Chương 75: Thân Sơ (25)
Chung Thành đang rất cần một người để dốc bầu tâm sự, vừa được hỏi liền tuôn ra hết mọi thứ.
Khi còn đi học, anh ta đã thích đọc truyện online trên mạng. Thời đó, truyện online trên mạng chưa phát triển như bây giờ, chỉ có thể đọc trên máy tính. Sau này, khi tốt nghiệp cấp hai, không có bằng cấp, anh ta theo người ta ra công trường làm thuê. Lúc rảnh rỗi, người khác đánh bài, ngắm gái, còn anh ta thì cuộn tròn trong chăn đọc truyện online trên mạng.
Càng đọc nhiều, anh ta càng thấy nhiều truyện mạng viết rất dở. Anh ta nghĩ, nếu có thời gian, chưa biết chừng anh ta còn viết hay hơn cả mấy tác giả nổi tiếng kia.
Nhưng từ sâu thẳm trong lòng, anh ta lại tự ti vì không có học vấn.
Năm ba mươi tuổi, anh ta đăng tiểu thuyết mình tranh thủ viết trong lúc làm việc trên công trường lên một trang web truyện nam nổi tiếng, lượt xem lèo tèo, đơn xin ký hợp đồng cũng bị từ chối.
Lần thử sức đầu tiên thất bại thảm hại, anh ta chán nản, định từ bỏ giấc mộng nhà văn, quay về làm công nhân, cố gắng sau này lên được chức tổ trưởng. Thế nhưng, anh ta lại nhận được một bình luận nhiệt tình của một độc giả.
Người đó phân tích từng câu từng chữ trong những phần anh ta đã đăng, khen anh ta là viên ngọc quý bị che lấp, rượu ngon nhưng ngõ lại sâu, biên tập viên từ chối anh ta thật không có mắt nhìn.
Trước giờ chưa từng được tán thưởng như vậy, anh ta lập tức cảm thấy vị độc giả này chính là tri kỷ của mình!
Người này chính là Ngụy Húc Duyên.
Dưới những lời khen “chân thành” và gợi ý vừa phải của Ngụy Húc Duyên, nhiệt huyết viết lách của Chung Thành không chỉ được khơi dậy trở lại, mà còn tràn đầy tự tin. Phong Hoa Thảo Mãng nơi Ngụy Húc Duyên làm việc chủ yếu về truyện nữ, Chung Thành chuyên viết truyện nam nên trước đây chưa từng nghe qua.
Nhưng Ngụy Húc Duyên lại lừa anh ta, nói rằng trang web đang xây dựng kênh truyện nam lớn mạnh, khởi động kế hoạch tạo “thần”, chỉ cần anh ta đến, sẽ là tác giả lớn đầu tiên, truyện của anh ta sẽ bán được hàng triệu bản mỗi ngày, trở thành tác phẩm ăn khách của năm, sẽ bán được bản quyền audio, bản quyền phim ảnh.
Trước viễn cảnh mà Ngụy Húc Duyên vẽ ra, Chung Thành ký hợp đồng bản quyền toàn phần với trang web trong mười năm, anh ta bỏ việc, vùi đầu ở nhà viết lách. Nửa năm sau, anh ta giao bản thảo hai triệu chữ cho Ngụy Húc Duyên, mang theo hoài bão trở thành “Đại thần”. Nhưng sau một tháng phát hành, số tiền nhuận bút anh ta nhận được chỉ có mười bảy tệ.
Chung Thành không thể tin vào mắt mình, anh ta tìm đến Ngụy Húc Duyên. Ngụy Húc Duyên lại đưa số liệu cho anh ta xem, “Truyện của anh chỉ có từng này lượt truy cập, tôi không hề cắt xén một phân, phí quảng cáo đều là tôi tự bỏ tiền túi.”
Lúc này Chung Thành vẫn tin tưởng Ngụy Húc Duyên, anh ta là tác giả, còn Ngụy Húc Duyên là thương nhân, anh ta không thể hiểu được tư duy lừa đảo bản quyền của Ngụy Húc Duyên.
Anh ta nghĩ, là do mình viết không hay, không sao cả, anh ta còn có cốt truyện khác, tác phẩm sau sẽ lật ngược tình thế.
Nhưng nửa năm rồi lại nửa năm, hàng triệu chữ rồi lại hàng triệu chữ, số tiền nhuận bút anh ta nhận được lại càng ngày càng ít. Cuối cùng anh ta cũng phát hiện ra, Ngụy Húc Duyên đến các trang web chính thống dụ dỗ các tác giả khác đều dùng những lời lẽ như vậy, tay không bắt giặc, lừa người ta ký hợp đồng trước rồi tính sau.
Anh ta vừa xấu hổ vừa tức giận, nghĩ đến việc mình đã viết gần mười triệu chữ trên trang web lừa đảo này, lãng phí ba năm trời, thậm chí anh ta còn đổ bệnh.
Sau khi khỏi bệnh, anh ta tìm Ngụy Húc Duyên để hủy hợp đồng. Nhưng Ngụy Húc Duyên không đồng ý. Lúc ký hợp đồng, anh ta cơ bản không hề đọc những điều khoản hà khắc, hồ đồ ký bừa, mà có đọc cũng không hiểu. Giờ đây Ngụy Húc Duyên chỉ ra từng điều khoản, nói rằng anh ta chỉ được viết cho Phong Hoa Thảo Mãng, mỗi năm phải viết đủ ba triệu chữ, dù không có nhuận bút cũng phải viết, nếu không sẽ kiện anh ta ra tòa.
Chung Thành không có học thức, mẹ anh ta lại càng không, vừa nghe đến kiện tụng, cả người liền hoảng sợ. Sau đó anh ta tìm cách viết cho các trang web khác, dùng chứng minh thư của mẹ, nhưng vì lo lắng kéo dài khiến anh ta không thể viết ra được thứ gì ra hồn, bị tất cả các nền tảng từ chối.
Anh ta ba mươi lăm tuổi, không có sự nghiệp, nghèo túng, gần đây nghe nói có tác giả gây sự với Ngụy Húc Duyên, thành công hủy hợp đồng, anh ta cũng học theo, thỉnh thoảng đến công ty. Nhưng Ngụy Húc Duyên vẫn không chịu gặp anh ta.
Ngày hai mươi mốt, anh ta nhắn tin đe dọa Ngụy Húc Duyên, cuối cùng Ngụy Húc Duyên cũng đồng ý gặp anh ta vào ngày hôm sau ở cầu Thăng Quế. Anh ta đến từ sớm, còn mua bia, muốn nói chuyện thẳng thắn với Ngụy Húc Duyên về việc hủy hợp đồng.
Bọn họ hẹn nhau lúc năm giờ rưỡi chiều, Chung Thành không có nhiều tiền, muốn mời Ngụy Húc Duyên ăn mì tương ở một quán mì rất nổi tiếng ở cầu Thăng Quế. Nhưng Ngụy Húc Duyên đến tận mười một giờ đêm mới đến, không ăn uống, cũng không vào bất kỳ quán nào, dẫn anh ta đi vòng ra phía sau, tức là phía bờ sông Hộ Thành.
“Chúng ta không ngồi xuống nói chuyện sao?” Chung Thành nói.
“Ồn ào quá, bên này yên tĩnh.” Ngụy Húc Duyên nhìn túi đồ trong tay Chung Thành, “Mang rượu đến à?”
Chung Thành thật thà nói: “Uống chút rượu, cho có hứng.”
Bầu không khí náo nhiệt phía sau bị một dãy nhà che khuất, như ngăn cách hai thế giới. Vẻ mặt Ngụy Húc Duyên trông có hơi kỳ quái, nhìn về phía sau mấy lần, hai tay đút túi áo, “Nói đi, anh muốn nói chuyện thế nào?”
Chung Thành nói: “Tôi muốn hủy hợp đồng, tôi đã nhờ luật sư trên mạng xem qua, anh ấy nói hợp đồng của chúng ta có rất nhiều điều khoản bá đạo, tôi có thể vạch trần anh.”
Ngụy Húc Duyên cười lạnh, “Lại đến đe dọa tôi à?”
Chung Thành không muốn đe dọa ai cả, nhưng anh ta là một gã thô lỗ, căn bản không biết kỹ năng đàm phán là gì, vừa nóng lên là nói năng khó nghe, “Hôm nay anh nhất định phải hủy hợp đồng với tôi, lão Ngụy, cuộc đời tôi đã bị anh hủy hoại rồi, anh không thể lương thiện một chút sao?”
“Tôi hủy hoại anh? Anh nhầm rồi.” Ngụy Húc Duyên mỉa mai, “Ban đầu có ai thèm đọc truyện của anh không? Là tôi đã phát hiện ra anh, dùng tài nguyên của trang web để lăng xê anh, anh đã viết ra được thứ gì cho tôi? Giờ anh còn mặt dày đến đây đòi hủy hợp đồng với tôi?”
Chung Thành dễ dàng bị kích động, mặt đỏ bừng, “Vậy là anh không định hủy à?”
“Hủy hợp đồng cũng được.” Ngụy Húc Duyên nói: “Trả lại cho tôi những gì tôi đã đầu tư vào anh trong những năm qua. Anh cũng là một tác giả lâu năm, biết đến quảng cáo trang đầu, banner, đó đều là tài nguyên cả, đúng không?”
Chung Thành hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Ngụy Húc Duyên nói: “Không nhiều, ba triệu.”
Chung Thành trợn tròn mắt, bây giờ đừng nói ba triệu, ba vạn anh ta cũng không có!
“Anh điên rồi à?” Chung Thành giận dữ quát, “Những quảng cáo đó của anh đáng giá đến thế sao?”
Ngụy Húc Duyên nhún vai, “Tôi là thương nhân, mỗi khoản đầu tư tôi đều ghi nhớ. Chung Thành, nếu anh không trả nổi thì cứ tiếp tục viết. Khi nào có tiền, chúng ta sẽ nói chuyện hủy hợp đồng.”
Chung Thành có ngốc đến đâu cũng hiểu ra Ngụy Húc Duyên đang lừa tiền mình, trong cơn tức giận, anh ta giơ chai bia lên đập vào Ngụy Húc Duyên.
Ngụy Húc Duyên tránh được, ngược lại anh ta mất thăng bằng, suýt nữa ngã xuống sông.
Ngụy Húc Duyên nói một câu kỳ lạ, “Sớm biết anh mang chai bia đến, tôi đã không cần mang dùi.”
Chung Thành đã không thể bình tĩnh suy nghĩ được nữa, anh ta đuổi theo Ngụy Húc Duyên, định đập tiếp, đột nhiên Ngụy Húc Duyên bẻ quặt hai tay anh ta ra sau, dí phần miệng chai vỡ sắc nhọn vào gáy anh ta, “Là anh tấn công tôi trước, tôi đây là tự vệ. Chết đi, Chung Thành.”
Thấy mình sắp bị đẩy xuống sông, Chung Thành bộc phát ra sức mạnh chưa từng có, đẩy ngã Ngụy Húc Duyên, quay đầu nhìn gã ta một cái, thấy gã không đứng dậy nữa thì vội vàng bỏ chạy.
Quý Trầm Giao hỏi: “Ngụy Húc Duyên có nhắc đến dùi?”
Vết thương do vật sắc nhọn gây ra ở lưng Ngụy Húc Duyên, là do cái dùi nhọn mà chính Ngụy Húc Duyên đã mang theo?
Chung Thành nói xong, như thể trải nghiệm lại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc một lần nữa, anh ta ngồi phịch xuống ghế thẩm vấn, hai tay khoanh trước ngực, “Đúng, tên đó mang theo một cây dùi dài như thế này, muốn dùng nó để giết tôi!”
“Cách gã đó nói chuyện với tôi rất kỳ lạ, trước đây chúng tôi cũng từng tranh cãi, nhưng gã ta là người ăn nói rất khéo, sẽ không cố ý khiêu khích tôi. Tôi về nhà rồi mới hiểu ra là gã ta muốn chọc giận tôi, để tôi ra tay trước, sau đó giết tôi. Gã ta đã nói rất rõ ràng là mình chỉ tự vệ!”
Quý Trầm Giao cẩn thận sắp xếp lại các manh mối. Giả sử Chung Thành không nói dối, vậy thì Ngụy Húc Duyên đã mang theo kế hoạch giết Chung Thành khi đến cuộc hẹn, điều này cũng có thể giải thích tại sao ngay từ đầu hai người đã tránh nơi đông người, chạy đến bờ sông không có camera giám sát. Cũng có thể giải thích mâu thuẫn giữa hai loại hung khí.
Nhưng kế hoạch của Ngụy Húc Duyên không thành công, khao khát sống sót của Chung Thành đã cứu mạng anh ta, còn Ngụy Húc Duyên bị thương ở xương cụt, nhất thời không đứng dậy được.
Lúc này, nếu có người thứ ba xuất hiện, muốn giết Ngụy Húc Duyên là một việc rất đơn giản, chai bia vỡ, dùi cui, đều là những thứ có sẵn, mà trạng thái của Ngụy Húc Duyên đã định sẵn anh ta không có khả năng tự vệ.
Hung thủ tấn công từ phía sau, sau khi gáy Ngụy Húc Duyên bị đâm, anh ta vẫn chưa chết, trong tình huống đó, thậm chí có thể còn không cảm nhận được đau đớn, anh ta đột ngột quay người lại, phần yết hầu lại bị đâm.
Anh ta nhìn rõ mặt hung thủ, nhưng không nói được, máu phun ra khiến sinh lực của anh ta nhanh chóng xói mòn.
Hung thủ ép Ngụy Húc Duyên đến bờ sông, đâm cây dùi cui mà anh ta đã mang theo vào lưng anh ta. Ngụy Húc Duyên rơi xuống sông, tiếng giãy giụa bị bầu không khí náo nhiệt ở chợ đêm che lấp, cuối cùng dần dần bị dòng nước lạnh lẽo nhấn chìm.
Nhưng… Quý Trầm Giao lại nhìn Chung Thành. Tiền đề của suy luận này là, Chung Thành không nói dối.
Nếu Chung Thành nói dối, hiện trường căn bản không có người thứ ba, vậy Chung Thành chính là hung thủ không thể chối cãi được. Mọi hành động của người thứ ba đều có thể chuyển sang Chung Thành.
Chung Thành bị tạm giam, các cuộc điều tra khác vẫn đang tiến hành. Mâu thuẫn giữa Ngụy Húc Duyên và những người khác cơ bản đều có liên quan đến bản quyền, số tác giả bị anh ta lừa đảo nhiều không đếm xuể, nhưng hiện tại thì chỉ có Chung Thành là có thời gian gây án.
Vẫn chưa có manh mối quan trọng mới nào xuất hiện, trong đội trọng án có hai luồng ý kiến, một là cho rằng hung thủ chính là Chung Thành, người thứ ba là do anh ta bịa ra để trốn tội, người viết tiểu thuyết mạng vốn có trí tưởng tượng rất phong phú, bịa chuyện là chuyện hết sức bình thường. Hai là cho rằng quả thực là người thứ ba gây án, bởi vì trước khi bị Ngụy Húc Duyên dẫn đến bờ sông, Chung Thành vẫn luôn ở khu vực trung tâm của cầu Thăng Quế, anh ta không có hành động tránh camera giám sát.
Chung Thành là do Quý Trầm Giao đích thân thẩm vấn, bất kể là biết tin Ngụy Húc Duyên đã chết, hay phát hiện mình bị coi là nghi phạm, thì những kinh ngạc và phẫn nộ của anh ta đều nằm trong logic bình thường, cộng thêm việc anh ta không tránh camera giám sát, quả thực có khả năng tồn tại người thứ ba.
Nhưng người thứ ba này là ai? Manh mối bản quyền đã điều tra xong, có lẽ người thứ ba không nằm trong manh mối này.
Trong khi điều tra vụ án của Ngụy Húc Duyên, Quý Trầm Giao còn phải phân tâm chú ý đến Từ Gia Gia. Nhưng mà, dù trên mạng có ồn ào đến đâu, đội trọng án vẫn không thể tìm ra tung tích của Từ Gia Gia.
Rất nhiều cư dân mạng có những ý kiến rất thú vị, bọn họ không cần phải dùng bằng chứng để nói chuyện như cảnh sát, vì vậy nên đã đưa ra một số suy đoán rất táo bạo, có thể coi là một góc nhìn khác cho cảnh sát.
Ví dụ như cách giải thích được nhiều lượt thích nhất là – cho rằng Jaco là người tốt, anh ta giết Khang Vạn Tân, thuần túy là để tự vệ. Mà tại sao anh ta phải tự vệ? Đương nhiên là vì Khang Vạn Tân muốn giết anh ta.
Một thương nhân giàu có giết một streamer lâu năm quan tâm đến các vấn đề xã hội, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến việc Jaco nắm được một bí mật đen tối nào đó của công ty Khang Vạn Tân và đe dọa sẽ vạch trần.
Jaco đã từng thực hiện nhiều phóng sự giám sát doanh nghiệp, danh tiếng hiện tại của anh ta chính là tích lũy từng chút một từ những phóng sự giám sát này. Ví dụ như năm ngoái, anh ta đã từng đưa tin về một nhà máy chế biến thịt ở ngoại ô phía bắc sử dụng thịt ôi thiu quá hạn trong thời gian dài.
Đường Dung Tân ở ngoại ô phía Bắc Thành là con phố chế biến thực phẩm lớn nhất thành phố Hạ Dung, rất nhiều nhà hàng nổi tiếng trên mạng, nhà hàng truyền thống đều nhập hàng ở đó. Thịt lợn, cá muối là những sản phẩm chế biến chủ yếu ở đó.
Jaco nhận được tin báo của fan hâm mộ, biết được một nhà máy chế biến thịt lợn tên là Dung Hữu Phúc sử dụng thịt quá hạn. Dung Hữu Phúc là một trong những nhà máy chế biến có doanh thu tốt nhất trên đường Dung Tân, ông chủ tự xưng là có người quen ở khắp nơi. Lúc đó không chỉ có Jaco nhận được tin báo, nhưng chỉ có anh ta là đến Dung Hữu Phúc “thám hiểm” sau khi đã chuẩn bị kỹ càng.
Anh ta không chỉ quay được bằng chứng Dung Hữu Phúc sử dụng thịt ôi thiu biến chất, mà còn quay được cả một chuỗi tiêu thụ và xử lý thịt biến chất –
Thịt ôi thiu biến chất cũng có thể chia thành hai loại, một loại là sau khi gia công hóa chất, có thể đóng gói thành thịt loại A bình thường. Loại còn lại là hoàn toàn “không thể cứu vãn” được nữa, chỉ có thể vứt bỏ. Loại sau Dung Hữu Phúc thậm chí còn có thể tận dụng, bán cho các nhà máy sản xuất thức ăn chăn nuôi, xay nhỏ rồi làm thức ăn cho gia súc.
Dung Hữu Phúc là nhà cung cấp của rất nhiều nhà hàng lớn, người dân cũng có thể trực tiếp mua thịt đã chế biến từ trang web chính thức của bọn họ. Có thể nói, Dung Hữu Phúc là “bạn cũ” của người dân.
Video của Jaco vừa được đăng tải, lập tức gây xôn xao dư luận. Những streamer ban đầu không dám đưa tin, lúc này mới đổ xô đến phố Dung Tân, các cơ quan vệ sinh thực phẩm, quản lý thị trường khẩn cấp vào cuộc, Dung Hữu Phúc bị đình chỉ hoạt động, rất nhiều doanh nghiệp sử dụng thịt quá hạn trên phố Dung Tân cũng bị ảnh hưởng.
Ông chủ của Dung Hữu Phúc sau đó ủ rũ thừa nhận, mình không phải là người có máu mặt gì cả, cũng chẳng quen biết ai, sở dĩ nói như vậy là để dọa những người muốn cắt đứt đường tài lộc của mình.
Jaco còn thực hiện rất nhiều phóng sự như vậy. Cư dân mạng cho rằng, các doanh nghiệp vô lương tâm kia chắc chắn rất ghét anh ta. Hiện tại anh ta mất tích, khả năng cao nhất là bị các doanh nghiệp vô lương tâm mà anh ta từng vạch trần trả thù.
Thậm chí cư dân mạng còn tự lập ra một danh sách các doanh nghiệp mà Jaco đã vạch trần, một số cư dân mạng khác thì bổ sung thêm các doanh nghiệp khác mà anh ta sắp vạch trần, bọn họ đều có khả năng giết Jaco. Hai danh sách cộng lại, gần như bao gồm tất cả các doanh nghiệp ở thành phố Hạ Dung.
Trong mắt Quý Trầm Giao, danh sách đầu tiên còn có giá trị tham khảo, nhưng danh sách thứ hai thì chỉ là suy đoán lung tung. Hiện tại Thẩm Tê đã tra ra toàn bộ lịch sử truy cập internet của Từ Gia Gia ngoài “Phù Quang”, trên thực tế, bắt đầu từ vụ án “Nữ Hoàng Mỹ Mạo”, trọng tâm của Từ Gia Gia đã đặt vào việc trả thù vợ chồng Quý Nặc Thành, trả thù anh, hoàn toàn không còn thu thập bằng chứng vi phạm của các doanh nghiệp vô lương tâm nữa.
Thời gian không còn sớm, Quý Trầm Giao định đến nhà ăn ăn tạm gì đó lót dạ, đột nhiên nhớ ra khi ở thành phố Lê Vân đã thấy Lăng Liệp đăng lên vòng bạn bè nói đội trọng án không trả lương, “kim chủ” lại không có nhà, nghèo đến mức phải bày sạp bán hàng rong, bán nghêu sốt chua cay để kiếm sống qua ngày.
Lúc đó anh rất cạn lời, vội vàng gửi cho Lăng Liệp một icon đánh đấm, chắc Lăng Liệp đang bận, nên đến tận nửa đêm mới trả lời anh: [Hạ Thành Thật, muốn ăn không?]
Anh nói không thật lòng: [Không muốn.]
[Không muốn còn đến trêu tôi, cậu là tra nam à?]
Người này khi gặp mặt đã rất đáng ghét rồi, nói chuyện qua mạng lại càng không kiêng dè gì, anh không có tâm trạng nói nhảm với Lăng Liệp, tùy tiện nói vài câu rồi kết thúc cuộc trò chuyện. Lúc này đến giờ ăn, lại có chút muốn ghé qua quầy hàng rong của Lăng Liệp. Cũng không biết Lăng Liệp dạo này ngoài việc kiếm tiền sinh sống còn làm gì, Lăng Liệp càng khiến anh không thể đoán được, anh lại càng muốn lột da Lăng Liệp ra.
Đúng lúc này, Lăng Liệp lại gọi điện thoại đến, “Hạ Thành Thật, hẹn ăn tối không?”
“… Nói chuyện đàng hoàng.”
“Đội trưởng Quý, cùng ăn tối nhé?”
Quý Trầm Giao tưởng chỉ là hẹn ăn tối bình thường, không ngờ ra khỏi cục cảnh sát, đến ngã tư, lại nhìn thấy Lăng Liệp đeo một cái giỏ lớn, trong giỏ cắm đầy hoa hồng, bản thân hắn còn ôm một bó lớn.
Quý Trầm Giao: “…”
Không phải bán nghêu sốt chua cay à? Sao lại chuyển sang bán hoa rồi?
Nhưng cũng phải nói rằng, dáng vẻ Lăng Liệp đeo giỏ hoa hồng có chút đặc biệt.
Hai người ngồi xuống ở một quán lẩu gần đó, Quý Trầm Giao còn chưa kịp hỏi Lăng Liệp chuyện hoa hồng, Lăng Liệp đã chắp hai tay lên đầu, “Giải quyết cái bụng đói của quần chúng nhân dân, cảm ơn, thả tim.”
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn chạy đến: “…”
Quý Trầm Giao ngây người một lúc, muốn đứng dậy bỏ đi.
Ở cùng với cái thứ này, thật sự quá mất mặt mà!
Trong giỏ của Lăng Liệp đựng đầy hoa hồng, tất cả đều được gói bằng giấy màu lấp lánh. Trong một cái túi khác còn đựng bóng bay và que đỡ, còn có một đống móc khóa thú bông nhỏ bằng bàn tay.
Những thứ này hiện tại đều được đặt trên chiếc ghế dài bên cạnh Quý Trầm Giao, cảm giác rẻ tiền và vui vẻ đó không hề phù hợp với khí chất nghiêm nghị của anh.
Lăng Liệp vừa cầm thực đơn liền vùi đầu nghiên cứu, không hề có vẻ khách sáo của người được mời, tay phải cầm bút không ngừng gạch, y như đã lâu không được ăn, muốn ăn cho đủ trong bữa này. Nhưng cái vẻ tham lam và thích chiếm tiện nghi này lại không khiến Quý Trầm Giao cảm thấy khó chịu.
Chậc – Quý Trầm Giao sờ cằm, có chút bực bội nghĩ, làm như mình thích bị chiếm tiện nghi lắm vậy!
Chọn xong món mình muốn ăn, Lăng Liệp mới nhớ ra đối diện còn có “kim chủ”, hắn hiếp mắt cười hì hì đưa thực đơn qua, hỏi cho có lệ: “Hạ Thành Thật, cậu có muốn gọi thêm gì không?”
Hạ Thành Thật nghe thuận miệng vậy sao? Gọi mãi không chán à!
Quý Trầm Giao liếc qua, đuôi mày không khỏi nhíu lại. Đây là gọi theo khẩu phần của bốn người hả?
“Không sao, cậu cứ gọi thoải mái.” Lăng Liệp như thể mình là người mời khách, “Ăn không hết tôi gói mang về, lãng phí tôi chịu.”
“…” Quý Trầm Giao vừa cạn lời vừa thấy buồn cười, gọi thêm món rau tiến vua thường gọi rồi bảo nhân viên đến lấy thực đơn.
Quán rất đông khách, sức hút của lẩu bia vào mùa hè quá lớn. Ông chủ và nhân viên bận rộn không ngơi tay, tốc độ lên món có chút chậm.
Quý Trầm Giao nhìn đống đồ bên cạnh, “Công việc bán nghêu sốt chua cay của anh phá sản rồi à?”
“Sao có thể phá sản được? Tại tôi lười bán thôi.” Lăng Liệp nói: “Những người bày quầy hàng ăn vặt cơ bản đều là các ông các bà, bọn họ bán không lại tôi, liền đến gây sự với tôi, tôi đánh không lại bọn họ.”
Quý Trầm Giao: “…”
Lăng Liệp lại nói: “Vẫn là bán hoa bán đồ chơi nhỏ thì tốt hơn, đối thủ cạnh tranh đều là người trẻ, ít nhất sẽ không đuổi theo đánh tôi. Chợ đêm ở cầu Thăng Quế có nhiều hoạt động cho giới trẻ, những thứ này cũng dễ bán. Theo tôi quan sát, cầu Thăng Quế và các khu thương mại khác có sự khác biệt rất lớn.”
Quý Trầm Giao hứng thú, “Ồ? Khác biệt ở những điểm nào?”
“Tầng lớp khác nhau, mức sống khác nhau thôi.” Nước lẩu đang sôi sùng sục, làm khuôn mặt Lăng Liệp trở nên sáng bừng, “Cầu Thăng Quế còn có một cái tên khác, là phố nhỏ đổ nát, nơi đó từng là trung tâm của Nam Thành, bây giờ lại trở thành khu phố cổ bị đào thải. Mức sống thấp nhất, chỉ có học sinh, sinh viên, nhân viên văn phòng cấp thấp mới đến đó dạo chơi. Họ không có nhiều tiền mua quà tặng cao cấp, nhưng vào các dịp lễ vẫn muốn tự thưởng cho bản thân mình. Hoạt động chợ đêm tuy không phải là ngày lễ chính thức, nhưng cũng là một cái cớ để tiêu tiền.”
Lăng Liệp nói rồi hất cằm về phía cái giỏ, “Những niềm vui chỉ cần mười mấy tệ, mấy chục tệ là mua được này rất thích hợp với bọn họ. Đổi sang khu thương mại khác, những thứ đồ chơi nhỏ này của tôi không ai thèm ngó tới.”
Quý Trầm Giao nhìn những bông hồng gần như không bán được, biết rằng mục đích của Lăng Liệp căn bản không phải là bán những thứ đồ chơi nhỏ này. Bán nghêu sốt chua cay cần phải mang theo nhiều dụng cụ, cơ bản chỉ có thể đứng cố định ở một chỗ, nhưng bán hoa thì khác, linh hoạt hơn nhiều.
Lăng Liệp là muốn mượn danh nghĩa bán hoa, để tìm hiểu rõ hệ sinh thái dọc theo cầu Thăng Quế.
Món ăn đã được dọn lên, Quý Trầm Giao nhìn hack gian lận này vui vẻ nhúng đồ ăn, trong lòng thở dài. Hack của mình, vẫn là hack đặc biệt hữu dụng, có ăn nhiều bao nhiêu cũng phải cung phụng.
“Haizz…” Lăng Liệp thở dài khoa trương, ảo não nói: “Người tính không bằng trời tính, gian hàng của tôi còn chưa kịp bày ra, cầu Thăng Quế đã không thể kinh doanh được nữa.”
Quý Trầm Giao lấy ra một con gấu bông nhỏ xem thử, mông con gấu còn bị rách, có thể thấy chất lượng rất kém, giá nhập rẻ mạt, tay anh táy máy moi bông từ chỗ rách ra, “Cất đi sau này bán không được sao?”
“Bóng bay và móc khóa thì được, nhưng hoa hồng thì hai ngày nữa là tàn… Ơ kìa ông chủ Quý, tay cậu đang làm gì thế!”
“Tôi…”
Lăng Liệp cười xấu xa, “Ôi chao, chậc chậc chậc!”
Quý Trầm Giao ném cái móc khóa ra, “Đầu óc anh cả ngày nghĩ gì vậy!”
“Kẻ ác lại còn đổ lỗi cho người khác. Tôi có móc bông từ mông con gấu ra đâu!”
“!” Không tức giận, tức giận với một con mèo hoang làm gì!
Lăng Liệp vẫn còn đang lải nhải, tâm hồn Quý Trầm Giao treo ngược cành cây, tự động dịch tất cả âm thanh Lăng Liệt phát ra thành: “Meo meo meo meo—”
Lập tức thấy tinh thần thật sảng khoái.
Đột nhiên, Lăng Liệp nhìn Quý Trầm Giao bằng ánh mắt trong veo sáng long lanh, Quý Trầm Giao cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, Lăng Liệp nói: “Ông chủ, hoa hồng bán không hết, hay là cậu mua đi?”
Ông chủ Quý dứt khoát, “Không mua.”
Lăng Liệp xụ mặt xuống, “Ồ.”
Lúc này, nhân viên bưng lên món lá sách bò tươi ngon đắt nhất ra. Lăng Liệp lại có tinh thần, vui vẻ nhúng vào trong nước lẩu.
“Ông chủ Quý, cậu có hơi lạnh lùng rồi đấy.” Sau khi ăn xong nửa phần lá sách bò, một đĩa lòng ngỗng, Lăng Liệp đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Quý Trầm Giao đang tao nhã gắp rau tiến vua, nghe vậy ngẩng đầu lên, “Lạnh lùng mà tôi còn mời anh ăn lẩu à?”
“Chuyện nào ra chuyện đó chứ.”
“…” Sao lại chuyện nào ra chuyện đó rồi?
Lăng Liệp nói rất có lý có lẽ, “Cậu nghe nói tôi không thể bày hàng rồi, vậy mà lại không hỏi tại sao.”
Quý Trầm Giao từ từ đặt đũa xuống, “Tôi còn phải hỏi sao?”
Lăng Liệp “Ồ” một tiếng, “Mấy ngày không gặp, tôi quên mất cậu là đội trưởng đội trọng án rồi!”
“…” Mấy ngày không gặp anh không quên, mấy ngày không gặp anh lại ngứa miệng rồi!
Đối phó với người ngứa miệng, cách tốt nhất là im lặng. Quý Trầm Giao giả vờ không để ý đến Lăng Liệp, nhúng nốt phần lá sách bò còn lại vào nồi.
“Lá sách bò không thể nhúng như vậy, cậu phải gắp.” Lăng Liệp vừa nói vừa vớt, “Bỏ vào thì hoặc là không tìm thấy, hoặc là…”
Quý Trầm Giao: “Hoặc là cái gì?”
Lăng Liệp vớt lên một miếng, cười tươi rói bỏ vào bát nước chấm dầu mè của mình, “Hoặc là sẽ thành của người khác!”
Quý Trầm Giao: “……”
Hết chương 75.