Chương 73: Thân Sơ (23)
Quý Trầm Giao mơ màng gật đầu, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Lăng Liệp im lặng đóng cửa phòng, đi ra ban công phòng khách, đóng cả cửa kính trượt lại.
Thành phố trong màn đêm như bừng lên một sức sống khác, ánh đèn như những dây đàn, tấu lên khúc nhạc đêm phiêu diêu trong gió đêm.
Lăng Liệp nhắm mắt hóng gió, hai tay hắn chống lên lan can, một lát sau thì cúi đầu cười khẽ.
Số phận quả thực là thú vị.
Rượu vang đỏ đã uống không chứa nhiều cồn, quá trình đun đã bay hơi gần hết, không khác gì nước trái cây. Lăng Liệp đợi cảm xúc ồn ào trong lòng lắng xuống, mới châm một điếu thuốc, gọi một cuộc điện thoại.
Thẩm Tầm nhanh chóng bắt máy, “Hiếm thấy có khi cậu lại chủ động gọi cho tôi.”
Lăng Liệp gạt tàn thuốc, “Vụ án Khang Vạn Tân đã điều tra rõ ràng. Không lâu nữa anh có thể xem tài liệu điều tra trong mạng nội bộ.”
“Phán đoán của cậu?”
“Không liên quan gì đến những vụ án của các doanh nhân khác, anh ta chỉ là công cụ trả thù của hung thủ.”
Thẩm Tầm im lặng một lúc, “Nếu chỉ thông báo điểm này thì cậu sẽ không đặc biệt gọi điện thoại cho tôi.”
Lăng Liệp cười một tiếng, đi thẳng vào vấn đề, “Vụ án Khang Vạn Tân không liên quan gì đến vụ án của các doanh nhân, nhưng trong quá trình điều tra, chúng tôi tìm thấy một manh mối, mạng lưới ngầm ‘Phù Quang’ ở nước ngoài. Hai nghi phạm đều sử dụng ‘Phù Quang’, một trong số đó rất có thể có người đứng sau giật dây, tôi không chắc kẻ đứng sau đó có liên quan gì đến ‘Phù Quang’ hay không. Nếu ‘Phù Quang’ không chỉ đóng vai trò là công cụ giao dịch, truyền tải video, vậy thì nó có thể sẽ có nhiều hành động hơn.”
Thẩm Tầm tiếp thu thông tin, “Cảm ơn.” Ngay sau đó lại cười nói, “Làm tốt lắm.”
Lăng Liệp biết anh ta sẽ nói gì tiếp theo, nên vội vàng nói: “Tôi còn có việc ở thành phố Hạ Dung.”
“Ồ?”
“Dù sao cũng đều là giúp cảnh sát hình sự làm việc, không phân biệt là ở đâu mà, đúng không?”
Thẩm Tầm thở dài, “Được rồi.”
………..
Quý Trầm Giao ngủ đến hơn mười giờ sáng mới tỉnh, cơn sốt đã hạ, cơ thể cũng rất nhẹ nhõm. Đã lâu rồi anh không được ngủ một giấc no nê như vậy, tỉnh dậy còn cảm thấy có chút không chân thực, những lời nói với Lăng Liệp giống như một giấc mơ.
Cho đến khi nhìn thấy tin nhắn Lăng Liệp gửi trong điện thoại: Thiếu gia Hạ Thành Thật, bữa sáng và trưa ở trên bàn, tự hâm nóng lại, đừng quên uống thuốc.
“…”
Quý Trầm Giao dùng nước lạnh rửa mặt, cảm giác mát lạnh tác động vào dây thần kinh. Thì ra không phải là mơ, A Đậu thực sự là Lăng Liệp. Anh và “nghi phạm” thuê nhà này, vậy mà lại có những trải nghiệm thời thơ ấu như vậy.
Buổi chiều, Quý Trầm Giao trở lại đội trọng án. Lương Vấn Huyền giống như một ông bố già lo lắng, mấy lần hỏi anh là còn khó chịu không, nghe thấy anh ho một cái liền nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng, khiến anh muốn hắt hơi cũng chỉ có thể nhịn, rất khó chịu.
Hiện tại Thẩm Tê có hai nhiệm vụ, một là theo dõi Từ Gia Gia, hai là điều tra “Phù Quang”. Nhiệm vụ thứ hai có thể tạm hoãn, còn nhiệm vụ thứ nhất cũng đang tiến hành rất khó khăn.
Có thể xác định là, Từ Gia Gia không sử dụng thanh toán online, lần cuối cùng xuất hiện trong camera là khi anh ta đang đeo một chiếc ba lô màu đen trông không có vẻ gì là chứa nhiều đồ đạc, đang đứng chờ đèn đỏ ở một ngã tư thuộc khu Đông Thành.
Hai ngày sau, Tịch Vãn từ thành phố Lê Vân truyền tin tức về – đã tìm thấy hài cốt tại địa điểm chôn xác mà Quý Nặc Thành khai báo, qua khám nghiệm sơ bộ, từ khi được chôn cất, hài cốt chưa từng bị di chuyển.
Để xác nhận hài cốt có phải là của Từ Ngân Nguyệt hay không, cần phải lấy DNA của hài cốt và so sánh với mẫu DNA của Từ Gia Gia để lại trong phòng trọ.
Đội trọng án công khai tin tức phát hiện hài cốt, hy vọng Từ Gia Gia nhìn thấy sẽ xuất hiện. Nhưng vẫn không thấy tung tích anh ta đâu, giống như anh ta đã hoàn toàn biến mất, không một dấu vết.
Trước khi tan làm, đội trọng án đã mở một cuộc họp, nhiệm vụ tiếp theo vẫn là tập trung điều tra xung quanh Từ Gia Gia. Quý Trầm Giao là người cuối cùng rời đi, trên đường về nhà, lúc đi ngang qua chợ rau của khu dân cư, đột nhiên anh lại nghĩ đến Lăng Liệp.
Bệnh cảm cúm của anh đã khỏi, nhưng chuyện nói rõ với Lăng Liệp vào hôm bị cảm giống như dư âm của bệnh cảm, giữa bọn họ có gì đó đã thay đổi. Vừa nghĩ đến Lăng Liệp chính là A Đậu gầy gò nhỏ bé kia, anh lại không thể đối xử với Lăng Liệp như trước kia nữa, rõ ràng vì đoạn duyên phận thời thơ ấu đó mà khoảng cách được kéo gần, nhưng khi ở chung, khoảng cách dường như lại càng xa hơn một chút.
Vốn dĩ anh thường xuyên châm chọc Lăng Liệp, còn thích thú nhìn Lăng Liệp xui xẻo, tìm kiếm niềm vui từ trong đó, chút tính xấu mà từ nhỏ anh đã khống chế rất tốt, dường như ở trước mặt Lăng Liệp thì không cần phải che giấu. Nhưng bây giờ trước khi nói chuyện với Lăng Liệp, anh đều sẽ suy nghĩ một chút, tạm thời thu lại những lời châm chọc đó.
Hôm nay Lăng Liệp không đến cục cảnh sát thành phố, không biết đã đi đâu. Nói ra thì Lăng Liệp cũng có thể coi như là một nửa thành viên của đội trọng án, nhưng kỷ luật của đội trọng án không thể ràng buộc được Lăng Liệp, người ta vừa mở miệng đã nói “Tôi có được trả lương đâu”, thật là tức chết người ta.
Quý Trầm Giao đứng ở cửa chợ rau một lúc, nhớ ra mình chưa ăn tối. Trước khi có Lăng Liệp, bữa tối của anh hầu như đều là bữa ăn dinh dưỡng giảm cân, bây giờ nghĩ đến những món rau luộc nhạt nhẽo đó thực sự không có chút hứng thú nào, đi vào chợ rau dạo một vòng, khi ra ngoài tay đã xách một túi sò điệp.
Anh không biết làm, nhưng trong nhà có người biết. Anh cũng không ăn không, mua phần của hai người còn dư, đủ cho Lăng Liệp ăn phần lớn.
Về đến nhà, vậy mà Lăng Liệp lại không có ở nhà. Quý Trầm Giao có cảm giác như mình đang hăm hở đến dự tiệc, nhưng đến nơi lại nhận được tin đầu bếp đi nghỉ phép, rất hụt hẫng. Anh lấy điện thoại ra, tìm khung trò chuyện của Lăng Liệp, gõ một dòng chữ rồi lại xóa đi. Gọi người ta về nấu cơm, hình như có hơi quá đáng. Thôi vậy.
Quý Trầm Giao đổ ào sò điệp vào chậu inox, ngâm nước muối theo công thức trên mạng, để chúng nhả hết cát ra.
Đổ mấy chậu nước, hình như đã nhả sạch cát rồi, đến bước có thể xào, Quý Trầm Giao lại dừng tay.
Cũng không phải là không thể xào, dầu nhiều lửa lớn, dùng hành tỏi phi thơm, chỉ cần mạnh dạn cho gia vị, làm sao mà quá tệ được.
Nhưng Quý Trầm Giao lại không muốn làm bước này, thà nhịn đói cũng phải đợi Lăng Liệp về, nếu không thì một chậu sò điệp này coi như là uổng phí.
Hơn chín giờ, chỗ cửa truyền đến tiếng xoay ổ khóa, Quý Trầm Giao đang nằm ườn như cún trên sofa lập tức ngồi dậy – trước đây anh rất ít khi nằm ườn như vậy, mệt thì lên giường ngủ, không mệt thì làm việc hoặc xem cái gì đó để nạp năng lượng, cũng vì ở chung nhà với Lăng Liệp một thời gian dài, bị tư thế nằm như cún không xương của Lăng Liệp lây nhiễm.
Lăng Liệp vừa ngân nga vừa bước vào nhà, từ chỗ cửa thò nửa người ra, “Hạ Thành Thật, buổi tối tốt lành.”
Quý Trầm Giao: “…”
Cũng là từ sau buổi nói chuyện thẳng thắn đó, cách Lăng Liệp gọi anh đã thay đổi, hoặc là gọi thẳng tên Hạ Thành Thật, hoặc là gọi Tiểu Xà. Nguyên nhân là bọn họ cùng tuổi, nhưng anh lại nhỏ hơn Lăng Liệp.
Thực ra thì năm sinh không có chuẩn, nhưng Lăng Liệp tin chắc rằng mình là người lớn hơn.
Hạ Thành Thật quá quê mùa, anh phản đối, Lăng Liệp liền gọi một tiếng thiếu gia, chua đến rụng răng. Anh đành mặc kệ Lăng Liệp vui vẻ, thích gọi gì thì gọi. May mà Lăng Liệp trông không đáng tin, nhưng phép tắc cơ bản vẫn có, hắn sẽ không gọi bậy bạ trước mặt người khác.
Lăng Liệp đi vào nhà bếp, “Ồ, đang nuôi sò điệp à?”
Quý Trầm Giao không tiện nói thẳng, bèn hỏi: “Anh ăn cơm chưa?” Nếu chưa ăn thì xào chỗ này đi, chúng ta cùng ăn.
Lăng Liệp lại là kẻ kết thúc chủ đề, sờ sờ bụng, “Vừa ăn mì bò ở dưới lầu rồi.”
“…”
Lăng Liệp về phòng mình, vậy mà lại đóng cửa không ra ngoài nữa.
Quý Trầm Giao đi qua đi lại giữa phòng khách và bếp mấy vòng, càng đi càng cảm thấy đói, hắn đợi Lăng Liệp hơn một tiếng đồng hồ, kết quả lại như vậy?
Mấy lần đến trước cửa phòng ngủ dành cho khách, cuối cùng tay của Quý Trầm Giao vẫn không gõ xuống được, thậm chí còn tự bỏ cuộc mà nghĩ, hay là xuống lầu ăn mì bò cho xong. Nhưng quay lại bếp nhìn, lại thấy tiếc cho một chậu sò điệp kia.
Lăng Liệp nằm ườn trên ghế lười chơi switch, điện thoại rung lên. Hắn còn chưa xem là ai, nhưng trên mặt đã lộ ra nụ cười biết hết mọi chuyện.
Thiếu gia: [Tôi không biết xào sò điệp, anh qua xem giúp được không? Tôi mua cả phần của anh nữa đó.]
Cửa phòng ngủ mở ra, Lăng Liệp xoa xoa bụng, dáng vẻ rất no không cần ăn cơm, “Đội trọng án của các cậu phúc lợi kém thật, không trả lương đã đành, còn bắt gọi món nữa à?”
Quý Trầm Giao vừa nhìn thấy vẻ mặt dương dương tự đắc của Lăng Liệp liền tức giận, nhưng tên này rất biết cách chọc tức người ta rồi lại dỗ dành, hắn hất chiếc tạp dề trên tường xuống, “Muốn ăn cay hay tỏi?”
Quý Trầm Giao nuốt một bụng lời mắng chửi xuống, “Tỏi.”
“Được!”
Xào sò điệp không mất nhiều thời gian, gia vị ngoài tỏi phải bóc vỏ băm nhỏ ra thì những thứ khác đều có sẵn. Quý Trầm Giao không giỏi xào nấu, nhưng phụ bếp thì được, anh nhanh chóng bóc vỏ tỏi xong, chờ Lăng Liệp cho vào nồi.
Mười phút sau, một đĩa đầy sò điệp được dọn lên bàn, Lăng Liệp lấy cơm nguội trong tủ lạnh ra, xào hai bát cơm rang trứng với tỏi thơm lừng nóng hổi.
Quý Trầm Giao: “Không phải anh đã ăn rồi sao?”
Lăng Liệp: “Vừa làm việc xong lại đói rồi.”
Bây giờ Quý Trầm Giao mới phát hiện, tên khốn này nói đã ăn mì bò căn bản là nói dối, hắn đang đợi anh mời đây mà! Sao có vẻ như chỉ có anh là khó xử lúng túng vì chuyện đã nói rõ hôm đó nhỉ, còn Lăng Liệp thì vẫn cứ mặt dày như xưa, chuyện hồi nhỏ hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến phong độ của hắn?
Vừa ăn sò điệp, cả hai người cùng đồng thời lên tiếng –
“Hôm nay anh đi đâu vậy?”
“Vẫn chưa tìm thấy Từ Gia Gia à?”
Đấy, cuộc sống gia đình của cảnh sát hình sự là như vậy đó, kiểu gì cũng không thoát khỏi vụ án. Quý Trầm Giao nói về những chuyện đã thảo luận trong cuộc họp hôm nay, trong tình huống cảnh sát đã công bố tìm thấy hài cốt của Từ Ngân Nguyệt mà Từ Gia Gia vẫn không có tin tức, khả năng lớn là không thể phát ra tin tức. Nhưng hiện tại thì đội trọng án lại không có manh mối chứng tỏ anh ta đã bị người ta diệt khẩu, thời gian anh ta mất tích quá trùng hợp, có lẽ là đã biết được bí mật nào đó.
Lăng Liệp đột nhiên ngắt lời, “Hung thủ của vụ án căn hộ 402 đã có manh mối chưa?”
Quý Trầm Giao dừng đũa, nhíu mày. Trong những vụ án liên hoàn được phá giải trước đó còn sót lại một điểm nghi vấn – ai đã giết Lưu Ý Tường?
Vụ án Lưu Ý Tường là khởi đầu của vụ án mạng đường Tà Dương, Lăng Liệp vì vậy mà trở thành nghi phạm, nhưng hung thủ của các vụ án khác đều đã bị bắt, đội trọng án vẫn không thể xác định được hung thủ của vụ án Lưu Ý Tường là ai. Bí ẩn to lớn này giống như một đám mây đen, bao trùm trên bầu trời của đội điều tra hình sự.
Quý Trầm Giao hỏi: “Anh cảm thấy vụ án Lưu Ý Tường có liên quan đến vụ mất tích của Từ Gia Gia?”
Lăng Liệp mút nước sốt đậm đặc trên vỏ nghêu, “Không chắc, nhưng những chuyện kỳ lạ như vậy xảy ra nhiều, rất dễ liên tưởng đến nhau. Hơn nữa…” Nói đến đây, ánh mắt hắn nhìn Quý Trầm Giao có chút sâu xa, “Vụ án Lưu Ý Tường có nhắm vào tôi hay không thì chưa biết, nhưng Từ Gia Gia là nhắm vào cậu, điều này không sai được, đúng không?”
Chuyện này lại liên quan đến quá khứ mà Quý Trầm Giao không muốn nhắc đến, anh trầm giọng đáp một tiếng.
Lăng Liệp: “Tại sao tôi và cậu lại bị nhắm vào?”
Quý Trầm Giao nhớ đến lai lịch mà Lăng Liệp vẫn không chịu nói rõ, “Vậy thì phải hỏi anh, rốt cuộc thì anh là người như thế nào?”
Lăng Liệp gắp nghêu vào bát của Quý Trầm Giao, “Chàng trai trẻ, ăn nhiều vào. Tuy rằng cậu đã qua tuổi dậy thì rồi, nhưng chúng ta ăn uống đầy đủ, biết đâu còn có thể phát triển lần hai.”
Cuối cùng Quý Trầm Giao cũng không nhịn được châm chọc hắn, “Cao đến mét chín à?”
Lăng Liệp cười lớn, “Cậu nhóc này, tôi nói cậu có thể phát triển lần hai, cậu lại tin thật.”
“…”
Ăn cơm xong, Quý Trầm Giao nói: “Thực ra trong quá trình điều tra vụ án trước, tôi đã phát hiện Từ Gia Gia không bình thường.”
“Hửm?”
“Vụ án ở thị trấn Thương Thủy. Với sự nhạy bén về tin tức và tinh thần trách nhiệm xã hội mà Từ Gia Gia tự nhận, đáng lẽ ra anh ta phải bám sát vụ án mới đúng. Nhưng tôi chưa từng thấy anh ta ở hiện trường, anh ta cũng không cập nhật video liên quan nào. Bây giờ xem ra, anh ta đang chuẩn bị kế hoạch đe dọa Quý Nặc Thành và Chu Vân. Khoảng thời gian đó, anh ta ở thành phố Lê Vân.”
Quý Trầm Giao nói: “Tôi phải đến thành phố Lê Vân một chuyến, Quý Nặc Thành và Từ Gia Gia đều có tiếp xúc với ‘Phù Quang’, Quý Nặc Thành không nói rõ rốt cuộc là làm thế nào có được đường links vào ‘Phù Quang’, có lẽ trong nhà còn manh mối.”
Lần này Lăng Liệp không nói gì, “Vậy cậu đi đi.”
…………
Hai ngày sau, Quý Trầm Giao dẫn theo hai đồng đội đến thành phố Lê Vân. Lăng Liệp cũng không ở lại cục cảnh sát thành phố, tạm thời không có vụ án nào khiến hắn phải bận tâm, hắn quay lại nghề cũ, lại cưỡi xe đạp đi làm thêm khắp nơi. Mùa hè là thời điểm tốt nhất để bày sạp, chỉ cần tay nghề nấu ăn không tệ như Quý Trầm Giao, dựng một cái bếp lên là có thể kiếm tiền.
Lăng Liệp được món sò điệp tối hôm đó truyền cảm hứng, bán nghêu sốt chua cay. Hắn bán không nhiều, còn phụ thuộc vào tâm trạng, vui thì bán nhiều, buồn thì bán ít, vô tình lại tạo ra hiệu ứng khan hiếm, thực khách xếp hàng dài.
Khách sạn Ngọc Dung Vịnh Ca ở khu Nam Thành được mệnh danh là khách sạn cao cấp nhất thành phố Hạ Dung, do tập đoàn tỷ phú Dụ Thị đầu tư xây dựng. Mà đối diện với khách sạn vàng son lộng lẫy này, chính là con phố nhỏ tồi tàn nơi Lăng Liệp bày sạp. Buổi tối có vô số người tụ tập ở con phố này, bưng bát khoai tây năm tệ, miếng đậu phụ nướng ba tệ, tận hưởng thời khắc tan làm đầy mồ hôi và khói dầu này.
Lúc này, một phần nghêu sốt chua cay không thuộc về khách sạn Ngọc Dung Vịnh Ca lại được đặt trên bàn trong phòng suite, Bách Lĩnh Tuyết chỉ ăn hai con rồi bỏ sang một bên, toàn là vị bột ngọt và tương đậu, không cảm nhận được ngon ở đâu.
Đồ là Bách Lĩnh Tuyết nói muốn mua, “Nột Thanh” còn chen ngang hàng của người khác, vậy mà lại không ăn, “Nột Thanh” cảm thấy mình không nên gọi là “Nột Thanh”, mà nên gọi là “Nạp Muộn” mới đúng. (Buồn bực)
Thời gian trước hắn ta đến Phong Thành ở phía Bắc một chuyến, điều tra Vệ Lương mà Bách Lĩnh Tuyết muốn hắn ta điều tra. Tuy rằng Vệ Lương không lo sinh kế, nhưng bị gia đình cậu ruột coi thường, việc gì dơ bẩn nặng nhọc trong tiệm lẩu đều ném hết cho anh ta, anh ta sống rất áp lực, nói không chừng ngày nào đó lại phạm tội.
“Nột Thanh” không chắc có nên lập tức giết Vệ Lương hay không, hắn ta đã đi theo Bách Lĩnh Tuyết nhiều năm như vậy, mỗi hành động của Bách Lĩnh Tuyết đều có mục đích nhất định, nhưng loại sâu bọ như Vệ Lương thì có gì đáng để hắn ta ra tay?
Lúc hắn ta đang do dự thì “Ác Hậu” đột nhiên muốn đến thành phố Hạ Dung gặp Bách Lĩnh Tuyết, “Ác Hậu” này lòng dạ độc ác, tính tình thất thường, lỡ như gây ra chuyện gì thì rất khó thu dọn, vậy là hắn ta liền bỏ qua Vệ Lương, vội vàng quay về. Không ngờ nhiệm vụ đầu tiên nhận được lại là đi mua nghêu sốt chua cay.
“Nột Thanh” thấy Bách Lĩnh Tuyết không ăn nữa thì gắp một con bỏ vào miệng. Vừa nếm thử, không phải rất ngon sao? “Nột Thanh” còn muốn tiếp tục ăn thì lại nghe Bách Lĩnh Tuyết nói: “Đây là để dành cho ‘Ác Hậu’, anh chắc chắn là mình muốn ăn hết?”
“Nột Thanh” kinh ngạc đến mức vỏ nghêu rơi tạch xuống đất. Hắn ta không nghe nhầm đó chứ? Món nghêu mua mười lăm tệ này cũng xứng để chiêu đãi “Ác Hậu” à? Bách tiên sinh đây là muốn cố ý hạ thấp “Ác Hậu” sao?
“Ác Hậu” là ai chứ, đó chính là nhân vật số hai của nhà họ Dụ cao quý!
Một chiếc xe màu đen khiêm tốn dừng ở bãi đậu xe dưới tầng ngầm của khách sạn Ngọc Dung Vịnh Ca, người phụ nữ trung niên mặc váy suit cao cấp được vệ sĩ hộ tống bước vào thang máy, mái tóc ngắn của bà ta được uốn xoăn nhẹ, làn da của bà ta lộ ra chút dấu hiệu không được săn chắc tự nhiên của người ở độ tuổi này, đặc biệt là vùng da ở khóe mắt chảy xuống, thể hiện rõ ràng dấu vết của thời gian. Bà ta đeo đồng hồ và trang sức đắt tiền, nhưng lại không dùng thẩm mỹ, trang điểm để giữ gìn tuổi xuân, trang điểm nhẹ nhàng không che được nếp nhăn, điều này khiến bà ta trông uy nghiêm và kiêu ngạo.
Khi cửa mở ra, “Nột Thanh” nói: “Dụ tổng.”
Ánh mắt sắc bén của Dụ Cần lướt qua mặt hắn ta, ánh mắt rơi trên người Bách Lĩnh Tuyết đang pha cà phê ở quầy bar. Vệ sĩ đang định đóng cửa thì Dụ Cần lại nhẹ nhàng giơ tay lên, ra hiệu cho bọn họ không cần đi theo.
Phòng suite này không giống những phòng khác của khách sạn, nơi này mang đậm màu sắc cá nhân. Bách Lĩnh Tuyết đặt cốc xuống, cười nói: “Mời ngồi, Dụ tổng.”
Dụ Cần ngồi xuống, nhìn thấy món nghêu sốt chua cay được đặt ngay giữa bàn trà. Bách Lĩnh Tuyết bưng cà phê đi tới, đặt một bộ đồ ăn mới tinh lên khăn giấy, “Thử xem?”
Dụ Cần hỏi: “Nhà bếp làm?”
Nhà bếp ở đây là ý chỉ nhà bếp của khách sạn, có lẽ Dụ Cần không thể nào ngờ tới, Bách Lĩnh Tuyết lại dám dùng đồ ăn vỉa hè để chiêu đãi bà ta.
Bách Lĩnh Tuyết không đổi sắc mặt, “Món mới do đầu bếp nghiên cứu.”
Dụ Cần thật sự gắp lên nếm thử, tao nhã đặt đũa xuống, “Hôm nay tôi không đến để nói chuyện ẩm thực với cậu.”
Bách Lĩnh Tuyết nhấp một ngụm cà phê, “Vậy thì vì cái gì?”
Đôi mắt ưng sắc bén của Dụ Cần nhìn chằm chằm vào Bách Lĩnh Tuyết, “Tôi muốn gặp ‘Khổng Tước Đen’.”
Bách Lĩnh Tuyết nhướng mày, “Nột Thanh” nói: “Dụ tổng, bà biết đấy, ‘Khổng Tước Đen’ không bao giờ nhập cảnh.”
Dụ Cần cười lạnh, “Tập đoàn Dụ Thị của tôi hợp tác với các người nhiều năm như vậy, tự hỏi cũng coi như hào phóng, sao nào, muốn làm quen với ông chủ của ‘Phù Quang’, bàn bạc về việc hợp tác tiếp theo, ‘Khổng Tước Đen’ lại không nể mặt như vậy?”
“Nói quá lời rồi.” Bách Lĩnh Tuyết nói: “Chính vì chúng ta hợp tác đã nhiều năm, bà nên rõ, nghiệp vụ của tổ chức trải rộng khắp thế giới, ‘Khổng Tước Đen’ không can thiệp vào nghiệp vụ trong nước. Bà có yêu cầu gì bàn bạc với ‘Khổng Tước Đen’, chi bằng bàn bạc với tôi.”
Dụ Cần khẽ hừ một tiếng, lại một lần nữa đánh giá Bách Lĩnh Tuyết. Đây là một thanh niên thoạt nhìn không liên quan gì đến hai chữ tội phạm, giống như những học giả trong tháp ngà chỉ chuyên tâm nghiên cứu khoa học. Nhưng trên tay người này lại dính máu của rất nhiều người, bao gồm rất nhiều người nhà họ Dụ.
Bách Lĩnh Tuyết: “Nếu bà thực sự không muốn bàn bạc với tôi, tôi cũng có thể thay bà chuyển lời đến ‘Khổng Tước Đen’. Nhưng mà có gặp mặt được hay không thì tôi không quyết định được.”
Dụ Cần im lặng hồi lâu: “Vậy cậu hãy nói với người đó, tôi muốn gia nhập ‘Phù Quang’.”
Trong phòng suite yên tĩnh đến đáng sợ, một lát sau, Bách Lĩnh Tuyết đặt cốc cà phê xuống, tiếng va chạm của đồ sứ, phát ra âm thanh cực kỳ trong trẻo.
Bách Lĩnh Tuyết: “Dụ tổng thật biết nói đùa.”
Dụ Cần xòe tay, “Cậu xem, tôi đã nói rồi đấy, nhưng cậu lại không tin.”
Bách Lĩnh Tuyết hơi nheo mắt, “Trò đùa này không buồn cười chút nào.”
Dụ Cần: “Cho nên nó không phải là trò đùa.”
Bách Lĩnh Tuyết thở dài, “Bà biết tổ chức này làm gì không?”
“Đương nhiên.”
Nửa phút sau, Bách Lĩnh Tuyết trịnh trọng nói: “Tôi sẽ truyền đạt lại ý của bà cho ‘Khổng Tước Đen’.”
Sau đó, hai người lại nói chuyện một lúc về Dụ Tiềm Minh, người đứng đầu tập đoàn Dụ Thị và những nghiệp vụ quan trọng vẫn còn nằm trong tay Dụ Tiềm Minh, trước khi Dụ Cần rời đi đã nói bằng giọng điệu đùa cợt rằng: “‘Khổng Tước Xám’, với những bí mật mà ‘Phù Quang’ hiện đang nắm giữ, cậu không lo lắng một ngày nào đó các người cũng trở thành con mồi của người khác sao?”
Bách Lĩnh Tuyết cười nói, “Cảm ơn đã nhắc nhở, chúng tôi có hệ thống phòng ngự nguy hiểm hoàn thiện.”
“Thế nếu ngược lại thì sao?” Ánh mắt Dụ Cần dần trở nên sắc bén, “Tất cả những gì đã nắm giữ trong tay, không khiến cậu muốn thay thế sao?”
Vẻ mặt Bách Lĩnh Tuyết không có chút dao động nào, “Con người sinh ra trong xã hội, có những trách nhiệm khác nhau. Không phải của tôi, tôi sẽ không tham lam. Là của tôi, muốn lấy đi thì phải trả giá.”
Dụ Cần để lại một ánh mắt đầy ẩn ý rồi xoay người rời đi.
Hết chương 73.