Chương 74: Thất Nhạc (34)

 

Chương 74: Thất Nhạc (34)

 

Cô y tá đẩy xe chất đầy dụng cụ và thuốc vào phòng bệnh để kiểm tra tình hình của Dư Trinh Tiếu. Sau khi kết thúc cuộc gọi Trần Tranh không vào ngay, mà đứng ở hành lang một lúc. Như Minh Hàn nói, lúc này lẽ ra anh nên ở nhà ngủ, nhưng nằm trên giường trằn trọc mãi không tài nào chợp mắt được, vậy nên đành đến bệnh viện thăm Dư Trinh Tiếu.

 

Chấn thương của Dư Trinh Tiếu còn nặng hơn cả Lữ Âu, phải truyền thuốc để duy trì sự sống trong thời gian dài, nội tạng đã bị tổn thương không thể phục hồi, chờ đợi cô ấy là một tương lai bất định và tuổi thọ bị rút ngắn. Nhưng Dư Trinh Tiếu lại rất bình tĩnh, biết anh là cảnh sát, cô nở nụ cười áy náy: “Em đáng đời mà.”

 

Y tá kiểm tra xong, ra hiệu cho Trần Tranh có thể vào. Giọng Dư Trinh Tiếu nhẹ bẫng: “Cảnh sát Trần, chúng ta vừa nói đến đâu rồi nhỉ?”

 

Trần Tranh nói: “Em học ở trường tiểu học Lan Trúc, sáng nào Chu Tịch cũng mang bánh nếp đến gọi em xuống lầu.”

 

Đôi mắt nhỏ như hai sợi chỉ của Dư Trinh Tiếu cong lên, ánh lên tia sáng lấp lánh: “Cô ấy là người bạn đầu tiên và cũng là người bạn duy nhất của em. Lúc đó, bọn em đều bị bạn bè trong lớp kỳ thị, em xấu xí, béo ú, lúc nào cũng lem luốc, còn cô ấy tuy xinh đẹp nhưng gia đình lại buôn bán nhỏ. Bọn em cứ thế mà trở thành bạn bè.”

 

“Cô ấy thích ăn bánh nếp, nhưng không cho em ăn, nói là ăn nhiều thứ này sẽ béo, em phải giảm cân, chỉ được ăn trái cây thôi. Trước đây trái cây rẻ, em nghe lời cô ấy, bữa sáng ăn táo, bữa tối cố nhịn, không ăn nữa. Cô ấy thấy em giảm cân vất vả nên động viên: Cố lên, rồi chúng ta sẽ ổn thôi! Có thể nói là bọn em đều đã kiên trì và đạt được mục tiêu đã định – em giảm cân, việc kinh doanh của gia đình cô ấy phát đạt. Nhưng kết quả mà bọn em nhận được lại hoàn toàn khác nhau.”

 

Dư Trinh Tiếu cúi đầu nhìn đôi bàn tay chai sạn của mình, cười khổ: “Cô ấy sinh ra đã là công chúa được cha mẹ cưng chiều, ông trời cũng yêu thương cô ấy, cho cô ấy dung mạo xinh đẹp và tính cách đáng yêu, năm đó là em quá ngu ngốc mới nghĩ rằng cô ấy giống mình.”

 

“Bọn em vốn dĩ không giống nhau, sau khi nhà Chu Tịch giàu có, thái độ của các bạn học đối với cô ấy hoàn toàn thay đổi, từ khinh thường chuyển sang nịnh bợ, ai nấy đều khen cô ấy xinh đẹp, khen quần áo cô ấy đẹp, mong được tham gia buổi tụ tập cuối tuần do cô ấy tổ chức, còn muốn đá em, kẻ bám váy cô ấy như bùn lầy ra xa. Còn em, tôi gầy đi, khuyết điểm về ngoại hình càng lộ rõ, béo phì vốn là nơi trú ẩn của em, vậy mà em lại vì lời nói của cô ấy mà từ bỏ nó. Em đã vất vả giảm cân như vậy, đổi lại chỉ nhận được những lời mắng nhiếc thậm tệ hơn.”

 

“Anh hỏi em có hận cô ấy không, em rất hận cô ấy, tại sao cô ấy có nhiều thứ mà em không có? Tại sao khi cô ấy trở thành trung tâm của sự chú ý, cô ấy lại không kéo em một cái? Em cũng đâu có cản trở cô ấy kết bạn mới, em chỉ muốn cô ấy thỉnh thoảng nhìn em một chút. Nhưng em lại sợ cô ấy nhìn mình.”

 

Nói đến đây, Dư Trinh Tiếu dừng lại, cảm xúc dần trở nên chán nản, có điều muốn nói nhưng lại không nói ra được.

 

Dường như Trần Tranh đã nhìn thấu lời nói trong lòng cô – Cô ấy là tấm gương của em, nhìn cô ấy, em sẽ thấy được sự khác biệt giữa mình và cô ấy lớn đến nhường nào, cô ấy được thiên vị biết bao, còn em bị ruồng bỏ ra sao. Càng nhìn cô ấy, em càng cảm thấy bản thân mình không nên tồn tại.

 

Dư Trinh Tiếu thở dài: “Anh cứ coi như em ghen tị với cô ấy đi, cô ấy có tất cả những gì em không có, vậy mà cô ấy đã từng cho em ảo giác rằng cô ấy cũng giống như em, không có gì cả. Khi em phát hiện ra sự thật không phải như vậy, bóng tối trong lòng em đã bùng phát. Có lẽ bọn em cùng nhau lớn lên, con quỷ trong lòng em sẽ dần biến mất, nhưng cô ấy đã bỏ rơi em để sống cuộc sống thượng lưu của cô ấy vào lúc em cần bạn bè nhất.”

 

Trần Tranh hỏi: “Ý em là lúc cô ấy chuyển nhà, chuyển trường sao?”

 

Dư Trinh Tiếu gật đầu: “Có một khoảng thời gian dài em cứ nghĩ, cô ấy chuyển trường là để thoát khỏi em, dù sao thì lúc đó em dường như đã gây ra rất nhiều rắc rối cho cô ấy, có một người bạn như em là quá khứ đen tối của cô ấy. Em biết nhà mới của cô ấy ở đâu, cũng biết cô ấy học trường nào, lớp nào, hễ rảnh là em lại đi theo cô ấy, xem cô ấy đang làm gì. Cô ấy hoàn toàn không để ý đến em, bạn học mới của cô ấy khác với những người ở trường tiểu học Lan Trúc của bọn em, ai cũng ăn mặc rất sành điệu, cứ đến kỳ nghỉ là lại đi du lịch khắp nơi.”

 

“Lớn hơn một chút em mới hiểu, cô ấy chuyển trường chỉ vì gia đình có điều kiện hơn, không nên tiếp tục sống chật chội ở hẻm Lan Trúc nữa. Nước chảy chỗ trũng, người leo chỗ cao mà. Nghĩ thông suốt điểm này, em càng cảm thấy mình nực cười, cô ấy dựa vào đâu mà chuyển trường chứ vì em? Em là cái thá gì chứ? Em đã quá coi trọng bản thân mình, em thực sự là một kẻ xấu xí vô phương cứu chữa!”

 

Dư Trinh Tiếu kích động, nhịp tim ngày càng dồn dập. Trần Tranh dịu dàng nói: “Đừng vội, nghỉ ngơi một chút đã.”

 

Dư Trinh Tiếu nhận ra mình đã mất bình tĩnh, cúi đầu áy náy. Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng máy móc đều đều lạnh lùng. Vài phút sau, Dư Trinh Tiếu lên tiếng: “Em không muốn quan tâm đến cô ấy nữa, em không ngừng tự nhủ với bản thân, chuyện cũ đã qua rồi, cô ấy có con đường của cô ấy, em cũng có con đường của mình. Mẹ em ốm nặng, ngoài việc học, em còn phải đi làm thêm, đến bệnh viện chăm sóc mẹ, em không còn thời gian để quan tâm Chu Tịch đang làm gì nữa.”

 

“Sau đó… mẹ em qua đời, trên thế giới này, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình em. Với thành tích và điều kiện gia đình của mình, em chắc chắn không thể học lên cấp ba được, vậy nên đã đăng ký học nghề, sau này ít nhất cũng có một nghề để nuôi sống bản thân. Lúc đó, em đã gầy đi lần nữa, không cần phải ăn kiêng như hồi nhỏ, ngày nào cũng ăn rất nhiều nhưng vẫn gầy, không có ai thương xót, thịt cũng không thể nào béo lên được.”

 

“Em cứ nghĩ mình đã buông bỏ được rồi, nhưng khi nghe mọi người trên phố bàn tán – Mọi người còn nhớ nhà họ Chu từng sống ở đây không? Con gái nhà đó học trường Trung học số 10 đấy, giỏi quá. Em lại chìm vào cảm xúc… hận thù cô ấy. Trường Trung học số 10 tốt như vậy, khi còn nhỏ em chỉ dám mơ ước được ngồi trong lớp học của trường Trung học số 10. Cô ấy không thông minh, tại sao lại có thể thi đỗ trường Trung học số 10? Em đoán chắc chắn cô ấy không dựa vào bản thân, phần lớn là do tiền tài của gia đình. Em đã đoán đúng.”

 

Hôm đó, Dư Trinh Tiếu ăn mặc chỉnh tề, đến cổng trường Trung học số 10, đợi cả buổi chiều, cuối cùng cũng thấy Chu Tịch tan học. Chu Tịch học cấp ba càng xinh đẹp hơn, dù mặc đồng phục cũng không che giấu được khí chất được bao bọc bởi tiền tài, bên cạnh cô ấy vẫn có rất nhiều cô gái vây quanh, khác với trước đây, những cô gái này cũng đều có khí chất giống như cô ấy, đều là con nhà giàu.

 

Dư Trinh Tiếu lặng lẽ đi theo, cô không rõ tại sao mình không chịu rời đi, rõ ràng không muốn nhìn thấy Chu Tịch, nhưng lại không nhịn được muốn đến gần cô ấy, giống như những con giòi bọ trên mạng, ghét một người nào đó, nhưng lại hết lần này đến lần khác vào xem trang cá nhân của người đó.

 

Chu Tịch nhìn thấy cô, khoảnh khắc đó cô như bị đóng đinh tại chỗ, muốn chạy trốn nhưng hai chân không nghe lời. Cô cho rằng Chu Tịch sẽ không nhận ra mình, dù sao thì năm nào cô cũng lén lút nhìn Chu Tịch, đây là lần đầu tiên Chu Tịch nhìn thấy cô sau khi chuyển nhà.

 

Chu Tịch tiến đến, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, gọi tên cô. Cô cố gắng kiềm chế sự hoảng hốt, giả vờ thản nhiên chào hỏi Chu Tịch. Nhưng nếu Chu Tịch thông minh hơn một chút, khả năng quan sát mạnh mẽ hơn một chút, nhất định có thể nhận ra má cô đang run lên.

 

Chu Tịch hỏi cô sao lại ở đây, lời nói chưa qua suy nghĩ, tự mình đã buột miệng: “Tôi học ở trường Trung học số 10, còn cậu?”

 

Mắt Chu Tịch mở to: “Mình cũng vậy! Cậu học lớp nào?”

 

Cô không nói rõ lớp, dường như Chu Tịch còn muốn trò chuyện với cô thêm vài câu, nhưng bạn bè cười thúc giục, Chu Tịch liền vẫy tay: “Bạn mình gọi rồi, mình đi trước nhé, khi nào rảnh thì cùng nhau ăn cơm!”

 

Đám đông xúm lại, đen kịt một mảng, chia cắt cô và Chu Tịch, cô nhìn theo bóng dáng Chu Tịch ngày càng xa, tiến về phía ánh sáng, còn bản thân cô lại một lần nữa bị bỏ rơi, chìm sâu trong bóng tối.

 

Sau đó, cô thường xuyên đến trường Trung học số 10, nhưng đều không để Chu Tịch phát hiện, càng không thể nhận lời mời ăn cơm của Chu Tịch. Cuộc sống ở trường nghề của cô không suôn sẻ, ngay cả ở nơi như trường nghề, vậy mà cũng phải nói đến điều kiện gia đình, rõ ràng mọi người ra trường đều là đi làm công cho nhà tư bản, cùng là rau hẹ như nhau, sao lại nỡ vùi dập nhau?

 

Hai năm nay, trong lòng cô chất chứa ngày càng nhiều thứ, lại không tìm được nơi để trút bỏ, khoảng cách giữa cô và Chu Tịch ngày càng lớn, mơ hồ, cô đã nảy sinh suy nghĩ điên rồ. Mỗi lần xem tin tức về những kẻ trả thù xã hội, cô đều rục rịch, cô cũng muốn trả thù xã hội, nhưng cô không có can đảm đó. Tất cả những gì cô có thể làm là nguyền rủa trong lòng hết lần này đến lần khác.

 

Nghe đến đây, Trần Tranh ngắt lời: “Em không nhặt được thẻ học sinh của Chu Tịch sao?”

 

Dư Trinh Tiếu sững sờ, vài giây sau mới phản ứng lại: “Nhặt? Em chưa từng nhặt, là thầy Tưởng đưa cho em.”

 

Trần Tranh nhớ lại lời Chu Tịch, ngày gặp Dư Trinh Tiếu, cô bé đó đã làm mất thẻ học sinh, biết được Dư Trinh Tiếu đã mạo danh mình đến trại trẻ mồ côi, Chu Tịch đã đoán người nhặt được thẻ học sinh của mình là Dư Trinh Tiếu.

 

Hóa ra không phải.

 

Hóa ra Hách Nhạc đã chuẩn bị từ trước.

 

Trần Tranh hỏi: “Em quen biết Tưởng Lạc Thanh như thế nào?”

 

Trải qua những ngày tháng bị giam cầm đáng sợ này, Dư Trinh Tiếu chỉ còn lại nỗi sợ hãi đối với Tưởng Lạc Thanh, cô nói, vào đầu năm nay thầy Tưởng tìm đến mình, sau đó đưa cho cô thẻ học sinh của Chu Tịch.

 

Dư Trinh Tiếu biết Tưởng Lạc Thanh là giáo viên chủ nhiệm lớp 13, thầy giáo này còn trẻ, dáng vẻ hiền lành, nghe nói còn là sinh viên giỏi của trường đại học danh tiếng, đến trường Trung học số 10 dạy học là “Giúp đỡ người nghèo”. Cô ghen tị với Chu Tịch khi có thể gặp được một người giáo viên như vậy, xem đi, người may mắn luôn có thể may mắn mãi như vậy đó.

 

Vì vậy, khi Tưởng Lạc Thanh chặn cô lại ở gần trường nghề, nói là có việc muốn nhờ cô giúp đỡ, cô đã mừng rỡ như phát điên.

 

Tưởng Lạc Thanh đưa cô đi ăn đồ Tây đắt tiền, uống trà sữa ba mươi mấy tệ, đây đều là những trải nghiệm mà cô chưa từng có. Trên đường đưa cô về nhà, Tưởng Lạc Thanh nói với vẻ đầy ẩn ý: “Đây đều là cuộc sống thường ngày của Chu Tịch.”

 

Cô biết, cô biết hết, nhưng bản thân đã trải nghiệm qua, cảm giác bất bình đó càng trở nên sâu sắc hơn.

 

Tưởng Lạc Thanh nói: “Tại sao có người sinh ra đã có thể có được tất cả những thứ này, còn người khác thì không thể? Có tài năng xuất chúng thì thôi đi, đằng này Chu Tịch chỉ là một người bình thường, chẳng thông minh chút nào.”

 

Lòng hận thù vốn dĩ đã ẩn giấu trong lòng cô bị khơi dậy từng chút một, trong đầu hiện lên hình ảnh Chu Tịch và đám tiểu thư kiêu kỳ như hoa như ngọc. Đúng vậy, bọn họ dựa vào cái gì?

 

Tưởng Lạc Thanh nói: “Bên cạnh tôi có một bé gái, mấy ngày nữa con bé sẽ đến tìm cô, có lẽ hai người có thể trở thành bạn bè.”

 

Người này chính là A Bình. Nhìn thấy A Bình, Dư Trinh Tiếu đã có cảm giác thân thiết, cô bé đó cũng giống như cô, đều là người lăn lộn trong vũng bùn. Khoảng thời gian đó, cô thường xuyên trốn học, cùng A Bình lang thang khắp các ngõ ngách của thành phố, nhìn ngắm những bất công diễn ra từng giây từng phút. Khi bọn họ đến trường Trung học số 10 một lần nữa, nhìn thấy Chu Tịch rạng rỡ, nỗi đau đớn càng thêm lớn.

 

“Tôi hận.” Cuối cùng cô cũng không nhịn được mà thổ lộ nỗi lòng với A Bình, “Tại sao bọn họ có thể sống tốt như vậy? Đặc biệt là Chu Tịch!”

 

A Bình thản nhiên hỏi: “Cậu muốn trả thù không?”

 

Cô nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng tôi không dám! Tôi chẳng có gì cả!”

 

“Cậu có thù hận, thế là đủ rồi.”

 

“Có ý gì?”

 

A Bình nói: “Thầy Tưởng nói, cậu làm búp bê rất đẹp.”

 

Cô ngẩn người, nhớ lại lần trước khi Tưởng Lạc Thanh xuất hiện, đã khen móc khóa trên cặp sách của cô rất đặc biệt, hỏi cô mua ở đâu. Cô vội vàng tháo ra, nói là tự mình làm, “Thầy Tưởng, nếu thầy thích, em có thể tặng thầy.”

 

Tưởng Lạc Thanh không khách khí nhận lấy, còn nói: “Có một nghề trong tay chính là sự cứu rỗi, nó có thể cứu rỗi cô, cũng có thể để cô sống một cuộc sống sung túc hơn.”

 

Trước khi Tưởng Lạc Thanh nói như vậy, cô chỉ coi việc làm búp bê như một sở thích, chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể kiếm tiền từ nó. Sau khi về nhà, cô bị câu nói đó ảnh hưởng, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu búp bê, nhưng lại không có mục đích, cũng không làm nhiều.

 

A Bình nói: “Búp bê chính là vũ khí của cậu, hãy thử dồn hết thù hận vào những con búp bê mà cậu làm, nghệ thuật vốn dĩ là sự cụ thể hóa của tâm ý mà.”

 

Cô như được khai sáng, mỗi lần làm búp bê, cô đều nghĩ đến những đau khổ mà mình đã trải qua, những hạnh phúc mà người khác dễ dàng có được, tại sao người may mắn đó lại không phải là mình? Tại sao Chu Tịch có thể cười rạng rỡ như vậy và chào hỏi cô?

 

Những con búp bê có thần thái kỳ quái cứ thế ra đời, không thể nói là xấu xí, nhưng những người nhạy cảm có thể nhìn ra sự ác ý của chúng.

 

Tưởng Lạc Thanh nhìn thấy những con búp bê này đã hết lời khen ngợi cô, sau đó đưa thẻ học sinh của Chu Tịch cho cô, cô giật mình: “Thầy Tưởng, ý thầy là sao ạ?”

 

Tưởng Lạc Thanh nói: “Trước mặt tôi, cô không cần phải giả vờ. Chẳng phải cô muốn trở thành Chu Tịch sao? Vậy thì hãy dùng thân phận của cô ấy làm những gì cô muốn làm đi. Nhưng tôi có một điều kiện, hãy cố gắng làm càng nhiều búp bê càng tốt, và nghĩ cách đưa chúng đến các trường học, không cần quá nhiều, nhưng mỗi trường tốt nhất là nên có một hoặc hai con. Trinh Tiếu, cô thông minh hơn Chu Tịch, nhất định cô sẽ có cách.”

 

Mình thông minh hơn Chu Tịch! Câu nói đó vang vọng trong đầu cô, cô chưa bao giờ thắng Chu Tịch, nhưng chỉ có thông minh hơn Chu Tịch. Sự thông minh chẳng là gì trước điều kiện gia đình ưu việt, có thật là như vậy không? Vậy tại sao thầy Tưởng lại chọn mình mà không phải Chu Tịch?

 

Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy phấn chấn và có cảm giác sứ mệnh mãnh liệt, mặc dù Tưởng Lạc Thanh nói rằng cô có thể dùng thân phận của Chu Tịch để làm bất cứ điều gì, nhưng cô lại chìm đắm trong sự công nhận của Tưởng Lạc Thanh, một lòng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Trong quá trình làm búp bê, cô đã hoàn thiện kế hoạch của mình – lấy danh nghĩa của Chu Tịch đến trại trẻ mồ côi, sau khi khiến mọi người ở trại trẻ tin tưởng mình, cô lại lấy danh nghĩa của trại trẻ để đến trung tâm thương mại bày hàng, ở trung tâm thương mại có rất đông học sinh, chỉ cần là học sinh, rất khó có thể cưỡng lại sự cám dỗ của vận may thi cử.

 

Búp bê vốn mang theo thù hận và lời nguyền của cô, nhưng lại có thể biến thành búp bê cầu may mắn trong thi cử, học sinh mua nó, không những có thể cầu mong cho điểm số của mình, mà còn có thể giúp đỡ trại trẻ mồ côi.

 

Cô biết giới trẻ không phải là mê tín dị đoan, nhưng điều đó thì có liên quan gì, rất nhiều người mua búp bê cầu may cũng chỉ là cho mình một ám thị tâm lý mà thôi.

 

Búp bê bán được rất nhiều, trại trẻ mồ côi cảm ơn cô, Tưởng Lạc Thanh khen ngợi cô, lần đầu tiên cô cảm thấy, hóa ra mình có thể làm được rất nhiều việc, bản thân cũng là người được cần đến.

 

A Bình xuất hiện cùng chị gái A Lê, đến học cách làm búp bê của cô. Cô không chút nghi ngờ, dốc hết ruột gan chỉ bảo. Đã lâu không gặp Tưởng Lạc Thanh, cô rất muốn được Tưởng Lạc Thanh khen ngợi. A Bình lại nói, gần đây thầy Tưởng rất bận, tạm thời không thể đến thăm bọn họ. Cô vẫn ngoan ngoãn làm búp bê, cho đến khi A Lê đưa cô đến thị trấn Đồng Lâu, tuyên bố nhiệm vụ của cô đã kết thúc.

 

Cô tỉnh dậy trên giường, chân tay tê cứng, toàn thân bị trói chặt, cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra, có phải cô đã làm gì đó không tốt không? Cô gào lên muốn gặp thầy Tưởng, A Lê tát cô một cái, bịt miệng cô lại, đe dọa, muốn sống thì ngoan ngoãn một chút, sau khi thầy Tưởng hoàn thành nhiệm vụ sẽ thả cô ra.

 

Lúc đầu, cô vẫn còn hy vọng, Tưởng Lạc Thanh nhốt cô ở đây, nhất định là có lý do. Sau đó, cô cảm nhận rõ ràng cơ thể mình ngày càng yếu đi, những liều thuốc tiêm vào người cô đang gặm nhấm sinh mạng của cô, nhưng cô đã không thể kêu lên được nữa.

 

Nghĩ đến mười tám năm ngắn ngủi của mình, cô hối hận rồi, tuy bản thân chỉ là một kẻ thấp hèn, nhưng nhận thức được hiện thực, không phải là không thể sống, tại sao cứ phải so sánh với Chu Tịch? Chu Tịch cũng chưa từng thực sự làm hại cô, tất cả những đau khổ của cô đều đến từ sự dằn vặt của chính bản thân cô, Tưởng Lạc Thanh đã lợi dụng ác ý của cô.

 

Cô nhìn thấy người đàn ông lạ mặt đang gài bom trong tòa nhà, cô biết mình xong đời rồi. Cô lặng lẽ rơi lệ, suy nghĩ cuối cùng là muốn nói với mẹ một tiếng xin lỗi.

 

“Cảm ơn mọi người.” Dư Trinh Tiếu lại nở nụ cười gượng gạo, “Em không ngờ mình còn có thể được cứu.”

 

Trần Tranh nói: “Đó là trách nhiệm của cảnh sát.”

 

Dư Trinh Tiếu lại nói: “Em là tội phạm, vì búp bê của em đã có người chết. Em sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả những hành vi của mình, ngồi tù, tử hình, em đều không oán hận.”

 

Lúc này, Minh Hàn đã đến, đứng ngoài cửa phòng bệnh nghe Trần Tranh nói: “Cuộc đời của em còn rất dài, ít nhất Tưởng Lạc Thanh cũng có một câu nói đúng, sau này tay nghề của em có thể nuôi sống em, tất nhiên là với điều kiện em không được dùng nó để làm điều ác nữa.”

 

Dư Trinh Tiếu bật khóc: “Em, một người như em, còn có thể làm lại từ đầu sao?”

 

Trần Tranh nói: “Ai cũng có thể, em đã chuộc tội rồi, cuộc sống sau này là của chính em.”

 

Tiếng khóc nức nở vang lên trong phòng bệnh, Trần Tranh đóng cửa lại, nhìn thấy Minh Hàn, anh nhướng mày: “Đến từ lúc nào vậy?”

 

Minh Hàn nói: “Vừa mới đến. Sao lại chọc cho người ta khóc thế?”

 

Trần Tranh vừa đi vừa nói: “Khóc không phải là chuyện xấu, con người đều có cảm xúc, trút bỏ bằng nước mắt còn hơn là làm búp bê nguyền rủa.”

 

Minh Hàn cười nói: “Cũng đúng. Vậy còn anh? Anh định trút bỏ cảm xúc của mình như thế nào?”

 

Trần Tranh có chút bất ngờ, dừng bước: “Tôi?”

 

Minh Hàn nói: “Chắc chắn không phải là đi ngủ chứ? Em thấy anh cũng không ngủ được, nếu không thì cũng sẽ không chạy đến đây.”

 

Bị nói trúng tim đen, Trần Tranh im lặng một lúc, chuyển chủ đề: “Không phải là muốn rủ tôi đi ăn sao? Ăn gì?”

 

Minh Hàn bất lực nói: “Mua bánh trôi rồi, nhưng không ăn được nữa.”

 

Trần Tranh định nói vậy thì ăn cái khác, tôi mời, thì điện thoại của Minh Hàn đột nhiên vang lên, Minh Hàn nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, không nghe máy ngay, Trần Tranh tưởng là điện thoại cần phải tránh mặt mình, định tránh sang một bên, Minh Hàn lại kéo anh lại: “Là vụ án, cùng nghe đi.”

 

“Anh Vương, có kết quả rồi sao?”

 

Cảnh sát kỹ thuật hình sự nói: “Chúng tôi đã đối chiếu tất cả dấu chân trong tiệm xăm, của các đồng đội, của đám người Tưởng Lạc Thanh, chỉ còn lại một dấu chân không thể xác định, là một đôi giày thể thao nữ, cỡ 38, dựng hình là nữ giới, cao khoảng 1m65, nhưng không thể xác định là ai.”

 

Minh Hàn nói: “Nếu tôi có một đôi giày mà nghi phạm đã đi, liệu có thể xác định là cùng một người không?”

 

Cảnh sát kỹ thuật hình sự suy nghĩ một lúc: “Cậu mang đến đây cho tôi xem đã, nhưng cơ bản là không thể, vân giày khác nhau, độ mới cũ của giày tạo ra sự mài mòn khác nhau, dấu chân thường không thể coi là bằng chứng quan trọng được.”

 

Cúp điện thoại, Minh Hàn nói: “Thời gian ăn cơm của chúng ta lại phải lùi lại rồi.”

 

Trần Tranh cũng biết trong lúc hôn mê Lữ Âu đã nhìn thấy mẹ ruột Từ Hà Đường, Từ Hà Đường mất tích đã lâu, lại xuất hiện ở tiệm xăm để thăm đứa con trai sắp chết, nghe cứ như chuyện hoang đường, nhưng sự tồn tại của dấu chân khiến câu chuyện hoang đường này có chút xác thực.

 

“Quay về Cục một chuyến, tôi cũng muốn nói chuyện lại với Viên Chương Phong.” Trần Tranh nói.

 

Minh Hàn lại một lần nữa cảm thán: “Anh thật là không dừng lại được mà.”

 

Nhà của Lữ Âu cách bệnh viện không xa, Trần Tranh và Minh Hàn lái xe đến, cha của Lữ Âu biết được cảnh sát đã phát hiện ra manh mối nghi là của Từ Hà Đường thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng mang chiếc hộp mà Lữ Âu cất giữ ra, bên trong có hai đôi giày của Từ Hà Đường.

 

Trở lại Cục Cảnh sát Bắc Diệp, Minh Hàn đi thẳng đến khu giám định kỹ thuật, Trần Tranh thì xin thẩm vấn Viên Chương Phong.

 

Tâm trạng Viên Chương Phong rất ổn định, thậm chí trên mặt còn nở nụ cười: “Cảnh sát Trần, chào cậu.”

 

Trần Tranh nói: “Ông ở đây có vẻ rất thoải mái nhỉ?”

 

Viên Chương Phong nói: “Già rồi, ở đâu chẳng là ở? Lúc trẻ tôi rất chán ghét quê hương, bây giờ đến tuổi này, cuối cùng cũng hiểu được cái hay của nó.”

 

Trần Tranh nói: “Là phát hiện ra chỉ có ở đây, ‘Lượng Thiên Xích’ mới không động đến ông được phải không?”

 

Viên Chương Phong sững người, sau một thoáng kinh ngạc thì liền mỉm cười gật đầu: “Vì các cậu đã điều tra ra ‘Lượng Thiên Xích’ rồi, tôi cũng không còn gì để giấu nữa.”

 

Trần Tranh nói: “Quả nhiên là ông sợ bọn chúng, cho nên mới chủ động chờ chúng tôi đến bắt. Ông đã chọc giận bọn chúng như thế nào? Vì đã giúp vợ chồng Doãn Cao Cường điều tra Doãn Cạnh Lưu à?”

 

Viên Chương Phong thở dài: “Các cậu đã biết hết rồi, còn cần tôi nói sao?”

 

Trần Tranh nói: “Suy luận là một chuyện, lời khai lại là một chuyện khác.”

 

Viên Chương Phong rất phối hợp, nhưng khi nhắc đến “Lượng Thiên Xích”, vị lão nhân luôn điềm tĩnh này vẫn lộ ra vẻ sợ hãi.

 

Ông là một giáo sư rất thành công, cũng là một doanh nhân, ông được ông trời ưu ái, khi còn trẻ ông gần như chưa từng gặp phải bất kỳ thất bại nào, đó là điều rất hiếm có, ông cũng vì thế mà cho rằng mình là con cưng của trời, luôn tràn đầy nhiệt huyết, không có gì là ông không thể làm được. Con người quá suôn sẻ, sẽ nảy sinh đủ thứ suy nghĩ kỳ quái, ví dụ như cung cấp dịch vụ mại dâm cho người già, ví dụ như giúp bạn bè tìm con trai mất tích.

 

Điều thứ hai, ông cho rằng là một việc rất đơn giản, cảnh sát không tìm được người, là vì bị ràng buộc bởi nhiều quy tắc, Doãn Cao Cường không tìm được người là vì thiếu kinh phí, ông thì có tiền, cũng không cần phải tuân thủ bất kỳ quy tắc nào.

 

Nhưng càng điều tra sâu, ông càng phát hiện ra chuyện này không đơn giản, hình như trong thời gian Doãn Cạnh Lưu học đại học đã tiếp xúc với một người gọi là “Kim tiên sinh”, người này là ai, ông không tài nào biết được. Manh mối ở đây vốn đã đứt đoạn, nhưng ông không cam tâm, nhất định phải điều tra tiếp, kết quả lại điều tra ra Tưởng Lạc Thanh đã từng tiếp cận Doãn Cao Cường, mà Tưởng Lạc Thanh có thể không phải là Tưởng Lạc Thanh thật.

 

Người mà ông tìm đến giúp mình điều tra đã cảnh báo ông, chuyện này không thể tiếp tục điều tra nữa, rất có thể bọn họ đã động đến “Lượng Thiên Xích”. Ông giật mình kinh hãi, không giống như rất nhiều người trong nước không biết “Lượng Thiên Xích” là gì, ông đã nghe nói về tổ chức này từ lâu, “Lượng Thiên Xích” được cho là có căn cứ ở nước K, được giới tài phiệt ủng hộ, sau này phát triển khắp nơi, đánh bạc, buôn bán ma túy, buôn người, ám sát… bọn chúng không có chuyện ác nào mà không làm, đừng nói là người bình thường, cho dù là người có quyền có thế, chọc giận bọn chúng cũng sẽ chết rất thảm.

 

Ông sợ hãi trốn chui trốn lủi ở nước B, không dám manh động, nhưng bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, nếu “Lượng Thiên Xích” không biết đến ông, vậy thì tất nhiên là tốt nhất, nhưng nếu biết, thì thành phố Trúc Tuyền ngược lại an toàn hơn. Trong trường hợp xấu nhất xảy ra, ông sẽ tự thú với cảnh sát, còn hơn là bị giết chết một cách bí ẩn.

 

Lời khai của ông phù hợp với phán đoán của Trần Tranh, Trần Tranh lại hỏi: “Ngoài ra ông còn biết gì về tổ chức này nữa không?”

 

Viên Chương Phong lại lắc đầu: “Tôi không dám tìm hiểu sâu về bọn chúng, nhưng hình như Kim tiên sinh này rất quen thuộc với tỉnh Hàm, tôi cảm thấy hắn ta là người địa phương.”

 

Tại khu giám định kỹ thuật, chuyên viên giám định nhận lấy đôi giày, lập tức bắt đầu đối chiếu, Minh Hàn đứng bên cạnh chờ đợi. Dữ liệu chính xác sẽ không có ngay lập tức, nhưng chuyên viên giám định có nhiều kinh nghiệm, đã đưa ra kết luận sơ bộ: “Cỡ giày giống nhau, độ mài mòn cũng tương tự, thói quen đi bộ gần giống nhau. Nhưng mà Điểu ca à, điều này nhiều nhất chỉ có thể cung cấp cho các cậu một hướng, không thể coi là bằng chứng để trình lên tòa án.”

 

“Vậy là đủ rồi.” Minh Hàn cười nói: “Cảm ơn anh Vương.”

 

Sắc trời đã tối, Trần Tranh ở dưới lầu phân cục, anh đứng dựa vào xe, không biết đang suy nghĩ gì. Minh Hàn đi tới: “Gặp Viên Chương Phong rồi à?”

 

Trần Tranh gật đầu. Hai người trao đổi manh mối, lúc này ánh mắt Trần Tranh như chìm vào màn đêm: “Trước đây tôi đã từng nghe nói về ‘Lượng Thiên Xích’, nhưng không ngờ nó đã phát triển đến mức độ này ở tỉnh Hàm rồi.”

 

Minh Hàn nói: “Anh, tâm trạng hôm nay của anh không tốt, người cũng rất bồn chồn.”

 

Trần Tranh không khỏi quay đầu lại: “Sao cậu biết?”

 

“‘Lượng Thiên Xích’ đối với anh không đơn giản chỉ là một tổ chức tội phạm.” Minh Hàn nói: “Người anh quen biết có liên quan đến nó.”

 

Giây phút này, không khí lạnh như tràn vào phổi Trần Tranh, cảm giác bị phản bội lại ùa về.

 

Minh Hàn nói: “Cảm xúc của con người cần được trút bỏ, chính anh đã nói như vậy mà.”

 

“… Ừ.” Trần Tranh nói: “Hàn Cừ đã từng nhắc đến ‘Lượng Thiên Xích’ với tôi.”

 

Hết chương 74.

 

Chương 74: Thất Nhạc (34)

Ngày đăng: 18 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên