Chương 72: Ngoại truyện – Thời Niên Thiếu Lỡ Yêu Qua Mạng (Dòng thời gian if)

 

Chương 72: Ngoại truyện – Thời Niên Thiếu Lỡ Yêu Qua Mạng (Dòng thời gian if)

 

Lang Dương Dương đứng ngây ra đó, tay cầm điện thoại, bối rối không biết làm gì.

 

“Sao thế?” Tưởng Văn hỏi.

 

Lang Dương Dương lắc đầu, nắm chặt điện thoại, suy nghĩ một hồi rồi nói với Tưởng Văn là mình có việc.

 

“Đi đâu, tôi đi cùng cậu.” Tưởng Văn nói.

 

“Không cần đâu, tôi… Dì tôi nhờ người mang đồ đến trường, tôi ra lấy một chút là được rồi.” Lang Dương Dương nói.

 

“Vậy tôi đi lấy cơm giúp cậu, cậu về kí túc xá là có thể ăn luôn.” Tưởng Văn vẫn nhiệt tình như cũ.

 

Đối với sự nhiệt tình này, Lang Dương Dương vừa khao khát vừa sợ hãi. Bình thường cậu chắc chắn sẽ từ chối, sau đó Tưởng Văn lại thuyết phục hết lời, đôi co một hồi lâu mới chịu bỏ cuộc.

 

Nhưng hiện tại không có thời gian, Lang Dương Dương đành nói: “Được, cảm ơn cậu. À, đúng rồi, cầm thẻ của tôi này.”

 

Lang Dương Dương lấy thẻ cơm đưa cho Tưởng Văn rồi vội vàng chạy ra cổng trường.

 

Khuôn viên mới của trường Trung học số 3 Trường Khê rất rộng, từ tòa nhà lớp 12 đến cổng chính, đi nhanh cũng mất khoảng mười phút.

 

Trên đường đi, tâm trạng cậu rất phức tạp. Bọn họ mới quen nhau được mấy ngày? Nói được mấy câu? Sao tự dưng lại nhảy đến mức để bố mẹ anh đến đưa đồ cho mình rồi?

 

Lang Dương Dương lo lắng đến mức đầu óc gần như không thể suy nghĩ được gì nữa.

 

Nếu chỉ là Trang Thạc ở bên kia mang đồ đến, nhất định Lang Dương Dương sẽ từ chối ngay lập tức, điều đó thật sự quá đường đột, quá thất lễ.

 

Nhưng bây giờ lại là người lớn.

 

Không biết có phải do môi trường trưởng thành hay không, Lang Dương Dương vừa sợ hãi vừa khao khát đối với trưởng bối. Bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng, cậu luôn cẩn thận lấy lòng họ, nếu không được, cậu sẽ chạy thật xa.

 

Nhưng trong lòng cậu luôn khao khát, khao khát được trưởng bối yêu thương.

 

Gần đến cổng trường, có một số điện thoại lạ gọi đến, mã vùng chính là ở Trường Khê, không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là bố mẹ Trang Thạc.

 

Lang Dương Dương chưa bao giờ bối rối như vậy, hít thở sâu mấy hơi mới dám ấn nút nghe.

 

“Dạ, alo?”

 

“Là Lang Dương Dương phải không?” Giọng nữ trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia.

 

Lang Dương Dương đáp một tiếng: “Vâng ạ.”

 

“Cô là mẹ của Trang Thạc đây, nó nhờ vợ chồng cô mang đồ đến cho cháu, lát nữa sẽ đến cổng trường cháu.”

 

“Vâng ạ, cháu cũng sắp đến cổng trường rồi ạ.”

 

“Được, vậy cháu yêu, cháu ra chỗ khuất gió đợi một lát, cô đến sẽ gọi điện cho cháu nhé.”

 

“Cảm ơn cô ạ.”

 

Cúp điện thoại, Lang Dương Dương thở phào nhẹ nhõm.

 

Hình như mẹ Trang Thạc… khá tự nhiên.

 

Vậy mà cô ấy lại gọi cậu là “Cháu yêu”.

 

“Cháu yêu…” Lang Dương Dương khẽ lẩm bẩm, bị thái độ thân thiết của hai chữ này lấp đầy tâm trí, bước chân vô thức cũng nhanh hơn.

 

Lang Dương Dương đến cổng trường, đợi khoảng ba, bốn phút thì thấy một chiếc ô tô gia đình dừng lại trước cổng. Bảo vệ ra hiệu cho xe đi vào trong, bọn họ lại lái xe đến chỗ đậu xe.

 

Trường học nội trú khép kín không được tự ý ra vào, cần phải có chữ ký của giáo viên chủ nhiệm, Lang Dương Dương chỉ có thể đứng trong trường, nhìn qua hàng rào sắt chờ đợi.

 

Nhìn từ xa đã thấy hai người bước xuống xe, Lang Dương Dương nắm chặt tay, cả người khẽ run lên.

 

Là một cô một chú, chú ôm một chiếc chăn bông dày, cô xách hai túi lớn, trông khá nặng.

 

Lang Dương Dương đứng chờ cạnh hàng rào, đứng thẳng người, trong đầu không ngừng tập dượt xem lát nữa nên nói chuyện như thế nào.

 

Cậu hoàn toàn không hề điềm tĩnh như vẻ bề ngoài.

 

Nhìn cô chú xách đồ, Lang Dương Dương rất muốn chạy lên giúp đỡ, nhưng không thể ra ngoài, chỉ có thể đứng chờ đợi.

 

“A, là Dương Dương phải không?” Mẹ Trang Thạc đi đến gần, mỉm cười chào hỏi.

 

Lang Dương Dương vô thức khom người: “Cháu chào cô chú ạ.”

 

Bố mẹ Trang Thạc đi đến trước mặt cậu: “Chào cháu yêu, ôi, nói đi là đi luôn, vợ chồng cô cũng chưa kịp chuẩn bị gì, chỉ mang một ít đồ từ nhà đến, cháu cứ dùng tạm nhé.”

 

“Dạ không sao, không sao ạ.” Lang Dương Dương vừa thừa nhận mẹ Trang Thạc rất nhiệt tình và thân thiện, nhưng trong lòng vẫn rất căng thẳng và gượng gạo.

 

“Nào, cháu yêu cầm lấy, mau về đi, trời lạnh lắm.” Mẹ Trang Thạc đưa đồ cho cậu, Lang Dương Dương nhận lấy, lại nhận chiếc chăn bông mà bố Trang Thạc đưa.

 

Cả người bỗng chốc đầy ắp đồ đạc, tầm nhìn cũng bị che khuất.

 

Bố Trang Thạc cũng nói: “Mau về đi cháu, nhanh lên kẽo lạnh.”

 

“Cảm ơn cô chú ạ, vậy cháu xin phép cuối tháng nghỉ lễ sẽ trả lại cho cô chú ạ.” Tầm nhìn của Lang Dương Dương bị chăn bông che khuất, không nhìn thấy người, chỉ có thể nghiêng người sang một bên nói.

 

Mẹ Trang Thạc: “Không cần đâu không cần đâu, cháu cứ giữ mà dùng, thời tiết này còn lạnh thêm đấy, ở trường vất vả lắm, có việc gì cháu cứ nói với anh Trang Thạc của cháu nhé.”

 

Lại dặn dò thêm vài câu chú ý sức khỏe, tuyết rơi cũng càng lúc càng lớn, bọn họ liền rời đi.

 

Lang Dương Dương ôm một đống đồ, đứng im tại chỗ nhìn theo bóng xe khuất dạng mới nhấc chân, chậm rãi quay trở lại.

 

Anh Trang Thạc của cháu…

 

Lang Dương Dương mỉm cười.

 

Cả quãng đường quay về kí túc xá, người cậu phủ một lớp tuyết mỏng. Lang Dương Dương ôm một đống đồ, vô cùng nổi bật, trên đường có không ít người nhìn cậu.

 

Thời tiết lạnh như thế này mà có người đặc biệt mang đồ ăn đồ mặc đến, trong trường học đương nhiên là vô cùng oai phong, vừa nhìn là biết được gia đình rất yêu thương con cái.

 

Trên đường gặp bạn cùng lớp đang nói chuyện với bạn lớp khác, người bạn đó chào hỏi cậu: “Gia đình cậu mang đồ đến cho cậu à?”

 

Lang Dương Dương không trả lời, chỉ mỉm cười với đối phương, mũi và tai cậu đều đỏ bừng vì lạnh, đôi mắt long lanh ánh nước, một bông tuyết nhỏ rơi trên hàng mi dày rậm, rất nhanh đã bị hơi ấm trên mặt làm tan chảy.

 

Người bạn thấy cậu cười, cũng cười nói: “Có cần tôi giúp cậu không?”

 

Lang Dương Dương: “Không cần đâu, cảm ơn cậu!”

 

Câu nói này cậu thường xuyên nói, nhưng lần này đặc biệt vui vẻ, người bạn cũng bị tâm trạng vui sướng của cậu lây nhiễm, cười toe toét: “Được rồi, vậy cậu cẩn thận.”

 

Bọn họ đang chơi đùa với tuyết ở bên này, nhìn Lang Dương Dương đi về phía kí túc xá.

 

Đợi người đi xa, người bạn đi cùng mới nói: “Hôm nay cậu ấy trông vui vẻ ghê, có phải bố mẹ cậu ấy về rồi không?”

 

Người bạn đó mím môi lắc đầu: “Không biết.”

 

“Đúng thật, nè, Lang Dương Dương có phải là hot boy lớp các cậu không?”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“Nói gì vậy, bình chọn hot boy toàn là top 3 thôi nhé?”

 

“Hahaha, đúng rồi, thành tích lại còn giỏi như vậy, đúng là chiến binh lục giác, chỉ là hơi ít nói.”

 

Người bạn đó liếc nhìn người kia, nói: “Thật ra cậu ấy rất tốt.”

 

Các bạn học đều không cảm thấy Lang Dương Dương thật sự lạnh lùng, bình thường có việc gì cần giúp đỡ cậu ấy đều giúp, khiêng đồ cũng khiêng, giảng bài tập cũng chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn, trên mặt lúc nào cũng có nụ cười.

 

Nhưng luôn có cảm giác xa cách, là cảm giác xa cách mà ai cũng có thể cảm nhận được, chỉ có người nhiệt tình như Tưởng Văn mới có thể kiên trì chơi với cậu ấy.

 

– Cũng có thể là vì muốn chép bài tập.

 

Trở về kí túc xá, tóc tai vẫn còn dính tuyết, Tưởng Văn thấy cậu ôm một đống đồ đi vào, vội vàng chạy đến giúp cậu bỏ đồ xuống.

 

Cuối cùng Lang Dương Dương cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

 

“Woa, nhiều đồ vậy, tôi xem được không?” Tưởng Văn ngồi xổm xuống.

 

Hai túi kia đều là đồ ăn, Lang Dương Dương nói có thể, sau đó ngồi xuống cạnh giường, vội vàng lấy điện thoại ra xem.

 

Trang Thạc: Gặp người chưa? Mẹ tôi có gọi điện cho cậu không?

 

Trang Thạc: Nghe nói hôm nay tuyết rơi rất lớn, đi đường cẩn thận nhé.

 

Trang Thạc: Mẹ tôi nói đã gặp cậu rồi, vậy thì tốt, tôi bảo mẹ mua thuốc cảm cho cậu, mẹ tôi mua chưa?

 

Trang Thạc: Thôi chết, thầy giáo đến rồi, tôi tiếp tục huấn luyện đây, tối nói chuyện tiếp.

 

Trang Thạc: [Hình ảnh]

 

Khóe miệng Lang Dương Dương vô thức cong lên, Tưởng Văn bên cạnh vẫn đang líu lo nói, nhưng cậu chẳng nghe lọt tai, chỉ chăm chú nhìn vào bức ảnh Trang Thạc gửi đến.

 

Là một bức ảnh chụp sân vận động, sân vận động rất rộng, phía xa là một hàng cây ngô đồng cao lớn, vẫn còn sót lại một vài chiếc lá chưa rụng, trong gió lạnh cũng có vài phần thi vị.

 

Đây là trường đại học của anh ấy sao? Mỗi ngày đều huấn luyện cái gì nhỉ? Lên lớp học cái gì nhỉ? Tại sao anh ấy lại nghĩ đến việc thi vào trường quân đội?

 

Lang Dương Dương đã học hành chăm chỉ bao nhiêu năm nay, thành tích tuy tốt, nhưng cũng không biết sau này lên đại học, nên học ngành gì.

 

Cảm giác thật kỳ lạ.

 

Với người như Trang Thạc, vừa xa lạ vừa thân quen.

 

“Dương Dương! Hạt dẻ rang!!” Tưởng Văn vui mừng hét lên.

 

Cuối cùng Lang Dương Dương cũng hoàn hồn, nhìn thấy Tưởng Văn đang xách một túi hạt dẻ rang to từ trong túi ra, hai người bạn cùng phòng đang nằm trên giường cũng ngồi dậy.

 

Lang Dương Dương cười nói: “Cùng ăn đi.”

 

Lang Dương Dương ngồi bên bàn nhỏ ăn cơm Tưởng Văn mua giúp, ba người bạn cùng phòng ngồi bên cạnh gặm hạt dẻ, vừa ăn vừa bàn tán về đề thi chiều nay.

 

Thỉnh thoảng lại đối chiếu đáp án với Lang Dương Dương.

 

Ngoài một chiếc chăn lông vũ mềm mại, bố mẹ Trang Thạc còn tặng hai túi bánh mì, một túi hạt dẻ rang to, một chiếc khăn quàng cổ, một chiếc mũ len, thậm chí còn có nửa con gà bọc đất sét vẫn còn nóng hổi, nhân lúc còn nóng, mấy người cùng nhau đập ra chia nhau ăn, trái cây cũng có đầy một túi lớn.

 

Tất cả mọi người đều nghĩ là dì của Lang Dương Dương tặng, chỉ có Lang Dương Dương biết là không phải.

 

Giờ tự học buổi tối đến mười giờ, Lang Dương Dương vội vàng chạy về kí túc xá, trên đường nhìn thấy sân vận động trắng xóa một màu, Lang Dương Dương nhìn một lúc, đột nhiên muốn chụp một bức ảnh.

 

Về đến kí túc xá, cậu nhanh chóng rửa mặt mũi rồi chui lên giường, trải chăn lông vũ rồi chui vào, chăn lông vũ trải ở dưới, chiếc chăn cũ đắp ở trên, hai chiếc chăn đè lên người rất nặng, chăn lông vũ cũng rất ấm, rất nhanh nhiệt độ đã tăng lên.

 

Lang Dương Dương nằm nghiêng người về phía tường, lấy điện thoại ra xem QQ.

 

Tin nhắn cậu trả lời lúc chiều muộn đã có hồi âm.

 

Trang Thạc: Đừng khách sáo, bố mẹ tôi rất nhiệt tình, đừng ngại.

 

Trang Thạc: Uống thuốc cảm chưa?

 

Trang Thạc: Tôi lên giường nằm rồi.

 

Lang Dương Dương trả lời.

 

YY YYy_: Uống rồi, sau này đừng nói với bố mẹ anh nữa, phiền họ quá.

 

Trang Thạc: Đã bảo đừng khách sáo mà, bố mẹ cậu ở xa à?

 

YY YYy_: Ừ.

 

Lang Dương Dương rất ít khi nhắc đến bố mẹ với người khác, nói ra giống như phim truyền hình bi kịch vậy, vậy nên nghĩ đến việc chuyển chủ đề.

 

Tối hôm qua cứ tưởng Trang Thạc không có ý gì với mình, nhưng hôm nay xem ra hình như không phải, Lang Dương Dương vẫn còn nhớ bức ảnh hôm qua.

 

Nói thật, nếu theo tiêu chuẩn trai đẹp mà các bạn nữ sinh xung quanh cậu thích, thì Trang Thạc không được coi là đẹp trai.

 

Anh ấy mang vẻ ngoài rắn rỏi, khỏe khoắn, thậm chí có phần thô ráp.

 

Nhưng làn da rám nắng và thân hình vạm vỡ cũng rất thu hút, đặc biệt là theo gu thẩm mỹ của gay, Lang Dương Dương cũng vậy.

 

Nụ cười rạng rỡ trong bức ảnh rất có sức truyền nhiễm, không giống như những cậu bạn học cấp 3 cợt nhả xung quanh cậu.

 

Tuy Lang Dương Dương có phần lãnh đạm, nhưng không phải là bất lực.

 

Chàng trai tuổi dậy thì, có mấy người không mơ mộng hão huyền, huống hồ Trang Thạc lại nhiệt tình với cậu như vậy, đến cả bố mẹ cũng phải kinh động.

 

Bố mẹ anh có vẻ cũng là người rất tốt, rất nhiệt tình.

 

Trong danh sách bạn bè, nhóm kết bạn đồng tính liên tục có tin nhắn mới, đêm khuya là lúc mọi người cùng nhau giải tỏa nỗi cô đơn trên mạng.

 

Nói về kế hoạch offline đêm Giáng sinh, trong nhóm có rất nhiều người đến từ bốn tỉnh Tây Nam, thành phố Trường Khê cũng có người tổ chức.

 

YY YYy_: Buổi offline đêm Giáng sinh mà mọi người trong nhóm đang bàn tán, anh có đi không?

 

Trang Thạc: Cậu đi không?

 

YY YYy_: Tôi đang học mà.

 

Trang Thạc: Vậy à, vậy tôi cũng không đi, tôi hơi sợ bọn họ.

 

YY YYy_: Tại sao?

 

Trang Thạc gửi một biểu tượng đổ mồ hôi.

 

Lang Dương Dương cuộn tròn trong chăn cười, bị câu “Vậy tôi cũng không đi” của anh chọc cho tâm trạng lâng lâng.

 

Chẳng lẽ anh ấy…

 

YY YYy_: Đúng rồi, anh nói với bố mẹ anh về tôi như thế nào vậy?

 

Trang Thạc: Là cậu em trai quen trên mạng.

 

Hết chương 72.

 

Chương 72: Ngoại truyện – Thời Niên Thiếu Lỡ Yêu Qua Mạng (Dòng thời gian if)

Ngày đăng: 25 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên