Chương 70: Thất Nhạc (30)

 

Chương 70: Thất Nhạc (30)

 

Sự tồn tại của Hách Nhạc chính là do đám người Vệ Ưu Thái dẫn dắt. Sau khi Vệ Ưu Thái giết chết Phùng Phong, vì muốn gây nhiễu loạn quá trình điều tra, đã từng sử dụng proxy server để đe dọa Kha Thư Nhi.

 

Trần Tranh nhíu mày: “Lại liên quan đến cờ bạc?”

 

“Đúng vậy, rất khó nói đây chỉ là sự trùng hợp.” Minh Hàn nói: “Gia đình Tưởng Minh bị giết hại vì nợ nần cờ bạc, thiết bị gây nhiễu của sòng bạc lại xuất hiện trong trường học ở chỗ chúng ta. Tổ chức đứng sau Tưởng Lạc Thanh chắc chắn có liên quan đến hoạt động cá cược phi pháp. Cộng thêm Vệ Ưu Thái nữa, mặc dù cậu ta cho rằng việc giết hại Phùng Phong là do bản thân tự nguyện, nhưng rất có thể cậu ta không biết rằng mình đang bị giật dây, ngay cả proxy server mà cậu ta sử dụng cũng liên quan đến những gì chúng ta đang điều tra. Rất có thể Tưởng Lạc Thanh đã nhúng tay vào chuyện này.”

 

Một lúc sau, Trần Tranh gật đầu, “Cá cược phi pháp có thể chỉ là một phần trong ‘Dự án’ của chúng, nếu không thì không thể giải thích được những gì chúng đã làm trong trường học.”

 

“Đúng vậy.” Minh Hàn vỗ nhẹ lên bàn, “Mọi việc cứ lần lượt giải quyết, cho dù chúng có dính líu đến cái gì đi nữa, nhiệm vụ hiện tại của chúng ta là tìm ra bằng chứng phạm tội của Tưởng Lạc Thanh với Lữ Âu. Anh, giao nhiệm vụ này cho em đi.”

 

Trần Tranh kéo suy nghĩ trở lại vụ án, “Tưởng Lạc Thanh không phải là người duy nhất, còn có những đồng phạm khác đang hoạt động ở thành phố Trúc Tuyền, hiện tại chắc chắn bọn chúng đã biết Tưởng Lạc Thanh bị bắt, nhưng không rõ anh ta đã khai báo những gì. Khu vực xung quanh trường Trung học số 10, đồn cảnh sát và nhà của Tưởng Lạc Thanh là những nơi bọn chúng có khả năng xuất hiện nhất. Tôi đã nói với Khổng Binh, yêu cầu tăng cường bảo vệ trường Trung học số 10, đề phòng chúng bắt cóc hoặc làm hại học sinh. Ngoài ra, còn phải tìm kiếm nơi ở thực sự của Tưởng Lạc Thanh, chắc chắn sẽ có manh mối ở đó.”

 

Trong khi Trần Tranh nói, Minh Hàn nhìn anh với vẻ thích thú, thỉnh thoảng gật đầu. Trần Tranh quay đầu nhìn cậu: “Bây giờ cậu đã trở lại, vậy nhiệm vụ của cậu là nhìn thẳng vào những kẻ đang nhìn chúng ta chằm chằm.”

 

Minh Hàn cười nói: “Câu này nghe sao mà trúc trắc vậy?”

 

Trần Tranh nói: “Cậu nghe hiểu là được.”

 

Cơ sở hạ tầng xung quanh khu chung cư Hoa Tuyền, nơi Tưởng Lạc Thanh thuê trọ, đặc biệt là hệ thống camera giám sát, không được hoàn thiện, có nhiều điểm mù. Tối ngày 28 tháng 11, ngày Lữ Âu mất tích, anh ta tự nhận là đang chạy bộ ban đêm, nhưng mà, do thiếu camera giám sát, cảnh sát không thể xác minh được lộ trình mà anh ta cung cấp.

 

Lần này Khổng Binh quyết tâm phải vẽ ra phạm vi chạy bộ của Tưởng Lạc Thanh, không chỉ điều tra camera công cộng, mà còn cử người đến các cửa hàng gần đó để xin xem camera và tiến hành rà soát. Làm như vậy hiệu quả rất thấp, cũng rất dễ xảy ra sai sót, nhưng đôi khi cách ngu ngốc cũng là một cách. Tưởng Lạc Thanh không thể hoàn toàn tránh được tất cả các camera, nhất định anh ta có lúc sơ hở, đây chính là “Điểm” mà cảnh sát nắm giữ, sau đó dựa vào thông tin thu thập được từ việc rà soát, “Điểm” dần dần kết nối thành “Tuyến”, “Tuyến” tạo thành “Mặt”, từ đó có thể xác định được khu vực mà Tưởng Lạc Thanh thường xuyên hoạt động.

 

“Nơi cậu ta xuất hiện nhiều nhất là khu phố Thỏ.” Khổng Binh mặt mày hớn hở, dù thiếu ngủ trầm trọng nhưng vẫn rất phấn khích, “Từ nhà cậu ta đến đây gần 3km, cũng không tính là xa, địa điểm này rất thú vị.”

 

Trần Tranh nhìn bản đồ, đúng là rất thú vị, trước đây phố Thỏ là khu phố “hot” của thành phố Trúc Tuyền. Mấy năm trước không biết ai đã khởi xướng, biến phố Thỏ thành khu phố mang phong cách Đông Nam Á, đến phố Thỏ cứ như được du lịch Đông Nam Á vậy. Rất nhiều thương nhân muốn kiếm tiền nhanh chóng đã đổ xô đến đây, cứ đến tối và cuối tuần, phố Thỏ lại sáng đèn rực rỡ, giới trẻ tụ tập đông đúc.

 

Nhưng năm ngoái, thành phố Trúc Tuyền đã có khu phố “hot” mới, mọi người chán nơi này, dần dần bỏ rơi nó, hiện tại tuy phố Thỏ vẫn còn một số cửa hàng, nhưng hoạt động kinh doanh đã không còn như trước, một số mặt bằng cửa hàng đóng cửa im lìm trong một thời gian dài.

 

Khu phố Thỏ không phải là nơi thích hợp để chạy bộ, nhưng nơi đây người đông đúc, lại là nơi thích hợp để trà trộn. Trần Tranh quyết định tự mình đến phố Thỏ xem xét, Khổng Binh cũng đi theo anh đến cửa. Trần Tranh nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh ta: “Đội trưởng Khổng, anh nên đi ngủ một giấc trước đã.”

 

Khổng Binh xoa mặt: “Tôi không sao.”

 

“Có sao thì đã muộn rồi.” Trần Tranh nói: “Giao lại cho tôi, anh đừng có nghĩ là tôi muốn tranh công với anh đấy nhé?”

 

Khổng Binh ngẩn người, vội vàng nói: “Tôi là loại người như vậy sao?”

 

Trần Tranh nói: “Vậy thì đi ngủ đi. Chờ tôi quay lại báo cáo cho anh.”

 

Nghe tiếng bước chân của Trần Tranh khuất xa, Khổng Binh lắc đầu, hai tay xoa xoa thái dương, tinh thần cố gắng gượng dậy đã tan biến, anh ta lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, thật sự rất buồn ngủ.”

 

Trần Tranh đến phố Thỏ, ban ngày nơi đây trông rất vắng vẻ, những bức tranh graffiti hai bên đường trông có vẻ ảm đạm dưới bầu trời u ám. Con phố này không phải là phố thương mại, trước khi bị các hộ kinh doanh chiếm đóng, đều là những ngôi nhà cũ kỹ được xây dựng từ thế kỷ trước. Các hộ kinh doanh đã đẩy giá nhà đất ở đây lên cao, một số căn được mua lại và cải tạo thành homestay, giờ đây do kinh doanh ế ẩm nên lại bán tháo với giá rẻ.

 

Trần Tranh vừa đi vừa quan sát, ven đường có rất nhiều ô tô, một số đã bị lá thu phủ kín. Việc Tưởng Lạc Thanh chạy bộ chỉ là cái cớ, căn cứ thực sự của cậu ta rất có thể là ở đây, nếu Lữ Âu còn sống, nói không chừng cũng ở đây.

 

Đột nhiên, Trần Tranh chú ý đến một chiếc xe thương mại màu đen, nó đậu giữa những chiếc xe sang trọng khác, trông rất bình thường. Tuy nhiên, Trần Tranh lại đi tới, cúi người xem biển số xe, sau đó chụp ảnh lại.

 

Lúc này, anh cảm thấy sau lưng có một ánh mắt nguy hiểm chiếu tới, như thể có ai đó đang theo dõi anh trong bóng tối, anh nhanh chóng quay người lại, nhưng chỉ thấy những cụ già đang ngồi túm tụm đánh mạt chược ở phía đối diện. Anh mở rộng phạm vi quan sát, nhưng vẫn không phát hiện ra kẻ khả nghi nào.

