện vợ mình không cẩn thận ngã xuống vực, suy đi tính lại xem có sơ hở nào không.

 

Ngay khi ông cho rằng tình hình đang chuyển biến tốt đẹp thì ông lại nhận được điện thoại của Quý Trầm Giao. Quý Trầm Giao lại hỏi ông về chuyện của Từ Ngân Nguyệt!

 

Ông biết, mình đã không thể ngăn cản được nữa rồi.

 

Tình huống xấu nhất đã xảy ra, con nuôi của ông sẽ đích thân bắt giữ ông. May mà ông đã ở cao nguyên phía Tây, còn có xe, ông phải vượt biên trước khi Quý Trầm Giao điều tra rõ ràng mọi chuyện.

 

Nhưng khi lái xe ra ngoài, nhìn thấy các trạm kiểm soát, ông mới hiểu, vượt biên từ cao nguyên phía Tây này không phải là chuyện dễ dàng. Ông đã bị mắc kẹt trên cao nguyên!

 

Vận rủi liên tiếp ập đến, khi chiếc xe việt dã sắp hết xăng, ông nhất thời bất cẩn, lao xuống một khe núi, được dân làng cứu giúp. Chân ông bị gãy, nằm trên giường đất của dân làng, không thể làm gì được.

 

Phòng thẩm vấn im lặng vài giây, Quý Nặc Thành nhìn về phía Lăng Liệp, “Thực ra khi nhìn thấy cậu, tôi đã cảm thấy rất may mắn, may mà không phải là Tiểu Trầm.”

 

Quý Trầm Giao trước màn hình giám sát nắm chặt hai tay, phẫn nộ, bất lực, bồn chồn, những cảm xúc vô dụng này đã lấp đầy lồng ngực anh, khiến anh dù có hít thở thật sâu cũng không thể tống chúng ra ngoài được.

 

Vụ án vẫn chưa kết thúc, Quý Nặc Thành tạm thời bị đưa đến trại tạm giam. Quý Trầm Giao sải bước đi về phía phòng thẩm vấn, trên hành lang nhìn thấy người cha nuôi luôn ôn hòa nhã nhặn của mình.

 

Anh đứng thẳng người, cau mày nhìn ông, ánh mắt anh sắc bén. Rõ ràng Quý Nặc Thành có chút sửng sốt, vội vàng nhìn sang hướng khác, hai cánh tay bị cảnh sát đỡ lấy không ngừng run rẩy.

 

Quý Trầm Giao không nói gì, cũng không bước thêm bước nào nữa, nhưng ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên người Quý Nặc Thành.

 

Chân Quý Nặc Thành đi lại khó khăn, được dìu đi qua bên cạnh Quý Trầm Giao. Hơi thở của ông nặng nề như ống bễ, ông mở miệng, muốn nói một câu xin lỗi, nhưng cuối cùng không phát ra được một âm tiết nào.

 

Tiếng bước chân nặng nề trên hành lang ngày càng xa, Quý Trầm Giao cũng không quay đầu lại. Thực ra anh không cần xuất hiện, nhưng vừa rồi cảm giác xúc động đã vượt qua lý trí, anh vội vàng chạy đến, nhưng lại không nói được lời nào.

 

Anh muốn hỏi: Tại sao lại nhận nuôi tôi? Tại sao lại đặt cho tôi cái tên Trầm Giao? Gia đình của chúng ta là giả dối sao….

 

Nhưng anh chỉ nhìn chằm chằm vào Quý Nặc Thành, nhìn người đàn ông đầy tội lỗi, đầy sương gió này biến mất trong tầm mắt.

 

Anh nhắm mắt lại, có chút choáng váng loạng choạng.

 

Giây tiếp theo, eo được một cánh tay đỡ lấy, anh quay mặt sang, đối diện với ánh mắt của Lăng Liệp.

 

Lăng Liệp luôn cười đùa, nhưng lúc này, anh nhìn thấy cảm giác vững vàng và bao dung trên người hắn.

 

Tạ Khuynh cũng đi tới, vỗ vai Quý Trầm Giao, “Về nghỉ ngơi đi, ở đây có chúng tôi rồi.”

 

Lương Vấn Huyền gật đầu với Quý Trầm Giao, lại đấm vào ngực mình.

 

Những uất ức trong lòng như được trút ra một chút, Quý Trầm Giao nói: “Tôi không sao.”

 

Ở đây đều là những cảnh sát hình sự ưu tú, hiểu được tâm lý của đồng nghiệp. Vụ án này còn chưa phá, Quý Nặc Thành đã sa lưới, nhưng kẻ chủ mưu Jaco thì vẫn chưa lộ diện, mục đích của anh ta đã đạt được, có lẽ anh ta sẽ sớm xuất hiện thôi. Quý Trầm Giao không muốn nghỉ ngơi.

 

Tạ Khuynh cũng không nói nhiều, “Cậu tự biết chừng mực là được, có cần gì thì cứ tìm tôi.”

 

Hôm nay bầu không khí ở đội trọng án khác với bình thường, mọi người đều biết thân thế của Quý Trầm Giao, cũng biết người bị đưa đến trại tạm giam là cha nuôi của Quý Trầm Giao. Tịch Vãn và An Tuần có chút khó xử, không biết phải đối mặt với Quý Trầm Giao như thế nào, Thẩm Tê thì tự nhốt mình trong phòng máy, thề phải truy tìm Jaco cho bằng được.

 

Lương Vấn Huyền vốn đã rất “Phật hệ” rồi, nhân cơ hội truyền bá Phật pháp của mình, “Việc ai người nấy làm, đội trưởng Quý không cần các cậu quan tâm hỏi han, các cậu càng để ý đến cậu ấy, cậu ấy càng không thoải mái.”

 

Tịch Vãn lo lắng nói, “Nhưng xảy ra chuyện như vậy, trong lòng anh ấy chắc chắn sẽ có bóng ma tâm lý.”

 

“Trong lòng ai mà chẳng có bóng ma tâm lý, cô càng để ý đến nó, nó càng kiêu ngạo.” Lương Vấn Huyền nói: “Đừng nhìn vào vết thương trên người đội trưởng Quý, cậu ấy rất mạnh mẽ, vết thương nặng đến mấy cũng có thể lành lại. Việc chúng ta cần làm bây giờ là bỏ qua những bóng ma tâm lý và vết thương đó, thuận theo tự nhiên, hiểu không?”

 

Tịch Vãn suy nghĩ một lát, “Hiểu rồi.” Nhưng nửa phút sau cô lại đi tìm Lương Vấn Huyền, “Nhưng anh Lương, tôi vẫn không thể đối xử bình thường với đội trưởng được. Tôi muốn xin đi đến thành phố Lê Vân một chuyến.”

 

Nhà của Quý Nặc Thành và Chu Vân ở thành phố Lê Vân, Quý Nặc Thành nói camera đã quay được người đàn ông đặt thư, thư cũng ở trong nhà, những thứ này đều cần cảnh sát đi xác minh. Còn có thi thể của Từ Ngân Nguyệt chôn ở vùng núi hoang vu ngoại ô thành phố Lê Vân, việc khai quật cần không ít nhân lực và thời gian.

 

Lương Vấn Huyền hiểu tâm trạng của Tịch Vãn, gật đầu, “Được, vậy việc ở thành phố Lê Vân giao cho cô.”

 

Quý Trầm Giao trở lại văn phòng, xem lại bản ghi chép thẩm vấn Quý Nặc Thành. Quý Nặc Thành liên tục nói năm đó giết Từ Ngân Nguyệt là bị Chu Vân xúi giục, nhưng bây giờ đã chết không đối chứng. Anh không khỏi nghĩ đến người mẹ nuôi luôn dịu dàng từ ái trước mặt mình, có lẽ cái chết của Từ Ngân Nguyệt không có liên quan trực tiếp đến Chu Vân, mà là Quý Nặc Thành lo lắng chuyện Từ Ngân Nguyệt có con bị bại lộ, ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, cho nên mới ra tay độc ác?

 

Anh lại một lần nữa tự trách bản thân mình vì đã không coi trọng sự bất thường mà Chu Vân thể hiện trong điện thoại. Bây giờ sự thật đã bị chôn vùi trong sự phẫn nộ, không ai còn có thể nói rõ hai mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì.

 

Không, còn có Từ Gia Gia nữa. Quý Trầm Giao day day mi tâm. Quý Nặc Thành nói, để khống chế Từ Gia Gia, ông đã tiêm cho Từ Gia Gia một lượng lớn thuốc mê, thuốc mê là do ông tự bào chế từ phòng thí nghiệm của nhà máy. Vì vậy nên Từ Gia Gia mới rơi vào hôn mê sâu, sau khi tỉnh lại thì trở nên ngây ngốc.

 

Nhưng Jaco bây giờ lại tinh ranh linh hoạt, anh ta đã báo thù, tức là đã nhớ lại tất cả.

 

Phải nhanh chóng tìm ra Jaco, việc Chu Vân có xúi giục Quý Nặc Thành hay không, có ảnh hưởng đến việc định tội cho Quý Nặc Thành, quan trọng hơn là, nếu Chu Vân không làm, anh không muốn mẹ nuôi phải mang tội ác lớn như vậy.

 

Một mùi thơm bay lơ lửng trong không khí, Quý Trầm Giao hoàn hồn, nhìn về phía cửa. Lăng Liệp xách túi McDonald đi tới, hắn lại khôi phục nụ cười quen thuộc, “Đội trưởng Quý, ăn cơm không?”

 

Không biết từ lúc nào, Quý Trầm Giao đã không còn bài xích “Đồ ăn rác” nữa, “Ăn.”

 

Lăng Liệp cười hì hì, chia hamburger cho Quý Trầm Giao, còn mình thì ăn cánh gà, gà viên. Quý Trầm Giao không uống coca, cả hai cốc đều vào bụng Lăng Liệp hết.

 

“Anh đang xem gì vậy?” Lăng Liệp hỏi.

 

Quý Trầm Giao xoay máy tính lại, “Lúc ở phòng thẩm vấn, anh có phát hiện ra chi tiết gì không?”

 

Trên màn hình là khuôn mặt tái nhợt và giả dối của Quý Nặc Thành. Lăng Liệp liếc Quý Trầm Giao một cái, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh thì mới nói: “Những chỗ chúng ta có bằng chứng xác thực, ông ấy nhận tội rất dứt khoát, ví dụ như khảo sát địa điểm, dụ dỗ giết Chu Vân. Nhưng những vụ án đã lâu, ông ấy đoán là cảnh sát khó mà tìm ra được bằng chứng, nên đã đổ hết tội cho người không thể nói.”

 

Quý Trầm Giao gật đầu, “Ông ấy còn nhắc đến việc tìm thám tử qua mạng lưới ngầm ở nước ngoài, nhưng lâu như vậy, thám tử lại không gửi cho ông một chút thông tin hữu ích nào.”

 

Ở nước ngoài có không ít mạng lưới tội phạm, dùng tiền ảo giao dịch, không ai biết đối phương là ai. Tình huống của Quý Nặc Thành, giống như bị lừa vậy.

 

Bởi vì việc Quý Nặc Thành tìm thám tử không có ảnh hưởng gì đến toàn bộ vụ án, cho nên trong quá trình thẩm vấn, chuyện đó không trở thành trọng điểm. Quý Trầm Giao xâu chuỗi toàn bộ quá trình thẩm vấn, phát hiện nghi vấn chỉ có hai chỗ, một là Chu Vân có xúi giục ông ấy giết người hay không, hai là mạng lưới ngầm mà Quý Nặc Thành sử dụng là mạng nào.

 

Lăng Liệp chống hai tay dưới cằm, nhìn chằm chằm Quý Trầm Giao.

 

Quý Trầm Giao: “Hửm?”

 

“Anh có mệt không?” Lăng Liệp nói.

 

Quý Trầm Giao nhíu mày, “Mệt thì có thể không điều tra nữa sao?”

 

“Tôi muốn đến nhà anh chơi game, từ khi làm ‘hack’ cho các anh, chưa có ngày nào tôi được nghỉ.” Trong giọng nói của Lăng Liệp có chút oán trách. Quý Trầm Giao lại vì lời oán trách này mà thả lỏng một chút, anh cười nói: “Không được, đợi phá án xong mới được chơi game.”

 

“Được thôi.”

 

Quý Trầm Giao đi đến khu kỹ thuật tìm Thẩm Tê, yêu cầu Thẩm Tê xác nhận Quý Nặc Thành bị lừa ở trang web nước ngoài nào.

 

Thẩm Tê nhanh chóng tra ra, nhưng có chút khó hiểu, “Trang web này có rất ít người dùng, tại sao Quý Nặc Thành lại chọn nó?”

 

“Trang web gì?”

 

“‘Phù Quang’, một mạng lưới ngầm nhỏ đến mức các quốc gia khác cũng lười đàn áp.”

 

Hết chương 70.

 

Chương 70: Thân Sơ (20)

Ngày đăng: 6 Tháng ba, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên