Chương 71: Ngoại truyện – Thời Niên Thiếu Lỡ Yêu Qua Mạng (Dòng thời gian if)
Mùa đông ở thành phố Trường Khê không quá lạnh, thỉnh thoảng mới xuống dưới 0 độ, nhưng kéo dài suốt cả mùa đông là những cơn mưa phùn dai dẳng, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo chẳng dễ chịu hơn miền Bắc là bao.
Giờ ra chơi, Lang Dương Dương giúp giáo viên bê đồ, mồ hôi túa ra, sau khi hết nóng thì tất và áo trong đều bị ẩm ướt. Trong thời tiết chỉ 7-8 độ như thế này, bàn chân cậu đã nhanh chóng bị lạnh cóng.
Công thức hóa học trên bảng đen đã nhìn thấy cả trăm lần, nhưng Lang Dương Dương không thể tập trung tinh thần được, hai bàn chân dưới gầm bàn khẽ dậm xuống đất, muốn làm cho chân ấm lên một chút.
Nhưng vô ích.
Phải đợi đến khi buổi chiều tan học mới có thể về ký túc xá thay đôi tất khác.
Tuần trước, dì Hai mới nhờ người gửi quần áo và tất mới cho cậu. Dì được điều động đến làm giám đốc một chi nhánh ngân hàng ở thị trấn, mỗi tháng cũng khó khăn lắm mới về được một lần.
Bận rộn như vậy mà vẫn nhớ gửi quần áo cho mình, Lang Dương Dương đã rất mãn nguyện.
Vì bạn của dì không tiện ghé nhà, nên đã mua đồ mới gửi đến, tất thì có thể đi được, nhưng quần áo lại hơi rộng.
So với bạn bè cùng trang lứa, Lang Dương Dương gầy hơn hẳn mọi người, chiều cao vốn dĩ trong phạm vi bình thường, nhưng vì quá gầy nên trông rất nhỏ con.
Lang Dương Dương co ro trong chiếc áo phao dáng dài, chuẩn bị chạy vội đến căng tin ăn cơm, sau đó đi học buổi tối.
Trước khi ra khỏi cửa, cậu lấy điện thoại từ trong túi sách trong tủ ra xem.
— Không ngờ lại được duyệt.
Vào cuối tuần, cậu lên mạng bằng điện thoại, lướt qua diễn đàn đồng tính, trong đó có một nhóm ở khu vực Tây Nam, không hiểu vì lý do gì, Lang Dương Dương vốn ít nói lại đăng ký tham gia nhóm QQ đó.
Hôm đó không được duyệt, cậu cũng không để ý nữa.
Trên giao diện điện thoại lập tức hiện lên rất nhiều tin nhắn, một nửa là chào đón mấy người mới vào nhóm, hò hét bảo người mới đăng ảnh, một nửa đang bàn tán về hoạt động đêm Giáng sinh.
Đêm Giáng sinh gì đó, chẳng liên quan gì đến học sinh cấp ba cả.
Càng không cần thiết phải đăng ảnh.
Lang Dương Dương tắt điện thoại, nhét vào trong túi sách, khóa tủ, đi ra ngoài.
Dưới lầu ký túc xá, cậu gặp bạn cùng phòng là Tưởng Văn, thấy Lang Dương Dương liền hỏi: “Dương Dương, cậu chưa đi ăn cơm sao?”
Lang Dương Dương mỉm cười: “Ừ, về thay quần áo, giờ mới đi.”
“Sao không bảo tôi lấy cơm giúp cho, giờ đi chắc chẳng còn món gì ngon đâu.” Tưởng Văn nói.
“Không sao, còn gì ăn là được rồi.” Lang Dương Dương vẫn cười.
Tưởng Văn đút hai tay vào túi: “Thôi được rồi, à phải rồi, cậu làm bài tập tiếng Anh xong chưa?”
Nói xong, cậu ta nhướng mày, làm vẻ mặt tinh nghịch đáng yêu.
Lang Dương Dương: “Ừ, ở trên bàn đấy, kẹp trong sách tiếng Anh.”
Tưởng Văn: “Cảm ơn nhé! Tí nữa tôi mua đồ ăn cho cậu!”
Tưởng Văn chạy vụt về ký túc xá, Lang Dương Dương biết cậu ta về làm gì, chắc chắn là đi chat với bạn gái quen qua mạng rồi.
Nghe cậu ta kể là quen nhau trong game, hai người mỗi ngày đều gọi nhau là “Chồng yêu vợ yêu” trên mạng, còn đổi tên mạng thành cặp đôi.
Lúc Lang Dương Dương đến căng tin thì chỉ còn hai quầy còn mở cửa, cậu đến một quầy gọi hai món, một món bắp cải xào, một món đậu phụ khô xào thịt, cơm thì đã nguội, thức ăn còn hơi ấm.
Cậu đành ăn tạm.
Trong căng tin chẳng còn ai, Lang Dương Dương muốn ăn nhanh, nhưng cơm nguội thức ăn lạnh, thực sự không ngon chút nào.
Đậu phụ còn hơi chua, không biết là do để lâu hay do nguội.
Trường cấp 3 số 3 nằm ở rìa một khu mới của thành phố Trường Khê, khuôn viên trường rất rộng, nhưng vị trí địa lý hẻo lánh, giao thông không thuận tiện, học sinh cấp ba đều ở nội trú.
Lang Dương Dương đã bắt đầu ở lại trường từ năm lớp 7, khi đó trường còn ở trong nội thành, năm lớp 8 mới chuyển đến đây, Lang Dương Dương vốn đã không thường xuyên về nhà, giờ lại càng xem trường như ở nhà, khoảng hai tháng mới về nhà một lần.
Ăn cơm xong chỉ còn mười phút nữa là vào lớp, Lang Dương Dương chạy vội về lớp, thấy trên bàn có một hộp sữa, ngoảnh lại nhìn, Tưởng Văn vẫn đang chép bài tiếng Anh.
Lang Dương Dương ngồi xuống, đặt hộp sữa sang một bên, vừa mới ăn cơm nguội và thức ăn lạnh xong, bây giờ cậu không muốn uống sữa lạnh.
Cậu lấy bài tập ra làm, tiếng chuông vào lớp vang lên, lớp trưởng lớp tiếng Anh nói mọi người tự học trước, đợi giáo viên tiếng Anh đến giảng bài.
Thành tích Lang Dương Dương rất tốt, ổn định trong top 10 của khối, cậu trầm tính, giáo viên cũng rất quý mến, nhưng Lang Dương Dương không làm cán bộ lớp, cậu đã chủ động tìm giáo viên nói là không muốn làm.
Cậu không thích nói chuyện, nhìn có vẻ quan hệ với các bạn trong lớp cũng bình thường, thành tích lại tốt, giáo viên không có lý do gì để từ chối.
Giáo viên tiếng Anh là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, thời trẻ từng du học ở Anh một năm, cách ăn mặc và giọng nói đều mang phong cách Anh, khí chất nho nhã, không mắng chửi học sinh, học sinh đều rất thích ông.
Ông giảng bài rất nhanh, chín giờ đã kết thúc, mọi người tiếp tục tự học.
Bây giờ đã là tháng 12, còn nửa năm nữa là đến kỳ thi đại học, cũng không còn nội dung gì mới để học, chỉ là ôn tập và củng cố kiến thức.
Lang Dương Dương ngồi ở vị trí sát tường, có lẽ do vấn đề bữa tối, bụng cậu hơi khó chịu, hơi cuộn người làm bài tập vật lý.
“Này, Dương Dương.” Tưởng Văn dùng bút chọc chọc vào lưng Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương quay đầu lại: “Gì thế?”
Tưởng Văn vội vàng giấu điện thoại đi, nói: “Mẹ tôi nói hai ngày nữa sẽ lạnh hơn, mai mẹ tôi đến mang đồ ăn thức uống cho tôi, cậu có cần mang gì không? Tôi bảo mẹ tôi mang đến luôn.”
Lang Dương Dương: “Cảm ơn cậu, không cần đâu, người nhà tôi đã gửi đồ cho tôi rồi.”
Tưởng Văn: “Nghe nói là sẽ có tuyết, giảm xuống âm độ đấy, cậu mặc đủ ấm không?”
Lang Dương Dương vẫn nhẹ nhàng lịch sự từ chối: “Đủ mà.”
Cố gắng chịu đựng đến mười giờ, cuối cùng cũng tan học, Lang Dương Dương và Tưởng Văn cùng nhau về ký túc xá, sau khi Tưởng Văn rửa mặt xong liền chui vào trong chăn chat chit.
Lang Dương Dương đi vệ sinh một chuyến, về đến nơi bụng vẫn khó chịu, cứ tưởng nằm ngủ một lúc là khỏi, không ngờ cứ thế đến mười hai giờ vẫn chưa ngủ được.
Cậu lại dậy đi vệ sinh một chuyến, suy nghĩ một lúc rồi lén lấy điện thoại từ trong tủ ra, nằm lên giường.
Phòng ký túc xá là phòng sáu người, nhưng phòng của Lang Dương Dương chỉ có bốn người ở, giấc ngủ của những cậu thiếu niên thường rất tốt, tất cả đều đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Mới ra ngoài có mấy phút, chăn đã lạnh đi một nửa, Lang Dương Dương chỉ có thể co ro, mở điện thoại, thấy thông báo tin nhắn trong nhóm đó đã lên đến 99+.
Lang Dương Dương lướt mãi mà vẫn chưa thấy đáy, đủ thứ chuyện trên đời, cũng có người đăng ảnh.
Lang Dương Dương thấy có hai người đăng ảnh khá hở hang, là 0, bên dưới có không ít người nói lời tục tĩu, người đăng ảnh cũng vui vẻ hưởng ứng, nói hoạt động đêm Giáng sinh anh ta sẽ đến, đám con trai kia đều rất phấn khích.
Vào thời điểm này, nhóm vẫn rất sôi nổi, một nhóm hơn trăm người, tin nhắn hiện lên rất nhanh.
Lang Dương Dương không có biểu cảm gì, lướt điện thoại xem lịch sử trò chuyện của mọi người một cách máy móc.
Không biết có ai đó để ý thấy tài khoản của Lang Dương Dương online, liền tag cậu trong nhóm.
Mười hai đêm: @YY YYy_ Người mới online rồi, hoan nghênh hoan nghênh ~ Chào hỏi mọi người đi nào.
Lang Dương Dương vừa mới click vào tin nhắn, đã có vài người hưởng ứng theo.
K Dao Dao: Tuyệt vời! Hoan nghênh!
Đấu Phá: Đăng ảnh đi, người mới hôm nay đều đăng ảnh cả rồi.
Mười hai đêm: @YY YYy_ Mấy tuổi rồi? Người ở đâu thế?
Đấu Phá: Tớ đoán là em trai nhỏ tuổi, avatar là cậu à?
Lang Dương Dương suy nghĩ một chút, chọn chủ đề dễ trả lời nhất.
YY YYy_: Người thành phố Trường Khê.
Tin nhắn của Lang Dương Dương vừa gửi đi, liền có hai người cũng nói là người thành phố Trường Khê bắt đầu hỏi cậu ở đâu, mấy tuổi rồi, có phải đang đi học không, mọi người đều xúi giục cậu đăng ảnh.
Lang Dương Dương bị trận thế này dọa sợ, vội vàng tắt thông báo, thoát khỏi QQ.
Lang Dương Dương đã xác định rõ tính hướng của mình, nhưng lại không quen biết ai cùng giới, cậu trông không giống, lại không thích nói chuyện.
Lúc mới vào trường, có không ít người muốn kết bạn với cậu, mấy năm nay cũng nhận được rất nhiều thư tình và quà cáp, cách giải quyết của cậu là không nhận, những thứ bị ép nhét vào tay cũng sẽ bị Lang Dương Dương xóa thông tin của cả hai bên rồi vứt bỏ.
— Vì vậy, trong giới học sinh yêu sớm ở trường cấp 3 số 3 thì danh tiếng của cậu không tốt lắm.
Bây giờ bị đám gay đói khát trong nhóm dọa sợ, cậu cũng chẳng còn hứng thú tìm kiếm đồng loại nữa.
Lang Dương Dương mở Weibo xem tin tức giải trí, một lúc sau thì buồn ngủ, đang định để điện thoại xuống đi ngủ thì thấy QQ hiện thông báo tin nhắn.
Lang Dương Dương thấy kỳ lạ, QQ của cậu chỉ thêm vài người bạn cùng lớp, bình thường cũng không đăng bài hay tương tác gì, nhóm đó cũng chặn thông báo rồi, sao nửa đêm rồi còn có tin nhắn.
Cậu cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ, mở phần mềm ra.
Là có người yêu cầu thêm bạn bè.
Lang Dương Dương click vào, avatar của người này là một ngọn núi tuyết, nickname là Trang Thạc.
Cậu cố tình nhìn vào tuổi, hiển thị là 21 tuổi.
Thời buổi này, làm gì còn người trẻ tuổi nào dùng tên thật làm nickname, tuổi tác và nickname này chắc chắn có một cái là giả.
Click vào trong mới phát hiện ra, anh ta thêm Lang Dương Dương từ nhóm kết bạn đồng tính đó, ghi chú nói mình cũng là người thành phố Trường Khê.
Lang Dương Dương không có cảm tình gì với bầu không khí trong nhóm đó, với người thêm mình từ trong nhóm ra cũng vậy.
Nhưng nhìn đi nhìn lại, cậu vẫn không từ chối lời mời kết bạn này.
Lang Dương Dương click vào trang cá nhân của anh ta, chỉ có hai bức ảnh, một con đường lầy lội và một đôi giày bẩn thỉu, dòng trạng thái là “Lần đầu tiên hành quân đường dài”.
Đi lính sao?
Cường độ học tập cao mỗi ngày và đau bụng khiến Lang Dương Dương không thể chống chọi nổi cơn buồn ngủ nữa, điện thoại rơi bịch xuống ngực, cậu ngủ thiếp đi.
Cứ như vậy, cậu ngủ một mạch đến khi chuông báo thức reo, sáu giờ, Lang Dương Dương tỉnh dậy, phát hiện điện thoại đang bị đè dưới cánh tay.
Lang Dương Dương hiếm khi không phải là người đầu tiên dậy rửa mặt, ngược lại còn cuộn mình trong chăn xem điện thoại.
Người tên Trang Thạc kia đã gửi tin nhắn đến.
Tin nhắn được gửi vào lúc năm giờ sáng, anh còn dậy sớm hơn cả học sinh cấp ba.
Trang Thạc: Chào cậu, tôi là Trang Thạc, cũng là người thành phố Trường Khê, có thể làm quen được không?
Trang Thạc: Xin lỗi vì đã làm phiền cậu sớm như vậy.
Trang Thạc: Nhưng hiện tại tôi đang học đại học ở ngoài, còn cậu? Cậu vẫn đang đi học à?
Cách nhau nửa tiếng sau.
Trang Thạc: Tôi đi tập thể dục buổi sáng đây, mong sớm nhận được tin nhắn trả lời của cậu.
Trong khung chat chỉ có tổng cộng bốn tin nhắn, Lang Dương Dương xem đi xem lại, nghĩ xem tại sao anh ta lại đi tập thể dục buổi sáng, chẳng lẽ là trường quân đội?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu chỉ nhắn lại một câu.
YY YYy_: Vâng, tôi đang đi học.
“Dương Dương, cậu không khỏe à?” Tưởng Văn khẽ kéo chăn của Lang Dương Dương.
“Không có.” Lang Dương Dương nhét điện thoại vào dưới gối, đứng dậy, nói: “Chỉ là thấy hơi lạnh.”
Tưởng Văn xoa xoa tay: “Ừ, lại mưa rồi.”
Cả ngày hôm đó trời âm u, đương nhiên là tiết thể dục buổi chiều sẽ được nghỉ, buổi tối tự học là của giáo viên ngữ văn, cô ấy thường không lên lớp vào buổi tối, chỉ để học sinh tự học.
Lớp của Lang Dương Dương là lớp chọn, đến giai đoạn này, giáo viên đa số đều có hai kiểu, một kiểu là như giáo viên toán, theo sát quản lý chặt chẽ, một kiểu là như giáo viên tiếng Anh và ngữ văn, tin tưởng học sinh lớp này tự giác tự nguyện, thời gian tự học để học sinh tự hỏi bài, sau đó định kỳ tổng hợp đề bài và bài tập mới để giảng cho học sinh.
Đương nhiên cũng có những học sinh không tự giác, chỉ là đến giai đoạn này, bầu không khí trong lớp là như vậy, bọn họ cũng không dám thực sự nói chuyện riêng hay ngủ gật.
Mỗi ngày vào buổi tự học là lúc Lang Dương Dương tập trung nhất, cậu học giỏi từ nhỏ, nền tảng khá vững chắc, thời gian này có thể tự học theo điểm yếu của bản thân là phù hợp với cậu nhất.
Đến khi hoàn hồn lại thì đã tan học rồi, Lang Dương Dương làm nốt nửa đề còn lại, thu dọn bàn học, đứng dậy chuẩn bị về ký túc xá.
Vừa đứng dậy mới phát hiện chân đã tê cứng vì lạnh.
Lang Dương Dương xoa xoa hai tay, tay đã ấm hơn một chút, nhưng chân vẫn lạnh cóng, mùa đông năm nào cũng là mùa khổ nạn của Lang Dương Dương.
Lúc này, có bạn học mở cửa đi ra ngoài, một luồng gió lạnh ùa vào, bạn học ngồi gần cửa kêu lên một tiếng.
Nhiệt độ lại hạ nữa rồi.
Rửa mặt xong, nằm trên giường, trở mình đổi xê dịch gối đầu, lúc này cậu mới nhớ ra sáng nay đã để điện thoại dưới gối.
Ký túc xá vẫn chưa tắt đèn, Lang Dương Dương lấy điện thoại ra xem, người tên Trang Thạc kia lại gửi tin nhắn đến.
Trang Thạc: Vậy thì chúng ta cũng trạc tuổi nhau, cậu học trường nào?
Trang Thạc: Tết dương lịch các cậu được nghỉ mấy ngày? Cộng cả cuối tuần nữa thì bọn tôi được nghỉ năm ngày, tôi sẽ về nhà một chuyến.
Trang Thạc: Có muốn gặp mặt không?
Cách nhau hơn hai mươi phút, dường như anh nhận ra hỏi như vậy có hơi đường đột, lại gửi thêm mấy tin nhắn.
Trang Thạc: Xin lỗi, tôi nói vậy có phải hơi đột ngột quá không?
Trang Thạc: Vì lần đầu tiên thấy có gay cùng quê nên hơi kích động, xin lỗi cậu.
Lang Dương Dương thấy anh vẫn đang online, vậy nên đã soạn tin nhắn gửi đi.
YY YYy_: Tôi thấy trong nhóm cũng có vài người ở Trường Khê mà.
Thời gian của hai người chưa bao giờ trùng khớp, không ngờ lần này anh lại trả lời ngay.
Trang Thạc: Cậu online rồi. Mấy người trong nhóm hơi quá, tôi không dám.
YY YYy_: Không dám gì?
Trang Thạc: Không dám nói chuyện với họ, lúc mới vào nhóm bọn họ bảo tôi gửi ảnh, sau khi tôi gửi thì có người……
Lang Dương Dương cuộn tròn trong chăn bật cười.
YY YYy_: Có người làm sao?
Trang Thạc: Không có gì, chỉ là họ đều quá cởi mở.
YY YYy_: Anh gửi ảnh gì?
Lang Dương Dương không biết sao mình lại hỏi câu này, ý nghĩa ẩn giấu của câu nói này chẳng phải là “Tôi muốn xem ảnh” sao?
Thật là…
Quả nhiên, đối phương lập tức gửi một bức ảnh.
Chưa mở ảnh lớn, nhưng Lang Dương Dương đã biết anh đăng ảnh công khai thì sẽ gặp phải chuyện gì rồi, trong nhóm đó, kiểu người không ra gì cũng được một đám người tung hô khen ngợi theo đuổi rủ rê.
Trong ảnh, chàng trai mặc áo phông màu xanh quân đội cười tươi, để lộ hàm răng trắng bóng, hình như là vừa tập luyện xong, phần ngực áo bị mồ hôi thấm ướt, tóc rất ngắn, độ dài chắc chưa đến 2cm, tay cầm một chai nước khoáng đã mở nắp, hình như vừa uống nước xong, môi cũng ướt át.
Đương nhiên, những điều này đều rất bình thường, điều khiến đám gay trong nhóm phát cuồng chắc là vóc dáng của anh.
Lang Dương Dương mở ảnh, vô thức mím môi.
Vóc dáng quả thực rất đẹp, ảnh chụp anh đang ngồi trên bậc thang, tay chân thon dài, chân đặt trên bậc thang thứ hai mà vẫn phải co gối.
Nổi bật nhất trong ảnh là cơ bắp phần thân trên, cân đối săn chắc, không hề quá khổ.
Vô thức nhìn hồi lâu, lúc thoát ảnh thì tin nhắn của Trang Thạc lại tích tụ thêm vài cái.
Trang Thạc: Sao vậy… Kỳ lạ lắm à?
Trang Thạc: Lúc đó là mùa hè, vừa tập luyện xong người đầy mồ hôi, bạn học chụp cho tôi, vì không có ảnh nào khác nên tôi đã gửi cái này.
Trang Thạc: Sau khi xong tôi đi tắm ngay, bình thường tôi khá là sạch sẽ.
Suýt chút nữa thì Lang Dương Dương đã bật cười thành tiếng.
Xem ra Trang Thạc này cũng không phải người thích lăn lộn trong giới, thậm chí còn ít lên mạng hơn cả mình, anh không biết bây giờ rất nhiều gay, đặc biệt là thụ, rất thích kiểu này.
Lang Dương Dương không có kiểu người yêu thích cụ thể, nhưng đã từng thấy trên diễn đàn có người mua tất của sinh viên thể thao, cậu thấy mà kinh ngạc vô cùng, lúc đó đang ăn cơm, bỗng chốc mất hết cả khẩu vị.
YY YYy_: Không, khá đẹp trai.
Trang Thạc: Vậy à…
YY YYy_: Học đại học có vui không?
Trang Thạc: Cũng được, chỉ là mỗi ngày tập luyện rất mệt.
Trang Thạc: A? Cậu cũng đang đi học mà? Không phải đại học sao?
Lang Dương Dương cảm thấy người tên Trang Thạc này khá chân thành, không giống mấy gay gặp trên diễn đàn và trong nhóm, cũng không định giấu giếm chuyện này.
YY YYy_: Tôi học cấp ba, lớp 12.
Trang Thạc: …
YY YYy_: Sao?
Trang Thạc: Nhỏ quá.
YY YYy_: Tháng trước vừa tròn 18 tuổi, thành niên rồi.
Trang Thạc: Tôi cứ tưởng cậu lớn hơn tôi.
YY YYy_: Tại sao?
Trang Thạc: Cảm thấy cậu nói chuyện khá chín chắn, hóa ra là ông cụ non.
YY YYy_: Thôi được rồi.
Sau đó Trang Thạc im hơi lặng tiếng một lúc lâu, mãi đến khi ký túc xá tắt đèn.
Cả người Lang Dương Dương lẫn điện thoại đều nằm trong chăn, không biết là do tâm lý hay nhiệt độ thật sự đã giảm mạnh, cảm thấy đắp một cái chăn vẫn không đủ ấm.
Lang Dương Dương lấy áo khoác lông vũ đắp lên chăn, nhìn điện thoại khẽ thở dài.
Cậu nghĩ, chắc là Trang Thạc không muốn kết bạn với mình nữa rồi.
Đã hơn mười một giờ, bài vở nặng nề, không có thời gian cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian và tâm trạng vào chuyện này.
Điện thoại cũng rất biết điều báo pin yếu.
Ngủ thôi.
Tiếp theo là kỳ thi nhỏ kéo dài hai ngày, môn thi cuối cùng là Hóa học, Lang Dương Dương làm bài xong sớm, kiểm tra lại một lượt rồi đè hai tay xuống dưới đùi để sưởi ấm.
Tối qua phát hiện trên chân bị chút nứt nẻ do lạnh, bây giờ ngứa ngáy khó chịu.
Nhưng đang thi, trong lớp rất yên tĩnh, muốn dậm chân cho đỡ ngứa cũng không được.
Chỉ đành kiểm tra lại bài thi một lần nữa để chuyển hướng sự chú ý.
“Oa…”
“Tuyết rơi rồi…”
Trong lớp có tiếng xôn xao nho nhỏ.
Còn hơn mười phút nữa là hết giờ thi, đa số mọi người đều đã làm xong, những người chưa làm xong thì đều là những câu không biết làm.
Các bạn học đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ, Lang Dương Dương cũng vậy.
Những bông tuyết dày đặc chậm rãi rơi xuống, không phải kiểu hạt băng nhỏ li ti, mà là kiểu bông tuyết nhẹ nhàng như bông gòn.
Điều này không thường thấy ở Trường Khê, có những năm thậm chí còn không có tuyết rơi.
Bỗng nhiên Lang Dương Dương nghĩ đến ảnh đại diện của Trang Thạc, là một ngọn núi tuyết.
Là anh ấy chụp sao? Anh ấy đã từng thấy núi tuyết chưa?
Mọi người đều rất tò mò.
Giám thị coi thi tiết này là giáo viên chủ nhiệm, thầy gõ nhẹ hai cái lên bàn, ra hiệu cho mọi người là bài thi vẫn chưa kết thúc.
Lúc này học sinh một số lớp đã ra ngoài, bốn lớp chọn vì giáo viên không cho nộp bài sớm nên chưa ra, nhưng đều đứng ngồi không yên.
Lang Dương Dương ngồi ngay cạnh cửa sổ ngắm tuyết, cậu ngồi ở hàng ghế đầu.
Tuyết rất đẹp, nhưng người cậu thật sự rất khó chịu, đầu cũng hơi choáng váng.
Tiếng chuông tan học nhanh chóng vang lên, các bạn học vội vàng nộp bài rồi chạy ra ngoài.
Bây giờ mới bốn giờ rưỡi chiều, giờ tự học buổi tối của kỳ thi nhỏ bắt đầu lúc tám giờ, có vài tiếng đồng hồ để mọi người nghỉ ngơi, trên sân vận động phủ một lớp tuyết mỏng, rất nhiều bạn học ra ngoài chơi.
Tưởng Văn vốn hiếu động, nhưng lần này lại không đi, cậu ta kéo Lang Dương Dương cùng đi đến các lớp khác mượn điện thoại.
Mấy hôm trước điện thoại Lang Dương Dương hết pin, nên vẫn vô dụng, Tưởng Văn biết được liền giúp cậu mang đi sạc ở lớp khác.
Có một số lớp giáo viên cho phép học sinh dùng điện thoại.
Lấy lại được điện thoại, Tưởng Văn chụp vài bức ảnh tuyết rơi bên ngoài, vội vàng gửi cho bạn gái quen trên mạng.
“Dương Dương, cậu không chụp vài tấm sao?” Tưởng Văn hỏi.
Lang Dương Dương mặc áo khoác lông vũ, cảm thấy tay chân lạnh, đầu nặng trĩu, cậu giấu mặt vào trong áo, giọng nghèn nghẹn, nói: “Ừ.”
Cậu bật điện thoại lên, có thông báo mấy cuộc gọi nhỡ, là của dì Hai gọi đến.
Lang Dương Dương vội vàng gọi lại.
Dì hai nhanh chóng bắt máy, “Dương Dương, sao điện thoại tắt máy thế? Trời lạnh quá, dì định tìm người mang chăn, quần áo giày dép cho con, nhưng tự nhiên mọi người lại bận hết.”
Lang Dương Dương: “Không sao đâu dì, quần áo con đủ rồi.”
Dì hai: “Hai đôi giày có lót bông con mang đến trường chưa?”
Lang Dương Dương dạ một tiếng, “Dì đừng lo cho con, tuần sau là đến kỳ nghỉ tháng rồi, con thiếu gì sẽ tự về nhà lấy.”
Dì hai dặn dò hồi lâu rồi mới cúp máy, dì đang công tác ở huyện xa, nhà không có ai, có lòng mà không có sức.
Nhưng thực ra Lang Dương Dương không mang theo hai đôi giày có lót bông đó, nhỏ quá, mùa đông đi tất dày thì chật, không nói với dì hai là vì sợ dì lo lắng, đợi tuần sau được nghỉ tháng sẽ đi mua đôi mới.
Cúp điện thoại rồi cậu mới phát hiện QQ cũng hiện lên rất nhiều tin nhắn.
Mở ra xem thì lại là Trang Thạc, anh đang online.
Trang Thạc: Xin lỗi cậu, hôm đó nửa đêm chơi điện thoại bị bắt, giờ mới lấy lại được.
Trang Thạc: Cậu giận rồi à? Xin lỗi cậu.
Trang Thạc: Mấy ngày nay cậu không online QQ, có chuyện gì à?
Hóa ra là vì vậy nên anh mới đột nhiên không trả lời tin nhắn.
Lúc cậu đang suy nghĩ xem có nên trả lời hay không thì tin nhắn của Trang Thạc lại gửi đến.
Trang Thạc: Cuối cùng cậu cũng online rồi! Nghe người nhà nói trời đổ tuyết rồi.
YY YYy_: Vâng.
Trang Thạc: Có đẹp không?
Lang Dương Dương và Tưởng Văn đi song song với nhau, cậu giơ điện thoại lên chụp một tấm gửi cho anh.
Trang Thạc: Đẹp thật đấy, cậu đang ở trường cấp 3 số 3 à? Sao không ra ngoài nghịch tuyết? À đúng rồi, cậu tên gì?
Anh nói nhiều thật, hỏi cũng nhiều thật, Lang Dương Dương bật cười.
Ngẩng đầu lên thì thấy Tưởng Văn đang đi đôi giày bông mẹ cậu ấy mới gửi đến hôm trước.
YY YYy_: Lang Dương Dương, không đi.
Trang Thạc: Sợ lạnh à?
YY YYy_: Ừ.
YY YYy_: Hình như hơi sốt, tự dưng nhiệt độ giảm, chưa kịp chuẩn bị chăn bông dày.
Lang Dương Dương không biết tại sao mình lại nói những điều này với một người xa lạ, cậu chưa từng nói với người thân hay bạn bè xung quanh những điều này.
Có lẽ… có lẽ chính bởi vì anh không quen biết mình, cho nên cậu muốn nói gì thì nói.
Tuổi trẻ mười mấy tuổi, nào có ai thực sự trầm ổn chín chắn, chỉ là đang kìm nén mà thôi.
“Dương Dương, đói chưa? Chúng ta đi… Sao mặt cậu đỏ thế?” Tưởng Văn khẽ lay vai Lang Dương Dương, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, sau đó đưa tay sờ trán cậu: “Nóng thật này.”
Lang Dương Dương cũng sờ trán mình: “Không sao, lát nữa đến phòng y tế lấy ít thuốc uống.”
Tưởng Văn: “Hay là tối nay cậu ngủ với tôi đi, chăn của cậu mỏng quá.”
Lang Dương Dương mỉm cười: “Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu, tối tôi đắp áo khoác ngủ.”
Tưởng Văn nhìn cậu, bất đắc dĩ thở dài: “Vậy tôi đi cùng cậu đến phòng y tế.”
Lang Dương Dương mỉm cười, cậu biết tại sao Tưởng Văn lại thở dài.
Bọn họ là bạn cùng phòng, Tưởng Văn tính tình khá cởi mở, cũng không để ý Lang Dương Dương ít nói, cũng biết hoàn cảnh gia đình cậu, hai người thường xuyên ăn cơm cùng nhau, cảm thấy quan hệ cũng được.
Nhưng Lang Dương Dương vẫn luôn giữ khoảng cách, không bao giờ muốn làm phiền người khác.
“Vậy phiền cậu rồi, lát nữa tôi mời cậu ăn thịt sườn.” Lang Dương Dương nói.
Nói xong, cậu lấy điện thoại ra xem.
Trang Thạc: Sao không gọi người nhà mang đến? Gia đình cậu không tiện à?
Trang Thạc: Tuyết rơi rồi, hai ngày nay sẽ rất lạnh đấy.
Trang Thạc: Cậu ở trường cấp 3 số 3 à, để tôi bảo bố mẹ tôi mang đến cho cậu, nhà tôi cách trường cấp 3 số 3 không xa, tiện thể mang cho cậu ít thuốc.
Vừa nãy Lang Dương Dương bận nói chuyện với Tưởng Văn, không trả lời tin nhắn của anh.
Chỉ trong vòng mười phút, Lang Dương Dương chưa từng gặp ai nhiệt tình, chủ động và hành động nhanh chóng như vậy.
Trang Thạc: Bố mẹ tôi vừa tan làm, đã mang đồ trên đường đến trường cấp 3 số 3 rồi.
Trang Thạc: Cho tôi xin số điện thoại của cậu được không? Để tôi báo cho bố mẹ tôi.
Hết chương 71.