 

Nhận được bức ảnh Trần Tranh gửi đến, kỹ thuật viên điều tra có chút khó hiểu: “Thầy Trần, đây là?”

 

Trần Tranh nói: “Kiểm tra thông tin của chiếc xe này, tôi cảm thấy đã nhìn thấy nó trên phố Diệp Bình vào ngày 29.”

 

Trần Tranh không có khả năng ghi nhớ siêu phàm, nhưng khi Hứa Hưng Hào tự sát, anh đã ở hiện trường, sau đó Lữ Âu mất tích, cảnh sát điều tra ra tối hôm đó Lữ Âu đã đến phố Diệp Bình, sau khi đi vào ngõ Hoa Hương thì không thấy đâu nữa.

 

Anh đã xem đi xem lại camera giám sát trên phố Diệp Bình rất nhiều lần, cố gắng tìm ra kẻ khả nghi, nhưng không tìm thấy. Do xem camera quá nhiều lần, một số người và xe xuất hiện trong đó đã được lưu trữ tạm thời trong trí nhớ của anh, anh mơ hồ nhớ là đã nhìn thấy một chiếc xe giống hệt như vậy.

 

Có mục tiêu rõ ràng, kỹ thuật viên điều tra cũng dễ dàng hơn, rất nhanh đã phản hồi lại cho Trần Tranh – Chiếc xe này được camera ghi lại vào lúc 9 giờ 50 phút tối ngày 29, chủ xe tên là Lý Thường Minh, sau khi rời khỏi phố Diệp Bình thì biến mất, tạm thời không có camera nào ghi lại được hình ảnh của nó.

 

Điện thoại của Trần Tranh lại đổ chuông, lần này là Minh Hàn: “Anh, anh đã phát hiện ra chiếc xe khả nghi trên phố Thỏ rồi sao?”

 

Trần Tranh không hề ngạc nhiên khi Minh Hàn biết chuyện nhanh như vậy: “Bên cậu thì sao?”

 

“Em đang ở khu chung cư Hoa Tuyền, bên này cảnh sát khá đông, dường như có một người muốn dò la tin tức từ trong đó.” Minh Hàn, con “Hoàng Tước” này không ở cùng với các cảnh sát hình sự, mà cải trang thành người qua đường, quan sát nhất cử nhất động của mọi người trên đường từ xa, “Vừa rồi, dường như hắn ta đã nhận được tin tức gì đó rồi chuồn mất.”

 

Trần Tranh quan sát xung quanh: “Có người đang theo dõi tôi, bọn chúng biết cảnh sát đã lần ra phố Thỏ rồi.”

 

Minh Hàn nói: “Em sẽ bám theo xe của hắn ta, anh cẩn thận.”

 

Lúc này, một đội cảnh sát đặc nhiệm đã đến phố Thỏ, người dân nhận thấy bầu không khí dần trở nên căng thẳng, sôi nổi ra đường xem là chuyện gì đã xảy ra. Trần Tranh gọi điện cho Khổng Binh: “Giấc ngủ này của anh xem ra là không ngủ được rồi.”

 

Khổng Binh đã nhận được tin từ kỹ thuật viên điều tra: “Còn ngủ cái nỗi gì nữa? Bắt được người rồi thì tôi muốn ngủ bao lâu cũng được!”

 

“Anh không cần đến đây, cảnh sát đặc nhiệm đang ở đây rồi.” Trần Tranh bình tĩnh nói: “Anh mau chóng tìm chủ xe Lý Thường Minh, nếu đội còn người thì cử thêm người đến đây hỗ trợ rà soát.”

 

“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” Quán lẩu là nơi mở cửa sớm nhất trên con phố này, người phụ nữ dọn dẹp còn chưa kịp cởi tạp dề đã chạy ra cửa nhìn ngó.

 

Trần Tranh chỉ vào chiếc xe khả nghi: “Trước đây có từng nhìn thấy chiếc xe đó chưa?”

 

Người phụ nữ nói: “Chiếc xe đó thì có vấn đề gì? Nó thường xuyên đỗ ở đây, mỗi lần đỗ là mấy ngày liền.”

 

Trần Tranh lại hỏi: “Vậy có nhìn thấy chủ xe không? Ai là người lái chiếc xe đó?”

 

Người phụ nữ nhìn những người khác, nhưng không ai trả lời được: “Hình như mỗi lần chỉ thấy xe, không thấy người. Khu này lộn xộn lắm, buổi tối người lại đông, ai mà nhớ được?”

 

Nơi đỗ xe là góc khuất của camera giám sát, nó âm thầm đỗ ở phố Thỏ, nếu như cảnh sát chưa lần ra phố Thỏ thì e rằng nó cứ đỗ như vậy mãi, cũng sẽ không có ai phát hiện ra điều bất thường.

 

Trần Tranh lại lấy ảnh của Tưởng Lạc Thanh ra: “Mọi người có từng gặp người này chưa?”

 

Cảnh sát rà soát cũng đồng loạt lấy ảnh ra, vào ban ngày, cả khu phố Thỏ bỗng nhiên trở nên nhộn nhịp, rất nhiều người nhìn ảnh lắc đầu, cũng có người nói nhìn quen quen, hình như đã từng gặp.

 

Người phụ nữ trong quán lẩu nói: “Tôi từng gặp cậu ta mấy lần, quán chúng tôi mở cửa sớm đóng cửa muộn, mấy lần cậu ta đều trở về vào lúc rạng sáng.”

 

Trần Tranh nói: “Trở về?”

 

Người phụ nữ nói: “Đúng vậy, trông cậu ta không giống như đến đây chơi, mấy người đến chơi đều đi theo nhóm, ăn mặc cũng rất sành điệu, cậu ta đi một mình, chắc là ở gần đây? Khu vực này toàn nhà cũ, không phải nhà nào cũng kinh doanh, anh đừng nhìn mấy cái homestay giá cao, chứ nhà ở bình thường giá rẻ lắm, chẳng ai muốn sống ở nơi ồn ào náo nhiệt này cả, giá thuê chắc chắn phải giảm.”

 

Ngoài người phụ nữ ở quán lẩu, còn có ba người khác nói đã từng gặp Tưởng Lạc Thanh. Trần Tranh nhìn những tòa nhà san sát, nhanh chóng tính toán, căn cứ của Tưởng Lạc Thanh ở đâu.

 

“Lý Thường Minh đã xuất ngoại từ lâu rồi!” Khổng Binh nói qua điện thoại: “Ông ta là một học giả nghiên cứu kinh tế, đã liên lạc được với người thật, ông ta hoàn toàn không biết gì về chiếc xe, còn nói đã ba năm rồi chưa về nước.”

 

Cuộc gọi này còn chưa kết thúc, điện thoại của Minh Hàn đã gọi đến, Trần Tranh nói: “Chờ chút, Minh Hàn gọi.”

 

“Hắn ta chuyển hướng rồi.” Minh Hàn nói: “Em thấy hắn ta định lái xe về phía phố Thỏ, bây giờ lại rẽ vào phố Gia Nam.”

 

“Tiếp tục theo dõi.” Trần Tranh nói: “Hiện tại phố Thỏ toàn là cảnh sát đặc nhiệm, cho dù bọn chúng muốn vào đây làm gì thì cũng không dám.”

 

Phố Gia Nam và phố Thỏ nằm ở hai hướng khác nhau, Minh Hàn đạp ga đuổi theo, dường như cuối cùng người trên xe cũng nhận ra mình bị theo dõi, bẻ lái một cái, nhân lúc đèn đỏ, lao vào con hẻm bên phải. Khi Minh Hàn đuổi theo thì chiếc xe đã đâm xiên xẹo vào một góc, một bóng người biến mất ở ngã rẽ. Minh Hàn không chút do dự lao lên phía trước, nhìn thấy bóng người đó đi vào một căn nhà cũ.

 

Căn nhà cũ không có thang máy, chỉ có sáu tầng, cầu thang rất hẹp. Minh Hàn rút súng ra, lặng lẽ đứng dưới lầu, âm thầm tính toán thời gian, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa rất khẽ, cậu mới nhanh chóng đi lên lầu. Mỗi tầng có hai căn hộ, rất có thể kẻ đó đang trốn trên tầng năm. Minh Hàn dựa vào bức tường nối giữa tầng bốn và tầng năm, nhìn thấy căn hộ bên phải có treo rèm cửa hoa văn, còn dán câu đối Tết viết tay, còn căn bên cạnh chỉ có một cánh cửa đơn giản.

 

Xác định được nơi ẩn náu của kẻ đó, Minh Hàn lặng lẽ đi xuống lầu, gõ cửa căn hộ 401. Một cụ già mở cửa, Minh Hàn xuất trình giấy tờ tùy thân rồi nhanh chóng đóng cửa lại, cụ già giật mình. Minh Hàn thấp giọng nói với ông rằng cảnh sát đang thi hành nhiệm vụ, sau đó sẽ khen thưởng cho sự đóng góp của ông. Thế hệ trước rất tin tưởng cảnh sát, vội vàng xua tay nói mình không cần khen thưởng gì cả.

 

Minh Hàn đứng cạnh cửa sổ nhà bếp quan sát, loại nhà cũ này, phía ngoài nhà bếp là nơi dễ leo trèo nhất. Lần theo dõi này của cậu khá vội vàng, không chuẩn bị dụng cụ leo trèo, tình huống đột xuất, nếu không hành động ngay thì có thể sẽ mất dấu kẻ đó.

 

Minh Hàn trèo lên cửa sổ, nhanh nhẹn nắm lấy đường ống bên hông nhà, dùng sức mạnh của eo và đôi chân dài, cả người như nhảy vọt lên, bám vào bệ cửa sổ phía trên. Người trong nhà không ở trong bếp, đương nhiên sẽ không chú ý đến động tĩnh trong bếp. Minh Hàn tiếp đất, cầm súng, lặng lẽ đi ra phòng khách. Kẻ đó đang đứng trên ban công, lo lắng chờ đợi điều gì đó. Cho đến khi bị dí súng vào gáy, hắn ta mới giật mình tỉnh táo.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Minh Hàn nói: “Giơ tay lên.”

 

…………

 

Việc rà soát trên phố Thỏ cũng đang được tiến hành, theo như lời khai của các nhân chứng, Trần Tranh đã khoanh vùng mục tiêu vào tòa nhà số 5. Tòa nhà này có bảy tầng, tập trung các dịch vụ homestay, kinh doanh online, chỉ có ba hộ gia đình không kinh doanh, căn hộ 702 là nghi vấn lớn nhất. Cảnh sát đặc nhiệm đã bao vây toàn bộ tòa nhà, Trần Tranh phá cửa xông vào, bên trong có hai người phụ nữ. Bọn họ nhìn Trần Tranh với ánh mắt căm thù, Trần Tranh lập tức nghĩ đến ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau khi đang kiểm tra xe.

 

Căn hộ có kết cấu ba phòng ngủ, một phòng khách, do trước đây là tiệm massage nên cạnh tường vẫn còn chất đống giường massage và các thiết bị khác. Sau khi lục soát, cảnh sát đặc nhiệm xác nhận trong nhà ngoài hai người phụ nữ này ra, không còn ai khác, Lữ Âu cũng không có ở đây, nhưng trong một căn phòng khác, bọn họ đã tìm thấy thứ khiến người ta phải rùng mình – búp bê, tổng cộng ba thùng búp bê nguyền rủa được đựng trong túi nilon trong suốt. Nếu cảnh sát không tóm được Hứa Hưng Hào thì e rằng số búp bê nguyền rủa tuồn vào trường học sẽ còn nhiều hơn nữa.

 

Hai người phụ nữ đã bị còng tay, Trần Tranh hỏi: “Dư Trinh Tiếu ở đâu?”

 

Đáp lại anh chỉ là ánh mắt độc ác.

 

Trần Tranh tìm thấy điện thoại, máy tính: “Gửi tin nhắn cho đồng bọn, bảo hắn ta quay lại, thấy tình hình không ổn, lại bảo hắn ta mau chóng rời đi, là các cô phải không? Các cô nghĩ rằng không nói gì thì sẽ an toàn sao? Tưởng Lạc Thanh đã ở trong tay tôi rồi, tôi có thể tìm đến đây thì không sợ không cạy được miệng các cô.”

 

Hiếm khi thấy anh hung dữ như vậy, khiến cả cảnh sát kỹ thuật hình sự vừa đến để khám nghiệm hiện trường cũng phải sững sờ, ánh mắt của hai người phụ nữ dao động, cuối cùng cũng sợ hãi.

 

Trần Tranh nói: “Chiếc xe dưới lầu đến phố Diệp Bình là để chặn Lữ Âu, nếu tôi đoán không nhầm, cậu ấy cũng ở phố Thỏ. Bây giờ khai báo thì các cô còn cơ hội.”

 

Một trong hai người không chịu nổi sự sợ hãi, run rẩy nói: “Tôi, tôi dẫn các người đi.”

 

Nghe giọng nói của cô ta là biết người nước ngoài, nhưng ngoại hình lại không khác gì người địa phương. Người bạn đồng hành của cô ta hét lên một tiếng, dùng một thứ tiếng nước ngoài nào đó mắng chửi ầm ĩ. Cứu người quan trọng hơn, Trần Tranh lập tức đưa người phụ nữ xuống lầu. Cô ta còn rất trẻ, có lẽ chưa đến hai mươi tuổi, ăn mặc cũng giống như học sinh cấp ba bình thường, nhưng sự căm thù và sợ hãi trong mắt lại tách biệt cô ta với những người đồng trang lứa.

 

Cô ta chỉ vào một con ngõ rẽ của phố Thỏ, nói bằng giọng địa phương không được lưu loát cho lắm: “Cậu ta ở trong đó.”

 

Trong ngõ toàn là các cửa hàng ăn uống và đồ thủ công mỹ nghệ, từng một thời nhộn nhịp, nhưng con phố chính đã xuống dốc, con hẻm nhỏ ít được chú ý này lại càng rơi vào tình trạng đóng cửa hàng loạt. Nơi người phụ nữ chỉ chính là một cửa hàng trong hẻm có treo biển hiệu xăm hình, các cửa hàng xung quanh ít ra còn có thể nhìn thấy một phần bên trong qua lớp kính bên ngoài, còn tiệm xăm hình này thì che chắn kín mít, e rằng đến cả con chuột cũng không chui ra được.

 

Những người hiếu kỳ bị chặn ở đầu ngõ, Trần Tranh rất cảnh giác, lo lắng người phụ nữ này đang gài bẫy cảnh sát, sau khi cử người rà soát xung quanh ngõ, anh mới cho cảnh sát đặc nhiệm tiếp cận cửa hàng. Cánh cửa sắt bị đạp tung, phát ra tiếng động chói tai, mặc dù bầu trời âm u, nhưng đối với người bên trong, ánh sáng ùa vào vẫn chói mắt.

 

Trong góc, một bóng đen đang động đậy, phát ra âm thanh yếu ớt. Cảnh sát đặc nhiệm cảnh giác chĩa súng, Trần Tranh lại ngăn cản. Đó là một tấm vải đen, bên dưới tấm vải đang che đậy thứ gì đó. Nói chính xác hơn, là một con người.

 

Trần Tranh bước tới, vén tấm vải lên, cậu bé bị trói chặt tay chân, miệng bị bịt kín, hơi thở thoi thóp. Nhưng cậu ta vẫn còn ý thức, mặc dù có thể không nhìn rõ người đến là ai, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Tranh, cố hết sức giãy giụa.

 

Trần Tranh cắt dây trói, ôm lấy Lữ Âu: “Tôi là Trần Tranh, không sao rồi, an toàn rồi!”

 

Lữ Âu được đưa đến bệnh viện cấp cứu ngay lập tức, còn Minh Hàn cũng áp giải người đàn ông trốn trong căn hộ chung cư về phân cục Bắc Diệp.

 

Lúc này Lữ Âu rất yếu, cơ thể bị tiêm thuốc mê quá liều, cộng thêm việc chưa ăn uống gì nên tạm thời vẫn chưa tỉnh lại. Hai người phụ nữ mà Trần Tranh tìm thấy, một người tên là A Bình, một người tên là A Lê, đều là người không có hộ khẩu.

 

A Lê luôn nhìn cảnh sát với ánh mắt căm thù, không chịu trả lời bất kỳ câu hỏi nào, còn A Bình thừa nhận mình là thuộc hạ của Tưởng Lạc Thanh, năm nay hai mươi mốt tuổi, mọi việc đều nghe theo Tưởng Lạc Thanh, cô ta không hiểu phạm tội là gì, chỉ là muốn được sống như người bình thường.

 

Người đàn ông bị Minh Hàn đưa về tên là Tiền Tề Tân, ba mươi tuổi, không điều tra thì không biết, điều tra ra mới biết người này lại là “Người quen” của cảnh sát – hắn ta đã từng ngồi tù hai lần vì tội cố ý gây thương tích và lừa đảo, hai năm trước mãn hạn tù, bị công an giám sát một thời gian, biểu hiện rất tốt, không ngờ lại sa vào một mạng lưới tội phạm nghiêm trọng hơn.

 

Tiền Tề Tân khai nhận, hắn ta chỉ là làm việc cho Tưởng Lạc Thanh, Tưởng Lạc Thanh trả “Lương” cho hắn ta, Tưởng Lạc Thanh bảo hắn ta theo dõi ai thì hắn ta theo dõi người đó. Tưởng Lạc Thanh còn nói, lần này nếu làm tốt, cấp trên thấy hắn ta được việc sẽ đưa hắn ta ra nước ngoài hưởng phúc. Còn lần này rốt cuộc là chuyện gì, hắn ta hoàn toàn không biết.

 

Minh Hàn hỏi: “Là anh đi bắt cóc Lữ Âu?”

 

Tiền Tề Tân vội vàng xua tay: “Là anh Tưởng làm, tôi chỉ lái xe cho anh Tưởng và canh chừng thằng nhóc đó thôi!”

 

Minh Hàn nói: “Vậy anh chạy cái gì? Ai bảo anh chạy?”

 

Tiền Tề Tân lộ vẻ mặt đau khổ: “Anh Tưởng bị bắt rồi, A Lê nói cảnh sát đã tìm ra phố Thỏ, bảo tôi quay lại đưa thằng nhóc đó đi, tôi lái xe được nửa đường, cô ta lại nói không thể quay lại nữa, nơi đó toàn là cảnh sát. Tôi không chạy thì biết làm sao?”

 

Minh Hàn hỏi: “Không phải anh nói nghe lời Tưởng Lạc Thanh sao? Sao lại nghe lời A Lê?”

 

Tiền Tề Tân nói, lúc hắn ta quen biết Tưởng Lạc Thanh, bên cạnh Tưởng Lạc Thanh đã có hai con nhỏ đó rồi, trông cũng ghê gớm lắm, lúc Tưởng Lạc Thanh không có mặt, hắn ta đều nghe lời bọn họ, đặc biệt là A Lê.

 

Minh Hàn hỏi hắn ta “Cấp trên” mà Tưởng Lạc Thanh nói là ai, hắn ta nói không biết. Minh Hàn lại hỏi: “Cái gì cũng không biết mà anh cũng dám theo Tưởng Lạc Thanh làm bậy?”

 

Hắn ta nói: “Tôi cũng chẳng còn cách nào khác! Anh ta trả tiền rất cao, nhỡ đâu thật sự được ra nước ngoài thì sao? Tôi không muốn phải ngồi tù nữa đâu.”

 

Minh Hàn nói: “Vậy còn Lưu Ôn Nhiên? Cô ta ở đâu?”

 

Tiền Tề Tân ngơ ngác hỏi: “Ai cơ?”

 

Minh Hàn nói: “Anh còn giả vờ?”

 

“Tôi không giả vờ! Tôi thật sự không biết người này là ai?”

 

Tại phòng thẩm vấn khác, Trần Tranh đang thẩm vấn A Bình, cô ta thản nhiên nói, Lưu Ôn Nhiên đã chết rồi, nhưng cô ta không biết ai đã giết Lưu Ôn Nhiên. Còn Dư Trinh Tiếu có thể vẫn còn sống, cách đây không lâu cũng bị giam giữ ở phố Thỏ, còn sau đó bị đưa đi đâu thì A Bình không rõ.

 

Từ những căn cứ của bọn chúng, cảnh sát đã tìm thấy một số thiết bị liên lạc và hai thiết bị gây nhiễu, thông tin được mã hóa trên thiết bị liên lạc cần có thời gian để giải mã, còn thiết bị gây nhiễu rất có thể là thiết bị được sử dụng để chặn camera giám sát của trường trung học số 10.

 

“Ba người này đối với người đứng sau Tưởng Lạc Thanh có lẽ chỉ là những công cụ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, giống như Hứa Hưng Hào vậy.” Giọng điệu Minh Hàn lạnh lùng: “Bọn họ chưa chết, chỉ là do bọn chúng còn chưa rảnh tay mà thôi.”

 

Trần Tranh xem xong khẩu cung chỗ Minh Hàn vừa lấy được, chuẩn bị đến phòng thẩm vấn: “Cũng coi như là một chút thu hoạch, ít nhất chúng ta không phải đang ‘Vu oan’ cho Tưởng Lạc Thanh.”

 

Cùng một phòng thẩm vấn, nhưng sắc mặt Tưởng Lạc Thanh lúc này đã thay đổi, không còn là người thầy giáo dạy toán hiền lành lễ phép nữa, trong mắt ánh hiện lên vẻ điên cuồng và tà ác: “Là thằng nhóc họ Lữ đó đã phá hỏng kế hoạch của tôi!”

 

Trần Tranh nói: “Tiền Tề Tân và A Bình đã khai báo tất cả những gì các người đã làm, chính anh là người đã bắt cóc và làm hại Lữ Âu. Hách Nhạc, rốt cuộc anh có mục đích gì?”

 

Gân xanh trên mặt Tưởng Lạc Thanh dần biến mất, dường như cuối cùng cũng thừa nhận thân phận Hách Nhạc, hắn ta lạnh lùng nói: “Lữ Âu là do anh phái đến sao?”

 

“Anh nghĩ tôi giống anh sao?” Trần Tranh nhìn chằm chằm vào con quái vật trước mặt: “Tôi sẽ không lợi dụng một đứa trẻ.”

 

Khuôn mặt Tưởng Lạc Thanh – Hách Nhạc trong nháy mắt trở nên méo mó: “Anh có ý gì?”

 

Trần Tranh nói: “Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Tôi, sẽ, không, lợi, dụng, trẻ, con. Anh rất tò mò vì sao Lữ Âu lại chú ý đến anh? Bởi vì cậu bé rất thông minh, thậm chí còn thông minh hơn cả anh.”

 

Tay Hách Nhạc ma sát trên mặt bàn phát ra tiếng động rợn người, cổ hắn ta cố gắng vươn ra phía trước, như thể có thứ gì đó sắp chui ra khỏi cổ họng.

 

“Tại sao anh lại bắt cóc Lữ Âu? Không phải vì cậu bé khiến anh cảm thấy kiêng dè từ tận đáy lòng sao? Rõ ràng đây là việc nằm ngoài kế hoạch của anh, nhưng anh vẫn làm.” Trần Tranh nói: “Nếu cậu bé không mất tích, có lẽ anh còn có thể che giấu lâu hơn một chút.”

 

Hách Nhạc hít một hơi thật sâu, nụ cười có chút quái dị: “Anh muốn nói, cậu ta là thiên tài vượt xa tôi, tôi đã thua một đứa trẻ sao?”

 

Trần Tranh nói: “Thẳng thắn mà nói, tôi chỉ là một người bình thường, không hiểu được lòng hiếu thắng của những người có năng khiếu về toán học như các người. Ai thua ai thắng tôi không quan tâm, thứ tôi nhìn thấy chỉ là anh đã trở thành tù nhân.”

 

Ánh mắt Hách Nhạc tối sầm lại, cúi đầu không nói.

 

“Lưu Ôn Nhiên và Dư Trinh Tiếu ở đâu?” Trần Tranh hỏi.

 

Hách Nhạc khịt mũi coi thường, rõ ràng là thái độ không hợp tác.

 

Phía sau Hách Nhạc chắc chắn có một mạng lưới tội phạm khổng lồ, nhưng hiện tại tìm kiếm Lưu Ôn Nhiên và Dư Trinh Tiếu quan trọng hơn, Trần Tranh đành phải tạm thời gác lại việc của anh ta sang một bên, tìm kiếm manh mối từ ba người Tiền Tề Tân, A Bình và A Lê.

 

“Tôi thật sự không biết!” Tiền Tề Tân kêu gào: “Những nhiệm vụ thầy Tưởng không giao cho tôi, cho dù các người có đánh chết tôi, tôi cũng không nói được đâu!”

 

A Bình thản nhiên nói, Dư Trinh Tiếu là do thầy Tưởng đích thân đưa đi khỏi phố Thỏ, đi đâu thì cô ta không biết.

 

A Bình là người hợp tác nhất trong ba người, có vẻ như cũng là người bất mãn với Tưởng Lạc Thanh nhất, ngay cả cô ta cũng không biết, vậy khả năng hai người còn lại biết và chịu nói ra càng thấp hơn.

 

Cảnh sát kỹ thuật hình sự đang thu thập manh mối trên thiết bị liên lạc, dữ liệu gần như bị phá hủy hoàn toàn, chỉ có thể xác định được Hách Nhạc đã liên lạc với một số người, nhưng những người này là ai, nội dung trò chuyện là gì thì không thể khôi phục được.

 

Trên cơ sở công tác rà soát trên diện rộng, cảnh sát hình sự lại tìm thêm được hai căn cứ của nhóm Hách Nhạc, cũng giống như căn hộ ở phố Thỏ, đều là những căn hộ cũ kỹ khuất bóng người, trong căn cứ có một số vật dụng sinh hoạt, nhưng không có tung tích của Lưu Ôn Nhiên và Dư Trinh Tiếu.

 

Ngay khi công tác giải cứu rơi vào bế tắc, A Lê, người từ khi bị bắt cho đến nay luôn tỏ thái độ thù địch mãnh liệt với cảnh sát, đột nhiên lên tiếng: “Dư Trinh Tiếu vẫn chưa chết, tôi biết cô ta ở đâu, tôi có thể dẫn các người đi.”

 

Hết chương 70.

 

Chương 70: Thất Nhạc (30)

Ngày đăng: 18 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên