Chương 74: Thân Sơ (24)
Quý Trầm Giao hy vọng tìm thấy manh mối hoặc dấu vết nào đó dẫn đến “Phù Quang” tại nhà riêng hoặc công ty của Quý Nặc Thành và Chu Vân. Nhưng dường như những kẻ ẩn mình trong bóng tối kia rất thận trọng, anh không phát hiện ra bất cứ điều gì.
Bước vào ngôi nhà mà sau khi đi làm anh chỉ về vào mỗi dịp Tết, những ký ức thuộc về nơi này ùa về như thủy triều. Phòng ngủ của Quý Nặc Thành và Chu Vân có dấu vết lục lọi vội vàng trước khi rời đi, có thể thấy khi thu dọn hành lý bọn họ đã rất hoảng loạn. Còn phòng ngủ của anh lại được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Dù anh không sống ở đây, bọn họ cũng không xâm phạm không gian riêng tư của anh, chỉ định kỳ cho người giúp việc đến dọn dẹp.
Trên tủ sách kín cả một bức tường, đặt một số giấy khen, cúp mà anh đạt được khi còn đi học, còn có ảnh chụp năm anh thi đại học, năm tốt nghiệp Đại học Công an, đều là ảnh chụp chung của cả gia đình ba người. Bọn họ giống như bao bậc cha mẹ bình thường khác trên thế giới.
Quý Trầm Giao mở cửa tủ kính, lấy ra xem, rồi lại đặt vào, không trưng bày nữa mà úp xuống ngăn tủ.
Anh ở một mình trong ngôi nhà sẽ không còn ai ở nữa suốt một buổi chiều, cuối cùng lặng lẽ rời đi.
Còn tại thành phố Hạ Dung, ngay trên con phố nhỏ tồi tàn nơi Lăng Liệp từng bày sạp hàng, lại xảy ra một vụ án mạng.
Con phố nhỏ tồi tàn ấy có tên là phố Thăng Quế Kiều, vì bên cạnh là sông Hộ Thành, trên sông có cây cầu Thăng Quế. Dọc đường toàn là những những xe bán hàng rong, đúng vào dịp nghỉ hè, các hộ kinh doanh liên kết tổ chức hoạt động chợ đêm. Những người bán đồ ăn bày sạp ra ngoài trời, người bán quần áo cũng đẩy xe hàng ra livestream bán hàng.
Rạng sáng Chủ nhật, con phố ồn ào cả ngày cũng dần dần yên tĩnh trở lại. Những công nhân vệ sinh được các tiểu thương góp tiền thuê đến vào lúc hơn bốn giờ sáng, phải tranh thủ dọn dẹp rác thải trên đường trước khi một đợt khách mới đến vào ban ngày.
Một cái bóng đen sì trôi nổi trên sông Hộ Thành, lắc lư trôi đến dưới chân cầu Thăng Quế. Ban đầu, những công nhân vệ sinh còn chưa nhìn rõ đó là gì. Đến khi trời tờ mờ sáng mới có người hoảng hốt kêu lên: “Mọi người xem, xem kìa, đó có phải là người không?”
Cảnh sát khu vực nhận được tin báo đã nhanh chóng đến hiện trường, vớt người lên, đó là một người đàn ông, thi thể đã phân hủy nổi lên, rất có thể đã bị ném xuống sông từ vài ngày trước.
Theo những người chứng kiến, người đàn ông tử vong dường như không lớn tuổi lắm, cao khoảng 1m8. Có người đăng tải hình ảnh vớt xác lên mạng, lập tức khiến cộng đồng mạng xôn xao.
[Sao lại chết đuối nữa rồi? Lần trước ông chủ lớn kia cũng chết đuối!]
[Nói mới nhớ, vụ án tôm hùm đất kia đã bắt được hung thủ chưa?]
[Lầu trên không theo dõi thông báo của cảnh sát à? Cảnh sát đang truy nã Jaco, chính anh ta đã giết ông chủ Khang!]
[Ôi vãi! Chính là anh chàng phóng viên đã đưa tin nhiều vụ việc nóng hổi đó hả? Sao anh ta lại giết ông chủ Khang?]
[Cái này thì không biết, mọi người nói xem, người chết này có khi nào là Jaco không? Tôi thấy khá giống!]
[Điên à? Người ta nát bét thế kia rồi mà còn bảo giống? Pháp y còn không giỏi bằng cậu!]
………….
Trên mạng xôn xao bàn tán, một người nói người chết chính là Jaco, dần dần có cả vạn người hùa theo. Mà hoạt động chợ đêm ở cầu Thăng Quế vốn đã có lượng người qua lại cực lớn, độ quan tâm cao, cộng thêm việc xác chết nam không rõ danh tính kia rất có thể là Jaco đang mất tích, Phân cục Nam Thành lập tức thông báo cho đội trọng án.
Hôm nay Lăng Liệp không bán nghêu sốt chua cay nữa, hắn thu dọn nồi niêu xoong chảo, đạp xe đến địa điểm phát hiện thi thể ở cầu Thăng Quế.
Quý Trầm Giao kết thúc điều cuộc tra ở thành phố Lê Vân, trở về thành phố Hạ Dung, trực tiếp đến cục cảnh sát thành phố.
Hiện tại có thể xác nhận, nạn nhân không phải là Jaco như tin đồn trên mạng, công tác xác định danh tính đang được Phân cục Nam Thành tiến hành.
Trên cổ nạn nhân có hơn mười vết cắt lộn xộn, nhiều nhất là ở gáy, trong đó có hai vết cắt đứt khí quản và động mạch cảnh, đều là vết thương khi còn sống. Ngoài ra, sau lưng nạn nhân còn có một vết thương do vật sắc nhọn gây ra, đâm vào phổi phải. Xương cụt của anh ta cũng bị tổn thương nhẹ, có thể là do đánh nhau gây ra. Nhưng qua giải phẫu, phát hiện trong đường hô hấp của nạn nhân có rất nhiều dịch đuối nước, An Tuần phán đoán nguyên nhân tử vong là do ngạt nước, thời gian tử vong là trên bốn ngày.
Hôm nay là ngày 27 tháng 6, kết hợp với tình hình lượng người qua lại ở khu vực cầu Thăng Quế gần đây, rất có thể là nạn nhân bị giết vào đêm ngày 22 rạng sáng ngày 23 tháng 6.
“Nhưng mà, vết thương ở cổ và sau lưng của nạn nhân rất nghiêm trọng, ngay cả khi không chết đuối, nếu không được cấp cứu kịp thời thì cũng sẽ nhanh chóng tử vong trên bờ vì mất máu quá nhiều.”
An Tuần đặt báo cáo giải phẫu xuống trước mặt Quý Trầm Giao, “Kiểm tra gan thận và máu cũng đã làm rồi, trước khi gặp nạn, nạn nhân đã uống bia, khi bị giết có thể đang trong trạng thái say rượu, phản ứng chậm chạp, hung khí thứ nhất là dùi nhọn, còn hung khí thứ hai anh đoán xem là gì?”
Quý Trầm Giao nhìn những vết cắt trên cổ thi thể được chụp cận cảnh, “Chai bia?”
“Đúng vậy, chai bia, hơn nữa còn là loại bình thường nhất.” An Tuần lấy điện thoại ra, tìm một bức ảnh bia Hạ Dung. Loại bia sản xuất tại địa phương này có hai loại bao bì là chai thủy tinh và lon, chai thủy tinh có dung tích 620ml, thân chai màu nâu sẫm, khi đập vỡ đáy chai, mặt cắt không đều và rất sắc bén.
An Tuần cầm điện thoại làm như chai bia, khua trước mặt Quý Trầm Giao. Quý Trầm Giao lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu ta, cậu ta vội vàng rụt lại, “Diễn thử cũng không cho à?”
Lương Vấn Huyền phát huy tinh thần đàn anh, “Đến chỗ anh đây mà diễn nè.”
An Tuần vốn đã thấp bé, lại mặc áo blouse trắng của nhân viên kỹ thuật, lúc chạy nhanh tới giống như một con thỏ nhỏ.
“Chị Vãn đã đến hiện trường, bờ sông Hộ Thành không phải là bãi cát, mà là nền xi măng, nạn nhân bị đẩy xuống sông, chìm xuống dọc theo bờ sông, sau khi phân hủy thì trương phình nổi lên mặt nước, sau đó trôi đến dưới cầu Thăng Quế. Nơi hung thủ gây án chị Vãn đã tìm ra rồi, cách cầu Thăng Quế chỉ khoảng một trăm mét. Tiến hành kiểm tra Luminol thì phát hiện trên mặt đất có vết máu lớn còn sót lại.”
Quý Trầm Giao nhìn ảnh chụp hiện trường, “Máu là do ai dọn sạch?”
“Công nhân vệ sinh.” An Tuần nói tiếp: “Hiện tại ở cầu Thăng Quế có hai nhóm người làm công việc quét dọn, một là công nhân vệ sinh của thành phố, hai là những công nhân vệ sinh do các hộ kinh doanh tự bỏ tiền ra thuê. Thường thì sau sáu giờ sáng nhân viên vệ sinh mới bắt đầu làm việc, vì hoạt động chợ đêm tạo ra một lượng rác thải rất lớn, chỉ riêng nhân viên vệ sinh của thành phố thôi thì không đáp ứng đủ nhu cầu của các hộ kinh doanh, vậy nên bọn họ mới thuê công nhân vệ sinh, bắt đầu làm việc từ ba bốn giờ sáng.”
“Ban đêm công nhân vệ sinh không biết có người chết trên sông, tuy dọc bờ sông có đèn đường, nhưng khi các hộ kinh doanh tắt đèn, ánh sáng bên sông không được sáng. Bọn họ tưởng vết máu lớn trên mặt đất chỉ là chất nôn, nên đã kéo vòi nước xịt rửa nhiều lần, rửa cho đến khi không nhìn thấy gì nữa. Đồng thời cả dấu chân của hung thủ cũng bị dọn sạch. Sau mấy ngày bị xối rửa, manh mối tội phạm cơ bản đã hoàn toàn biến mất theo dòng nước.”
Quý Trầm Giao hỏi: “Đã thẩm vấn từng công nhân vệ sinh chưa? Là hộ kinh doanh nào đã đề nghị thuê công nhân vệ sinh? Bắt đầu thuê từ khi nào?”
Lương Vấn Huyền nói: “Cậu nghi ngờ có điểm đáng ngờ trong việc thuê công nhân vệ sinh à?”
Quý Trầm Giao gật đầu, “Thứ nhất, cầu Thăng Quế đang diễn ra hoạt động chợ đêm thực chất không phải là nơi lý tưởng để gây án, lượng người qua lại lớn, mặc dù rất rất có thể hung thủ đã lợi dụng lượng người đông đúc để che giấu bản thân, nhưng cũng rất dễ bị phát hiện. Hắn ta dám làm như vậy, ít nhất chứng tỏ hắn ta rất quen thuộc với nơi này. Những người quen thuộc nhất với khu vực cầu Thăng Quế vốn là những người bán hàng rong đó. Thứ hai, bản thân những công nhân vệ sinh cũng rất đáng ngờ, nếu hung thủ chính là công nhân vệ sinh, vậy thì hắn ta đã nắm được quyền chủ động trong việc dọn dẹp hiện trường.”
Lương Vấn Huyền nói: “Tôi sẽ sắp xếp điều tra các hộ kinh doanh ngay. Còn những công nhân vệ sinh thì đã thẩm vấn gần hết, tạm thời chưa phát hiện ra có người nào đặc biệt khả nghi. Hoạt động chợ đêm bắt đầu từ ngày 18 tháng 6, bọn họ bắt đầu làm việc ở cầu Thăng Quế từ ngày 19. Phần lớn trong số họ thực ra đều là nhân viên vệ sinh ở các tụ điểm vui chơi về đêm, thường xuyên nhìn thấy các vũng máu, bãi nôn, thấy nhiều thành quen. Cũng có người nói nhìn ra đó là máu, nhưng cho rằng chỉ là đánh nhau bình thường thôi, nếu có người nằm trên bờ, anh ta sẽ gọi 120, nhưng không thấy ai cả, chứng tỏ không bị thương nặng, chạy rồi. Anh ta chỉ là một công nhân vệ sinh, quản nhiều như vậy làm gì?”
Quý Trầm Giao: “Nói chung là không nghĩ đến hướng có người chết.”
“Thêm một việc không bằng bớt một việc.” Lương Vấn Huyền nói: “Bọn họ chỉ là những người sống ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội.”
Quý Trầm Giao chấp nhận lời giải thích này, anh lại hỏi An Tuần có suy đoán gì dựa trên tình hình hiện trường không.
An Tuần nói: “Tôi và chị Vãn đều cho rằng, hung thủ và nạn nhân có thể đã cùng nhau uống rượu bên sông, nhưng trong lúc uống rượu đã xảy ra xung đột nào đó, sau khi hung thủ đập vỡ chai rượu đã liên tục đâm vào người nạn nhân. Nạn nhân bị thương nặng, nhưng lúc đó vẫn chưa chết, máu phun ra rất nhiều. Hung thủ sợ hãi, không dám để máu bắn vào người mình, trong lúc cấp bách đã đẩy nạn nhân xuống sông.”
“Nạn nhân vốn đã mất máu nghiêm trọng, rơi vào trong nước thì nhanh chóng mất ý thức rồi chết đuối. Tuy cầu Thăng Quế gần sông là các cửa hàng, nhưng tất cả đều quay mặt ra đường, phía quay ra sông có rất nhiều đèn đường bị hỏng, cộng thêm ban đêm có hoạt động, tiếng nhạc rất lớn, dù nạn nhân có gắng gượng kêu cứu cũng không thể gọi được ai, vì sẽ không có ai nghe thấy.”
Tịch Vãn nói tiếp, “Từ thủ đoạn gây án có thể thấy, tôi đoán là vụ án do người quen gây ra trong lúc kích động. Đợi xác định được danh tính của nạn nhân rồi thì việc điều tra sau đó hẳn là sẽ dễ dàng hơn.”
“Vậy vết thương do dùi nhọn ở sau lưng thì giải thích thế nào?” Quý Trầm Giao xem lại ảnh chụp chi tiết khám nghiệm tử thi, vết thương sau gáy của nạn nhân rõ ràng nghiêm trọng hơn phía trước, “Nếu là người quen xảy ra tranh chấp, mất kiểm soát mà giết người, thì càng có khả năng là trực tiếp đâm vào phía trước cổ. Nhưng hai vết thương ở sau gáy và sau lưng này đều cho thấy, hung thủ đã tấn công nạn nhân từ phía sau.”
Tịch Vãn khựng lại, “Tấn công trực diện thì rất dễ bị né tránh?”
Quý Trầm Giao nói: “Nhưng theo tình huống các cô vừa thảo luận, hung thủ đã giận đến mất khôn, còn quan tâm đến chiến lược sao?”
“Cái này…” Tịch Vãn trầm ngâm, “Hung thủ lặng lẽ đến gần từ phía sau, đâm vào sau gáy nạn nhân, nạn nhân quay lại, hung thủ tiếp tục tấn công? Trong lúc đó còn lấy ra dùi nhọn mang theo bên mình? Đúng rồi, dùi nhọn…”
Quý Trầm Giao nói: “Tụ tập bình thường thì ai lại mang theo dùi nhọn bên mình?”
“Vậy chẳng lẽ là có dự mưu?” Tịch Vãn cau mày, “Nhưng nếu là có dự mưu, vậy tại sao còn dùng chai bia vỡ làm công cụ tấn công?”
Việc trên người một nạn nhân xuất hiện hai loại hung khí không phải là hiếm, nhưng cụ thể trong vụ án này, chai bia vỡ chỉ ra việc gây án do kích động không có chuẩn bị trước, còn dùi nhọn lại chỉ ra việc hung thủ cố ý giết người, điều này đã tạo thành điểm mâu thuẫn.
Mà việc giải quyết điểm mâu thuẫn này thì cần phải điều tra kỹ lưỡng hơn nữa.
Sau cuộc họp, Trần Tinh gửi đến thông tin về danh tính của nạn nhân. Anh ta tên là Ngụy Húc Duyên, ba mươi hai tuổi, quản lý dự án của Công ty Truyền thông Văn hóa Phong Hoa Thảo Mãng. Ba ngày trước, nhân viên của công ty đã báo cảnh sát rằng anh ta mất tích, qua đối chiếu DNA, trùng khớp với nạn nhân.
Lương Vấn Huyền và Tịch Vãn mỗi người dẫn theo một đội, lập tức đi điều tra các mối quan hệ của Ngụy Húc Duyên, đồng thời hợp tác với Phân cục Nam Thành, tiếp tục rà soát khu vực cầu Thăng Quế. Thẩm Tê thì bắt đầu từ lịch sử truy cập internet của Ngụy Húc Duyên, chuẩn bị làm một trận lớn.
Quý Trầm Giao đến cầu Thăng Quế, nơi vốn có kế hoạch hoạt động kéo dài đến cuối tháng Tám, nhưng bây giờ đã tạm dừng, ven sông kéo một dải băng cảnh báo thật dài.
Mặt sông Hộ Thành thấp hơn mặt đất hơn một mét, một người bị thương nặng và say rượu sau khi bị đẩy xuống, gần như không thể tự mình trèo lên.
Quý Trầm Giao ngồi xổm xuống, hình dung ra tình hình lúc đó. Dùng chai bia vỡ và dùi nhọn để giết người, còn đẩy người xuống sông, thủ đoạn thô sơ, cộng thêm yếu tố rượu bia, rất dễ phán đoán là giết người do kích động.
Nhưng trong sự thô sơ đó lại ẩn chứa một số chi tiết, ví dụ như đòn tấn công đầu tiên của hung thủ là từ phía sau nạn nhân, ví dụ như dấu chân của hắn ta đã bị công nhân vệ sinh xịt nước rửa trôi.
Điện thoại rung lên, theo quá trình điều tra rà soát, từng manh mối cũng dần dần nổi lên.
Công ty Truyền thông văn hóa Phong Hoa Thảo Mãng nơi nạn nhân Ngụy Húc Duyên làm việc ở ngay khu phố đối diện cầu Thăng Quế, bình thường anh ta thích đến quán cà phê ở cầu Thăng Quế để bàn chuyện làm ăn.
Nhân viên của công ty này chỉ có hai mươi người, có một nền tảng tiểu thuyết mạng, chủ yếu là làm về tiểu thuyết ngôn tình cổ trang.
Những nền tảng tiểu thuyết mạng như vậy có rất nhiều trên cả nước, chất lượng tốt xấu lẫn lộn, rõ ràng là Phong Hoa Thảo Mãng thuộc loại kinh doanh rất kém – biên tập viên vào làm vài tháng đã nghỉ việc, trên nền tảng toàn là truyện lậu, tìm kiếm từ khóa, nhắc đến nó hầu như đều nói nó nợ tiền bản quyền.
Mặc dù Ngụy Húc Duyên mang danh là quản lý dự án, nhưng trong thông tin đăng ký kinh doanh là cổ đông và quản lý cấp cao của công ty.
Tổng biên tập run rẩy nói: “Thực ra anh Ngụy là ông chủ, việc công ty thu mua bản quyền truyện đều là anh ta quản lý, những người khác đều là làm công.”
Lương Vấn Huyền nói: “Tôi thấy công ty các anh dựa vào việc làm tiểu thuyết mạng không trụ nổi đâu? Nền tảng gần như không có lượng truy cập.”
“Đúng, đúng vậy.” Tổng biên tập cúi đầu, “Thực ra những bài viết đó hoặc là câu view, hoặc là biên tập viên của chúng tôi lấy trộm từ nơi khác về, chủ yếu là để lấp đầy số lượng.”
“Lấp đầy số lượng?”
“Vâng, lấp đầy số lượng. Anh Ngụy nói, chúng tôi không cần bồi dưỡng cho tác giả, chỉ cần tìm cách lấy được bản quyền của bọn họ là được. Bản quyền càng nhiều càng tốt, bán được một cuốn là phát tài.”
Tổng biên tập cẩn thận nói về phương thức hoạt động của công ty, nói trắng ra Ngụy Húc Duyên chính là một kẻ lừa đảo bản quyền chuyên tay không bắt giặc. Đầu tiên là trộm truyện ở khắp nơi, đăng lên nền tảng, khiến nền tảng trông có vẻ phát triển, sau đó dựa vào tài ăn nói để lừa những tác giả chưa có kinh nghiệm ký hợp tác bản quyền toàn phần với anh ta, không tốn một xu mà vơ vét được một đống bản quyền. Không bán được là chuyện thường, nhưng chỉ cần bán được một cuốn, coi như là lãi ròng.
Lương Vấn Huyền nghe xong liền biết Ngụy Húc Duyên chắc chắn đã đắc tội với rất nhiều người, “Công ty của các anh gần đây có xảy ra tranh chấp nào không?”
Tổng biên tập càng nói càng buông xuôi, “Tranh chấp thì nhiều, nhiều nhất là những tác giả bị trộm truyện tìm chúng tôi đòi bồi thường, đòi xin lỗi, còn có việc anh Ngụy lừa một đống tác giả, nhưng bản quyền thực ra không bán được cuốn nào, anh Ngụy liền nghĩ ra một cách, kiếm tiền từ những tác giả này.”
Lương Vấn Huyền hỏi: “Kiếm tiền bằng cách nào?”
“Chính là kiện bọn họ vi phạm hợp đồng.” Tổng biên tập nói: “Thực ra tác giả cũng chỉ ngốc một lần, phát hiện anh ta là kẻ lừa đảo bản quyền, sẽ không tiếp tục bị anh ta lừa nữa, sẽ đổi sang công ty khác ký hợp đồng, anh ta liền lấy điều khoản ưu tiên sách mới trong hợp đồng của chúng ta đi kiện tác giả. Cái này giấy trắng mực đen quy định rõ ràng, khi tác giả ký hợp đồng không có nhiều ý thức pháp luật, có thể căn bản không chú ý đến cái bẫy này. Kiện một cái là trúng một cái, tháng trước anh ta còn khoe khoang là đã tạo ra doanh thu cho công ty.”
Lương Vấn Huyền không hiểu rõ về ngành này lắm, nhưng nghe xong cũng cảm thấy rất vô đạo đức.
“Đây không phải là cách lâu dài, mấy tháng nay đều có tác giả đến gây sự với chúng tôi, tôi coi như là không trụ nổi nữa, định làm đến khi nhận được tiền thưởng cuối năm rồi nghỉ.” Tổng biên tập gãi đầu, “Không ngờ anh Ngụy lại xảy ra chuyện.”
Lương Vấn Huyền lấy được thông tin của một số tác giả có mâu thuẫn nghiêm trọng với Ngụy Húc Duyên ở Phong Hoa Thảo Mãng, trong những camera giám sát có thể tra được, trong tháng gần đây có một tác giả tên là Chung Thành đã đến chặn Ngụy Húc Duyên ba lần, nhưng Ngụy Húc Duyên đều trốn tránh không gặp.
Phía Tịch Vãn điều tra được Ngụy Húc Duyên và vợ đã ly thân từ lâu, vợ mang theo con trai năm tuổi sống riêng, ban đầu Ngụy Húc Duyên còn chu cấp tiền nuôi con, nhưng từ đầu năm nay anh ta lấy lý do công ty kinh doanh khó khăn nên cứ chây ỳ được thì chây ỳ. Vợ anh ta vô cùng căm ghét anh ta, cộng thêm có đủ khả năng tài chính để nuôi con, nên cũng lười liên lạc với anh ta, đã tám tháng rồi cô ấy không gặp Ngụy Húc Duyên.
“Số tiền ban đầu anh ta mở công ty là do tôi bỏ ra, người này ích kỷ xảo quyệt, tham lam vô độ, đối với người nhà cũng tính toán chi li, huống chi là người ngoài. Tôi không có gì để nói về anh ta, anh ta chết cũng đáng, các anh không xem công ty anh ta mở ra đã hại bao nhiêu người trẻ tuổi rồi à.”
Thẩm Tê lấy được lịch sử liên lạc và truy cập internet gần đây của Ngụy Húc Duyên, Chung Thành là người gọi điện thoại và nhắn tin cho Ngụy Húc Duyên nhiều nhất, nhưng chỉ có ngày 21 tháng 6, tức là một ngày trước khi Ngụy Húc Duyên bị hại, Ngụy Húc Duyên mới nghe điện thoại của anh ta.
“Anh, anh xem những tin nhắn Chung Thành gửi này, tinh thần của anh ta có chút không bình thường.” Thẩm Tê đưa máy tính bảng cho Quý Trầm Giao.
Chung Thành gần như ngày nào cũng nhắn tin dồn dập cho Ngụy Húc Duyên, chất vấn anh ta tại sao lại lừa mình, tại sao lại chà đạp tâm huyết của mình. Mỗi tin nhắn đều dài đến mức có thể kín cả màn hình, mỗi lần gửi là mười mấy tin, không ít tin nhắn chứa đầy những từ ngữ như từ “chết”.
[Trả lời tôi đi, không thì ngày mai tôi sẽ đến công ty anh tự sát. Bây giờ tôi đã không còn gì cả, anh đừng tưởng tôi không dám làm!]
Chính sau tin nhắn này, Ngụy Húc Duyên hỏi: [Rốt cuộc anh muốn làm gì?]
Sau đó, Chung Thành gọi điện cho Ngụy Húc Duyên, thời gian cuộc gọi là bảy phút ba mươi lăm giây.
Thẩm Tê nói: “Anh, chiều ngày 22, camera giám sát ở cầu Thăng Quế đã quay được Chung Thành, nếu bọn họ hẹn gặp nhau ở đó thì Chung Thành có khả năng là hung thủ rất lớn!”
Chung Thành ba mươi lăm tuổi, còn lớn hơn Ngụy Húc Duyên hai tuổi, sống cùng mẹ trong khu nhà tập thể cũ chưa bị phá dỡ ở khu Nam Thành, cách cầu Thăng Quế không đến hai trạm xe. Khi Quý Trầm Giao gõ cửa, mẹ Chung Thành đầy vẻ nghi hoặc: “Các anh tìm ai?”
Căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, phòng khách giống như nơi ở của nhiều người lớn tuổi, chất đầy những đồ dùng cần thiết mua được khi giảm giá. Lúc này đã là ban đêm, ti vi đang bật, nhưng cơ bản là tắt tiếng.
Liên tưởng đến thân phận tác giả của Chung Thành, Quý Trầm Giao lập tức hiểu, đây là trạng thái thường ngày của gia đình này – Chung Thành đóng cửa trong phòng ngủ đọc sách viết lách, mẹ Chung Thành dù có xem ti vi, cũng không dám bật tiếng.
Quý Trầm Giao xuất trình giấy tờ, mẹ Chung Thành hoảng hốt nói: “Cảnh sát… sao cảnh sát lại đến, nhà chúng tôi không có phạm pháp!”
“Ầm ĩ cái gì!” Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Chung Thành đầu bù tóc rối từ trong xông ra, cả người nồng nặc mùi rượu và thuốc lá. Khi anh ta phát hiện người đến là cảnh sát, đôi mắt giấu sau mái tóc đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi, run rẩy lùi lại, “Tôi là tự vệ! Là gã ta muốn làm hại tôi trước!”
Quý Trầm Giao nói: “Anh biết tôi tìm anh vì sao không?”
“Tên khốn Ngụy Húc Duyên đó báo cảnh sát?” Ánh mắt Chung Thành né tránh, quay người vơ lấy áo ngủ.
Anh ta rất gầy, làn da dưới áo ngủ đầy vết bầm tím, xương sống nhô ra.
Mẹ Chung Thành vội vàng ôm lấy anh ta, “Con làm cái gì vậy!”
“Là Ngụy Húc Duyên đẩy tôi trước, tôi ngã xuống rồi mới ném chai vào người gã ta!” Chung Thành hét lớn: “Bị thương cũng là tôi bị trước!”
Tiến triển này có hơi ngoài dự liệu của Quý Trầm Giao, “Anh không biết anh ta đã chết rồi?”
Chung Thành ngây người một lúc, “Tôi… tôi giết người rồi sao?”
Biết được tin Ngụy Húc Duyên đã chết, môi Chung Thành không kìm được run rẩy, lúc thì lắc đầu nói không phải mình, lúc thì cười ha hả nói ác giả ác báo. Mẹ Chung Thành cố gắng ôm lấy anh ta, nước mắt không ngừng rơi, anh ta như mất hết lý trí, hai mắt long lên sòng sọc, chạy loạn trong phòng.
Quý Trầm Giao và đồng đội áp giải anh ta lên xe cảnh sát, cho đến khi ngồi trong phòng thẩm vấn, trạng thái điên cuồng của anh ta mới hơi dịu xuống.
Anh ta gần như nằm rạp trên bàn, cổ vươn thật dài, nhìn chằm chằm Quý Trầm Giao, “Ngụy Húc Duyên chết rồi? Chết như thế nào?”
Quý Trầm Giao nói: “Câu hỏi này không phải nên để tôi hỏi anh sao?”
Chung Thành im lặng vài giây rồi đột nhiên ngồi thẳng dậy, “Tên kia bị cái chai đó đập chết à? Sao có thể?”
Giọng điệu Quý Trầm Giao rất bình thường, “Rốt cuộc thì giữa hai người có thù oán gì?”
Câu hỏi này chẳng khác nào châm ngòi cho cơn giận của Chung Thành, “Tên đó lừa bản thảo của tôi! Lừa tiền của tôi! Lừa tài năng của tôi! Hủy hoại cuộc đời tôi! Loại người như tên ta không đáng sống!”
“Hửm?” Quý Trầm Giao tỏ vẻ lắng nghe, “Lừa như thế nào?”
Hết chương 74.