Chương 71: Thân Sơ (21)
Quý Trầm Giao ít khi tiếp xúc với các loại web lậu này, không rõ lắm về sự phân chia thế lực trong đó. Những năm trước, nhiều quốc gia đã phối hợp hành động, tấn công đánh sập một loạt các mạng lưới ngầm bất hợp pháp, hiện tại nổi lên rất nhiều tổ chức mới.
“Anh, theo em biết thì ‘Phù Quang’ tuy đã xuất hiện vài năm trước, nhưng vẫn luôn nửa sống nửa chết, người dùng nó để giao dịch không nhiều, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Trước đây các cuộc truy quét trong và ngoài nước đều không đụng đến nó, bởi vì nó quá nhỏ bé. Nhưng mà, điều đó lại tạo ra một hiện tượng kỳ lạ, đó là những web lậu lớn đều đã sụp đổ, những web lậu mới cũng bị theo dõi sát sao, nhưng chỉ có nó là vẫn tồn tại đến tận bây giờ.”
“Việc Quý Nặc Thành bị lừa tiền ảo cũng không có gì lạ, vì trên ‘Phù Quang’ có rất nhiều kẻ lừa đảo hoạt động, kiểu nhận tiền mà không làm việc ấy. Nhưng điều em tò mò là, tại sao ông ấy lại chọn ‘Phù Quang’? Nếu là em, chắc chắn em sẽ chọn một trang web có quy mô lớn hơn, ví dụ như ‘Kế hoạch Bổ Hoàn’ hay ‘Thiên Chúc’ gì đó.”
Hai cái tên sau thì Quý Trầm Giao biết, đều là những web lậu mới xuất hiện sau đợt liên kết hành động của nhiều quốc gia, hiện đang bắt đầu hoành hành ở một số quốc gia. Anh hỏi: “‘Phù Quang’ có lai lịch như thế nào?”
Thẩm Tê lắc đầu, “Không ai biết, các giao dịch trên đó như trò chơi trẻ con, bao nhiêu năm nay cũng không có cảnh sát nước nào nghiên cứu nó, vì nó không đáng để bọn họ bỏ công sức ra.”
Quý Trầm Giao cảm thấy, đây có thể là một manh mối. Anh đến trại tạm giam, chờ Quý Nặc Thành ở trong phòng thẩm vấn. Quý Nặc Thành vừa nhìn thấy anh thì lập tức rụt vai lại, không muốn đối mặt với anh.
Quý Trầm Giao hỏi: “Ông đã tìm thấy ‘Phù Quang’ bằng cách nào?”
Quý Nặc Thành ngây ra, “Chu, Chu Vân nói cho tôi biết.”
“Làm sao bà ấy biết được?”
“Bà ấy cũng là nghe người khác nói lại.”
“Nghe ai?”
“Không biết, có người đưa cho bà ấy một đường links.”
Muốn truy cập vào mạng lưới tội phạm, không thể tùy tiện tìm kiếm trên mạng, dù có biết tên, không có đường links dẫn vào cũng không thể vào được. Quý Trầm Giao lại hỏi làm sao Chu Vân có được đường links dẫn vào trang web, Quý Nặc Thành không trả lời được, mà phản ứng của ông ấy cũng không giống như là giả vờ.
Điều này rất kỳ lạ, ai lại cố ý đưa đường links “Phù Quang” cho Chu Vân? Tại sao nhất định phải là “Phù Quang”? Hắn ta biết vợ chồng Quý Nặc Thành đang gặp khó khăn à? Nhưng hắn ta không giúp bọn họ, ngược lại giống như đang đùa giỡn bọn họ.
Vậy rốt cuộc thì mục đích của hắn ta là gì?
Quý Trầm Giao đưa thông tin đường links vào trang web cho Thẩm Tê. Nhưng đường links đã sử dụng qua rồi thì không còn dùng được nữa, vừa không thể vào trang web, cũng không thể truy vết.
Quý Trầm Giao đột nhiên cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Chuỗi vụ án này dường như không chỉ có một mình Jaco thao túng, mà còn có một thế lực hoàn toàn không rõ đang đẩy từng câu đố về phía anh.
Đó là ai? Người đó muốn làm gì?
Ngay khi đội trọng án đến thành phố Lê Vân, xác minh tình hình mà Quý Nặc Thành khai báo, Jaco đột nhiên xuất hiện trở lại. Nhưng lần này là trên mạng. Mà thứ anh ta lợi dụng lại chính là “Phù Quang”!
“Cảnh sát Quý, tâm trạng thế nào? Tâm trạng của tôi rất tốt, cảm ơn anh đã giúp tôi bắt được hung thủ sát hại mẹ tôi.”
Video Jaco gửi đến dài hai mươi phút, trong video, anh ta mặc áo khoác màu xanh đậm, đội mũ lưỡi trai ngược, mái tóc dài ngang vai trước đây đã được cắt tỉa thành kiểu tóc nam bình thường. Anh ta đối diện với ống kính, mỉm cười, trông rất khác so với khi xuất hiện trước đây – không còn đánh kem nền, tạo khối, để lộ ra màu da và đường nét của người phương Đông, cùng với khuôn mặt mộc có vẻ cứng đờ sau nhiều lần phẫu thuật thẩm mỹ.
Quý Trầm Giao im lặng xem video, tay phải nắm thành quyền, nhẹ nhàng chống cằm.
“Các người chắc đã tìm tôi rất lâu rồi nhỉ? Thật đáng tiếc, các người không thể thông qua video này xác định được vị trí của tôi đâu. Bởi vì…” Jaco cười ngạo mạn, “Các người, những cảnh sát như các người làm sao có thể là đối thủ của ‘Phù Quang’ được?”
“Có phải bây giờ anh vẫn còn rất đắc ý không? Thông qua vụ án ở sơn trang Phong Ý phá được một vụ án từ hơn hai mươi năm trước? Nhưng đây đều là do tôi cho anh phá! Anh giống như một con chó bị tôi dắt mũi! Tôi bảo anh sủa về huyện Đồng Gia, anh liền phải sủa về huyện Đồng Gia!”
Thẩm Tê tức giận đến bốc khói, nhưng Quý Trầm Giao lại bình tĩnh như một tảng băng.
“Anh rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong bữa tiệc đúng không? Đúng, Khang Vạn Tân là do tôi giết. Tôi nói với tên đó rằng, tôi biết chuyện giữa gã ta và Từ Ngân Nguyệt, tôi chính là con trai của Từ Ngân Nguyệt. Anh đoán xem? Gã ta lại rất kích động! Đến tận bây giờ gã ta vẫn còn thích mẹ tôi! Tên cặn bã đó!”
“Tôi đã hẹn gã ta đến hồ nuôi trồng thủy sản để giải quyết vấn đề, gã ta không suy nghĩ gì đã đến, còn muốn bồi thường cho tôi, cho tôi tiền. Mẹ kiếp, tôi từ nước Y trở về là muốn tiền sao? Thứ tôi muốn… là mạng của những kẻ đã làm tổn thương mẹ tôi!”
Trong mắt Jaco lóe lên lửa giận, tốc độ nói rõ ràng nhanh hơn, khi nói về quá trình giết Khang Vạn Tân, giống như đang chìm đắm trong cơn nghiện. Khang Vạn Tân bị anh ta đẩy xuống hồ nhiều lần, do uống quá nhiều rượu, cộng thêm đầu bị va đập mạnh, không thể quay lại bờ, cuối cùng bị chết đuối.
“Nhưng tôi không ngờ, lại có người thay tôi nhận tội! Trên đời này sao lại có nhiều kẻ ngốc như vậy? Tôi để lại dấu chân, lẽ nào là do tôi sơ suất sao? Lại có kẻ ngốc xen vào chuyện của người khác!”
“Người đó tên là Diêu Giác đúng không? Tôi đã gặp cậu ta. Còn có Giang Tân Chi Mộng nữa, tên này còn nhận tội thay cho Diêu Giác? Theo tôi thấy, bọn họ đều đang tự thỏa mãn, nhưng cũng chứng tỏ rằng, Khang Vạn Tân thật sự rất đáng ghét, đúng không?”
“À đúng rồi, mặc dù các anh đã bắt được hung thủ giết La Uyển Uyển, nhưng tôi vẫn phải tuyên bố, tôi chưa từng động đến La Uyển Uyển, tôi chưa từng nghĩ đến việc giết cô ta. Tôi đây luôn là người có oán báo oán, có thù báo thù.”
Jaco tháo mũ lưỡi trai, chỉnh lại mái tóc trước ống kính, rồi nói tiếp: “Tôi biết các anh đã đến thành phố Lê Vân đào mẹ tôi lên rồi, nhập thổ vi an, bà ấy đã nhập thổ, nhưng lại không được yên. Hy vọng các anh có thể an táng bà ấy tử tế. Bà ấy là người duy nhất vô tội trong chuyện này.”
“Tôi còn phải nói rõ, việc Quý Nặc Thành giết Chu Vân không nằm trong kế hoạch của tôi. Cảnh sát Quý, chuyện này anh không thể trách tôi được, chỉ có thể nói, lòng người không chịu nổi thử thách. Thật ra tôi cũng không có ý định để Chu Vân chết.”
“À, Quý Nặc Thành nói thế nào nhỉ? Tiếc là, tôi không thể nhìn thấy các anh thẩm vấn ông ta như thế nào. Để tránh cho các anh tin vào lời nói một phía của ông ta. Tôi sẽ kể câu chuyện của tôi.”
Jaco sinh ra vào mùa đông ở huyện Đồng Gia, là “đứa trẻ được sinh ra trước khi cha mẹ kết hôn” bị mọi người dị nghị, nhưng trong thời thơ ấu của anh ta không có lạnh lẽo, chỉ có mùa xuân ấm áp. Từ Ngân Nguyệt giống như những gì nhiều người trong huyện đã nói, kiên cường, thông minh, tài giỏi, đối mặt với những lời đàm tiếu luôn bình tĩnh, cô ấy dùng đôi vai có vẻ yếu ớt chống đỡ cho Từ Gia Gia một gia đình.
Từ Gia Gia vẫn luôn không biết cha mình là ai, Từ Ngân Nguyệt đã giữ lời hứa, ngay cả anh ta cũng không nói cho biết. Có một lần Từ Gia Gia hỏi: “Mẹ ơi, tại sao con không có bố? Bố của con rốt cuộc là ai?”
Từ Ngân Nguyệt hôn lên trán anh ta, “Mẹ sẽ cho con tình yêu mà bố không thể cho. Gia Gia của chúng ta không thua kém bất kỳ bạn nhỏ nào.”
Cuộc sống của hai mẹ con có vẻ gian khổ, nhưng thực tế lại là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Từ Gia Gia. Từ Ngân Nguyệt đưa anh ta đến trường tiểu học trong thành phố tham quan, nói đợi anh ta đến tuổi đi học, sẽ đưa anh ta đến đây.
Nhưng Từ Gia Gia không đợi được đến ngày đó.
Mùa đông năm đó, Từ Ngân Nguyệt nói muốn đi chợ phiên mua thịt dê, ăn vào sẽ không sợ lạnh. Từ Gia Gia ở nhà đợi mãi, trời đã tối mà vẫn không thấy mẹ về. Lúc này, có người gõ cửa, anh ta tưởng là mẹ quên mang chìa khóa nên đã vội vàng mở cửa, đứng bên ngoài lại là một người đàn ông anh ta chưa từng gặp.
Quý Nặc Thành dùng một chiếc khăn bịt miệng mũi anh ta, anh ta nhanh chóng mất đi ý thức. Dường như anh ta đã ngủ rất lâu, khi tỉnh lại thì thấy mình ở bệnh viện, anh ta không biết mình là ai, cũng không nhận ra những người xung quanh. Bọn họ nói anh ta là kẻ ngốc, mà anh ta thì lại ngơ ngác nghĩ, kẻ ngốc là gì.
Mỗi ngày anh ta đều phải uống rất nhiều thuốc, anh ta không biết những loại thuốc đó là gì, nhưng càng ngày anh ta càng quên nhiều chuyện hơn, lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi và muốn ngủ.
Quý Nặc Thành đến thăm anh ta vài lần, nhưng người xuất hiện nhiều hơn vẫn là Chu Vân. Có một lần Chu Vân ôm anh ta, nước mắt đầy mặt. Đột nhiên anh ta nghĩ đến mẹ mình, khẽ gọi bà ấy một tiếng: “Mẹ.”
Chu Vân như bị sét đánh, sau đó khóc lớn, liên tục nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Xin lỗi cái gì? Anh ta không hiểu.
Lại qua một thời gian nữa, anh ta vẫn không nhớ ra được gì, nghe thấy Chu Vân và Quý Nặc Thành nói chuyện ngoài cửa: “Đưa nó đến viện phúc lợi đi, nó đã ngốc rồi, sẽ không hại anh đâu.”
Đây là giọng của Chu Vân.
Quý Nặc Thành lại nói: “Nhỡ đâu nó nhớ ra tất cả thì sao?”
Chu Vân khóc, nói: “Anh đã hại chết mẹ thằng bé rồi, ngay cả đứa con nhỏ như vậy anh cũng không tha sao?”
Không lâu sau, Quý Nặc Thành đưa anh ta đến viện phúc lợi. Sau đó, anh ta được nhận nuôi, từ đó rời xa quê hương, đến nước Y.
Ở nước Y, anh ta được điều trị rất tốt, dần dần nhớ lại một số chuyện, những chuyện này lại khiến tính cách của anh ta trở nên càng kỳ quái hơn. Anh ta nhớ đến người mẹ dịu dàng kiên cường của mình, nhớ đến Chu Vân luôn rơi nước mắt, còn có…. Quý Nặc Thành đã giết mẹ mình!
Anh ta nhớ lại tất cả, hóa ra ngày đó anh ta bị Quý Nặc Thành đánh thuốc mê, vẫn tỉnh lại được mấy lần, nhưng Quý Nặc Thành sợ anh ta nói lung tung, nên đã liên tục cho anh ta dùng thuốc, thế mới gây ra chứng mất trí nhớ và ngốc nghếch tạm thời.
Kế hoạch báo thù nảy mầm trong lòng anh ta, chỉ là lúc đó anh ta còn quá nhỏ, không biết nên báo thù như thế nào.
Theo tuổi tác dần tăng lên, thôi thúc báo thù trong lòng anh ta càng thêm mãnh liệt, kế hoạch cũng ngày càng hoàn chỉnh, anh ta đã phẫu thuật thẩm mỹ, hoàn toàn rời xa cha mẹ nuôi, sau khi về nước thì tra ra được vợ chồng Quý Nặc Thành đã nhận nuôi một đứa trẻ, dồn hết tâm huyết vào đứa trẻ này, mà đứa trẻ này đã trưởng thành, trở thành một cảnh sát hình sự.
Anh ta đã vô cùng kích động, còn có sự trả thù nào có ý nghĩa hơn việc để đứa trẻ này tự tay bắt giữ Quý Nặc Thành?
Jaco phát ra một tiếng cười chói tai, nhìn chằm chằm vào ống kính như muốn rách cả mí mắt, giống như thông qua ống kính nhìn Quý Trầm Giao, “Cảnh sát Quý, cuộc sống của anh đáng lẽ phải là cuộc sống của tôi! Quý Nặc Thành phạm tội với tôi và mẹ tôi, lại lấy anh ra để chuộc tội! Anh đã cướp đi cuộc đời của tôi! Anh cảm thấy như thế có công bằng không!”
“Nếu tôi lớn lên trong một môi trường hạnh phúc, tôi cũng có thể giống như anh, có thể mặc cảnh phục, trừng trị kẻ gian ác! Nhưng tôi có cơ hội đó không? Cơ hội của tôi đã bị Quý Nặc Thành cướp mất! Ông ta nên bồi thường cho tôi, dựa vào cái gì mà lại bồi thường cho anh!”
“Anh có đau khổ không cảnh sát Quý? Đột nhiên phát hiện mình chẳng qua chỉ là một công cụ của Quý Nặc Thành, ông ta không thật lòng yêu thương anh, những yêu thương của ông ta dành cho anh là sự áy náy với tôi! Anh không là gì cả! Hahaha, đây đều là những điều anh đáng phải nhận! Ai bảo anh hưởng thụ cuộc sống thuộc về tôi nhiều năm như vậy!”
Cuối video, tinh thần Jaco đã mất kiểm soát, anh ta cay đắng nói về sự bất công của số phận, đổ lỗi cho Quý Trầm Giao về những gì mình phải chịu đựng. Nhưng mà, năm đó Quý Trầm Giao cũng chỉ là một đứa trẻ không biết cha mẹ mình là ai.
Lăng Liệp đến bên cạnh Quý Trầm Giao, tắt video đã được phát đi phát lại vô số lần kia, “Đừng xem nữa. Tên đó không thật sự căm ghét anh, nhưng tên đó muốn hủy hoại anh.”
Quý Trầm Giao nói: “Tôi biết.”
Lăng Liệp: “Ồ!”
“Anh ta hận Quý Nặc Thành, nhưng hủy hoại tôi sẽ khiến anh ta cảm thấy hả hê.” Quý Trầm Giao không bị ác ý này đánh gục, ngược lại bình tĩnh phân tích suy nghĩ thật sự của Từ Gia Gia, “Đưa Quý Nặc Thành vào tù vẫn chưa đủ khiến anh ta thỏa mãn, bởi vì một người dù có bị tuyên án tử hình thì cũng chỉ là bù đắp hời hợt cho tội ác, vĩnh viễn không thể bù đắp được tất cả. Mà tôi, người không biết gì cả lại vì bất hạnh của anh ta mà trở thành người hạnh phúc, cho nên anh ta muốn nhìn thấy tôi vì thế mà suy sụp, không gượng dậy nổi.”
Lăng Liệp nhướng mày, “Anh ta đã đánh giá thấp đội trưởng Quý của chúng ta rồi.”
Quý Trầm Giao rũ mắt xuống, im lặng.
Lăng Liệp: “Hình như vẫn có chút suy sụp.”
Quý Trầm Giao hít sâu một hơi, cười khổ, “Nói hoàn toàn không bị ảnh hưởng là điều không thể.”
Lăng Liệp kéo ghế đến, “Vậy thì chuyển sự chú ý đi, tiếp theo anh định điều tra thế nào?”
Quý Trầm Giao hỏi ngược lại: “Anh thấy thế nào về việc Từ Gia Gia miêu tả về cái chết của Từ Ngân Nguyệt?”
Hiện tại về cái chết của Từ Ngân Nguyệt, Quý Nặc Thành và Từ Gia Gia mỗi người một lời khai, Quý Nặc Thành nhấn mạnh Chu Vân xúi giục ông ấy, lời khai như vậy có lợi cho ông ấy trong việc định tội. Mà Từ Gia Gia thì lại không nhắc đến Chu Vân, còn nói Quý Nặc Thành muốn giết cả mình, là lương tâm Chu Vân trỗi dậy, cầu xin Quý Nặc Thành đưa mình đến viện phúc lợi.
Lăng Liệp nhìn vào mắt Quý Trầm Giao, “Anh cảm thấy mẹ nuôi của anh vô tội sao?”
Quý Trầm Giao im lặng nửa phút, “Lời nói của Từ Gia Gia có sơ hở, tôi đã từng rất muốn tin lời anh ta nói. Anh ta nói việc giết Từ Ngân Nguyệt hoàn toàn là ý của Quý Nặc Thành, Chu Vân chỉ đóng vai trò là người biết chuyện. Nhưng logic này không hợp lý. Quý Nặc Thành vì địa vị trong nhà họ Chu nên mới giết Từ Ngân Nguyệt, còn muốn giết Từ Gia Gia, Chu Vân lương thiện, khuyên Quý Nặc Thành không được làm hại Từ Gia Gia. Giả sử sự thật đúng là như vậy, Chu Vân nhìn một người đàn ông ngay cả bạn gái cũ, con trai ruột cũng dám hại ở ngay bên cạnh mình, bà ấy không sợ hãi sao?”
Lăng Liệp: “Chu Vân đã chết rồi, pháp luật không còn có thể trừng phạt bà ấy được nữa. Nhưng Quý Nặc Thành thì còn sống, Từ Gia Gia hy vọng ông ta bị tuyên án tử hình, cho nên chuyện Chu Vân làm cũng phải tính lên đầu Quý Nặc Thành. Nhưng hợp lý hơn là, cả hai người cùng phạm tội thì mới có thể sống bình yên vô sự với nhau trong mấy chục năm sau đó được.”
Đây không phải là đáp án Quý Trầm Giao muốn, nhưng đây có lẽ là sự thật tàn nhẫn nhất.
Thẩm Tê đang dựa vào video được gửi qua trang web “Phù Quang” này để truy tìm vị trí của Từ Gia Gia. Mặc dù Từ Gia Gia đã khẳng định cảnh sát không thể tìm thấy anh ta, nhưng Thẩm Tê đã thu hẹp phạm vi đến khu Đông Thành của thành phố Hạ Dung, một tổ cảnh sát đã đuổi theo đến đó.
Mà “Phù Quang” cũng đã chính thức lọt vào tầm ngắm của cảnh sát. Lẽ nào mạng lưới tội phạm đã tồn tại nhiều năm này muốn làm gì đó ở trong nước?
“Tôi cảm thấy còn có một điểm khá kỳ lạ.” Lăng Liệp nói: “Những việc Từ Gia Gia làm sau khi về nước có thể truy vết được, nhưng anh ta ở nước ngoài đã tìm hiểu rõ về nhà họ Quý như vậy sao?”
Quý Trầm Giao nói: “Có người đang giúp anh ta?”
Một bàn tay dẫn dắt Từ Gia Gia đi đến con đường báo thù, một bàn tay đùa giỡn Quý Nặc Thành, còn có một web lậu “Phù Quang” nổi lên, khiến vụ án đang dần trở nên rõ ràng, lại một lần nữa trở nên phức tạp khó lường.
Thẩm Tê thức trắng đêm, xác định Từ Gia Gia đang trốn ở chung cư Hạ Lan, khu Đông Thành. Nhưng đội trọng án lại bắt hụt, không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Cơn mưa lớn nhất mùa hè năm nay bất ngờ ập đến thành phố Hạ Dung, buổi chiều bầu trời mây đen cuồn cuộn, nặng nề như thể màn đêm sắp ập xuống.
“Video này là Từ Gia Gia tải lên vào tối hôm qua! Chính là tải lên ở đây!” Thẩm Tê mặc áo mưa, nhưng cả người vẫn bị ướt sũng. Cậu ta đứng trong căn hộ 1002 trống rỗng của tòa nhà số 9 chung cư Hạ Lan, lớn tiếng nói: “Kỳ lạ thật, nếu Từ Gia Gia chắc chắn chúng ta không thể thông qua ‘Phù Quang’ tìm thấy anh ta, vậy tại sao anh ta còn phải chạy?”
Vì chung cư Hạ Lan nằm gần khu du lịch nổi tiếng trong thành phố Hạ Dung, nên được các chủ nhà cải tạo thành homestay, một căn hộ một ngày có giá cho thuê từ năm trăm đến một nghìn tệ, có chủ nhà vì muốn làm ăn kinh doanh, quy trình cho thuê rất không quy củ, đặt cọc là cho ở, cũng không xem chứng minh thư.
Chủ nhà của căn 1002 nhận được thông báo thì vội vàng đến, vừa nhìn thấy tình hình này thì liền ngây người, “Người, người thuê nhà của tôi là tội phạm sao?”
Quý Trầm Giao xem camera giám sát ở chỗ ban quản lý, Từ Gia Gia xuất hiện năm lần, nhưng kiểu tóc, cách trang điểm đã thay đổi, còn luôn đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, ăn mặc rất kín đáo, có lẽ người bình thường không thể nhận ra anh ta chính là streamer Jaco.
“Là anh ta phải không?” Quý Trầm Giao đưa ảnh chụp màn hình camera cho chủ nhà xác nhận.
Chủ nhà gật đầu lia lịa, “Đúng đúng, anh ta nói mình từ Đông Nam Á đến du lịch, chưa học được cách thanh toán điện tử, nên dùng tiền mặt thanh toán, còn đưa khá nhiều. Tôi cũng không nghĩ nhiều, liền cho anh ta thuê.”
“Ngày nào?”
“Tôi, tôi nghĩ lại xem… Thứ ba!”
Thứ ba, vậy chính là ngày thứ ba sau khi Từ Gia Gia biến mất khỏi huyện Đồng Gia. Bằng một cách nào đó anh ta đã trốn thoát khỏi sự truy lùng của cảnh sát, trở về nơi “an toàn” nhất. Sau đó trốn ở đây, theo dõi nhất cử nhất động của cảnh sát.
Quý Trầm Giao đi lại trong phòng, mưa quá lớn, áo sơ mi và quần đồng phục dính vào người, ẩm ướt rất khó chịu.
Căn hộ này có hai phòng ngủ một phòng khách, trong bếp có bắp cải tươi, cà chua, thịt thăn, trứng, Từ Gia Gia còn nấu cơm ở đây. TV mở lên đang chiếu tin tức địa phương của Hạ Dung, anh ta thông qua tin tức để nắm bắt tiến triển của vụ án. Trong phòng sách có một chiếc máy tính xách tay, chủ nhà nói không phải của mình. Vậy thì chỉ có thể là của Từ Gia Gia.
Trong lúc chờ máy tính khởi động, Quý Trầm Giao cau mày. Nếu Từ Gia Gia dự cảm được cảnh sát sẽ tìm thấy mình, tại sao lại để lại chiếc máy tính xách tay quan trọng này ở đây?
“Càng kỳ lạ hơn là.” Thẩm Tê nhanh chóng bẻ khóa mật khẩu, “Vừa nãy em thấy anh ta đã tự tin như vậy thì chạy làm chi? Lùi một vạn bước mà nói, thật sự chạy rồi, không mang theo máy tính xách tay sao?”
Màn hình là hình nền phong cảnh bình thường nhất, Thẩm Tê thao tác một hồi, tìm thấy đường links dẫn vào “Phù Quang” mà Từ Gia Gia đã đăng nhập, nhưng cũng giống như đường links của Quý Nặc Thành, loại links bất hợp pháp này một khi đã được sử dụng thì sẽ bị vô hiệu.
Thẩm Tê nắm chặt tay, tràn đầy nhiệt huyết, “Em muốn mang về nghiên cứu kỹ.”
Quý Trầm Giao hỏi: “Những lịch sử duyệt web khác thì sao?”
Thẩm Tê mở lịch sử lên xem, sắc mặt lập tức tối sầm. Thứ anh ta tìm kiếm nhiều nhất lại là “Quý Trầm Giao”.
“Người này thật ghê tởm.” Thẩm Tê phẫn nộ nói: “Chỉ biết trốn trong bóng tối theo dõi người khác. Anh, anh đừng bị ảnh hưởng. Trên đời vẫn còn người tốt, ví dụ như em này.”
Quý Trầm Giao nhìn thấy kết quả tìm kiếm, trong lòng cũng chùng xuống, nhưng giọng điệu của Thẩm Tê lại khiến anh thả lỏng hơn, hỏi: “Cậu thì sao?”
“Em là quang minh chính đại quan sát anh.” Thẩm Tê nghĩ nghĩ, “Em quan sát anh Liệp của em cũng là quang minh chính đại.”
Quý Trầm Giao vỗ nhẹ vào lưng ghế của Thẩm Tê, trở lại phòng khách.
Người đã tìm thấy, lại mất tích một cách rất bất hợp lý như vậy, truy vết trên mạng và giải mã thông tin còn có rất nhiều việc phải làm, mà việc tìm kiếm trong thực tế cũng cấp bách. Lương Vấn Huyền vừa định nói “Tôi đi sắp xếp nhân lực tìm kiếm” thì liền phát hiện sắc mặt Quý Trầm Giao không ổn, “Đội trưởng Quý, cậu không khỏe à?”
Quý Trầm Giao ngây ra, “Không có.”
“Sắc mặt và môi cậu trắng bệch luôn kìa.” Lương Vấn Huyền không hổ là người anh cả tri kỷ trong đội, đối với mỗi đồng nghiệp đều ôm hòa ấm áp như mùa xuân, “Vừa rồi các cậu đi gấp quá, bị dính mưa rồi đúng không?”
Quý Trầm Giao trước mặt cong khóe môi, “Mùa hè dính mưa thì có thể có chuyện gì được.”
Lương Vấn Huyền không đồng ý, muốn đi vào bếp đun một cốc nước nóng, nhưng đồ dùng đều là đồ Từ Gia Gia đã dùng qua. Anh ta cân nhắc hồi lâu, vẫn từ bỏ. Mà Quý Trầm Giao thì đã xuống lầu, kiểm tra tình hình của khu chung cư và môi trường xung quanh.
Lương Vấn Huyền xách ấm nước, thở dài.
Khám nghiệm hiện trường kết thúc, đồ dự trữ, tiền thuê nhà trả trước, hành lý còn lại, những thứ này đều cho thấy Từ Gia Gia không phải bỏ trốn. Nhưng anh ta đã thật sự biến mất.
Quý Trầm Giao mặc áo mưa, đứng dưới cơn mưa đang lớn dần, ánh mắt dần dần lạnh lẽo – Từ Gia Gia, liệu có phải anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Trước đó Lăng Liệp đã từng đề cập đến, toàn bộ hành động báo thù của Từ Gia Gia quá trôi chảy, không loại trừ khả năng anh ta thật sự rất thông minh, khả năng hành động mạnh mẽ. Nhưng anh ta chỉ có một mình, hơn nữa nhiều năm sống ở nước Y, làm sao anh ta hiểu rõ hành tung của những người như Khang Vạn Tân và Quý Nặc Thành trước khi về nước được? Hình như phía sau anh ta có một bàn tay đang thao túng mọi chuyện.
Anh ta thông qua “Phù Quang” gửi video cho cảnh sát, là khiêu khích, nhưng cũng là thủ đoạn che giấu vị trí thật. Bàn tay thao túng đó có liên quan đến “Phù Quang” không? Hiện tại anh ta mất tích cũng là vì “Phù Quang” sao?
Tổ chức tội phạm này quá thần bí, trong thời gian ngắn khó có thể tìm thấy manh mối.
Áo mưa căn bản không có tác dụng, tâm trạng Quý Trầm Giao rối bời, đột nhiên anh cảm thấy một trận choáng váng. Lúc Lương Vấn Huyền hỏi anh, anh đã không nói thật. Chuyện dính mưa đối với anh mà nói đúng là chuyện nhỏ, nhưng cơ thể thật sự rất khó chịu, tứ chi vừa mệt mỏi vừa nặng nề, cử động một chút cũng khó khăn, đầu cũng càng ngày càng đau, chỗ huyệt thái dương cũng như có kim châm đâm vào.
Anh cố gắng trấn tĩnh lại, ấn mạnh vào hốc mắt, muốn tỉnh táo lại một chút, nhưng cơ thể lại vì động tác nhỏ này mà loạng choạng.
Anh không hiểu sao lại nhớ đến khi còn học tiểu học, vì chuẩn bị cho cuộc chạy tiếp sức, cùng mấy bạn học liều mạng luyện tập trong mưa, kết quả tất cả đều bị cảm cúm sốt cao. Những người khác về nhà làm nũng, rất vui vì có thể xin nghỉ. Anh lại không muốn nói cho cha mẹ nuôi biết, gắng gượng đến lớp, kiên trì đến chiều, cuối cùng vẫn không chịu nổi. Giáo viên gọi điện thông báo cho phụ huynh, Chu Vân vội vàng chạy đến, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Giây phút đó anh rất áy náy, nhưng lại có một loại vui mừng xa lạ. Anh biết mình được yêu thương, đã có một gia đình ấm áp.
Chu Vân đưa anh đến bệnh viện truyền dịch, ở bên cạnh suốt, về nhà nấu cháo cá thanh đạm cho anh ăn. Buổi tối canh giữ bên giường anh, đợi anh ngủ rồi mới rời đi.
Đầu Quý Trầm Giao càng đau hơn, hốc mắt cũng trướng lên đau nhức. Tại sao lúc này lại nhớ đến chuyện trước kia?
Tất cả mọi sự quan tâm anh được hưởng thụ đều là bù đắp của Chu Vân và Quý Nặc Thành cho tội ác bọn họ đã gây ra, anh là công cụ để bọn họ tự thỏa mãn. Nhưng những yêu thương và quan tâm đó lại là thứ anh thật sự đã từng có. Nếu không có sự dạy dỗ của bọn họ, có lẽ những điều xấu xa từ trong xương tủy của anh đã sớm bộc lộ trong độ tuổi dậy thì. Anh còn có thể thi đỗ đại học cảnh sát, đi đến ngày hôm nay không?
Nhưng tại sao những ân cần, những kính trọng giữa vợ chồng, những thấu hiểu và bao dung giữa cha con mẹ và con cái lại là giả dối? Tất cả mọi thứ ngay từ đầu đã sai, cho nên những gì anh từng có cũng là sai.
Dạ dày cuộn trào, đột nhiên anh rất muốn nôn. Anh ôm ngực, lại đấm vào trán mình, muốn mình tỉnh táo lại một chút. Nhưng cơ thể lại càng lảo đảo hơn, thị giác và thính giác cũng trở nên mơ hồ.
Là vì mưa quá lớn sao… người chạy đến là ai? Quý Trầm Giao nhắm chặt mắt lại, để tầm nhìn rõ ràng hơn. Nhưng vừa nhắm mắt lại thì ngay cả tri giác cũng mất đi.
Hết chương 71.