Chương 72: Thất Nhạc (32)
Hách Nhạc tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng Trần Tranh làm như không thấy. “Phùng Phong quả quyết cho rằng anh đã chết, nhưng thực ra anh vẫn còn thoi thóp. Hôm đó ở núi Học Bộ không chỉ có nhóm người các anh, con gái của người phụ nữ trong băng đảng buôn ma túy Chu Linh Quyên – Chu Thiến Thiến cũng trốn ở đó, chứng kiến tất cả những gì Phùng Phong và đồng bọn làm, nhưng trên núi còn có một người, hoặc là một nhóm người khác. Lúc Phùng Phong tưởng rằng đã xử lý xong ‘thi thể’ của anh, thì bọn họ đã bí mật đưa anh đi, nhờ vậy anh mới nhặt về được một cái mạng. Tôi đoán, người này chính là tổ chức đứng sau lưng anh, cũng chính là ‘cấp trên’ mà A Bình và A Lê kiêng dè.”
Hách Nhạc nhíu mày, trong mắt bỗng hiện lên một tia phức tạp xa lạ. Là tưởng nhớ sao? Phản ứng của anh ta khiến Trần Tranh hơi bất ngờ, nhưng anh không để lộ cảm xúc, tiếp tục nói: “Người này coi trọng nỗi đau khổ anh phải chịu đựng, coi trọng lòng căm hận được nuôi dưỡng từ chính những đau khổ đó. Hắn ta đã gặp qua vô số người, nên thậm chí có thể cảm nhận được nỗi đau khổ của anh. Hắn ta cũng biết, lòng căm hận của anh không hướng vào bất kỳ cá nhân nào, mà là cả xã hội. Nếu biết cách tận dụng, nó sẽ bộc phát thành một sức mạnh rất khủng khiếp.”
“Hắn ta cho anh một cuộc sống mới, khuôn mặt bị hủy hoại của anh được bác sĩ giỏi nhất phục hồi thành dáng vẻ hiện tại. Anh rời xa thành phố Trúc Tuyền, đến thành phố Gia Huy với thân phận mới. Anh hỏi hắn ta phải báo đáp thế nào, hắn ta chỉ nói, đừng vội, cậu còn nhỏ, cứ làm những gì mình muốn trước đã.”
Hơi thở của Hách Nhạc trở nên rõ ràng hơn trong phòng thẩm vấn tĩnh lặng. Trần Tranh gật đầu: “Xem ra tôi ‘đoán’ rất chuẩn. Nếu anh không có ý kiến gì, vậy tôi sẽ tiếp tục.”
“Điều anh muốn làm nhất là gì? Là được học hành. Người cha ngày ngày lam lũ trên công trường, hễ rảnh rỗi là lại nói với anh rằng: ‘Con à, chỉ có tri thức mới có thể thay đổi được vận mệnh, bố có bán nhà bán cửa cũng phải cho con ăn học’. Từ nhỏ, trong đầu anh đã in sâu quan niệm: Học hành, thay đổi cuộc đời. Lớn hơn một chút, anh gặp được Trương Bân, có lẽ thầy ấy là người thầy có ảnh hưởng lớn nhất đối với anh. Thầy ấy nhận ra năng khiếu toán học của anh, đánh giá cao tài năng của anh, đặt nhiều kỳ vọng vào anh, thậm chí còn tặng cả đồng hồ của mình cho anh. Thầy ấy tin rằng anh nhất định sẽ thành công nhờ toán học. Cái chết của bố anh đã bẻ gãy đôi cánh của anh, nhưng cơ duyên xảo hợp, sau khi được cứu sống, anh lại mọc thêm đôi cánh mới. Ngoài việc học, anh không còn nghĩ đến điều gì khác.”
Hách Nhạc vô thức run chân, nắm tay để trước môi, vô thức cắn cắn.
“Anh muốn thi đại học, học toán, người cứu anh rất vui mừng, khen anh là một đứa trẻ ngoan. Nhưng anh lại lo lắng mình sẽ khiến hắn ta thất vọng, vì ngoài toán học, các môn khác của anh đều không có gì nổi trội, ngay cả toán học anh cũng đã bỏ bê rất lâu rồi. Nhưng hắn ta bảo anh yên tâm, hắn ta sẽ tìm cho anh một ngôi trường để anh an tâm học tập, nơi đó có những giáo viên và bạn học giỏi nhất, nơi đó không ai biết anh không phải là Tưởng Lạc Thanh thật. Anh đã rất cố gắng, quả nhiên là một người có thiên phú, không cần phải lãng phí thời gian vào những công việc làm thêm vô tận, thành tích của anh đã tiến bộ vượt bậc, thi đỗ vào trường Đại học Công nghệ Vạn Thanh.”
“Lúc là sinh viên đại học, anh không hề chín chắn điềm tĩnh như bây giờ, anh nghĩ đến thành phố Trúc Tuyền suýt chút nữa đã cướp đi mạng sống của mình, nghĩ đến những kẻ đã hãm hại mình. Anh trở về, phát hiện ra bọn chúng không những không bị trừng phạt vì những tội ác đã gây ra, mà còn sống yên ổn, ngoài Tằng Yến đã chết, những kẻ còn lại dường như đã hoàn lương, sống cuộc sống bình thường. Xã hội này thật bất công, anh nghĩ, tại sao bọn chúng có thể hoàn lương? Hoàn lương là xong chuyện sao?”
Cuối cùng Hách Nhạc cũng lên tiếng: “Tôi đã nói rồi, tôi không hứng thú với lũ sâu bọ đó.”
Trần Tranh nói: “Vậy thì cái chết của Phùng Phong giải thích thế nào? Với cái đầu của Vệ Ưu Thái, tôi không tin là không có ai xúi giục, hắn ta sẽ không đột nhiên muốn giết Phùng Phong. Đương nhiên, hắn ta đã đưa ra một động cơ nghe có vẻ hợp lý, nhưng động cơ này chẳng phải là do anh đã âm thầm gieo rắc vào lòng hắn ta hay sao? Thầy Hách, anh rất giỏi dạy dỗ người khác, muốn tác động đến loại ‘kiến hôi’ như Vệ Ưu Thái, còn dễ hơn cả dạy toán phải không?”
Hách Nhạc mím chặt môi, dường như là đang thừa nhận.
Trần Tranh lại nói: “Trở lại Trúc Tuyền dạy học, một mặt là do ý muốn của anh, vì Trương Bân, anh không hề bài xích nghề giáo, mặt khác, là do yêu cầu của ‘Cấp trên’, bọn họ dày công bồi dưỡng anh, chắc chắn không phải vì mục đích từ thiện đúng không? Anh trở thành một quân cờ được đặt ở đây, năm nay là lúc anh cần phải hành động rồi. Dư Trinh Tiếu, Lưu Ôn Nhiên, Hứa Hưng Hào đều là những con cờ bị anh lợi dụng, mục đích của anh không phải là giết chết một ai đó cụ thể, mà là muốn gây rối ở trường học, khơi dậy ác ý tiềm ẩn trong học sinh, những điều này chúng tôi đều đã nắm được chứng cứ. Nhưng có hai điều tôi vẫn không hiểu.”
Hách Nhạc hất cằm, dường như rất đắc ý vì sự bối rối của Trần Tranh lúc này. “Anh cũng có chuyện không hiểu sao?”
“Tại sao anh lại giết Triệu Vũ?” Trần Tranh nói, “Hình như cô ấy không liên quan gì đến kế hoạch của anh. Nếu nhất định phải liên hệ, thì cô ấy là bạn gái cũ của Hứa Hưng Hào, Lưu Ôn Nhiên từng sáng tạo đồ uống cho tiệm trà sữa của cô ấy.”
Hách Nhạc nói: “Chẳng phải anh đã điều tra rõ ràng rồi sao?”
Trần Tranh lắc đầu, “Nhưng con người sống trong xã hội, không ai là không có quan hệ với nhau, chút quan hệ đó cũng đủ để anh ra tay giết người sao? Cô ấy và Hứa Hưng Hào đã là chuyện quá khứ, ngược lại Lưu Ôn Nhiên còn thân thiết với cô ấy hơn.”
Hách Nhạc cười lạnh một tiếng, “Cô ta và Lữ Âu đều là ngoài ý muốn, người phụ nữ thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học này lại còn thông minh hơn cả Lữ Âu, cô ta là người đầu tiên phát hiện ra tôi muốn lợi dụng Lưu Ôn Nhiên.”
Trần Tranh giả vờ kinh ngạc: “Hả? Sao cô ấy có thể nhìn ra được?”
Hách Nhạc khinh bỉ “Chậc” một tiếng, giọng điệu đầy vẻ khinh thường đối với người bán trà sữa, “Bởi vì làm ăn kinh doanh nên đã gặp đủ loại ‘Kẻ xấu’? Tôi không biết, nhưng cô ta tự mình đâm đầu vào, tôi chỉ có thể giải quyết cô ta trước.”
Trần Tranh hỏi: “Cô ấy đã tìm anh?”
Lý do Hách Nhạc chọn Lưu Ôn Nhiên cũng giống như Trần Tranh suy đoán trước đó. Lưu Ôn Nhiên có cảm giác ỷ lại vào thầy Tưởng, một phần là do hồi lớp 10 thầy Tưởng đã phát hiện ra gia cảnh của cô bé không được như cô bé thể hiện ra bên ngoài, một phần là do sức hút của chính bản thân thầy Tưởng. Vì vậy, khi Hách Nhạc nhận nhiệm vụ, công cụ lý tưởng nhất chính là Lưu Ôn Nhiên. Nhưng một ngày nọ, Triệu Vũ lại đến trước mặt anh ta, bảo anh ta tránh xa Lưu Ôn Nhiên ra.
Khoảnh khắc đó, Hách Nhạc vô cùng sửng sốt, anh ta biết rõ mọi thứ về Lưu Ôn Nhiên, đương nhiên biết người phụ nữ trước mặt là bà chủ quán trà sữa “Đảo Mộng”, Lưu Ôn Nhiên thường xuyên đến “Đảo Mộng” vào mùa hè năm ngoái, quan hệ rất thân thiết với bà chủ. Nhưng anh ta không hiểu, tại sao Triệu Vũ lại đến cảnh cáo mình? Chẳng lẽ Triệu Vũ đã nhìn ra điều gì sao? Nhưng điều đó là không thể, anh ta thậm chí còn chưa từng lộ diện ở “Đảo Mộng”.
Anh ta thận trọng hỏi Triệu Vũ có ý gì, Triệu Vũ khí phách như nữ hiệp, bảo anh ta đừng giả nai nữa, bề ngoài thì tỏ vẻ nho nhã, thực chất đã sớm nhắm vào Lưu Ôn Nhiên! Anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dò hỏi Triệu Vũ.
Hóa ra, sau khi Lưu Ôn Nhiên giúp đỡ Triệu Vũ, Triệu Vũ đã coi cô bé như em gái, thường xuyên quan tâm đến cuộc sống của cô bé. Tuy Lưu Ôn Nhiên có vẻ hòa đồng, nhưng lại không có một người bạn gái nào thực sự thân thiết, loại người mẹ như Tào Ôn Mai thì khỏi bàn, còn những người như Chu Tịch thì lại có khoảng cách quá lớn về kinh tế, cô bé không thể tâm sự với bọn họ. Mà con người ta luôn khao khát được giãi bày, được chia sẻ, đối tượng lý tưởng để Lưu Ôn Nhiên tâm sự chính là Triệu Vũ.
Triệu Vũ cũng không phải là con nhà giàu có gì, hoàn toàn dựa vào nỗ lực của bản thân để có được cuộc sống hiện tại, đối với Lưu Ôn Nhiên mà nói, cô ta chính là một người chị biết lắng nghe và thấu hiểu. Lưu Ôn Nhiên không nhịn được kể cho cô ta nghe về thầy Tưởng, nói thầy giáo này tốt như thế nào, nhưng Triệu Vũ càng nghe càng thấy kỳ lạ, Tưởng Lạc Thanh giống như đang lợi dụng quan hệ thầy trò không bình đẳng và sự yêu mến của Lưu Ôn Nhiên để PUA cô bé.
Dù sao cô ta cũng là người trưởng thành, không vội vàng bày tỏ quan điểm của mình với Lưu Ôn Nhiên, mà mượn cớ đến thăm Lưu Ôn Nhiên để đến trường Trung học số 10, sau đó lại trò chuyện với học sinh trường Trung học số 10 đến mua trà sữa về Tưởng Lạc Thanh, từ những chi tiết nhỏ nhặt đó đã nhận thấy cách đối xử của Tưởng Lạc Thanh với Lưu Ôn Nhiên khác với những học sinh khác.
Cô ta không biết kế hoạch của Tưởng Lạc Thanh, chỉ cho rằng con người Tưởng Lạc Thanh có vấn đề, không xứng đáng làm giáo viên. Cô ta muốn dùng cách của mình để bảo vệ Lưu Ôn Nhiên, vì vậy cô ta đã trực tiếp tìm đến Tưởng Lạc Thanh, cảnh cáo Tưởng Lạc Thanh đừng có ý đồ gì với Lưu Ôn Nhiên nữa.
Hồi còn đi học, tuy thành tích học tập không tốt, nhưng cô ta luôn có tinh thần chính nghĩa, giúp đỡ rất nhiều bạn nữ, thậm chí còn không ngại đánh nhau với con trai. Cô ta cho rằng lần này mình cũng có thể bảo vệ được Lưu Ôn Nhiên, dù sao thì Tưởng Lạc Thanh trông chỉ là một giáo viên bình thường. Giáo viên sợ nhất điều gì? Danh tiếng bị hủy hoại. Cô ta đã cảnh cáo Tưởng Lạc Thanh, nếu còn dám ảnh hưởng đến nữ sinh – không chỉ là Lưu Ôn Nhiên, thì cô ta sẽ đi tìm ban lãnh đạo trường Trung học số 10.
Hách Nhạc nhìn cô ta, trong lòng đã bắt đầu cười nhạo, nhưng trên mặt lại giả vờ sợ hãi. Sau đó, anh ta đã cho người điều tra kỹ lưỡng về cô ta, xác định cô ta không thể biết được lai lịch của mình. Nhưng cho dù như vậy, người phụ nữ này cũng không thể giữ lại, bởi vì một khi Lưu Ôn Nhiên mất tích, cô ta nhất định sẽ nói với cảnh sát – người thầy giáo dạy toán họ Tưởng kia có vấn đề!
“Đó là lý do tại sao cô ta phải chết.” Hách Nhạc thản nhiên nói, “Có những người tuổi còn trẻ đã không còn, không thể trách ai, chỉ có thể trách bọn họ tự chuốc lấy.”
Thấy Hách Nhạc đã dần dần mở lòng, Trần Tranh như vô tình dẫn dắt câu chuyện, “Triệu Vũ quen biết Lưu Ôn Nhiên, điều này còn có chút manh mối, nhưng cái chết của Doãn Cao Cường là vì sao? Cũng không thể là do Lưu Ôn Nhiên tặng búp bê cho ông ấy chứ? Cũng không thể nào là vì quan hệ của Doãn Cao Cường và Tào Ôn Mai, à đúng rồi – anh có quen biết Viên Chương Phong không?”
Sắc mặt Hách Nhạc hơi thay đổi, khó có thể nói là anh ta nghe thấy cái tên nào mà cảm xúc dao động.
“Tào Ôn Mai là do Viên Chương Phong giới thiệu cho Doãn Cao Cường, Lưu Ôn Nhiên tưởng Doãn Cao Cường mua dâm mẹ mình, nên đã chuyển tặng búp bê cho ông ta để chọc tức ông ta, nào ngờ Doãn Cao Cường lại không hề mẫn cảm với búp bê, cũng không nhận ra ác ý của Lưu Ôn Nhiên.” Trần Tranh nói, “Chuyện Lưu Ôn Nhiên chuyển tặng búp bê nằm ngoài kế hoạch của anh, nhưng hình như cũng không đáng để anh ra tay giết Doãn Cao Cường vì chuyện này. Hay là, anh giết Doãn Cao Cường vì lý do khác? Ví dụ như, miếng lót ly đặt trong quán mì?”
Sau một hồi im lặng, Hách Nhạc ngả người ra sau, “À, chính là vì miếng lót ly. Lần trước anh đã nói đúng rồi, Ngô Liên San đã nhìn thấy tôi chưa chết, cho dù cô ta có nhớ hay không, chỉ cần cô ta chết, bí mật này mới có thể được giữ kín mãi mãi.”
Trần Tranh suy nghĩ một lúc, “Nhưng điều này hình như vẫn chưa đủ để anh gây ra vụ nổ đó. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là bí mật của anh đã bị Doãn Cao Cường biết được, dù sao thì anh cũng từng học ở trường Trung học số 2, anh cũng giống như con trai đã mất tích của ông ta, đều có năng khiếu toán học rất cao.”
Hách Nhạc bỗng chốc cứng đờ, như bị thanh kiếm vô hình đóng đinh tại chỗ. Trần Tranh đã nhận ra từ phản ứng lúc trước của anh ta, đoán rằng Doãn Cao Cường có ý nghĩa rất quan trọng đối với anh ta, hiện tại phản ứng của anh ta đã chứng minh điều đó.
Sự thật đã gần ngay trước mắt, Trần Tranh hạ thấp giọng, “Anh rơi xuống vực, lại bị đánh mạnh vào mặt, bị chôn trong hố đất, nguy hiểm đến tính mạng. Người đã cho anh cuộc sống mới hẳn là đã cứu anh ngay lập tức, nếu không anh khó lòng sống sót. Nhưng tại sao mãi cho đến khi Tằng Yến và Ngô Liên San đến núi Học Bộ anh vẫn còn trốn ở đó? Một mình anh bị thương nặng như vậy, làm sao có thể sống sót? Hay là, thứ mà bọn họ nhìn thấy không chỉ có một mình anh?”
Hách Nhạc cười “khà khà”, đôi mắt đỏ hoe. “Con trai ông ta, cũng giống như tôi, đều có năng khiếu toán học…”
Doãn Cạnh Lưu! Trần Tranh cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang đập nhanh hơn, lúc Hách Nhạc nhắc đến Doãn Cạnh Lưu, giọng điệu vô cùng kỳ lạ. Cảnh sát từng đặt vụ mất tích của Hách Nhạc và vụ mất tích của Doãn Cạnh Lưu cạnh nhau để điều tra, nhưng không tìm thấy mối liên hệ then chốt. Một trong những suy đoán là, lúc Hách Nhạc rơi xuống vực, có khả năng Doãn Cạnh Lưu cũng ở núi Học Bộ.
Manh mối cuối cùng cũng được kết nối, Minh Hàn trước màn hình giám sát khẽ thốt lên: “Là Doãn Cạnh Lưu?”
Ngay cả Trần Tranh cũng không nhịn được hít sâu một hơi, “Có lẽ tôi đã sai, người cứu anh ở núi Học Bộ không phải là người đã giúp đỡ anh sau này, mà là Doãn Cạnh Lưu! Đôi mắt của anh ta có vấn đề là do Phùng Phong gây ra, anh ta có động cơ trả thù Phùng Phong. Nhưng cơ duyên xảo hợp, trước khi trả thù, anh ta đã cứu anh!”
Mắt Hách Nhạc càng thêm đỏ ngầu, anh ta nín thở, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong hư không, nhưng vài phút sau, hơi thở đó cũng được thở ra. Anh ta cúi đầu, giọng nói run rẩy: “Là cậu ấy đã cứu tôi, cũng là cậu ấy đã hại tôi.”
Hai vụ mất tích này quả nhiên có liên quan đến nhau. Cảm giác hưng phấn khiến máu huyết sôi trào, Trần Tranh nói: “Vậy Doãn Cạnh Lưu đâu? Anh ta cũng là thành viên của tổ chức các anh sao?” Nhưng ngay khi vừa dứt lời, Trần Tranh liền nhận ra điều không đúng, Doãn Cạnh Lưu sao có thể trơ mắt nhìn người cha đã tìm kiếm mình bấy lâu nay chết trong vụ nổ được?
Hách Nhạc im lặng, không biết đang suy nghĩ điều gì. Trần Tranh nhân cơ hội này nhanh chóng suy nghĩ, Viên Chương Phong và Trịnh Thiên cố tình đầu quân cho cảnh sát, bọn họ có thứ gì đó còn đáng sợ hơn, bây giờ thứ đó rốt cuộc đã lộ diện – Viên Chương Phong là bạn tốt của vợ chồng Doãn Cao Cường, được bọn họ nhờ điều tra tung tích của Doãn Cạnh Lưu, Viên Chương Phong là người nước ngoài, có quan hệ rộng, không tra được bằng con đường chính thức thì còn có con đường phi pháp, sau này có thể Doãn Cao Cường không còn hy vọng vào ông ta nữa, nhưng ông ta vẫn tiếp tục điều tra, vì vậy… đã điều tra ra Doãn Cạnh Lưu và Tưởng Lạc Thanh, rất có thể đã biết được Tưởng Lạc Thanh đang làm gì ở Trúc Tuyền!
Nhưng mà, khi vừa chạm đến bóng tối, vị thương nhân khôn ngoan này đã rụt tay lại, ông ta biết cái gì có thể động vào, cái gì không thể động vào. Ông ta lo lắng việc điều tra của mình và Trịnh Thiên đã khiến cho một số người chú ý đến mình, trốn ở nước B cũng không an toàn, bất hạnh có thể ập đến bất cứ lúc nào. Vậy nơi nào an toàn nhất? Thành phố Trúc Tuyền! Ông ta muốn đặt mình dưới mí mắt của cảnh sát, để những kẻ muốn bịt đầu mối không có cơ hội đến gần mình!
“Doãn Cạnh Lưu… phải, Doãn Cạnh Lưu, chúng tôi từng là bạn tốt nhất.” Hách Nhạc bỗng nhìn về phía Trần Tranh, trên mặt lại nở nụ cười, “Tôi nhớ ra rồi, điều tôi có lỗi với cậu ta nhất chính là đã hại chết chú Doãn. Chú Doãn… là người tốt.”
Tinh thần của Hách Nhạc đã thay đổi, Trần Tranh biết anh ta sắp sửa tiết lộ thông tin cực kỳ quan trọng.
“Nhưng cảnh sát Trần à, anh có thực sự muốn biết những gì tôi đã trải qua trong những năm qua không? Muốn biết tôi làm việc cho ai không?” Hách Nhạc cười khổ, “Con người có bản năng xu lợi tị hại, ngay cả Viên Chương Phong cũng biết gặp nguy hiểm phải lập tức trốn tránh, anh còn muốn nhúng tay vào sao? Anh có năng lực đó sao?”
Trần Tranh nói: “Ví dụ của anh không thích hợp, Viên Chương Phong chỉ là một người bình thường, người bình thường gặp phải nguy hiểm mà bản thân không thể giải quyết được, đương nhiên phải lùi bước. Nhưng tôi là cảnh sát, cho dù năng lực còn chưa đủ, cũng không có lý do gì để gặp khó khăn mà lùi bước.”
Hách Nhạc nhìn sang ống kính bên cạnh, “Anh đã từng nghe nói đến ‘Lượng Thiên Xích’ chưa?”
Minh Hàn biến sắc, “Lượng Thiên Xích?”
Khổng Binh khó hiểu, “Đó là cái gì?”
Minh Hàn không nói gì, gần như nín thở nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát.
Trần Tranh che giấu sóng gió trong lòng bằng vẻ bình tĩnh giả tạo, “Chưa từng nghe nói, đó là gì?”
Hách Nhạc lộ vẻ thất vọng, “Đã vậy thì cho dù tôi có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, anh không có khái niệm gì về nó cả.”
Trần Tranh nói: “Điều đó càng chứng tỏ tôi cần anh cho tôi biết. Không phải ai cũng đi từ không biết đến biết hay sao?”
Hách Nhạc lại im lặng một lúc, “Lượng Thiên Xích là một tổ chức, tôi chỉ là… một thành viên nhỏ bé không đáng kể.”
Từ khi nhắc đến “Lượng Thiên Xích”, ngữ tốc của Hách Nhạc càng lúc càng chậm, nói một câu phải dừng lại rất lâu, “Nếu không phải vì Doãn Cạnh Lưu, tôi cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của nó. Nhưng trớ trêu thay, cuối cùng tôi lại trở thành thành viên của nó, còn cậu ta… bị tôi đào thải.”
“Anh đoán không sai, ngày tôi rơi xuống vực, người cứu tôi là Doãn Cạnh Lưu.”
Như thể nhớ lại nỗi đau xương gãy, máu tươi chặn nghẽn đường hô hấp, nhớ lại hơi thở chết chóc trong đất ẩm ướt ngày đông, sắc mặt Hách Nhạc trở nên trắng bệch. Lúc đó anh ta không nơi nương tựa, nguyện vọng lớn nhất là sớm trả hết số nợ lãi cao đã vay để chữa bệnh cho cha.
Anh ta làm việc ngày đêm không quản khó nhọc, làm nô lệ cho Phùng Phong, trong những trận đánh nhau của đám côn đồ luôn là người bị thương nặng nhất. Mỗi lần sắp kiệt sức, anh ta lại tự nhủ, cố gắng thêm chút nữa, chỉ cần trả hết nợ là sẽ được tự do, có thể học những gì mình muốn, sống cuộc sống mình muốn, thầy Trương khen anh ta là người có thiên phú, người có thiên phú nhất định có thể dựa vào bản lĩnh của mình để sống tốt.
Nhưng tại sao ông trời lại thích trêu ngươi? Hôm đó Phùng Phong gọi anh ta cùng lên núi Học Bộ, anh ta cứ tưởng chỉ là đi làm cu li, không ngờ Phùng Phong và Tằng Yến lại độc ác đến mức bảo anh ta xuống dưới vách núi. Anh ta theo bản năng muốn từ chối, nhưng Phùng Phong tuy miệng cười nói, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lẽo, anh ta biết, nếu không nghe lời, không chỉ mất đi công việc có thu nhập kha khá này, mà còn bị đánh đập dã man hơn.
Anh ta chỉ còn một khoản nợ cuối cùng cần phải trả, vậy nên anh ta đã nghiến răng nghiến lợi, nhận lấy sợi dây thừng mà Phùng Phong đưa cho, may mắn nghĩ, có dây thừng hẳn là không có vấn đề gì, lỡ trượt chân, người ở trên còn có thể kéo mình lên.
Nhưng anh ta đã đánh giá thấp sự hèn hạ của con người, ngay khoảnh khắc anh ta rơi xuống, những người ở trên đồng loạt buông tay – bọn họ sợ bị anh ta liên lụy, bọn họ thà nhìn anh ta chết.
Anh ta rơi xuống không chút kháng cự, lúc rơi xuống chân núi có thể cảm nhận được cơn đau xé ruột xé gan, mỗi lần hít thở đều mang đến cảm giác đau đớn tột cùng, mỗi lần cố gắng di chuyển cơ thể, nội tạng như bị lưỡi dao sắc bén đâm xuyên. Mặc dù vậy, anh ta vẫn khao khát được sống, anh ta nghĩ, đám người Phùng Phong không phải cố ý hại mình, có lẽ bọn họ sẽ gọi bác sĩ đến, chỉ cần kiên trì đến lúc bác sĩ đến, anh ta sẽ được cứu.
Không biết đã đợi bao lâu, bên tai cuối cùng cũng truyền đến động tĩnh. Có người đến cứu mình rồi! Anh ta cố gắng kéo lại ý thức đang dần tan rã. Nhưng anh ta đã nhìn thấy gì? Là khuôn mặt kinh hoàng và độc ác của Phùng Phong và Tằng Yến, bọn chúng đang bàn tán, bảo anh ta chưa chết, nhưng đã tàn phế, nếu anh ta sống sót, bọn chúng sẽ tiêu đời. Phần đầu bị thương nặng khiến anh ta không thể lập tức hiểu được lời bọn chúng nói, nhưng rất nhanh, anh ta đã hiểu ra – bọn chúng muốn anh ta chết, chỉ có người chết mới không thể tố cáo được.
Đá và gậy gỗ nện xuống đầu và người anh ta, xong rồi, tiếng lòng anh ta thầm nói như vậy, anh ta đã phát ra tiếng kêu cứu cuối cùng trong vũng máu, nhưng âm thanh yếu ớt đó không thể mang đến sự cứu rỗi cho anh ta.
Cuối cùng, anh ta không còn cử động được nữa. Bọn chúng tưởng anh ta đã tắt thở, đối xử với “thi thể” của anh ta còn dịu dàng hơn cả lúc anh ta còn sống. Bọn chúng đào cho anh ta một cái hố to, cẩn thận đặt anh ta vào, chắp tay niệm kinh gì đó anh ta không hiểu. Bọn chúng coi thường con người anh ta, nhưng lại sợ hồn ma của anh ta.
Xung quanh yên tĩnh trở lại, anh ta chết chắc rồi. Nhưng khi màn đêm buông xuống, lại có một đôi tay đào anh ta lên. Ý thức của anh ta vô cùng mơ hồ, chỉ biết mình bị di chuyển đi, vết thương trên người được điều trị cẩn thận. Lúc anh ta thực sự tỉnh lại là nửa tháng sau đó, anh ta nằm trong căn nhà hoang, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Người đó nói: “Cậu tỉnh rồi.”
Anh ta nhận ra người này, ông chủ nhỏ của quán mì trước cổng trường Trung học số 2, nhân vật nổi tiếng của trường Trung học số 2 hai năm trước, học sinh giỏi Doãn Cạnh Lưu.
“Cậu…” Anh ta nói chuyện còn rất khó khăn, suy nghĩ càng thêm hỗn loạn, miễn cưỡng hiểu được là Doãn Cạnh Lưu cứu mình, nhưng tại sao Doãn Cạnh Lưu cũng ở núi Học Bộ? Anh ta bị thương nặng như vậy, Doãn Cạnh Lưu đã cứu anh ta như thế nào?
Doãn Cạnh Lưu nói hiện tại anh ta không nên xuống giường, không nên suy nghĩ. Mà tất cả những câu hỏi của anh ta trong quá trình ở chung sau này đều dần dần được giải đáp.
Lý do Doãn Cạnh Lưu ở núi Học Bộ là muốn trả thù Phùng Phong. Kế hoạch ban đầu của Doãn Cạnh Lưu là nhân lúc đêm tối đốt lều của Phùng Phong, không ngờ còn chưa kịp hành động đã tận mắt chứng kiến anh ta rơi xuống vực.
“Cậu cũng là nạn nhân của Phùng Phong, lương tâm không cho phép tôi thấy chết mà không cứu.” Doãn Cạnh Lưu nói như vậy.
Đã cứu người rồi, kế hoạch trả thù đành phải tạm thời gác lại. Ước mơ từ nhỏ của Doãn Cạnh Lưu là được làm phi công, sau khi thị lực bị tổn thương không thể phục hồi đã chọn học y, tuy chỉ là gà mờ, nhưng cũng biết một số phương pháp sơ cứu.
Nhưng anh ta càng nghe càng thấy kỳ lạ, không nhịn được hỏi: “Nhưng tôi bị thương nặng như vậy, không có thuốc men và dụng cụ, cho dù cậu có là thần y cũng vô dụng!”
Ánh mắt Doãn Cạnh Lưu nhìn anh ta thay đổi, anh ta cảm thấy hối hận, bắt đầu hối hận vì đã hỏi những điều không nên hỏi. Nhưng Doãn Cạnh Lưu lại mỉm cười, “Cậu thực sự muốn biết sao?”
Câu nói này giống như lời dụ dỗ đầy ẩn ý, anh ta đã mắc câu. Vì vậy, từ miệng Doãn Cạnh Lưu, lần đầu tiên anh ta nghe được cái tên “Lượng Thiên Xích”.
Doãn Cạnh Lưu nói, tuy cậu ta đã thỏa hiệp với số phận, nhưng càng ở lâu trong trường đại học, cậu ta càng không cam tâm. Mình không làm gì sai, tại sao lại dễ dàng đánh mất cuộc sống mình mong muốn như vậy? Cậu ta không cam lòng! Nội tâm đen tối của cậu ta đã thu hút những người săn lùng bóng tối đó, Kim tiên sinh của “Lượng Thiên Xích” đã xuất hiện trước mặt cậu ta, nói với cậu ta rằng, cậu ta nên trả thù, sau khi trả thù xong sẽ có một thế giới hoàn toàn mới mở ra với cậu ta.
Lúc đó, Doãn Cạnh Lưu biết rất ít về “Lượng Thiên Xích”, bị lòng thù hận thúc đẩy, nhất thời mềm lòng, chưa kịp trả thù, lại vô tình cứu sống Hách Nhạc đáng lẽ phải chết từ mười năm trước. Người của “Lượng Thiên Xích” lại xuất hiện, không những không trách cứ Doãn Cạnh Lưu, mà còn ca ngợi lòng tốt của cậu ta. Chính thuốc men do “Lượng Thiên Xích” cung cấp đã giúp Hách Nhạc không bị chết rét trong mùa đông lạnh giá đó.
Mà khi mùa xuân đến, một câu chuyện mới lại bắt đầu.
Hết chương 72.