Chương 74: Ngoại truyện – Thời Niên Thiếu Lỡ Yêu Qua Mạng (Dòng thời gian if)
Đêm đó, Lang Dương Dương ngủ rất ngon. Hôm sau, như thường lệ, cậu vẫn là người dậy sớm nhất phòng.
Mọi ngày sau khi rửa mặt xong là thôi, nhưng hôm nay lau mặt xong, Lang Dương Dương lại đứng ngắm mình trong chiếc gương nhỏ treo tường một lúc lâu.
Cậu không đến nỗi ngốc nghếch, cậu biết mình trông cũng được.
Bằng chứng là với cái tính cách thế này mà vẫn có nhiều người tặng táo bình an cho cậu như thế.
Chỉ là cậu cảm thấy điều đó không quan trọng cho lắm. Ông bà chưa bao giờ khen cậu đẹp trai, ngược lại, ông nội mỗi lần uống say lại nhìn chằm chằm vào cậu, cười lạnh lùng một tiếng rồi nói: “Giống hệt bố mày”.
Đối với Lang Dương Dương mà nói, câu nói đó chẳng khác gì một trận đòn roi.
Ông bà nuôi nấng cậu rất chu đáo, lại thêm có dì Hai ở bên cạnh, cậu chưa bao giờ phải chịu cảnh thiếu ăn thiếu mặc. Nhưng con người là loài động vật tham lam, nếu chỉ cần ăn với mặc thì đâu còn là con người nữa?
Cậu muốn có tình yêu thương.
Chàng trai trong gương có làn da rất đẹp, đẹp tự nhiên, không phải kiểu đẹp nhờ chăm sóc cầu kỳ. Mắt không to lắm, nhưng đường nét rất thanh tú, lông mi dày, sống mũi cao thẳng.
Vì quá gầy nên đường nét trên khuôn mặt có phần góc cạnh.
Lang Dương Dương có đôi đồng tử màu đen sẫm, lúc không có biểu cảm gì thì trông khá lạnh lùng.
Cậu hơi nghiêng đầu, dùng khăn lau đi những giọt nước còn đọng trên tóc mai sau khi rửa mặt.
Cậu đang nghĩ, không biết Trang Thạc có thấy cậu đẹp trai không?
Rửa mặt xong, Lang Dương Dương gọi các bạn cùng phòng dậy, sau đó cùng nhau đến lớp.
Buổi sáng và buổi tối là lúc Lang Dương Dương học tập hiệu quả nhất, đặc biệt là buổi sáng, hiệu suất học thuộc bài rất cao, vì thế cậu rất trân trọng khoảng thời gian dậy sớm này.
Một tuần trôi qua rất nhanh, buổi chiều ngày được nghỉ, cả trường đều náo nức, đến cả giáo viên dạy buổi chiều cũng mong ngóng được nghỉ.
Không còn cách nào khác, mùa đông ở trường nội trú hẻo lánh này đúng là hơi khó sống.
Vì trường Trung học số 3 nằm ở vị trí khá hẻo lánh nên bốn giờ rưỡi đã tan học. Cổng trường đông nghịt phụ huynh đến đón con. Ba lô trên lưng Lang Dương Dương đựng đầy bài tập về nhà, phía trước còn ôm một túi lớn, bên trong là chiếc chăn bông định trả cho Trang Thạc.
Dì Hai của cậu đang trên đường quay về thành phố, không thể đến đón cậu được.
Ra khỏi cổng trường, con đường bên ngoài càng thêm lầy lội, Lang Dương Dương bị chen lấn xô đẩy, phải mất một lúc lâu mới thoát khỏi đoạn đường trước cổng trường.
“Hộc… hộc…”, Lang Dương Dương thở hổn hển, cảm giác lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Chiếc chăn bông được cậu nhét vào trong túi, Lang Dương Dương đặt lên trụ cứu hỏa bên đường để nghỉ ngơi một lát.
Đi bộ đến trạm xe buýt còn khoảng vài trăm mét nữa, nghỉ một lúc, cậu lại tiếp tục đi về phía trạm xe buýt. Vất vả lắm cậu mới chen được lên xe.
Ngồi xuống ghế, cậu lấy điện thoại ra xem. Tối qua cậu đã gọi điện cho dì Hai, dì dặn là tan học về đến nhà thì báo cho dì biết.
Nhưng khi lấy điện thoại ra, cậu lại thấy có sáu cuộc gọi nhỡ, đều được gọi đến trong vòng nửa tiếng trở lại đây, là số điện thoại ở địa phương.
Lang Dương Dương linh cảm có chuyện chẳng lành, bèn gọi lại.
“A lô? Dương Dương?” Đầu dây bên kia lập tức bắt máy, “Là Dương Dương phải không?”
Lang Dương Dương: “Ừm, anh là Trang Thạc.”
Trang Thạc cười, môi trường xung quanh anh khá ồn ào, anh nói: “Em đang ở đâu thế?”
Lang Dương Dương: “Sao thế ạ?”
Trang Thạc: “Tôi đang ở cổng trường em, hôm nay trường em được nghỉ mà, phải không? Tôi mượn xe bố chạy đến đây.”
Ý của anh rất rõ ràng, là đặc biệt đến đón Lang Dương Dương.
Chỉ là không ngờ Lang Dương Dương lại là một người tàn nhẫn như vậy, đã nói là không lên mạng thì sẽ thật sự không lên mạng, trước khi tan học, điện thoại của cậu đều tắt máy.
Lang Dương Dương mím môi: “Em lên xe buýt rồi.”
“A… vậy à, vậy em đi trước đi, chúng ta…” Trang Thạc thật thà mà ngốc nghếch, giống như một chú chó Golden Retriever con mới biết đi, lóng ngóng chạy về phía Lang Dương Dương.
Nghĩ đến điều này, Lang Dương Dương khẽ mỉm cười: “Tết Dương lịch chúng ta gặp nhau nhé.”
“Ừ, Tết Dương lịch chúng ta gặp nhau, em muốn ăn gì nào?” Trang Thạc hỏi.
Tất nhiên là Lang Dương Dương sẽ nói: “Gì cũng được.”
Cúp điện thoại, Lang Dương Dương ôm chiếc chăn bông lớn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cổng trường vẫn còn rất nhiều người, xe cộ đậu kín mít hai bên đường. Lang Dương Dương vô thức tìm kiếm bóng dáng Trang Thạc.
Mặc dù cuối cùng không nhìn thấy anh, nhưng tâm trạng của cậu lại trở nên vui vẻ một cách khó hiểu.
Mùa đông ở thành phố Trường Khê không dễ chịu chút nào, đâu đâu cũng ẩm ướt lạnh lẽo, ngay cả những ngọn núi trùng điệp cũng trở nên xám xịt.
Nhưng lúc này nhìn từ xa, dãy núi ẩn mình trong màn sương mù ẩm ướt đó, dường như cũng có một vẻ đẹp riêng.
Lúc cậu về đến nhà thì đã gần sáu giờ. Dì Hai nói đường hơi tắc, bà vẫn đang trên đường về, bảo Lang Dương Dương đến nhà bà chờ trước.
Nhà mà bà nói là nhà của dì, nhưng Lang Dương Dương vẫn quay về căn nhà của ông bà trước.
Nhà ông bà cậu ở khu phố cổ, là một căn nhà hai tầng độc lập, được xây dựng từ rất lâu rồi. Sau khi ông bà mất, không có ai chăm sóc, trông rất đìu hiu.
Lang Dương Dương bước vào nhà, bật lò sưởi, cởi tấm vải phủ trên ghế sô pha ra rồi ngồi xuống đó, ngẩn người một lúc.
Trên tường treo ảnh của ông bà, Lang Dương Dương nhìn một lúc, sau đó đứng dậy dọn dẹp nhà.
Buổi tối, cậu đến nhà dì ăn cơm, nhưng cậu vẫn nhất quyết đòi quay về nhà mình ngủ.
“Con mang quần áo về giặt mà.”
Dì Hai lo lắng nói: “Mai dì qua giặt cho con, nhà trống huơ trống hoác, con ở nhà một mình sợ lắm.”
Lang Dương Dương cười: “Không sợ đâu ạ, không phải nói là mai đến nhà bà ăn cơm sao?”
Dì Hai bất lực: “Vậy con đi cùng dì.”
Lang Dương Dương: “Con có việc rồi dì ơi, bài tập nhiều lắm.”
Lấy việc học ra để đối phó, người lớn tuổi sẽ không thể nào phản bác được nữa, huống chi đây lại là giai đoạn quan trọng của năm lớp 12.
“Vậy mai trước khi đi dì hầm canh mang qua cho con, đừng nấu nướng gì nữa, con còn tiền sinh hoạt không?”
“Con còn mà dì, con về trước đây.”
Bước ra khỏi nhà dì, Lang Dương Dương đút tay vào túi áo lông vũ, rõ ràng là đã mặc nhiều quần áo như vậy rồi mà vẫn thấy lạnh.
Kỳ nghỉ đối với Lang Dương Dương mà nói cũng chẳng khác gì ngày thường, vẫn là dậy sớm học bài, ôn tập, làm bài tập.
Ngày đầu tiên tỉnh dậy, việc đầu tiên là giặt hết quần áo ga trải giường, dọn dẹp qua nhà cửa.
Cậu hẹn với Trang Thạc chiều mai gặp, đến tối Lang Dương Dương lại có chút bồn chồn.
Làm bài tập mà không tập trung được, cậu đành bỏ bút xuống nằm dài trên ghế sofa.
Trong nhà không một tiếng động, đây chính là lý do Lang Dương Dương không thích về nhà.
Lang Dương Dương bật tivi, trên tivi đang chiếu một bộ phim tâm lý gia đình, tuy Lang Dương Dương không thích xem, nhưng có chút tiếng động trong nhà cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Không thể tập trung làm bài tập được nữa, thôi thì về phòng xem mai mặc gì vậy.
Quần áo của Lang Dương Dương thực ra không ít, mỗi quý dì Hai đều mua thêm quần áo mới cho cậu, nhưng vì Lang Dương Dương ở ký túc xá cho tiện, nên đa số chọn đồ mặc sao cho ít bẩn và thiết thực.
Trong tủ quần áo có một chiếc áo khoác dạ dáng dài cài khuy sừng trâu mua mùa đông năm ngoái, màu trắng sữa, có mũ trùm đầu, chỉ mặc đi chúc Tết một lần.
Lang Dương Dương lấy ra thử, chất liệu áo khoác này khá đứng dáng, có thể che đi phần nào thân hình gầy yếu của cậu.
“Sao lại gầy thế này…” Lang Dương Dương lẩm bẩm một câu.
Nghĩ đến vóc dáng của Trang Thạc, bỗng dưng cảm thấy hơi tự ti, không nhất thiết phải so sánh cái gì, chỉ là một chút cảm giác bâng khuâng khó tả.
Lại tìm một chiếc áo len màu sáng, quần bò, cả giày cũng phối sẵn, treo cẩn thận lên móc áo, như vậy ngày mai sẽ không bị nhăn.
Loay hoay xong những việc này, tâm trạng lại bình tĩnh trở lại, Lang Dương Dương lấy bài tập toán ra làm, trước khi đi ngủ hâm nóng một ít canh sườn dì Hai gửi cho rồi uống.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lang Dương Dương bị đồng hồ sinh học đánh thức.
Ăn sáng xong gọi điện thoại cho Tưởng Văn, lớp phó học tập lại gọi đến thảo luận một lúc về câu hỏi khó trong đề L, sau đó đến nhà dì Hai ăn cơm trưa, ăn xong thì về nhà.
Cậu và Trang Thạc hẹn gặp nhau lúc ba giờ chiều, anh gửi cho cậu tên một quán cà phê.
Lang Dương Dương đặc biệt gội đầu, thay bộ quần áo và đôi giày đã chuẩn bị từ hôm qua, đeo ba lô lên, ôm chăn bông ra khỏi nhà.
Lúc cậu đang ngồi trên xe buýt, Trang Thạc nhắn tin cho cậu.
Trang Thạc: Em đi xe buýt số mấy?
Trang Thạc: Anh đến quán cà phê này rồi.
Lang Dương Dương ôm chăn bông, không tiện đánh chữ, nên chỉ trả lời một câu.
YY YYy_: 19.
Xe buýt chạy khoảng mười phút thì đến trạm, trên xe không có nhiều người, Lang Dương Dương ôm chăn bông xuống xe.
Tầm nhìn bị che khuất, Lang Dương Dương sợ có bậc thang nên hơi nâng chăn bông lên một chút để nhìn đường, không ngờ vừa cúi đầu xuống thì trọng lượng trên tay đã biến mất.
“Tôi…”, Lang Dương Dương vội đưa tay ra chụp lấy chăn bông, ngẩng đầu lên thì thấy người lấy chăn bông đi là Trang Thạc.
