Chương 75: Ngoại truyện – Thời Niên Thiếu Lỡ Yêu Qua Mạng (Dòng thời gian if)
Chiếc xe buýt chật cứng người trên đường về nhà, khi Lang Dương Dương đến nhà dì Hai thì bữa tối đã sẵn sàng.
Thấy Lang Dương Dương tay xách túi thuốc, dì hỏi: “Con bị sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?”
Ánh mắt Lang Dương Dương hơi lảng tránh, cậu không quen than vãn về nỗi đau của mình, và cũng cảm thấy bị cảm lạnh hay nứt nẻ da là chuyện nhỏ, không cần phải nói với dì làm gì để bà lo lắng.
Cậu lí nhí: “Con không sao ạ, chỉ là mua ít thuốc cảm cúm gì đó, mang đến trường để phòng ngừa thôi.”
“Vậy thì tốt rồi, vào rửa tay rồi ăn cơm thôi, tối nay chúng ta ăn lẩu cá, dì còn làm món sườn nướng tỏi mà con thích nữa.”
“Vâng ạ.”
Lang Dương Dương rất thích những khoảnh khắc như thế này.
Cậu sợ nhìn thấy dáng vẻ luôn lo lắng của dì, sợ dì lo lắng, sợ dì buồn phiền.
Cậu không muốn dì Hai phải khó chịu, không muốn dì nhớ lại những chuyện không vui.
Những gì hai dì cháu đã trải qua, gộp lại có thể dựng thành bộ phim truyền hình dài tám mươi tập, đủ lấy đi nước mắt của cả vạn người.
Nhưng cả hai đều không muốn như vậy, nên bọn họ luôn báo tin vui cho nhau mà giấu nhẹm chuyện buồn.
Lang Dương Dương rửa tay xong thì đi lấy cơm, hai dì cháu ngồi đối diện nhau, tivi không bật, trong nhà yên tĩnh đến lạ thường.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, thỉnh thoảng dì lại hỏi xem ở trường cậu có thiếu thốn gì không.
“Sáng mai dì đến đón con, đi siêu thị mua ít đồ ăn thức uống mang theo, xong rồi dì đưa con đến trường.” Dì Hai nói.
Lang Dương Dương đáp: “Vâng ạ, con cảm ơn dì.”
Dì Hai hỏi: “Con muốn ăn gì nào?”
Tuy hỏi vậy, nhưng trong lòng bà đã tự lên kế hoạch mua gì cho cậu rồi, bởi vì lúc nào cậu cũng nói gì cũng được.
Lang Dương Dương thực sự không kén ăn, cái gì cũng ăn được, không ăn cũng được, không có gì đặc biệt thích.
Nhưng hôm nay Lang Dương Dương gắp liền ba miếng sườn, rồi mới ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói với dì: “Dì ơi, mai mình ghé tiệm bánh mua chút đồ ăn được không ạ?”
“Được chứ!” Dì Hai rất vui vì Lang Dương Dương chủ động bày tỏ nhu cầu của mình, giọng điệu phấn khởi hẳn lên: “Bánh ở tiệm bánh ngon hơn ở siêu thị, dì mua cho con mấy cái bánh trứng muối nhé, lần trước con bảo ăn ngon mà.”
Lang Dương Dương cũng cười, gật đầu nói: “Con còn muốn ăn bánh ngọt nữa.”
“Bánh ngọt?”
“Vâng, mấy cái bánh kem nhỏ nhỏ ấy ạ.”
Dì khẽ gật đầu, trầm ngâm không biết đang nghĩ gì.
Lang Dương Dương thấy dì không nói gì, trong lòng hơi bối rối, định mở miệng nói không mua cũng được thì dì nhìn cậu: “Dì nhớ ra rồi, ở quảng trường Lợi Dân có một tiệm bánh ngọt rất ngon, trước đây mấy cô bé ở cơ quan dì hay mua, mai mình đến đó mua nhé.”
Ánh mắt Lang Dương Dương lấp lánh tia sáng yếu ớt, mỉm cười nói: “Vâng ạ.”
Hình như đối diện với một Lang Dương Dương biết đưa ra yêu cầu, dì lại càng vui vẻ hơn?
Ăn cơm xong, trên đường về nhà, Lang Dương Dương mở QQ ra, Trang Thạc đang online, nhưng không nhắn tin cho cậu.
Sao chẳng chủ động nhắn tin cho người ta gì hết vậy?
Lang Dương Dương lướt xem lịch sử trò chuyện của hai người, nhớ lại những cử chỉ của Trang Thạc hôm nay, thậm chí anh ấy còn để ý thấy tay cậu bị nứt nẻ da, còn đặc biệt mua thuốc cho cậu.
Ánh mắt Trang Thạc nhìn cậu qua cửa kính xe hôm nay chắc chắn không phải là nhìn “Em trai”.
Lang Dương Dương không phải kẻ ngốc, cậu vẫn có thể cảm nhận được.
Lang Dương Dương nhấp vào trang cá nhân của Trang Thạc, thấy hôm nay anh vậy mà lại cập nhật dòng trạng thái.
Là dòng trạng thái duy nhất sau một năm.
Bức ảnh được đăng lên là tiệm bánh và cà phê mà hôm nay bọn họ đã đến cùng nhau, trước cửa tiệm có một bức tượng chú chó rất to, dòng trạng thái của anh là: Hoá ra bánh ngọt lại ngon đến vậy.
Bên dưới dòng trạng thái này đã có không ít người bình luận, đều là trêu chọc anh chàng thô kệch này vậy mà cũng biết ăn bánh ngọt.
Trang Thạc đều không trả lời, ngoại trừ một người có ID là Oai Ca.
Oai Ca: Thằng nhóc cậu ăn bánh ngọt hay ăn cái gì khác thế?
Trang Thạc trả lời: Cút!
Lang Dương Dương bật cười, kiểu đùa giỡn thân thiết giữa những người bạn thân thiết này khiến cậu cảm thấy rất thú vị.
Chỉ là, bản thân cậu không có người bạn nào như vậy.
Lang Dương Dương thoát khỏi trang cá nhân, nhắn tin cho Trang Thạc.
YY YYy_: Anh có đó không?
Gửi xong, Lang Dương Dương đột nhiên có chút ngại ngùng, vặn chỉnh lò sưởi rồi nằm xuống sofa.
Ba chữ “Có đó không” này, sao lại mang đầy ẩn ý thế nhỉ?
Trang Thạc lập tức trả lời: Anh đây, anh vừa rửa bát xong, em đang làm gì?
YY YYy_: Em vừa từ nhà dì Hai về.
Trang Thạc: Em ở nhà một mình có lạnh không?
YY YYy_: Có lò sưởi ạ.
Trang Thạc: Vậy thì tốt rồi.
Trang Thạc: Mẹ anh nói em khách sáo quá, bảo anh nói với em là không cần phải khách sáo như vậy, sau này cần gì mà người nhà không có ở nhà thì cứ nói với bà.
Nhìn tin nhắn này, Lang Dương Dương theo bản năng muốn từ chối, nhưng lại cảm thấy từ chối cũng chẳng có tác dụng gì.
YY YYy_: Vâng, anh giúp em cảm ơn cô nhé.
Trang Thạc: Bố mẹ em không ở nhà à?
YY YYy_: Sao thế, điều tra hộ khẩu hả?
Trang Thạc: …
Trang Thạc: Anh không có ý đó, xin lỗi em.
Lang Dương Dương mỉm cười.
YY YYy_: Họ vẫn luôn không có ở nhà, em sống với ông bà, sau khi ông bà mất thì em sống một mình, dì em chăm sóc em.
Trang Thạc: Hoá ra là vậy.
Trang Thạc mơ hồ cảm thấy bố mẹ Lang Dương Dương hình như không phải đi làm ăn xa bình thường, nhưng anh không hỏi thêm.
Trang Thạc: Vậy là em về trường sẽ không dùng điện thoại nữa à?
YY YYy_: Cuối tuần chắc là em dùng.
YY YYy_: Cuối tuần em tìm anh nói chuyện.
Lang Dương Dương chủ động tiến thêm một bước, Trang Thạc ở bên kia không nhịn được “yes” một tiếng, dọa bố mẹ đang xem phim lúc tám giờ giật bắn mình.
“Làm gì thế con, trúng số à?” Mẹ Trang hỏi.
Trang Thạc cười ngốc một tiếng, nhích lại gần mẹ: “Mẹ, con lau nhà rửa bát xong rồi, mẹ đã hứa mai cho con mượn xe rồi nhé.”
Mẹ Trang không biết tên nhóc này đang toan tính cái gì, liền quay sang nhìn anh: “Mấy hôm nay con lạ lắm đấy.”
Trang Thạc: “Con nào có!”
Mẹ Trang: “Hôm qua thì con nhất quyết đòi về nhà sớm, hôm nay lại muốn mượn xe, chẳng lẽ con vội đi hẹn hò … Không phải chứ, con không phải thật sự …!”
Trang Thạc: “…”
“Con có người yêu rồi!” Bố mẹ Trang đồng thanh nói.
Trang Thạc bất lực: “Không có, thật sự không có, chỉ là … chỉ là cậu em lần trước ấy.”
Mẹ Trang: “Cậu em chăn bông ấy hả?”
Trang Thạc gật đầu, sắc mặt mẹ Trang dần nghiêm nghị, trừng mắt nhìn anh: “Mẹ nói cho con biết, con yêu đương thì chúng ta ủng hộ, nhưng mà nó còn đang là học sinh trung học, chưa đủ tuổi thành niên, người ta còn đang học lớp 12! Con có biết lớp 12 quan trọng như thế nào không?! Con mà dám …”
“Mẹ…” Trang Thạc vội vàng nắm lấy tay mẹ: “Thật sự không có đâu, con chỉ là … chỉ là thấy em ấy cũng vất vả, muốn giúp đỡ một chút, với lại em ấy cũng đã trưởng thành rồi … á!”
Mẹ Trang gõ đầu anh: “Lớp 12!!!”
Bây giờ cãi cự cũng vô ích, Trang Thạc cúi đầu im lặng một lúc.
Thực ra trong lòng anh biết rõ, hiện tại với Lang Dương Dương không thể nào tiến xa hơn được, anh cũng biết Lang Dương Dương không phải loại người như vậy.
Trang Thạc ngẩng đầu, nhìn mẹ, nghiêm túc nói: “Con biết rồi mẹ, hôm qua con về sớm đúng là đã hẹn gặp em ấy, muốn mượn xe cũng là muốn đưa em ấy về trường, nhưng mà chúng ta đều biết, ngày kia con cũng phải về trường rồi, tuần sau là phải đi Lan Châu thực tập, đến Tết cũng không về được, con chỉ là …”
Từ trước đến nay Trang Thạc không phải người không có chừng mực, mẹ Trang vỗ tay anh: “Con biết là tốt rồi, dù sao thì bố mẹ vẫn luôn ở đây.”
Bên kia Lang Dương Dương đợi hồi lâu mà Trang Thạc vẫn chưa trả lời, trong lòng cậu bồn chồn không biết Trang Thạc có phải là thấy cậu lắm chuyện phiền phức mà không muốn tiếp xúc nữa hay không.
YY YYy_: Thực ra thì…. nói thật là, nếu cứ mãi nói chuyện với anh thì sẽ ảnh hưởng đến việc học, em sẽ không tập trung được.
YY YYy_: Chờ thi đại học xong là được rồi.
Gửi xong, Lang Dương Dương khẽ thở dài.
Cậu… rất thích nói chuyện với Trang Thạc.
Vui vẻ, chu đáo, còn có vẻ rất đáng tin cậy.
Đang lo lắng thì cuối cùng Trang Thạc cũng trả lời.
Trang Thạc: Anh biết rồi, à, ngày mai em về trường bằng cách nào?
YY YYy_: Dì em sẽ đưa em đi.
Trang Thạc: À …
YY YYy_: Sao thế ạ?
Trang Thạc: Không có gì.
Trang Thạc: Hay là … anh đưa em đến trường.
Dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt Lang Dương Dương nở nụ cười ngây ngô, cậu cầm chiếc điện thoại nhỏ nhắn trên tay, cười ngốc nghếch.
YY YYy_: Sao anh lại muốn đưa em đi?
Bên kia im lặng ba phút rồi vẫn chưa trả lời.
YY YYy_: Hửm?
Trang Thạc: Anh chưa vào cơ sở mới của trường cấp 3 bao giờ, muốn vào xem thử.
“Phụt…”
Lang Dương Dương hiếm khi bật cười thành tiếng, lăn lộn trên sofa, mặt cười đến mức sắp cứng đờ.
YY YYy_: Vậy em nói với dì là em đi cùng bạn học.
Trang Thạc: Được! Vậy anh đưa em và bạn em đi, bạn em ở đâu?
YY YYy_: …..
Nhìn thấy sáu dấu chấm trong khung chat, Trang Thạc mới nhận ra, không nhịn được đấm vào gối ôm một cái, “A!”
Bố mẹ Trang đồng loạt nhìn sang.
Trang Thạc: “Xin lỗi, xin lỗi cái sofa.”
Trang Thạc trả lời: Anh biết rồi, vậy mai mấy giờ anh đến đón em?
YY YYy_: Khoảng ba giờ chiều đi.
Trang Thạc: Được.
Cửa hàng bánh ngọt kia chỉ bán bánh ngọt và đồ uống, không bán bánh mì, Lang Dương Dương không ngờ dì lại đưa cậu đến đây mua bánh ngọt.
Nhân viên bán hàng chính là chủ quán, sau khi Lang Dương Dương và dì chọn xong bốn loại bánh ngọt, cô vừa đóng gói vừa nói: “Ít có bạn nam nào thích ăn bánh ngọt như vậy nhỉ.”
Lang Dương Dương mím môi không nói, dì lại hào phóng đáp: “Ăn uống thì đâu có phân biệt nam nữ, với lại áp lực học hành lớn như vậy, ăn chút đồ ngọt cho tâm trạng tốt lên.”
Chủ quán cười ha ha: “Cô nói đúng, tặng hai cô cháu gói bánh quy mới ra lò của tiệm chúng tôi, nếm thử xem sao.”
Dì: “Cảm ơn cô.”
Từ tám rưỡi sáng đến gần mười một giờ, mua sắm đồ ăn thức uống quần áo xong xuôi, đưa về tận nhà rồi dì Hai mới chịu về.
“Thật sự không cần dì đưa đi à? Nhiều đồ như vậy, hay là dì đi cùng con, đón cả Tưởng Văn rồi cùng đưa hai đứa đến trường.” Dì vẫn không yên tâm.
Lang Dương Dương: “Xếp vào vali là được rồi ạ, thật sự không cần đâu dì, con với Tưởng Văn hẹn nhau còn ghé hiệu sách nữa.”
“Thôi được rồi, vậy hai đứa đi taxi nhé, đừng có đi xe buýt.” Dì nói xong, nhớ đến tiền sinh hoạt phí, liền lấy ví ra rút cho Lang Dương Dương mấy tờ tiền mặt: “Trong thẻ ngân hàng dì cũng chuyển rồi đấy, tiền mặt con nhớ nạp vào thẻ cơm.”
Lang Dương Dương nhận lấy: “Con cảm ơn dì.”
Dì mở cổng, do dự một chút rồi quay đầu lại, nhìn Lang Dương Dương nói: “Dương Dương, như vậy là tốt nhất rồi, sau này cứ như vậy mà chung sống với dì, được không con?”
“Cái gì ạ?”
“Chính là muốn gì thì nói, muốn nói gì thì cứ nói, con nói muốn ăn bánh ngọt, dì thấy rất vui.”
Nghe vậy, Lang Dương Dương không khỏi mỉm cười, gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Hai dì cháu nói chuyện xong, dì về nhà, bản thân dì cũng phải thu dọn đồ đạc để quay lại thị trấn làm việc.
Buổi chiều, khoảng hai giờ rưỡi, Lang Dương Dương thu dọn đồ đạc xong xuôi, một vali một ba lô, cậu ngồi trên ghế sofa chờ đợi.
Rõ ràng tối qua nói chuyện trên QQ rất tự nhiên, thoải mái, sáng nay nói với dì là cậu đi cùng bạn học về trường cũng rất tự nhiên.
Sao giờ phút này lại hồi hộp đến mức đứng ngồi không yên thế này?
Có lẽ là vì đã nói dối dì, mặc dù cậu cũng thường nói dối những chuyện vặt vãnh, nhưng đó đều là vì không muốn dì phải lo lắng cho mình.
Nhưng lần này lại có cảm giác như mình đang làm chuyện xấu vậy.
Khi Trang Thạc gõ cửa, Lang Dương Dương bật dậy, chạy ra sân mở cửa.
Lang Dương Dương nhẹ nhàng kéo cửa ra, quả nhiên là Trang Thạc đang đứng ở cửa, cậu thò đầu ra nhìn trái nhìn phải, “Vào đi.”
Trang Thạc: “Ừm …”
Anh bị dáng vẻ căng thẳng của cậu cũng làm cho hồi hộp theo, liếc nhìn ra đường một cái rồi định bước vào, nhưng Lang Dương Dương chỉ mở hé cửa, bản thân cậu vẫn đứng ở cửa, Trang Thạc cao một mét tám mấy, muốn vào cũng không có chỗ mà vào, thử qua trái thử qua phải hai lần, lại không dám chen vào người Lang Dương Dương.
“Em tránh ra một chút được không.” Trang Thạc nhỏ giọng nói.
“Hả?” Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn anh, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng tránh sang một bên: “À …”
Trang Thạc đi vào, Lang Dương Dương đưa tay đóng cửa lại, sau khi đóng cửa xong, cậu lại theo bản năng dựa người vào Trang Thạc.
– Nói chính xác là dựa vào nửa người Trang Thạc, bởi vì chiều cao của hai người chênh lệch quá lớn.
Lang Dương Dương vội vàng thu tay lại, lùi về sau một bước, giải thích: “Xin lỗi, em sợ người khác nhìn thấy.”
Trang Thạc không dám nhìn Lang Dương Dương, mím môi nói: “Không cần phải thế đâu … Nhìn thấy cũng không sao, làm như vậy khiến anh thấy giống như …”
“Giống như cái gì ạ?”
“Giống như gian phu đến yêu đương vụng trộm….”
Hết chương 75.