Chương 73: Ngoại truyện – Thời Niên Thiếu Lỡ Yêu Qua Mạng (Dòng thời gian if)
“Em trai quen trên mạng.”
“Em trai.”
Nụ cười trên mặt Lang Dương Dương từ từ tắt hẳn, trong phút chốc cậu không biết phải đối diện với câu trả lời của anh như thế nào.
Rõ ràng câu trả lời của anh không hề cố ý mập mờ, anh thực sự xem Lang Dương Dương là em trai.
Lang Dương Dương nhấc đầu khỏi cốc nước, hít thở không khí trong lành.
Nhớ lại những đoạn chat của hai người, Lang Dương Dương cũng nhận ra, từ sau khi cậu nói mình vẫn đang học cấp ba, thái độ của Trang Thạc đã có chút khác lạ.
Trang Thạc lại nhắn tin tới.
Trang Thạc: “Chúng ta đều là người cùng quê, lại cùng là đồng tính luyến ái, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà.”
Trang Thạc: “Vừa hay trường Trung học số 3 lại rất gần nhà tôi.”
Trang Thạc: “Nếu bố mẹ cậu không tiện tới, sau này thiếu thốn gì cứ nói với tôi là được.”
Lang Dương Dương nhìn tin nhắn của anh, lại không nhịn được mở lại ảnh đại diện của anh trong khung chat, có chút tiếc nuối.
Thực ra cậu khá thích anh.
Trang Thạc lại hỏi: “Uống thuốc cảm chưa?”
Trang Thạc: “Cậu đừng ngại, cứ coi tôi như anh trai là được.”
Trang Thạc: “Tới giờ kiểm tra phòng ngủ rồi, tôi đi ngủ đây, ngủ ngon.”
Lang Dương Dương trả lời anh.
YY YYy_: “Vâng, cảm ơn anh, ngủ ngon.”
Tuyết bên ngoài dường như vẫn còn đang rơi, tiếng xào xạc không ngừng, là âm thanh trắng rất dễ ru ngủ, nhưng Lang Dương Dương lại không tài nào ngủ được.
Cứ như một người luôn sống cô độc trong căn nhà nhỏ, bỗng một ngày có người gõ cửa sổ, người đó mở cửa sổ nhìn thấy người cũng nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, tưởng chừng như sẽ còn nhiều cảnh đẹp hơn nữa, nhưng không còn nữa, cửa sổ nhanh chóng đóng lại, tiếng bước chân cũng ngày càng nhỏ dần, cho đến khi trở lại yên tĩnh.
Bạn cùng phòng thường ngày hay ngáy khe khẽ, hôm nay cũng đặc biệt im lặng, giường của Lang Dương Dương rất ấm áp, rất thoải mái.
Cứ thế lê lết đến tận hơn một giờ sáng, thời gian biểu như vậy đối với một học sinh cấp ba đang trong giai đoạn học tập căng thẳng quả thực rất tai hại.
Nghỉ ngơi không tốt sẽ không có tinh thần học tập.
Lo lắng như vậy đã dần dần kéo Lang Dương Dương trở về hiện thực.
Mình đang làm cái quái gì vậy? Đã lớp 12 rồi, còn vì chuyện này mà đau lòng, vậy thì bao nhiêu năm nay cố gắng học hành là vì cái gì?
Lang Dương Dương cười nhạo bản thân đúng là nhất thời hồ đồ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lang Dương Dương mò lấy điện thoại từ dưới gối, gửi cho Trang Thạc một tin nhắn.
YY YYy_: “Lần này thật sự rất cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, chỉ còn nửa năm nữa là thi đại học rồi, tôi sẽ không lên mạng nữa, có dịp sẽ liên lạc lại, tạm biệt.”
Không biết là do điện thoại hay mạng lag, tin nhắn này gửi đi rất lâu mà vẫn chưa được, cuối cùng dấu chấm than nhỏ màu đỏ xuất hiện trong khung chat.
Lang Dương Dương nhìn một lúc lâu, bấm gửi lại.
Sau khi gửi thành công, Lang Dương Dương tắt điện thoại, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Những ngày sau đó trôi qua đều giống nhau, Lang Dương Dương nghĩ đến cuối tháng này sẽ về nhà, trong điện thoại cậu có số điện thoại của mẹ Trang Thạc, tranh thủ hai ngày này về nhà mang chăn trả lại cho người ta, tiện thể mua chút quà cảm ơn.
Tối ngày Giáng Sinh, táo trong siêu thị nhỏ của trường đều bán hết sạch, cũng có bán sẵn giỏ quà trái cây đẹp mắt, Lang Dương Dương không mua gì cả, nhưng lúc ăn cơm tối xong, khi trở về lớp học buổi tối tự học thì trên bàn đã có mấy quả táo.
Có hai giỏ quà được gói rất sang trọng, chiếm hết cả chỗ của bạn cùng bàn.
Bạn cùng bàn của Lang Dương Dương là con gái, vì lý do sức khỏe nên ở nhà tự ôn tập, rất ít khi đến trường.
“Nhiều vậy?” Cả Tưởng Văn và Lục Vĩ – bạn cùng bàn của Tưởng Văn – đều xúm lại.
Nhìn ngần ấy táo, Lang Dương Dương cũng thấy đau đầu, mỗi lần có người lén lút tặng đồ ăn, cậu đều không biết phải xử lý như thế nào, vứt đi thì thật sự quá có lỗi.
Tưởng Văn hỏi: “Ai tặng vậy? Có ghi tên không?”
Lang Dương Dương lật xem, chỉ có một giỏ có ghi tên, nhưng là người cậu không quen.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cậu quyết định chia táo cho các bạn cùng lớp trước sau ăn hết.
Lang Dương Dương chia táo cho bọn họ, bọn họ nhất quyết rủ cậu đến căn tin ăn khuya, bạn cùng bàn của Tưởng Văn nói đã đặt đồ nướng rồi, lát nữa ra bờ tường lấy.
“Quán này bán đồ nướng ngon lắm, ông chủ nói là gia truyền đấy.”
Có cầu thì có cung, cho dù là trường nội trú toàn phần, muốn mua gì cũng có cách, bức tường phía sau căn tin chất rất nhiều đá to, trèo lên đó có thể ló đầu ra giao tiếp với người bán hàng bên ngoài.
Sau này phát triển thành gọi điện thoại đặt hàng trước với ông chủ, đến giờ thì ra bờ tường nhận hàng.
Lang Dương Dương cũng biết, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đến bờ tường.
Bức tường của trường Trung học số 3 đặc biệt cao.
Có mười mấy người đang đứng đó chờ lấy đồ, tranh thủ lúc chờ đợi thì xếp đá lên.
“Ai vậy, thiếu đạo đức quá.” Tưởng Văn kêu lên thảm thiết, đống đá bên bờ tường đã bị xô đổ.
Người bán hàng đã ở bên ngoài, Tưởng Văn để Lang Dương Dương – người nhẹ cân nhất trong số họ leo lên vai bọn họ để nhận đồ.
“Á…” Khi Tưởng Văn run rẩy đứng dậy, Lang Dương Dương sợ hãi kêu lên một tiếng.
Vất vả lắm mới trèo lên được đỉnh tường, Lang Dương Dương ngồi vững rồi mới gọi: “Ông chủ! Đồ nướng của Lục Vĩ!”
“Tới đây!” Xe đẩy bán đồ nướng nhỏ của ông chủ bốc khói nghi ngút, ông ta đang nướng đồ, liền gọi người bên cạnh: “Trang Thạc, mang giúp túi này qua đó đi.”
Ánh mắt Lang Dương Dương khẽ run lên, sững người trên đỉnh tường.
Trang Thạc ậm ừ một tiếng, bước tới cầm lấy một túi đồ nướng lớn: “Cái này ạ?”
Sau khi được xác nhận, anh cầm túi đồ nướng đi tới.
Hôm nay anh đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác bomber màu vàng be, bên trong là áo hoodie, thời tiết này gần bằng không độ, vậy mà anh chỉ mặc ít như thế, nhìn thế nào cũng không thấy lạnh.
Lang Dương Dương xác định anh chính là Trang Thạc mà mình quen trên mạng, nhưng anh không biết cậu là Lang Dương Dương.
Thực sự quá trớ trêu, không ngờ cậu lại gặp anh ta trong hoàn cảnh này.
“Bạn học, Lục Vĩ?” Trang Thạc cúi đầu nhìn mẩu giấy nhỏ ghi trên túi.
Lang Dương Dương hoàn hồn, còn chưa kịp trả lời, Lục Vĩ bên trong đã sốt ruột gọi: “Là tôi, là tôi, Lục Vĩ đây!”
Trang Thạc không có biểu cảm gì, đưa túi đồ nướng lên: “Của cậu.”
Anh đội mũ lưỡi trai che khuất mắt, chỉ nhìn nửa khuôn mặt dưới thì trông khá dữ tợn.
Lang Dương Dương nhận lấy túi đồ nướng, quay người đưa cho Tưởng Văn và Lục Vĩ đang đứng chờ bên trong, sau đó quay đầu lại, thấy Trang Thạc vẫn còn đứng đó.
“Cảm ơn anh.” Cậu nói.
Trang Thạc nói: “Bạn học, cậu… còn chưa trả tiền.”
Lang Dương Dương á một tiếng, định móc tiền trong túi ra, lúc này Lục Vĩ bên trong mới vỗ vỗ chân cậu: “Dương Dương, tiền nè.”
Lang Dương Dương xoay người khom lưng nhận tiền Lục Vĩ đưa, quay đầu lại nhìn thì Trang Thạc đã tháo mũ lưỡi trai xuống.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Lang Dương Dương hoảng hốt không dám nhìn, cúi đầu nhìn chằm chằm hình in trên ngực áo anh.
Lồng ngực của anh ta… thật rộng lớn, nhìn còn vạm vỡ hơn trong ảnh.
Sao nhịp thở lại dồn dập thế nhỉ?
Sao tay anh lại nắm chặt thành quyền thế kia?
Hình như anh đang gọi mình.
“Dương Dương?” Trang Thạc nhẹ nhàng gọi hai tiếng.
Cuối cùng Lang Dương Dương cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, không nói phải hay không, chỉ đưa tiền cho anh ta: “Tiền đồ nướng…”
Giọng cậu nghe có vẻ không gợn sóng, lạnh nhạt, nhưng nghe kỹ thì từng chữ đều đang run rẩy.
“… Ồ.” Giọng Trang Thạc cũng vậy.
Một người bên trên một người bên dưới nhìn nhau mấy giây, mặt và tai đều đỏ bừng.
Gió đêm mùa đông thổi qua, mái tóc của Lang Dương Dương bị thổi tung lên, để lộ vầng trán cao đầy đặn, bóng loáng mịn màng, mũi và tai đều đỏ ửng, dáng vẻ thật sự rất đáng yêu.
“Dương Dương!!! Mau xuống đi! Bọn họ nói thầy giám thị tới rồi!” Tưởng Văn ở phía dưới đè thấp giọng gọi.
Lang Dương Dương giật mình, vội vàng nhấc chân định trèo xuống.
Đêm đông quá lạnh, ngồi trên bức tường lạnh lẽo cứng ngắc một lúc lâu, chân đã tê cứng, lúc xoay người suýt chút nữa thì không giữ vững được.
Lúc loạng choạng, cậu đột nhiên cảm thấy bàn chân đang lơ lửng bên ngoài được một thứ gì đó đỡ lấy.
Lang Dương Dương quay đầu lại nhìn, thì ra là Trang Thạc đang dùng tay đỡ chân cậu.
Giày mùa đông, dẫm lên mặt đất lầy lội sau khi tuyết tan mấy ngày nay, đế giày đều là bùn đất.
“Mau đi thôi, đừng để thầy cô bắt được.” Trang Thạc nói xong, mỉm cười.
Cho dù thời tiết lạnh như vậy, anh trông vẫn rất rạng rỡ.
Sao cùng là một người mà cười và không cười lại khác nhau đến vậy? Đến lúc ăn cánh gà nướng, Lang Dương Dương vẫn còn đang nghĩ đến điều đó.
Bàn chân vừa được lòng bàn tay Trang Thạc nâng, không hiểu tại sao lúc này lòng bàn chân vẫn còn nóng.
—
“Giúp tao bóc mấy cái xúc xích đi.” Lão Oai nói.
Trang Thạc hoàn hồn, ừ một tiếng, đứng dậy khỏi ghế đẩu, lấy nửa thùng xúc xích từ trong xe đẩy nhỏ ra, mang đến bên cạnh bàn gấp bắt đầu bóc.
Tay làm việc, nhưng đầu óc vẫn không được nghỉ ngơi.
Trái tim Trang Thạc lúc này vẫn còn đang đập thình thịch.
Tai cũng nóng ran.
Vậy mà lại là Lang Dương Dương, cậu em trai quen trên mạng đó.
Vậy mà… vậy mà lại đẹp trai như vậy.
Trang Thạc không nhịn được hít sâu một hơi, để cho tâm trạng mình bình tĩnh lại một chút, anh cầm lấy một cái xiên tre, xiên qua cây xúc xích.
Hôm nay vốn dĩ hẹn Lão Oai và Tiểu Quân cùng nhau đi dạo, ai ngờ Lão Oai – người đang thực tập không suôn sẻ ở nhà, nghe nói trường Trung học số 3 có rất nhiều học sinh cấp ba đang “Khao khát” được ăn uống, liền đến đây bày sạp kiếm tiền mua thiết bị.
Giáng Sinh gì đó ở nhà cũng không đón lễ, Trang Thạc cũng không có việc gì làm, nghĩ đến “Cậu em trai” trường Trung học số 3 đã “Đoạn tuyệt” với Internet kia, không hiểu sao lại đến đây giúp Lão Oai.
Trang Thạc còn không biết Lang Dương Dương trông như thế nào, cũng không thể gọi điện thoại cho cậu, hơn nữa còn cách một bức tường.
Lúc nghe thấy bạn học của Lang Dương Dương gọi tên cậu, Trang Thạc cảm thấy rất có duyên phận.
Nhưng mà lúc tháo mũ ngẩng đầu nhìn cậu, trong đầu anh ta như có pháo hoa nổ tung.
Cậu ấy thật sự rất đẹp trai, chưa từng thấy cậu con trai nào đẹp trai đến vậy.
Rõ ràng là mặc áo phao màu đen rất bình thường, rõ ràng là mặt mũi đều bị đông cứng đỏ bừng, rõ ràng là đang ngồi trên tường với tư thế rất kỳ quặc.
Nhưng vẫn đẹp trai đến vậy.
Lúc ngẩng đầu nhìn cậu, phía sau cậu ấy có ánh đèn, giống như một thiếu niên thần tiên lạc xuống trần gian.
Lúc nhắn tin QQ với cậu ấy, anh hoàn toàn không cảm nhận được cậu ấy lại đẹp trai đến vậy.
Trang Thạc vừa nghĩ vừa không nhịn được mỉm cười, lẩm bẩm một mình: “Còn tưởng là một tên mọt sách u ám chứ.”
“Cười cái gì đấy, còn cười không đứng đắn vậy.” Lão Oai vừa nướng xong, đi tới ngồi xuống cùng nhau xiên đồ.
Trang Thạc: “Cậu mới không đứng đắn.”
Lão Oai: “Cậu thật sự muốn đến Quân khu Lan Châu à?”
Trang Thạc: “Ừ, trường sắp xếp, dù sao tôi cũng chưa nghĩ ra sau khi tốt nghiệp muốn làm gì.”
“Tết dương lịch có về quê không? Không về thì cùng nhau đi xem phim.” Lão Oai hỏi.
Trang Thạc nói chắc chắn là về, bố mẹ Trang Thạc rất coi trọng gia đình, cứ đến kỳ nghỉ là lại về quê đón lễ với ông bà nội ngoại.
Nghĩ đến kỳ nghỉ, vậy Lang Dương Dương cũng được nghỉ nhỉ.
Lang Dương Dương cùng các bạn học ăn đồ nướng xong liền cùng nhau trở về ký túc xá, bàn bạc về việc sắp nghỉ Tết dương lịch.
Học sinh cấp ba gộp lại cũng chỉ được nghỉ hai ngày rưỡi, còn một đống bài tập, nói đi nói lại, nhiều nhất cũng chỉ là đến tiệm net chơi game được hai tiếng.
“Còn cậu thì sao? Dương Dương.” Tưởng Văn hỏi.
Lang Dương Dương: “Tôi ở nhà nghỉ ngơi.”
Tưởng Văn: “Dì hai cậu có về không?”
Lang Dương Dương: “Chắc là có.”
Cứ thế vừa đi vừa nói chuyện trở về ký túc xá.
Lang Dương Dương vẫn còn đang nghĩ đến Trang Thạc.
Nằm trên giường một lúc lâu vẫn chưa ngủ được, Lang Dương Dương biết mình đang nghĩ gì.
Trang Thạc mà cậu nhìn thấy lúc ở trên tường tối nay, ánh mắt của anh không hề giống như đang nhìn em trai.
Dù sao cũng phải trả chăn.
Lang Dương Dương lấy điện thoại ra bật lên, chỉ còn chưa đến hai mươi phần trăm pin, cậu đăng nhập QQ, quả nhiên có tin nhắn của Trang Thạc.
Là tin nhắn Trang Thạc trả lời sau khi cậu nói sẽ không lên mạng nữa, hiện tại anh không online.
Anh nói được, lại bổ sung một câu, học tập quả thực rất quan trọng, có dịp lại liên lạc.
Câu trả lời cũng rất khách sáo.
Lang Dương Dương tiện tay click vào trang cá nhân của Trang Thạc, cũng không có động thái mới gì.
Lang Dương Dương suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nhắn tin cho anh ta.
YY YYy_: “Tết dương lịch anh có rảnh không? Tôi về nhà lấy chăn, tiện thể mang chăn cô chú gửi qua trả lại.”
Vốn tưởng phải đến ngày mai ngày mốt mới nhận được câu trả lời, không ngờ Trang Thạc trả lời ngay lập tức.
Trang Thạc: “Không cần trả đâu, em cứ giữ mà dùng.”
YY YYy_: “Phải trả chứ, anh cho tôi địa chỉ nhà anh đi, tôi mang qua.”
Trang Thạc: “Nhà tôi ngày lễ đều không có ai ở nhà, phải về quê.”
Trang Thạc: “Sao còn chưa ngủ vậy?”
Trang Thạc: “Người tối nay, là em sao?”
Trong mắt Lang Dương Dương hiện lên ý cười khó hiểu.
Trang Thạc: “Nếu Tết dương lịch em được nghỉ, tôi mời em ăn cơm được không?”
Trang Thạc: “Vẫn chưa nói cho em biết, người đưa đồ nướng cho em tối nay là tôi.”
Thấy Lang Dương Dương mãi không trả lời, Trang Thạc đợi một lúc lâu mới gửi tin nhắn: “Tết dương lịch tôi ở nhà, để tôi đến nhà em lấy chăn.”
YY YYy_: “Vâng, vậy hẹn gặp anh vào Tết dương lịch.”
Hết chương 73.