“Em làm sao…?”
Hôm nay Trang Thạc còn vuốt keo tạo kiểu tóc, anh mặc một chiếc áo lông vũ mỏng, đeo một chiếc túi thể thao chéo vai.
“Anh đến đón em.”
Sao anh biết cậu xuống xe ở đây? Chẳng lẽ đã cố tình tìm trạm xe buýt gần đây sao?
Lang Dương Dương nói: “À… vậy ạ, chúng ta đi đường nào?”
Dù đã quen biết nhau trên mạng được một tháng và cũng đã gặp mặt một lần, nhưng lúc này gặp lại, cậu vẫn cảm thấy rất bối rối.
Lang Dương Dương có thể nhận ra Trang Thạc cũng rất lúng túng.
“Bên này, đi một lát là tới.” Trang Thạc vội vàng nói.
Chiếc chăn bông rất to, Trang Thạc ôm cũng che mất tầm nhìn, anh cứ ngoái đầu nhìn Lang Dương Dương, muốn tìm chủ đề nói chuyện nhưng lại không biết nói gì, chỉ cười cười, liên tục nói “Cẩn thận”.
Gạch lát nền không bằng phẳng cũng nói, có xe máy chạy qua cũng nói, thậm chí có một ông lão xách hai túi đồ đi qua anh cũng phải nói.
Cứ như thể Lang Dương Dương không biết đi vậy.
Lang Dương Dương nhịn cười, cúi đầu xuống. Lúc ngẩng lên định trêu chọc anh một câu thì lại nhìn thấy trước mặt Trang Thạc là một cái cột điện.
“Anh cẩn thận!”
“Ối!”, Trang Thạc vẫn đâm vào cột điện, may mà trong tay đang ôm chăn bông nên cũng đỡ được một chút.
Lang Dương Dương muốn cười mà không dám cười, nhỏ giọng nói: “Anh nhìn đường đi.”
Trang Thạc xấu hổ đến mức đỏ bừng cả tai: “Anh đang nhìn đây.”
“Rõ ràng anh cứ nhìn em.” Lang Dương Dương mải mê cười trộm, không cẩn thận đã buột miệng nói ra những lời trong lòng.
“Anh…” Trang Thạc bị vạch trần nên càng thêm xấu hổ, ấp úng không biết nên nói gì, hơi thở trắng xóa bốc lên theo từng nhịp thở.
Lang Dương Dương cũng hối hận, sao mình lại nói ra câu đó chứ, ngại chết mất.
Đang nghĩ cách chữa ngượng thì Trang Thạc nhỏ giọng nói: “Bây giờ anh sẽ nhìn đường.”
Thật không ngờ anh không hề phủ nhận.
Lang Dương Dương hơi nghiêng đầu sang một bên, không dám nhìn Trang Thạc, hai người im lặng sóng vai đi tiếp.
Khu vực này là trung tâm thương mại, ngày nghỉ nên có rất nhiều người đến đây mua sắm. Đi được một đoạn thì họ bị dòng người xô đẩy, va vào nhau.
Trang Thạc cao một mét tám mươi lăm, Lang Dương Dương vẫn chỉ là một “chú gà con” chưa đến một mét bảy, hai người đi cạnh nhau trông như sư tử lớn và chuột hamster nhỏ.
Sự tiếp xúc cơ thể vô tình này khiến Lang Dương Dương bối rối.
May là quán cà phê không xa, rất nhanh đã tới. Trang Thạc đặt chăn bông sang một bên, Lang Dương Dương ngồi đối diện anh.
“Em xem thực đơn đi.” Trang Thạc đưa thực đơn cho Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương “Vâng” một tiếng, cúi đầu giả vờ xem thực đơn, nhưng thực ra cậu chẳng nhìn rõ chữ nào, chỉ đang nhìn hình ảnh.
Trong quán có bật điều hòa, rất ấm áp, khiến người ta có phần uể oải.
Thấy cậu chăm chú xem thực đơn, Trang Thạc không chút kiêng dè mà nhìn cậu.
Cậu ấy thật sự rất đẹp trai, Trang Thạc nghĩ.
Chiếc áo khoác dạ dáng dài có mũ trùm đầu này rất hợp với cậu ấy, chiếc áo len cũng trông mềm mại nữa. Lúc cúi đầu xuống có thể nhìn thấy hàng mi dài rất dày, cả những ngón tay đang lật thực đơn kia nữa…
— Sao tay lại bị nứt nẻ thế này!
Trang Thạc để ý thấy ngón út bàn tay phải của Lang Dương Dương có hai chỗ sưng đỏ, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là vết nứt nẻ do lạnh.
Trang Thạc vốn khỏe mạnh nên chưa từng bị như vậy, nhưng anh đã thấy rất nhiều bạn học bị.
Nghĩ đến ngôi trường của cậu, anh biết điều kiện ký túc xá chắc chắn sẽ không tốt lắm.
“Em uống cái này.” Lang Dương Dương đẩy thực đơn về phía Trang Thạc một chút.
Cậu chỉ vào một ly cappuccino: “Lấy nóng ạ.”
Trang Thạc hoàn hồn: “Được, vậy bánh ngọt thì sao?”
Ngoài bánh sinh nhật ra, Lang Dương Dương chưa từng ăn loại bánh ngọt nào khác, hơn nữa vừa rồi nhìn thì thấy đồ ăn ở đây không hề rẻ, một miếng bánh nhỏ đã ba mươi tệ rồi.
Lang Dương Dương nói: “Không cần đâu, em không thích ăn đồ ngọt lắm.”
Trang Thạc đã từng đến quán này một lần với mẹ, hôm đó anh đưa mẹ đến uống trà chiều với đồng nghiệp, chiếc bánh ngọt nhỏ mà anh gọi hôm đó khá ngon.
Anh đoán có lẽ cậu không muốn tiêu tiền của mình, nên chủ động gọi cho cậu một phần.
Anh gọi một phần bánh crepe đậu nành đường maple cho mình, còn gọi cho Lang Dương Dương một phần bánh Mont Blanc có màu sắc rất hợp với bộ đồ cậu đang mặc hôm nay.
Trong lúc đợi đồ ăn được mang lên, hai người lại rơi vào im lặng.
Lang Dương Dương cúi đầu nhìn những đường vân gỗ trên bàn.
“Lát nữa em có sắp xếp gì không?”, Trang Thạc hỏi.
Lang Dương Dương ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của Trang Thạc, cậu lại có chút ngại ngùng. Cậu lảng tránh ánh mắt của anh, sau đó lắc đầu: “Không ạ.”
Trang Thạc: “Vậy chúng ta đến trung tâm thương mại bên cạnh dạo một vòng nhé, bên trong có một khu trò chơi điện tử mới mở.”
Anh cảm thấy học sinh trung học đều thích chơi trò này.
Lang Dương Dương không thích chơi những trò này, nhưng cậu vẫn nói: “Vâng ạ.”
Rất nhanh sau đó, bánh ngọt và cà phê đã được mang lên. Không phải đựng trong những chiếc cốc dùng một lần mà là những chiếc cốc gốm sứ rất tinh xảo. Mỗi loại cà phê lại được đựng trong những chiếc cốc khác nhau, bánh ngọt cũng vậy, được bày trên những chiếc đĩa khác nhau, rất tinh tế.
Lang Dương Dương bị những chiếc cốc và đĩa thu hút, cầm lên xem đi xem lại.
“Thử đi.” Trang Thạc nói.
Lang Dương Dương đáp lại anh một tiếng, trước tiên uống một ngụm cà phê, sau đó múc một thìa bánh Mont Blanc đưa vào miệng.
Vị kem hạt dẻ ngọt ngào tan chảy trong miệng, xen lẫn chút hương rượu rum thoang thoảng. Cảm giác như vừa ăn một miếng đã lạc vào thế giới cổ tích ngọt ngào.
Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn Trang Thạc.
“Ngon đúng không?” Thấy cậu thích, Trang Thạc còn vui hơn cả bản thân, vội vàng đẩy phần bánh của mình về phía cậu: “Em thử cái này xem.”
Lang Dương Dương chưa bao giờ cảm thấy mình thích ăn đồ ngọt, ngày thường ngay cả đồ ăn vặt cậu cũng ít khi ăn, không ngờ trên đời lại có món bánh ngọt ngon đến vậy.
“Em thích không?”
“Vâng, thích.”
Lang Dương Dương khẽ đặt thìa xuống, đôi mắt cong cong, nhìn Trang Thạc nói: “Cảm thấy hạnh phúc quá.”
Trang Thạc thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Ừm, em thích là tốt rồi.”
Cũng nhờ một phần bánh ngọt mà hai người trở nên tự nhiên hơn, vừa ăn vừa trò chuyện.
Bọn họ chênh lệch nhau bốn tuổi, không phải là quá lớn, Trang Thạc tò mò không biết tại sao học sinh cấp ba bây giờ lại chịu nhiều áp lực như vậy, còn Lang Dương Dương thì tò mò không biết cuộc sống đại học như thế nào.
Bọn họ nói chuyện từ quán cà phê đến khu trò chơi điện tử, lại từ khu trò chơi điện tử đến cửa hàng bán đồ lưu niệm, ôm một chiếc chăn bông lớn đi khắp nơi trong trung tâm thương mại.
Cho đến khi trời tối, Lang Dương Dương phải đến nhà dì Hai ăn tối.
Lúc đi ngang qua tiệm thuốc trên đường đến trạm xe buýt, Trang Thạc đột nhiên dừng lại: “Giúp anh cầm cái này một lát.”
“Ồ.” Lang Dương Dương nhận lấy chăn bông, đứng trước cửa tiệm thuốc đợi anh.
Nhìn bóng dáng phản chiếu trên cửa kính tiệm thuốc, Lang Dương Dương mới cảm thấy mọi chuyện thật khó tin.
Vậy mà bọn họ lại ôm theo cái thứ này đi dạo lâu như vậy.
Rất nhanh sau đó, Trang Thạc đi ra, trên tay cầm một chiếc túi, tiễn Lang Dương Dương ra trạm xe buýt.
“Về trường rồi là em không chơi điện thoại nữa hả?”, Trang Thạc hỏi.
Lang Dương Dương gật đầu: “Vâng, sắp thi đại học rồi.”
Trang Thạc: “Thi đại học rất quan trọng, em muốn thi trường nào?”
Lang Dương Dương suy nghĩ một chút, nói: “Sẽ thi vào trường nào tốt nhất trong phạm vi điểm của em.”
“Ừm ừm.” Trang Thạc gật đầu: “Trong tỉnh hay ngoài tỉnh?”
Nhìn thấy xe buýt số 19 từ xa đang tiến đến, Lang Dương Dương lấy thẻ xe buýt trong ba lô ra, thuận miệng nói: “Chắc chắn là ngoài tỉnh rồi, trong tỉnh chỉ có một trường đại học trọng điểm thôi.”
Trang Thạc sững người, bởi vì anh luôn vô thức cho rằng thành tích của Lang Dương Dương hẳn là không tốt lắm, dù sao thì cũng là người tham gia nhóm bạn bè đồng tính, trèo tường mua đồ nướng gì đó…
Anh nhỏ giọng hỏi: “Bình thường em thi được khoảng bao nhiêu điểm?”
Lang Dương Dương: “Kỳ thi tháng trước em không phát huy tốt lắm, được có 691 điểm.”
Trang Thạc: “Cái gì?!”
“Hả?” Lang Dương Dương quay đầu nhìn anh: “691 điểm ạ, sao thế anh?”
Trang Thạc bỗng cảm thấy mình thật có lỗi, anh đang lãng phí thời gian của một học sinh giỏi, anh gượng cười nói: “Không… không có gì, em giỏi quá.”
Xe buýt đến nơi, Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn Trang Thạc: “Cảm ơn anh, anh Trang…”
Gọi thẳng tên có vẻ hơi khó mở lời, Lang Dương Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh.”
Trang Thạc vô thức ưỡn ngực thẳng lưng: “Không có gì, cái này cho em.”
“Hả?” Lang Dương Dương nhận lấy chiếc túi của tiệm thuốc.
Cửa xe buýt mở ra, không còn thời gian để nói chuyện nữa, Trang Thạc giục cậu lên xe.
Lang Dương Dương lên xe quẹt thẻ, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Trang Thạc nhìn cậu, đột nhiên đi tới hỏi: “Tối nay có thể lên mạng không?”
Lang Dương Dương cười gật đầu qua lớp kính.
Xe buýt lăn bánh, Lang Dương Dương mở chiếc túi nilon ra.
Bên trong là thuốc cảm, miếng dán hạ sốt, miếng dán giữ nhiệt, còn có… cả thuốc mỡ trị nứt nẻ.
Hết chương 74.