Chương 71

 

Chương 71:

 

Thẩm Quyết: “Thống Thống.”

 

Giọng nói của Đại ma vương vẫn dịu dàng như thường lệ, thế nhưng hệ thống lại rùng mình một cái.

 

Đã lên tiếng rồi, tiếp tục giả chết cũng vô dụng.

 

 [ Kí, kí chủ, ngài, ngài có chuyện gì sao?] Hệ thống run rẩy hỏi.

 

Thẩm Quyết cong môi, dịu dàng nói: “Lẽ ra tao mới là người hỏi mi câu này mới đúng chứ, Thống Thống. Hai ngày nay không nói một lời nào, tao còn tưởng mi xảy ra chuyện gì rồi.”

 

 [ Tôi không sao, hức, tôi rất ổn, tôi… Hu hu hu!]

 

Hệ thống nghẹn ngào. Nó rất muốn tố cáo kí chủ lừa gạt nó, nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ có thể im lặng ôm lấy chính mình, vừa đáng thương vừa bất lực.

 

Đại ma vương đó, đây chính là Đại ma vương hủy diệt thế giới đó, là trùm cuối, trùm cuối, là đại boss xuất hiện ở cuối truyện đó!

 

Trong truyện, không ai biết đại boss này rốt cuộc đến từ đâu, lại vì sao mà đến, ngay cả khi xuất hiện cũng chỉ có một màn ngắn ngủi ở đoạn kết. Thế nhưng ngay cả dị chủng mạnh nhất cũng phải cúi đầu trước hắn.

 

Muốn tóm cổ một hệ thống nhỏ bé dám kết nối vào trong não hắn, quả thực dễ như trở bàn tay.

 

Hai ngày nay nó nhắm mắt giả chết, quả thực là vì sợ hãi, sợ không biết mình sẽ thật sự chết lúc nào, dù sao nó cũng đã biết được bí mật động trời của đại boss rồi.

 

Hãy nhìn kết cục của những dị chủng dám chống đối đại boss đi.

 

Hệ thống chưa bao giờ nghĩ tới, tên phản diện mà bọn họ ngay cả tên cũng không dám gọi thẳng kia, vậy mà lại có một ngày bị người ta dẫm đạp dưới chân chà đạp.

 

Hôm đó, tiếng mặt nạ của Vu Nghiên vỡ vụn, tấm kính lọc của nó dành cho kí chủ nhà mình cũng vỡ tan tành theo.

 

Thẩm Quyết: “Mi khóc cái gì. Sợ tao đến vậy à?”

 

Tiếng khóc nức nở của hệ thống đột nhiên dừng lại. Nó, nó vậy mà lại khóc thành tiếng sao, kí chủ, đại boss không thích những thứ ồn ào, nó không thể khóc, cho dù nhiệm vụ không thể hoàn thành cũng không thể…..

 

……Hức.

 

Thẩm Quyết xoa xoa mi tâm.

 

Cũng không phải là chê ồn ào.

 

Bây giờ ngay cả đầu ngón tay hắn cũng mọc ra vảy, ánh sáng lân tinh đầy màu sắc phản chiếu vào mắt hắn.

 

Đôi mắt đen láy, nhưng ở trung tâm đồng tử lại có một mảng màu tím không cách nào biến mất.

 

Màu đỏ nhạt nhòa tràn ngập tầm mắt hắn, phủ lên thế giới một lớp vải đỏ, trên mỗi vật thể đều có những đường nét và điểm giao nhau kỳ lạ.

 

Cho dù là vật thể vô tri vô giác, hay là dị chủng và con người gì cũng đều có sinh mệnh – mà ngoại trừ màu đỏ ra, những màu sắc khác đều trở nên mơ hồ và nhạt nhòa.

 

Thế giới của hắn đang phai màu.

 

Năm đó, khi xuyên vào thân thể này, hắn đã thi triển phong ấn lên kính áp tròng AR, cưỡng ép xây dựng thị giác của người bình thường.

 

Giờ đây, do khoảng cách giữa hắn và “Thể xác” ngày càng gần, phong ấn này sắp sửa mất hiệu lực.

 

Cơ thể bị sức mạnh của hắn ô nhiễm, giá trị lây nhiễm tăng lên, sau khi quay về vẫn có thể thử dùng “Sang sinh chi vũ” để cứu vãn.

 

Phong ấn mất hiệu lực mới là rắc rối lớn nhất.

 

Hắn không muốn để Tông Lẫm nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế của mình. Nhưng lại không thể sử dụng năng lượng để tu bổ phong ấn nữa.

 

Quá gần rồi.

 

Hắn nghĩ.

 

Hắn không thể… không thể hủy hoại nơi này.

 

 “Đừng khóc.”

 

Thẩm Quyết nhắm mắt nói, giọng nói có chút khàn khàn.

 

Nghe vậy, hệ thống hít hít mũi, dè dặt nói: [Tôi, tôi đã biết bí mật của ngài rồi, ngài không giết tôi sao?]

 

Thẩm Quyết bật cười: “Tại sao tao phải giết mi?”

 

Tuy rằng thỉnh thoảng hơi ồn ào một chút, lại thường xuyên tắt máy rớt mạng, nhưng nhìn chung vẫn rất đáng yêu, cũng coi như có ích.

 

Hơn nữa, tính tình hắn vẫn luôn rất tốt.

 

Bảy năm qua, cũng chỉ mới mất khống chế có ba lần.

 

 [ Ngài thật sự không giết tôi thật sao!] Hệ thống kích động muốn nhảy dựng lên, ý thức được giọng mình quá lớn, lại dè dặt rụt về, xoắn xuýt một hồi, lại nhỏ giọng nói: [ Vậy, vậy ngài còn hủy diệt thế giới nữa không? Giống như trong truyện nói ấy.]

 

Lần này, Thẩm Quyết không trả lời nó, mà thản nhiên chuyển chủ đề: “Chúng ta vẫn là nói chuyện “Sang sinh chi vũ” trước đi. Thống Thống, mi không còn gì muốn nói với tao sao?”

 

Hệ thống run rẩy.

 

Nó nhớ tới chuyện mình tìm vị cứu tinh vậy mà lại tìm đến trên người đại boss, còn có nhiệm vụ nặng nề đang gánh vác trên vai.

 

Nhiệm vụ này, xem ra là không thể hoàn thành rồi… Nó nghĩ, chắc chắn là đại boss đã phát hiện ra gì đó, cho nên mới đến tìm nó tính sổ.

 

Hệ thống ấp a ấp úng một hồi, cuối cùng vẫn thành thật nói: [Chức năng của Sang sinh chi vũ là thanh trừ nhiễm bệnh, khi đạt đến cấp chín, có thể giúp bạn đời của ngài loại bỏ nhiễm bệnh. Nhưng công dụng lớn nhất của nó không phải là cái này, mà là hình thành “vòng bảo hộ”.]

 

Thẩm Quyết xoa xoa đầu ngón tay mọc đầy vảy, không nói gì.

 

Hệ thống nuốt nước miếng, tiếp tục nói: [Sương mù đến từ hư không, chỉ cần “Vòng bảo hộ” ngăn cách kết nối giữa hư không và thế giới này, thì sẽ không còn sương mù mới sản sinh nữa. Như vậy, thế giới sẽ được cứu rỗi, dần dần tốt đẹp lên.]

 

Đương nhiên, ngăn cách hư không, cũng là vì ngăn cản trùm cuối đến.

 

Trong truyện tuy không miêu tả trực diện về trùm cuối, cũng không miêu tả chi tiết cảnh tượng trùm cuối hủy diệt thế giới, nhưng, tất cả những lời tiên tri của dị năng giả hệ “Vận Mệnh”, đều chỉ ra một kết quả giống nhau ——

 

Thế giới này sẽ bị đại boss hủy diệt.

 

 “Nó” là tận thế, là chân tướng sau màn sương xám.

 

Các dị chủng tôn nó là Vương, mưu toan bám víu dựa vào “Nó” để sống sót, chạy trốn khỏi cuộc thanh tẩy cuối cùng, trở thành chủ nhân của thế giới mới.

 

Con người thì tránh nó như tránh rắn rết, tìm mọi cách ngăn cản nó thật sự đến thế giới này.

 

 “Sang sinh chi vũ” chính là một trong những sản phẩm thí nghiệm đó.

 

Về điểm này, hệ thống không dám nói.

 

 “Ý tưởng không tồi.” Đại boss lại gật gật đầu.

 

Ở đầu dây bên kia ý thức.

 

Tô Thời Vũ vừa mới sử dụng năng lực giai đoạn hai của “Sang sinh chi vũ” chữa trị cho một dị năng giả cấp chín bị nhiễm bệnh.

 

Một đám bác sĩ và dị năng giả đang vây xem bên cạnh thốt lên kỳ tích y học, còn cậu ta thì nhắm mắt cảm nhận, phát hiện thanh tiến độ giai đoạn hai đến giai đoạn ba của “Sang sinh chi vũ” đã nhích lên 0.01% …..

 

——Vậy mà lại chậm hơn so với lúc chữa trị cho người bình thường. Lúc ở giai đoạn một, chữa trị cho một người bình thường ít nhất cũng có thể tăng 0.1% cơ mà.

 

 “Tốc độ “Sang sinh chi vũ” hấp thu vật nhiễm bệnh để thăng cấp quá chậm.” Thẩm Quyết nói, “Có cách nào nhanh hơn không?”

 

 [……Hả?]

 

Hệ thống có chút ngơ ngác. Vốn dĩ nó cho rằng, sau khi biết được công dụng của “Sang sinh chi vũ”, đại boss sẽ trực tiếp hủy diệt Cú Tuyết luôn chứ.

 

Chẳng lẽ… chẳng lẽ đại boss cũng không phải là muốn hủy diệt thế giới lắm?

 

Thẩm Quyết dường như biết nó đang suy nghĩ gì, hắn cười cười: “Đột nhiên tao phát hiện, làm vị cứu tinh cũng khá thú vị. Mi thấy sao?”

 

Hệ thống cảm thấy… cảm thấy cả người nó đang run lẩy bẩy.

 

Đại ma vương hủy diệt thế giới nói muốn làm cứu thế chủ, đây là nghiêm túc đó hả?

 

 [ Có… có, có cách nhanh hơn, chính là trực tiếp nuốt chửng lõi dị chủng cùng hệ. Một lõi dị chủng có thể sánh bằng một trăm người nhiễm bệnh.]

 

 “Ồ, vậy thì đơn giản.”

 

Thẩm Quyết nói xong, kéo kéo một đoạn chỉ đỏ quấn quanh ngón tay.

 

 “Vu Nghiên.”

 

Vu Nghiên đang đi đường đột nhiên nghe thấy giọng nói của Vương, suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất, sau đó mới phát hiện là “sợi chỉ” của mình bị Vương kéo.

 

Thẩm Quyết dặn dò mệnh lệnh thu gom lõi dị chủng.

 

Vu Nghiên vâng dạ một hồi rồi lại nói.

 

 “Bên ngoài có một đám nhân loại đến tìm ngài.” Vu Nghiên nói, “Lúc trước, theo phân phó của ngài, tôi không hề quấy nhiễu bọn họ dò xét vị trí của ngài. Bây giờ, bọn họ đã lẻn vào trong thành. Ngài định xử lý bọn họ như thế nào?”

 

Thẩm Quyết: “Ngươi đi dẫn Hải Nhân ra.”

 

Vu Nghiên im lặng một hồi, cuối cùng vẫn nhịn không được nói: “Vương… Ngài thật sự định quay về cùng bọn họ sao? Nhân loại… chỉ là một đám sinh vật ngu xuẩn, vô tri, ích kỷ. Sự thiện lương của bọn họ luôn có vẻ đường hoàng, kỳ thực là giả dối, tà ác cũng không thuần túy như chúng ta. Tôi không hiểu, rốt cuộc thì bọn họ có điểm nào đã hấp dẫn ngài, khiến ngài ưu ái bọn họ.”

 

Thẩm Quyết không trả lời câu hỏi của nó, mà nói: “Ta đã nói rồi, ta không thích nghe chó sủa linh tinh.”

 

Vu Nghiên: “…”

 

Yếu đuối, đáng thương và bất lực.

 

Nó không dám nói nữa.

 

…….

 

Thiên điện trong Thần điện.

 

 “… Mới ngắn ngủi hai ngày mà đã có mười ba dị chủng chết rồi! Mọi người thật sự không cảm thấy nơi này có vấn đề gì sao?”

 

 “Tôi cảm thấy cái danh hiệu Kỵ Sĩ Dự Bị gì đó đều là giả, chúng ta chỉ bị nuôi dưỡng để làm thức ăn cho vị điện hạ kia thôi!”

 

Người có đầu cá không đồng ý với quan điểm của bọn họ, nói: “Những người chết đều là vì vi phạm quy củ của thần điện! Nếu không phải bọn họ không đủ trung thành, luôn muốn khiêu khích quy tắc và bỏ trốn, thì sao lại rơi vào kết cục như vậy?”

 

Ô Vũ khoanh tay cười lạnh, nói: “Mày cứ tiếp tục tin tưởng vào cái gọi là ‘Điện hạ’ kia đi, cẩn thận lát nữa bị làm canh đầu cá lúc nào không hay đấy.”

 

Các dị chủng chia làm hai phe.

 

Một phe chủ trương toàn tâm toàn ý phục vụ “Vương”, tiếp tục ngoan ngoãn ở lại Thiên điện, chờ điện hạ triệu kiến. Một phe chủ trương chủ động tìm cách ra ngoài.

 

Ô Vũ là người có thực lực mạnh nhất trong phe sau. Một đám dị chủng vây quanh nó, coi nó là người cầm đầu, thương lượng đối sách.

 

 “Bây giờ phải làm sao đây? Lén lút tìm cơ hội rời đi à?”

 

 “Không được, phàm là những Dị Chủng nào muốn vượt tường ra ngoài đều đã chết, con đường này không thông.”

 

Ô Vũ đã thử lén lút chuồn đi, nhưng lại nhìn thấy bức tường đầy máu của Thần điện, thi thể của Dận Trạch vẫn còn nằm rải rác bên ngoài bức tường, vì thi thể bị băm nát, suýt chút nữa đã không nhận ra hình dáng ban đầu.

 

Dận Trạch là kẻ mạnh nhất trong bọn chúng, nhưng cũng chết một cách khó hiểu, đổi lại là bọn chúng, chắc chắn cũng sẽ xảy ra chuyện.

 

 “Cổng chính thì sao?”

 

 “Cổng chính có thị vệ canh giữ, số lượng rất đông, chúng ta người không nhiều, không thể tấn công.”

 

Ô Vũ suy nghĩ một chút: “Nếu đã không ra ngoài được…… Vậy thì chỉ có thể đột phá từ bên trong.”

 

Một dị chủng do dự nói: “Ý của ngài là…?”

 

Ô Vũ nói: “Chính là ý trên mặt chữ.”

 

Quạ có đôi mắt nhìn xa ngàn dặm, hơn nữa giác quan lại nhạy bén.

 

 “Vừa rồi ta nhìn thấy hai vị đại nhân cấp hai kia cùng nhau rời khỏi thần điện, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để ra tay.” Ô Vũ nói.

 

Khóe miệng nó nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.

 

 “Đi, đi tìm ‘Điện hạ’ của chúng ta.”

 

……..

 

Đội cứu viện đang di chuyển giữa các vách đá.

 

Ai có thể ngờ được, sau khi nhảy xuống từ đỉnh núi, vậy mà lại là một không gian ngầm rộng lớn đến mức không nhìn thấy điểm cuối.

 

Vô số khu định cư của dị chủng bao quanh, những công trình kiến trúc và hang động lớn nhỏ đan xen, tạo hình kỳ dị.

 

Đây là một thành phố của dị chủng.

 

Nơi đây còn phồn hoa hơn cả thành phố lớn nhất của con người hiện nay.

 

Công trình kiến trúc nổi bật nhất trong toàn bộ thành phố dị chủng chính là thần điện nguy nga tráng lệ, đứng sừng sững ở vị trí trung tâm trong lòng đất.

 

 “Tiểu Bảo, dị năng của cậu còn có thể duy trì được bao lâu nữa?” Diễm Hoa hỏi cậu bé bên cạnh.

 

Đường Tiểu Bảo nói: “Hai tiếng nữa thì không thành vấn đề.”

 

Lần cứu viện khẩn cấp này, chủ yếu là do các thành viên “Bình Minh” và đội viên Trung tâm dị năng thành phố – đội đặc nhiệm tạo thành.

 

Là đội viên đội đặc nhiệm, cậu ta có dị năng hệ “Quy Tắc” cấp năm, “Tùy ý thiết lập làn da”. Có thể khoác lên người đồng đội xung quanh một lớp da dị chủng, tránh bị phát hiện.

 

Đây cũng là nguyên nhân giúp bọn họ có thể đi lại bình thường trong thành phố dị chủng.

 

 “Phải nhanh chóng tìm được người. Dị chủng quá nhiều, người thường ở đây, cho dù không làm gì, cũng rất nhanh sẽ bị lây nhiễm.” Diễm Hoa cau mày, “Đội trưởng, tôi có thể thử dịch chuyển không gian được không?”

 

Bọn họ đã tiến vào trong thành, vòng bảo hộ không gian bên ngoài thành Dị Chủng không còn tác dụng nữa.

 

Là dị năng giả hệ “Không Gian” cấp ba, trong tầm mắt của cô, bất cứ nơi nào cũng có thể là nơi cô đến được.

 

Tuy rằng có thể đến được, nhưng cô không dám cam đoan nơi đến không có nguy hiểm.

 

Tông Lẫm nói: “Được.”

 

Anh đã cảm nhận được khí tức của Thẩm Quyết, ở ngay trong tòa Thần điện cao ngất kia.

 

 “Cánh cửa” của Diễm Hoa vừa mở ra, Tông Lẫm dẫn đầu bước vào, các đội viên khác nhìn nhau, rất nhanh liền nối gót theo sau.

 

Bọn họ không thể tiến vào bên trong thần điện —— Nơi đó chắc chắn là có vòng bảo hộ không gian cấp cao hơn bảo vệ.

 

Địa điểm Diễm Hoa lựa chọn là một vách đá cao cách thần điện không xa, nơi đây vừa vặn có một cái bục nhô ra ngoài, có thể chứa được mấy người bọn họ đứng, hơn nữa còn có thể nhìn trộm được một phần khu vực bên trong Thần điện.

 

Ánh mắt Tông Lẫm ngưng tụ.

 

—— Anh nhìn thấy Thẩm Quyết.

 

Người yêu của anh, đang ngồi trên xe lăn, quần áo trên người không phải là bộ đồ lúc bọn họ ra ngoài, mà đã thay thành một bộ lễ phục màu đen thêu hoa văn bạc sang trọng.

 

Mái tóc dài xõa xuống, trên má, quanh hốc mắt đều khảm những chiếc vảy nhỏ li ti phản chiếu ánh sáng, bàn tay đeo găng tay trắng đặt trên hai chân bắt chéo, thần sắc xa lạ mà anh chưa bao giờ nhìn thấy qua.

 

Lạnh lùng, nguy hiểm, cao cao tại thượng. Cũng như cảm giác tà ác trên người không thể che giấu được.

 

Trước mặt Thẩm Quyết là một đám dị chủng đang quỳ gối. Những dị chủng đó đều mặc đồng phục màu trắng giống nhau, vẻ mặt cung kính.

 

Dẫn đầu là một Dị Chủng có đôi cánh màu đen, bộ lông dày rậm trải dài trên mặt đất như một vũng mực nhẵn bóng.

 

Bỗng nhiên Tông Lẫm nhớ tới lời nhắc nhở của Chúc Vô Ưu trước khi anh đi.

 

 “Hiện tại cậu ấy đã bị dị chủng mang đi, rất có thể đã bị ép buộc tiếp nhận lây nhiễm và tẩy não, cho dù cậu tìm được cậu ấy, cũng có thể cậu ấy đã không còn là người mà cậu quen biết nữa.”

 

Đúng lúc anh đang ngẩn người.

 

Dị chủng có đôi cánh màu đen kia bỗng nhiên từ dưới đất vùng lên, lưỡi dao sắc bén trong tay hiện ra, đâm thẳng về phía Thẩm Quyết!

 

Hết chương 71.

 

Chương 71

Ngày đăng: 7 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên