Chương 75: Bóng Côn Trùng (01)
Ký ức kéo Trần Tranh trở về những ngày tháng khó khăn đó, gương mặt Hàn Cừ như hiện ra từ màn sương mù, rõ nét như thể vẫn là vị đội trưởng đội đặc nhiệm thường xuyên ghé qua đội hình sự để “ăn chực” ngày nào.
Anh quen Hàn Cừ đã lâu, dù sao bọn họ cũng bằng tuổi, cùng thời điểm vào Cục cảnh sát thành phố Lạc Thành, thời gian đầu còn được huấn luyện chung, nhưng khi đó Hàn Cừ chẳng để lại ấn tượng gì sâu sắc với anh, chỉ là một đồng đội hết sức bình thường trong số rất nhiều đồng đội. Bọn họ thực sự trở thành bạn bè sau khi anh trở thành đội trưởng đội hình sự, còn Hàn Cừ thăng chức đội trưởng đội đặc nhiệm sớm hơn anh nửa năm.
Anh thích bám trụ tuyến đầu, chưa đến ba mươi tuổi đã lên chức đội trưởng, cũng chính bởi thành tích xuất sắc ở tuyến đầu. Lúc mới nhậm chức, bề ngoài anh tuy tỏ ra ung dung, nhưng trong lòng lại chẳng biết phải làm sao để quản lý công việc một cách toàn diện, gặp án mạng vẫn thích tự mình chạy đến hiện trường đầu tiên, thay vì điều phối các bộ phận phối hợp làm việc.
Có lẽ biết anh cần tự mình thích nghi với vị trí mới, Hoắc Bình Phong – người trước đây thường chỉ bảo anh – đã trở thành người đứng ngoài cuộc, không đưa ra ý kiến hay khiển trách khi anh làm sai. Còn người cậu làm ở Cục quản lý hình sự tỉnh – Lư Hạ Kình – thì coi như không quen biết anh. Anh không chỉ phải suy đoán ý cấp trên, suy nghĩ về vị trí của mình, mà còn phải thể hiện uy quyền của đội trưởng, không để cấp dưới phát hiện ra mình đang chật vật. Áp lực không hề nhỏ.
Anh không phải kiểu người giữ mọi chuyện trong lòng, muốn tìm người ra ngoài uống rượu tâm sự, nhưng nhìn quanh, ôi chao, trong đội mình vậy mà chẳng tìm ra ai thích hợp. Thân phận của anh đã khác, để đội viên phát hiện ra anh đang chịu áp lực thì sau này làm sao lập uy? Bực bội không có cách nào, anh bèn một mình đến địa bàn của đội đặc nhiệm tập boxing.
Đội đặc nhiệm đông người, nơi huấn luyện cũng nhiều, năm đó anh còn là lính mới, đã từng nửa hâm mộ nửa bất phục mà nói với đồng đội đang luyện tập cùng: “Đội đặc nhiệm các cậu ‘phúc lợi’ tốt thật, xây hẳn một tòa nhà để luyện tập, các đơn vị khác như chúng tôi đâu có.”
Lúc đó mọi người đang tập leo nhà cao tầng, đáng lẽ ra đội hình sự không cần phải luyện tập cái này, nhưng vì là lính mới huấn luyện chung, nên mỗi hạng mục đều phải thử qua, đội đặc nhiệm cũng phải tập tành khám nghiệm hiện trường.
Bên cạnh, một đồng đội đang nghỉ ngơi bỗng xen vào: “Ghen tị à? Vậy thì chuyển sang đội đặc nhiệm bọn tôi đi, bây giờ chuyển vẫn còn kịp đó.”
Anh không thèm nhìn người vừa nói, cười nói: “Anh đây sau này sẽ làm đội trưởng đội hình sự, đội đặc nhiệm các cậu muốn đào cũng đào không được.”
Xung quanh vang lên tiếng cười ồ và tiếng la ó, ai cũng muốn làm đội trưởng.
Nghỉ ngơi xong, mọi người trở lại trước tòa nhà, anh thoăn thoắt leo lên nóc nhà với tốc độ phá kỷ lục của chính mình, nhưng vẫn có một người lên đến đỉnh trước anh, lúc anh đang buộc móc an toàn thì người nọ đã bay người nhảy xuống từ nóc nhà.
Dưới ánh nắng chói chang của buổi chiều, bóng đen kia nhẹ nhàng đáp xuống, như một con chim ưng lao vút qua, vượt mọi chông gai.
Mấy năm trôi qua, cơ sở vật chất huấn luyện của đội đặc nhiệm ngày càng hoàn thiện, phòng tập võ này là mới xây, Trần Tranh buồn bực đánh vào bao cát, biến áp lực thành mồ hôi, bên tai vang lên tiếng hô khẩu hiệu huấn luyện của đội đặc nhiệm, vang dội, chấn động cả màng nhĩ.
Anh lại nhớ đến người đã từng trêu chọc bảo anh chuyển sang đội đặc nhiệm, lúc trước từ chối dứt khoát như vậy, bây giờ nghĩ lại, đội đặc nhiệm cũng tốt, không vui thì cứ việc hét lên, xem ai to mồm hơn, không như mấy lão cáo già ở đội hình sự, suốt ngày toan tính trong đầu.
Đang lúc phân tâm, bao cát bật ngược trở lại, anh không kịp trở tay, may mà phản ứng nhanh, ôm trọn lấy nó. Đang định đẩy bao cát về vị trí cũ, bỗng nghe thấy bên cạnh truyền đến một tràng cười, anh quay đầu lại thì thấy Hàn Cừ đang nhìn anh như xem kịch. Anh nhíu mày, nhìn thẳng vào Hàn Cừ.
Gần đây anh thường nghe thấy cái tên Hàn Cừ, cơ hội chạm mặt Hàn Cừ cũng nhiều hơn, dù sao hai người đều mới lên chức đội trưởng không lâu, có việc là phải chạy lên văn phòng cấp trên.
Nghe nói Hàn Cừ rất có uy tín ở đội đặc nhiệm, nếu không cũng sẽ không được thăng chức nhanh hơn anh, anh thầm nảy sinh tâm lý cạnh tranh, chỗ nào cũng muốn so sánh với Hàn Cừ, nhưng lại thấy kỳ lạ, trước đây Hàn Cừ hình như không giỏi giang gì, sao lại lột xác thành lão đại của đội đặc nhiệm rồi?
Lúc này, đánh boxing mà bị lỗi lại để Hàn Cừ chứng kiến, cũng hơi mất mặt, nhưng anh vốn giỏi làm dịu không khí ngượng ngùng, đẩy bao cát một cái, vẫy tay với Hàn Cừ: “Đội trưởng Hàn, đã đến rồi thì so tài một chút chứ?”
Hình như là Hàn Cừ đến để tập boxing, đồ đạc đều đã thay xong, nghe vậy thì cười nói: “Hình như tôi mạnh hơn bao cát một chút.”
Câu này rõ ràng là khiêu khích, ngay cả bao cát anh còn không xử lý được, còn muốn so tài với tôi? Nhưng Hàn Cừ nói lời khó nghe như vậy, ngữ khí lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu, vừa nói vừa tiến lên, giơ nắm đấm.
Đã đấm tay thì có nghĩa là chấp nhận thử thách, Trần Tranh lúc này đang cần một người sống để đánh, bao cát làm sao đánh đã tay được, Hàn Cừ đã khiến anh hứng thú rồi, anh xông lên tấn công dữ dội.
Dù sao Hàn Cừ cũng là đội đặc nhiệm, thể chất và sức đối kháng hơn anh là điều hiển nhiên, hai người đánh nhau giống như đang đánh tập, cuối cùng tuy rằng không phân thắng bại, nhưng trong lòng anh rõ ràng, toàn bộ quá trình Hàn Cừ đều điều chỉnh theo lối đánh của anh.
Mặc dù như vậy, anh vẫn đánh rất thoải mái, áp lực theo mồ hôi và đau đớn tan biến hết, anh dựa vào sàn đấu, lắc lắc mái tóc ướt đẫm mồ hôi: “Đội trưởng Hàn, tôi mời cậu đi ăn cơm.”
Hàn Cừ đang dọn dẹp sàn đấu bị làm lộn xộn, ngẩng đầu lên: “Bị tôi đánh cho thua mà còn mời ăn cơm à? Tốt như vậy?”
Anh cười nói: “Thuật nghiệp có chuyên môn, thua cậu không có gì đáng xấu hổ. Đi không, dứt khoát lên.”
Hàn Cừ cười nói: “Chờ tôi dọn dẹp xong đã.”
Ngày hôm đó, Hàn Cừ không chỉ dọn dẹp sàn đấu, mà còn nhân tiện kiểm tra vệ sinh phòng tập, nhặt rác đi vứt. Trần Tranh đứng bên cạnh nhìn, hơi ngạc nhiên: “Cậu trực nhật à?”
“Ừ, đến lượt tôi rồi.” Hàn Cừ nói: “Ăn gì?”
Từ khi Trần Tranh lên chức đội trưởng thì không ăn quán vỉa hè nữa rồi: “Quán ven đường được không? Nếu cậu chê thì chúng ta có thể đến nhà hàng Tây.”
Hàn Cừ nói: “Vậy thì quán ven đường đi.”
Trần Tranh dẫn đường, đến một quán vỉa hè lâu năm, lúc mới đi làm thì đến vài lần, mấy năm nay không đến nữa. Nghĩ đến mình là người mời, Trần Tranh bèn đưa thực đơn cho Hàn Cừ: “Cậu chọn trước đi.” Hàn Cừ thành thạo đánh dấu vào món đặc trưng, lại đưa trả thực đơn lại cho anh, anh nhìn một cái: “Khách quen à?”
Hàn Cừ rót trà Lão Ưng vào hai ly: “Chỉ cho mấy người hình sự các cậu đến liên hoan à?”
Khẩu vị giống nhau, tâm trạng anh rất tốt, gọi thêm vài xiên nướng, rồi bảo ông chủ làm món. Xung quanh ồn ào náo nhiệt, mọi người nói chuyện rôm rả, bỗng khiến bàn của họ có chút lẻ loi.
Lúc này anh mới nhận ra mình mời Hàn Cừ ăn cơm hình như có chút đột ngột, quan hệ của bọn họ không thân cũng không sơ, ăn chung với một nhóm người thì không vấn đề gì, nhưng riêng hai người ngồi với nhau thì dường như rất thử thách khả năng giao tiếp.
Im lặng một lúc, Trần Tranh nhớ đến gần đây mình ức chế quá, muốn tìm người nói chuyện phiếm, Hàn Cừ cũng là đội trưởng mới, đáng lẽ ra cũng sẽ có những phiền não tương tự như anh, nhưng làm sao để mở lời, nhất thời anh chưa nghĩ ra.
Quán vỉa hè làm ăn quá tốt, món ăn nửa ngày mới lên, trà Lão Ưng đã uống hết một ly, uống tiếp thì chưa kịp ăn đã phải chạy vào nhà vệ sinh mất.
“Cậu đó, sao qua bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn nhớ đến trang thiết bị của đội đặc nhiệm chúng tôi vậy?” Hàn Cừ buột miệng nói một câu không đầu không đuôi, nói xong thì mỉm cười nhìn Trần Tranh.
Trần Tranh vẫn đang nghĩ cách giao tiếp khéo léo với đồng nghiệp không quen biết, hoàn toàn không phản ứng kịp: “Hả?”
Hàn Cừ nhướn mày: “Thật sự chỉ là đến đánh boxing thôi à?”
Trần Tranh nói: “Không thì sao? Tôi nhớ thương trang thiết bị của đội đặc nhiệm các cậu…” Nói đến đây, ký ức lúc còn là lính mới chợt ùa về, anh hơi ngạc nhiên nhìn chằm chằm Hàn Cừ: “Sao tôi lại cảm thấy câu vừa nãy của cậu nghe quen quen? Cậu sẽ không phải là…”
Hàn Cừ nói: “Hóa ra bấy lâu nay cậu không biết người đã khịa cậu lúc đó là ai sao?”
Cảm giác là đồng lứa thật kỳ diệu, trong nháy mắt đã hóa giải bớt bầu không khí xa cách, ngượng ngùng, Trần Tranh cười lên: “Hóa ra là cậu! Vậy thì lúc đó cậu cố tình bay xuống trước mặt tôi, cũng là để cho tôi xem thực lực của đội đặc nhiệm các cậu sao?”
Câu này khiến Hàn Cừ ngẩn người: “Cố tình bay xuống là sao?”
“Cậu ấy!” Trần Tranh không tin hắn ta không có chút ấn tượng nào, loại chuyện khoe khoang này không phải đều là cố ý sao? Lúc đó bọn họ thi leo lên một lượt, tuy rằng leo xong phải leo xuống, nhưng mọi người đều ngoan ngoãn túm dây, dùng chân đạp tường mà xuống, chỉ có mỗi mình Hàn Cừ là làm màu, bay người nhảy xuống, khiến anh hoàn toàn bị lép vế, giống như con công xòe đuôi vậy. Sau đó mọi người đều không còn ngoan ngoãn nữa, lần lượt cùng “Xòe đuôi”, huấn luyện viên không nhìn nổi nữa, còn phải đến ngăn lại, nói bây giờ đang luyện tập leo trèo chứ không phải bay nhảy.
Nghe Trần Tranh nói xong, Hàn Cừ mặt ngơ ngác: “Tôi lại thiếu chín chắn như vậy sao.”
Trần Tranh bó tay với hắn ta, lúc còn trẻ trâu thì làm màu, lên chức đội trưởng rồi thì không nhận nữa!
Chủ đề này khiến khoảng cách giữa hai người gần lại hơn, sau khi Hàn Cừ được Trần Tranh nhắc nhở liên tục, cuối cùng cũng nhớ lại màn làm màu đó, hắn ta cười hơi xấu hổ, Trần Tranh cũng đối chiếu được giọng nói trong ký ức với giọng nói của Hàn Cừ. Cả hai đều cảm thấy hơi buồn cười, nhớ lời người khác nói, việc người khác làm, lại bỏ qua chính bản thân mình.
Sau này Trần Tranh đã tổng kết: “Điểm nhấn có sự lựa chọn riêng của nó.”
Sau lần đó, Hàn Cừ trong mắt Trần Tranh không còn là “Đồng nghiệp không thân thiết” nữa, khi gặp mặt cũng không còn chỉ gật đầu nữa. Lễ thượng vãng lại, Hàn Cừ cũng mời anh ăn cơm, ăn đồ nướng, uống bia. Ban đầu vẫn nói chuyện lúc mới vào Cục cảnh sát thành phố, nói chuyện sâu hơn một chút, Trần Tranh không nhịn được hỏi: “Cậu làm đội trưởng có thuận lợi không?”
Hàn Cừ trợn mắt: “Nếu tôi thuận lợi thì việc gì phải chạy đến phòng tập boxing dọn dẹp vệ sinh chứ?”
Trần Tranh nghe vậy liền cười lớn: “Hóa ra ngày tháng của cậu cũng không dễ chịu gì à?”
Hàn Cừ quét nước sốt lên thịt nướng: “Trong đội có tiền bối lão làng hơn tôi, có lúc tôi không biết phải sống chung với bọn họ như thế nào. Cấp trên thì không nói gì, nhưng nhất cử nhất động của tôi bọn họ đều nhìn chằm chằm. Bên dưới còn có một đám nhóc cái gì cũng không hiểu, chỉ biết kêu gào như gà con, mắt to tròn tràn đầy ham muốn khám phá nhìn tôi, tôi muốn nói với bọn họ rằng, đội trưởng của các cậu là tôi đây cũng chẳng biết phải làm sao!”
Trần Tranh cười đến nỗi nước mắt chảy ra: “Giống nhau giống nhau! Bên tôi còn phiền phức hơn, đứa nào đứa nấy đầu óc thông minh lắm, tôi bị bọn nó nhìn đến nỗi xương sống muốn thủng ra luôn rồi…”
Con người cần được trút giận, cũng cần có người cùng mình trút giận. Số lần hẹn nhau ăn cơm nhiều lên, đối tượng trút giận nhiều lên, đến khi Trần Tranh nhận ra thì anh và Hàn Cừ đã trở thành anh em tốt rồi.
Những ngày tháng vừa nhậm chức đội trưởng khó khăn rốt cuộc cũng qua đi, Trần Tranh bình tĩnh đối mặt với áp lực từ cấp trên và bên ngoài, tuy rằng ít khi xuống tuyến đầu, nhưng luôn sắp xếp công việc tuyến đầu một cách có trật tự, những người giỏi nhất của đội hình sự dưới sự che chở của anh đều độc lập làm việc, ai nói đến anh cũng đều khen anh là một người lãnh đạo nhìn thì không đáng tin cậy, nhưng làm việc rất đáng tin cậy.
Không đáng tin cậy là vì vẻ bề ngoài thoải mái của anh, còn đáng tin cậy là vì năng lực của anh. Ít ai biết rằng, trong bóng tối anh cũng sẽ phát điên vì áp lực, mà một khi phát điên thì phải tìm Hàn Cừ để kể khổ.
Tương tự, Hàn Cừ ở đội đặc nhiệm cũng là một đội trưởng được đội viên tín nhiệm và ỷ lại, đội viên đội đặc nhiệm cũng không biết rằng Đội trưởng Hàn khi bực bội thì lại tìm đội trưởng Trần của đội hình sự để đánh boxing, có lần không kiểm soát được, đánh cho đội trưởng Trần sưng cả mắt.
Trần Tranh từng nghĩ rằng Hàn Cừ mãi mãi là anh em tốt của mình, ở bên Hàn Cừ anh cảm thấy rất thoải mái, anh là người có chỉ số EQ rất cao, biết rõ rằng mình cũng có thể cho Hàn Cừ giá trị tình cảm tương tự. Đội đặc nhiệm và đội hình sự giống như hai cánh tay của Cục cảnh sát thành phố Lạc Thành, sẽ có một ngày, bọn họ sẽ cùng nhau đến một vị trí cao hơn, và ở đó bảo vệ sự bình yên cho thành phố này, thậm chí là toàn tỉnh Hàm.
Nhưng Hàn Cừ lại phản bội anh.
Hai năm trước, giáo phái tà giáo “Khâu Tắc” hoành hành ở Lạc Thành, âm mưu gây ra vụ nổ bom tại trung tâm thương mại lớn Châu Thịnh, trong quá trình chuẩn bị lâu dài, Lạc Thành liên tiếp xảy ra vài vụ án mạng gián tiếp do “Khâu Tắc” giật dây, cảnh sát đã chú ý đến đầu mục của “Khâu Tắc” là Liên Phong, người đã bị giáo chủ tiền nhiệm tẩy não.
Có manh mối cho thấy, bên trong cảnh sát Lạc Thành có người qua lại thân thiết với Liên Phong. Vì vậy, Sở công an Tỉnh đã tiếp quản trung tâm cuộc điều tra, đội hình sự Lạc Thành bị gạt ra rìa. Nhưng mà, cho dù là Trần Tranh hay là đội trọng án Lạc Thành ban đầu phụ trách điều tra đều không cam tâm bị loại khỏi cuộc điều tra, Trần Tranh càng phải đối mặt với áp lực nặng nề nhất kể từ khi làm đội trưởng.
Rốt cuộc là ai đã lén lút dưới mắt anh cung cấp thông tin cho tội phạm? Người này nắm rõ từng hành động của đội trọng án, chắc chắn là người thâm cận của anh. Cứ nghĩ đến việc bên cạnh mình lại có một người như vậy, anh lại như ngồi trên đống lửa. Là đội trưởng, vậy mà không nhận ra sự tồn tại của người này, đó chính là thiếu sót của anh!
Khoảng thời gian đó, anh như người mất hồn, chỉ muốn bắt được kẻ này. Mà khi người này cuối cùng cũng lộ diện, anh dù có nói gì cũng không muốn tin vào mắt mình.
Hàn Cừ, sao lại là Hàn Cừ? Anh đã từng nghi ngờ rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến Hàn Cừ. Thậm chí Hàn Cừ còn không phải người của đội hình sự, cũng giống như anh có tương lai rộng mở, không, với những nhiệm vụ đặc biệt mà Hàn Cừ đã tham gia trong những năm qua, tương lai của Hàn Cừ còn hứa hẹn hơn anh rất nhiều.
Tại sao lại là Hàn Cừ? Người bạn duy nhất mà anh có thể yên tâm trút bầu tâm sự sau khi bước vào xã hội?
Cảnh sát đã thành công ngăn chặn vụ khủng bố, thủ lĩnh “Khâu Tắc” – Liên Phong bị bắt sống, những tên tội phạm khác cũng sa lưới, Hàn Cừ bị Liên Phong diệt khẩu trước khi cảnh sát vây bắt, nhưng thi thể lại không thấy đâu.
Đây là điểm nghi vấn lớn nhất trong vụ án “Khâu Tắc”, Liên Phong thừa nhận tất cả tội ác, nhưng đối với việc Hàn Cừ mất tích cũng là một mực không biết. Sau đó cảnh sát đã thẩm vấn rất nhiều thành viên “Khâu Tắc”, không một ai có thể giải thích vì sao Hàn Cừ lại mất tích. Sau khi cảnh sát điều tra cũng không thể xác định được là ai trong “Khâu Tắc” đã đem hắn ta đi.
Trần Tranh không tham gia vào công tác điều tra tiếp theo của vụ án “Khâu Tắc”, kể từ khi xác nhận Hàn Cừ có liên quan đến tổ chức tội phạm, anh đã tự mình lựa chọn tránh mặt, đồng thời giao toàn bộ công việc của đội hình sự cho đội trưởng đội trọng án lúc đó là Hoa Sùng.
Tâm lý của anh đã xuất hiện vấn đề, những thông tin mà Hàn Cừ nắm giữ rất có thể là bị rò rỉ từ miệng anh, anh đã vô tình trở thành kẻ giúp việc cho Hàn Cừ. Người anh em tốt mà anh tin tưởng nhất hóa ra chưa bao giờ đứng cùng chiến tuyến với anh, khi anh không giữ ý tứ gì mà trút bầu tâm sự với Hàn Cừ, liệu Hàn Cừ có đang nghĩ: Xem kìa, tên này thật ngốc.
Tổ điều tra của Cục tỉnh đã trả lại danh dự cho anh và đội hình sự, nhưng anh không thể quay trở lại vị trí ban đầu, sự dằn vặt về mặt tinh thần ngày càng nghiêm trọng, có lúc anh thậm chí còn cảm thấy, nếu như mình tiếp tục ở lại Cục cảnh sát thành phố, sẽ khiến tất cả anh em chết không toàn thây, có lúc lại nghi ngờ quan sát mọi người, nhìn ai cũng thấy có vấn đề, ngay cả Từ Khám và Hoa Sùng cũng không ngoại lệ.
Hoắc Bình Phong đã phát hiện ra vấn đề của Trần Tranh, yêu cầu anh tạm gác công việc lại, ép anh đi gặp bác sĩ tâm lý. Bác sĩ từng tiếp xúc với rất nhiều cảnh sát, coi như là bạn cũ của Cục cảnh sát thành phố, sau khi kiên nhẫn tìm hiểu hoàn cảnh vào nghề của anh, liền thẳng thắn nói: “Đội trưởng Trần, lời tôi nói có thể khó nghe, nhưng lý do anh không thể thoát ra được là vì trước đây anh quá thuận lợi.”
Quá thuận lợi. Đây là lời nhận xét anh đã nghe vô số lần. Trước cú sốc này, anh có thể coi là người may mắn nhất giới cảnh sát Lạc Thành, mọi người dường như đều là ngọn gió nâng anh lên tận mây xanh, góp phần vào thành công của anh. Anh chưa từng thất bại, chưa từng bị phản bội, vì vậy anh không biết, cảm giác rơi xuống vực thẳm lại cay đắng đến thế.
Sau vài lần can thiệp tâm lý, anh cảm thấy không hiệu quả lắm, bác sĩ tuy biết nút thắt trong lòng anh ở đâu, nhưng muốn cởi bỏ nút thắt đó thì cần phải dựa vào chính bản thân anh. Làm sao để cởi bỏ? Trong cơn ác mộng tỉnh giấc lúc nửa đêm, anh nghĩ, trừ khi chính tay anh tóm được Hàn Cừ.
Đội Hình sự dần đi vào quỹ đạo, còn anh, một đội trưởng bị trói buộc bởi nút thắt trong lòng đã trở thành gánh nặng cản trở bước tiến của anh em. Anh đề nghị điều chuyển công tác với Hoắc Bình Phong, quyết đoán từng là đặc điểm nổi bật của anh, nhưng quyết định này lại không hề dứt khoát. Hoắc Bình Phong không muốn để anh đi, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng: “Nghĩ kỹ rồi chứ?”
Trong lòng anh vẫn còn một giọng nói níu kéo, Trần Tranh, anh thực sự đã nghĩ kỹ rồi sao? Rời khỏi đội Hình sự, anh còn có thể đi đâu? Anh nghiến răng đè nén những giọng nói đó xuống, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, trả lời: “Nghĩ kỹ rồi.”
Trước khi chính thức chuyển đến thành phố Trúc Tuyền, có một khoảng thời gian trống, anh không cần phải đến Cục cảnh sát thành phố nữa, khi đó công tác khép án “Khâu Tắc” của Sở công an Tỉnh vẫn đang tiếp tục, anh đề nghị tham gia điều tra những chuyện bên lề, làm chân chạy việc. Cũng chính trong khoảng thời gian đó, anh được biết “Khâu Tắc” có liên quan đến “Lượng Thiên Xích”.
Trong giai đoạn cuối của cuộc điều tra, cảnh sát nhận được manh mối từ Liên Phong – “Khâu Tắc” từng có giao dịch với “Lượng Thiên Xích”, giao dịch cụ thể là gì thì Liên Phong không được biết, đó là chuyện trước khi hắn ta trở thành thủ lĩnh “Khâu Tắc”. Anh phỏng đoán, có thể chỉ là hợp tác phạm tội ở biên giới Tây Bắc, ví dụ như “Lượng Thiên Xích” cung cấp vũ khí hỗ trợ, còn “Khâu Tắc”, với tư cách là tà giáo, sẽ che chở cho “Lượng Thiên Xích” về mặt tinh thần.
Trong nước vẫn chưa có hồ sơ tội phạm nào về “Lượng Thiên Xích”, rất ít người biết đến tổ chức này. Ban đầu Sở công an Tỉnh rất coi trọng, lo lắng sẽ liên lụy đến tội phạm ở cấp độ sâu hơn, nhưng sau khi điều tra kỹ lưỡng, không tìm thấy dấu hiệu “Lượng Thiên Xích” tham gia vào tội ác của “Khâu Tắc”, có lẽ đúng như lời Liên Phong nói, “Lượng Thiên Xích” chỉ hợp tác với “Khâu Tắc” trong giai đoạn đầu, kẻ thực hiện tội ác ở Lạc Thành chỉ có “Khâu Tắc”, không liên quan gì đến “Lượng Thiên Xích”.
“Trần đội? Trần đội?” Tổ phó tổ điều tra gọi anh mấy tiếng, hỏi anh sao vậy.
Anh không nói ngay, bởi vì đầu óc quá hỗn loạn. Trước khi xảy ra chuyện, trong buổi trò chuyện thường lệ với Hàn Cừ, Hàn Cừ có nhắc đến “Lượng Thiên Xích”. Lúc đó, anh hoàn toàn không biết gì về tổ chức này, bèn nghi hoặc hỏi: “‘Lượng Thiên Xích’? Đó là cái gì?”
Hình như Hàn Cừ cũng chỉ biết chút ít, nói rằng đó là băng nhóm tội phạm này có nguồn gốc từ nước K, ban đầu chỉ là một tổ chức sát thủ, dựa vào ám sát, cung cấp dịch vụ bảo an để lấy tiền hoa hồng, quy mô không lớn nhưng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, mục tiêu bị chúng nhắm đến, cơ bản đều không sống nổi. Về sau, “Lượng Thiên Xích” không bằng lòng với việc làm việc cho người khác nữa, bọn chúng bắt đầu nhúng tay vào ma túy, cờ bạc, đầu tư, …., đã ảnh hưởng đến một số thành phố của Trung Quốc, nhưng hình như Lạc Thành vẫn chưa có dấu vết của chúng.
Không có là chuyện tốt, nhưng với tư cách là người chịu trách nhiệm về an ninh thành phố, Trần Tranh có nghĩa vụ phải đánh hơi mọi nhân tố nguy hiểm, anh cho rằng Hàn Cừ đang chia sẻ thông tin tình báo cùng anh với tư cách là đội trưởng đội đặc nhiệm, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là Hàn Cừ vô tình nói ra những gì không nên nói, hoặc là cố ý giăng bẫy anh.
Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, anh mới tìm đến tổ phó, cho biết Hàn Cừ từng nhắc đến “Lượng Thiên Xích”, sau khi tổ phó kinh ngạc trong giây lát liền phản ứng lại, “Vậy thì, kẻ đã bắt cóc Hàn Cừ rất có thể là ‘Lượng Thiên Xích’?”
Không ai có thể trả lời câu hỏi này, Trần Tranh cũng không thể, nhưng kết hợp với mối quan hệ hợp tác trước đây giữa “Khâu Tắc” và “Lượng Thiên Xích”, cùng với việc thi thể của Hàn Cừ biến mất hết sức bí ẩn, đây dường như là lời giải thích duy nhất. Còn lý do tại sao “Lượng Thiên Xích” lại mang đi một thi thể thì càng thêm khó hiểu.
Tổ điều tra đã họp về việc này, trọng tâm điều tra tiếp theo cũng dồn vào “Lượng Thiên Xích”, nhưng vẫn không có bằng chứng trực tiếp nào chứng minh “Lượng Thiên Xích” đang hoạt động ở tỉnh Hàm.
Không lâu sau, thông báo điều chuyển của Trần Tranh chính thức được ban hành, anh kết thúc công việc tạm thời ở Sở công an Tỉnh, trước khi đến thành phố Trúc Tuyền, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn gặp anh. Tiếng tiếc nuối và níu kéo chiếm đa số, một số đồng đội ở đội Hình sự Lạc Thành không kìm chế được cảm xúc, mượn rượu mắng anh vô trách nhiệm, đội ngũ tốt như vậy mà nói bỏ là bỏ.
Anh không biện minh, bởi vì bọn họ nói đúng, cú ngã này của anh quá đau, anh muốn đứng dậy, nhưng dưới ánh mắt quan tâm của mọi người, anh lại không sao đứng dậy nổi.
Mẹ anh – Lư Hạ Quân – đã cãi nhau với Lư Hạ Kình vì chuyện điều chuyển của anh, Lư Hạ Quân cho rằng Lư Hạ Kình cố tình điều chuyển anh đi, sợ anh liên lụy đến mình, không chịu giúp đỡ đứa cháu ngoại này.
Anh giải thích với mẹ, nhưng vô ích, mẹ anh vẫn giận cậu.
Có lẽ vì muốn tránh hiềm nghi, trong thời gian anh và toàn bộ đội Hình sự Lạc Thành bị điều tra, quả thực Lư Hạ Kình chưa từng liên lạc với anh, thậm chí một lời an ủi cũng không có. Anh rất hiểu Lư Hạ Kình, dù sao thì cháu trai ngoại rất giống cậu, trong xương cốt của bọn họ đều có sự bướng bĩnh cứng đầu giống nhau.
Người duy nhất ủng hộ anh tạm thời rời khỏi Lạc Thành là bác sĩ tâm lý của anh. “Các anh đó, lúc nào cũng nghĩ xem bản thân phải gánh vác trách nhiệm nặng nề đến mức nào, càng nặng càng tốt, cho dù bị đè bẹp, vẫn phải kiên trì. Tại sao phải như vậy? Cuộc đời còn dài, nghỉ ngơi một chút thì đã sao? Quê tôi ở thành phố Trúc Tuyền, đội trưởng Trần, có thể nơi đó rất cần anh. Đến lúc nào đó anh nghĩ thông rồi quay lại, nhất định sẽ có rất nhiều người chào đón anh. Cho dù anh không muốn quay lại cũng không sao cả. Người ta sống ở đâu chẳng được, đúng không, làm cảnh sát ở đâu mà chẳng phải là làm cảnh sát chứ, đúng không.”
Xe đã chạy trong đêm tối một lúc lâu, Trần Tranh phát hiện mình đang ngồi ở ghế phụ, bên ngoài cửa sổ là ánh đèn neon thưa thớt của thành phố nhỏ. Anh đột nhiên cảm thấy một dòng điện chạy qua huyết quản, vừa rồi, anh đã kể cho Minh Hàn nghe những chuyện chất chứa trong lòng bấy lâu nay. Ngoại trừ bác sĩ tâm lý, không, ngay cả khi đối mặt với bác sĩ tâm lý anh cũng vô thức đề phòng, chưa từng kể chi tiết về việc kết nghĩa anh em với Hàn Cừ, bác sĩ cũng thở dài nói, anh vẫn chưa thực sự cởi mở.
Sự chân thành của anh lại đổi lấy sự phản bội của anh em, anh rất khó mở lòng với ai khác. Trong thâm tâm, anh luôn cho rằng, chính Hàn Cừ đã nắm được thông tin tình báo từ chỗ anh – mặc dù cuộc điều tra sau đó của Sở công an Tỉnh đã bác bỏ nhận định này. Anh nghiêng đầu, nhìn người đang lắng nghe trên ghế lái. Ánh đèn đường hắt vào khuôn mặt Minh Hàn, lúc sáng lúc tối, nhưng đôi mắt Minh Hàn vẫn luôn sáng ngời.
“Vậy bây giờ anh nghĩ sao?” Minh Hàn dừng xe ở đầu ngõ, trong ngõ đèn đuốc lờ mờ, mọi người đang quây quần bên nồi lẩu nghi ngút khói.
“Tôi…” Trần Tranh có chút đau đầu, cuộc điều tra “Lượng Thiên Xích” một năm rưỡi trước không thể tiếp tục, bởi vì thực sự không có dấu hiệu nào cho thấy chúng hoạt động ở tỉnh Hàm, bây giờ “Lượng Thiên Xích” lại xuất hiện, hơn nữa chắc chắn có liên quan đến vụ án ở thành phố Trúc Tuyền. Vừa rồi trong đầu anh chợt lóe lên một ý nghĩ không có căn cứ, không phải Kim tiên sinh chính là Hàn Cừ chứ?
“Còn cậu?” Anh hỏi: “Cậu có suy nghĩ gì không?”
Minh Hàn bất ngờ bật cười, chỉ vào con ngõ, “Anh, anh nói chuyện khiến em đói bụng rồi, em muốn ăn cơm.”
Hết chương 75.