Chương 72: Thân Sơ (22)
Lăng Liệp chống ô, từ trên xe cảnh sát bước xuống, sải bước chạy về phía Quý Trầm Giao sắp ngã. Ô rơi xuống đất, Quý Trầm Giao ngã mạnh vào lòng hắn.
“Đội trưởng Quý! Tỉnh lại đi, đội trưởng Quý ——”
Bệnh viện lúc nào cũng đông người, Quý Trầm Giao cúi đầu, đi theo sau Lăng Liệp, khó chịu đến mức không muốn nói chuyện. Lăng Liệp cầm trong tay phiếu đăng ký khám bệnh, phiếu xét nghiệm, hắn quay đầu nhìn anh mấy lần, cuối cùng dứt khoát nắm lấy cổ tay anh.
Quý Trầm Giao ngẩng đầu nhìn Lăng Liệp, vì bị bệnh mà ánh mắt trông rất dịu dàng ngoan ngoãn.
Lăng Liệp dắt anh ra ngoài phòng khám, hai người cùng ngồi trên chiếc ghế dài chật chội. Mí mắt Quý Trầm Giao rất nặng, cả người uể oải.
Anh chỉ ngất đi một lúc, trên đường đến bệnh viện đã tự mình tỉnh lại. Biết phải đến bệnh viện, anh còn bực bội phản đối, cảm thấy cảm mạo nhẹ thì về nhà uống cốc nước nóng là được, cần gì phải đến bệnh viện.
Nhưng Lăng Liệp đã gọi điện cho Tạ Khuynh ngay trước mặt anh, Tạ Khuynh ra lệnh, trước mắt anh nhất định phải đến bệnh viện, chuyện vụ án tạm thời đừng quản, dưỡng đủ tinh thần rồi hẵng quay lại. Tạ Khuynh còn chọc vào chỗ đau của anh, “Đội trọng án không cần một đội trưởng ngất xỉu ngoài đường ngã vào lòng người khác.”
Quý Trầm Giao: “…”
Không lâu sau, loa gọi đến số của Quý Trầm Giao. Lăng Liệp đưa anh đến cửa. Năm phút sau, anh đi ra, cầm một xấp đơn thuốc.
Bác sĩ đề nghị truyền dịch, nhưng Quý Trầm Giao thực sự không muốn truyền, quá tốn thời gian, ở lại bệnh viện khiến anh cảm thấy không thoải mái. Bác sĩ thấy anh còn trẻ, sức khỏe tốt, nên chỉ kê thuốc tiêm bắp và thuốc uống.
Ngoài phòng tiêm bắp có rất nhiều trẻ con đang gào khóc, ầm ĩ còn hơn cả ao nuôi ếch ở quê vào mùa hè. Quý Trầm Giao mặt không biểu cảm đứng ở giữa, những đứa trẻ phía trước và sau anh nhìn thấy anh thì càng muốn khóc to hơn.
Sắp đến lượt Quý Trầm Giao, một phụ huynh phía trước nói với con mình: “Không đau, không đau đau.”
Lăng Liệp nhìn Quý Trầm Giao, cũng nói: “Không đau, không đau đau.”
“…” Nếu không phải bây giờ nói chuyện cũng tốn sức, nhất định Quý Trầm Giao sẽ bịt miệng Lăng Liệp lại.
Trong phòng tiêm bắp có bốn vị trí cùng làm việc, thật trùng hợp, những người cùng tiêm với Quý Trầm Giao đều là trẻ con. Một ông bố trẻ vì dỗ dành con trai mình mà nói năng không lựa lời, “Con xem anh trai kia dũng cảm chưa kìa, không hề kêu một tiếng!”
Lăng Liệp cười đến mức sắp ngồi xổm xuống, Quý Trầm Giao mặt mày tái mét bước ra ngoài, khàn giọng nói: “Còn cười!”
Lăng Liệp xách một túi thuốc, “Anh con trai này đang bệnh, đừng đi nhanh quá…”
Bên ngoài gió to mưa lớn, lúc Quý Trầm Giao ở bệnh viện vốn đã cảm thấy đỡ hơn, nhưng trên đường bị gió thổi, về đến nhà lại rất khó chịu.
Lăng Liệp với tư cách là khách thuê trọ, đã nghiễm nhiên trở thành chủ nhân khác của căn nhà này. Hắn gọi Quý Trầm Giao đi tắm, tắm xong sấy khô tóc rồi uống thuốc đi ngủ, ba tiếng sau dậy ăn cháo, sắp xếp mọi thứ rất rõ ràng.
Mùa này, Quý Trầm Giao ở nhà đã mặc áo cộc quần đùi, nhưng bây giờ lại bị ép mặc đồ ngủ dài tay dài quần, cài cúc áo kín mít. Anh có chút hoang mang dựa vào giường, Lăng Liệp khoanh tay, đứng bên giường từ trên cao nhìn xuống anh.
Cuối cùng Quý Trầm Giao cũng nhớ ra còn việc gì chưa làm, anh vén chăn định xuống giường.
Lăng Liệp: “Đi tè à?”
Quý Trầm Giao: “… Anh còn chưa bảo tôi uống nước nóng.”
Đến phòng bếp, Quý Trầm Giao không cần ai nhắc, ngoan ngoãn rót hơn nửa cốc nước sôi, pha thêm chút nước lạnh, ngửa đầu uống ừng ực.
Lăng Liệp nhìn mà cười mãi. Quý Trầm Giao không hài lòng, “Anh lại cười gì?”
“Tôi bảo anh uống nước nóng làm gì?”
Đầu óc Quý Trầm Giao bây giờ không hoạt động được, nghĩ một lúc, “Thể hiện sự quan tâm?”
Lăng Liệp: “Đội trưởng Quý, sao anh vừa sốt lên là thành ngốc nghếch thế?”
Cánh tay Quý Trầm Giao mềm nhũn, không thể đánh nhau với Lăng Liệp, cãi nhau hình như cũng không cãi lại, dứt khoát không nói nữa, vùi đầu ngủ.
Cửa phòng ngủ không đóng, Quý Trầm Giao nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy Lăng Liệp đang hát lạc điệu, nghe thấy tiếng lách cách trong bếp, sau đó ngửi thấy mùi thơm của gạo và thịt hòa quyện vào nhau.
Dưới tác dụng của thuốc, cuối cùng anh cũng ngủ say hơn, trong mơ là những mảnh ký ức rời rạc, giống như gia đình giả tạo đã không thể nào chắp vá lại được của anh.
Hết giấc mơ này đến giấc mơ khác, khi không giải được bài toán Olympic, Quý Nặc Thành đã cùng anh ở trong thư phòng, kiên nhẫn giảng giải. Mỗi năm vào ngày kỷ niệm anh đến nhà họ Quý, Chu Vân đều làm một bàn lớn thức ăn, dịu dàng nhìn anh thổi nến….
Có lẽ vào những thời khắc đó, bọn họ đã thật lòng yêu thương anh. Không phải vì chuộc tội, mà chỉ vì anh là đứa con nuôi của bọn họ.
Quý Trầm Giao trong giấc ngủ cau mày thật sâu. Rõ ràng là giấc mơ đẹp, nhưng anh lại như bị bóng đè.
Điều đáng buồn nhất của con người chính là sự phức tạp, cùng một người có thể là kẻ sát nhân tàn ác, cũng có thể là người cha người mẹ nhân từ. Là một cảnh sát hình sự, anh có thể đưa bọn họ ra trước pháp luật. Nhưng là người nhà đã cùng nhau sống hơn hai mươi năm, nỗi đau âm ỉ đó như cứa vào tim gan anh.
“Đội trưởng Quý, đội trưởng Quý ——”
Giọng nói quen thuộc này giống như một đôi tay mạnh mẽ, kéo Quý Trầm Giao ra khỏi cơn ác mộng. Anh mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt Lăng Liệp gần trong gang tấc. Anh ngồi dậy, có chút mờ mịt.
“Dậy ăn cháo thôi.” Lăng Liệp cười nói: “Cháo thịt thịt tình yêu của Liệp Liệp.”
Cháo rất thơm, là mùi hương mà Quý Trầm Giao đã ngửi thấy trước khi ngủ, nước thịt đã hoàn toàn thấm vào hạt gạo, nhưng hoàn toàn không ngấy. Còn có một đĩa dưa chuột trộn tỏi và rau cải xào đậu phụ, đối với người bệnh mà nói, đây quả thực là một bữa ăn hoàn hảo.
Quý Trầm Giao ăn cháo được một nửa, không còn mệt mỏi như trước nữa, mới muộn màng nói: “Có phải gần đây anh dùng từ láy hơi nhiều rồi không?”
Lăng Liệp: “Hửm?”
Quý Trầm Giao học theo hắn: “Liệp Liệp, thịt thịt, đau đau…”
Lăng Liệp vỗ đùi cười lớn, “Đội trưởng Quý, anh cao một mét chín, nói từ láy không thấy xấu hổ à?”
Quý Trầm Giao cạn lời, “Tôi học theo anh. Hơn nữa tôi cũng không cao một mét chín!”
Có lẽ là đã ngủ đủ rồi, lại được ăn uống đầy đủ, tinh thần Quý Trầm Giao đã tốt hơn rất nhiều, chủ động đề nghị rửa bát. Lăng Liệp liền đứng ở cửa bếp nhìn anh rửa.
Bình thường Quý Trầm Giao làm việc gì cũng nhanh nhẹn, nhưng lúc này lại suýt làm rơi bát hai lần. Lăng Liệp thay quần áo đi ra ngoài, cầm ô ra khỏi nhà.
Quý Trầm Giao hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
“Xuống tiệm tạp hóa dưới lầu.”
Đồ trong tiệm tạp hóa không nhiều, nhưng may mà thứ gì Lăng Liệp muốn mua cũng đều có. Mười phút sau, Lăng Liệp xách túi ni lông quay về, bên trong đựng táo, quýt, rượu vang đỏ.
Quý Trầm Giao nghi hoặc cầm chai rượu vang đỏ giá hơn ba mươi tệ kia lên, “Thứ gì đây?”
“Coi thường hàng rẻ tiền à?” Lăng Liệp lại lấy đường phèn và hoa hồi từ trong ngăn gia vị ra, rửa sạch hoa quả, cắt miếng, cho vào nồi thủy tinh, đổ rượu vang đỏ vào, bật bếp.
Quý Trầm Giao đã từng thấy cách làm này, nhưng đây không phải mùa đông, Lăng Liệp làm trò gì vậy?
“Tôi có rượu, anh có chuyện gì tâm sự không?” Lăng Liệp nói.
Quý Trầm Giao nhìn hắn, đột nhiên hiểu ý của hắn.
“Anh không vui.” Lăng Liệp tiến lại gần, “Tôi có thể nghe anh tâm sự.”
Quý Trầm Giao quay mặt đi, nói không thật lòng, “Không có gì để tâm sự cả.”
“Vậy à? Thế thì uống chút rượu với tôi, coi như báo đáp tôi hôm nay không làm gì cả, chỉ chăm sóc anh thôi.”
Quý Trầm Giao mỉa mai hắn, “Vốn dĩ anh cũng chẳng có việc gì làm mà.”
Rượu vang đỏ sôi ùng ục, chỉ ngửi thôi cũng đã thấy hơi say. Lăng Liệp rửa sạch hai chiếc cốc, múc rượu vang và hoa quả ra.
Quý Trầm Giao nói: “Tôi không uống.”
Lăng Liệp nâng cốc, “Tôi uống, anh tùy ý là được.”
Người uống rượu là Lăng Liệp, hắn mặc chiếc áo phông cotton bình thường nhất và quần dài rộng rãi, đi chân trần, dựa vào ghế sofa, vẻ mặt lười biếng, tóc hơi xõa ra. Nhưng người hơi say lại là Quý Trầm Giao, nếu không anh cũng sẽ không giống như bạn bè lâu ngày ngồi tán gẫu, nói về chuyện cũ với cha mẹ nuôi cho hắn nghe.
“Những đứa trẻ hoạt bát khỏe mạnh dễ được nhận nuôi nhất, tôi có sức khỏe, nhưng không hoạt bát. Bọn họ nói muốn một đứa trẻ lương thiện, viện trưởng liền dắt tôi ra. Thực ra tôi cũng không lương thiện gì, tôi giúp mấy cô bé đuổi những đứa trẻ hay bắt nạt bọn họ đi, chỉ là vì bọn họ làm ồn đến tôi.”
“Tôi ở trại trẻ mồ côi Linh Lan Hương rất lâu. Bọn họ đón tôi đi vào một ngày mùa xuân, trời mưa liên tục mấy ngày liền.”
Đột nhiên Lăng Liệp nhìn Quý Trầm Giao, ánh mắt hắn mang theo một tia kinh ngạc và tìm tòi. Thực ra thì không lâu trước đây, khi thẩm vấn Quý Nặc Thành, lúc Quý Nặc Thành nói đến đứa trẻ được nhận nuôi tên là “Hạ Thành Thật”, hắn đã có một suy đoán, chỉ là, lúc đó đang trong giai đoạn phá án then chốt, hắn phải đè nén cảm giác khó tin và sốt ruột này xuống.
Quý Trầm Giao mơ màng, chìm vào trong hồi ức, tiếp tục nói.
“Tôi cùng bọn họ đến thành phố Lê Vân, từ tiểu học đến trung học, đều học ở những trường tốt nhất. Quý Nặc Thành thích mua đồ chơi cho tôi, nhưng thực ra tôi không thích chơi những thứ đó, ông ấy tưởng tôi không lắp ghép được, liền thức cả đêm để lắp ghép giúp tôi. Còn bảo tôi ngồi vào trong những món đồ chơi đã lắp ghép xong đó, chụp ảnh cùng đồ chơi, rửa ảnh rồi để trong thư phòng, nói đó là do tôi lắp.”
“Mỗi lần Chu Vân họp phụ huynh cho tôi đều phải trang điểm mấy tiếng đồng hồ. Tôi chưa từng nói với bà ấy, nhưng thực ra khi họp phụ huynh, trong lòng tôi rất vui, chỉ là cảm giác hư vinh của trẻ con thôi, tôi cảm thấy mẹ tôi đẹp hơn mẹ của các bạn học khác.”
Một khoảng im lặng sau đó, Quý Trầm Giao lắc đầu, “Tôi hy vọng Chu Vân còn sống, tự mình thừa nhận đã làm gì, chưa làm gì. Nhưng không có cơ hội nữa rồi.”
Lăng Liệp đã ăn xong táo và quýt, ghế sofa phát ra tiếng động nhỏ. Quý Trầm Giao quay đầu, Lăng Liệp mang theo hơi rượu đặt cằm lên vai anh.
Lăng Liệp say khướt nói: “Vậy mà sao tôi chưa từng gặp anh?”
Quý Trầm Giao ngây người vài giây, đột nhiên phản ứng lại tại sao Lăng Liệp lại hỏi như vậy. Câu hỏi đã kìm nén trong lòng anh bấy lâu nay, bây giờ bỗng buột miệng thốt ra dưới cái nhìn của Lăng Liệp: “Anh biết A Đậu không?”
Đôi mắt Lăng Liệp đột nhiên sáng rực lên. Hai người đều không nhúc nhích, không nói gì, trong hơi thở là hương thơm của rượu vang và hoa quả.
Lăng Liệp ngồi thẳng người dậy, đôi mắt sáng lấp lánh, “Anh quen A Đậu?”
Quý Trầm Giao như bị mê hoặc, giọng nói trầm thấp, dường như không cần suy nghĩ, “Tôi quen. Hai mươi năm trước, ở ngoài cửa hàng McDonald đầu tiên của thành phố Hạ Dung, tôi đã gặp cậu ấy. Hôm đó cha mẹ nuôi đón tôi từ cô nhi viện Linh Lan Hương đi, tôi sắp rời khỏi thành phố này. Còn cậu ấy thì hình như mới đến đây.”
“Bọn trẻ con ai cũng đều thích ăn McDonald, nhưng tôi không thích, tôi thấy cậu ấy đứng ngoài bức tường kính, tôi đã đuổi theo ra ngoài, đưa phần McDonald tôi chưa động đến cho cậu ấy. Còn nói với cậu ấy là, cứ đi về phía Bắc, ở đó có một cô nhi viện tên là Linh Lan Hương, đến đó rồi không lo không có cơm ăn áo mặc.”
Đôi mắt Lăng Liệp sâu thẳm như biển đêm nổi gió. Hắn mấp máy môi, nhưng không phát ra âm thanh gì.
Quý Trầm Giao cảm thấy mình như rơi vào biển cả mênh mông đó. Anh nói: “A Đậu?”
A Đậu, cái tên đã lâu không nhắc đến, lâu đến mức Lăng Liệp gần như không nhớ đến nữa. Hắn đã từng có rất nhiều cái tên, A Đậu là cái tên đầu tiên, không có họ, cũng không tính là tên, chỉ vì hắn quá nhỏ bé, giống như hạt đậu, nên chị gái đã đặt cho hắn cái tên này.
Sau đó hắn cứ đi về phía Bắc, đến cô nhi viện Linh Lan Hương mà “tiểu thiếu gia” kia đã nói, viện trưởng hiền hậu hỏi hắn tên gì, hắn không nghĩ ra cái tên nào khác, bèn nói: “Cháu tên là A Đậu.”
Những đứa trẻ trong cô nhi viện đều mang họ Hạ, thế là hắn cũng có họ, Hạ Tiểu Đậu. Chỉ là, cái tên này cũng không theo hắn được bao lâu.
Vừa rồi, trước khi Quý Trầm Giao gọi hắn là “A Đậu”, khi kể về cô nhi viện và McDonald, nhịp tim của hắn đã bắt đầu tăng nhanh. Nghe thấy tiếng gọi “A Đậu” kia, lồng ngực hắn đột nhiên nhói lên, tựa như trái tim được một đôi bàn tay nhỏ bé nâng niu.
Chuyện hắn và “tiểu thiếu gia” chia sẻ gà rán, tại sao Quý Trầm Giao lại biết?
Đáp án đã quá rõ ràng —— Quý Trầm Giao chính là “tiểu thiếu gia” đã cứu mạng hắn.
Lăng Liệp giơ tay lên, ngón tay lướt qua lông mày, sống mũi, đôi môi của Quý Trầm Giao, giống như đang phác họa lại khuôn mặt trong ký ức của hắn. Vậy mà Quý Trầm Giao lại ngồi yên, mặc cho hắn xâm phạm.
Hắn đột nhiên cong khóe môi, không thể tin được mà bật cười. Con rắn nhỏ hung dữ trước mắt này, vậy mà lại là “tiểu thiếu gia”. Nhưng hắn thực sự không ngờ, “tiểu thiếu gia” cao sang quyền quý đó lại trở thành đội trưởng cảnh sát hình sự.
Lồng ngực Quý Trầm Giao như sôi trào, giống như đang hỏi, nhưng giọng điệu lại như khẳng định, “Anh thực sự là A Đậu?”
Lăng Liệp quan sát kỹ ngũ quan của Quý Trầm Giao, với tiền đề đã biết đáp án, cuối cùng cũng tìm ra một chút dáng vẻ của “tiểu thiếu gia” năm xưa, “Tôi chưa từng nói với anh tên của mình.”
Quý Trầm Giao nhớ lại trước đây Lăng Liệp từng nói mình được cứu bằng một hộp gà rán, hắn có nhắc đến “tiểu thiếu gia”, anh hơi nhướng mày, cũng nói: “Tôi cũng chưa từng nói tôi là tiểu thiếu gia.”
Lăng Liệp bật cười, “Nhưng lúc đó anh mặc quần áo sạch sẽ xinh đẹp như vậy, tóc cũng được cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, không phải tiểu thiếu gia thì là gì?”
Nói xong, chính Lăng Liệp cũng phản ứng lại. Hắn luôn cho rằng người cho hắn gà rán là tiểu thiếu gia nhà giàu, chỉ vì hắn đã lang thang bên ngoài McDonald quá nhiều lần, không có đứa trẻ nào cho hắn gà rán, khi hắn sắp chết đói thì Quý Trầm Giao mặc bộ quần áo cha mẹ nuôi mới mua chạy đến chỗ hắn, giống như một thiên thần sạch sẽ thuần khiết.
Trước đó, hắn chưa từng thấy cậu bé nào đẹp hơn Quý Trầm Giao, cũng chưa từng được ai có thiện ý cho nhiều thức ăn như thế mà không nói lý do. Đối với hắn, Quý Trầm Giao chính là tiểu thiếu gia lương thiện, hoàn mỹ, giàu có. Nhận thức này càng trở nên sâu sắc theo năm tháng, đến nỗi hắn đã tin rằng người cho hắn gà rán chính là tiểu thiếu gia từ rất lâu rồi, hắn không biết tên tiểu thiếu gia. Ba chữ “tiểu thiếu gia” liền trở thành tên của tiểu thiếu gia.
Đột nhiên Lăng Liệp cảm thấy rất buồn cười, hắn cười đến mức ngã nghiêng trên ghế sofa, mái tóc dài che khuất hàng chân mày, đuôi mắt cong cong, ánh lên tia sáng lấp lánh.
Cơn say không hề tồn tại của Quý Trầm Giao bỗng chốc tan biến, nhưng trong lòng lại có loại cảm xúc xao động thật lạ lẫm. Lăng Liệp không cẩn thận đạp vào chân anh, anh vỗ vỗ Lăng Liệp một cái, giả vờ bình tĩnh, “Anh đạp vào chân tôi rồi.”
Lăng Liệp vặn vẹo một hồi, cuối cùng cũng ngồi ngay ngắn, “Tiểu thiếu gia lớn lên không còn đáng yêu nữa.”
“…”
“Tiểu thiếu gia, anh vẫn chưa nói làm sao biết tôi tên là A Đậu. Lúc tôi đến cô nhi viện anh đã không còn ở thành phố Hạ Dung rồi phải không?”
Quý Trầm Giao có cảm giác như bí mật dần bị lột trần, anh không muốn Lăng Liệp biết sau khi trở thành người bảo vệ của thành phố này, anh đã từng đến cô nhi viện hỏi thăm.
Lăng Liệp tiến lại gần, “Anh đã từng hỏi thăm phải không?”
Quý Trầm Giao lập tức đẩy mặt hắn ra, hỏi ngược lại: “Anh còn thực sự đi đến cô nhi viện à?”
Lăng Liệp thẳng thắn nói: “Bởi vì đó là lời anh nói mà. Anh nói cứ đi về phía Bắc là có thể tìm được một nơi có cơm ăn áo mặc.”
Quý Trầm Giao không nói gì nữa.
“Anh là người duy nhất chia sẻ thức ăn cho tôi, cho nên tôi tin anh.”
Trong lòng Quý Trầm Giao nhất thời ngũ vị tạp trần, có chút chua xót không nói nên lời. Việc cho Lăng Liệp thức ăn chỉ vì anh thực sự không thích gà rán và hamburger, cha mẹ nuôi gọi quá nhiều, ăn không hết thì lãng phí, anh không muốn khi sắp đến một gia đình mới lại để lại ấn tượng xấu là người lãng phí thức ăn.
Lăng Liệp chỉ là vừa lúc xuất hiện mà thôi.
Hành động cẩn thận lấy lòng cha mẹ nuôi của anh, đối với Lăng Liệp lại là cứu mạng. Lăng Liệp vì vậy mà nhớ đến anh nhiều năm như vậy, hai chữ “tin tưởng” đột nhiên trở nên rất nặng nề, đè nặng lên hơi thở của anh.
Lăng Liệp nói: “Thực ra anh nói bừa thôi phải không, anh còn chưa từng đi qua con đường đó, căn bản không biết cô nhi viện và cửa tiệm McDonald cách nhau bao xa.”
Quý Trầm Giao theo bản năng phản bác: “Tôi không nói bừa!”
Lăng Liệp nheo mắt, giống như một con cáo nhỏ, “Vậy anh cũng tin tưởng là tôi có thể đi đến đó và sống sót.”
Bốn mắt chạm nhau. Quý Trầm Giao nghe thấy tiếng nói từ tận đáy lòng mình: Đúng vậy, tôi tin.
Mãi cho đến khi đi làm, một lần nữa đứng trên con phố nơi đã từng có cô nhi viện, anh mới có khái niệm cụ thể về khoảng cách giữa hai nơi, anh mới dùng lý trí và sự lạnh lùng của người trưởng thành để phán đoán: Đứa trẻ ấy không thể nào thực sự đi đến đó được.
Nhưng hiện thực đã cho anh của thời thơ ấu một quả trứng phục sinh khổng lồ, đứa trẻ ấy không chỉ nghe lời anh, đi đến cô nhi viện, mà cách hai mươi năm sau còn thần kỳ xuất hiện trước mặt anh.
Chàng thanh niên trước mắt đã sớm không còn giống đứa trẻ gầy gò bẩn thỉu năm đó nữa, suốt ngày mang một khuôn mặt quyến rũ, đi đâu cũng gây phiền phức, một câu nói có thể làm người ta tức chết, lần trước ăn gà rán của anh mà không một lời cảm ơn, còn nói móc anh. Nhưng anh lại nhìn thấy đứa trẻ ăn gà rán ngấu nghiến năm đó rất rõ ràng.
Tại sao anh lại không phát hiện ra sớm hơn?
Quý Trầm Giao đột nhiên cảnh giác, chẳng lẽ đây là mơ sao? Anh bị sốt đến hồ đồ rồi sao, hay là tại anh đã uống quá nhiều thuốc?
Viện trưởng nói không lâu sau khi A Đậu đến cô nhi viện thì mất tích, đến một cách kỳ lạ, đi một cách lặng lẽ. Anh nhìn chằm chằm Lăng Liệp, hỏi: “Sau đó thì sao? Anh đã đi đâu?”
Ánh sáng trong mắt Lăng Liệp dần chìm xuống, nhìn ly rượu đã uống cạn trên bàn, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi lại đi lang thang.”
Quý Trầm Giao lắc đầu, lời này giống như dỗ trẻ con. Anh còn muốn hỏi thêm, nhưng vì bị bệnh nên đầu anh đau như búa bổ.
“Lại phải uống thuốc rồi.” Lăng Liệp giám sát Quý Trầm Giao uống thuốc xong, đắp chăn lại cho anh.
Quý Trầm Giao nhìn hắn không chớp mắt, đuôi mắt vì sốt mà hơi đỏ. Lăng Liệp cúi người, dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán Quý Trầm Giao, “Đội trưởng Quý, anh cứ bệnh là biến thành trẻ con à?”
“…”
“Mau nhắm mắt lại đi.”
Quý Trầm Giao không muốn ngủ, nhưng không chống lại được cảm giác mệt mỏi và tác dụng của thuốc. Lúc khám bệnh bác sĩ đã nói, anh bị sốt và cảm lạnh thoạt nhìn thì có vẻ đột ngột, nhưng thực ra là do trong thời gian này áp lực công việc của anh quá lớn, còn không được nghỉ ngơi đầy đủ, bị dính mưa chỉ là chất xúc tác mà thôi.
Lòng bàn tay Lăng Liệp che trên mí mắt anh, che đi tất cả ánh sáng. Anh ngửi thấy mùi rượu vang đỏ và táo trên đầu ngón tay Lăng Liệp, thanh mát, say lòng người.
“Lăng Liệp.” Lúc sắp ngủ thiếp đi, anh lại lên tiếng, “Tại sao anh lại đến thành phố Hạ Dung?”
Lần này Lăng Liệp trả lời, “Ở đâu cũng có thể sinh tồn, nhưng những thành phố khác chỉ là thành phố, còn ở đây lại có một đoạn ký ức.”
Hết chương 72.
Tác giả có lời muốn nói:
Đó là ký ức duy nhất của Lăng Liệp QAQ.