Chương 71: Thất Nhạc (31)

 

Chương 71: Thất Nhạc (31)

 

Khổng Binh lập tức cảnh giác: “Cô ta tỉnh ngộ rồi? Hay đây là cái bẫy dụ chúng ta?”

 

Trần Tranh nói: “Có phải là bẫy hay không cũng phải thử một lần.”

 

“Cô nói trước đại khái vị trí đi.” Trần Tranh nhìn A Lê, cô gái này rất giống A Bình, nhưng biểu cảm sống động hơn A Bình rất nhiều, “Còn nữa, yêu cầu của cô là gì?”

 

A Lê sững người: “Yêu cầu?”

 

“Chẳng lẽ không có?” Trần Tranh nói: “Cô cung cấp thông tin vào lúc này, tôi không thể nào cho rằng cô đột nhiên muốn hoàn lương được?”

 

Trên mặt A Lê lại hiện lên vẻ chán ghét cảnh sát, ánh mắt nhìn Trần Tranh như rắn rết. Trần Tranh dứt khoát đứng dậy: “Cô không muốn nói cũng được, vậy tôi sẽ đợi đến khi cô muốn nói thì thôi.”

 

A Lê hoảng hốt: “Anh không muốn cứu cô gái kia nữa à?”

 

Trần Tranh quay đầu lại: “Bây giờ là cô cầu xin tôi, đây là thái độ của người cầu xin sao?”

 

A Lê nghiến răng nghiến lợi, khi cánh cửa sắp đóng lại thì nói: “Anh đứng lại cho tôi! Tôi, tôi muốn các anh hứa với tôi một việc!”

 

Lúc này Trần Tranh mới đẩy cửa ra lần nữa: “Nói đi, Dư Trinh Tiếu ở đâu, cô có ý nguyện gì?”

 

Hai xe cảnh sát rời khỏi phân cục Bắc Diệp, phía sau còn có xe của đặc cảnh hỗ trợ. A Lê bị còng tay, nhìn đường phố phồn hoa yên bình ngoài cửa sổ, vẻ hung dữ trong mắt dường như tan đi đôi chút: “Thầy Tưởng nói, về sau cô gái đó có thể còn có ích, nên không thể giết chết như Lưu Ôn Nhiên được, nhưng giấu trong thành phố thì nguy hiểm, nên đã chuyển đến nông thôn rồi.”

 

Xe chạy về phía nam thành phố, ngôi làng mà A Lê nói đến ở thị trấn Đồng Lâu, thị trấn này nằm ngay sát rìa thành phố Trúc Tuyền, trung tâm thị trấn khá nhộn nhịp, còn làng mạc thì giống như hầu hết các làng quê khác, vắng vẻ hiu quạnh.

 

A Lê khai nhận, Tưởng Lạc Thanh có một cứ điểm giống như nơi trú ẩn an toàn trong làng, là một căn nhà mua lại với giá rẻ từ một nông dân, gia đình chủ cũ đã chuyển đến nơi khác sinh sống. Việc Dư Trinh Tiếu bị Tưởng Lạc Thanh chuyển đi, chỉ có Tưởng Lạc Thanh và cô ta biết, vốn dĩ Tưởng Lạc Thanh không muốn nói với cả cô ta, nhưng dù sao Dư Trinh Tiếu cũng là người sống, dù chỉ là sống lay lắt cũng cần thức ăn và nước uống, cô ta chính là người được phái đi duy trì sự sống cho Dư Trinh Tiếu.

 

Tưởng Lạc Thanh đã nói với cô ta: “Tôi chỉ tin tưởng cô, đừng làm tôi thất vọng.”

 

Dù là công cụ, cũng có loại dễ sử dụng và loại khó sử dụng, đối với Tưởng Lạc Thanh mà nói, A Lê dễ sử dụng hơn A Bình và Tiền Tề Tân, Tưởng Lạc Thanh khẳng định, một khi xảy ra chuyện, A Bình nhất định là người đầu tiên phản bội mình, còn Tiền Tề Tân là một tên ngu xuẩn.

 

A Lê tận tâm tận lực thực hiện nhiệm vụ Tưởng Lạc Thanh giao cho mình, Dư Trinh Tiếu cũng không gây phiền phức cho cô ta, còn yên tĩnh hơn cả người chết.

 

Xe cảnh sát đã vào thị trấn Đồng Lâu, đang chạy trên đường làng. Trần Tranh nói: “Cô vẫn chưa nói yêu cầu của mình.”

 

Có lẽ vì căng thẳng, giọng A Lê dần run lên, càng đến gần làng, mồ hôi trên mặt cô ta càng túa ra nhiều hơn: “Tôi muốn, tôi muốn các anh bảo vệ em gái tôi.”

 

Trần Tranh nói: “Em gái cô? A Bình?”

 

A Lê gật đầu: “Tôi chỉ có mình nó là người thân. Tôi có thể chết, tôi đã phạm rất nhiều sai lầm, nhưng nó còn nhỏ, nó nên được sống.”

 

Những ngôi nhà trong làng đã lờ mờ hiện ra, đúng lúc này, hơi thở của A Lê càng lúc càng dồn dập.

 

Trần Tranh hỏi: “Cô sao vậy?”

 

“Tôi không sao!” A Lê nhìn chằm chằm về phía trước: “Đến rồi, đến rồi! Chính là chỗ đó! Dư Trinh Tiếu ở ngay đó!”

 

Trần Tranh vỗ vào lưng ghế lái, ra hiệu giảm tốc độ. A Lê hoảng hốt: “Sao lại dừng lại? Mau đi đi! Anh không phải muốn cứu người sao?”

 

Tòa nhà đã gần ngay trước mắt, trong làng tuy hoang vắng, nhưng giữa ban ngày không đến nỗi không thấy một bóng người. A Lê lớn tiếng: “Anh không tin tôi sao? Dư Trinh Tiếu ở bên trong! Nếu các anh không mau đi cứu cô ấy, cô ấy sẽ chết mất!”

 

Xe không dừng hẳn, vẫn đang tiếp tục chạy về phía đích đến, Trần Tranh đột nhiên nói: “Cô muốn dùng mạng sống của mình để cứu em gái? Nếu không người chết ở đây sẽ là cô ta, phải không?”

 

A Lê sững người một lúc, đột nhiên hiểu ra, mà lúc này, xe đã đến trước cổng sân nhỏ. Ánh mắt A Lê trở nên điên cuồng, hét lớn từ ngoài xe: “AAA….”

 

Tiếng hét này như tín hiệu tấn công, từ trong rừng truyền đến tiếng xào xạc, nguy hiểm ập đến như sóng biển. Tuy nhiên, thứ đang lao tới chỉ là những con quạ bị giật mình, chúng bay đen kịt trên bầu trời, sau tiếng động ngắn ngủi này, xung quanh lại trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị.

 

A Lê kinh ngạc nhìn xung quanh, trong mắt toàn là vẻ khó tin, một lát sau, cô ta dùng giọng cực thấp tự nói với mình: “Tại sao?”

 

Cửa xe mở ra, Trần Tranh bước xuống, sau đó xe hỗ trợ của đặc cảnh cũng ập đến, một đội đặc cảnh tiến vào sân nhỏ.

 

Lúc này, một bóng người từ tòa nhà ba tầng tự xây bước ra, trên tay xách một người đàn ông đã bất tỉnh: “Bên trong có bom.”

 

Đám đông lập tức đông cứng, ngay cả Trần Tranh cũng nhíu mày. Nhưng Minh Hàn đột nhiên nở nụ cười, ném người đàn ông xuống đất: “Đã được em tháo gỡ rồi! An toàn an toàn!”

 

Trần Tranh nhẹ nhàng thở phào: “Dư Trinh Tiếu đâu?”

 

Minh Hàn nói: “Vẫn còn sống, em chưa kịp lo cho cô ấy.”

 

A Lê nhìn cảnh tượng trước mắt, như không thể tin nổi chuyện này đã xảy ra như thế nào: “Các anh… các anh… sao có thể?”

 

Trần Tranh ra hiệu cho Minh Hàn khống chế cô ta, còn mình thì đi xem xét tình hình của Dư Trinh Tiếu: “Cô thay em gái mình làm mồi nhử, tiếc là, ý đồ của cô đã bại lộ ngay khi cô mở miệng.”

 

A Lê mở to mắt kinh hãi: “Anh, anh đang lợi dụng tôi?”

 

Trần Tranh nói: “Chuyện còn lại về nói sau.”

 

Trong tòa nhà tỏa ra mùi chua thối nồng nặc, thức ăn thừa chất đống trên sàn nhà chưa được dọn dẹp, một đám ruồi bu kín. Dư Trinh Tiếu nằm dựa vào tường, trên người không có vết thương rõ ràng, còn thoi thóp thở. Cách cô ấy nửa mét chính là quả bom vừa được Minh Hàn tháo gỡ.

 

Đi theo xe hỗ trợ của đặc cảnh đến còn có bác sĩ, Dư Trinh Tiếu được chuyển lên xe, Trần Tranh ở lại cùng đặc cảnh kiểm tra mọi ngóc ngách trong nhà. Trên xe cảnh sát, A Lê vẫn không tin mình đã thất bại, nhưng những giọt nước mắt tuôn ra khỏi khóe mi dường như đang trút bỏ nỗi sợ hãi và sự may mắn của cô ta.

 

Sau khi lục soát, xác nhận trong làng không còn tội phạm ẩn nấp và thuốc nổ, Trần Tranh và Minh Hàn đập tay nhau, Trần Tranh nói: “Vất vả rồi, may nhờ có cậu.”

 

Minh Hàn lắc đầu, nhìn kẻ phục kích đang hôn mê bất tỉnh: “Tiếc là chỉ bắt được một tên này.”

 

Thời gian quay trở lại trước khi A Lê đề nghị dẫn cảnh sát đi tìm Dư Trinh Tiếu, Trần Tranh và Minh Hàn đứng ở hành lang bên ngoài phòng thẩm vấn. Trần Tranh nói: “Cậu đoán xem chúng giữ Dư Trinh Tiếu không giết, mục đích là gì?”

 

Minh Hàn nói: “Búp bê là do Dư Trinh Tiếu làm, cô ta có vẻ vẫn còn giá trị lợi dụng. Không giống Lưu Ôn Nhiên.”

 

“Đúng vậy, trong mắt chúng ta, Dư Trinh Tiếu có giá trị đối với Hách Nhạc, vì vậy khi chúng tung ra mồi nhử là Dư Trinh Tiếu, chúng ta rất có thể sẽ mắc câu, còn Lưu Ôn Nhiên thì không.” Trần Tranh chống cằm: “Khi hầu hết các thành viên của chúng đã bị bắt, chiêu cuối cùng là để một người dẫn cảnh sát đến đó, bắt gọn một mẻ lưới.”

 

Minh Hàn nói: “Vậy người dụ cảnh sát này chẳng phải cũng sẽ gặp chuyện không may? Vì vậy mới là A Lê?”

 

Trần Tranh nói: “Tôi sẽ câu giờ, cậu chuẩn bị sẵn sàng, khi tôi hỏi được địa điểm, cậu lập tức hành động.”

 

Minh Hàn cười nói: “Cứ giao cho em.”

 

Trần Tranh đã nghe A Lê nói đến địa danh thôn Hạ Lý ở thị trấn Đồng Lâu từ sớm, nhưng bề ngoài phân cục như án binh bất động, Trần Tranh trò chuyện với cô ta về quá trình chuyển Dư Trinh Tiếu đi, mà trong khoảng thời gian này, Minh Hàn và đặc cảnh tinh nhuệ đã lặng lẽ đến ngôi làng.

 

Tội phạm đã chuẩn bị thuốc nổ và xạ thủ bắn tỉa cho cảnh sát, nhất định là bọn chúng có người theo dõi nhất cử nhất động của cảnh sát, trong tầm nhìn của bọn chúng, A Lê vẫn chưa thuyết phục được cảnh sát, cảnh sát không có bất kỳ hành động nào. Những kẻ phục kích trong làng biết hôm nay phải hành động, cũng biết cảnh sát còn một khoảng thời gian nữa mới đến được đây, nào ngờ kỳ binh đã đến sau lưng bọn chúng, vào phút cuối xạ thủ bắn tỉa đã phát hiện ra “Vị khách không mời”, nhưng chưa kịp phản ứng đã bị Minh Hàn bắn hạ.

 

Sau đó, đặc cảnh bắt đầu sơ tán người dân, Minh Hàn tìm thấy thuốc nổ và tháo gỡ. A Lê mang tâm thế cùng chết, khi phát tín hiệu trong làng, tiếng súng đã không còn vang lên nữa, bom cũng sẽ không nổ.

 

Khi biết được tất cả những điều này, A Lê đã lại ngồi trong phòng thẩm vấn, cô ta khóc không thành tiếng, trong tiếng nấc nghẹn lại bật ra một tiếng “Cảm ơn”.

 

Trần Tranh nhướng mày: “Cảm ơn?”

 

“Tôi không muốn chết, tôi chỉ quá sợ A Bình sẽ chọn con đường chết!” Cuối cùng A Lê cũng không giấu diếm nữa. Cô ta và em gái A Bình sinh ra ở một thành phố nhỏ thuộc tỉnh Hàm, là sản phẩm của việc mẹ bán thân, từ nhỏ đã bị bỏ rơi, không có thân phận, vì nhìn là biết không phải người Hoa, hoặc bị bắt nạt, hoặc bị lợi dụng, bọn họ sống lay lắt đến khi trưởng thành.

 

Ba năm trước, Tưởng Lạc Thanh tìm đến bọn họ, nói có thể cho bọn họ một cuộc sống đàng hoàng, dù không có thân phận hợp pháp, bọn họ vẫn có thể hưởng thụ mọi thứ trên mảnh đất này như người bình thường.

 

Đối với những người sống chui sống lủi suốt mười mấy năm như bọn họ, đây quả là một cám dỗ to lớn, hơn nữa Tưởng Lạc Thanh là giáo viên, trông rất sạch sẽ, khác với những kẻ đã từng làm hại bọn họ. Yêu cầu của Tưởng Lạc Thanh đối với họ là chỉ nghe lời một mình anh ta, những chuyện không nên biết thì đừng hỏi, cũng không cần quan tâm đến việc làm đó có chính nghĩa hay không.

 

Thế nào là chính nghĩa, thế nào là tà ác? Ngay cả tổ chức từ thiện cũng lừa dối bọn họ, chính nghĩa còn gì đáng ca ngợi. Bọn họ chỉ tin người anh sẽ cho bọn họ rất nhiều tiền, cho bọn họ nơi nương tựa, những gì anh ta muốn bọn họ làm, đó chính là chính nghĩa.

 

Trên thực tế, trước năm nay, Tưởng Lạc Thanh dường như chỉ nuôi bọn họ, không giao cho bọn họ bất kỳ nhiệm vụ nào. Nhiệm vụ đầu tiên mà A Lê nhận được là tiếp cận Dư Trinh Tiếu, học cách làm búp bê, và theo lời Tưởng Lạc Thanh, sau khi trở thành bạn thân với Dư Trinh Tiếu, hãy xúi giục cô ấy nhớ lại mối thù với Chu Tịch.

 

Mọi việc đều diễn ra rất suôn sẻ, Dư Trinh Tiếu mượn danh nghĩa của Chu Tịch và viện phúc lợi để bày bán búp bê ở trung tâm thương mại. Loại búp bê được cho là có thể ban cho học sinh vận may trong thi cử này lặng lẽ len lỏi vào trường học, có người không nhìn ra được ác ý ẩn chứa trong đó, chỉ thấy nó kỳ lạ, có người vì quá nhạy cảm, vừa nhìn đã thấy khó chịu.

 

Một ngày nọ, Tưởng Lạc Thanh đưa Dư Trinh Tiếu đến phố Thỏ, A Lê và A Bình đều giật mình. Tưởng Lạc Thanh nói cô ta tạm thời hết tác dụng, nhiệm vụ còn lại của bọn họ là canh chừng cô ta, đừng để ai phát hiện ra cô ta, cũng đừng để cô ta chết.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Trường Trung học số 10 nơi Tưởng Lạc Thanh công tác xảy ra vụ học sinh mất tích, A Lê biết, học sinh đó tên Lưu Ôn Nhiên, cô bé đó đã bị Tưởng Lạc Thanh giết chết, đây là ngòi nổ của mọi chuyện. Sau đó Tưởng Lạc Thanh chuyển Dư Trinh Tiếu đến thị trấn Đồng Lâu, cô ta và A Bình đều biết nơi này, nhưng chỉ có cô ta biết Dư Trinh Tiếu ở đây.

 

Lần cuối cùng A Lê gặp Tưởng Lạc Thanh là khi Tưởng Lạc Thanh nhốt Lữ Âu vào tiệm xăm. Sắc mặt Tưởng Lạc Thanh rất khó coi, giao cho hai chị em bọn họ nhiệm vụ cuối cùng – nếu xảy ra chuyện, hãy dẫn cảnh sát đến thị trấn Đồng Lâu.

 

Cô ta lập tức hiểu tại sao Dư Trinh Tiếu không bị giết, vì cô gái này có thể trở thành cạm bẫy chết người cho cảnh sát.

 

Cô ta ghét cảnh sát, trăm ngàn lần không muốn hợp tác với cảnh sát, nhìn thấy A Bình dẫn cảnh sát đến tiệm xăm, cô ta như phát điên mà nguyền rủa. Nhưng mà, sau khi bị bắt về phân cục và bình tĩnh lại, cô ta nhận ra một điều đáng sợ – mặc dù A Bình không biết Dư Trinh Tiếu ở đâu, nhưng lại biết cứ điểm ở thị trấn Đồng Lâu. A Bình chưa chắc đã hiểu đó là cái bẫy mà Tưởng Lạc Thanh giăng ra cho cảnh sát! Nếu A Bình dẫn cảnh sát đến thị trấn Đồng Lâu thì mọi chuyện sẽ kết thúc, em gái cô ta sẽ chết ở đó!

 

“Vì vậy, thái độ của cô đột ngột thay đổi, muốn dẫn chúng tôi đi ‘cứu’ Dư Trinh Tiếu.” Trần Tranh nói: “Cô bằng lòng dùng chính mình để đổi lấy A Bình.”

 

Sau khi thú nhận, A Lê không còn hung hăng như trước nữa: “Thực ra tôi rất hận nó, nếu chỉ có một mình tôi, tôi hẳn là sẽ không rơi vào tình cảnh này. Một mình, dù sao cũng dễ sống hơn, tôi cũng sẽ không gặp Tưởng Lạc Thanh, tôi cũng hận Tưởng Lạc Thanh. Nhưng mà… dù sao nó cũng là em gái tôi.”

 

Trần Tranh nói: “Thực ra cô cũng không cần phải chọn cái chết, đã biết có người phục kích ở thị trấn Đồng Lâu, cô và chúng tôi đều sẽ chết ở đó, tại sao cô không nói thẳng với tôi? Như vậy cô và A Bình còn có thể coi như đã cung cấp thông tin quan trọng.”

 

Ánh mắt A Lê tràn đầy sợ hãi: “Cung cấp thông tin quan trọng? Rồi sao? Cố gắng xin giảm án, sớm ra tù sao? Ra ngoài rồi, bọn chúng sẽ tha cho chúng tôi sao? Chúng tôi sẽ chỉ chết thảm hơn! A Bình dẫn các anh đi tìm cậu bé kia, tôi liền biết đã muộn, chúng tôi nhất định sẽ bị trả thù!”

 

Trần Tranh nhớ lại câu nói của A Lê trên xe, bảo vệ em gái A Bình. “Bọn chúng rốt cuộc là ai?”

 

A Lê vừa khóc vừa nói: “Chúng tôi thực sự không biết. Ngay cả Tưởng Lạc Thanh cũng chỉ bị bọn chúng lợi dụng, bọn chúng ngay cả Tưởng Lạc Thanh cũng có thể vứt bỏ, huống hồ gì là chúng tôi? Chỉ có tôi chết, kéo theo mấy chục mạng người của các anh chôn cùng, chúng mới có thể vì công lao cuối cùng của tôi mà tha cho A Bình, nếu không thì tất cả đều xong đời!”

 

Biết được chị gái vì mình tình nguyện chết thay mình, đôi mắt luôn mờ mịt của A Bình bỗng sáng lên vì nước mắt. Mà dù là cô bé hay Tiền Tề Tân, cũng như tay súng bắn tỉa da trắng mới nhất bị cảnh sát khống chế, đều không thể nói rõ người đứng sau Tưởng Lạc Thanh là ai. Nhưng tay súng bắn tỉa thừa nhận, chính hắn ta đã giết Lưu Ôn Nhiên, thi thể được giấu trong hố chôn xác trên một ngọn núi hoang ở phía nam.

 

Khổng Binh lập tức dẫn người đến địa điểm mà tay súng bắn tỉa nói, nhưng lại tìm thấy hai thi thể nữ, một trong số đó đã thối rữa đến xương, thời gian tử vong đã hơn nửa năm. Tay súng bắn tỉa như quên mất chuyện này, nhìn thấy ảnh mới nói, người đó cũng do hắn ta giết, tên là Triệu Vũ, tại sao phải giết cô ta, hắn ta nói bản thân cũng không rõ, hắn ta chỉ đang thực hiện nhiệm vụ mà Tưởng Lạc Thanh giao cho.

 

Đến đây, những người mất tích đã được tìm thấy toàn bộ, điều không may là Lưu Ôn Nhiên và Triệu Vũ đã vĩnh viễn mất đi sinh mạng.

 

Ở bệnh viện, sau khi Lữ Âu và Dư Trinh Tiếu được điều trị đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Chưa đợi cảnh sát gọi đến, Lữ Âu đã đòi gặp Trần Tranh.

 

Minh Hàn đưa cho Lữ Âu một quả táo đã gọt vỏ: “Gấp cái gì, Cảnh sát Trần bây giờ đang bận.”

 

Lữ Âu hận không thể rút ống truyền dịch ra: “Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh ấy!”

 

Minh Hàn ấn cậu ta xuống giường bệnh: “Nói với tôi cũng được, tôi là người phát ngôn số một của cảnh sát Trần.”

 

Lữ Âu không mấy tin tưởng Minh Hàn, cậu ta cảnh giác nhìn cậu. Minh Hàn bật cười: “Cậu nhóc à, cậu có thể được cứu ra, công lao của tôi cũng không ít, không nói thì thôi, tôi về đây.”

 

Lữ Âu vội vàng nói: “Đừng đi! Tôi, tôi luôn cảm thấy lúc hôn mê hình như tôi đã gặp được mẹ tôi!”

 

“Sao cậu không nói là gặp được bà cố của mình luôn đi?”

 

“Thật sự là mẹ tôi mà! Tôi không đùa đâu!”

 

Minh Hàn nghiêm mặt: “Mẹ cậu?”

 

Mẹ của Lữ Âu, Từ Hà Đường, người phụ nữ này đã mất tích mười năm, bặt vô âm tín, sau khi Lữ Âu mất tích, Trần Tranh còn đặc biệt tìm lại hồ sơ điều tra ban đầu của Từ Hà Đường, sắp xếp lại một lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào.

 

Lữ Âu sốt ruột muốn bày tỏ, lời nói có chút lộn xộn: “Tôi không nhìn thấy người của Tưởng Lạc Thanh, nhưng tôi biết là anh ta. Hôm đó ở phố Diệp Bình xảy ra chuyện, anh ta muốn nhân lúc hỗn loạn giải quyết tôi luôn, hình như anh ta… rất đề phòng tôi.”

 

Minh Hàn nói: “Vì anh ta từng là thiên tài toán học, cậu cũng vậy, hai người có từ trường đặc biệt.”

 

Lữ Âu chấp nhận lời giải thích này, tiếp tục nói, kể từ sau cuộc điện thoại lúc nửa đêm, cậu ta không còn nghe thấy giọng nói của Tưởng Lạc Thanh nữa, càng không gặp Tưởng Lạc Thanh, có một người phụ nữ (A Bình) mỗi ngày đều đến để xác nhận cậu ta đã chết chưa, rồi tiêm thuốc cho cậu ta, ban đầu cậu ta tưởng đó là ma túy, cố gắng giãy giụa, sau đó nhận ra đó có thể chỉ là thuốc duy trì sự sống và thuốc an thần, người phụ nữ không muốn cho cậu ta ăn cơm, dùng thuốc sẽ tiện hơn.

 

Cậu ta đã cố gắng trốn thoát, tạo ra tiếng động, nhưng đều không được, trong bóng tối, cậu ta dần mất đi cảm giác về thế giới, không gian, ý thức ngày càng mơ hồ, chính vào lúc đó, cậu ta “Gặp” được Từ Hà Đường.

 

Nhưng cậu ta không nhớ tại sao Từ Hà Đường lại xuất hiện, cũng không nhớ bà đã nói gì với mình, ký ức rất mơ hồ, sau khi tỉnh lại, lại lưu lại một ấn tượng rõ ràng – cậu đã gặp được mẹ rồi.

 

Lữ Âu nhìn chằm chằm Minh Hàn, mong mỏi Minh Hàn cho cậu ta một câu trả lời như mong muốn. nhưng Minh Hàn lại rất thận trọng: “Có phải cậu nằm mơ thấy mẹ cậu không?”

 

Lữ Âu có chút chán nản, nằm mơ, quả thực đây là lời giải thích hợp lý nhất, con người khi cả thể chất lẫn tinh thần đều yếu đuối, đứng trước nguy hiểm cận kề, mơ thấy người mình muốn gặp là chuyện quá đỗi bình thường, huống chi người mơ thấy lại là người mẹ đã tìm kiếm nhiều năm, người mẹ có thể bảo vệ mình.

 

Lữ Âu gãi đầu: “Nhưng tôi luôn cảm thấy không đơn giản như vậy, tại sao thì tôi cũng không nói rõ được.”

 

Minh Hàn nói: “Vậy cậu nghĩ xem, nếu mẹ cậu thực sự đến thăm cậu, bà ấy làm sao biết cậu gặp chuyện? Làm sao tránh được tầm mắt của Tưởng Lạc Thanh? Đã gặp cậu rồi, tại sao lại không cứu cậu?”

 

“Tôi…” Lữ Âu căn bản không trả lời được.

 

Minh Hàn nói: “Trừ khi bà ấy có liên quan đến Tưởng Lạc Thanh và đám người kia.”

 

Lữ Âu nổi hết da gà, theo bản năng nói: “Không thể nào!”

 

“Đúng vậy, không thể nào.” Minh Hàn vỗ đầu cậu ta: “Đừng suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi cho khỏe, Cảnh sát Trần của cậu xong việc sẽ đến thăm cậu.”

 

Rời khỏi phòng bệnh, lông mày Minh Hàn dần cau lại, Từ Hà Đường đã mất tích lại đến thăm Lữ Âu? Nghe cứ như chuyện hoang đường. Ngoài miệng Minh Hàn nói không thể nào, nhưng trong lòng vẫn để ý, đôi khi trực giác của con người rất huyền diệu, nó chưa chắc đã là sự thật, nhưng có thể chỉ hướng đến sự thật.

 

Tại phân cục Bắc Diệp, kỹ thuật viên giám định dấu vết có chút nghi hoặc nói: “Dấu vết ở tiệm xăm?”

 

Minh Hàn nói: “Đúng vậy, tất cả dấu vết thu thập được ở tiệm xăm, cho tôi một bản.”

 

Kỹ thuật viên giám định dấu vết giải thích, lúc đó tình hình khẩn cấp, người vào tiệm xăm khá đông, việc thu thập dấu vết được tiến hành sau đó, dấu chân khá nhiều, bây giờ bọn họ đang tiến hành đối chiếu sắp xếp. Minh Hàn gật đầu, nhờ đối phương nhanh chóng giao cho mình.

 

…………

 

Trần Tranh và Hách Nhạc ngồi đối diện nhau, không ai mở lời trước. Thất bại khiến chiếc mặt nạ trên mặt Hách Nhạc bong tróc từng mảng, để lộ ra bộ mặt xấu xí thật sự.

 

Trần Tranh đột nhiên nói: “A Lê đã kể cho tôi một chi tiết thú vị, cô ta và A Bình là công cụ của anh, còn anh, cũng là công cụ của người khác. Anh có biết mình là công cụ không?”

 

Hách Nhạc không hề tức giận: “Anh muốn kích động tôi à? Thật vô nghĩa.”

 

Trần Tranh nói: “Kích động anh có lợi ích gì? Tôi chỉ đang làm tròn nghĩa vụ của một người làm công ăn lương, nếu anh không chịu nói gì, tôi sẽ không thể tan làm.”

 

Hách Nhạc cười khẩy: “Anh thật biết nói đùa.”

 

“Anh không muốn nói chuyện này, vậy chúng ta đổi chuyện khác cũng được, anh phải cho tôi chút gì đó để ghi chép chứ? Nếu không tôi cũng không thể báo cáo.” Trần Tranh khoanh tay, còn nhấc một chân lên, trông còn lười biếng hơn cả Hách Nhạc: “Anh chịu đựng nhục nhã, ẩn mình nhiều năm như vậy là để trả thù những bạn học đã hại anh rơi xuống vực năm xưa? Kế hoạch trả thù của anh cũng khá lớn đấy, bọn họ hại anh, anh liền muốn hại tất cả học sinh trung học.”

 

Nghe vậy, Hách Nhạc ngừng cười, như thể ăn phải ruồi vậy, buồn nôn nói: “Trả thù ai? Mấy tên cặn bã xã hội đó à? Chúng cũng xứng sao?”

 

Trần Tranh nói: “Lúc trước khi tôi điều tra vụ án của Phùng Phong đã có một số nghi vấn, hung thủ đúng là Vệ Ưu Thái, nhưng sự trả thù của hắn ta rất đột ngột, giống như có người đứng sau dẫn dắt, còn bản thân hắn ta thì căn bản không nhận ra. Người dẫn dắt này là anh phải không? Mượn tay Vệ Ưu Thái giết chết Phùng Phong, đẩy Vệ Ưu Thái vào tù. Cuộc gọi nặc danh mà Vệ Ưu Thái dùng để dọa Phùng Phong và Kha Thư Nhi, chính anh đã cung cấp điện thoại. Còn những miếng lót ly trong quán mì Lão Doãn nữa, cũng là do anh làm.”

 

Ánh mắt Hách Nhạc dần tĩnh lặng như mặt nước.

 

Trần Tranh tiếp tục nói: “Anh lợi dụng miếng lót ly, dẫn sự chú ý của chúng tôi đến trên người Ngô Liên San, sau đó lại vì Doãn Cao Cường biết quá nhiều mà giết người diệt khẩu. Tôi đã nghĩ mãi, động cơ duy nhất để anh mượn tay chúng tôi trừ khử Ngô Liên San là vụ tấn công mà cô ta gặp phải ở núi Học Bộ, cô ta đã chứng kiến một việc mà chính bản thân cô ta cũng không hiểu rõ là gì, điều này đối với anh mà nói, đó là một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Mà thi thể của anh đã mất tích, thứ cô ta nhìn thấy chính là anh còn sống.”

 

Hách Nhạc đột nhiên bật ra một tràng cười chói tai, cười đến cuối cùng, thậm chí còn chảy cả nước mắt, hắn giơ đôi tay bị còng lên, dùng mu bàn tay lau khóe mắt, rồi nhìn chằm chằm Trần Tranh từ dưới lên: “Cảnh sát Trần, anh có tìm mọi cách để trả thù lũ sâu bọ không?”

 

Trần Tranh nói: “Trong mắt anh, những người như Phùng Phong chỉ là sâu bọ? Nhưng trong miệng ‘Sâu bọ’ thì anh sống rất thảm hại, bị Phùng Phong nô dịch, Phùng Phong bảo anh làm gì, anh liền làm cái đó, cuối cùng còn rơi xuống vực. Nếu không phải may mắn, anh còn sống đến bây giờ sao? Còn có thể dùng từ sâu bọ để hình dung bọn họ sao?”

 

Hách Nhạc siết chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, lời nói cũng bật ra từ kẽ răng: “Tôi chỉ tùy tiện cho lũ sâu bọ đó nếm thử ác quả do chính chúng gây ra thôi!”

 

“Thật sao? Tôi còn tưởng trả thù Phùng Phong, Tằng Yến mới là mục đích hàng đầu của anh.” Trần Tranh cười một tiếng: “Mà chỉ giết chết bọn họ thôi thì không đủ để giải mối hận trong lòng anh, vậy nên anh mới lên kế hoạch ra tay với những học sinh trung học vô tội khác.”

 

Hách Nhạc như thể bị hiểu lầm oan uổng lắm, vai anh ta run lên: “Trí tưởng tượng của anh thật phong phú.”

 

Trần Tranh bặm môi: “Anh không nói gì, tôi lại phải hoàn thành công việc, đành phải viết báo cáo điều tra như vậy.”

 

Ánh mắt Hách Nhạc đầy lạnh lẽo: “Anh lại đang kích động tôi.”

 

Trần Tranh nói: “Kích động anh mà có thể khiến anh nói ra sự thật, tại sao tôi lại không làm? Anh không muốn nói, cũng được thôi, vậy anh nghe tôi nói, tôi nói sai chỗ nào thì anh cũng có thể ngắt lời lúc đó.”

 

Hết chương 71.

 

Chương 71: Thất Nhạc (31)

Ngày đăng: 18 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên