Chương 76: Ngoại truyện – Thời Niên Thiếu Lỡ Yêu Qua Mạng (Dòng thời gian if)

 

Chương 76: Ngoại truyện – Thời Niên Thiếu Lỡ Yêu Qua Mạng (Dòng thời gian if)

 

Khoảng sân im lặng đến đáng sợ, Lang Dương Dương ngượng ngùng đến mức không dám ngẩng đầu nhìn Trang Thạc.

 

Cho đến khi Trang Thạc lên tiếng: “Anh, anh chỉ đùa thôi.”

 

“À, vậy chúng ta vào nhà đi.” Lang Dương Dương gọi Trang Thạc vào.

 

Nhưng vừa bước vào cửa, đến chỗ huyền quan, Trang Thạc bỗng đứng sững lại, không chịu vào nữa.

 

Lang Dương Dương quay đầu: “Anh không vào à?”

 

Buổi chiều ngày đông âm u, ánh sáng trong nhà le lói, cách nhau hai ba mét, hai người đều không nhìn rõ biểu cảm của đối phương, Lang Dương Dương cũng không thấy được gương mặt đang đỏ bừng của Trang Thạc.

 

“Ừm, anh… anh đợi em ở đây.” Trang Thạc nói.

 

Ngôi nhà này đâu đâu cũng in dấu ấn cuộc sống của Lang Dương Dương, ngay cả khi đứng ở huyền quan cũng có thể nhìn thấy chiếc khăn tắm của cậu vắt trên ghế sofa.

 

Chàng trai trẻ tuổi khí huyết phương cương nhìn thấy cảnh tượng này, dù không cố tình quan sát, trong đầu cũng đã nảy sinh muôn vàn suy nghĩ.

 

Anh không dám nhìn thêm nữa, đành dán mắt vào chùm chìa khóa nhỏ đặt trên tủ giày.

 

“Vậy em lấy đồ nhanh thôi.” Lang Dương Dương nói.

 

Đồ đạc đã được thu dọn từ sớm, Lang Dương Dương kiểm tra lại một lượt, đeo ba lô lên vai, một tay cầm túi giấy đựng bánh ngọt và bánh mì trên bàn trà, một tay kéo vali hành lý.

 

Trang Thạc không ngờ cậu lại mang nhiều đồ như vậy, nghe thấy tiếng động liền nhìn vào phòng khách, vội vàng tiến lên đỡ lấy vali.

 

“Để anh.”

 

Anh kéo vali đi, không cho Lang Dương Dương từ chối. Lang Dương Dương lẽo đẽo theo sau ra khỏi nhà, khóa cửa vẫn là loại khóa móc cũ kỹ, ra đến nơi mới phát hiện mình quên không lấy chìa khóa, lại phải quay vào lấy.

 

Lấy chìa khóa xong, quay người lại thì thấy Trang Thạc đang nhìn chằm chằm vào một góc cửa sắt ngoài sân.

 

Lang Dương Dương nhìn theo ánh mắt anh, thấy một mảng tôn lõm vào, đã gỉ sét.

 

“Sao lại thế này?” Trang Thạc hỏi.

 

Lang Dương Dương gượng cười: “Hồi nhỏ em vô ý làm ngã xe đạp, đâm vào cửa.”

 

Trang Thạc gật đầu: “Nhà em thường xuyên không có người, như vậy rất dễ bị trộm, để hôm nào anh đến sửa cho.”

 

“Không cần đâu, nhà em cũng chẳng có gì đáng giá để trộm.” Lang Dương Dương nói.

 

Vừa nói vừa đi ra ngoài, Trang Thạc vẫn nhìn theo: “Em ở nhà một mình cũng không an toàn, hay là thế này đi, mai anh đến sửa luôn, anh cũng sắp phải quay về trường rồi, Tết nhất gì cũng không về được.”

 

“Hả? Sao lại không về?” Lang Dương Dương hỏi.

 

Trang Thạc đặt vali vào cốp xe, lại mở cửa ghế sau, đặt ba lô và túi đồ ăn của Lang Dương Dương vào.

 

“Lên xe trước đã. Anh phải đi thực tập ở Lan Châu, lần này được về lâu như vậy là vì Tết không về được, vậy nên giáo viên hướng dẫn mới cho nghỉ phép.”

 

Lang Dương Dương đáp lại một tiếng, im lặng thắt dây an toàn.

 

“Bao giờ thì kết thúc?” Lang Dương Dương hỏi.

 

“Hả?” Trang Thạc đang bận quay xe, không nghe rõ: “Gì cơ?”

 

Lang Dương Dương: “Bao giờ thì anh kết thúc thực tập?”

 

Chiếc xe quay đầu, từ từ lăn bánh ra khỏi con hẻm nhỏ, giọng điệu Trang Thạc khi nói chuyện đã không còn hào hứng như trước, anh thản nhiên nói: “Chưa rõ nữa, vì anh học trường quân đội, nếu phù hợp có thể sẽ ở lại luôn.”

 

“Ừm…” Lang Dương Dương khẽ gật đầu, cúi xuống nhìn hai tay mình.

 

Đây là lần đầu tiên Lang Dương Dương ngồi ghế phụ trên xe của một “người đàn ông”.

 

Cả hai đều không phải người giỏi ăn nói, dọc đường đi cũng không nói chuyện nhiều, sau khi đã hiểu sơ qua về hoàn cảnh của nhau, cả hai dường như đều nhận ra hiện tại chưa thể nói gì thêm.

 

Người thì sắp thi đại học, người thì phải đi thực tập ở Tây Bắc.

 

Ngay cả điều kiện liên lạc hàng ngày cũng không có, hứa hẹn gì đó thật sự là quá xa vời.

 

Không ai biết được nửa năm sau, khi Lang Dương Dương thi đại học xong, Trang Thạc kết thúc thực tập, mọi chuyện sẽ ra sao.

 

Con đường đến trường trung học số 3 thuận lợi hơn dự kiến, không hề tắc đường, thậm chí còn có nắng.

 

Xe chỉ có thể dừng ở cổng trường, lúc đến nơi đã có kha khá xe đậu sẵn, đều là phụ huynh đưa con cái đến trường, quần áo mùa đông dày cộm, ai nấy đều tay xách nách mang đồ đạc lên ký túc xá.

 

“Anh có thể đưa em vào trong không?” Trang Thạc nói.

 

Lang Dương Dương mím môi cười, lúc ngước mắt lên, đuôi mắt hơi xếch lên, vừa linh động vừa đáng yêu, ngữ điệu cũng rất hoạt bát: “Không phải anh đến để tham quan trường em sao?”

 

Trang Thạc sững người, sau đó mỉm cười: “Đúng vậy.”

 

Trang Thạc kéo vali, phát hiện ba lô của Lang Dương Dương khá nặng, bèn lấy xuống đeo lên vai mình, Lang Dương Dương chỉ còn cầm túi bánh ngọt.

 

Dọc đường đi qua sân vận động và nhà ăn, Lang Dương Dương và Trang Thạc thu hút vô số ánh mắt tò mò.

 

Trang Thạc cao lớn, về cơ bản ai đi qua cũng phải liếc nhìn anh một cái, sau khi đánh giá Trang Thạc xong lại quay sang nhìn người bên cạnh, vừa nhìn ra là Lang Dương Dương – học sinh giỏi toàn diện thường xuyên có tên trên bảng vàng, thì dù đã đi xa vẫn không nhịn được quay đầu lại bàn tán.

 

Nam sinh cao mét tám ở trường trung học không phải là không có, nhưng đa phần đều là mấy cậu chàng gầy tong teo, còn Trang Thạc là kiểu người có thể xách một tay vali leo cầu thang lên bốn tầng lầu mà không hề thở dốc.

 

Leo lên tầng bốn, khi đi ngang qua tấm gương soi toàn thân, Lang Dương Dương và Trang Thạc cũng ý thức được điều này.

 

Trang Thạc đặt vali xuống: “Em gầy quá.”

 

Lang Dương Dương trông có vẻ hơi suy dinh dưỡng, chỉ cao đến cằm Trang Thạc.

 

“Nhưng em ăn cũng nhiều mà.”

 

Trang Thạc: “Áp lực học hành quá lớn, có thể là hấp thụ không tốt, em nên đi khám bác sĩ, uống thêm thực phẩm chức năng, có uống canxi không?”

 

“Trước đây có uống, dạo này bận quá nên quên mất, lâu rồi không uống.”

 

“Không được, phải uống.” Trang Thạc nhíu mày, quay sang nhìn Lang Dương Dương: “Nhìn em gầy như vậy, một tay anh cũng có thể bế lên được.”

 

“Làm sao có thể!” Lang Dương Dương bật cười: “Dù gì em cũng nặng hơn 50 kg đấy.”

 

Trang Thạc cũng cười: “Em không tin à?”

 

Lang Dương Dương: “Một tay thì chắc là không được đâu.”

 

Trang Thạc đã lâu rồi không bị ai thách thức thể lực, cái loại ham muốn so tài cao thấp thời còn đi học bỗng trỗi dậy, anh thản nhiên buông vali, không nói không rằng, ngồi xổm xuống, một tay luồn qua khoeo chân Lang Dương Dương: “Bám chắc vào.”

 

“Á…” Bị bất ngờ, Lang Dương Dương hoảng hốt đưa tay ra túm bừa, ôm chầm lấy đầu Trang Thạc, thành ra tư thế cậu ngồi lên tay anh.

 

“Anh…!”

 

Trang Thạc vững vàng đứng dậy, nhe răng cười toe toét: “Thế nào?”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Lang Dương Dương chân không chạm đất, sợ đến mức muốn rớt tim ra ngoài, còn thế nào nữa?

 

Trong lòng vừa tức vừa buồn cười, nhất thời không biết nói gì, chỉ lí nhí: “Mau thả em xuống.”

 

Trang Thạc trăm trận trăm thắng, lúc này lại càng được nước, nhất quyết hỏi Lang Dương Dương: “Thế nào? Anh làm được chứ?”

 

Đúng lúc này, năm sáu người bạn học cùng phòng của Lang Dương Dương xách đồ đi lên, tuy không phải bạn cùng lớp, nhưng vì ở cùng tầng nên đều quen mặt.

 

Cảnh tượng học bá lạnh lùng bị trai đẹp cơ bắp bế bổng có thể viết thành mười vạn chữ đăng lên trang truyện online được luôn.

 

Mấy người bạn học cũng ngại ngùng, vừa bước nhanh đi vừa không nhịn được quay đầu lại liếc trộm.

 

Lang Dương Dương: “…”

 

Trang Thạc: “…”

 

Cuối cùng cũng nhận ra tình huống hiện tại có phần kỳ quặc, Trang Thạc nhìn vào gương soi.

 

Đây không phải là vợ chồng Can Tương và Mạc Tà thì là ai?

 

Trang Thạc vội vàng thả Lang Dương Dương xuống, quần áo cậu nhăn nhúm, cả người luống cuống không biết nên bước chân nào trước.

 

“Xin lỗi, anh…” Trang Thạc còn chưa nói hết câu, Lang Dương Dương đã vội vàng bỏ đi.

 

Cậu không phải là giận thật, chỉ là bầu không khí lúc này thật sự quá ái muội và ngượng ngùng.

 

Lang Dương Dương là học sinh giỏi toàn diện, nhưng cậu chưa từng học cách xử lý loại tình cảm này.

 

Vậy nên chỉ đành chuồn lẹ.

 

Trang Thạc vội vàng xách đồ đuổi theo, vào đến phòng ngủ của Lang Dương Dương, phát hiện bạn cùng phòng của cậu vẫn chưa đến.

 

Anh bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lang Dương Dương: “Dương Dương, xin lỗi, vừa rồi anh hơi…”

 

Lang Dương Dương quay đầu nhìn cậu ta: “Hơi gì?”

 

Trang Thạc cúi đầu: “Anh không nên ôm em ở đó, không đúng, anh không nên tự tiện ôm em như vậy.”

 

“Em…” Lang Dương Dương bỗng trở nên lúng túng.

 

Cậu không hề giận Trang Thạc, cũng không để bụng chuyện bị anh ôm, càng không muốn thấy Trang Thạc cúi đầu xin lỗi như vậy.

 

Lang Dương Dương không biết phải xử lý mối quan hệ “Thân mật” này như thế nào, vừa bối rối vừa lảng tránh, vậy nên quay người đi, định bụng cất đồ xong cái đã.

 

“Dương Dương.” Trang Thạc chắn trước mặt Lang Dương Dương: “Thật xin lỗi, lần sau anh nhất định sẽ không như vậy nữa.”

 

Lang Dương Dương cúi đầu, lí nhí: “Em không giận…”

 

Trang Thạc khom người cúi đầu, nhìn biểu cảm của Lang Dương Dương: “Thật sao?”

 

“Thật mà.” Lang Dương Dương lùi lại một bước, đặt túi giấy lên bàn: “Em… em dẫn anh đi dạo một vòng nhé.”

 

Trang Thạc không nhìn ra Lang Dương Dương có thật sự hết giận hay không, nhưng cậu nói gì thì nghe nấy, lập tức đồng ý.

 

Cất đồ đạc xong, khóa cửa phòng, hai người một trước một sau đi xuống lầu.

 

Trường trung học số 3 rất rộng, có khu đến nay vẫn chưa đưa vào sử dụng.

 

Lang Dương Dương dẫn anh từ ký túc xá đi đến sân bóng rổ.

 

Trên sân có người đang chơi bóng, hai người chậm rãi đi dọc theo mép sân.

 

“Không biết lần sau gặp lại là khi nào.” Trang Thạc lên tiếng.

 

Lang Dương Dương gật đầu, quay sang hỏi anh: “Có khi nào phải đến năm sau không?”

 

Trang Thạc: “Cũng có thể.”

 

Lang Dương Dương: “Tốt nghiệp xong anh sẽ ở lại quân đội à?”

 

Chưa đợi Trang Thạc trả lời, Lang Dương Dương đã nói tiếp: “Nghe nói phải ở đủ 8 năm.”

 

“Đúng vậy, phải đủ 8 năm mới được chuyển ngành, nhưng thật ra anh cũng chưa nghĩ kỹ mình nên làm gì.” Thi thoảng Trang Thạc lại quay sang nhìn Lang Dương Dương, anh giải thích: “Tính anh hơi thô lỗ, mấy chuyện quanh co lòng vòng sợ là không làm được.”

 

“Trong quân đội cũng có những chuyện như vậy sao?”

 

“Tất nhiên là có, ví dụ như đợt phân bổ quân khu thực tập lần này, không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện, chỉ cần có người, có lợi ích, ở đâu cũng có những chuyện như vậy.”

 

Lang Dương Dương không hiểu mấy chuyện này lắm, chẳng lẽ cuộc sống cấp 3 khổ sở thế này còn chưa phải là khó khăn nhất sao?

 

Đi một lúc đã đến tòa nhà dạy học chưa đưa vào sử dụng, rẽ phải là đến cổng trường.

 

Đẫ đến lúc phải chia tay.

 

Trang Thạc đá nhẹ viên đá nhỏ dưới chân, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười nói: “Đại học rất đẹp, em học giỏi như vậy, nhất định sẽ thi đậu vào một trường tốt, đến lúc đó yêu đương gì đó…”

 

“…” Lang Dương Dương né tránh ánh mắt, vô thức đá đá viên đá dưới chân: “Yêu đương gì chứ…”

 

Trang Thạc: “Lên đại học ai mà chẳng yêu đương.”

 

Lang Dương Dương cũng nhìn anh: “Vậy anh đã yêu đương bao giờ chưa?”

 

“Anh… anh là gay, khó tìm lắm.” Trang Thạc nói.

 

Lang Dương Dương bật cười, không nói gì.

 

Chẳng lẽ em không phải sao?

 

Rất nhanh sau đó, Trang Thạc cũng nhận ra điều gì đó từ nụ cười của Lang Dương Dương, hai người nhìn nhau, rồi lại lảng tránh.

 

Dưới tòa nhà dạy học bỏ hoang trống trải, gió lùa qua, thổi vào mặt mạnh đến rát cả má.

 

Lang Dương Dương chủ động bước lên trước, Trang Thạc đi bên tay trái cậu, cứ đi được hai bước lại nhìn nhau cười, nhưng không ai nói gì.

 

Rất nhanh, hai người đã đi đến cổng trường, cũng là lúc phải nói lời tạm biệt.

 

Nghĩ đến việc nửa năm sau cả hai đều sẽ rất bận rộn, không gặp được nhau, thậm chí còn do hoàn cảnh đặc biệt nên rất ít khi trò chuyện, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi tiếc nuối.

 

Nhưng Lang Dương Dương và Trang Thạc đều hiểu rõ hiện tại điều gì là quan trọng nhất.

 

Đi đến bãi đậu xe, đứng bên cạnh cửa xe, Trang Thạc lên tiếng: “Nếu em online thì nhớ tìm anh.”

 

Lang Dương Dương gật đầu: “Nhưng…”

 

“Anh biết.” Trang Thạc mỉm cười, nói: “Anh đợi em, ý anh là đợi em thi xong, anh mời em ăn bánh ngọt.”

 

Lang Dương Dương cũng cười: “Được.”

 

Hết chương 76.

 

Chương 76: Ngoại truyện – Thời Niên Thiếu Lỡ Yêu Qua Mạng (Dòng thời gian if)

Ngày đăng: 25 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên